Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 31
Editor: Kei
Beta: Molla
——————————–
Chú ý! Chú ý!
Viện bảo tàng Sơn Hải tọa lạc ở núi Ngọa Long, ngay long mạch Hoa Quốc, thông báo tuyển dụng!
Bạn có muốn làm việc chung với thần tối cao không?
Bạn có muốn cùng cát thú (*) Phượng Hoàng bàn chuyện yêu sinh (**) lý tưởng không?
(*) Cát thú: thú may mắn.
(**) Người là nhân sinh, còn yêu quái là yêu sinh =))))
Bạn có muốn mỗi ngày đều được hít thở không khí cùng linh khí trong lành không?
Giờ cơ hội tới rồi nha mấy má!!!
Chỉ cần đủ ba trăm lẻ một tuổi, có thể hóa thành hình người hoàn mỹ, tâm trí thành thục, thân thể khỏe mạnh, có kiến thức cơ bản về xã hội loài người, yêu sinh trong sạch chưa có tiền án tiền sự đều có thể nhận lời mời!
Chọn thuê người ưu tú, ưu tiên tuyển yêu có kinh nghiệm trong việc sinh hoạt ở xã hội loài người!
Yêu quái muốn tham gia tuyển dụng, vui lòng đến phòng giám đốc nhân sự Bạch Trạch của viện bảo tàng Sơn Hải để báo danh, sắp xếp phỏng vấn.
Phần thông báo thể lệ tuyển dụng này được Bạch Trạch đưa tới Tu Quản Ủy, để Tu Quản Ủy phát tới tất cả các yêu quái ở trong nước.
Hội trưởng Tu Quản Ủy Trương Đấu Nam vừa thấy, lập tức liên hệ tôn tử Trương Sơn nhà mình, dò hỏi tại sao viện bảo tàng tuyển nhân viên mới lại chỉ tuyển yêu mà không tuyển người.
Trương Sơn đáp: “Vài ngày trước đám người Đan Tuấn Kiệt, Liêu Điền đến viện bảo tàng gây sự, chọc giận Viện trưởng và nhóm đại yêu, hiện tại thấy tu chân giả là khó chịu…”
Trương Đấu Nam sửng sốt, sau một lúc mới nói ‘vậy cháu tiếp tục ở yên ở viện bảo tàng đi’, nghe tôn tử đáp một câu ‘được’, sau đó liền cúp điện thoại.
Phổ dương Trương gia mỗi thế hệ đều có những tu chân giả kinh tài tuyệt diễm (*), là tồn tại mà mỗi người ở Tu Chân giới đều phải ngước nhìn hâm mộ, người Trương gia đã quen với việc được người người ca ngợi, vậy nên khi gia tộc xuất hiện phế tài (**), tính khoan dung liền tuột dốc không phanh, cho đến khi hai cha con Trương Phi Hùng đều là phế tài, tính khoan dung trở về 0.
(*) Kinh tài tuyệt diễm “惊才绝艳”: Tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng.
(**) Phế vật, không có tài năng.
Nếu nói Trương Phi Hùng phế làm Trương Đấu Nam thất vọng, thì Trương Sơn phế làm Trương Đấu Nam tuyệt vọng đến không thèm nhìn hai cha con bọn họ một cái, cho dù hai cha con họ có phấn đấu bằng chính sức của mình, một người trở thành người giàu nhất Hoa Quốc, một người trở thành người trẻ tuổi nhất đoạt được giải Pritzer (1) đi chăng nữa.
Có được thành công ở thế tục, đối với huyền học lập gia như Phổ Dương Trương gia mà nói, thì vẫn chưa thể coi là thành công.
Nhưng chẳng ai có thể ngờ tới, phế tài vẫn luôn bị gia tộc làm lơ có một ngày có thể lưu lại viện bảo tàng Sơn hải mà mỗi người đều muốn đổ xô vào ở Tu chân giới!
Trương Đấu Nam chỉ có thể cảm thán một câu thế sự khó lường.
