Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 49
Editor: CtNguyet
Beta: Snivy
————————————————————
Hôm nay là một ngày khiến người ta phải hạn hán lời.
Lăng Mục Du ngẩn người —— cậu không ngờ rằng mình chính là Thủy Thôi, còn bị nói thành kẻ người không phải người, thần không phải thần.
Người của đội đặc nhiệm cục an ninh cũng ngu người luôn —— bọn họ chỉ đến kiểm tra giám sát, thế mà lại phát hiện ra vị thần mới, còn là một tặng một.
Đám yêu quái viện bảo tàng và cộng tác viên đều hoang mang cực độ—— Tiểu Ngư/ Anh Lăng là Đông Quân??? Từ từ, tụi tui muốn yên tĩnh.
Chỉ có Kỳ Lân không chịu ngồi yên.
Nó nghe Cùng Kỳ kể lại chuyến du hành của Ma Quân và Đông Quân, biểu cảm trên khuôn mặt sư tử màu xanh thay đổi như sau:
Phát hiện Ma Quân Minh Hoặc ở bệnh viện → Phẫn nộ.
Ma Quân Minh Hoặc giờ là đứa trẻ → Cười nhạo.
Minh Hoặc gọi Tiểu Ngư là Thủy Thôi → Nghi hoặc.
Thủy Thôi là Tư Xuân Thần Đông Quân → Kinh ngạc đến ngu người.
Đông Quân vì cứu người nên nguyên thần bị hao tổn → Khóc lớn.
“Hu hu hu hu hu…… Đông Quân, Đông Quân, em biết ngài sẽ không lừa em mà…”
Kỳ Lân khóc lớn, đẩy ngã Lăng Mục Du, nước mắt rơi như muốn nhấn chìm cả khuôn mặt sư tử, còn cọ lên người Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du vỗ đầu nó: “Được rồi, được rồi, đứng lên trước rồi khóc, mi nặng quá.”
Kỳ Lân ngừng một lúc, sau đó càng khóc đến kinh thiên động địa, vừa khóc vừa lên án: “Ngài ghét em! Lúc trước ngài luôn khen em đáng yêu hơn Đương Khang mà.”
Lăng Mục Du cảm thấy mình thật oan uổng, trong lòng cậu Kỳ Lân như thế nào sao cậu không biết? SIÊU QUAN TRỌNG!!!
Mắt thấy Tiểu Ngư nhà mình bị đè không thở nổi, Đan Tiêu cảm thấy không nên để Kỳ Lân ôn lại chuyện xưa với đống tình cảm “tràn trề bờ đê” như thế nữa, một tay xách Kỳ Lân lên, một tay nâng Lăng Mục Du dậy.
Kỳ Lân vừa lấy chân lau nước mắt, vừa khụt khịt hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Đông Quân, ngài đã cứu bà mẹ loài người kia của ngài mà, vì sao bà ấy còn oán hận ngài?”
Lăng Mục Du vịn vào tay Đan Tiêu đứng lên, nhàn nhạt nói: “Bà ấy khó sinh dẫn đến xuất huyết nhiều, tử cung bị cắt bỏ. Tử cung là nội tạng rất quan trọng của mỗi người phụ nữ, không có tử cung, bà ấy cảm thấy mình không phải là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa và cảm thấy ta là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.”
Đan Tiêu siết chặt bàn tay nhỏ của cậu trong tay mình.
Các yêu quái nghe xong nguyên nhân, lòng đầy căm phẫn.
“Người này thật vô lý, rõ ràng là tự mình tìm đường chết, thế mà còn giận chó đánh mèo lên Tiểu Ngư.”
“Bà ta thật kì quặc, không đi truy cứu thủ phạm hại mình mà cứ phải trách oán Đông Quân.”
“Thật đáng giận, tụi mình đi dọa bà ta đi, dọa cho bà ta sợ chết luôn. Đi liền hôm nay cho nó nóng.”
“Ý kiến hay.”
Lăng Mục Du vừa cảm thấy ấm áp lại cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo tay Đan Tiêu, ý bảo mình không sao rồi mới nói với chúng yêu: “Khi còn nhỏ ông tao nói với tao, bà ấy bị trầm cảm sau sinh, bảo tao nên biết thông cảm một chút, bọn mi phải biết trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng. Huống hồ, tao cũng không nợ bà ấy cái gì cả, chung quy chỉ là một người không quan trọng.”
