Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 77
Edit: CtNguyet
Beta: Thng
……
Trong Tết Âm Lịch, mặc dù viện bảo tàng Sơn Hải không mở cửa buôn bán, nhưng hai đợt phát sóng trực tiếp trên mạng vào mùng một và mùng năm đã thu hút thêm không ít fan, nhất là lễ cầu phúc và tiễn nghèo hôm mùng năm. Lúc xem phát sóng trực tiếp, dân mạng kinh ngạc cảm thán không ngớt —— người xưa thật chú trọng Tết Âm Lịch.
Lăng Mục Du còn nhân cơ hội quảng cáo, qua Tết Âm Lịch, viện bảo tàng sẽ xây dựng nhà hàng sinh thái, có đầy đủ món ngon của các thời đại ở nước Hoa, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến thưởng thức.
Dân mạng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, chỉ mới nghe qua nhà hàng tập trung vào món ngon của các quốc gia, đây là lần đầu nghe nói tới nhà hàng tập trung vào món ngon của các thời đại.
【666 Đại Sơn Hải của tui đúng là không tầm thường, mở nhà hàng cũng phải khác người 】
【 Ném lễ vật, mong anh trai mau xây xong nhà hàng nha 】
【 Món ngon của các thời đại? Có phải là thời đại mà tôi đang nghĩ đến không? Tôi muốn ăn của triều Tần 】
【 Triều Tống đổ về trước tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn hỏi có tiệc triều đình Hán – Thanh không? 】
Lăng Mục Du vừa trả lời các vấn đề của dân mạng, vừa tập hợp ý kiến của bọn họ, khi phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, còn tặng chút phúc lợi —— Viện trưởng lọt vào ống kính trong 10s.
Màn ảnh bỗng nhiên xoay một chút, nhắm ngay lúc Đan Tiêu đang ngồi dựa vào gốc hồng mai, khung bình luận có vô số chữ “A a a a a” chạy điên cuồng.
Đan Tiêu không nhìn màn hình, chỉ chọc con vật dễ thương lông xù xù trên đầu gối, chọc nó ngã chổng vó lên trời, không lật người nổi.
【 Đợi đã, trên đầu gối viện trưởng có gì vậy? 】
Lăng Mục Du thấy câu này, thế là nói: “Mèo đó, mèo Bengal nha. Được rồi, buổi phát sóng hôm nay đến đây thôi, mong mọi người theo dõi weibo chính thức của viện bảo tàng, lần trực tiếp tiếp theo sẽ được thông báo trước ở đó, cả tiến triển xây dựng nhà hàng nữa. Mọi người rảnh thì cứ ghé viện bảo tàng tham quan nhé, đừng ngại.”
Lăng Mục Du nói xong câu cuối, liền rời khỏi phần mềm livestream, tắt chiếc di động chuyên dùng để trực tiếp đi, rồi chạy lại dưới cây hồng mai, Đan Tiêu lập tức nhét bé con đáng yêu lông xù trên gối vào tay Lăng Mục Du.
“Meo~ meo~” Bé con giãy giụa kêu hai tiếng, rồi ngoan ngoãn để cậu ôm.
“Sao Uy Phong kêu như mèo vậy?” Lăng Mục Du khó hiểu hỏi Đan Tiêu.
Đan Tiêu nói: “Hổ con đều kêu như thế hết, nó mới sinh được hai mươi ngày, nên nghe như mèo kêu vậy, đợi lớn chút sẽ khác.”
Lăng Mục Du xoa đầu xù của hổ con, rầu rĩ hỏi: “Thật không cứu được hổ mẹ à?”
Mùng hai, hai người đi hẹn hò về, vừa vào cửa đã thấy Cùng Kỳ ngậm một con hổ Đông Bắc, trên lưng còn cõng một con hổ con, dọa Lăng Mục Du sợ hết hồn, còn tưởng Cùng Kỳ bắt ở đâu.
Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, mới hay đây là do hổ yêu sống ở núi Ngọa Long, độ kiếp thất bại, không sống được bao lâu nữa, nên nó ngậm thú con đến viện bảo tàng xin giúp đỡ, bị Cùng Kỳ phát hiện, nên mang về.
Sau khi yêu mở linh trí, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa để tu luyện, rồi độ kiếp ngưng tụ yêu đan, là có thể hóa thành hình người. Rồi lại tiếp tục tu luyện, yêu đan biến thành Kim Đan, lúc đó có thể gọi là đại yêu.
Nhưng trên đời có hàng ngàn hàng vạn động thực vật, mở được linh trí rất ít, có thể luyện được yêu đan lại càng ít hơn.
