Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 35
Editor: Kei
Beta: Molla
———————–
Ông Vương, người dạy môn lịch sử tại trường tiểu học Kim Phong ở thị trấn Cốc Hợp, là một fan cứng của bảo tàng Sơn Hải, ông đi lên núi ít nhất hai lần một tuần, ở lại cả ngày, đôi khi đi một mình, đôi khi đi với con gái, đôi khi đi với bạn bè.
Bởi vậy, trên cơ bản ông là du khách đầu tiên phát hiện ra một ít biến hóa của bảo tàng.
Chẳng hạn, khi phòng vé thay đổi người bán vé, người đó vẫn có mái tóc trắng; nhân viên thu ngân trong cửa hàng biến thành một cậu bé với khuôn mặt và đôi mắt tròn, tóc đen trắng và xám; việc kiểm tra vé thủ công biến thành một cổng điện tử, hai thanh tra vé khốc liệt đã biến mất, thay vào đó là một người đàn ông với nhiều sợi tóc đỏ khác nhau; trong phòng triển lãm, người thợ sửa tóc siêu chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp đã biến mất, nhưng một thanh niên đầu trọc lại được thế vào làm hướng dẫn viên.
Tên hướng dẫn viên mới này so với người trước có năng lực hơn rất nhiều, còn biết rất nhiều điển cố lịch sử, làm Vương lão sư lập tức coi là tri kỉ.
Chỉ có điều, cái người tên Hứa Ngũ này hướng dẫn rất tốt, nhưng lại có chút khiến Vương lão sư phun tào – đều đã là Địa Trung Hải (1) mà còn đi nhuộm tóc, không phải đem tóc nhuộm đến trọc đấy chứ?!
(1) Tóc hói như cái Địa Trung Hải ý ạ
Có điều, một tuần rồi Vương lão sư chưa có tới viện bảo tàng, lúc đến liền vô cùng ngạc nhiên phát hiện đầu Hứa Ngũ không có trọc như thế!
“Hứa Ngũ lão đệ, ngươi là dùng phương pháp mọc tóc gì vậy?” Vương lão sư đồng dạng là Địa Trung Hải gấp rút muốn biết.
Hứa Ngũ sờ sờ đầu, nghĩ thầm: Nhóm đại yêu không khi dễ mình, tự nhiên lông hết rụng.
Nhưng lời này sao có thể nói ra được?
Hứa Ngũ lái sang chuyện khác, đưa cho Vương lão sư một tờ tuyên truyền, nói: “Thứ bảy tuần sau viện bảo tàng chúng tôi chính thức mở cửa phòng triển lãm Tây Sơn, cùng ngày sẽ có tiết mục phi thường xuất sắc, Vương lão sư lúc đó đến xem nha”.
Lập tức Vương lão sư bị tờ tuyên truyền trong tay Hứa Ngũ hấp dẫn lực chú ý, không còn truy hỏi vấn đề phương pháp bí mật.
Trên tờ tuyên truyền chỉ in đồ đằng hoa văn họa tiết mây, không nói rõ tiết mục là thế nào, chỉ ghi là có kinh hỉ (3), nhưng người xem lại tin tưởng không hiểu vì sao, chờ mong kinh hỉ trong ngày tới.
(3) Kinh hỉ: kinh ngạc + vui vẻ”
Tới giờ đóng cửa, Vương lão sư cầm tờ quảng cáo cùng con gái xuống núi, về đến nhà vợ đã làm xong đồ ăn, hắn mở TV, người một nhà vừa ăn vừa xem tin tức, đột nhiên bật ra một tin tức khiến một nhà ba người chú ý.
[Gần đây, chuyên gia đã thành công phá giải mấy đồ dùng thời đá mới là lễ vật từ viện bảo tàng Sơn hải quyên tặng cho viện bảo tàng quốc gia, đem nghiên cứu lịch sử về thời kì đá mới, bước lên một nấc thang mới.
Lúc sau là phỏng vấn một chuyên gia: “Lễ vật đồ dùng mới được bộ lạc Tượng Hoài dùng để hiến tế thần cai quản không trung vạn vật trong cuối thời kì đồ đá, cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa. Lần này viện bảo tàng Sơn hải quyên tặng có trợ giúp đối với việc nghiên cứu văn hóa lịch sử thời thượng cổ của chúng ta là một bước tiến quan trọng.”]
Tin tức không quá dài, không đến một lát là chuyển qua tin tiếp theo, tuy viện bảo tàng Sơn hải ở ngay trấn trên của mình nhưng một nhà ba người Vương lão sư không hiểu vì sao vẫn có chung một cảm giác vinh dự, nhưng cũng không quá để ý, nào biết sau khi tin tức phát xong, lập tức bật ra một cái quảng cáo khiến bọn họ chú ý.
