Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 62
Edit: Nhím
Beta: Snivy
————————————————————————————–
Cuối cùng hôm nay cũng tới Tết Nguyên Đán, trên mạng cực kì náo nhiệt, đầu tiên là một cặp đôi trong giới giải trí tuyên bố kết hôn, lên hot search chưa bao lâu đã bị tin tức yêu đương của một nghệ sĩ khác kéo xuống, nửa giờ sau lại bị tin tức một tổng giám đốc nổi tiếng nào đó đánh người vượt qua.
Tới buổi chiều, tag #Thao Thiết viện bảo tàng Sơn Hải và tag #Quỷ hút máu siêu đẹp trai ở viện bảo tàng Sơn Hải liên thủ cùng leo top hot search, kéo độ nóng cùng độ thảo luận liên tục tăng cao, độc chiếm luôn hai vị trí đầu, hơn nữa đề tài #Viện bảo tàng Sơn Hải cũng đánh bại rất nhiều minh tinh hot, chen chân vào top 10.
[Tui phục viện bảo tàng Sơn Hải ghê á, chơi lớn vãi, bọn họ tìm đâu ra nhiều soái ca vậy chứ. ( ՞ਊ՞)]
[Viện bảo tàng Sơn Hải xấu tính quá đi, làm mặt yêu quái y chang mặt hướng dẫn viên trong bảo tàng luôn. Ⴚტ◕‿◕ტჂ]
[Lúc trước tui rất thích anh trai giảng viên kia, giờ biến thành soái ca đầu trọc bình thường, tâm đều nát rồi. (┳Д┳)]
[Soái ca đầu trọc bình thường là cái quái gì ha ha ha ha ha, bây giờ người ta hết trọc rồi.]
[ Oa oa oa, tui siêu thích chủ đề triển lãm quỷ hút máu, soái muốn chết.]
[Chủ đề triển lãm quỷ hút máu tuyệt thật, không hề có cảm giác tượng sáp, tui còn cho rằng đó là quỷ hút máu sống sờ sờ.]
[Lầu trên, tui đồng ý với thím áu áu áu, tui cũng cảm thấy giống như giây tiếp theo bọn họ sẽ mở miệng nói chuyện.]
[Ôi mẹ ơi, tui thích thân vương Cappadocia nhất, thân vương ôm tui nè áu áu áu. ღවꇳවღ]
[Tui lại thích gia tộc Toledo, ai ai cũng tinh xảo, hoa lệ.]
[Gia tộc Toledo ma mị quá, gia tộc Bruch mới đúng là chân thực ó. (ノ ̄ω ̄)ノ]
[Sai rồi, nói sai hết rồi, kiểu thư sinh như gia tộc Leson mới là ưa nhìn nhất.]
…
…
Trang web chính thức của viện bảo tàng Sơn Hải đã bị dân mạng yêu thích sắc đẹp các gia tộc quỷ hút máu công chiếm, mỗi gia tộc đều có một nhóm fan ủng hộ, sau đó tranh cãi cực kì náo nhiệt, khiến mấy người qua đường phải xoắn xuýt hết cả ruột gan.
Mấy người này chỉ cãi nhau bằng chữ thì có ý nghĩa gì, có dám up hình chứng minh hay không hả!!!!!
Dân mạng đồng loạt bỏ cuộc: Không phải bọn tui không muốn chụp, mà là viện bảo tàng không cho chụp.
Chủ đề triển lãm quỷ hút máu của viện bảo tàng không chỉ trưng bày tượng sáp của mười ba thị tộc quỷ hút máu, mà còn có vài bức tranh nổi tiếng về quỷ hút máu do viện bảo tàng mượn từ các phòng tranh. Chụp ảnh, đặc biệt là khi mở flash, sẽ gây tổn hại rất lớn đến những bức tranh đó.
Cho nên mấy người muốn ngắm mấy soái ca quỷ hút máu, xin mời tự mình đến viện bảo tàng Sơn Hải muah ha ha ha….
Rất nhiều người ngồi hóng trên mạng nhìn thấy, vốn không tính đến viện bảo tàng Sơn Hải, giờ sự tò mò trong lòng cũng dâng trào như cỏ dại, một số người còn không thèm nói hai lời, bảo đi là đi luôn.