Yêu tu và nhân tu giống nhau, mỗi lần độ kiếp đều là kiếp sinh tử, thành thì sống bại thì chết.
Điểm khác nhau chính là trời sinh nhân tu đã có linh trí, sẽ tích góp công đức trong quá trình tu hành, giúp đỡ cho chính mình khi độ kiếp, để Thiên Đạo nhẹ tay hơn.
Yêu tu không may mắn như thế, chúng nó hành xử tùy tâm, lần độ kiếp đầu tiên để kết yêu đan, sẽ bị Thiên Đạo quét mất phần lớn.
Chung quy, yêu tu cũng không phải đứa con cưng của Thiên Đạo.
Đan Tiêu thở dài, xoa đầu cậu, “Sống chết có số.”
Lăng Mục Du xoa đầu lông xù của hổ con, thương tiếc nói: “Thằng bé còn nhỏ như vậy mà mẹ đã mất rồi.”
Đan Tiêu nhéo nhéo móng vuốt của nó, nói: “Con hổ yêu kia vốn không độ kiếp nhanh như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, lại sinh thú con vào mùa đông. Mấy ngày trước, có hai người của Hiệp hội Tu chân độ kiếp ở viện bảo tàng, tuyết linh rơi, làm tăng linh khí cho hổ yêu, nên khiến nó độ kiếp sớm. Nếu không phải do mới sinh còn yếu, thì trận tuyết linh kia chính là tạo hóa của nó.”
Hiện tại lại thành số kiếp mất mạng. Chỉ có thể thán một câu, Thiên Đạo vô tình.
“Thế là nó ôm nồi của hội trưởng Trương và hội phó Thạch hả?” Lăng Mục Du nâng hổ con trong tay lên.
Đan Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Nói thế cũng được.”
“Thế phải bắt bọn họ giúp chúng ta làm giấy chứng nhận cho phép thuần dưỡng động vật hoang dã.” Lăng Mục Du hừ một tiếng: “Rồi bảo Cùng Kỳ nuôi nhóc hổ.”
Đúng lúc Cùng Kỳ đến tìm Lăng Mục Du, nghe cậu bảo để nó nuôi thú con, lập tức dựng lông: “Tui là thú đực, không biết nuôi thú con, anh bảo yêu cái khác nuôi đi.”
“Không được.” Lăng Mục Du lạnh lùng cự tuyệt, “Đây là thú con do mi mang về, hơn nữa khắp viện bảo tàng, chỉ có mi giống hổ nhất, mi phải nuôi.”
Lần này, lông chim trên cánh Cùng Kỳ cũng muốn nổ tung, bi phẫn nói: “Chỉ có thú cái mới nuôi thú con thôi, làm gì có chuyện thú đực nuôi, Tiểu Ngư, anh không nói lý rồi.”
“Vậy là đám thú đực bọn mi toàn là thú cặn bã?”
“……”
“Hơn nữa, trên đời này chỉ có một Cùng Kỳ, làm gì có Cùng Kỳ cái, mi muốn cặn bã cũng không được đâu, vậy nên chỉ có thể là mi nuôi thôi.”
“……”
Cùng Kỳ buồn bực nhìn hổ con.
Thằng nhóc này là do nó mang về, đã quen với mùi của nó, nên rất thân thiết, thú con nằm trong tay Lăng Mục Du, quơ quơ bốn chân muốn gần gũi với Cùng Kỳ.
Lăng Mục Du lập tức đặt hổ con lên đỉnh đầu Cùng Kỳ, dặn dò: “Nuôi cho đàng hoàng đấy, đây là hổ Đông Bắc hoang dã, nghe nói cả thế giới chỉ có 500 con. Còn là thế hệ thứ hai của yêu nữa, cần gì cứ nói với tao, giờ cho Uy Phong uống sữa đi.”
Cùng Kỳ lại dựng lông: “Tui là thú đực! Tui không có sữa!”
Lăng Mục Du và Đan Tiêu dùng ánh mắt “Mi có bị ngu không” nhìn nó, vài phút sau nó liền ỉu xìu, lẩm bẩm “Cùng Kỳ tui chỉ có một đây này, tui quý giá hơn”, rồi đội hổ con Uy Phong đi qua hoa viên bên cạnh.
Cùng ngày hổ con đến, đám yêu quái đã đến một trại dê sữa rừng, trộm một con dê sữa cường tráng đang trong thời kỳ tiết sữa, chuyên môn nuôi thú con.
Sau khi Lăng Mục Du biết được, đã im lặng một lúc lâu, sau đó bắt đám yêu quái lén lút đưa lại tiền cho trang trại đấy, xem như mua con dê sữa đó.
