Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 140


Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 140

EDIT: HÂN

BETA: HẠ Y

Hôm Minh Hoặc đi mẫu giáo, phim “Đại Chiến Địa Cầu” đã khai máy một cách kín đáo trong viện bảo tàng Sơn Hải.

Để giữ cho chính sách kinh doanh bí ẩn luôn nhất quán, bộ phim khai máy không hề có thông báo, nhưng bởi viện bảo tàng lại ra thông báo đóng cửa nên các fan đều nháo nhào lên hỏi bên dưới Weibo của viện bảo tàng…

[Tại sao viện bảo tàng của chúng ta cứ dăm ba ngày lại đóng cửa, lần nào cũng nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, có dám nói với bọn này không hả ả ả]

Viện Bảo Tàng Sơn Hải V: Hê hê, không dám không dám // Thích Uống Trà Sữa  Trà Xanh Hương Lài Meo ~: Tại sao viện bảo tàng của chúng ta cứ dăm ba ngày lại đóng cửa…

Các fan cảm thấy mình đã yêu phải một viện bảo tàng giả, chưa từng thấy Weibo viện bảo tàng nào nghịch ngợm vậy luôn.

Yêu chim trĩ Mao Thải thoát Weibo cất điện thoại, đứng giữa hàng bái thần quay chụp của loài người, chúc cả quá trình quay “Đại Chiến Địa Cầu” được thuận lợi.

Đoàn làm phim nghiêm túc cúng xong thần quay chụp, chưa kịp bắt đầu chia đồ cúng thì đám yêu Thao Thiết đã hối hả đưa móng vuốt, vả lại có đồ ăn mà còn chẳng bịt được miệng của chúng, cứ phải xỉa xói: “Loài người cứ thích làm mấy chuyện nhạt nhẽo này, bái thần quay chụp cái gì, đâu ra thần quay chụp, cúng viện trưởng là được rồi mà.”

Đào Ngột gật đầu rất đồng ý: “Còn nữa, con heo sữa quay này của ai làm vậy, dở quá, tại sao không cho Lang Võ làm?”

Cùng Kỳ: “Đồ cúng ai chuẩn bị đây, ngoài heo sữa quay thì chỉ mỗi trái cây, lười biếng quá đấy.”

Tổng đạo diễn Lộ Hướng Dương im lặng đứng phía sau ba con yêu quái đang xỉa xói, lau mắt kính.

Ba con yêu xỉa xói đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lông trên người cũng dựng đứng.

Thao Thiết: “Sao ta thấy hơi lạnh nhỉ?”

Đào Ngột: “Ta cũng thấy hơi lạnh.”

Cùng Kỳ: “Đừng nói, ta cũng thấy lạnh.”

Lăng Mục Du đi ngang qua: “Có phải sang thu rồi, tụi bây thay lông, ít lông nên lạnh không?”

Ba con yêu xỉa xói: “…” Là, là vậy sao?


“Thôi đừng ăn nữa.” Lăng Mục Du lấy lại trái cây trong móng vuốt của chúng: “Mau đến nhóm hóa trang chỉnh đốn lại lông trên người mình đi, sau đó đến chỗ đạo diễn Lộ xem phim, cảnh đầu tiên đã có tụi bây rồi, phải một lần là qua luôn đấy.”

Ba con yêu xỉa xói vừa nghe thấy chuyện mình cũng có đất diễn, còn ăn trái cây gì nữa chứ, bèn hí ha hí hửng chạy đi.

Lăng Mục Du cầm hai quả đào vừa lấy được đi chia với Đan Tiêu, chờ Kế Mông hóa trang ra.

Nhân vật mà Kế Mông diễn trong “Đại Chiến Địa Cầu” tên Kế Manh Manh, là một lính đặc chủng nữ chuyên nghiệp ứng tuyển vào viện bảo tàng Sơn Hải làm hướng dẫn viên, sau đó vô tình phát hiện bí mật của viện bảo tàng – thật ra những vật phẩm triển lãm trong viện đều là yêu quái thượng cổ thật sự.

Tất nhiên, là một cựu lính đặc chủng, Kế Manh Manh sẽ không sợ, còn làm bạn với yêu quái thượng cổ trong viện bảo tàng nữa.