Mà trong giọng nói của Trương Sơn có nhàn nhạt oán hận, lão thành tinh như hắn sao có thể ngờ được điều này chứ, nhưng hắn không chỉ là gia gia của đứa nhỏ này, mà còn là tộc trưởng của toàn gia tộc, điều hắn phải lo lắng chính là tương lai cùng sự phát triển của gia tộc…
Tính ra, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, vẫn là cho người đem bản photo thông báo thể lệ tuyển dụng phát cho nhóm tiểu yêu trong danh sách đăng ký của Tu Quản Ủy.
Từ từ…
Trương Sơn vừa mới nói gì đó?
Đám người Đơn Tuấn Kiệt, Liêu Điền đi gây sự viện bảo tàng, chọc giận Viện trưởng cùng nhóm đại yêu, cho nên thông báo tuyển dụng của viện bảo tàng mới chỉ nhận yêu quái không nhận tu chân giả?
Đờ mờ!
Trương Đấu Nam tức đến muốn ói máo, cầm điện thoại tay đều run, quay số, đầu giây tiếp rất nhanh, Trương hội trưởng trung khí mười phần rống giận: “Đan Anh Hi, phá tôn tử của ngươi làm chuyện tốt…”
Bí thư của Tu Quản Ủy cầm thông báo thể lệ tuyển dụng nhanh chóng rời đi, hội trưởng vừa nhìn cũng phải gần trăm, uy lực mắng chửi người vẫn như năm đó không giảm, lợi hại thật!
Tin tức tuyển dụng của viện bảo tàng Sơn Hải một khi phát ra, lập tức khiến yêu quái giới Hoa quốc chấn động.
Rốt cuộc, viện bảo tàng không chỉ đối với nhân tu, mà đối với nhóm tiểu yêu quái cũng là tồn tại thần thánh, còn có tiểu yêu quái tại thời điểm viện bảo tàng mở cửa cho phép mua vé đi vào, nhưng tới cửa lớn rồi, nhìn phía xa xa soát vé chính là Cùng Kỳ và Đào Ngột, suýt dọa chúng nó hiện nguyên hình, mua vé gì đó hành hương gì đó, vẫn là mạng sống quan trọng!
Hiện tại viện bảo tàng tuyển nhân công, chúng nó rốt cục nên đi hay không?
Rối rắm vl!
“Đi! Vì sao không đi? Địa phương tốt như Ngọa Long Sơn, còn có tôn thần ở, ở đó công tác mấy chục năm, nói không chừng ta có thể tu thành đại yêu, bây giờ ta liền đi báo danh”. Một mèo yêu nói.
“Nhưng viện bảo tàng có thật nhiều mãnh thú, ta sợ”. Thỏ yêu nhát gan run bần bật.
“Nhân loại ngươi còn không sợ, còn sợ mãnh thú?! Mãnh thú cũng không ăn thỏ, nhưng nhân loại thích ăn thỏ đấy. Thỏ nướng nè, thịt thỏ kho tàu nè, thỏ kho ớt nè, thịt thỏ xào hành nè, canh thỏ nè, rất là đa dạng luôn”. Gà cảnh yêu nói, làm chính nó cũng đói bụng.
Thỏ yêu muốn khóc tới nơi, bịt miệng gà cảnh yêu: “Cầu đừng nói nữa, ta đi còn không được sao!”
Gà cảnh yêu và mèo yêu liếc nhau, đồng thời lộ ra ý cười, gian kế đã được thực hiện.
Vì thế, ba công nhân ở xưởng giày vùng duyên hải đồng thời từ chức.
Quản lí nhân sự của bảo tàng – đồng chí Bạch Trạch, ban đầu tưởng rằng mãnh thú ở viện bảo tàng nhà mình chạy khắp nơi, sẽ không có tiểu yêu nào đến nhận lời mời, nhưng hiện thực hung hăng đánh mặt sư tử của nó – chỉ trong ba ngày, liền có hơn 50 tiểu yêu đến báo danh.
