Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 115
Edit: Hạ Y
Beta: Hạ Y
Chương 115
…..
Cuối cùng, cơn chấn động trong núi Ngọa Long được nhà nước thông báo là một trận động đất kinh hoàng 2.9 độ richter, tâm động đất nằm ở trung tâm núi Ngọa Long, không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống của dân cư gần đó cả.
Lăng Mục Du đã thay đổi dáng vẻ nhờ Trương Đấu Nam hỗ trợ làm lại chứng minh nhân dân.
Trong hồ sơ bí mật cấp cao của Ban An Toàn có thêm một phần hồ sơ của Thủy Thôi bên cạnh hồ sơ của Đan Tiêu, Minh Hoặc, Kế Mông trước đó.
Weibo official của viện bảo tàng Sơn Hải sau mấy tháng im lặng lại đăng một poster chủ đề “Sơn Hải mở cửa lại lần nữa, bút nhỏ vẽ lại những điều tốt đẹp” lên.
Được đăng lên cùng với poster là tấm ảnh 9 ô thông báo thời gian viện bảo tàng mở cửa lại, còn mở thêm phòng triển lãm nước ngoài và hoạt động tương tác mới.
*ảnh 9 ô:
Hoạt động tương tác có thời hạn là năm tháng, du khách tự vẽ lại viện bảo tàng Sơn Hải trong tâm trí họ. Có thể là toàn cảnh viện bảo tàng hoặc một góc nào đó, hoặc là những thứ được trưng bày trong đây.
Sau khi vẽ xong thì đăng ký tài khoản chính thức trên trang chủ của viện bảo tàng rồi đăng tác phẩm của mình lên hoặc trực tiếp đem bức tranh đến viện bảo tàng cũng được, kỳ hạn nộp tranh là ba tháng.
Sau khi kết thúc thời gian nộp tranh thì viện bảo tàng sẽ đem tất cả bức tranh dự thi trưng bày trong bảo tàng, các du khách đến thăm quan dùng cuống vé của mình để bầu chọn, tuyển ra mười bức được yêu thích nhất.
Mười bức tranh được chọn sẽ có giải thưởng, mặt khác, những ai có tham gia hoạt động tương tác sẽ được nhận quà kỷ niệm, thế nên yêu cầu phải tham gia bằng danh tính thực, nếu chưa đủ tuổi trưởng thành thì phải có chữ ký của người giám hộ.
Hoạt động diễn ra trong khoảng thời gian từ tháng tư đến tháng tám, đặc biệt dành thời gian trưng bày tranh trong kỳ nghỉ hè.
Giải thưởng của mười bức tranh dẫn đầu cũng được đăng lên, bao gồm thẻ hội viên một năm của viện bảo tàng, một bữa tiệc Thiêu Vỹ* ở nhà hàng Sâm Lâm, một mô hình Phượng Hoàng* số lượng có hạn, một bộ trà cụ sơn mài* được đặt làm vân vân…
*tiệc Thiêu Vỹ: tiệc thời xưa, dùng để chiêu đãi các học sỹ
*mô hình/figure Phượng Hoàng: thấy bé này hong à, nhưng xinhhhh
*bộ trà cụ sơn mài:
Giải thưởng của viện bảo tàng, đặc biệt là giải nhất làm mọi người đổ xô tham gia.
Giải nhất là một món quà lưu niệm bằng bạc nguyên chất hình dáng của logo viện bảo tàng, khắc họa mây trôi lượn lờ quấn quanh trời trăng, đường nét gãy gọn lại linh hoạt phóng khoáng mang cảm giác thần bí hàm súc, dùng để làm đồ trang trí trong nhà, có thể hòa hợp với tất cả các phong cách kiến trúc.
[Lần này Sơn Hải dốc hết vốn liếng ra làm hoạt động rồi nha.]
[Huhuhu, tôi cũng muốn tham gia, nhưng không biết vẽ tranh thì sao đâyy?]
[Xin hỏi, vẽ viện trưởng thì có được lấy giải nhất luôn hong (~ ̄▽ ̄)~]
[Áu áu, sao không có gối ôm in chân dung nữ thần Kế Manh Manh vậy, không có nữ thần Kế Manh Manh, vote 1 sao]
Vì hoạt động lần này, quả thật viện bảo tàng đã dốc hết vốn liếng, từ sớm đã ký hợp đồng với công ty doanh tiêu, vừa đăng Weibo đã có thủy quân đến dẫn hướng dư luận, dùng giá trị của giải thưởng để khơi gợi lòng ham muốn, khiến nhiều người tham gia hoạt động.
