Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 118


Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 118

EDITOR: NHO

BETA: HẠ Y

…………..

Viện bảo tàng Sơn Hải một lần nữa mở cửa đón khách trở lại hoàn toàn dựa vào thực lực – xây dựng thế giới thượng cổ bằng công nghệ đen, cùng với cụm từ được tìm kiếm trên mạng nhiều nhất như cự xấu manh Diệt Mông Điểu, thành công hấp dẫn đông đảo khách du lịch trong nước đến tham quan, giúp cho nhiệt độ nguội lạnh do đóng cửa viện bảo tàng mấy tháng nóng lên lại, chẳng khác mấy lúc viện bảo tàng mới mở cửa.

Vừa vặn mấy ngày đó cũng là đợt nghỉ ngắn hạn, rất nhiều người đã đặt vé từ trước, nhân dịp được nghỉ để tới tham quan viện bảo tàng Sơn Hải, được tận mắt nhìn thấy chim khổng lồ cao chín mét nổi như cồn trên mạng kia.

Đương nhiên, thân là người phát ngôn – nữ thần Kế Manh Manh cũng là một trong những chiêu bài của viện bảo tàng, vì có những người là vì “cô” mà tìm tới tham quan viện bảo tàng.

Dù sao cũng đã mấy tháng chưa thấy được nữ thần Manh Manh, không có tấm ảnh mới nào để liếm màn hình cả, các fan của “cô” cũng cô đơn lạnh lẽo lắm rồi.

Thế nên ở đợt livestream của viện bảo tàng Sơn Hải trên nền tảng trực tiếp, đành phải cho Kế Manh Manh xuất hiện, fan hâm mộ lập tức lấy khí thế che trời lấp đất tặng quà, cảnh tượng đặc biệt náo nhiệt.

Nhờ sự trở lại của “Nữ thần quốc dân” Kế Manh Manh, trailer “cô” tham gia dự án quay phim điện ảnh “Long chiến vu dã” cũng thuận thế được tung lên mạng ngay ngày quốc khánh.

Hình ảnh Kế Manh Manh đứng giữa rừng hoa quế ngoảnh đầu nhìn lại trong trailer khiến mọi người hú hét mất khống chế.

[Áu áu áu Manh Manh của ta là thần nhan a thần nhan áu áu áu áu]

[Nữ thần gả cho tui! gả cho tui!!!]

[Làm sao bây giờ? Tui bị Manh Manh bẻ cong mất rồi!]

[Nhìn ánh mắt của Manh Manh kìa, tui xem đến chân cũng không khép lại được.]

Nhờ cơn gió đông (*) là hot search của viện bảo tàng Sơn Hải, bộ phim “Long chiến vu dã” đã đạt được sự chú ý cực lớn, video quảng cáo ở trang chính chủ mới mấy ngày đã gần trăm triệu lượt xem, nhiều người bày tỏ rằng mình rất mong chờ ngày công chiếu bộ phim điện ảnh này.

(*)gió đông: chỉ điều kiện thuận lợi

Cùng lúc đó, viện bảo tàng Sơn Hải nhờ có Kế Manh Manh được mời làm diễn viên trong bộ phim “Long chiến vu dã”, đoàn phim đặc biệt lấy phong cảnh của núi Ngọa Long làm cảnh quay đầu tiên, viện bảo tàng Sơn Hải, núi Ngọa Long, trấn Cốc Hợp đều thu hút được đông đảo sự quan tâm của mọi người, khách du lịch tới đây cũng cuồn cuộn không dứt.

Làm cho các du khách tiếc nuối nhất là, hiện tại đang là mùa xuân, viện bảo tàng Sơn Hải có rừng hoa đào không phải hoa quế, vậy nên ý tưởng cosplay cảnh nữ thần ở rừng hoa quế quay đầu mỉm cười không thể thực hiện được.


