Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng

Chương 45: Tin đồn phát tán


Bạn đang đọc Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng – Chương 45: Tin đồn phát tán

Sáng hôm sau.
Trên trường bỗng nhốn nháo hơn hẳn.
Nó đi học với bộ dạng như con khùng nào đó mới trốn viện. Đầu tóc thì bù xù, nó chả thèm chải hay buộc gọn lại mà cứ để gió bay kiểu gì thì bay, chân thì mang giầy thể thao đen trắng, thân thì mang cái khoác màu xám rộng thùng thình, balo màu đen thì deo 1 bên, mặt thì đeo cái kính to đùng ( nó bị sưng mắt do đêm hôm qua về khuya, lại còn ngồi mở quà, trả lời và like các câu chúc mừng sinh nhật trên Face và điện thoại, 3 giờ sáng nó mới ngủ được).
Nó vừa đi vào vừa hút sữa, ông Tý lại giở chứng ko chịu gọi nó dậy sớm nên giờ nó chỉ biết hút sữa cho đỡ đói. Nó đứng 1 mình đợi ông Tý gửi xe. Đang đứng thì ai cũng đi ngang qua dòm dòm vào nó rồi lại lắc đầu, nhiều người xì xào xì xầm “ Không phải mà,…..Trông khác lắm,…..đảm bào là không phải người này,……làm sao mà 1 hotboy lại đi hẹn hò với nhỏ ngốc này,…….. Đó là Trần Minh Phong đấy……..””
Nghe đến 3 từ này mặt như phản xạ có điều kiện, quay lại, nhíu mày nhìn vào cái đám học sinh trường JR kia. Nhìn nó rồi lại không vs không, còn có hotboy, đặc biệt là Trần Minh Phong? Chắc chắn đang có chuyện gì đang xảy ra với nó đây.
Học xong thì nó bị nhỏ Nhi kéo ra 1 góc
– Bà biết zụ gì chưa?
– Zụ gì hót?
– Trên Face á, mới có 1 cái page mà học sinh trường JR đang share nhiều lắm. Bà biết hội đó là gì ko?
– …. – Nó lắc đầu.
– Hội những người đang dõi theo Trần Minh Phong và bạn gái. Ảnh bìa là hình của chả với 1 cô gái đang đứng đối diện mặc 1 bộ đồ rất chi là phong cách ở cái đêm khai giảng vừa rồi. Trong cái hội đó có vài cái hình mờ mờ về chả và cô gái kia đang hẹn hò, hình mới nhất đây là cảnh 2 người ngồi trên đồi ngắm trăng sao gì đó.
Nghe đến đó thì mặt nó xám lại, trên đồi? Chả phải ngày hôm qua nó và hắn ở trên đó hay sao, vậy trong mấy cái hình kia chắc chắn là nó. Mọi việc này là sao?
– bà nghĩ xem, ai là bạn gái của hắn???
– Tui! – Nó chỉ tay vào mặt của mình.
– Thì đó! Tui thật không ngờ là lại có người làm mấy cái chuyện chụp hình lén như thế này, mà mọi người mà biết đó là bà thì coi như bà gặp rắc rối nhiều lắm đó.
– Hứ! Thế mà bọn họ lại coi đây là hướng giải quyết đấy. – Nó cười khẩy rồi đi về, để lại nhỏ bạn đang ngơ ngốc chả hiểu cái gì.
Nó đi ra ngoài hành lang băng ra khu giữ xe thì bị 1 đám nữ sinh chặn lối đi, thấy thế nó ngang nhiên đi sang hướng khác mà không buồn nhìn họ là ai, nhưng cái đám đó lại tản ra bao trùm lấy nó, nó thấy lạ nên đứng lại nhìn xem là ai, xem có quen hay ko? Nhưng ko ngờ, lại ko quen chút nào.
– Có chuyện gì ko? – Nó nhìn quanh.
– Mày là Hoàng Như Băng? – 1 đứa con gái trông có vẻ là đầu đàn hỏi nó.
– Uhm! Tìm tôi có việc gì?