Còn có các loại khoa học kỹ thuật “đen” chân thực của phòng làm việc nước ngoài, cũng rất đáng giá để thổi phồng.
Ngay cả ngày khai trương cũng được chọn kỹ càng – ngày 1 tháng 4, cá tháng tư.
Ngay ngày đặc biệt nên lại có thêm đề tài thảo luận.
Ba account thủy quân của ba con yêu quái trong viện bảo tàng cũng đang rất bận rộn, vừa đọc bình luận của dân mạng vừa đánh giá hiệu quả làm việc của thủy quân.
Chuột yêu phụ trách mảng tài vụ cũng tập trung cao độ, sợ tính sai sổ sách hoặc gửi tiền sai tài khoản.
Đám tiểu yêu bận rộn bao nhiêu thì đám đại yêu nhàn rỗi bấy nhiêu, cả ngày không ăn vặt thì cũng chơi game, mỗi con đều đang dùng thực lực biểu diễn cho mọi người biết thế nào gọi là tử trạch béo ú.
Lăng Mục Du qua phòng triển lãm lấy đồ thì thấy cảnh đau mắt này, tay cầm đống văn kiện trầm mặc ba phút, hỏi Tất Phương ngồi gần mình nhất: “Di động của tụi bây ở đâu ra vậy?” Cậu cũng không có rảnh tiền đến nỗi mua cho mỗi đứa một con.
Tất Phương đang điều khiển nhân vật trong game đánh nhau, không buồn ngẩng đầu, nói: “Nhân tu hiếu kính á.”
Lăng Mục Du: “…”
Đám yêu quái không tự kiềm chế được mà trầm mê trong game, thời điểm đang chiến đấu ác liệt màn hình lại hiện ra dòng chữ “mạng internet không thể sử dụng”.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại mất mạng rồi?”
“Tao sắp thắng rồi aaaaa”
“Thao Thiết sắp chết rồi, vậy mà lại rớt mạng, cái quái gì thế!”
“Mày mới sắp chết, mày chết rồi tao còn chưa chết đâu.”
Đám yêu quái gào khóc kêu la, cả đám nhe răng trợn mắt. Sau đó, chúng nó nhìn thấy Lăng Mục Du không biết đứng đó từ lúc nào.
“Game thú vị lắm hả?” Giọng Lăng Mục Du cực kỳ dịu dàng.
Đám yêu quái gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng bình thường, bình thường thôi à.”
“Nếu vậy thì đừng có chơi nữa. Nhân dịp trời đẹp thì ra ngoài trước phân loại cây đi.” Lăng Mục Du vẫn dịu dàng như trước.
Đám yêu quái nghe giọng nói nhẹ nhàng đó chỉ thấy căng da đầu, đồng loạt cất di động, ngoan ngoãn đi ra sân trước trồng cây.
Hoa hồng được trồng ở lâm viên phía trước lúc diễn ra hôn lễ của Đan Tiêu và Lăng Mục Du nở mấy tháng nay mà vẫn chưa tàn, hiển nhiên là không phù hợp với nguyên lý sinh trưởng tự nhiên chút nào. Vả lại viện bảo tàng cũng không định xây dựng một góc đầy hoa hồng như thế, những bụi hoa hồng này đều được dời ra vườn sau, vườn trước thì trồng lại mấy cây hoa đào bị dời đi hồi năm ngoái.
Đám yêu quái chia làm ba nhóm, một nhóm đi ra sau núi mang mấy cây hoa đào về, một nhóm đi dời hoa hồng với một nhóm đi đào hố.
Tất Phương bị phân nhóm chung với Yết Thư và Tòng Tòng đi ra núi mang hoa đào về, vỗ cánh bay trước Lộc Thục, vừa bay vừa nói không ngừng nghỉ: “Tụi bây nói xem, có phải đông quân đã khôi phục trí nhớ rồi phải không? Tụi bây có thấy bây giờ đông quân nói chuyện cứ khiến yêu hoảng sợ hong?”
