Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng

Chương 52: Đi xem ca nhạc


Bạn đang đọc Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng – Chương 52: Đi xem ca nhạc

In her home – tại nhà nó, ban công phòng nó- nơi đầy gió và khí lạnh.
Nó vừa ngồi nhìn trời vừa bắn sử như bắn rap. Nhiều khi nó không chịu nổi bản thân mình, rõ ràng còn những 3 tuần nữa mới chính thức thi, mà trường nó thi kiểu nhảy cóc, thi cách ngày nên học sinh trường nó lúc nào cũng để nước đến chân mới đóng cửa tu hành. Còn nó, chẹp! Giờ này, các môn học bài nó đều thuộc lầu lầu, thuộc đến mức và ông anh ba nhà nó cũng thuộc được vài đoạn nữa là…… Chuyện là, do nó không thích ép mình tạo ình có áp lực. Thế nên nó sẽ ôn từ từ, xung quanh nhà nó, những nơi nó hay ở hay nhìn : sô pha, gương, tủ lạnh, tủ đồ, trên máy tính, và cả poster BIG BANG mà tối nào nó cũng ngắm trước khi ngủ. Học thuộc xong thì nó lại nhai nhai trong những lúc nó nhàn nhạ. Như ngồi sau xe anh ba nó, lúc rửa bát, lau nhà ( cái này làm nó xém té ngửa vài lần vì quá sức “tập trung”) hay ngồi ở ban công đọc ra rả, mà bên phòng nó thì là ai đó đang chơi Gunny.
Nó nhìn lên trời, hôm nay là mùng 17 âm, đáng lẽ mặt trăng phải rất to và sáng. Nhưng mà trên trời chả có gì ngoafi1 màu đen ngòm. Nó im, không bắn nữa. Nhìn xuống đường, đường nhà nó là khu dân cư doanh nghiệp nên vắng teo, chỉ có mấy ngọn đèn đường màu vàng chảy hết cả con đường. Đâu đó, có vài chiêc 4 bánh đỗ rải rác ở bên đường. Nó dừng mắt lại nhìn vài cái màu vàng chói lọi, phá cách ở chếch hướng nhà nó. Nó tò mò, bò bò đến gần hàng song sắt hơn, nhìn xem nó có đẹp không.
– Xe đẹp! – Nó cười ha hả. – Mai mốt mình cũng phải mua 1 cái.
Đang mơ về 1 ngày nào đó, mình – trong trang phục đi bụi, lái chiếc xe này đi dạo tại tất cả các đường quốc lộ trong thành phố. Rồi đến biển, mở mui ra, đón gió, ái tóc ngắn ngắn tung bay trong gió. Rồi…
– Ti! Xuống nhà mẹ biểu! – Mẹ nó cắt ngang dòng suy nghĩ trừu tượng của nó.
– Dạ! – Nó khoác tạm cái áo khoác màu đen chạy tọt xuống lầu.
– Con mang cái này sang nhà cô Nga đầu đường nhak! Đường cũng gần, nên con đi bộ cho nó có eo nhan, đừng có mang xe mà chạy, rồi chạy tọt đi đâu đó. – Mẹ nó đưa cho nó hộp bánh quy mới ra lò cho nó.
– Vâng! – nó ngoan ngoãn nhận hộp bánh, rồi mở cửa đi.
Nó vừa đi vừa nhìn trăng mà đi, vì nhà cô Nga cũng không gần. Nhìn xung quanh xem có cái gì gọi là chướng ngại vật không, rồi nó sải chân đi thẳng. Nó mang bánh đến nhà cô Nga bằng 1 hộp bánh quy rồi lại quay trở lại với 1 bịch kẹo sô cô la mà thằng Minh Phong dúi vào tay nó, bảo nó gầy, cần ăn nhìu cùng với 1 giọng cười nham nhở.
Nó cũng cười lại theo kiểu: “Còn phải rủ mày chạy với tao nhiều!” Nó mở 1 gói kẹo sô cô la đắng ra, ngậm không nhai.
Đắng! Nồng mùi rượu! Đậm! Ngọt! Có mùi bạc hà! Ực! Nó nuốt những viên kẹo còn bé tí. Thèm! Muốn ăn cái nữa!
Đấy chính là cách nó ăn sô cô la của thằng bạn chí cốt của nó. Nó biết thằng này đã tốn không ít công sức để tạo nên mấy viên sô cô la đầy tính thú vị này, rất hợp khẩu vị của nó.