– Tìm tôi có việc gì? Mày xem ra là 1 đứa con gái ko biết nề nếp nhỉ? Mày biết tụi tao là ai ko mà nói trống không như thế? – 1 đứa con gai nhỏ con, mang 1 đôi guốc màu hồng cao 10 phân tiến đến gần nó, nhìn thẳng vào mắt nó.

– Vậy là ai? Học sinh trường JR thì tôi quen biết ko nhìu lắm. – Nó nhìn thằng vào mắt của đứa con gái nhỏ con đó.
– Tụi tao là Pink Girls, bộ mày hồi giờ chưa biết đến nhóm nữ sinh nổi tiếng như tụi tao hả? Mà còn nữa, học sinh trường JR mày ko quen biết nhìu, tại sao mày lại hẹn hò với anh Minh Phong? Hả? – Nhỏ đó rống lên.
– Hẹn hò thì đã sao, có gì to tát lắm sao, các cô là gì với tôi mà dám chặn đường người ta rồi giới thiệu mình, còn hỏi đến cái gì đâu đẩu? Các người ko thấy là quá nực cười hay sao? – Nó nghiêm mặt, bây giờ là lúc nó tỏ ra yếu đuối, với lại nhìn mấy cái bảng tên mà chúng nó đang đeo chả phải chúng nó mới học lớp 10 thôi.
– Con này láo thật. – Đứa con gái 10 phân đó trợn mắt nhìn nó rồi quay sang hỏi con nhỏ cầm đầu. – Đại tỷ, tỷ tính sao với con nhỏ xấc láo này đây?
Đứa con gái đại tỷ kia im im, nhìn nó rồi tiến lại gần.
– Có thật là mày đang hẹn hò với Trần Minh phong phải không?
– Nếu phải thì sao?
– Thì mày bị ăn đập vì cái tội hóng hớt trai JR, mà đó lại hotboy Minh Phong. Bộ đám Dream nhà quê tụi bay tưởng có thế học cùng trường là có thể cư nhiên lộng hành như thế này hả?Tỉnh lại đi con ngốc. – Đại tỷ dùng tay di vào trán nó thật mạnh để nó bật ngửa ra đằng sau.
Nhưng nó còn chưa bật ngửa ra đằng sau thì cái tay của Đại tỷ kia đã bị nó túm chặt rồi, nó trừng mắt, mặt lạnh như ko còn chút máu đỏ nào, bóp mạnh vào cánh tay đang cố gắng vùng vẫy kia ra.
– Nên biết chút ý tứ, dù gì tôi cũng hơn các người 1 tuổi đấy, đây là Việt Nam chứ không phải nước ngoài, các người cũng phải biết chút lễ phép chứ, cư nhiên xung mày-tao. – nó cười khẩy 1 cái ra tiếng. – Các người đinh cho tôi 1 trận đó hả? Ngon thì nhào vô đánh đi, đánh xong thì có gì ngày mai tôi lên trường báo cáo lại với hiệu trưởng trường các người rằng học sinh trường của ông không những ko lễ phép mà còn dám đánh học sinh trường Dream.
– Cô có bằng chứng gì mà báo cáo chứ. – Đại tỷ vừa thở hắt vừa thều thào nói với nó.
– Rồi sẽ có. – Nó bỏ tay con nhỏ đó ra.
– Hứ! Cùng lắm là tụi tao bị chủi bới 1 trận là cùng. Nhào zô đi tụi bay. –
Theo hiệu lệnh của Đại tỷ thì cả đám tồng cộng gần 10 đứa con gái lớp 10 xong đến nó, đứa thì đá, đứa thì tát, đứa thì núm tóc nó.
– Thả ra!!!!!!!!!!!! – nó hét lên.
Cả đám dừng lại xem nó muốn làm gì. Nó nhìn xung quanh.
– Các người thật là hay ho, các người có sinh tôi ra hay nuôi tôi hay không? Các người là cái quái gì mà dám đánh, đá, tát tôi hả? – Nó hét lớn.
– Bởi vì mày đã dám đụng đến thần tượng của tụi tao! Thì sao nào?
– Nếu tôi vác cái mặt đầy máu này đến gặp Minh Phong thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào về mấy người??? – Nod chỉ tay vào mặt mình. Khéo miệng nó đã chảy máu, cộng thêm cái tát mạnh lúc nãy đã để lại vết hằn 5 dấu ngón tay trên mặt.