Nhóm tiểu yêu đối với đãi ngộ cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ có thỏ yêu đến một câu: “Bạch Trạch đại nhân, mãnh thú nhà ngài sẽ không ăn thỏ chứ?”
Bạch Trạch nhớ đến hôm qua Tiểu Ngư làm món thịt thỏ xào đậu phộng, ăn siêu cấp ngon, vừa nghĩ đã chảy nước miếng: “Ăn”.
Thỏ yêu ô một tiếng liền té xỉu, mèo yêu cùng gà cảnh yêu chạy nhanh tới đỡ được nó.
(Truyền thái y cho nó kìa =]]]]]]])
Bạch Trạch lúc này phản ứng lại, nói: “Chúng ta ăn thỏ, không ăn thỏ yêu. Nếu thành công trúng tuyển, chúng ta sẽ không ăn đồng nghiệp”. Chỉ biết khi dễ đồng nghiệp thôi à.
Mèo yêu nhanh chóng đánh thức thỏ yêu, lập lại lời Bạch Trạch, lúc này thỏ yêu mới yên tâm, điền CV (*), chờ phỏng vấn.
(*) CV: sơ yếu lí lịch
Lăng Mục Du đem 53 bản CV mà Bạch Trạch thu lên sàng lọc một lần, trước tiên đem tiểu yêu ngốc không biết chữ, cả tên cũng không có loại bỏ, một lần lọc bớt mất hai phần ba, làm cậu không thể cảm thán, giáo dục của yêu quái cũng cần phải nắm chắc!
Còn dư lại 17 phần lí lịch, lại làm Bạch Trạch ngược dòng lý lịch mỗi yêu quái, có tiền án gây hại cho xã hội, vi phạm pháp luật thì cho rớt.
Bạch Trạch tinh thông mọi thứ, rất dễ dàng tra được cuộc đời của mỗi con yêu quái, trong khi đang điều tra thì vô tình phát hiện một con chuột yêu từng làm Hán gian, lập tức đem tên này bắt lên.
Lăng Mục Du nghe Bạch Trạch nói vậy, liền cạn lời, lão thử làm Hán gian, còn có thể hay không!
“Bạch Trạch đại nhân, quản lý đại nhân, xin cho ta con đường sống!” Chuột quái khóc cầu xin sự thương xót: “Đó cũng là chuyện hơn một trăm năm trước rồi, lúc đó là ta buộc phải làm như thế, nếu không những tên lùn đó sẽ giết chết những người trong thị trấn! Sau đó ta đã chuyển thông tin lại cho đảng, vượt qua được, ta vượt qua được rồi mà!”
Lăng Mục Du: “…”
Đối mặt với một yêu quái có yêu sinh xuất sắc như vậy, quản lý không biết nên nói gì.
Lão thử yêu thấy thái độ quản lý viên đại nhân đã mềm xuống, nhanh nói: “Ta, ta, ta, ta đã thi qua đại học, tốt nghiệp đại học B, quản lý đại nhân, ta còn học chung trường với ngài”. Nói xong, lấy bằng tốt nghiệp của mình từ tay áo càn khôn ra.
Các yêu quái tức khắc ồ lên, không ngờ còn có yêu quái từng học đại học, quá ghê gớm, mỗi ánh mắt nhóm tiểu yêu nhìn lão thử đều có sự khác biệt, hâm mộ sùng bái đều có cả.
Lăng Mục Du đôi mắt trợn to như chuông đồng – ngọa tào, ta cùng con chuột này là bạn cùng trường?!
Cậu cầm lấy bằng tốt nghiệp của lão thử, bên trên viết “Học viên Hứa Ngũ… Học tại ngành lịch sử hệ lịch sử Hoa quốc, hoàn thành nhiệm vụ học tập chính quy bốn năm bắt buộc, thành tích đủ tư cách, được phép tốt nghiệp”, chứng nhận bằng tốt nghiệp thật, không có dấu vết làm giả.
Thôi được, một lão thử từng tốt nghiệp đại học cũng không đến mức khó tiếp thu, từ khi đi làm ở viện bảo tàng, tam quan gì đó, đã sớm không còn tồn tại.