Cái tên “Uy Phong” cũng là do đám yêu quái lấy ý kiến quần chúng rồi quyết định, bởi bọn nó thấy sau này khi hổ con lớn lên, sẽ trở thành một con hổ uy phong lẫm liệt, nên tên này chuẩn không cần chỉnh.
Đám yêu quái ở viện bảo tàng rất dung túng, rất tốt với hổ con, cho dù nó quậy phá, đám yêu cũng không nỡ đánh mắng nó. Giống bé rồng trắng vậy, chúng nó cũng không có bắt nạt, Bạch Trạch và Thao Thiết bị nó lừa rồi bị khấu trừ đồ ăn vặt, cũng không giận nó.
Bây giờ, lại có thêm một thú con bé hơn, còn đang uống sữa mẹ đến đây, tình thương cha mẹ trong đám yêu quái lập tức tăng cao, rất thích thú vây quanh ngắm hổ con uống sữa.
Đối với hiện tượng bên nặng bên nhẹ thế này, Ma Quân đại nhân muốn lên án.
“Ông đây cũng coi như là thú con, ấy thế mà đám yêu ngu ngốc bọn mày dám bắt nạt ông, da ngứa muốn bị đánh đúng không?!”
Đám yêu vây quanh hổ con ngắm nó uống sữa đồng loạt nhìn về phía Minh Hoặc ”Suỵt…”, nói to thế, coi chừng ảnh hưởng đến thú con đang uống sữa này.
Minh Hoặc tức muốn chết, Lăng Mục Du đưa một đĩa quả hồ trăn cho hắn, trêu: “Làm gì có thú con nào tự xưng là ‘ông’ hả.”
“……” Minh Hoặc nhận đĩa hồ trăn, quyết định nể mặt đĩa quả, không thèm chấp nhặt lời nói của Thủy Thôi.
Một tháng chỉ có nửa tiếng được ăn uống thả phanh, nên hắn cực kỳ quý trọng, có thể ăn thì sẽ tuyệt đối không hé răng nửa chữ.
Nhưng cái gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Các ngươi quyết định nuôi hổ con ở viện bảo tàng hả?”
“Đương nhiên rồi.” Đan Tiêu nói: “Nó chỉ có tí xíu thôi, nếu thả trong núi, không lâu sau sẽ chết. Hơn nữa nó là đời sau của yêu quái, trời sinh đã mở linh trí rồi, phải dạy nó tu luyện, nên cũng không thể đưa nó đến sở thú được.”
Minh Hoặc nhai quả hồ trăn, tiếng có tiếng không nói: “Đan Tiêu, ngươi từng rất lạnh lùng, không quan tâm sống chết của vạn vật trên thế gian, chỉ phụ trách quản lý quy tắc.”
Đan Tiêu liếc hắn một cái, không quan tâm, cắn một miếng cá khô cay trên tay Lăng Mục Du.
Minh Hoặc lại nói: “Chỉ có sở thích ăn cá thì vẫn không thay đổi.”
Đan Tiêu thản nhiên nói: “Ngươi cũng không thay đổi, hay lảm nhảm.”
“Hừ!” Minh Hoặc cướp con cá khô còn lại trong tay Lăng Mục Du, bỏ vào miệng.
Đan Tiêu nói tiếp: “Giờ còn bị dáng vẻ trẻ con của chính mình ảnh hưởng, thành đứa thiểu năng.”
Minh Hoặc: “……”
Nếu không phải tạm thời đánh không lại, thì chắc chắn hắn sẽ đánh tên Đan Tiêu khốn nạn dậy không nổi, hắn đường đường là Ma Quân, sao có thể thành đứa thiểu năng được, đây là ghen tị, ghen tị rõ ràng luôn!
“Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện.” Đan Tiêu nói.
Minh Hoặc giả vờ không nghe thấy.
Đan Tiêu cũng chả quan tâm hành vi ngây thơ của hắn, nói luôn: “Ngươi có từng nghe chuyện nhân loại bình thường hoặc tu sĩ nhân loại có thể cướp thần cách, trở thành thần chưa?”
Minh Hoặc giật mình, cá khô đến bên miệng cũng rớt mất.
Lăng Mục Du cũng kinh ngạc nhìn Đan Tiêu, không ngờ y vẫn chưa hết hy vọng với chuyện này.
“Chưa từng nghe thấy.” Minh Hoặc nhíu mày, “Nếu có thể cướp được thần cách, thì mấy Sơn thần nhỏ yếu lúc trước kia còn không bị nhân loại cướp mất thần cách từ lâu?”