– Mày dám? – Giọng nói của con nhỏ Đại Tỷ có vẻ hơi run run trước lời đe dọa của nó.
– Thiệt tình! Nếu như muốn tôi không nói với anh ta về sự việc ngày hôm nay thì tốt nhất mọi người nên tránh ra để tôi đi về. Tôi nhất quyết sẽ ko nói! – Nó nhìn quanh với con mắt kiên định.

– ……
Cả đám nhìn nhau, xì xào xì xầm.
– Mày đã nói như thế thì tụi tao cho qua lần này, nhưng mà mày dám hé lời nào với anh ấy là mày không xong với tụi tao đấy, lần này là vài cái tát, còn lần sau là mày không còn răng để ă cơm đấy. Đi thôi tụi bay. – Cả đám theo hiệu lệnh của con đầu đàn đi khuất.
Sau khi thấy đám đó đi khỏi, nó mới thở phào, thực ra vừa rồi nó không ngờ mình lại có dũng khí như thế, nó còn dám đe dọa cái đám đó nữa chớ, nhưng mà thôi kệ, dù gì nó cũng toàn mạng rồi, chỉ là 1 cái tát với vài cái đá thôi, chưa bị cà nhắc với bó bột là ổn rồi.
Nó đi ra ngoài cổng, vừa đi vừa suy nghĩ xem tại sao cái đám Girls girls gì đó, tại sao lại biết nó chính là người đang hẹn hò với hắn, trong khi đó mọi hình ảnh trên trang web đó đều mờ mờ cả. Đến cả con nhỏ Nhi còn không biết trước đó là nó nữa là……
Nó thấy đau, hình như cái tát vừa hơi mạnh nên bây giờ nó thấy rát rát nóng nóng. Nó ôm má rồi đi thẳng ra ngoài cổng, thấy hắn đang chờ nó ở ngoài vì nó thấy hắn vừa nhìn thấy nó đã cười típ cả mắt. Nhưng nó mặc kệ, tại hắn mà nó lại ra nông nổi này, nó chuyển hướng, đi thật nhanh, mặc hắn có chạy theo hay không, bây giờ nó muốn yên tĩnh để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, chưa gì hết đã mình mẩy đầy thương tích.
Hắn chờ nó, hắn đã thấy anh Long của nó đã đi ra nhưng lại chở thằng nhóc Hoài Phong, còn nó thì không thấy bóng dáng nào cả. Cả trường đã ra hết rồi mà nó vẫn chưa ra, rốt cuộc là nó khi nào mới ra.
5’
10’
Nó thò mặt ra, trông nó hôm nay cứ thảm thảm sao đấy, trông nó khác hẳn ngày hôm qua, hôm nay là 1 nhỏ điên nào đó, hôm qua là 1 cô gái cởi mở, năng động, giữ chân làm chủ cửa hàng mới khai trường, thế mà lúc này lại……. @.@
~~?????
Hắn đang định kêu nó lại nhưng nó lại làm ngơ hắn, rẽ sang 1 hướng khác mà đi thật nhanh.
Hắn leo lên xe ô tô, kêu bác tài chạy theo nó.
– Lên xe đi!!! – hắn thò đầu ra, hét to về phía nó.
Nó nhìn sang, thấy hắn đang thò đầu ra. Nó biết chắc nó mà không lên xe thì thế nào hắn cũng chạy theo nó, túm nó rồi kéo nó lên xe. Thế là nó nhanh trí chạy vào 1 cái hẻm nhỏ mà xe ô tô không thể chui lọt.
Thấy nó không chịu lên xe mà còn chạy vào cái hẻm nhỏ. Hắn kêu bác tài cho dừng xe rồi chạy theo nó. Chắc chắn lần này nó cố tình tránh mặt hắn. Tại sao lại thế không biết!
Nó cố chạy thật nhanh, hắn thì lại chân dài hơn, chạy nhanh khủng khiếp, mà nó lại mới bị bầm dập nên chạy cũng không nhanh như lúc bình thường. Nó đành phải vừa chạy vừa nhìn đường, cố tình rẻ vào thật nhiều để cắt cái đuôi cách nó đằng sau khoảng chừng 5 mét. Nhưng số nó không được ngon lành ấy, ai ngờ lúc quay lại nhìn hắn thì lại quên nhìn đường nên lại rẽ vào trong 1 cái hẻm cụt.