Mấy con yêu quái khác đều trầm mặc.
Thì ra không chỉ có mình nó thấy sợ.
Trước kia đông quân rất dịu dàng, thế nên cho dù trên Khâm Sơn có một con Đương Khang rất không đáng yêu thì đám yêu quái vẫn thích tìm đông quân chơi.
Nhưng mà sau khi Lăng Mục Du khôi phục, nói sao nhỉ, giống như là bị trộn lẫn tính cách của Lăng Mục Du và đông quân lại vậy, đặc biệt kỳ lạ.
Không phải nói tính tình họ không tốt, nhưng mà đối mặt với hai tính cách bất đồng không hề báo trước mà trộn lẫn vào nhau làm đám yêu quái cảm thấy như sắp bị chơi chết.
Lăng Mục Du cũng không có khôi phục lại ký ức của Thủy Thôi mà cậu là do nguyên thần bị thương tổn nên mới mất đi trí nhớ. Sau khi dung hợp với nguyên thần của Đan Tiêu, khôi phục lại thần cách nên khiến ký ức bị mất đi quay về, chung quy vẫn là một người.
Chẳng qua vì dung hợp với nguyên thần của Đan Tiêu nên cậu không những có ký ức của mình mà còn ngẫu nhiên thấy được ký ức của Đan Tiêu.
Quan sát Thủy Thôi theo góc nhìn của Đan Tiêu thật là một trải nghiệm mới lạ.
“Thì ra anh đã sớm có ý đồ với em.” Trong đầu Lăng Mục Du hiện lên hình ảnh, “y” giả vờ ngã sấp xuống muốn thừa cơ hôn Thủy Thôi, ai ngờ Thủy Thôi bỗng nhiên ngồi dậy, trán của “y” đập mạnh vào cằm Thủy Thôi.
Đây là trí nhớ của Đan Tiêu, cũng là Đan Tiêu muốn hôn Thủy Thôi.
Lăng Mục Du đắc ý nói hình ảnh mình thấy được trong đầu ra.
“Đúng vậy, vạn năm trước anh đã có ý đồ với em rồi, do em ngớ ngẩn không chịu hiểu thôi.” Đan Tiêu nắm nhẹ cằm Lăng Mục Du, muốn bồi thường nụ hôn trộm vạn năm trước chưa thực hiện được.
“Rõ ràng là do anh ngốc, một câu tỏ tình cũng không dám nói.” Lăng Mục Du ôm cổ Đan Tiêu, cắn nhẹ môi y, đáp lại bằng nụ hôn môi.
Đám yêu quái hì hục đào hố trồng cây ở sân trước, xong lại triệu hồi nước tưới cây, đám yêu quái bận rộn dính đầy bùn đất trở lại phòng triển lãm, vốn mong Tiểu Ngư thấy sự cố gắng của bọn nó mà bật internet lại, ai ngờ vừa bước vào đã bị thồn cẩu lương ngập họng.
“…” Đám yêu quái độc thân cạn lời.
Lăng Mục Du thấy đám yêu quái trở lại, kết thúc nụ hôn, mở internet lại trong ánh mắt u oán của đám yêu quái.
Có game là đám yêu quái lại biến thành đám tử trạch béo ú.
Lăng Mục Du không có biện pháp liếc mắt xem thường, cân nhắc việc khai trương trong lòng, phải làm gì để dằn vặt đám yêu quái tử trạch béo ú này, kéo Đan Tiêu xuống núi.
Lần này xuống núi mục đích là đi đến tiệm trà sữa của Khấu Dung thảo luận hoạt động khai trương vào cá tháng tư của viện bảo tàng.
Chuyện viện bảo tàng liên kết tổ chức hoạt động với tiệm trà sữa do ý của Minh Hoặc.
Dưới chân núi buôn bán náo nhiệt, các tiệm trà sữa mọc lên như nấm sau mưa, Sweet Time không phải là tiệm trà sữa duy nhất nên bị các tiệm khác chia bớt không ít khách hàng.
Minh Hoặc đứng trước cửa tiệm, mỗi khi thấy ai bỏ qua Sweet Time đi tiệm khác mua trà sữa làm hắn tức giận yo~
Nhân loại ngu xuẩn không biết nhìn hàng!!!