Trong lòng Diệp Đình Đình cỏ dại cũng mọc điên cuồng.
Buổi sáng xem hết lễ tế thiên và phòng Sơn Kinh, quên luôn mục đích ban đầu của cô, lúc này lướt Weibo lại không tìm được hình ảnh chủ đề triển lãm, cỏ dại trong lòng cô càng phát triển, nhiều lần có suýt tính tiền nhầm.
Khấu Dung nhìn dáng vẻ này của cô nàng, bất đắc dĩ nói: “Đình Đình, chúng ta đóng cửa đi xem quỷ hủt máu cậu tâm tâm niệm niệm thôi.”
“Thật sao?” Diệp Đình Đình bị niềm vui bất ngờ này làm cho ngây ngất.
“Thật mà!” Bằng không tiền buôn bán hôm nay sẽ biến thành số âm mất.
Khấu Dung đóng gói hai ly trà sữa đưa cho khách hàng, rồi treo bảng tạm dừng buôn bán, sắp xếp túi chuyên dụng cho mẹ bỉm sữa, lấy đồ dùng của cục cưng mang theo, nói với Diệp Đình Đình còn đang ngơ ngẩn: “Đừng ngơ ra nữa, mau giúp tớ quấn khăn.”
Diệp Đình Đình lấy lại tinh thần, kêu một tiếng: “Dung Dung, tớ yêu cậu. Đây đây, để tớ bế cục cưng cho.”
Khấu Dung quấn khăn lên người Diệp Đình Đình, để cô ôm cục cưng, còn mình thì đeo một túi đồ thật nặng, khoá kỹ cửa hàng, đến bãi đậu xe lấy xe ba bánh, đi lên núi.
“Nói trước rồi đó, xem quỷ hút máu xong thì phải chuyên tâm về trông cửa hàng, không được thất thần nữa.” Khấu Dung cường điệu nói.
“Chắc chắn rồi.” Diệp Đình Đình cười tủm tỉm nói: “Dung Dung, quả nhiên là cậu yêu tớ.”
Khấu Dung liếc xéo, cạn lời với bạn thân có tính ‘Diệp Công thích rồng’.
Diệp Đình Đình đáp trả bằng một nụ cười rạng rỡ, nhìn thấy cục cưng trong lòng đã tỉnh, nhẹ nhàng vỗ bé, dịu dàng nói với cục cưng: “Bảo bối Hoặc Hoặc, chúng ta muốn đi xem quỷ hút máu đẹp trai ở viện bảo tàng, vui không, có mong chờ không!”
Minh Hoặc mím mím môi, thực tế là bẹp cái miệng nhỏ, khinh thường nghĩ thầm: “Mấy con dơi yêu có gì đẹp chứ! Sao có thể đẹp trai như bản thần đây?! Đúng là ngu ngốc, thật sự làm triển lãm về dơi á, con người vậy mà cũng ngây ngốc đi tham quan dơi, chậc!”
Diệp Đình Đình trong vòng một ngày đến viện bảo tàng hai lần, mục tiêu lần này của cô rất rõ ràng, lôi kéo Khấu Dung thẳng tiến tới phòng triển lãm chủ đề quỷ hút máu.
Lúc này, ngoài phòng triển lãm có rất nhiều người xếp hàng mua vé, hai cô phải xếp hàng gần hai mươi phút mới mua được vé, lúc đang chờ kiểm vé liền nghe được bên trong không ngừng truyền ra tiếng thốt lên kinh ngạc, Diệp Đình Đình thật sự không nhịn nổi.
Rốt cuộc cũng đến lượt hai người đi vào, theo dòng người phía trước đi vào phòng triển lãm chủ đề, Diệp Đình Đình cùng Khấu Dung nhịn không được “Ồ” một tiếng.
Để bảo vệ mấy bức tranh mượn về, ánh sáng phòng triển lãm rất thấp, ánh sáng thấp cũng không làm ảnh hưởng tới khách tham quan, ngược lại còn khiến không khí toát ra sự thần bí.
