Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 42
Beta: Cá
……..
Vào thời kì lực lượng thần linh cường thịnh nhất, trong thiên địa linh khí đầy đủ, đa số nhân loại đối thế giới còn trong tình huống không biết gì, bởi vì không biết, cho nên bọn họ tín ngưỡng thần linh, cung phụng thần linh, dâng ra tín ngưỡng của chính mình, nhờ thần linh bảo hộ chính mình.
Mà nơi sức mạnh của thần linh, một là thiên địa linh khí, hai là tín ngưỡng, cái sau càng quan trọng hơn. Thời kỳ cổ kia có rất nhiều Sơn Thần, bởi vì không có nhân loại tín ngưỡng và cung phụng, dần dần suy yếu cuối cùng tiêu tán trong trời đất. Đến thế kỷ 21, nhân loại đối với việc khám phá thế giới đã sớm không chỉ giới hạn trong trái đất này. Biết càng nhiều thứ, nhân loại đối với việc sùng bái thần linh ngày càng ít đi. Nhân loại đã không cần dựa vào thần linh hư vô mờ mịt, mà dựa vào trí tuệ và kiến thức của con người truyền từ đời này qua đời khác, bọn họ thành chúa tể, trừ bỏ tà giáo nào đó đang tẩy não nhân loại, nhân loại càng có rất nhiều giả thuyết vô thần.
Là vị Thần cuối cùng trong thiên địa, Đan Tiêu sớm đã không còn nhận được sự cung phụng của nhân loại, thậm chí ở thời điểm hắn ngủ say, rất nhiều người hứng khởi tự nghĩ ra tôn giáo, nhân loại tự mình nghĩ ra rất nhiều vị thần để cung phụng, mà chân thần (*) cũng đã bị quên lãng trong dòng lịch sử.
(*) Những vị thần thật sự tồn tại, không phải do loài người nghĩ ra.
Đan Tiêu tỉnh lại vẫn luôn rất suy yếu, không có sức mạnh tín ngưỡng, linh khí trong trời đất chỉ còn ít ỏi như vậy đã không đủ để hắn khôi phục, cho dù Ngọa Long Sơn là nơi long mạch linh khí đầy đủ, nhưng trong núi có vạn vật cùng các yêu quái, hắn phải khắc chế bản năng hấp thu linh khí của mình.
Nếu vẫn luôn suy yếu như vậy, có một ngày hắn sẽ bởi vì linh lực không đủ mà ngã xuống, tiêu tán trong trời đất, giống các vị thần khác mà ngã xuống, trở thành linh khí trong thiên địa tẩm bổ vạn vật.
Đan Tiêu cũng không sợ hãi khi phải ngã xuống, bản thân hắn biết, hắn vốn là nên ngã xuống từ hơn hai ngàn năm trước, chẳng qua là dựa vào thủy thần cách kéo dài hơi tàn. Bạn tốt, đối thủ ngày xưa đều biến mất, sinh mệnh kéo dài cũng chỉ là nhàm chán mà thôi, giống như là một con cá mặn không có mục tiêu.
Viện trưởng bảo tàng Sơn Hải nghĩ như thế, nhưng các yêu quái trong viện bảo tàng thì ngược lại, chúng nó vẫn luôn tích cực nghĩ cách làm tôn thần khôi phục, nhưng bởi vì rất nhiều hạn chế, vẫn luôn cũng không có biện pháp tốt.
Hiện giờ không thể so với thời kỳ thượng cổ, cũng không thể so với thời kỳ hạo kiếp, các yêu quái ở xã hội nhân loại sinh hoạt cần tuân thủ chế định quy tắc của nhân loại, bằng không cục đặc thù cùng uỷ ban quản lý tu chân cũng không phải là để trưng cho có. Giả dụ đại yêu quái thực lực cường đại không sợ tu sĩ loài người, nhưng chúng nó sợ Thiên Đạo, làm quá phận sẽ bị Thiên Đạo hủy diệt.