Danh tiếng của Kế Manh Manh bùng nổ, xem như là chứng thực danh hiệu “Nữ thần quốc dân”, có dân mạng còn bình luận “Sau khi có Manh Manh, không còn nữ thần”. Không ngờ lại đạt được sự tán đồng của nhiều người, làm cho các nữ minh tinh trong giới giải trí cũng không dám tùy tiện dùng từ “nữ thần” để marketing cho bản thân nữa, nếu không sẽ bị toàn thể dân mạng chế giễu/cười nhạo mất.

Không còn cách nào khác, giá trị nhan sắc vĩnh viễn là chính nghĩa.

Bản thân “Nữ thần Manh Manh” đối với danh hiệu người ta đặt cho mình thực ra cũng không có cảm giác gì, sức hấp dẫn còn không bằng một con gà nướng.

Người nhà anh ta tất nhiên cũng không vui.

Mỗi ngày Lý Cửu Gia nhìn một đám người trên mạng hô to: “Nữ thần Manh Manh gả cho tôi đi” hoặc là “Nữ thần, em muốn sinh khỉ con cho chị“, cả người gã đều khó chịu.

Kế Manh Manh là của gã, của gã, của một mình gã thôi!

Phải gả thì cũng chỉ có thể gả cho Lý Cửu Gia này đây!

Còn sinh khỉ con thì… Cái này, tính ra, khó quá.

Ném di động qua một bên, tiếp tục xem tài liệu báo cáo được gửi đến, gã nhìn không đến hai hàng, tâm tư giám đốc Lý lại chạy tới trên người Kế Mông.

Vốn dĩ đã nói, sau khi Viện Trưởng kết hôn cùng Lăng Mục Du xong, bọn họ sẽ chuẩn bị hôn lễ cho gã với Kế Mông, thế quái nào kế hoạch lại không đuổi kịp biến hóa.

Viện Trưởng cùng Lăng Mục Du kết hôn không bao lâu sau liền đóng núi?, nghe nói hai vị thần đóng cửa bế quan dưới địa cung trong núi Ngọa Long, cũng không biết đã làm cái gì mà toàn thân Lăng Mục Du hoàn toàn thay đổi, ngay cả khí thế cũng khác xa. Hai thần về tới liền bắt tay vào việc mở cửa viện bảo tàng một lần nữa, toàn bộ trên dưới viện bảo tàng không một ai nhớ tới hôn lễ của gã với Kế Mông.

Tức chết gã rồi!

Thần với yêu quái đều làm việc đầu voi đuôi chuột như vậy sao?!

Nếu gã kết hôn với Kế Mông…

Lý Cửu Gia suy tưởng đến hàng trăm loại phương thức ân ái, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình không thể ngồi chờ chết như vậy được.

Đám yêu quái không cho làm hôn lễ đúng không, hừ hừ, thế thì gã cùng Kế Manh Manh đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn trước.

Nghĩ là làm, giám đốc Lý lấy tốc độ nhanh nhất gọi cho trợ lý đi chuẩn bị xe, xuất phát đến viện bảo tàng.

Cảm ơn Lăng Mục Du, vì cậu đã sáng tạo một thân phận cho Kế Manh Manh, còn cố ý nhờ Hiệp hội Tu chân làm một bộ giấy chứng nhận thân phận cho “Kế Manh Manh”, vừa lúc thuận tiện cho gã đi đăng ký kết hôn ha ha.


Năm nay viện bảo tàng Sơn Hải có một lượng lớn khách du lịch tới tham quan nhờ công tác marketing cùng với hai tuần nghỉ ngắn hạn. Đang tháng năm, sắp tới tháng sáu đã vào hè, lưu lượng khách đi du lịch không lớn vì thế nên công việc không còn bận rộn như trước, các vị trí công tác cũng tương đối thanh nhàn, nhưng phải chuẩn bị trước cho đợt nghỉ hè năm nay, Lăng Mục Du và ba con tiểu yêu tổ tuyên truyền vẫn bận rộn như vậy.