Vừa vào cửa, là một đại sảnh mang phong cách Gothic vừa âm trầm lại cực kì hoa lệ, cách đó vài chục bước là một người đàn ông mang răng nanh, mặc quần áo hoa lệ ngồi trên vương toạ xa hoa, bên cạnh còn có một người mặc áo choàng đen che mặt chỉ lộ mỗi môi cùng cằm.
Không thể nghi ngờ, vừa nhìn đã biết đây là một cặp chủ tớ.
Người đi vào nhìn thấy có người nhìn mình chăm chú như vậy, sau khi thốt lên, lập tức không dám nói tiếp nữa, ai nấy đều thật cẩn thận đánh giá khắp nơi, nói chuyện cũng cố gắng nhẹ giọng, chỉ sợ quấy rầy đến người đàn ông trên vương tọa kia.
Gian đại sảnh này hoa lệ nhưng rất trống trải, hai bên bày các loại đồ vật xa hoa, người đàn ông trên vương tọa có một đôi ngươi màu đỏ, hình dạng khắc sâu khiến đôi mắt hắn nhìn qua vừa nóng bỏng lại sâu thẳm.
Tượng sáp quá giống thật, du khách đi vào trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh ảo giác “Người này mỉm cười với mình, có lời muốn nói với mình”.
“Tộc Tử Vong, Cappadocia, thân vương Nathaniel.” Diệp Đình Đình đến gần, nhìn bảng giới thiệu, kinh ngạc cảm thán: “Oa, đẹp trai quá, còn là một thân vương.”
“Đẹp nữa cũng chỉ là một cái tượng sáp.” Khấu Dung cũng tới gần xem giới thiệu, sau đó chỉ vào người mặc áo choàng đứng bên cạnh thân vương: “Đây là tử linh pháp sư? Người hầu của gia tộc Cappadocia? Che kín mít như vậy, chẳng lẽ là đẹp đến mức không thể gặp người?”
Diệp Đình Đình nói móc: “Dung Dung, càng ngày cậu càng không hiểu phong tình.”
Minh Hoặc nằm trong khăn, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tập hợp thân vương huyết tộc cùng tử linh pháp sư, trong lòng cười nhạo một tiếng: “Một con dơi cùng một bộ xương khô, đẹp chỗ nào, hai người kia đúng là chẳng có chút thẩm mỹ nào, phiền quá.’
Nathaniel Cappadocia ngồi trên ghế đột nhiên cảm nhận được thần uy mỏng manh, suýt nữa đã không giữ được nụ cười. Hắn lặng lẽ đưa mắt từ hư không dời về phía cô gái đang bế trẻ con, khó có thể tin đứa bé nhỏ thế mà có thể phát ra thần uy, đại lục Đông Phương quả nhiên thần bí khó lường.
Cũng may đại sảnh bên ngoài này chỉ có hắn cùng một bức hoạ đằng sau hắn là đáng xem, người phụ nữ ôm thần nhanh chóng đi vào cổng vòm bên cạnh, Nathaniel Cappadocia lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào, duy trì nụ cười trên mặt, để con người liên tục tiến vào tham quan mình.
Diệp Đình Đình cùng Khấu Dung đi qua cổng vòm, cảm nhận rõ ràng mấy lời dân mạng nói “Cảm giác mấy quỷ hút máu này đều đang tồn tại”.
Sau cổng vòm, phòng triển lãm giống như một đám người đang tham gia yến hội thì vĩnh viễn bị dừng lại ở thời khắc đó, bọn họ hoặc mỉm cười nói chuyện hoặc uống rượu mua vui, bọn họ vừa xa hoa lại vừa ma mị, kết hợp với từng bảng giới thiệu: Phạm Trác, Toledo, McAvoy, Bruch… Còn có cả Cappadocia bên ngoài, yến hội long trọng của mười ba thị tộc bày ra trước mặt du khách.