Cậu từng bị mẹ ruột của mình bóp cổ suýt chết, tất cả mọi người cho rằng cậu đã quên chuyện này, cứ nghĩ cậu chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi không thể nhớ nhiều. Nhưng cậu không hề quên lại còn nhớ rất rõ ràng, nhớ kỹ sự sợ hãi khi cận kề cái chết, càng nhớ rõ cậu không hề nợ Khang Băng Khiết cái gì.
Cậu tự nhủ với chính mình: ‘Tiểu Ngư, tuy rằng bà ta sinh ra mày, cho mày sinh mệnh, nhưng mày cũng không nợ bà ta cái gì cả, từ giờ mày không cần phải sợ bà ta, không cần cố nói lý với bà ta nữa.’
Xem ra bây giờ là Khang Băng Khiết nợ cậu một cái mạng.
“Nhân quả nhãn tiền.” (*)
(*) Nhân quả nhãn tiền nghĩa là việc ác làm khi xưa sau này sẽ phải trả.
Đan Tiêu xoa đầu Lăng Mục Du rồi hôn trán cậu: “Yên tâm, vẫn còn anh ở đây.”
Mắt Lăng Mục Du sáng lên nhìn Đan Tiêu, cảm thấy những lời này của nam thần là tiêu chuẩn max của một người bạn trai, không biết là học được ở đâu.
Bên này ngọt ngào như vậy nhưng đối diện bên kia là các yêu quái vẫn còn đang phẫn nộ.
“Phải báo thù cho Đông Quân!”
“Đúng!”
Ngọt ngào bị các yêu quái đối diện phá hỏng, Lăng Mục Du thầm than: ‘Mấy cái bòng đèn viện bảo tàng chết tiệt này, yêu đương cũng không yên ổn.’
Bả vai bị Kỳ Lân làm ướt của cậu run lên một chút, nói với các yêu quái: “Đừng làm loạn nữa. Tao đi thay đồ, làm phiền Bì Tiểu Bạch với Hoa Manh Manh mang sổ sách hôm nay vào văn phòng, đợi lát nữa cơm nước xong chúng ta đối chiếu một chút.”
“Được, được, được, được…”
Thỏ yêu và miêu yêu thụ sủng nhược kinh (*), vội vã gật đầu không ngừng.
(*) Thụ sủng nhược kinh có thể hiểu là tự nhiên được yêu thương, được quan tâm, để ý mà lo sợ.
Các yêu quái choáng váng nhìn Lăng Mục Du và Đan Tiêu như chưa có việc gì đi vào “tẩm cung”.
Phì Di Điểu: “A… đi rồi? Không báo thù sao? Cũng không ăn mừng vì anh ta là Đông Quân hả?”
Cửu Vĩ Hồ: “Đông Quân chả ngạc nhiên chút nào cả.”
Bạch Trạch: “Đông Quân từ trước đến nay là một vị thần rất trầm ổn.”
Phượng Hoàng: “Tui cảm thấy gọi ‘Tiểu Ngư’ vẫn thân thiết hơn.”
Phu Chư: “ ‘Tiểu Ngư’ là tên mà ông có thể gọi à? Đó là Chuyên Chúc Tôn thần (*)”
(*) Chuyên Chúc tôn thần có thể hiểu là danh xưng riêng, tên gọi riêng của tôn thần, các yêu quái không thể tự tiện gọi.
Thao Thiết: “Tụi mình gọi thế từ trước đến giờ, viện trưởng đâu có nói gì.”
“……”
“……”
“……”
Bị chúng yêu nhìn chằm chằm, Thao Thiết cảm thấy lạnh gáy, giận dỗi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua mãnh thú đẹp như tui hẻ?!”
Chúng yêu: “Tự tin thái quá như thế thảo nào đến Đông Quân cũng dám nuốt.”
“……” Thần thú Thao Thiết uể oải nằm rạp trên mặt đất, héo bẹp hừ hừ: “Sao tui biết Tiểu Ngư là Đông Quân, lớn lên chả giống trước kia, còn không cao như trước, lại không có linh lực, đến Bạch Trạch nhìn cũng không ra, sao tui nhìn ra được chớ.”