Đang tính ăn thêm cái nữa thì nó gặp người “mới” quen. Mạnh Quân, đang dựa lưng vào cái xe màu vàng mà vừa cách đây nó mới mơ mộng xong.
Thấy nó đã trở về, Mạnh Quân bước ra, đứng chờ nó đến gần để nó nhìn thấy mình như cái kiểu mà mấy anh chàng thích tỏ vẻ lãng mạn hay chờ người yêu.
– Chào em gái! – Quân giơ tay chào nó.
– Chào anh trai! – Nó cũng chào lại.
– Đi đâu mà cầm theo hộp bánh rồi về với bịch kẹo thế này? – Quân nhướng mày nhìn nó nghi ngờ. – Đừng nói là em….. ngoại tình với anh nào nhak?
– Ngoại tình? Anh nào? Em vâng lời mẹ đi gửi bánh cho hàng xóm, còn cái này là thằng Phong nó bảo em gầy nên cho em ăn thôi. Anh ăn không?
– Thế à! Ăn!
– Thôi em đi đây. Trời hơi lạnh. – Nó rên gừ gừ như con mèo, tính bước chân đi về nhà.
– Trời lạnh mà em lại bắt anh ngồi đây chờ những 15’, xem ai lạnh hơn? – Quân núm mũ áo khoác nó lại. – Có chuyện mới đến đây tìm em chứ anh không thích kiểu trùng hợp gặp nhau đâu.
– Vậy hở? Em cứ tưởng, có chuyện gì vậy, anh nhờ em chắc là em giúp được nhể? – Nó ngây thơ mắc bẫy.
– Chỉ là có chút chuyện thôi, em chỉ cần nói vài câu là xong. Lên xe đi, anh chở em đi.
– Đi đâu chớ? Em còn phải nói mẹ nữa.

– Điện thoại em làm gì?
– Ờ hơ!
20’ Nó cùng với Mạnh Quân vào trong 1 khánh đài khá lớn, xung quanh toàn là các bạn trẻ. Nó nhìn xuống chân mình, dép xỏ ngón bảy màu, quần thể thao adidas, áo phông đen dày cộm, đầu không cột tóc nên xù 1 cách lạ thường.
Thấy nó đang ngó lại trang phục trên người mình nên Mạnh Quân chỉ cho nó cái cầu thang.
– Yên tâm, sẽ không có ai nhìn em hôm nay mặc gì đâu. Lên lầu!
– Chắc mắc tiền lắm anh nhỉ? – Nó ngồi xuống chiếc ghế nệm êm, xung quang không có ai cả.
– Uhm, nhưng 2 anh em chúng ta sẽ không mất 1 đồng xu nào cả.
Nó vừa ngáp vừa nghe tiếng piano văng vẳng bên tai. Còn Mạnh Quân cũng chả khác nó mấy. 2 anh em nó đã ngồi ê mông ở đây 30’ rồi. toàn là độc tấu, rồi lại hòa tấu, đều là nhạc không lời.
– Khi nào được về? Anh đừng nói là anh có mấy cái vé từ trên trời rơi xuống nên mới rủ em đi coi cho đỡ phí nhak?
– CHờ thêm chút. – Mạnh Quân lôi điện thoại ra, nhìn vào đồng hồ, 19h55’.
5’ sau, tự dưng toàn bộ đèn chiếu của khán phòng đều tắt hết, duy chỉ có 1 cái được bật lên dưới sự cổ vũ của khán giả. Nó nghe thấy người ta cổ vũ rầm rộ thế nên cũng ngước mắt dòm xuống xem là ai, quen không.
Quen. Lần này hắn xuất hiện trong bộ vest đen, áo sơ mi trắng, mặc dù hắn ngồi nhưng vẫn thấy được cái dáng cao ráo, phong độ mà nó vẫn hay nghe từ con nhỏ Nhi. Hắn ngồi bên cái piano màu đen, mười ngón tay dài trải dài trên phím đàn, mắt nhắm hờ ( Anh ấy đang phiêu (~.~)! ).