Mấy quỷ hút máu ngồi ở bàn dài mang bộ dạng thấp giọng tán chuyện, còn có hai quỷ hút máu cầm ly rượu đang đứng, thứ đỏ tươi trong ly chính là đồ uống bọn họ thích nhất, còn có một người đang khom lưng kéo tay một quỷ hút máu khác, tựa như mời y nhảy một điệu với hắn, cũng có một con khác dựa vào bả vai người khác, ánh mắt ái muội, mơ màng.
Quần áo hoa lệ, đồ dùng tinh xảo, rượu vang đỏ thơm lừng, khiến du khách đi vào như lạc trong vũ hội thời Trung Cổ. Dù nhìn bất cứ chỗ nào, cũng không giống như một buổi triển lãm tĩnh lặng, bên tai phảng phất như có giọng nói ái muội khe khẽ, những quỷ hút máu hoa lệ, tuấn mỹ đó dường như đang muốn tiến tới bên cạnh mình, nắm tay mình, cùng hưởng thịnh yến.
“Khó trách có nhiều người nói cảm giác như quỷ hút máu đang sống như vậy. Thật sự… tớ không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào nữa.” Diệp Đình Đình chọc chọc Khấu Dung bên cạnh, người kia cũng gật đầu, không cách nào hình dung cảm giác chấn động trong lòng.
Loại cảm giác mang theo sức sống y như thật này… Không đúng, hẳn là vô tri… Cũng không đúng, cô không thể hình dung được loại cảm giác này, giống như là cảm giác tồn tại trong sự chết chóc, thật sự khiến người ta chấn động.
Diệp Đình Đình bỗng nhiên chỉ vào một quỷ hút máu mặc áo sơ mi màu tím viền hoa, nói với Khấu Dung: “Cậu có cảm thấy quỷ hút máu này giống như đang nhìn tớ không?”
Khấu Dung nhìn sang quỷ hút máu đó, Minh Hoặc cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Khấu Dung: “Cậu nghĩ nhiều rồi, hắn đang nhìn tớ.”
Diệp Đình Đình: “…”
Minh Hoặc nghĩ: “Hai nhân loại các ngươi nghĩ nhiều rồi, con dơi kia đang nhìn bản thần.”
Palens Toledo thân mật đứng chung một chỗ với bậc cha chú, bắt được ánh mắt Minh Hoặc nhìn về phía mình, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Đứa bé bị gã nói móc này, trên người thế mà lại có thần uy, tuy rằng rất mỏng, nhưng cũng là thần đó!
Chẳng lẽ thật sự đúng như lời tên quản lý đáng giận kia nói, đây là Ma thần Đông Phương?
Không, không thể nào?
Vậy gã vừa khinh bỉ Ma thần, có thể bị Ma thần trả thù hay không?
Palens Toledo nhớ tới du học sinh dạy mình tiếng Hoa đã dạy một câu: ‘Không tìm đường chết sẽ không phải chết’, bỗng nhiên cảm thấy quỷ sinh vô vọng, u ám quá.
Bàn tay Lancelot để trên người Palens, không hiểu sao tên này lại không ngừng run rẩy, mà động tĩnh cũng càng lúc càng lớn, không khỏi cắn răng nhỏ giọng nói bên tai gã: “Ngươi an tĩnh chút cho ta.”
Palens nhỏ giọng ủ rũ nói: “Lancelot đại nhân, ta cảm thấy ta sắp chết rồi.”
“Ngươi biết thì tốt.” Lancelot nói: “Chờ triển lãm kết thúc, trước khi mười hai thị tộc khác đập chết ngươi, ta sẽ đem ngươi đóng lên thập tự giá trước.”
Palens: “…”
Lúc này, mấy cô gái trẻ tuổi đi đến trước mặt gia tộc Toledo tham quan, một cô gái nói: “Vì sao hai quỷ hút máu này lại ôm nhau chặt vậy?”
Một cô gái khác đáp: “Chân tướng chỉ có một, bọn họ đang yêu đương.”
Lancelot & Palens: “…”
Nếu không phải đang giả làm tượng sáp không được động đậy, Lancelot quả thực một giây cũng không thể nhịn, muốn đá văng Palens.
Ha hả, hắn cùng tên Palens ngu xuẩn này yêu đương?