Thấy con đường không lối thoát ấy, nó đành đứng đó chờ chết, vừa thở hồng hộc vừa chùi mồ hôi. Nó đã thấy hắn bám theo kịp, hắn đang tới gần nó. Còn nó thì chỉ biết ngồi phịch xuống đất cho đỡ mệt.
– Công nhận anh chạy nhanh thiệt! – Nó vừa nói vừa thở hổn hển.

– Tại sao lại tránh mặt tôi.- Hắn đứng ở trên nhìn xuống nó, trông nó bây giờ khốn khổ lắm
– Tại không thích!!! Tìm tôi có việc gì?
– Tôi cần cô đi đến nơi này. Đứng dậy nhanh lên, tôi không có thời gian nhiều.
– Không có thời gian thì không cần phải chạy theo tôi như thế này. – Nó níu lấy tay của hắn để lấy đà đứng dậy.
– Mệt lắm ư?
– Uhm! Mệt muốn chết tới nơi đây nè.
Bây giờ thì nó đã biết hắn đang muốn nó làm gì rồi. Nó đứng đó cho cái đám nhân viên trong cửa hàng ướm hết bộ này đến bộ khác. Còn hắn thì nhàn nhạ ngồi uống cà phê. Sau 1 hòi chật vật thì nó mới ưng ý được 1 bộ váy khá là Teen chứ không như mấy bộ trước – 1 bộ váy trắng ren đơn giản nhưng kín đáo.
Nó được hắn đưa vào 1 salon để làm tóc và trang điểm, đến nơi này thì nó chính thức đã biết hắn định đem nó đi đâu rồi. 3 đến 4 cô gái xúm đến chỗ nó, người thì sấy người thì kéo, người thì chải, nguời thì xịt xịt cái gì đó vào tóc. Nó nhìn thế mà thấy đau lòng, không những đau hết cả đầu mà còn hư hết cả mớ tóc mà nó nuôi từ hồi mới lên cấp 3 đến giờ. Khi chuyển sang phần trang điểm thì nó thực sự rất muốn khóc, từ hồi bé đến giờ nó có bao giờ trang điểm đâu, nay khi thấy cái hộp đựng đồ trang điểm to đùng được đặt bên cạnh mà nó muốn bỏ chạy luôn, nhưng khi nhìn thấy mặt hắn đang cười nhạo mình ở đằng sau thì nó quyết tâm ở lại đến phút cuối cùng. Đang lúc thoa kem nên thì chị trang điểm dừng lại, sờ sờ vào vết thương đã đông máu ở khóe miệng của nó, nó kêu Đau thật to.
– Em bị ai đánh hay sao mà má thì sưng đỏ lên, miệng thì chảy máu nữa?
– Cô ta bị ai đánh? – Hắn tiến gần đến hỏi.
– Không có gì đâu? Lúc nãy ở trên lớp tôi với mấy nhỏ bạn chơi xù xì tát ấy mà, tại hôm nay số tôi xui thôi, chứ không có gì cả? – Nó vừa nói vừa hươ tay hươ chân.
– Thiệt ko?
– Thiệt!!!!!!!!!! – Nó gật gật.
– Có chuyện gì mà giấu tôi là cô không xong với tôi đấy. – Hắn trừng mắt với nó.
– Xí! Kể cho anh biết làm gì!!! – Nó cúi xuống, vơ đại 1 cuốn báo gần đó chúi mặt vào coi, để tránh hăn nói nhiều.
Sau 1 hồi hết ngước mặt, rồi lại nhắm, ngậm môi hờ, nó nhìn vào gương rồi thán lên 1 câu:
– Công nhận trát lên mặt cả kí phấn, rốt cuộc cũng nhìn được được.
– Được được??? Cô nghĩ sao mà được vs lại không được! – Hắn nhìn vào nó, mặt không ngừng tỏ ra là hắn rất thích bộ dạng này của nó.
– Giờ thì đi đâu?