Nhưng khi người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu, Kế Manh Manh đã xuất ngũ không hề do dự cầm vũ khí rời khỏi viện bảo tàng được thần che chở, ra ngoài chống lại lũ người ngoài hành tinh hùng mạnh, dù rằng chỉ như trứng chọi đá, thì cứu được một người địa cầu cũng tốt.

Là bộ điện ảnh lớn của viện bảo tàng Sơn Hải, “Đại Chiến Địa Cầu” là sản phẩm quảng cáo thương mại vô cùng lộ liễu. Nhưng quảng cáo lộ liễu cũng phải để ý đến tính giải trí, thế nên yêu cầu của Lăng Mục Du với bộ phim là làm thành một bộ phim chế tác lớn với những hiệu ứng dặc biệt, hiệu ứng phải cực kỳ hoành tráng, dù sao cũng không thiếu tiền (không thiếu tiền của cậu).

Nhóm biên kịch với Bộ Tử Sưởng đứng đầu cũng từng suy nghĩ về việc đưa nam siêu anh hùng vào, không thấy đa số các siêu anh hùng trẻ mãi không già toàn là nam à. Suy đi nghĩ lại, nam siêu anh hùng nhiều thế mà nữ lại ít, thôi mình làm kinh doanh mang tính khác biệt đi.

Điều quan trọng nhất là quản lý đã chỉ định phải cho Kế Mông làm nhân vật chính, tuy Kế Mông là nam thần, nhưng trước mặt quần chúng nhân dân thì luôn là “nữ thần”, đâu thể cho Kế Manh Manh đổi giới tính chứ, khán giả nước ngoài còn đỡ, khán giả của nước Hoa thì chắc chắn sẽ biểu tình mất.

Nên “Kế Manh Manh” là một lính đặc chủng nữ, vì stylist thiết kế trang phục hắn mặc lúc rời khỏi viện bảo tàng chiến đấu với người ngoài hành tinh cần được nhét thêm cái gì đó trước ngực >_
Hắn là nam thần!!! Hắn ngực phẳng đấy!!!!!!

“Biết biết, anh ngực phẳng. Nhưng Kế Manh Manh là em gái, ngực phẳng quá xấu lắm.” Lăng Mục Du nhét máy tính bảng vào tay Kế Mông: “Anh nhìn Laura kìa, vóc dáng này, đường cong này, bắp thịt này, đẹp trai lắm phải không.”

Kế Mông đanh mặt không đáp.

Lăng Mục Du lấy tay lướt trên màn hình máy tính kéo xuống: “Anh nhìn Laura tấm này, tôi photoshop đó, photoshop cô ấy thành ngực phẳng, có phải nhìn quái dị lắm không.”

“…” Kế Mông vẫn đanh mặt: “Do kỹ thuật photoshop của cậu quá tệ.”

“Anh nói tệ thì tệ thôi.” Lăng Mục Du cầm máy tính bảng về, chớp mắt đã hóa thân thành nhà tư bản: “Dù sao kịch bản đã quyết định rồi, nữ thần Manh Manh cố lên.”

Kế Mông: “…”


Lý Cửu Gia an ủi: “Tạo hình này của em sẽ đẹp trai lắm, người đẹp mạnh mẽ.”

“Hừ!”

“Ai bảo Kế Manh Manh là con gái chứ, nếu tự dưng chuyển thành con trai thì anh sẽ không được diễn vai chính nữa.”

“!!!” Kế Mông lập tức rơi vào sự lựa chọn khó khăn giữa việc rốt cuộc mình nên diễn con gái hay diễn vai chính.

Nhưng dù Kế Mông lựa chọn thế nào, quyền lên tiếng trong truyện này ở chỗ Lăng Mục Du, cậu đánh nhịp một cái, Kế Mông đã bị kéo đi hóa trang.

Đoàn làm phim dự kiến sẽ quay hết những cảnh trong viện bảo tàng Sơn Hải trước rồi mới sang những cảnh khác.

