Đọc truyện Viện Bảo Tàng Sơn Hải – Chương 108
Edit: Xiamei
(chào mừng bạn editor mới nào =)))))
Beta: Hạ Y
….
Những người tu tiên đứng đầu là Trương Đấu Nam sống chết phải lấy cho bằng được thiệp mời đến viện bảo tàng dự lễ, lúc đầu hoàn toàn không phải đến vì lí do “sẽ có cơ duyên”, mà là thật lòng muốn đến chúc phúc cho hôn lễ của vị thần mùa xuân và vị thần tối cao của Đông Phương đại lục.
Dù sao ở thời đại mạt pháp như hiện nay, một nước có thần linh bảo hộ và một nước không có thần linh bảo hộ khác biệt rất lớn. Trực quan nhất chính là các tu sĩ giới huyền học các nước khác hầu hết đều có chút nhún nhường các tu sĩ nước Hoa.
Điều mà bọn họ ngàn lần không nghĩ đến là thiên đạo sẽ rơi linh tuyết vì hôn lễ của hai vị thần, linh khí nồng đậm khiến vạn vật đều được thấm nhuần, đám người tu tiên cũng không ngoại lệ, có mấy người gặp bình cảnh được thăng cấp ngay tại đấy.
Phạm vi của linh tuyết bao trùm mạch núi Ngọa Long, hoa tuyết rơi lả tả xuống, chỉ một lúc sau đã phủ lên cho núi Ngọa Long một lớp áo bạc, ở trước bãi những tu sĩ bắt đầu thăng cấp cũng biến thành “tượng tuyết” hình người.
Có điều những người khác của các gia tộc các môn phái khác cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, đợi đến lúc đột phá cảnh giới mới rồi thì tự sẽ phá tuyết mà ra, nơi này cũng rất an toàn, hoàn toàn không cần đến bọn họ lo lắng.
Những tu sĩ chưa thăng cấp thì đi cùng lũ yêu quái vào lễ đường được trang hoàng đỏ rực, mỗi người tự tìm chỗ ngồi xuống, đợi ăn tiệc mừng.
Khác với sự trang nghiêm lúc chiêu cáo đất trời ở trước sảnh, hỉ đường không quá cầu kì như thế, mọi người vừa ăn hoa quả điểm tâm vừa nói chuyện vui vẻ náo nhiệt, mấy tu sĩ trẻ tuổi tính cách lại bạo dạn hào sảng đều chạy đi ngồi cùng lũ yêu quái, trong đó có hai người còn lấy ra mấy cái điện thoại, mang theo Yết Thư, Thung Thung, Loại và các yêu quái khác chơi game.
Cùng chơi game còn có đại sư huynh Bộ Tử Sưởng của Ngân Vũ Tông, Thạch Hàn Trì nhìn thấy thì nhíu chặt mày lại, thấp giọng quát: “Không làm việc chính đi.”
Trương Đấu Nam ở bên cạnh cười khà khà nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ, tụi nó thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng không sao.”
Thạch Hàn Trì trừng mắt nhìn Trương Đấu Nam, không muốn nói chuyện cùng ông, đệ tử nhập định thăng cấp của Trương Đấu Nam nhiều hơn Ngân Vũ Tông một người, cũng khá lắm!
Trương Đấu Nam mặt mày rạng rỡ: thật sự rất cừ đấy chứ ha ha ha!
Thạch Hàn Trì càng không muốn để ý đến lão già này, dời sự chú ý lên người Thao Thiết đang cầm mic lên đài.
Sau đó…
Ông ta đành phải mở mang tầm mắt xem một màn dẫn chương trình đầy xấu hổ, độ xấu hổ thậm chí có thể coi là điển hình trong những màn dẫn chương trình đáng xấu hổ.
Nhưng cho dù ngượng ngùng thế nào thì người, yêu và thần tiên ở đó cũng vẫn phải giữ mặt mũi cho Thao Thiết, phối hợp lúc cần vỗ tay thì vỗ tay, lúc cần hoan hô thì hoan hô, không có ai cúi đầu xem điện thoại hay vùi đầu ăn điểm tâm hoa quả, có thể coi như là những vị khách mời phối hợp nhất trong lịch sử.
May là tôn thần và Đông Quân còn đáng tin, không để cho Thao Thiết dẫn chương trình cả buổi, lấy dê nướng nguyên con phá hủy giấc mộng dẫn chương trình của Thao Thiết.