Hoạt động “Tôi vẽ viện bảo tàng” sắp kết thúc, bắt đầu từ tháng 7 sẽ tập trung vào phát triển hoạt động triển lãm, phòng trưng bày cũng đã trang hoàng xong, chính là phòng triển lãm quỷ hút máu/ma cả rồng trước kia.

Phương án marketing của hai tháng tới đã được quyết định, các đoạn bản thảo marketing vẫn còn đang chuẩn bị, muốn hấp dẫn nhiều người đến tham quan viện bảo tàng và bình chọn cho các bức tranh đang được trưng bày.

Cùng lúc đó, Lăng Mục Du nghe được tin có một công ty giải trí muốn làm gameshow về viện bảo tàng, cậu đang nghĩ cách liên hệ với nhà sản xuất bên đó.

Quản lý viên bận, Viện Trưởng cũng bị phân cho công việc tuần tra định kỳ các phòng triển lãm, người thích ra ngoài đi dạo như giám đốc nhân sự Bạch Trạch càng bị cậu bắt ở yên trong viện bảo tàng không cho đi lung tung, để tránh làm gián đoạn công tác thông báo tuyển dụng cùng với huấn luyện nhân viên.

Bị quản lý viên bắt lại làm nhân tài dự trữ cho kế hoạch, Bạch Trạch muốn khóc, nếu dựa theo kế hoạch công tác, chỉ sợ là mười năm nữa nó cũng không thể ra ngoài đi dạo.

Nhãn nhã đi dạo lúc thái bình thịnh thế là thiên tính của Bạch Trạch, vậy mà quản lý viên lại vô cùng tàn nhẫn cưỡng chế nó làm trái thiên tính của bản thân, huhuhu…

Trương Sơn ôm lấy Bạch Trạch đang tố khổ khóc lớn, cũng đau lòng không chịu được, chỉ là anh cũng đang đối mặt với việc tăng ca kéo dài nên cũng vô cùng lúng túng, chỉ có thể không ngừng dỗ dành Bạch Trạch, lại mua thật nhiều món Bạch Trạch thích ăn, cuối cùng là hôn hôn lừa gạt thần thú.

Kế hoạch dự trữ nhân tài của quản lý viên vừa được công bố, không cần quan tâm đến đám đại yêu tiểu yêu có nguyện ý hay không, đều bị cậu an bài kế hoạch học tập, nếu không phải Lăng Mục Du quá bận, sợ là cậu còn lập kế hoạch chuyên ngành cho từng con yêu quái luôn.

Bạch Trạch tuyển dụng mấy con tiểu yêu vào lớp đào tạo kế toán, aizzz…  Muốn khổ thì chúng ta cùng nhau khổ.

Nó đắc ý không được bao lâu, liền nhìn thấy Kế Mông, người lẽ ra đang phải nghiêm túc đi làm ở phòng triển lãm, lại đang cùng Lý Cửu Gia nắm tay nắm chân đi ra ngoài cửa lớn viện bảo tàng.

“Ơ?” Bạch Trạch lộc cộc đuổi theo, ra khỏi cửa lớn viện bảo tàng, thế nhưng không nhìn thấy Kế Mông với Lý Cửu Gia đâu nữa.

Tốt! Kế Mông vậy mà bỏ bê công việc! Cần phải cáo trạng!

Lăng Mục Du nghe tin Kế Mông cùng với Lý Cửu Gia gặp nhau mà không đến thông báo cậu một tiếng đã lén lút đi ra ngoài, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu cũng không để ở trong lòng, chỉ nói với Bạch Trạch: “Yên tâm, tôi sẽ trừ tiền lương của Kế Mông.”

Bạch Trạch nhấn mạnh: “Phải cắt một tháng gà nướng của anh ta nữa.”

Trăm triệu không nghĩ tới, Bạch Trạch là một thần thú lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Lần trước Lăng Mục Du phạt nó vì tội bỏ bê công việc, vừa vặn chính là cắt mất một tháng đồ ăn vặt của nó, không ngờ Bạch Trạch vẫn còn nhớ rõ chuyện này, hiện tại liền hố Kế Mông.