Làm sao mới có thể làm cho nhân loại thờ phụng thần linh một lần nữa, làm cho viện trưởng đạt được sức mạnh tín ngưỡng của nhân loại?
Không nghĩ ra biện pháp làm cho mấy thượng cổ đại yêu này gấp muốn chết luôn.
Vì thế, Thao Thiết còn cưỡng bách Quản Ủy tuyên bố mấy cái mệnh lệnh kì hoặc như “Nhân loại tu sĩ cần phải thờ phụng hiến tế Đan Tiêu tôn thần, sau đó mới bái Tổ sư gia của mình”.
Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, không phải thành tâm thờ phụng, hiến tế thì cũng không có được sức mạnh tín ngưỡng.
Bởi vì việc này, các yêu quái trong viện bảo tàng nhìn nhân tu chả thuận mắt tí nào.
Đặc biệt là nhân tu còn nghĩ đến chiếm tiện nghi của viện bảo tàng, không tự mình trị được mấy con ma tu thực lực cường đại thì liền bu đến viện bảo tàng nhờ Viện trưởng ra tay trị giúp.
Không biết xấu hổ!!!
Không thành tâm thờ phụng tôn thần, xảy ra chuyện liền tới cửa cầu xin, da mặt nhân tu dày như tường thành làm chúng yêu giận sôi.
Lăng Mục Du từ chỗ các yêu quái biết được những việc này, cũng bắt đầu lo lắng sẽ có một ngày Đan Tiêu ngã xuống. Cơ mà là một nhân loại, rất có thể khi Đan Tiêu còn chưa ngã xuống thì cậu đã ngỏm củ tỏi rồi.
Cùng tị thế các yêu quái bất đồng, Lăng Mục Du đều ở xã hội nhân loại sinh hoạt và giải trí, nghĩ ra nhiều biện pháp hơn so với các yêu quái, nhưng vẫn luôn không tìm ra phương án khả thi nào, thẳng đến Bạch Trạch mang Kỳ Lân về, cậu linh quang chợt lóe, có chủ ý.
Nhưng tình huống hiện tại là bọn họ làm cái nghi thức lớn như vậy, thuyết phục Đan Tiêu tự sắm vai chính mình, khó khăn lắm mới có hai cô gái bởi vì trải qua sinh tử mà thành người tín ngưỡng thần linh, Viện trưởng lại vẫn là Phật hệ Viện trưởng (*) như cũ.
(*) Phật hệ viện trưởng: viện trưởng là chỉ Đan Tiêu, cả cụm kiểu Đan Tiêu làm phước cho nhân dân và không cần hồi báo í =))))
Không cần hiến tế, không cần tín ngưỡng, thái độ đối với mọi thứ đều không sao cả, nếu nói viện bảo tàng Sơn Hải là một bức họa đủ mọi màu sắc, Đan Tiêu chính là màu trắng duy nhất trong bức tranh này.
Tiễn bước hai cô gái, Lăng Mục Du rất là không vui, buồn bực với thái độ của Đan Tiêu.
Hắn cùng các yêu quái chuẩn bị lâu như vậy, đem tài nguyên sở hữu có thể lợi dụng đều lợi dụng, này hết thảy đều là vì ai? Còn không phải là vì Đan Tiêu, vì có thể làm hắn sớm ngày khôi phục, vì hắn sẽ không ngã xuống sao!
Hiện tại là như thế nào?!
Hết thảy hợp lại này đều là bọn họ tự mình đa tình, phí hai bò chín trâu, chính chủ còn không cảm kích!
“Giận à?” Đan Tiêu nhìn gương mặt nhăn nhó của Lăng Mục Du, chọc chọc mặt hắn.
“Ha ha.” Tức đến không nói nên lời.
Trương Sơn vừa thấy không khí không đúng, bản năng cảm thấy nguy hiểm, lập tức tìm cái lấy cớ rời đi văn phòng.
Ngao ô ~~~ Lăng ca nổi nóng, có chút khủng bố.