“Thôi đi đi, ngươi qua xếp hàng chờ phỏng vấn đi”. Đem trả bằng tốt nghiệp cho lão thử xong, Lăng Mục Du gian nan nói.
Bên này, Lăng Mục Du và Bạch Trạch ở trong phòng triển lãm tuyển tiểu yêu, mà trong văn phòng, mà trong văn phòng quản lý, Đan Tiêu dựa trên nhuyễn tháp, mở nửa mắt nhìn cặp phụ tử đứng trước mắt mình.
Đan Lại Thành mang theo Đan Tuấn Kiệt vào viện bảo tàng lần hai, lần này tới là để đưa kế hoạch hợp tác cho viện bảo tàng.
“Tôn thần, đây là kế hoạch hợp tác mà tiểu nhi cùng vài quản lý cấp cao, mời ngài xem qua một chút”. Đan Lại Thành đem bản kế hoạch cung cung kính kính đưa đến tay Đan Tiêu.
Vốn dĩ chuyến này chỉ có một mình Đan Lại Thành tới, nhưng sau khi nhận điện thoại của phụ thân, hắn mang con theo bồi tội cùng tôn thần, hy vọng tôn thần bỏ qua chuyện cũ, bằng không nhà bọn họ cùng mấy nhà khác sẽ thành tội nhân của cả Tu chân giới.
Đan Tiêu cầm bản kế hoạch, sau khi chậm rãi xem xong, cười lạnh một tiếng, đem bản kế hoạch ném xuống đất.
Đan Lại Thành kinh hãi, không hiểu sao tôn thần đột nhiên tức giận, thì thấy tôn thần vung tay áo rộng lên, mấy quyển sách bên ngoài giống như sách kế hoạch hắn đưa tới.
Đan Tiêu ngồi dậy, trong giọng điệu ẩn chứa tức giận nói: “Xem mấy thứ này cùng với thứ ngươi đem tới có gì khác nhau”.
Đan Lại Thành nhặt lên, phát hiện là sách kế hoạch hợp tác mấy nhà khác đưa tới, nhanh chóng đều mở ra nhìn, biểu tình kinh ngạc trên mặt càng ngày càng sâu, kinh ngạc nhìn tôn thần, “Mấy, mấy cái này…”. Sau đó nhặt sách kế hoạch nhà mình lên xem.
“Có cái gì muốn giải thích với ta”. Đan Tiêu đã đứng lên từ lúc nào, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sau lưng hắn, vóc người hắn rất cao, lúc này lại mang theo ánh sáng, càng khiến người ta cảm thấy áp bách mười phần.
Đan Tuấn Kiệt bị Đan Tiêu lãnh đạm nhìn lướt qua, lập tức sợ hãi lan tràn trong lòng, nhịn không được muốn chạy trốn liền lui về phía sau hai bước, đột nhiên lại cứng ngắc tại chỗ không thể động đậy.
Đồng tử của gã trong nháy mắt co lại thật nhỏ, hoảng sợ nhìn Đan Tiêu, gã muốn kêu phụ thân mình, lại nhận ra làm sao cũng không phát ra âm thanh, gã ngay cả run cũng không làm được, mồ hôi trên mặt từng giọt từng giọt lớn chảy xuống, chỉ chốc lát đã thấm ướt cả áo sơ mi.
Này… Đây là uy lực của thần sao?
Bất động thanh sắc là có thể làm người ta không thể động đậy miệng cũng không thể nói?
Sinh ra ở một niên đại mà huyền học suy thoái khoa học kỹ thuật phát triển, dù Đan Tuấn Kiệt có là một tu sĩ, nhưng chịu khoa học kỹ thuật hiện đại ảnh hưởng, đối với huyền học, Thiên Đạo, bản tâm gã không có tâm kính sợ.
Mà thần…
Cái loại chỉ tồn tại trong điển tích cổ xưa, chưa bao giờ gặp qua trong truyền thuyết thần thoại, càng không khơi lên chút kính sợ nào của gã.