Giữa những đám mây và sương mù, một con phượng hoàng đầy màu sắc tuyệt đẹp bay ra, con phượng hoàng cúi xuống chọc phá những đám mây và sương mù, một thế giới tuyệt đẹp mở ra, các hạt, vàng và bạc ở khắp mọi nơi trên núi và sông, hoa và cỏ dại đang nở rộ để vươn cành, những con thú lạ xâm nhập vào rừng, nước lạ thỉnh thoảng lại bắn lên.
Phượng hoàng bay xuyên qua khoảng núi rừng, nhẹ nhàng vỗ cánh bắt đầu múa, kêu to một tiếng thanh thúy tạo thành một khúc cười nhỏ vui tai. Ngay sau đó một con bạch long bước trên mây mà đến, cùng phượng hoàng bắt đầu múa, dần dần tiếng rồng ngâm cùng tiếng phượng kêu biến thành một khúc nhạc cổ xưa dày nặng.
Với một bài hát làm nền, một giọng hát tuyệt đẹp vang lên: “Giữa núi và biển, đầy những mênh mông bất tận, phải biết nghi thức; áo cơm đủ đầy, phải biết vinh danh. Thủy triều đến rồi lui, không có sự ứ đọng của cái nóng mùa hè thiêu đốt, núi non Lục Trạch, đầy những phong phú. Chào mừng đến với Bảo tàng Sơn Hải.”
Một nhà ba người Vương lão sư xem đến ngây người.
Sau đó âm thanh hoa lệ yên lặng, đột nhiên phượng hoàng và bạch long chạy ra đứng song song với nhau, dùng giọng điệu đáng yêu nói: “Ngày 25 tháng 8, phòng Tây Sơn của viện bảo tàng Sơn Hải chính thức mở cửa, có kinh hỉ bí mật chờ bạn, không gặp không về nha”.
Một nhà Vương lão sư: “…”
Mấy cái cảm giác duy mỹ tiên cảnh trước đó, tất cả đều bị thứ âm thanh này phá hư đến không còn một mảnh a a a…
Vợ Vương lão sư cầm di động WeChat vẫn luôn keng keng keng nhắc nhở, vừa mở ra thấy, cười nói với Vương lão sư: “Lão Vương, mấy lão sư ở trường học chúng ta cũng nhìn thấy quảng cáo của viện bảo tàng, đều đang nói ta rất ngốc, ngày 25 muốn tổ chức thành đoàn thể đi bảo tàng đó”.
Con gái vừa nghe, nhanh nói: “Baba, ngày đó chúng ta có thể lên núi sớm chút được không? Nói không chừng có quá nhiều người đi chơi, sẽ nhìn không thấy Cửu Vĩ Hồ đáng yêu”.
Vương lão sư đang cầm di động phát Weibo, nghe con gái nói, đáp lại ‘được’ cũng không ngẩng đầu lên.
Quảng cáo hình như vừa mới phát sóng, động tĩnh trên mạng còn chưa quá lớn, Vương lão sư chụp một số ảnh ở cuối quảng cáo, phát trên Weibo không nhiều fans của hắn ––––.
Lão Vương dạy lịch sử V: Có ai xem quảng cáo của viện bảo tàng Sơn Hải chưa, quá chấn động, lão Vương ta đều xem đến ngây người, ngày 25 tháng 8, bắt đầu đi [hình ảnh]
Từ lúc viện bảo tàng Sơn hải mở cửa, Weibo của Vương lão sư đều là đăng tải mấy hoạt động đi tham quan viện bảo tàng của mình và phổ cập một số tri thức thời kì thượng cổ mà mình biết đến, cũng hút được mấy trăm fans, phát không lâu liền có người ở khu bình luận nhắn lại nói cùng nhau đi, còn hỏi quảng cáo thấy ở đâu.
Sự phổ biến của Internet bùng phát vào khoảng tám giờ tối, lúc này là thời điểm có nhiều người nhất trên Internet, quảng cáo của Bảo tàng Sơn Hải được đăng trên Youdou.com, hầu hết những người không phải là thành viên cũng có thể xem quảng cáo này, sau khi quảng cáo kết thúc, sự bất ổn trong video tiếp theo bất ngờ trở thành nạn nhân của cuộc thảo luận về quảng cáo ––
[ngọa tào ngoạ tào ngọa tào, ta vừa nhìn thấy một quảng cáo thiên thần]
[nhìn hiệu ứng đặc biệt siêu trâu bò của quảng cáo, quả thật muốn ngừng mà không được]
[hahaha, dùng câu muốn ngừng mà không được thật khá, vì xem quảng cáo tui đã đổi mới mười lần]
[Có phải tôi là người duy nhất nghĩ âm thanh của con rồng và phượng cuối cùng rất ấn tượng không?]