Chúng yêu nhìn về phía Bạch Trạch: “Đúng rồi, Bạch Trạch, sao ông không nhìn ra?”
Bạch Trạch nói: “Chắc là do nguyên thần của Đông Quân bị hao tổn, dù sao thì tui thấy Đông Quân bây giờ chỉ là một con người bình thường.”
“Còn viện trưởng có phải đã sớm nhận ra Đông Quân không?”
Vấn đề vừa được nêu ra, chúng yêu lập tức trầm mặc.
Sau đó, Kỳ Lân lại khóc lớn: “Viện trưởng đã sớm nhận ra Đông Quân sao không nói cho tui u hu hu hu hu…”
Tiếng khóc của Kỳ Lân quá có lực sát thương, nguyên đám yêu quái đều thống khổ ôm đầu —— Tiểu Ngư, anh thay quần áo gì mà lâu như vậy? Mau trở lại đi, tụi tui sắp chịu hết nổi rồi!
Bạch Trạch là đứa đầu tiên không chịu nổi ma âm xuyên não, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng, lúc chạy ra ngoài thấy Trương Sơn đang dại ra ngồi xếp bằng dưới đất, nó dùng móng vuốt khều khều cậu ta, bất động?
Hả?
Bạch Trạch hóa thành hình người, duỗi tay, dùng sức chạm vào mặt cộng tác viên.
“Á…!” Trương Sơn đau điếng tru lên một tiếng, khiến đám yêu quái sợ run còn Kỳ Lân sợ đến mức không dám khóc nữa.
“Anh chọc vào mặt tôi làm gì?” Trương Sơn xoa xoa mặt trừng Bạch Trạch.
Bạch Trạch khoanh tay, nói một cách thản nhiên: “Nhìn cậu ngẩn người như vậy, tôi lo cậu sẽ bị ngu đi cho nên nhéo cho cậu tỉnh, không cần cảm ơn.”
Trương Sơn: “……”
“Nhìn Bạch Trạch kìa, có phải rất giống kiểu cậy sủng mà kiêu trong mấy cái kịch cung đấu mà con người hay quay không?”
Không biết con yêu nào nói ra một câu như vậy, khiến Bạch Trạch và Trương Sơn bối rối đến đỏ mặt.
Trương Sơn trộm liếc Bạch Trạch.
Bạch Trạch tông cửa xông ra.
Trương Sơn cúi đầu, hơi hơi có chút mất mát.
“Cộng tác viên à, anh cứ như vậy là không được đâu.” Phì Di Điểu bay qua đậu trên vai Trương Sơn.
“Con thú Bạch Trạch kia chính là loại khẩu thị tâm phi, anh phải mạnh dạn lên.”
Phượng Hoàng cũng bay qua, phụ họa: “Chẳng lẽ anh không phát hiện, gần đây Bạch Trạch đặc biệt thích hóa thành hình người à? Đó là đang cho anh cơ hội tán đổ nó!”
“A?” Trương Sơn há hốc mồm.
Cửu Vĩ Hồ lắc đầu: “Thật đúng là không tinh ý gì hết, thảo nào đến tuổi này rồi vẫn còn là cẩu độc thân.”
Về vấn đề tuổi tác, Trương Sơn liền giật mình phản lại: “Một đám tụi bây đứa nào cũng mấy vạn tuổi, sao không biết xấu hổ, còn nói tôi là cẩu độc thân, tụi bây đều độc thân, độc thân vạn năm.”
Chúng yêu nghe vậy, liền lẳng lặng nhìn cậu ta.
“Tôi sai rồi.” Trương Sơn lập tức nhận sai: “Tụi bây là độc thân quý tộc.”
“Hừ ——”
“Hừ ——”
“Hừ ——”
Chúng yêu quyết định không thèm so đo với tên nhân loại ngu xuẩn này nữa.
“Này cộng tác viên, sao anh lại coi trọng Bạch Trạch?” Phì Di Điểu tò mò hỏi: “Bạch Trạch chả có gì đặc biệt, bất kể là hình thú hay hình người cũng không đẹp. Tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng chỉ ôn hòa với trẻ con và ấu tể thôi, còn với yêu quái tụi tui và nhân loại đã thành niên, chính là ngạo kiều.”