1 bản nhạc quen quen cất lên, những âm điệu hòa vào nhau, những âm độ nó nghe rõ cùng với hòa âm và đâu đó nnos nghe thấy tiếng tim đập thình thịch cùng nhau vang lên trong đầu nó. Nó khẽ run người, bản nhạc này, rất quen, nó đã nghe đâu đó. Thật diệu kì, lần này nó đã bị hắn cưa đổ mất, nó đổ mồ hôi, mắt dán chặt vào khuôn mặt tựa thiên thần ở dưới kia, tay khẽ run, tim đập thình thịch.
Bản nhạc kết thúc, khán giả vỗ tay, MC nói vài câu giới thiệu về Minh Phong, Minh Phong trả lời: “ Thật ra có 1 người quan trọng đối với tôi đang ở đây.” Khán giả ồ lên, có vài tiếng hét, “người yêu”, “bạn gái”…Minh Phong không nói thêm gì, chỉ cười, mắt hướng lên dày ghế lầu hai.
Nó đơ đơ, không chút mảy may là Mạnh Quân đang ngồi cạnh và bịch kẹo tội nghiệp đang bị nhàu nát.
Mạnh Quân thấy thế liền cứu nguy, không khéo lại công cốc như hôm khai giảng.
– Hôm nay là buổi giao lưu âm nhạc giới trẻ của tập đoàn JR tổ chức theo quý. Và thằng Phong, con trai chủ tịch kiêm phó giám đốc phòng kế hoạch cũng tham gia. Nó muốn anh đưa em đến đây, nghe nó “thổ lộ tình cảm” – nói đến ông Quân cười cười. – Nên mới bố trí cho em và anh riêng 1 chỗ. Đặc biệt chuẩn bị cho em tiết mục này, thằng đó nó nói em cũng học nhạc lí nên sẽ hiểu nó nói cái gì. Bây giờ em muốn làm gì?
– Muốn hỏi anh ta 1 điều! – nó nói khẽ nhưng lại rất rõ ràng và kiên quyết.
– Điều gì? Để anh kêu nó đến đây nhak! – Quân cười gian, móc điện thoại ra gọi người quản lí “Cá cắn câu!”
– Không cần! Chắc bây giờ anh ta cũng bận tiếp khách ở dưới kia, có gì em sẽ gọi điện thoại gọi, bây giờ anh chở em đến nơi này nhak.
– Chỗ nào? – “ớ ầu! Không đúng kế hoạch rầu!”
– Ra ngoài trước đã.
Trong lúc Quân đi lấy xe, nó gặp người mà nó mới gặp đây không lâu. Mũ đỏ. Nó dễ dàng nhận ra vì anh ta cũng đội cái mũ đó, nhưng trang phục lại lấy làm nó hơi nhướng mày, “Trông rất hip hop!” Anh ta cũng đang đứng đợi ai đó, quay qua thì thấy cách chỗ mình đứng không xa có người quen đang nhìn mình, liền cười, không ngần ngại tiến lại.
– Em đang làm gì ở đây vậy? – Một câu hỏi tỏ gần gũi.
Nó chỉ tay vào cái nhà hát – Đi xem ca nhạc! Còn anh? – nó cũng không khách sáo mà hỏi lại.
– Chỉ vào dòng xe trên đường. – Đi chơi với bạn, em đi không? – Anh khẽ cười. Cái má lúm đồng tiền lại xuất hiện, nhưng rất gần nên nó có thể nhìn thấy rõ từng đường nét hoàn mĩ.