Những tu sĩ ở đây đa phần đều đã từng đến nhà hàng Rừng Xanh ở viện bảo tàng ăn, đồ ăn ở nhà hàng Rừng Xanh mĩ vị thế nào thì không cần tâng bốc thêm nữa, chỉ với việc bảo tàng hào khí ngút trời dùng các loại linh thực trân quý làm nguyên liệu nấu ăn, đã khiến bọn họ hận không thể ở luôn trong nhà hàng Rừng Xanh không đi nữa.
Thế nên đám tu sĩ ai nấy đều hết sức mong chờ tiệc mừng của viện bảo tàng.
Đám đại yêu quái ở viện bảo tàng cũng rất chờ mong tiệc mừng, những nguyên liệu đó đều là bọn chúng bàn bạc xong xuôi rồi đi mua về, những món ăn đó đều do bọn chúng cùng nhau quyết định.
Chỉ có những con vật nhỏ và đám tiểu yêu trong núi đến chúc mừng là vẫn mơ mơ hồ hồ, kỳ lạ nhìn đám đại yêu và tu sĩ phấn khởi chờ mong.
Sau tiếng “Lên đồ ăn” của Thao Thiết, những tiểu yêu làm việc trong bảo tàng nhanh nhẹn đen từng giá dê nướng nguyên con ra ngoài lễ đường, công dụng của chiếc bàn to dài làm cho cả người, yêu, động vật nhỏ đều nghi hoặc không ngớt giữa lễ đường cuối cùng cũng xuất hiện.
Không sai, dưới sự sắp xếp của các yêu quái, tiệc mừng ăn Chảy! Nước! Miếng!
Các món ăn lần lượt được mang lên không ngừng, ăn hết một bát lại lên một bát, các yêu quái thích ăn kiểu này nhất, cảm thấy mình có thể ăn không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm còn được nữa.
Chuyện ăn uống quan trọng như này, Minh Hoặc không chịu kém cạnh đám yêu quái, biến thân ngay tại đó, trong khi đám tu sĩ đang trợn mắt há mồm, trên người lướt qua một tia sáng, biến thành chân thân ma thần hơn một mét chín, không mặc quần áo.
Có nữ tu sĩ trẻ tuổi theo trưởng bối đến, nhìn thấy Minh Hoặc cả người trần truồng, “A” một tiếng rồi che đi gương mặt đỏ bừng, kẽ tay hơi mở, trộm đánh giá hắn ta.
Chân thân ma thần Minh Hoặc với mái tóc đen như lông quạ dài qua hông, dung mạo tuấn mĩ, mũi cao mắt sâu, là vẻ đẹp đông phương cổ điển, thân hình tỉ lệ vàng, cơ bắp chắc chắn có lực, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo một luồng mị lực nguy hiểm.
Đan Tiêu cũng vô cùng tuấn mĩ, nhưng sự lạnh lùng của Đan Tiêu làm người khác không dám đến gần. Minh Hoặc lại là kiểu khiến người khác muốn lao vào như thiêu thân để được chú ý đến.
Thủy Thôi cũng đã từng tuấn mĩ vô song, nhưng lại là một kiểu đẹp khác. Bởi vì tính cách ấm áp mà rất được các động vật nhỏ yêu thích. Lúc đầu nếu không phải Đương Khang tính đố kị quá nặng, đến Thủy Thôi sờ Kì Lân một cái cũng tức đến nỗi bỏ núi mà đi, bắt cậu đi khắp nơi tìm về, không thì bây giờ núi Khâm đã đầy các động vật nhỏ rồi.
Ba vị thần này nếu xếp hàng đứng cùng nhau, được phái nữ yêu thích nhất có lẽ là Minh Hoặc.
“Mặc quần áo vào.” Tay Đan Tiêu vừa chuyển, một chiếc áo choàng dài đã trùm lên người Minh Hoặc.
Trần truồng làm loạn ở hôn lễ của vị thần khác đúng là việc mà tên Minh Hoặc không có tiết tháo này có thể làm ra được.
Minh Hoặc không chút để ý, mặc quần áo vào, đập một phát vào Thao Thiết đang cướp dê nướng nguyên con văng ra, một mình độc chiếm cả con dê.
“Cả tháng nay thật sự là ngột ngạt muốn chết.” Minh Hoặc cảm khái một tiếng, xé một cái đùi dê nhồm nhoàm gặm.
Các tu sĩ nữ trẻ tuổi đang ôm mặt nhìn trộm: “…” Không ngờ hắn lại là ma quân thế này!
Các trưởng tôn của các môn phái gia tộc lại chẳng quan tâm thân hình và tướng ăn của ma quân, bọn họ tự giữ thân phận, dè dặt xấu hổ tranh giành dê nướng với đám yêu quái, nhìn bọn tiểu bối trà trộn với đám yêu quái thoải mái ăn thịt mà thấy ngưỡng mộ.