“Được, cắt một tháng gà nướng của Kế Mông.” Lăng Mục Du gật đầu, cũng không nói cho Bạch Trạch biết số gà nướng kia của Kế Mông đều là Lý Cửu Gia đưa tới.

Từ sau khi Lý Cửu Gia nhận thầu gà nướng của Kế Mông, ngoại trừ mua gà cho nhà hàng Sâm Lâm thì viện bảo tàng không còn mua một con gà nào nữa, ngay cả gà nướng của những yêu quái khác ăn cũng đều là gà nướng của Kế Mông.

Cắt hay không cắt cũng như nhau.

Bạch Trạch nhận được câu trả lời của quản lý viên, vô cùng hài lòng, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng khi người gặp họa, còn vỗ vỗ tập tài liệu các công ty thiết kế trong nước cùng với giấy đất trong tay, thầm nhủ bản thân phải làm việc cho tốt.

Trương Sơn: “……”

Nếu không phải trong văn phòng có quá nhiều thần với yêu quái ở đây, cậu ta nhất định sẽ ôm lấy Bạch Trạch gặm mấy cái, biểu tình khoe khoang sao cũng đáng yêu đến như vậy.

Giờ này khắc này, Kế Mông bị Bạch Trạch cáo trạng đang ở Cục Dân Chính làm vẻ mặt ngốc manh.

Lý Cửu Gia vô cùng lo lắng đến viện bảo tàng tìm anh ta, nói là mình có chuyện rất quan trọng cần phải đi làm với anh, còn hỏi chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu có ở đó không.

Kết quả Kế Mông vừa lấy chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu từ trong túi càn khôn ra, đã bị Lý Cửu Gia như đoạt lấy cầm trong tay mình, lôi kéo anh đi ra ngoài, còn nói lát nữa anh phải dùng súc địa thành thốn đến thành phố.

Tới dưới công ty của Lý Cửu Gia, đã có một chiếc xe chờ sẵn ngay trước cửa lớn, Kế Mông bị Lý Cửu Gia lôi vào trong xe đi đến Cục Dân Chính.

Đến chỗ đăng ký kết hôn ở Cục Dân Chính, Lý Cửu Gia nhanh chóng đem giấy chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu giao cho nhân viên công tác chỗ đăng ký.

Nhân viên công tác là một cô gái trẻ tuổi, sau khi nhận CMND và sổ hộ khẩu, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn rồi lại nhìn xuống bản đăng ký mới, cô bé lập tức hít một ngụm khí lạnh.

“Ngài Ngài Ngài Ngài Ngài ……” Cô gái trẻ lắp bắp nửa ngày cũng không nói được vế sau, ngón tay chỉ vào Kế Mông, đôi mắt trợn trừng lên kinh ngạc.

Cô không chỉ nhiều lần tham quan viện bảo tàng Sơn Hải, mà còn nhiều lần nhìn thấy Kế Manh Manh, tuy rằng cô thích nhan sắc của Viện Trưởng, nhưng Kế Manh Manh xinh đẹp như vậy thì cô cũng thích.

Cô gái trẻ nhìn Kế Mông một lúc lâu mới lại cúi đầu xuống xem giấy chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu trong tay.

Không sai. Là Kế Manh Manh.

Ai da má ơi, ảnh thẻ của nữ thần Manh Manh cũng đẹp như vậy.

Đợi…đợi…đợi đã, này không phải trọng điểm, trọng điểm là –

“Nữ thần Manh Manh, cô muốn kết hôn?!”

Như một tiếng sấm ngay giữa trời quang, làm nhân viên cùng những người có mặt tại Cục Dân Chính đều kinh sợ, tất cả mọi người ngay lập tức đều hướng tầm mắt lại đây.

“A a a a a…” Có người không khống chế được cảm xúc, trực tiếp hét lên.


