Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 51
Editor: Kei
Beta-er: Thng
…………..
Trong đêm tối, bốn bề vắng lặng, yên tĩnh.
Thu đông giao mùa, tuy núi Ngọa Long chưa có tuyết rơi, nhưng rõ ràng nhiệt độ không khí đã xuống thấp hơn so với dưới chân núi trấn Cốc Hợp. Nhất là vào nửa đêm về sáng, gió lạnh thổi vù vù vào người, làm cả người như muốn đông lạnh thành một bức tượng điêu khắc.
Tề Hữu Tài quấn một chiếc áo lông lên người, cúi đầu mắng một câu: “Cái chỗ quỷ quái này –”
“Anh Tài, khi nào chúng ta mới ra tay vậy?” Tiêu Khang Liêu ngồi xổm bên người gã run run rẩy rẩy hỏi.
Gã nghiêng mắt nhìn kẻ bên người, nói: “Mày gấp cái đóe gì! Vội đi vào, vội muốn bị bắt à?”
Tiêu Khang Liêu hít hít mũi: “Không phải, anh Tài, chỗ này lạnh quá, tay em không chịu nghe sai bảo luôn này.”
Tề Hữu Tài ghét bỏ vỗ đầu Tiêu Khang Liêu: “Tiền đồ, chút nhiệt độ như vậy đã không chịu nổi, chút sức chịu lạnh của mày đều cống cmn hiến hết cho đàn bà rồi nhỉ.”
“Ha ha…” Những người khác thấp giọng cười vang, trên mặt Tiêu Khang Liêu không nhịn được, cúi đầu nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.
Đã rạng sáng một giờ rưỡi, là thời gian người ta mỏi mệt dễ buồn ngủ nhất trong ngày, mười ba người trốn trong bụi cỏ vừa lạnh vừa buồn ngủ, cà lăm hỏi Tề Hữu Tài khi nào vào trong.
Lăng Mục Du cũng rất mệt, cậu ở trong văn phòng lò sưởi đầy đủ chờ mãi chờ mãi, đám người lén lút bên ngoài kia từ đầu tới cuối cũng không hành động, chờ đến độ cậu dựa vào Đan Tiêu ngủ gà ngủ gật luôn.
Đan Tiêu thấy người trong ngực đã ngủ, liền bế lên đi về ‘Tẩm cung’, để các yêu quái chờ tiếp.
Ôm người đi đến trước phòng ngủ, Đan Tiêu dừng chân một lát, nhìn cửa hai phòng ngủ hai bên, tự hỏi ba giây, quẹo phải, ôm người trong ngực đến phòng mình.
Viện trưởng và quản lý đi rồi, một đám yêu quái còn chờ ở trong văn phòng đều xắn tay áo lên, ngay cả cộng tác viên cũng nóng lòng muốn thử, chỉ có bé rồng trắng vị thành niên bị lấy lý do “Trẻ nhỏ ngủ không đủ giấc, sẽ không cao lên được”, đuổi đi ngủ.
Rạng sáng hai giờ, rốt cuộc đám người ngồi xổm trong bụi cỏ giống một đống tượng chim cút ở bên ngoài kia cũng động, đám yêu quái nhận thấy, lập tức ai vào chỗ nấy.
Tề Hữu Tài run run chân đứng lên, bảo mọi người tụ tập lại quanh mình, “Tiêu Khang Liêu, mày dẫn theo vài người đi từ hẻm phía tây vào, những người khác theo tao đi từ hẻm phía đông, chú ý đừng tạo ra tiếng động lớn, sau khi tìm được mục tiêu thì gọi điện, di động của mọi người đều chuyển thành chế độ rung đi, để tao xem thử ai chưa chuyển.”
Những người khác đều lấy điện thoại ra, để gã kiểm tra lần lượt từng chiếc, sau khi xong, chia người thành hai tổ, tiến vào rừng rậm núi Ngọa Long theo hai hướng.
Núi Ngọa Long vốn là long mạch còn nguyên vẹn duy nhất nước Hoa, đã bị Đan Tiêu chiếm lấy hơn hai ngàn năm trước, chỗ mắt huyệt của long mạch có một địa cung, đó là nơi y đã ngủ say hai ngàn năm sau đó.