Không thể dùng linh lực ép khách hàng vào tiệm mình được, thân là ông chủ của tiệm trà sữa Sweet Time, Minh Hoặc vì chuyện làm ăn của mình mà đau lòng. Hắn dùng cánh tay nhỏ bé núc ních kéo tóc Đan Tiêu và Lăng Mục Du, cầu cạnh bọn họ làm hoạt động chung với tiệm trà sữa của mình.
Làm hoạt động chung với tiệm trà sữa cũng không sao cả, hôm nay Lăng Mục Du nhận lời đến thảo luận hình thức hoạt động với Khấu Dung và Diệp Đình Đình.
Khấu Dung nghe mục đích của Lăng Mục Du đến đây thì kinh ngạc mãi. Tiệm trà sữa nhà mình liên kết làm hoạt động với viện bảo tàng, nhìn sao cũng là nhà mình chiếm món hời lớn từ viện bảo tàng.
Cô liếc mắt nhìn con mình, thấy thằng nhóc nhà mình chia năm xẻ bảy cái xe đồ chơi Lăng Mục Du đem lại, phá xong còn ném linh kiện vào người Đan Tiêu.
Khấu Dung: “…”
Thì ra con cô là đứa nhỏ cuồng phá hoại hả?
Đan Tiêu bị ném linh kiện xe đồ chơi đầy người, không đổi sắc mặt nhét linh kiện vào túi quần yếm của Minh Hoặc lại, túi đầy đến nỗi căng phồng, chân béo của Minh Hoặc nhón nhón lên, cực kỳ không thoải mái.
Khấu Dung: “…”
Nhìn viện trưởng khí thế như vậy mà lại “trẻ con” vậy hả?
“Trong ngày hoạt động, các người có thể bày bàn ở trung tâm phục vụ du khách, du khách mua trà sữa có thể nhận vé vào cổng của viện bảo tàng, làm vậy được không? Giải thưởng hoạt động của bọn tôi phần lớn đều liên quan đến viện bảo tàng, có thể thêm vào giải thưởng liên quan đến tiệm trà sữa, chọn người may mắn ngẫu nhiên nhận một ly trà sữa của tiệm. Được chứ?”
Khấu Dung nghe lời nói của Lăng Mục Du mới phục hồi tinh thần, cảm thấy hình thức hoạt động như vậy cũng không tệ lắm, gật đầu, lại nghĩ đến một việc, hỏi: “Có thể bày banner bên trong chỗ tham quan không?”
“Được chứ.” Lăng Mục Du gật đầu: “Bày thêm một cái ở nhà hàng luôn đi, hôm đó lúc bọn tôi livestream sẽ nhân tiện quảng cáo cho các người luôn.”
Khấu Dung cảm kích cười nói: “Vậy thật sự rất cám ơn cậu.”
“Không có gì. Vậy các người tranh thủ chuẩn bị cho tốt nha, thuê thêm nhân viên part time, có gì cần hỗ trợ cứ gọi cho tôi.” Lăng Mục Du nói xong, chỉ chỉ Minh Hoặc: “Khoảng thời gian này các người vội vàng chuẩn bị không có thời gian, tôi giúp trông Minh Hoặc cho, được không?”
Khấu Dung gật đầu, ôm Minh Hoặc giao cho Đan Tiêu. Cũng không thèm quan tâm đứa nhỏ một tuổi có nghe hiểu hay không, lần lượt dặn hắn đến viện bảo tàng phải nghe lời, không được kén ăn, không được ngủ trễ, không được quậy phá.
Minh Hoặc liếc mắt xem thường, yếu ớt lẩm bẩm, hắn là loại thần kén ăn ngủ trễ quậy phá à?!
Thảo luận với Khấu Dung xong, Lăng Mục Du cùng Đan Tiêu đem Minh Hoặc lên núi.
Khấu Dung đẩy đẩy Diệp Đình Đình thất thần nãy giờ: “Sao cậu cứ nhìn theo Lăng Mục Du vậy, người ta đã có nam nhân của mình rồi, dù là gu của cậu thì cũng đừng có bày trò nha.”
“Nói gì đâu không.” Diệp Đình Đình ôm má, nghiêm túc nói: “Tớ muốn hỏi Lăng Mục Du phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu mà tự nhiên như vậy.”
Khấu Dung: “…”