[Thím không cô đơn, âm thanh đó cười chết tui ha ha ha ha ha ha]
[Mấy người thảo luận cái gì vại, hội viên tỏ vẻ hong hiểu gì]
[Các bạn nhỏ, trên Weibo có quảng cáo bản hoàn chỉnh của viện bảo tàng, mau đi xem đê]
Ngay khi sự đột phá này xuất hiện, không biết bao nhiêu người đã tắt video để xem quảng cáo trên weibo, lượng người follow blog chính thức của Bảo tàng Sơn Hải mà Lăng Mục Du đã tạo chưa đầy nửa ngày đã tăng đến chóng mặt.
Làm official Weibo xong, Lăng Mục Du cũng không vội vã phát hoạt động mà chờ đến tám giờ tối, mới đăng tải bài viết đầu tiên của viện bảo tàng ––––––
Viện bảo tàng Sơn hải V: Chúng ta đã xuất hiện, hoan nghênh bạn tới, ngày 25 tháng 8, viện bảo tàng Sơn hải cùng @Viện bảo tàng quốc gia Hoa quốc @Viện bảo tàng cố cung Vĩnh An nắm tay, vì bạn mang đến một thịnh yến không thể tưởng tượng được. [mỉm cười][mỉm cười]
Viện bảo tàng quốc gia và viện bảo tàng cố cung phản ứng rất nhanh chia sẻ Weibo này, nội dung đều là nói có một thịnh yến khó có thể tưởng tượng ở viện bảo tàng Sơn hải ngày 25 tháng 8.
Nhóm quần chúng ăn dưa (4) trên mạng đối với việc bảo tàng quốc gia và bảo tàng cố cung đều tham gia hoạt động của một viện bảo tàng không có nổi danh đều tỏ vẻ sợ ngây người, viện bảo tàng cố cung marketing từ trước đến nay làm được rõ ràng, bọn họ không lấy làm lạ, hiếm lạ là không ngờ viện bảo tàng quốc gia cao lãnh cũng sẽ tham dự, rốt cục là dạng hoạt động gì, tốt xấu cũng phải lộ chút tiếng gió đê, cất giấu thì đâu tính là anh hùng hảo hán gì chứ!!!
(4) ngôn ngữ mạng, chỉ việc xem náo nhiệt, là mấy má hóng hớt nhiều chuyện.
Sau đó liền có võng hữu (5) nhàm chán lần ra mối liên hệ giữa viện bảo tàng Sơn hải và viện bảo tàng quốc gia, sôi nổi nói khó trách sẽ cùng nhau làm hoạt động, thì ra đã sớm nhận thức, còn quyên tặng văn vật quốc bảo quý trọng như vậy.
(5) Võng hữu: bạn quen trên mạng.
[Tui không quan tâm viện bảo tàng quốc gia và viện bảo tàng Sơn Hải kiếp trước kiếp này (???), ta chỉ muốn nói, có dám tiết lộ chút kịch bản không a a a]
[Viện bảo tàng Sơn hải này là cái viện bảo tàng công nghệ đen kia á, con chim tiêu bản của bảo tàng bọn họ té ngã còn ở trên hot search kìa]
[Chim tiêu bản té ngã là cái quỷ gì ha ha ha ha]
[Đi xem video tiêu bản chim té ngã, ai da má ơi, miệng ta không thể dừng cười]
[Ngày 25 là thứ bảy tuần sau, tui muốn đi xem cái viện bảo tàng này, có ai đi chung hong]
[Chỉ có tui phát hiện ngày 25 nhằm ngay quỷ tiết sao? Viện bảo tàng định làm gì vào quỷ tiết? Thiệc kích động thiệc hưng phấn, vặn vẹo-ing]
Thảo luận lâu như vậy, thật nhiều nhân vật quần chúng ăn dưa bở tỏ vẻ, viện bảo tàng triển lãm thượng cổ yêu thú tổ chức hoạt động vào quỷ tiết, đây là tiết tấu muốn giở trò quỷ á!
“Ai, mấy người này không nói, tui cũng không phát hiện ra ngày 25 là Tết Trung Nguyên, thật không ngờ!”.