Trong lúc đó không phải không có người muốn khai phá núi Ngọa Long, đặc biệt là mấy chục năm gần đây, bất động sản và du lịch ở nước Hoa phát triển mạnh, nên càng ngày càng có nhiều người nhằm vào núi Ngọa Long. Nhưng những người nói chuyện dè dặt hay nhằm vào núi này đều gặp xui xẻo ở mức độ khác nhau, thế nên vùng núi non này càng trở nên thần bí hơn trong mắt nhân loại, bởi vậy mới có lời đồn “núi Ngọa Long có rồng” như vậy truyền ra.
Là tài sản riêng của Đan Tiêu, muốn khai phá núi Ngọa Long như thế nào đương nhiên do y định đoạt, san bằng đất đai xây cung điện cũng không tính chuyện gì, Hiệp hội Tu Chân còn đặc biệt nhiệt tình hỗ trợ vận chuyển các loại vật liệu kiến trúc tới.
Cũng vì đó là tài sản riêng của y, muốn xây viện bảo tàng như thế nào, Tôn Thần của chúng ta và đám yêu quái vui vẻ là được rồi, cho nên xem nhẹ một việc —
Nhà bảo tàng không có tường rào vây quanh!
Đúng, không có tường rào.
Viện bảo tàng Sơn Hải xây theo thế núi Ngọa Long, mượn rừng rậm bốn phía làm lá chắn thiên nhiên, hòa hợp vào môi trường tự nhiên của núi Ngọa Long, cái đó gọi là trong ngươi có ta trong ta có ngươi.
Nhưng rừng rậm có dày cỡ nào cũng không thể đạt tới hiệu quả như tường vây, bởi vậy, Tề Hữu Tài dẫn người tới viện bảo tàng dò xét ít ngày, mới tìm được mấy cái hẻm để vào viện bảo tàng, đi vào dễ như trở bàn tay.
Từ hẻm bước vào là lâm viên phía trước viện bảo tàng, đám người Tề Hữu Tài khom lưng đi chậm rì rì từng bước một. Hôm nay không trăng không sao, đèn ở viện bảo tàng cũng tắt hết, không có ánh sáng khiến núi Ngọa Long tối đen như mực, chưa vào sảnh triển lãm, bọn họ cũng chưa dám bật đèn pin lên, nếu không thì nơi tối như vậy lại có một điểm sáng, còn không phải nói rõ nơi này có vấn đề, dẫn bảo an tới à.
Trần Phương Dương sờ soạng đi đến sau lưng Tề Hữu Tài, bởi vì quá tối, cũng không biết mình đi đến nơi nào, đành phải nhỏ giọng hỏi: “Anh Tài, chúng ta đến đâu rồi?”
“Câm miệng, đừng nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi theo tao là được.” Tề Hữu Tài không kiên nhẫn lắm, lúc nãy không biết hắn vấp phải thứ gì, té một cái rất mạnh, đau muốn chết.
Trần Phương Dương cũng muốn ngậm miệng, nhưng mà: “Em cảm thấy chúng ta đã đi qua đây ba lần rồi.”
Hắn ta vừa dứt lời, lại không nghe Tề Hữu Tài đáp lại, hắn ta gọi Tề Hữu Tài vài tiếng, cũng không có đáp lại, gọi tiếp những người khác, không ai trả lời. Hắn ta kinh hãi, cũng không khom lưng hay cẩn thận nữa, run rẩy bật đèn pin trong tay lên chiếu khắp nơi, xung quanh ngoại từ hắn ta, cũng không còn một bóng người nào nữa…
“Róc rách —”
Tiếng nước bị khuấy vang lên, hai đùi Trần Phương Dương run rẩy, tay run giống như mắc chứng Parkinson, hàm răng va nhau ken két, hắn ta chiếu đèn qua chỗ có tiếng nước, chỉ thấy trong một ao nước hình vuông, có mấy chục con cá chép bụ bẫm dựng thẳng đuôi xếp thành hình vuông, chính giữa có một con cá mè hoa bộ dáng kỳ quái há miệng về phía gã ta: “Gâu gâu gâu…”
Trần Phương Dương: “……”
Cá mè hoa: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu…”
Trần Phương Dương: “………………”
Cá mè hoa gặp nhân loại lại bình tĩnh như thế, không kêu cũng không chạy, chỉ lẳng lặng mà nhìn mình, rất không thích. Nó vẫy đuôi một cái bay từ trong ao lên, bay đến trước mặt nhân loại, vẫy vẫy mười cái đuôi cá giống cây quạt lớn của mình, há mồm: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu…”
“Ầm –”
Trần Phương Dương không nói một lời, thẳng tắp ngã xuống, thật ra lúc bắt đầu nghe thấy tiếng “Gâu gâu gâu” đầu tiên của cá mè hoa, cả người lẫn hồn gã ta cũng đã bay lên trời, có thể kiên trì đến bây giờ mới ngã xuống, đã là cực kỳ kiên cường.