Người ở chỗ đăng ký lập tức vây quanh Kế Mông, Lý Cửu Gia đáng thương bị đám người lạnh lùng đẩy ra.

Lý Cửu Gia suýt chút nữa bị nội thương: “………………”

Kết hôn?

Kế Mông ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của Lý Cửu Gia qua đám đông, lại nhìn đến bốn chữ lớn “Đăng ký kết hôn” trên tường, anh khẽ cười: “Đúng vậy, tôi muốn kết hôn, phiền mọi người tránh ra một chút.”

Mọi người vây xem xung quanh xém bị cảnh tượng Kế Mông cười tươi tắn lóe mù mắt, tự động tản ra, Lý Cửu Gia nhân cơ hội này chạy đến bên Kế Mông.

Mọi người cuối cùng cũng thấy được người muốn kết hôn cùng nữ thần quốc dân rốt cuộc là ai, chỗ đăng ký yên tĩnh vài giây.

Người đàn ông này lớn lên rất đẹp trai, toàn thân tràn ngập khí chất tinh anh, tây trang trên người vừa nhìn là biết không phải đồ bình thường mà họ có thể mặc, đồng hồ đeo trên tay trái hình như là bản giới hạn của một nhãn hiệu xa xỉ.

Nhưng hết thảy đều không thể che dấu được một điều, gã… còn lùn hơn nữ thần Manh Manh.

Tuy nữ thần Manh Manh cao một mét chín mấy, nhưng dù sao cô cũng là nữ thần quốc dân, sao có thể tìm một người đàn ông còn lùn hơn mình để kết hôn chứ?

Mọi người hảo tâm đau lòng một cái, thương tiếc nhìn Kế Manh Manh, giống như đang nhìn cô nhảy vào hố lửa.

Lý Cửu Gia sắp tức đến hộc máu: “………………” 

Làm phiền ai đó đang nói xấu nhỏ giọng một chút lại có được hay không, có thể đừng để cho đương sự nghe thấy được không vậy?

Lại nói, gã cao một mét tám sáu đó, lùn chỗ nào? Còn nói gã lùn, thế thì chừng nào cao được một mét tám sáu rồi quay lại đây nói chuyện tiếp!

“Làm phiền giúp chúng tôi đăng ký, cảm ơn.” Lý Cửu Gia lạnh lùng nói với nhân viên công tác, giờ phút này, gã phảng phất như một vị sát thủ lãnh khốc vô tình.

Cô gái trẻ sửng sốt một chút, Kế Mông cười cười với cô, cô liền mơ mơ hồ hồ làm thủ tục chụp ảnh cho bọn, còn bản thân thì ân cần hỗ trợ đi sao chép giấy chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu.

Lý Cửu Gia nắm tay Kế Mông đi đến chỗ chụp ảnh, đầu tựa đầu nhìn về phía máy ảnh mỉm cười, giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ  ra lò.

Cô nhân viên trẻ làm việc hiệu suất rất cao, sau khi hai người chụp ảnh xong không bao lâu đã hoàn thành các thủ tục đăng ký, hai người kiểm tra đối chiếu thông tin một chút, xác nhận không có vấn đề gì liền ký tên, ấn dấu tay.

Trả tiền, cô gái trẻ đóng dấu ở bên trên tên của Lý Cửu Gia cùng Kế Manh Manh, rất vui vẻ giao lại giấy hôn thú cho hai người họ.

Đi ra khỏi Cục Dân Chính, Lý Cửu Gia cầm giấy hôn thú, mỉm cười nhìn Kế Mông: “Em là của anh.”

Kế Mông hứng thú lăn qua lộn lại xem giấy hôn thú, nghe thấy lời nói của Lý Cửu Gia, cũng cười nói: “Anh là của em mới đúng.”

Lý Cửu Gia nắm tay Kế Mông, trên mặt tươi cười xán lạn, trong lòng càng thêm khoe khoang – tiểu gia ta muốn lập tức công khai ân ái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.