Trong văn phòng, quản lý và nhân viên tạm thời mỗi người một ipad xoát Weibo, các yêu quái đều tụ tập bên hai người thăm dò xem ––––– dù không hiểu chữ giản thể vẫn muốn cùng vây xem.
“Lăng ca, có thật nhiều người nói muốn xem lại Chu Điểu té ngã, cười chết ta. Bọn họ còn làm cho Chu Điểu một bộ meme. Ai nha, ta té ngã, muốn hôn hôn mới có thể đứng lên ha ha ha ha…” Trương Sơn cười nói ầm lên.
Li Lực liếc xéo Chu Điểu, căm giận nói: “Tâm cơ đểu”
Ủy khuất của Chu Điểu rất lớn, nó ngã về phía quản lý, dựa vào chân quản lý, biện minh: “Tui đâu có ngã nữa.”
Lăng Mục Du sờ sờ đầu Chu Điểu, không hề có thành ý an ủi: “Biết biết, bây giỏi nha”. Sau đó chạm ipad, đem meme mà võng hữu làm lưu lại.
Phượng Hoàng đứng trên lưng ghế sofa, nhìn vào đầu anh, hỏi: “Tiểu Ngư, con người đánh giá về tui thế nào vậy? Họ có nói tui đẹp không?”
Lăng Mục Du click mở một tấm hình, trên là chụp lại màn hình quảng cáo giữa lúc Phượng hoàng múa, ảnh dưới viết ba chữ hành (6).
(6)Lối chữ hành, lối chữ hơi đá thảo.
“Đây là cái gì?”
“Meme” Lăng Mục Du nói: “Trên viết là ‘chẳng thà khiêu vũ, thà khiêu vũ hơn yêu đương’”.
Phượng hoàng: “…”
Các yêu quái: “…”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Các yêu quái cười ầm lên, Phượng hoàng tức đến xù hết cả lông lên.
Quản lý nhanh chóng vuốt vuốt lông, vuốt đầu Phượng hoàng, nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, nhân loại chúng tôi đều như vậy, yêu ai liền làm meme người đó, đây là nhân loại thích ngươi đó, ngươi xem những minh tinh nổi tiếng hiện nay, mỗi người đều có meme”.
“Thật hem?”
“Thật còn hơn vàng.”
Lông chim của Phượng hoàng nhu thuận xẹp xuống, nhưng vẫn thấy ủy khuất, bay đi dùng móng vuốt mở tủ lạnh, lấy một bao chocolate đậu lớn ra mà ăn dữ dội.
Lăng Mục Du cũng không quản nó, tiếp tục xoát Weibo, nhìn lượng fans vượt qua mười ngàn, vui vẻ đến hai đuôi mắt cong cong.
“Đan Tiêu, có người trên Weibo nói, nhận ra âm thanh của anh trong quảng cáo á”. Lăng Mục Du đưa ipad cho Đan Tiêu xem, chỉ vào một cái bình luận trong đó nói: “Anh xem, cái này, hắn nói nếu trong quảng cáo không phải giọng của anh, hắn liền livestream ăn di động”.
“Livestream ăn di động? Là làm cái gì??” Đan Tiêu xem ipad trên tay quản lý nhà mình, không quá hiểu tư duy nhân loại hiện giờ.
Nó không biết liệu suy nghĩ của quản lý có rõ ràng và lợi hại hơn không, sau khi thấy bình luận này, anh không trả lời câu hỏi ‘ăn sống điện thoại di động’, mà ngược lại chụp lên người Thao Thiết, nói: “Chúng ta có thể livestream vào ngày 25.”
Trương Sơn lập tức phụ họa nói: “Lăng ca, ý này hay!”
Hai người đại khái không nói hai lời, lập tức say mê bắt đầu nói về kế hoạch livestream sắp tới.
Các yêu quái nhìn Viện Trưởng, vẻ mặt mù mờ –––––– Tiểu Ngư là đang muốn làm gì?
Viện trưởng một bộ dáng siêu phàm thoát tục như cũ, dựa nghiêng trên giường –––––– tự mình đi hỏi.
Kì Lân âu lo dậm dậm chân –––– quản lý sẽ không đem bán ta thật chứ?
Trong một góc văn phòng, một con rồng mập nhỏ trắng toàn thân, ủy khuất hỏi: “Tôn thần, các vị đại yêu, xin hỏi em có thể về biển chưa?”
Các yêu quái: “Không được!”
Tiểu bạch long càng ủy khuất, nó đang ngủ ngon giấc ở dưới biển, tại sao tôn thần lại đem nó chộp tới viện bảo tàng, hu hu hu…