Hà La Ngư (1) lại vẫy vẫy thân thể giống cây quạt lớn của mình, ghét bỏ nói: “Còn tưởng là một kẻ rất lợi hại chứ, không ngờ lại sợ sệt như vậy.” Sau khi nói xong, nó phát hiện nhân loại bị dọa ngất nhanh như vậy, không phải đồng nghĩa với việc nó phải kéo kẻ này tới phòng tối ư? Lập tức hối hận không thôi.
Mấy người Tiêu Khang Liêu đi vào từ hẻm phía tây rừng rậm, may mắn hơn Trần Phương Dương rất nhiều, thuận lợi vượt qua lâm viên, tới ngự đạo ở trung tâm viện bảo tàng.
Mấy người dựa theo dặn dò của Tề Hữu Tài, không có đi ngự đạo ở trung tâm, mà đi cẩn thận dọc theo ven lâm viên về phía cây cầu cẩm thạch ở phía tây, sau đó lên cầu, đi qua hành lang gấp khúc, tiến vào sảnh núi phía tây.
Bên này bọn họ có sáu người, xếp thành một nhóm khom lưng đi lên cầu, ba người đi đằng trước xuống cầu, đi thẳng đến sảnh núi phía tây, ba người phía sau chậm một bước, còn chưa xuống cầu, đột nhiên cảm thấy mình đụng phải một cây cột ở trên.
“Sao nơi này lại có một cây cột nhỉ?” Một người nói, duỗi tay sờ, xúc cảm trong tay lạnh lẽo trơn trượt, “Cột băng?”
“Đừng nói nữa, vòng qua đi, sợ là mấy tên kia đã đi xa rồi.” Một người khác nói.
Ba người nói xong định vòng qua đi, đột nhiên, trong bóng đêm xuất hiện sáu điểm sáng tròn màu vàng, không ngừng đong đưa trên dưới ở trước mặt bọn họ.
“Ma ma ma ma ma trơi!!!”
“Nói bậy, trên thế giới này làm gì có ma!”
“… Chứ kia là cái gì?”
“Lửa từ phốt pho, biết không? Không học hóa học à? Hợp chất photpho gặp không khí trong một số điều kiện sẽ bốc cháy thành các đốm lửa nhỏ.”
“Đương nhiên tao biết, nhưng nhưng nhưng nhưng là, lửa từ photpho không phải màu màu màu màu màu xanh lá à?”
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa, có ngọn lửa gì hình tròn?”
“……”
“……”
“……”
“Lửa từ photpho” mở miệng: “Đây là đôi mắt của bọn tao, đồ nhân loại ngu xuẩn.”
Ba người: “………………”
“Áuuu–” Tiếng kêu thảm thiết của ba người còn nghẹn ở cổ họng, một trận gió mạnh thổi qua, bọn họ bị thứ gì mạnh mẽ vỗ ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Ngao Nhị dùng móng vuốt đẩy đẩy nhân loại, hỏi Ngao Nhất: “Ông có khống chế sức lực không? Không vỗ chết người chứ?”
Ngao Nhất ngẩng đầu rồng kiêu ngạo: “Tui là rồng không đúng mực như vậy hả?”
Ngao Tam dùng móng vuốt bắt lấy chân một người, nói: “Đừng tán dóc, kéo nhân loại ném vào phòng tối đi.”
Ba con rồng đen hì hục kéo người, mỗi con kéo một tên, bay về phía phòng tối.
Vẫn còn ba người Tiêu Khang Liêu.