Phần diễn của Kế Manh Manh trong viện bảo tàng chưa cần mang ngực giả, sau khi hóa trang ra, làn váy Hán phục sắc hồng cũng khá giống với đồ mà Kế Mông thường mặc khi làm hướng dẫn, nhưng bộ đồ quay phim này không đẹp đẽ tinh tế như của mấy yêu chim làm nên vừa ra đã bị đám yêu quái chê bai.

Phượng Hoàng: “Xấu quá.”

Sổ Tư: “Làm tệ ghê.”

Phì Di Điểu: “Không dám nhìn luôn.”

Nhóm trang phục: “…”

Nếu không vì đánh không lại đám yêu quái thượng cổ này, chắc chắn họ sẽ nói cho ra lẽ với chúng rồi, rốt cuộc xấu chỗ nào hả, rõ ràng…

Thấy bộ váy Hán phục đẹp đẽ mà Sổ Tư lấy ra, người trong nhóm trang phục đã không còn tự nhủ thầm nữa.

Thôi được, đúng là bộ váy Hán phục mà họ đặt may xấu thật.

Kế Mông bị đày đọa đi thay quần áo và trang sức, Lộ Hướng Dương nhân khoảng thời gian này cho người đóng thế đứng sẵn trước để xem độ sáng đã ổn chưa, đám yêu cần lên hình cũng được sửa sang đến mức da lông mượn mà bóng loáng, vảy thì lòe lòe tỏa sáng, diễn viên quần chúng mỗi người vào chỗ của mình.


“Đại Chiến Địa Cầu đoạn 1 cảnh 1 lần 1, action.”

Sau khi bảng quay phim gập vào, bộ phim chính thức được quay.

Đoạn này là sơ lược tình hình công việc trong viện bảo tàng của “Kế Manh Manh”, giới thiệu với du khách về những sản phẩm triển lãm trong viện bảo tàng.

Tuy cả phân đoạn này là cảnh có rất nhiều quần chúng, nhưng cảnh đầu tiên là đặc tả Kế Mông, đây là trạng thái hắn làm việc thường ngày, thế nên chỉ cần chú ý hướng di chuyển của mình, đừng ra khỏi phạm vi ống kính, nhớ kỹ lời thoại là được, vô cùng đơn giản.

Cảnh đầu quay một lần đã xong, biểu thị tiến trình quay phim sau này sẽ thuận lời. Nhân loại chính là mê tín như vậy đó.

Phân đoạn đầu qua đi rất thuận lợi, sau đó đám yêu quái và diễn viên quần chúng vào chỗ.

Thao Thiết lắc lông trên người mình, ngước đầu ưỡn ngực bước lên núi Câu Ngô của mình, nó phải bày ra tư thế thiệt đẹp trai để lên hình mới được.

Sau khi tất cả đã vào chỗ, thư ký trường quay vừa định gập bảng thì Lộ Hướng Dương đột nhiên nâng tay lên tỏ ý chờ, sau đó hắn cầm chiếc loa phóng thanh bên cạnh mình hô: “Thao Thiết, tư thế của mi sượng quá, cứ đi giống thường ngày trong viện là được rồi.”

Thao Thiết: “…” Đi kiểu đó sao thể hiện được sự đẹp trai của nó? Tên đạo diễn tệ hại gì đây, không có mắt nhìn gì cả!

“Phì há há há há…” Các đại yêu đều phá ra cười.

Các đạo sĩ con người cũng muốn cười nhưng họ nhịn lại. Nghe nói Thao Thiết thù dai lắm.

Lăng Mục Du ăn xong đào bấy giờ đang ăn nho, thấy Thao Thiết ngốc nghếch thế thì giật mình, quả nho nghẹn ngay trong cổ họng.

Sau khi nuốt quả nho xuống một cách khó khăn, cậu vẫn còn sợ, bèn đưa nho trong tay cho Đan Tiêu, không ăn nữa.

“Thao Thiết thích đóng phim thật nhỉ.” Cậu cảm thán.

“Trước đây nó đã vậy rồi.” Đan Tiêu nói: “Cả lúc ăn người cũng nghiêm túc.”

“Chẳng phải Đào Ngột Cùng Kỳ cũng ăn người nghiêm túc lắm mà.” Lăng Mục Du hỏi: “Tứ hung là vậy sao?”