Trương Sơn rời văn phòng, đóng cửa lại, Lăng Mục Du trực tiếp làm lơ Đan Tiêu, vòng qua hắn đi đến bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính.
Đan Tiêu hơi hơi nhướng mày, quản lý viên nhà hắn lá gan càng lúc càng lớn, nhớ thời điểm trước đây vừa tới viện bảo tàng, là hài tử đáng yêu cỡ nào a~, viện trưởng nói cái gì chính là cái đó, hiện tại dám lên mặt với viện trưởng.
“Thôi được rồi, là tôi sai.” Đan Tiêu xin lỗi xong, lại bổ sung một câu, “Chính là chúng ta là viện bảo tàng, bảo nhân loại ở viện bảo tàng bái thần lễ tạ thần, này không phải tuyên truyền mê tín dị đoan à.” Nói rồi còn chỉ chỉ poster tuyên truyền mà trấn trưởng phát xuống đang dán trên tường.
Lăng Mục Du tức cười, cái người có thể coi là ‘mê tín’ nhất ở đây (*) thế nhưng lại nói không nên tuyên truyền mê tín dị đoan, này thật đúng là tự tát vào mặt.
(*) Ý câu này là sự tồn tại của anh Tiêu là thần linh rồi mà ảnh còn bảo không nên tin thần linh =))))))
“Tiểu ngư, chẳng lẽ tôi nói sai à?” Đan Tiêu ngồi xuống bên cạnh Lăng Mục Du, xoay màn hình máy tính qua chỗ khác, không cho quản lý viên nhà mình xem.
“Đan Tiêu! Anh cứ để mặc mình sẽ ngã xuống như vậy sao?”
Khi Lăng Mục Du hỏi ra những lời này, biểu tình đặc biệt nghiêm túc, hoàn toàn không phải như lúc ở cùng yêu quái mà giả bộ nghiêm túc. Mắt cậu là màu đen thuần khiết, thời điểm chăm chú nhìn người khác, sẽ làm người đó có cảm giác lạnh nhạt cao ngạo sâu không thấy đáy, đây cũng là lí do mà người Lăng gia, đặc biệt là một nhà ba người Lăng Chí Chuyên rất hiếm khi dám đối mặt với cậu, bởi vì bọn họ đọc được trong mắt cậu câu “Loài người ngu xuẩn”.
Đan Tiêu lại không cảm thấy đôi mắt này lạnh nhạt cao ngạo, hắn nhìn vào đôi mắt cậu, thấy trong ánh mắt ấy ảnh ngược nho nhỏ của chính mình, còn có đằng sau vẻ giận dữ đó là sự lo lắng.
Nhìn thấy Lăng Mục Du như vậy, hắn không thể lấy vẻ cà rỡn mà đối mặt với tâm ý của đối phương.
“Tiểu Ngư,” Đan Tiêu nói: “Em có nghĩ tới hay không, sinh mệnh của thần quá mức dài, thậm chí bản thân anh còn nhìn không thấy điểm cuối, giống như em chỉ có một trăm năm vậy, sau khi em rời đi, chỉ còn mình anh ở lại thì phải làm sao để vượt qua dòng sinh mệnh dài vô tận này?”
Lăng Mục Du há miệng thở dốc, ánh mắt nghiêm túc biến thành mờ mịt.
Đan Tiêu khẽ vuốt đầu Lăng Mục Du, thấp giọng nói: “Anh thật vất vả chờ em, anh không xác định còn có cơ hội tiếp theo hay không. Tiểu Ngư… anh không muốn lại tiếp tục sống cuộc đời không có em ở bên cạnh nữa.”
“Đan Tiêu……” Lăng Mục Du nhẹ gọi một tiếng, không hiểu ý của hắn cho lắm.
Đan Tiêu không nói gì, chỉ hôn lên trán Lăng Mục Du một cái, sau đó nhắm mắt lại, áp trán mình sát vào trán cậu.