Sau khi ba người vào sảnh núi phía Tây, thì mở đèn pin ra chiếu khắp nơi, tìm mục tiêu lần này của bọn họ.
Bọn họ tiến vào từ cửa chính, đi vào là núi Tiền Lai đứng đầu hệ thống núi Hoa Sơn thượng cổ, tiếp theo là núi Tùng Quả, núi Thái Hoa, núi Tiểu Hoa, thậm chí núi khác cũng tốt, riêng trên mô hình vách đá cheo leo dốc đứng của núi Thái Hoa, có một con rắn Phì Di đứng trên đó duỗi đầu xuống, sáu chân bốn cánh, bộ dạng u ám đáng sợ.
“Chúng mày có cảm thấy hình như những tiêu bản này đang nhìn chúng ta không?”
Không nói thì thôi, vừa nói vậy, Tiêu Khang Liêu và một người khác cũng cảm thấy hình như mình là bị tất cả tiêu bản nhìn chằm chằm.
“Mấy cái đó đều là giả, đừng nhìn là được.” Tiêu Khang Liêu tiếp thêm can đảm cho mình và hai người khác, “Đi nhanh đi, tìm được tiêu bản Kỳ Lân kia, chuyển ra ngoài giao hàng, là nửa đời sau chúng ta có thể nằm tiêu tiền rồi.”
Hai người khác tha hồ tưởng tượng về tương lai như vậy, lá gan cũng lớn hơn không ít, ba người nhanh chân bước vào trong.
Sau năm phút, ba người đi ngang qua một hòn núi thấp chỉ có núi đá và một con sông mà chẳng có cỏ cây, đèn pin chiếu ánh sáng lên đó, một con rắn sáu chân bốn cánh đứng ở trên núi nhìn bọn họ.
“Đợi một chút, không phải chúng ta đã thấy con rắn có cánh này lúc vào cửa à? Sao nơi này cũng có?” Một người kêu hai người khác dừng lại.
Tiêu Khang Liêu dùng đèn pin quơ quơ rắn kia, “Có thể là ngọn núi này cũng có loài này, ngạc nhiên thế làm gì.”
Lại năm phút trôi qua, lại là một hòn núi không có cỏ cây nhưng có rất nhiều bạch ngọc, một con rắn sáu chân bốn cánh đứng ở trên núi nhìn bọn họ.
Một người nhìn con rắn này, kêu to hỏng mất: “A a a a a……”
“Kêu la cái gì! Mày dẫn bảo an tới thì làm sao bây giờ?” Tiêu Khang Liêu nện lên đầu người nọ một cái, “Thật vất vả mới chờ đến lúc Viện trưởng và quản lý viện bảo tàng này đi ra ngoài, hôm nay không lấy được Kỳ Lân, phỏng chừng về sau cũng không có cơ hội tốt như vậy.”
Người nọ sụp đổ: “Lại là con rắn có cánh kia a a a!”
Tiêu Khang Liêu cũng cảm thấy là lạ, lấy đèn pin chiếu vào con rắn.
Ba người nhìn thấy con ngươi của rắn kia biến thành dựng đứng, miệng chậm rãi mở ra, càng mở càng lớn……
“A, a, a…… A a a a a……” Ba người thét lên ầm ĩ.
Con rắn có cánh giận dữ: “Ồn ào quá!”
Ba người nghe thấy con rắn có cánh này còn có thể nói chuyện, la hét càng dữ hơn, khiến đám yêu quái ở sảnh núi phía Tây không thể nào chịu nổi nữa, tất cả đều nhảy xuống núi, đánh ngất ba người họ.
Đám người Tề Hữu Tài mới vừa mò tới ngoài sảnh núi phía nam, thì nghe được tiếng kêu la thảm thiết từ xa xa truyền đến, hơi kinh ngạc. Tề Hữu Tài bảo hai người đi đến bên kia xem bọn người Tiêu Khang Liêu đang làm cái quỷ gì, còn gã thì dẫn theo ba người khác cẩn thận đẩy cửa sảnh núi phía nam ra, lách mình đi vào.
Hai người kia lén lút dựa sát chân tường đi về sảnh núi phía Tây, thật ra hai người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cũng có sợ một chút, nhưng không dám trái lệnh Tề Hữu Tài, đành phải vừa đi vừa tự thêm can đảm, nhỏ giọng tán gẫu về chủ thuê lần này tiêu tiền để bọn họ tới trộm Kỳ Lân.