Đan Tiêu nhếch miệng, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Minh Hoặc nhìn y, lại nhìn Lăng Mục Du, “Ngươi muốn cho Thủy Thôi khôi phục lại?”
Đan Tiêu gật đầu.
Minh Hoặc lại nhìn y, rồi nhìn Lăng Mục Du, đột nhiên ném cá khô đi, ôm chặt bản thân, quát: “Chẳng lẽ ngươi định cướp thần cách của ta hả?”
Đan Tiêu: “……”
Lăng Mục Du: “……”
Minh Hoặc: “Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu!”
“Rất cảm ơn ngươi đã gợi ý.” Đan Tiêu không ưu nhã mà trợn mắt.
Minh Hoặc oan oan ức ức nói: “Ta đã phân chút thần cách bảo vệ nguyên thần của Thủy Thôi ngu ngốc rồi, thế mà ngươi còn nhớ thương thần cách của ta. Nếu không phải do thần cách của ta không hoàn chỉnh, không đến nỗi bị biến thành thú con thế này đâu, nói tới nói lui, tất cả là lỗi của Thủy Thôi.”
Lăng Mục Du cũng lườm hắn: “Trách ta hả?!”
“Tất nhiên phải trách ngươi rồi.” Minh hoặc nói: “Nếu không phải ngươi đòi cứu người, sao chúng ta lại thảm như vậy được? Tính cách này của ngươi được loài người gọi là thánh mẫu bạch liên hoa.”
Lăng Mục Du bị câu “Thánh mẫu bạch liên hoa” đánh trúng, qua một lúc lâu cũng không tổ chức được ngôn ngữ để phản biện lại được.
Đan Tiêu bỗng dưng nhớ ra, hơn hai ngàn năm qua, Thủy Thôi và Minh Hoặc vẫn luôn ở bên nhau —— tuy chỉ là trạng thái nguyên thần, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện này, y lại rất khó chịu, nhìn Minh Hoặc đâu cũng không vừa mắt, di dời toàn bộ đồ ăn vặt trước mặt hắn đi, không cho ăn nữa.
Minh Hoặc: “……”
Làm gì đấy? Đang yên đang lành tự nhiên giận?
Đan Tiêu: “Ngươi trở lại hình dáng trẻ con đi, ta đưa ngươi về.”
“Ta cảm thấy mình vẫn duy trì được mười phút nữa.” Minh Hoặc duỗi tay muốn lấy lại đồ ăn vặt.
“Ngươi chả biết gì cả, hết giá trị sử dụng rồi.” Đan Tiêu cay nghiệt vô tình dời đồ ăn vặt ra xa hơn, chính là bắt nạt Minh Hoặc không dám sử dụng linh lực bừa bãi.
Minh Hoặc thật tức muốn chết, chỉ Lăng Mục Du nói: “Sao ngươi không quản đi? Cứ đứng nhìn ta bị bắt nạt như thế à?”
Lăng Mục Du chưa lên tiếng, Đan Tiêu đã đáp trước: “Không thể.”
Lăng Mục Du khoanh tay nhìn Minh Hoặc, ý là: Bạn trai ta tùy hứng thế đó, ta cũng hết cách rồi, đành chiều theo thôi.
Ma Quân đại nhân tức giận, trợn mắt nhìn đôi thần chết tiệt khoe khoang tình cảm đến phát điên này, cả trẻ em cũng không tha là sao!
“Meo~ meo~”
Chẳng biết chú hổ con Uy Phong đã uống no sữa rồi bò tới bên chân Minh Hoặc từ lúc nào, phía sau kéo theo đám yêu quái lo lắng sợ sệt, trên mỗi gương mặt đều viết “Ngài giận thì giận, nhưng không được giận cá chém thớt thú con, đó không phải là phong cách của Ma Thần”.
Minh Hoặc rũ mắt nhìn hổ con, dưới ánh mắt hồi hộp chăm chú của đám yêu, hắn duỗi tay, sờ lên cái đầu xù lông của hổ con, dường như rất vừa lòng với cảm xúc này, nở nụ cười.
Giây sau, không thấy phiên bản Minh Hoặc trưởng thành đâu, mà phiên bản trẻ con của Ma Thần lại rơi lên người hổ con.
Hổ con Uy Phong bị nện sợ, yếu ớt kêu: “Meo~”
Đám yêu quái lập tức đau lòng không thôi, chạy nhanh lại tha hổ con từ dưới người Minh Hoặc ra, Cùng Kỳ còn liếm lông trấn an chú hổ con bị dọa sợ ấy.
Minh Hoặc bị ném xuống đất, thở phì phò rống lên: “Ngao ngao ngao!”