Nó đang đứng trong 1 khách sạn, chính xác thì đây là sân vườn ngoài trời nẳm ở tầng 5 của 1 khách sạn 4 sao, và bên cạnh nó là hắn, đang cười toát cả miệng, và nó biết chắc đó ko phải là thực. Nó rõ hắn lắm mà, hắn đến đây là do ba mẹ hắn ép buộc đi, đây là buổi họp mặt của các cô cậu quý tử cảu các doanh nhân trong giới, và người tổ chức cái tiệc này ko ai khác là nhà hắn, nhằm để giới thiệu bạn gái của thiếu gia nhà họ-nó.
Nó nhìn xung quanh, Haiz! 1 tiếng thật là dài nhưng trong thầm lặng, nó rất mong là cái việc mà nó và hắn hết lần đến lần khác phái đi chào hỏi hết người đến người khác.
Nó hoàn toàn biết chắc là buổi tiệc này chả khác khẳng định rằng nó không còn con đường nào để thoát thân nữa. Nó rất muốn khóc ngay bây giờ, tự nhiên thấy mình thật là oan ức, nó không thể nghĩ đến chuyện này. Rất buồn.
Sáng hôm sau, trên mấy cái bảng thông báo lại có thêm vài bức ảnh về hắn và nó, nó có nhìn thấy đám đông đang bu đông đúc tại chỗ đó cứ như là chỗ đó phát hàng miễn phí không bằng. Nó lên thẳng lớp, ngồi im, không nói lời gì. Nhìn quanh thì nó thấy lớp nó nay rất lạ, chắc là chuyện của nó nữa rồi.
Chiều đi học về, chưa kịp về thì đã bị hắn kéo đi đâu đó, nó vẫn im lặng.

– Tại sao không nói cho tôi biết??? – Trông hắn có vẻ đang giận dữ chuyện gì đó, hình như là có liên quan đến nó.
– Chuyện gì? – Nó vẫn giữ thái độ bình thường.
– Còn chuyện gì nữa, hôm qua em bị đánh như thế mà ko nói cho tôi biết. Rốt cuộc em nghĩ tôi là ai?
– Nếu nói cho anh biết thì anh sẽ làm gì, đi đánh tụi đó 1 trận tơi bời hay là trừng phạt họ. Tôi đã hứa là ko nói cho anh biết, dù gì thì tôi cũng bị đánh rồi, có đau nhưng ko thích bị người khác ghét bỏ vì “đụng” phải anh. – nó bỏ đi.
– Đúng đấy, tôi đã sai người dạy 1 bài học cho tụi đó, ngoài ra còn đình chỉ học họ luôn. Dám đụng đến bạn gái của Minh Phong là đụng đến tập đoàn JR. tôi không thích cái cách mà em xử lí chút nào, ít nhất em cũng phải báo lại cho tôi cơ chứ. – Hắn sải bước đến gần nó, lấy tay vuốt nhẹ vào má của nó. – Có đau lắm không? – Giọng hắn trầm xuống.
– Bỏ tay ra! – nó né tránh cái vuốt yêu đó từ hắn. – không ngờ tiếp xúc lâu với anh, tôi mới biết tôi và anh là 2 thế giới khác nhau hoàn toàn, cái cách xử lí mọi chuyện, nó……thật là tàn nhẫn, hoàn toàn ko có chút tình người nào cả. Tốt nhất là tôi nên tránh xa anh thì tốt hơn thì phải. Anh thật là độc ác!!! – Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, nơi đó chỉ có băng giá.
– Cô………
Nó bỏ đi.
Sau cái ngày hôm đó, nó cố tình tránh mặt hắn nhiều hơn. Lâu lâu vào mỗi thứ 7 và chủ nhật trước khi đi đánh đàn ở Soul nó thường ghé vào đây 5 – 10 phút để sắp xếp hay làm vài cái đặt hàng mới cho chị bán hàng ở đó, hầu như mỗi lần đến nó thường ko thấy hai anh em nhà mặt trời ở đây, phải chăng bọn họ chỉ mở cái cửa hàng này chỉ để mua vui hay sao mà không ở đây thường xuyên.