Trong văn phòng nhất thời trừ bỏ tiếng hít thở thì không còn âm thanh khác, Lăng Mục Du khép hờ mắt, trong tai nghe được xa xa từ phòng trưng bày truyền đến tiếng kinh hô, cả người thoải mái đến như là ngâm mình bên trong suối nước nóng, khóe miệng dần dần cong lên.
Ông bà là người thân cận nhất cũng đã qua đời, những người có huyết thống không phải là kỳ thị cậu thì cũng là có ý xấu, cũng bởi vì khi còn bé phát sinh một số chuyện nên cậu cũng không có mấy người bạn thân, thậm chí còn có chút không hợp với đám đông, bằng không thời điểm biết được viện bảo tàng không có một (nhân loại) đồng nghiệp, chỉ cảm thấy viện bảo tàng bóc lột nhân viên, mà không phải cảm thấy viện bảo tàng rất là quỷ dị.
Cậu thường nghĩ, bản thân chỉ sợ là sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Nhưng ở thời điểm cậu được hai mươi hai tuổi, trời cao cho cậu một phần món quà, là món quà trời cao ban tặng.
Một vị thần cuối cùng trên thế gian chỉ thích mỗi mình mình mà thôi.
Ha ha, đây là lễ vật tốt nhất cả đời này cậu nhận được.
Từ từ……
“Đan Tiêu, vừa rồi anh đang tỏ tình với tôi hả?” Lăng Mục Du đẩy mặt y ra, nghiêm túc xác nhận.
“Tỏ tình?” Đan Tiêu lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Lăng Mục Du đôi mắt trợn trừng lên, “Anh không phải tỏ tình hả? Vậy anh hôn tôi làm gì? Quấy rối tình dục ở văn phòng?”
Đờ mờ, chẳng lẽ lại là ông đây tự mình đa tình?!
“Hôn em, tất nhiên là bởi vì thích em.” Đan Tiêu cười nói, búng cái chóc lên trán của cậu.
Nhưng Lăng Mục Du đã lâm vào chính mình não bổ “Đậu má, còn đang đắc ý vì cho rằng nam thần thích mình, thế nhưng cuối cùng lại là ông đây tự mình đa tình, bị các yêu quái biết được chắc chắn sẽ bị cười nhạo chết”, càng não bổ càng khó chịu, cuối cùng ôm cánh tay nhướng mày, ngạo kiều nói: “Anh nói thích tôi, tôi liền tin hả? Anh còn chưa có theo đuổi tôi đó.”
Đan Tiêu: “……”
Sau khi nói xong tự cảm thấy mình nói hơi bị ngu. Lăng Mục Du cả người đều không tốt, đang muốn nói gì đó để ngăn cơn sóng dữ, liền nghe Đan Tiêu nói: “Được, anh đây hiện tại bắt đầu theo đuổi em.”
Lăng Mục Du ngu người luôn.
Vẫn luôn ở ngoài cửa nghe lén, các yêu quái trượt tay, cửa văn phòng mở ra, cả đám lăn lông lốc vào.
Lăng Mục Du: “……”
Thao Thiết từ trên mặt đất nhảy dựng lên, ha ha cười: “Cái kia, bảo tàng đã đóng cửa rồi, chúng ta khi nào có thể ăn cơm?”
Lăng Mục Du: “……”
Phượng Hoàng đánh bay Thao Thiết, cái tên ngu này, chỉ biết ăn ăn ăn.
“Viện trưởng, Tiểu Ngư, chúc mừng chúc mừng.”
Phượng Hoàng dẫn đầu, các yêu quái và cộng tác viên liên mồm chúc mừng.
Chìm trong tiếng chúc mừng của các yêu quái, tâm tình thấp thỏm của Lăng Mục Du dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó đột nhiên sinh ra cảm giác thẹn thùng, liếc trộm Đan Tiêu một cái thì bắt gặp đối phương cũng đang nhìn mình, liền đỏ mặt, da mặt cậu còn mỏng, liền ngại ngùng chuồn vào nhà bếp chiên cá.