Đợi thức ăn trên bàn dài lên hết, bọn họ mới vào bàn, bị kinh ngạc đến ngây người.
Thức ăn trên chiếc bàn to dài được chia làm hai phong cách, một bên là trình bày một trăm cách ăn cá, một bên là … cực hạn của ẩm thực bóng đêm kì dị.
Dùng que cay xào thức ăn cũng thôi đi, tại sao đến chocolate đậu cũng không bỏ qua cơ chứ?
Còn có bánh donut, bò ướp ngũ vị hương, chân gà ngâm tiêu ớt, snack khoai tây, kẹo dẻo hoa quả, kem…
Đây đúng là tiệc cưới kì lạ nhất trong lịch sử.
Những nhân vật có máu mặt trong giới huyền học nước Hoa nhấc đũa lên, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, nhìn bộ dạng rất đáng thương.
Tại sao bọn họ không ăn cá?
Bởi vì bọn họ đã bị Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ cảnh cáo không được đi tranh ăn cá với viện trưởng.
Cá đều là của viện trưởng, chỉ có viện trưởng mới được ăn cá.
Mấy nhân vật máu mặt trong giới huyền học bất lực nhìn cá thở dài.
Trương Đấu Nam không có gánh nặng như mấy nhân vật lớn kia, ăn một miếng que cay xào, lập tức kinh ngạc vì sự đặc biệt thơm ngon của món ăn.
Que cay mua về lại được chế biến thêm một lần nữa, không biết yêu quái xào thức ăn đã bỏ thêm gia vị gì vào mà trong hương vị tươi ngon tê cay còn lẫn chút linh khí thuần khiết, ăn vào khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Thấy biểu cảm hưởng thụ của Trương Đấu Nam, Thạch Hàn Trì nghi ngờ không biết có phải khả năng diễn xuất của ông lại tiến bộ rồi hay không: “Có ngon thật không?”
Trương Đấu Nam liếc ông ta một cái, không nói gì mà tiếp tục ăn.
Thạch Hàn Trì cũng không kìm được lòng hiếu kì, gắp một miếng cổ vịt sốt tương bỏ vào miệng, ngay lập tức cũng bị hương vị thơm ngon và linh khí chinh phục.
Những người khác thấy bọn họ ăn xong đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn cũng đều thi nhau nhấc đũa lên.
Việc này dẫn đến một vấn đề nghiêm trọng – Không! Đủ! Thức! Ăn!
Đám yêu quái lúc đặt thực đơn chỉ cân nhắc đến việc mỗi chúng nó ăn, lại không nghĩ đến sẽ có nhiều người và yêu đến dự lễ uống rượu mừng như thế.
Đồ ăn bọn nó vốn tính để ăn ba ngày ba đêm, thế mà chưa đầy một ngày đã bị ăn hết mất rồi!!!
Bọn yêu quái nhìn chằm chằm vào đám người tu sĩ, đám tu sĩ lại giả ngốc, đám tiểu yêu và động vật nhỏ trong núi vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì.
Thao Thiết: “Mấy người ăn quá nhiều rồi.”
Đại đệ tử Bộ Tử Sưởng của Ngân Vũ Tông cười hihi: “Không nhiều không nhiều, thực lực của tôi còn chưa phát huy hết nữa kìa.”
Thao Thiết tức giận: “Ông còn muốn phát huy thế nào nữa? Đám loài người các ông sao lại dám ăn nhiều thế chứ?”
Bộ Tử Sưởng: “Không tim không phổi, ăn uống không mệt.”
Thao Thiết: “Ngao ngao ngao.” Tức chết đi được.
Yết Thư cùng đám yêu quái được Bộ Tử Sưởng dẫn đi chơi game cùng rất ủng hộ hắn ta, tên loài người này vừa dẫn bọn họ đi chơi lại giỏi ăn nói, còn có thể làm cho Thao Thiết lão huynh tức đến như thế, vừa nhìn là biết một người rất có tiền đồ.
Kế hoạch quẩy ba ngày ba đêm vì hết đồ ăn mà kết thúc trước hạn, đám đại yêu quái đều không vui, đám tiểu yêu và động vật nhỏ trong núi đến chúc mừng đều nhạy cảm nhận ra sự bức bách của đám đại yêu quái nên phải cáo từ trước trong cảm giác không an toàn.