Lâu lâu, trong giờ ra chơi, mỗi lần nó ra hành lang hóng gió, vô tình nhìn sang dãy nhà A, thì vẫn thấy hắn đứng ở sau khung cửa kính, ánh mắt nhìn đến nó, nó thấy, rồi lại đi vào trong.
Cũng có vài lần hắn tìm nó khi nó đang cố gắng học thuộc bài trước khi vào lớp, hắn nhờ mấy đứa bạn trong lớp kiu nó ra gặp nhưng nó làm ngơ, không thèm ra hay nhìn con người ấy.
Cũng có vài lần, hắn và nhỏ Phương đến ngồi cùng bàn với nó, hắn ngồi đối diện nó nhưng nó lại không nói câu nào cũng không ăn được bao nhiêu rồi lại bỏ đi.
Cũng có vài lần, hắn đến Soul để ngồi nghe nó đánh đàn vào mỗi chủ nhật, để đợi nó xong thì có thể nói chuyện với nó nhưng nó lại làm ngơ, ra thẳng cửa rồi đạp xe thiệt nhanh vào trong những con hẻm nhỏ để tránh việc hắn đuổi theo.
“Không thể cứ như vậy được!” Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu hắn suốt mấy tuần liền như vậy.
Rồi đến 1 ngày có gió lạnh, hôm đó nó mặc 1 chiếc áo xám, mang 1 cái khăn quàng cổ màu đỏ chói dày cộm, tóc thì thả tung vào gió. Nó đang đạp xe đi trên con đường không 1 bóng xe máy, vì nó đang đi trên con đường ở khu sắp quy hoạch, nơi đây toàn là gió và cỏ, nó dừng xe, lấy cái máy chụp hình ra chụp vài tấm.
Đã lâu rồi nó và hắn ko còn đi chung nữa, nhưng hôm nay nó lại thấy hắn đang đi cùng nhiều người trong công ti, đang bàn bạc gì đó. Hắn, hôm nay trong bộ vest đen, cùng với áo sơ mi trắng cởi 2 nút trên hiện ra lồng ngực rắn chắc. Lúc này trong mắt nó chỉ thấy hắn, trông hôm nay hắn rất ra dáng của 1 người lãnh đạo tài ba, hắn dường như đã trưởng thành rồi, chợt nó nghĩ về cái đêm sinh nhật vừa rồi, đêm đó hắn và nó như 2 đứa trẻ con. Thế mà bây giờ, nó nhìn lại, nó vẫn thế thôi, vẫn khá con nít, vẫn là 1 đứa học sinh thích lãng mạn, còn hắn thì khác hoàn toàn, hắn thuộc về nơi cần trưởng thành sớm hơn, hắn không còn cư xử nhắng nhít như mỗi lần đi chung với nó, hắn như 1 người đàn ông đã thành công trong sự nghiệp, nhìn hắn trông rất lớn.
“Quả là 2 thế giới khác nhau!” Nó tự thầm thì, rồi quay người, dắt xe đi tiếp.
Cùng lúc đó, người con trai đang đi cũng các nhân viên trong kế hoạch quy hoạc mảnh đất này chợt quay lại như 1 phản xạ nào đó mách bảo anh “Hãy quay lại”. Lúc người con trai quay lại cũng là lúc nhịp tim của người con trai này lại lệch đi 1 nhịp.
– Cô ấy!!! – Hắn vứt bỏ tất cả, chạy theo cái hình ảnh mập mờ đang đi từ từ trên con đường rải nhựa đầy gió kia.
Hắn vừa chạy vừa mong rằng đây không phải là ảo giác, cái bóng ấy nhỏ bé đến nỗi gió có thể cuốn đi lúc nào không hay. Trong hắn dấy lên 1 cảm xúc khó tả, hắn nghĩ rằng nếu hắn chạy đến không kịp thì cô ấy lại bỏ đi 1 lần nữa, hắn đã suy nghĩ, đã hối hận.
– Hoàng Như Băng! – hắn gọi to mấy lần như thế.
Nó nghe thấy tên mình, nó quay lại, thì cũng là lúc hắn ôm chầm lấy nó. Nó bất chợt thả cái xe đạp ra, phững người trước cái ôm ấm áp ấy. Tự dưng nó cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.