Đan Tiêu lắc đầu: “Tứ hung là thủ lĩnh của bốn bộ lạc thời thượng cổ, vì hành vi tàn bạo nên được gọi tên tứ hung. Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ là hung thú, nhưng hung thú thượng cổ không phải chỉ có chúng.”

“Anh không nói Hỗn Độn.” Lăng Mục Du nói.

Đan Tiêu cười: “Hỗn Độn là hung thú gì, nó là Đế Giang, vì Hỗn Độn không có mặt nên được gọi là Hỗn Độn. Đế Giang không có thất khiếu, sao mà gầm gừ?”

“À… Là Đế Giang biết ca múa sao?” Lăng Mục Du vỡ lẽ: “Vậy Thúc Hốt đục Hỗn Độn cũng là… nó sao?”


Đan Tiêu im lặng một lúc, gật đầu bất đắc dĩ: “Bỗng dưng cũng có ý tốt thôi, không ngờ làm vậy sẽ khiến Hỗn Độn mất mạng, bản thân nó cũng suy sụp vì áy náy.”

Lăng Mục Du hỏi: “Vậy Hỗn Độn thì sao? Nó bằng lòng đục thất khiếu sao?”

“Bằng lòng.” Đan Tiêu thở dài: “Nó muốn dùng mắt của mình để nhìn Thúc Hốt.” Hỗn Độn biết mình đục thất khiếu sẽ chết, nhưng nó rất muốn được nhìn Thúc Hốt một lần, một lần là đủ.

Lăng Mục Du nắm tay Đan Tiêu, hỏi: “Vậy nó nhìn thấy chưa?”

“Thấy rồi.”

Đan Tiêu nhớ lại, khi ấy y biết tin Hỗn Độn đang bị Thúc Hốt đục thất khiếu, đã dục được tai và miệng rồi, y bèn vội đến muốn cản, nhưng bị Hỗn Độn ngăn lại.

Hắn nói hắn tự nguyện, hắn nói hắn thật sự rất muốn được nhìn Thúc Hốt một lần, dùng mắt của mình nhìn, sau đó khắc ghi trong tim.

[“Nếu có một ngày không được nhìn thấy Thủy Thôi nữa, ngươi sẽ làm gì?” Hỗn Độn đã hỏi như thế.

“Ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để hồi phục.” Đan Tiêu đáp.

“Nên ta thật sự rất muốn được nhìn thấy Thúc Hốt.” Hỗn Độn nở nụ cười thật tươi bằng cái miệng bị đục ra của mình: “Ta chỉ có cách này thôi. Cũng chỉ có Thúc Hốt mới thật sự khiến ta có đôi mắt.”]

Đan Tiêu không khuyên Hỗn Độn nữa, cũng không hỏi “Vậy Thúc Hốt mất đi ngươi rồi sẽ thế nào”, y chỉ nhìn hắn cận kề cái chết hơn qua từng ngày, nhìn Thúc Hốt vui vẻ vì mỗi ngày đục ra được một khiếu, sau đó, Hỗn Độn chết.

Hỗn Độn chỉ muốn được nhìn thấy Thúc Hốt, giấu Thúc Hốt, nhưng hắn rất vui, chết cũng chẳng sao cả.

Nhưng còn Thúc Hốt thì sao, một Thúc Hốt sụp đổ vì áy náy, Hỗn Độn có từng nghĩ đến chưa?

“Há há há há há…”

Bên này Đan Tiêu đang đắm chìm trong dòng hồi ức đau thương, khu quay phim bên kia thì đồng loạt cười phá lên, cắt ngang luôn những xót thương ngập tràn của ngài viện trưởng.

Viện trưởng: (╰_╯)#

“Chuyện gì vậy?!!” Đan Tiêu hỏi Lăng Mục Du vừa chạy qua hỏi thăm tình hình trở lại.

Mặt Lăng Mục Du vô cùng phức tạp: “Lúc quay, Thao Thiết thích phô này sự đẹp nên nằng nặc đòi tạo dáng, vuốt sau bị rút gân ngã từ trên núi xuống, suýt nữa đè trúng Kế Mông.”

Đan Tiêu: “…”

Tại sao yêu quái trong viện bảo tàng của bổn thần đều ngu vậy chứ? Không khoa học!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.