Trong đám tu sĩ cũng không ít người có ngũ cảm nhanh nhạy, nhưng các đệ tử đang thăng cấp của các môn phái bên ngoài không có động tĩnh gì, bọn họ cũng không thể chuồn trước, chỉ đành liều mạng ở cùng đám yêu quái, thi nhau lấy điện thoại, laptop ra cùng chơi game với đám yêu quái.
“Í? Viện trưởng và tiểu Ngư đâu rồi?” Phu Chư trước khi vào trận hỏi một tiếng.
“Chắc chắn là đi động phòng rồi.” Sổ Tư dùng cánh tay huých hắn một cái: “Mau lên mau lên, sắp bắt đầu rồi.”
Phu Chư cúi đầu xem điện thoại, lập tức bị kéo vào thế giới rộng lớn của trò chơi, câu nói “Không phải đã nói sẽ đi nghe trộm viện trưởng và tiểu Ngư động phòng sao?” đến miệng rồi lại bị nuốt ngược trở vào.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du được Phu Chư quan tâm trong ba giây đã rời khỏi hỉ đường từ sớm.
Sau khi Lăng Mục Du ăn no liền nói với Đan Tiêu muốn đi xem phòng mới mà đám yêu quái đã trang trí.
Đan Tiêu ăn hay không cũng được, lập tức đặt đũa xuống rồi đi với cậu, im lặng rời khỏi tiệc cưới.
Đến trước cửa phòng ngủ, Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu: “Anh cũng không biết đám yêu quái trang trí thế nào sao?”
Đan Tiêu gật đầu: “Anh đợi em cùng xem.”
“Mắt thẩm mĩ của đám yêu quái kỳ lạ như thế, em cứ có cảm giác đằng sau cánh cửa không phải là kinh hỉ mà là kinh hãi.” Lăng Mục Du nói xong liền đẩy cửa phòng ra.
Phòng mới tất nhiên khắp nơi đều là màu đỏ may mắn, trên bàn là một đôi nến long phượng đang cháy, còn bày rất nhiều hoa quả điểm tâm mang ngụ ý cát tường, một bình rượu bạch ngọc được dùng lụa đỏ buộc với hai chiếc chén ngọc, bộ chăn giường màu đỏ, trên chăn còn thêu một đôi uyên ương.
Nhìn qua thì phòng mới cũng rất bình thường.
Lăng Mục Du cảm thấy rất kỳ lạ, căn phòng mới bình thường như thế sao đám yêu quái lại không cho bọn họ xem trước, còn nói có kinh hỉ, kinh hỉ ở đâu cơ chứ?
Chẳng lẽ hai con uyên ương thêu trên chăn đều là con đực là kinh hỉ sao?
Lăng Mục Du vô vị mím mím môi, cảm thấy thật là uổng cho lòng hiếu kì mấy ngày nay của cậu, ai ngờ vừa mới xoay người thì nhìn thấy trong tay Đan Tiêu cầm một thứ màu ngọc bích nhạt, mắt trợn tròn lên.
“Anh lúc nào cũng mang cái thứ này bên người sao?!” Không ngờ anh lại là loại thần kiểu này!
“Lấy ở trong hộp bên giường.” Đan Tiêu dùng cái thứ màu ngọc bích nhạt đó chỉ chỉ cái hộp.
Lăng Mục Du mở ra, trong hộp xếp một hàng … ngọc thế (s*xtoy =)))) màu ngọc bích nhạt lớn nhỏ tương tự nhau.
Không chỉ là ngọc thế, cậu còn lần lượt tìm được trong phòng các dụng cụ tình thú khác, có thể nói là đại triển lãm từ cổ chí kim.
Lăng Mục Du: “Đây… chính là kinh hỉ sao?”
Đan Tiêu gật đầu: “Xem ra thì chính là như thế.”
Lăng Mục Du: “…” Không vui chút nào có được không!
Đan Tiêu nói: “Đám yêu quái cũng là rất vất vả rồi.”
Lăng Mục Du: “Em thấy em còn vất vả hơn đấy, em quyết định phải tăng cường giáo dục đạo đức tư tưởng cho đám yêu quái, mỗi ngày đều bắt chúng nó đọc thuộc giá trị quan cơ bản.”
Đan Tiêu cười nhẹ, giơ tay ôm bà xã mới ra lò vào lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng lãng phí ý tốt của đám yêu quái, cùng thử mấy thứ kia đi.”
“Mấy thứ kia?”
Lăng Mục Du kinh ngạc, còn chưa nói xong đã bị Đan Tiêu hôn lấy môi.
Hơn hai tiếng sau, Lăng Tiểu Ngư bị dày vò đến không chịu được phẫn nộ hét: “Anh cũng phải ngày ngày đọc thuộc giá trị quan cơ bản cho em!!!!”