Không, hắn tình nguyện chịu đựng một con địa tinh xấu nhất cũng không bao giờ coi trọng một tên ngu xuẩn như này!
Diệp Đình Đình cùng Khấu Dung tham quan ở phòng triển lãm chủ đề hơn một tiếng, khi ra ngoài, đã sắp tới giờ viện bảo tàng đóng cửa, Diệp Đình Đình thở dài: “Quỷ hút máu đẹp như vậy, không cho chụp ảnh lưu niệm, không cho chụp ảnh chung, tiếc ghê.”
Một nữ sinh không quen biết ra cùng lúc với hai cô nói theo: “Đúng vậy, tui siêu thích thân vương Cappadocia, không thể chụp ảnh chung, tiếc quá đi.”
“Tui cảm thấy gia tộc Phạm Trác đẹp hơn.”
“Rõ ràng là gia tộc Bruch mới đẹp.”
“Toledo mới tốt, Toledo vừa tinh xảo vừa hoa lệ.”
Mấy cô nàng cứ thế đứng ở cửa tranh luận.
Minh Hoặc nghe thấy, mày nhỏ lập tức nhăn lại, con người luôn ồn ào như vậy sao, mấy con dơi thì có gì đẹp, xấu muốn chết!
Khấu Dung thấy Diệp Đình Đình như thể muốn xắn tay áo cãi nhau với mấy người không quen biết dáng vẻ gia tộc quỷ hút máu nào đẹp nhất, vội kéo cô nàng chạy nhanh.
Thật là, đẹp thì có ích gì, còn không phải chỉ là một đám tượng sáp thôi hả.
Từ khi cắt đứt với Lăng Giác, Khấu Dung cảm thấy mình đã hiểu thấu sự đời, đàn ông gì chứ, mặc kệ hắn có đẹp hay không, cô đều không để vào mắt, một lòng nuôi nấng con trai.
Tuy cô đã hiểu thấu sự đời, nhưng vẫn hy vọng Diệp Đình Đình có thể tìm được chân ái, cùng người yêu làm bạn cả đời.
Kỳ thật không phải tất cả đàn ông đều khốn nạn như cha Diệp, Lăng Giác, vẫn còn có những người đàn ông tốt.
Giống Lăng Mục Du chính là một người đàn ông tốt.
Có câu nói, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Khấu Dung vừa nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện rồi.
Hai người phía trước còn không phải Lăng Mục Du và viện trưởng sao.
“Anh Lăng, Viện trưởng.” Khấu Dung nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Lăng Mục Du mỉm cười chào hỏi với Khấu Dung và Diệp Đình Đình, Đan Tiêu cũng hơi gật đầu chào.
“Hai người tới tham quan viện bảo tàng à?” Lăng Mục Du hỏi.
Khấu Dung nói: “Đúng vậy, Đình Đình rất muốn xem triển lãm về quỷ hút máu, ngay cả trông cửa hàng cũng không tập trung, bọn tôi liền dứt khoát đóng cửa, thoả mãn nguyện vọng của cô ấy.”
Diệp Đình Đình ngại ngùng cười cười với Lăng Mục Du, Khấu Dung thật không nghĩa khí, dám ở trước mặt soái ca vạch trần cô mê trai.
Lăng Mục Du nói: “Lần sau tới tham quan có thể gọi điện cho tôi trước, tôi cho người tới đón hai người.”
“Cảm ơn.” Khấu Dung và Diệp Đình Đình nói cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Lăng Mục Du chỉ Minh Hoặc nằm trong khăn: “Có thể để Minh Hoặc ở đây một đêm được không? Mai tôi sẽ đưa bé về.”
Khấu Dung sao lại không đồng ý, cởi bỏ khăn quấn trên người Diệp Đình Đình, ôm con trai, cẩn thận đưa cho Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du đón lấy, ngay lập tức đã bị Đan Tiêu ôm đi.
Minh Hoặc nằm trong lòng Đan Tiêu trừng mắt, trong miệng kêu ô ô.
Đan Tiêu ngó hắn: “Nghe không hiểu, nói tiếng người.”
Minh Hoặc: “…”
Chờ bản thần khôi phục, nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp với ngươi, hừ!