Nội tâm Trương Sơn: ‘Chê bai người ta quá đáng vậy, người nào không biết còn tưởng rằng mi và Bạch Trạch có thù oán. Hơn nữa, mi lấy tiêu chuẩn gì mà phán xét ngoại hình bên ngoài của Bạch Trạch? Đừng nói là theo tiêu chuẩn có cánh hay không nhé?’
Cửu Vĩ Hồ cũng nói: “Yêu quái tốt ở viện bảo tàng tụi tui nhiều như vậy không chọn, thế nào lại là tên Bạch Trạch ngu xuẩn kia?” Nó nói, còn hóa thành thành hình người.
“Hình người của tui thế nào?” Lại chỉ chỉ Phượng Hoàng: “Phượng Hoàng cực kỳ đẹp, muốn xem thử không?”
Trương Sơn: “Tôi không chỉ dựa vào khuôn mặt.”
Chúng yêu lại lẳng lặng mà nhìn cậu ta.
Trương Sơn bất chấp tất cả, nói:
“Lần trước tôi bị Đan Tuấn Kiệt cười nhạo, Bạch Trạch mở miệng bất bình thay tôi…”
Chúng yêu đánh gãy lời cậu ta, cùng kêu lên:
“Tụi tui cũng bất bình thay anh.”
“… Ý tôi là, Bạch Trạch là yêu quái đầu tiên mở miệng bất bình thay tôi. Từ nhỏ bởi vì việc tu luyện mà tôi luôn bị cười nhạo, các anh chị em cùng tuổi trong tộc có thiên phú cao hơn cũng ngầm chế nhạo tôi, chưa từng có ai vì tôi mà lộ diện, dạy dỗ những kẻ đó.”
Thanh âm Trương Sơn dần thấp xuống.
Tim người dù sao cũng là thịt, cũng biết đau.
Trương Sơn lớn lên trong ánh mắt thất vọng của trưởng bối và sự cười nhạo của anh em trong tộc, hình như tư chất bình thường cũng là một tội, ép cậu ta không thể ngẩng cao đầu, cậu ta càng muốn chứng minh chính mình thì càng thất bại.
Nhưng ở viện bảo tàng Sơn Hải, lần đầu tiên có người… Có yêu quái sẽ tức giận khi cậu ta bị trào phúng, chế nhạo, cũng là lần đầu tiên có người… Có yêu quái giúp cậu ta báo thù.
Một giây kia, cậu ta rõ ràng cảm nhận được: ‘Tu luyện không được thì sao, tư chất bình thường thì thế nào, không còn quan trọng nữa, cậu ta đã có người… Có yêu quái che chở rồi.’
“Kẻ dạy dỗ lại mấy tên nhân tu xấu tính kia là tui, là tui, là tui!” Thao Thiết tuy rằng không hứng thú với cộng tác viên, nhưng bị đoạt công lao nó vẫn có ý kiến.
“Bạch Trạch còn bóp nát di động của anh, không phải cái đó trị giá đến mấy vạn sao? Nó không đền tiền thì thôi anh còn lấy thân báo đáp?” Đào Ngột không hiểu nổi mạch não của con người.
Trương Sơn: “… Thật ngại quá, tôi mắc hội chứng Stockholm (*), ha hả.”
(*) Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó người bị hại lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm.
Lần đầu tiên các yêu quái nghe thấy từ này, cảm thấy mới mẻ liền vây quanh cộng tác viên hỏi nghĩa.
Bạch Trạch tông cửa xông ra lúc này đã trở lại, nhìn thấy cộng tác viên bị nhiều yêu quái vây quanh, phẫn uất nói:
“Ăn cơm, tụi mi vây quanh cậu ta làm gì?”
Các yêu quái đồng thời quay đầu nhìn Bạch Trạch, đồng thanh:
“Đã trở lại rồi cơ đấy. Ngoài miệng thì nói không cần, thân thể lại rất thành thật.”
“……” Bạch Trạch giận: “Có phải thiếu đánh không?!”
Thao Thiết ngửa đầu:
“Ông một thân một mình không thể đánh lại toàn bộ tụi tui đâu.”
Bạch Trạch: “Không thử sao biết được.”
Khiêu khích rõ ràng như vậy, Thao Thiết đương nhiên không nhịn được, lập tức tiến lên chiến một hồi với Bạch Trạch.
Không ngờ lại bị Phu Chư dùng sừng hươu lớn ngăn cản.