Viện trưởng đại nhân tất nhiên là đi theo xuống phòng bếp hỗ trợ làm cá cùng chờ ăn cá.
Đan Tiêu vừa đi, không khí trong văn phòng lập tức thay đổi, Yết Thư biến trở về nguyên hình nhảy nhót tại chỗ, cười ha ha: “Tui đã nói Viện trưởng và Tiểu Ngư đang nói chuyện yêu đương mà, mấy người còn không tin, xem đi, đôi mắt tui sáng như tuyết ó~.”
Trương Sơn ở một bên nhìn Yết Thư nhảy nhót, đột nhiên nói: “Mi nhảy như vậy rất giống Husky.”
“Ha ha…… Éc!” Yết Thư không nhảy nhót cũng không cười, dùng đôi mắt nho nhỏ nhìn chằm chằm cộng tác viên.
Đừng tưởng rằng nó không biết Husky là một loại chó ngu đần mà nhân loại nuôi, tức nhất là cộng tác viên thế nhưng đem nó – một đại yêu, so sánh với mấy con chó ngu đần đó, quả thực làm yêu không thể nhịn được nữa…
Yết Thư kêu lên một tiếng, hướng về phía Trương Sơn, Trương Sơn thấy nó như được ăn thần dược vọt qua đầu mình, bất ngờ đầu đụng phải bàn làm việc của Lăng Mục Du.
Nếu nó là một con Husky, hay là một con sói bình thường phỏng chừng va chạm mạnh như vậy sẽ bị thương, nhưng Yết Thư có xuất thân là thượng cổ đại yêu, tuyệt kĩ ‘đầu cứng như đá’ các loại sao lại không có được chứ, đây cũng là bản lĩnh giúp nó sống sót qua thời thượng cổ.
Đám yêu quái lập tức nghe thấy một tiếng rắc, Yết Thư đụng thủng một cái lỗ trên bàn Lăng Mục Du, chỉ có thể liên tục kêu áu áu một cách đau đớn.
Cả hiện trường liền một mảnh yên tĩnh, sau đó…
“Ha ha ha ha ha……”
Lăng Mục Du đang ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài liền nhìn thoáng qua một chút, bất quá tầm mắt lại dừng ở cảnh Đan Tiêu đang nghiêm túc lột tỏi.
Đan Tiêu dường như cảm giác được cậu đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, cười ôn nhu với cậu.
Lăng Mục Du chợt cảm thấy như có ai gãi gãi nhẹ lòng mình, cảm giác vừa ngứa vừa ấm áp, làm cho cậu rất vui, muốn khoe cho tất cả mọi người đều biết.
Một người một thần đứng ở phòng bếp liền cứ như vậy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cười ngây ngô với đối phương, cá với tỏi trong tay hai người rất đau khổ mà chờ có người với vị thần nào đó nhớ tới chúng nó.
Bên ngoài phòng bếp, một bàn chân của lang yêu Lang Võ vừa định đặt chân vào, lại lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, đi vào văn phòng báo cho nhóm yêu quái biết tối nay sẽ không kịp ăn cơm.
Cuối cùng Lăng Mục Du và Đan Tiêu không ai nhắc lại về việc sức mạnh tín ngưỡng, chuyện này trở thành nan đề với bọn họ.
Nhưng là, vàng thật sẽ luôn tỏa sáng, đặc biệt đây lại là một khối vàng từ thượng cổ rất là đẹp trai.
Cùng ngày diễn ra nghi thức tế thần, Đan Tiêu xuất hiện ở vị trí rất cao và ngược sáng, ở hiện trường phát sóng trực tiếp cũng rất khó nhìn rõ mặt hắn, nhưng hắn vẫn không chịu nổi loại công nghệ cao này của nhân loại.