Thậm chí gã cảm thấy, người ẩn cư ở viện bảo tàng Sơn Hải có thể chỉ là lão tổ đạo pháp cao thâm, tự mình lấy danh nghĩa của thần mà thôi. Cách nói như vậy, mấy đạo hữu thường chơi chung của bọn họ đều thầm chấp nhận.
Cho nên gã có thể không quan tâm mà cười nhạo Trương Sơn, khiêu khích Thao Thiết, vì gã không có kính sợ, hơn nữa gã tin tưởng, dù có chọc ra họa lớn bao nhiêu, bằng vào thế lực Đan gia ở Hoa quốc, không có gì không bãi bình được.
Nhưng lần này lại đá trúng một tấm thiết bản.
Đan Lại Thành rốt cuộc cũng xem xong sách kế hoạch nhà mình, sắc mặt từ trắng bệch đến đen như than chì, không thể tin sách kế hoạch mà con trai chủ động xin ra trận làm ra lại giống như mấy nhà khác, mà những kế hoạch trong sách, từng bước từng bước mai phục bẫy, nếu thực hiện, chắc chắn viện bảo tàng vào hậu kì sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Mà ở trong kế hoạch này, phía hợp tác bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Nhưng hắn vừa xoay đầu, phát hiện tình huống con trai mình không đúng, toàn bộ lời giáo huấn định nói đều biến thành quan tâm, liên tiếp hỏi: “Tuấn Kiệt, ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh? Ngươi nói chuyện đi? Có chỗ nào không thoải mái?”
“Không chết được”. Đan Tiêu nhàn nhạt nói.
Đan Lại Thành hoảng sợ nhìn về phía Đan Tiêu, ngay lập tức hiểu ra là có chuyện gì, lập tức nói: “Trăm sai ngàn sai đều là ta sai, xin tôn thần hàng(10) phạt ta, vạn mong có thể lưu con ta một mạng.”
“Nhi tử ngươi nuôi đến không tệ” Đan Tiêu giọng điệu không hề phập phồng mà châm chọc nói, “Có thể cùng lúc tằng tịu với nhiều nữ nhân, hành hạ tiểu yêu chưa thể hóa hình đến chết, ỷ vào bối cảnh trong nhà mà cường đoạt linh khí của môn phái nhỏ, còn cái gì nhi tử ngươi làm không được?”
Môi Đan Lại Thành run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa nói ra.
“Mấy cái sách kế hoạch gì đó… A, mấy tên nhân loại vô tri, nghĩ viện bảo tàng Sơn Hải của ta và quản lý của ta đều dễ hố?”. Đan Tiêu cười lạnh: “Ngây thơ!”
Đan Lại Thành cuối cùng hiểu ra, vì sao sách kế hoạch bọn họ đưa tới, là đưa trực tiếp tới tay tôn thần, mà không phải một tay Lăng Mục Du chủ đạo.
Sợ là tôn thần đã sớm hiểu rõ con của hắn cùng mấy bằng hữu tính toán liên hợp hố quản lý mới, tự mình ra tay dạy dỗ.
Nhưng lúc này hiểu ra đã chậm, một cơ hội hợp tác thật tốt với viện bảo tàng, đã bị con trai lòng dạ hẹp hòi của mình phá hủy, không biết Đan gia chịu liên lụy lớn chừng nào.
“Nhưng bằng vào trách phạt của tôn thần, chỉ cầu ngài lưu con trai ta một mạng”. Đan Lại Thành muốn quỳ gối xuống, lại giống như lúc nãy, có một lực vô hình ngăn cản hắn.
Hắn hiểu ra, tôn thần không muốn nhận quỳ lạy của hắn.
Đan Tiêu từ trên cao nhìn xuống đôi phụ tử này, thần sắc đạm mạc, giống như nhìn con kiến.
“Về đi, không cần đến nữa”.