“Chủ thuê sai bọn mi tới trộm tao tên là gì?”
“Không biết, chỉ có anh Tài biết chủ thuê là ai, anh tài nói đó là một người tai to mặt lớn, có tiền, có quan hệ ở thành phố Vĩnh An.” Hai người thuận miệng trả lời, sau khi trả lời xong mới thấy là lạ, toàn thân run rẩy, đứng im tại chỗ không dám đi, không dám nói lời nào, cũng không dám quay đầu lại.
Giọng nói vừa mới hỏi bọn hắn lại nói: “Sao bọn mi không quay đầu lại? Không phải muốn trộm tao à?”
Hai người càng run mãnh liệt hơn.
“Quên đi, ai bảo tao là thú nhân hậu cơ chứ, bọn mi không quay đầu lại cũng được, tao đi đến trước mặt bọn mi là được.”
Hai người nghe thấy tiếng chân dẫm trên sàn nhà, nhưng trước mặt một mảnh đen sì, bọn họ cũng chẳng thấy gì cả.
“Nhìn thấy tao, chẳng lẽ không kinh ngạc vui mừng, không ngoài ý muốn à? Bọn mi run cái gì?”
Trong bóng đêm bỗng dưng xuất hiện hai đốm sáng màu xanh biếc, không run thì không phải người bình thường biết chưa! Hai người rất muốn nói chuyện, nhưng sao cũng không thể cất lời.
Lúc này, phía sau bọn họ lại truyền đến một giọng nói: “Ông ngu ít thôi, để tui ném hai người này vào trong phòng tối cho rồi.”
“Cứu mạng với –”
“Cứu mạng với –”
Trong ngoài sảnh núi phía nam đồng thời vang lên tiếng cầu cứu, hai người còn chưa đi xa thì thấy ngay một luồng sáng đèn pin chiếu từ trong sảnh ra, từ xa tiến gần về phía bọn họ, ở giữa ánh sáng hoảng loạn, hình như bọn họ thấy được một lão hổ màu vàng có răng nanh, một lão hổ màu đỏ có cánh và một con dê có mặt người…
“A a a a a……”
Hai người kêu thảm thiết, sau đó hạnh phúc hôn mê bất tỉnh.
Mà bốn người chạy ra từ sảnh núi phía nam thì không hạnh phúc như vậy, bọn họ là bị đánh ngất.
Chưa tới một giờ, mười ba người chia thành hai đường (té xỉu) gặp nhau trong phòng tối viện bảo tàng, các yêu quái ném bọn họ vào rất bất mãn —
“Dễ bị dọa như vậy, không thú vị chút nào.”
“Đúng, còn lãng phí linh lực biên ảo cảnh cho bọn họ.”
“Hay là tụi mình đi tìm cái người muốn trộm Kỳ Lân chơi một lát?”
“Không phải nói là muốn đi tìm người mẹ nhân loại kia của Tiểu Ngư chơi à?”
“Ái chà chà, tìm ai chơi đây? Thật khó lựa chọn à!”
Bạch Trạch: “Chơi cái gì mà chơi, trời sáng còn phải đi làm, tan tầm lại chơi.”
Trương Sơn: “Đúng rồi, sắp ba giờ rồi, nếu mọi người không về kịp, buổi sáng anh Lăng thức dậy sẽ tức giận. Ngày mai thứ hai nên đóng cửa, hết giờ làm thì chẳng phải muốn chơi sao thì chơi à.”
Chúng yêu: “Nói có lý. Nhìn các ông ăn ý phu xướng phu tùy như vậy, thì nghe theo các ông một lần.”
Bạch Trạch & Trương Sơn: “……”
————————–
(1) Hà La Ngư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Bắc Sơn Kinh》: “Núi Tiếu Minh 谯明, sông Tiếu Thủy đi ra 谯水, chảy về hướng tây trút vào sông Hoàng Hà 黄河. Trong nước nhiều cá Hà La 何罗, một đầu mười thân, tiếng nó như tiếng chó sủa, ăn nó khỏi bệnh mụn nhọt.”