Phu Chư giơ chân chỉ vào poster màu vàng trên tường hồng:
“Nhìn đi, ‘Bàn về lối sống văn minh mới’, chúng ta phải làm yêu quái văn minh, không được đánh nhau.”
Thao Thiết bất mãn cào móng vuốt:
“Vậy theo ông thì nên làm gì đây?”
Phu Chư không để ý tới Thao Thiết, nghiêm túc nói với Bạch Trạch:
“Có nhớ ông từng bóp nát di động của cộng tác viên không?”
Bạch Trạch ngơ ngác gật đầu.
Nó đương nhiên nhớ rõ, sau khi bóp nát di động, còn bị Tiểu Ngư răn dạy: ‘Không thể làm một con thú phá hoại —— di động của cộng tác viên rất đắt.’
Phu Chư lại nói:
“Vậy ông đền chưa?”
Bạch Trạch ngơ ngác lắc đầu.
Nó làm gì có tiền mua di động đền cho cộng tác viên chứ?!
“Bạch Trạch, ông phá hư đồ của người khác, còn chơi xấu không bồi thường…”
“Tui không có chơi xấu!”
“Nghe tui nói xong đã. Thông cảm ông đền không nổi, tụi tui chỉ cho ông một cách bồi thường.”
“Cách gì?”
“Lấy thân gán nợ, lấy thân báo đáp.”
Bạch Trạch: “……”
“Ha ha ha ha ha……” Thao Thiết cười ầm lên: “Phu Chư, tui tặng ông một like nè.”
Tầm mắt Bạch Trạch rơi xuống người Trương Sơn, thấy cậu ta ngơ ngẩn nhìn mình, mặt càng hồng hơn, chống chế nói một câu:
“Đừng có nói bậy nữa, nếu tụi bây không đi ăn cơm, vậy tui ăn.” Sau đó ra vẻ trấn định đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì biến thành chạy chối chết.
“Ngu ngốc, còn không mau đuổi theo, ngồi đây làm gì!”
Một vuốt của Phượng Hoàng đá lên lưng Trương Sơn, đẩy người cậu ta lên phía trước.
Trương Sơn ba chân bốn cẳng từ trên sàn nhà đứng lên, vì ngồi lâu trong thời gian dài nên lúc chạy, máu chưa kịp lưu thông, suýt nữa nhũn chân ngã xuống.
“Con người bây giờ thật là…” Phượng Hoàng lắc đầu: “Yêu cũng không dám nói, còn để yêu quái phải mệt lòng.”
Cửu Vĩ Hồ đi ngang qua Phượng Hoàng:
“Ông nên quan tâm tới bản thân mình thì hơn, cẩu độc thân.”
Phượng Hoàng vỗ cánh bay đến trước mặt Cửu Vĩ Hồ:
“Cười chết mất, ông nói như kiểu hồ ly ngu ngốc nhà ông không phải cẩu độc thân vậy.”
“Hai người mấy người kẻ tám lạng người nửa cân.” Tòng Tòng sáu chân lộc cộc chạy nhanh về hướng hoa viên nhà Thuỷ Tạ.
Phượng Hoàng & Cửu Vĩ Hồ:
“Ông mới là cẩu độc thân.”
Tòng Tòng lớn lên không khác cẩu lắm, sáu chân vướng vào nhau, ngã thành tư thế chó ăn phân, mặt hôn đất, trông thật thảm!
Nó quỳ rạp trên mặt đất, bi phẫn hô to:
“Tại sao con người là nghĩ ra cái từ ‘cẩu độc thân’ này chứ? Tại sao tràn ngập ác ý với loài chó như vậy a a a……”
(*) Tòng Tòng: Tòng Tòng là một loài thú may mắn sáu chân, dáng nó như con chó. Tiếng kêu của Tòng Tòng giống như là đang kêu tên mình, 《Thú Kinh》 viết: “Tòng Tòng sáu chân.” 《Đồ Tán》 của Quách Phác ghi chép: “Hình dáng Tòng Tòng, như chó sáu chân.”
Tòng Tòng Ngư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Đông Sơn Kinh》: “Núi Tuân Trạng 栒状, có loài thú dạng nó như con chó, sáu chân, tên nó là Tòng Tòng 从从, tiếng nó tự kêu tên mình.”)