Vào ngày hôm đó, một số người đã chụp máy ảnh DSLR để chụp ảnh. Sau khi phóng to, mặc dù nó vẫn hơi mờ, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ của Đan Tiêu sao lại có thể bị độ nhòe của tấm ảnh mà cản trở được chứ.
Sau khi những bức ảnh được post lên Internet, cư dân mạng đã lật lại tin tức của Bảo tàng Sơn Hải trước đó – chính là tin tức có xuất hiện khuôn mặt Đan Tiêu – kinh ngạc nhận ra thiên thần đó chính là Viện trưởng trước kia đã từng gây náo loạn một lần, fan mới cùng fan cũ chen nhau đến Weibo của bảo tàng yêu cầu được cung cấp hình ảnh Viện trưởng với độ phân giải cao.
Cũng không biết là ai khởi xướng đầu tiên, cư dân mạng liền đổi xưng hô Đan Tiêu từ “Viện trưởng” thành “Thiên thần”, mỗi ngày còn ở Weibo spam bái phỏng thiên thần.
Vào đúng thời điểm này lại có một bài đăng khác trong cộng đồng, cư dân mạng có tên “Mèo thích uống trà sữa matcha” cùng vài tài khoản lớn nhỏ khác đăng bài viết trên Weibo đều nói tránh được tai bay vạ gió một cách thần kỳ, nhất định bởi vì mình đã bái phỏng thiên thần.
Bởi vì tiêu đề có liên quan rất lớn đến “Thiên thần”, bài viết rất được quan tâm, nội dung bài viết thật khó có thể tin tưởng, rất nhiều người xem xong rồi cười khẩy, nhưng vẫn có một bộ phận xem xong liền đến Weibo Sơn Hải bảo tàng spam bái phỏng thiên thần.
Không ít người nói rằng sau khi mình cầu nguyện thiên thần xong vận khí đều tốt hơn, cũng không biết tại sao họ có thể phát hiện vận khí của mình biến đổi, dù sao cũng chẳng có ai nói rõ ràng, đại bộ phận vẫn cười xoàng mà cho qua.
Giải Nguyên Long muốn mua Kỳ Lân nên luôn chú ý động tĩnh của bảo tàng, nhìn thấy bình luận của weibo đó, hắn không bình tĩnh được.
Hắn mấy ngày nay thật sự xui xẻo. Đột nhiên công ty gặp vấn đề trong việc thu tiền, vốn xoay vòng đình trệ, bên cung ứng thúc giục tiền hàng như đòi mạng; một số lô sản phẩm có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, còn chưa xuất xưởng đã phải tiêu hủy ngay tại chỗ; dưỡng tiểu tình nhân bên ngoài thì bị vợ phát hiện, thời điểm hai người vung tay đánh nhau, hắn một bên khuyên can nhưng lãnh ngay một cú đấm chảy máu mũi, ngay cả dừng xe ở bãi đỗ xe cũng bị một tay tài xế đâm nát xe.
Hắn cảm thấy rất xui xẻo, liền tiêu cả đống tiền cho thầy phong thủy nhưng chẳng thể đổi vận, lại còn mỗi ngày âm dương quái khí nói hắn không thỉnh một cát thú, xui xẻo là đúng.
Mẹ nó, tưởng hắn không muốn thỉnh sao?!
Rõ ràng là cái bảo tàng đáng giận kia không đem cát thú bán cho hắn được chứ!
Hắn vì muốn đổi vận nên cũng qua Weibo bảo tàng kia spam thử, chẳng qua hắn không tin vào thiên thần kia, hắn tôn thờ chính là kỳ lân.
Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì!
Bái xong kỳ lân, hắn phát hiện tiểu tình nhân cư nhiên cầm tiền của hắn ở bên ngoài dưỡng tiểu chó săn!!!
Giải Nguyên Long tức đến thiếu chút nữa nhập viện, cũng là lúc này gia trưởng của hắn đến cảnh cáo hắn đừng gây thêm họa vào thân.
Thật là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Không được, chính mình tuyệt không thể ngồi chờ chết!