– Không! Em đang chờ bạn. – Nó nhìn quanh, Quân đã đứng bên kia đường vẫy vẫy nó. – Em đi đây! – Nó tiến thẳng qua bên kia đường.
– Ơ!!! – “Mình còn chưa xin số của cô ấy mà!” Mũ đỏ nhìn vào chiếc xe màu vàng bên kia đường khẽ thở dài, đã chậm 1 bước.
Theo yêu cầu của nó, nó đang đứng trong cửa hàng bánh quen thuộc, nó mua 1 cái bánh kem trên bánh có rất nhiều dâu tây.
Mạnh Quân tròn mắt nhìn nó mua bánh dâu tây, lớn thế này còn ghiền dâu tây???
– Anh đang định hỏi em lớn rồi mà còn ăn cái thứ trẻ con thế này chứ gì? – Nó chăm chú nhìn cái bánh.
– Em là thánh hở? – Khẽ nhếch người ngồi xa nó một chút, mặt méo xệch, lúc này Quân đã không còn gọi là mỹ nam nữa.
– Anh tin không? Cái bánh này là một mối nhân duyên của em đấy.
Sau khi đưa nó về, Mạnh Quân đã gặp hán và kể lại toàn bộ câu chuyện tối hôm đó, bao gồm cả cái chuyện nó đi hộp bánh, về bịch kẹo, kẹo đó rất ngon ( Mạnh Quân đã được diễm phúc vừa được ăn vừa “xem ca nhạc”, thêm cả chuyện đầy bí ẩn về cái bánh kem dâu tây kia. Hắn nghe xong thì lòng bỗng khó hiểu, nhân duyên này là nó với ai. Và điều đầu tiên hắn nghĩ đến là hắn (Phải ưu tiên mình là số một), nhưng mà hắn nhớ hắn không có bất kì kí ức nào liên quan đến cái bánh ngọt lịm này, rồi hắn nghĩ là nó đã có “người ấy” rồi chăng?
Hắn nghĩ, nghĩ, nghĩ….. Hắn vừa nghĩ ngợi lung tung đến nó, vừa chờ 1 cuộc gọi, nhưng mà cả đêm đó hắn thức trắng đêm lại không thấy động tĩnh gì về phía nó. Chán chường thế là hắn mở lap lên facebook xem mấy nhân viên tập đoàn mình bình phẩm gì về “buồi ca nhạc” vừa rồi.
Hoàng Như Băng: 1 lần về với quá khứ, nhớ lại một người? Phải chăng đây là nhân duyên mà ông trời đã định?
Vậy tôi phải làm gì? Chấp nhận hay cho qua như lần trước?
Dòng “trạng thái” này đăng vào khoảng 1h sáng, ngó lên đồng hồ 3h sáng. 1 lần nữa hắn lại tỉnh như sáo cùng với hàng vạn câu hỏi nữa lại hiện lên trong đầu hắn. Báo hại hắn lên trường với cặp kính không độ mà hắn chỉ đeo vài những ngày mắt sưng vù vì không ngủ được.
Không hiểu vì sao mà sáng hôm đó. Trên đài phát thanh của trường lại mở vào buổi sáng lúc học sinh đi học. Và rất trùng hợp, lại phát lại những phần được thể hiện bởi học sinh trường JR. Mà nó nhớ hôm qua, Mạnh Quân có kể là chỉ có 1 vài học sinh được biểu diễn thôi, con số chưa đến số ngón tay trên 1 bàn tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.