Dứt lời, hắn vung tay lên, bên miệng Đan Tuấn Kiệt đang cứng còng đứng thẳng tràn ra một tia máu, mềm người ngã xuống đất hôn mê.
Đan Lại Thành vội nâng con trai dậy, tìm kiếm một chút, một thân tu vi của con trai mất hết, còn bị thương tâm mạch, nếu không trị liệu kịp thời, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Đây là thần nổi giận?
Trong lòng hắn có đau đớn, có kinh hãi, có giận dữ, đợi sau này phát hiện vận số Đan gia đã hết, trẻ con được sinh ra sau này đều không thể tu luyện, mới nhận ra, không dễ dàng trấn áp sự giận dữ của thần, nhưng đã muộn.
Giờ phút này Đan Lại Thành chỉ lo mang con trai về chữa trị, không rảnh lo những việc khác.
Người đi rồi, trên đất bản kế hoạch ném lung tung, Đan Tiêu vung tay lên, bản kế hoạch liền biến thành đống giấy vụn, tự bay tới thùng rác.
Viện trưởng đại nhân tức giận xong lại trở nên lười biếng, dựa vào đệm mềm, lấy một đĩa cá ti cay và một ly trà sữa trong tay áo càn khôn – đều là Lăng Mục Du làm cho một mình hắn, TV tự mở, Viện trưởng đại nhân vừa nhớ lại vừa ăn, bổ sung năng lượng tiêu hao vì tức giận.
Lúc này, Lăng Mục Du sau khi kết thúc phỏng vấn cầm mấy bản CV tới văn phòng tìm Đan Tiêu, thoáng chốc bị bộ dáng tử trạch(*) của viện trưởng đại nhân lóe mờ mắt.
(*) Tử trạch: chỉ mấy má hay chết dí ở nhà.
“Nam thần, anh chú ý hình tượng một chút được không?” Lăng Mục Du ngồi sô pha bên cạnh ở nhuyễn tháp, bốc một miếng cá ti cay ném vào miệng.
Đan Tiêu lười nhác nói: “Hình tượng là cho người ngoài xem, chúng ta không phải người ngoài”.
OK, anh đẹp trai, anh nói gì cũng có lý.
Lăng Mục Du lại bốc một miếng cá cho vào miệng, “Đúng rồi, tôi vừa mới nghe Trương ca nói, người Đan gia tới, sao không thấy bọn họ?”
Đan Tiêu nói: “Đi rồi”.
“Nhanh vậy à?” Lăng Mục Du hỏi: “Bản kế hoạch họ muốn đưa đâu? Sao một nhà cũng không có? Bọn họ ăn luôn sách kế hoạch rồi à?”
Đan Tiêu nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Chắc vậy”.
Lăng Mục Du đột nhiên vỗ một cái lên sô pha, tức giận nói: “Sớm biết vậy thì đã không dễ dàng buông tha họ, phải bắt họ mỗi nhà quyên một trăm vạn mới cho đi”
“Yên tâm, người không có thành tín như vậy, đều sẽ không có ngày lành” Đan Tiêu một bên uống trà sữa một bên vuốt vuốt quản lý đang xù lông nhà mình.
“Vả lại, tôi cảm thấy vẫn nên cùng nhà Trương ca hợp tác đi, baba của Trương ca là nhà giàu số một, vừa nghe liền thấy có thực lực hơn so với bọn hắn” Lăng Mục Du bị Viện trưởng đại nhân xoa đến đầu óc thanh tỉnh, nhớ tới chính sự, đem CV đưa cho Đan Tiêu, nói: “Mấy tiểu yêu này tôi thấy không tệ, anh xem có thích hợp không”
Đan Tiêu không có nhận CV, cười nói: “Cậu quyết định là được, chỉ có cậu chuyên nghiệp nhất bảo tàng, cho cậu định đoạt”.
Lăng Mục Du kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi”.
…………………..
Chú thích:
(5) Giải kiến trúc Pritzer: Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Giải thưởng này được Jay A. Pritzker lập ra từ năm 1979 và được điều hành bởi dòng họ Pritzker. Đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc.