Bạn đang đọc Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng – Chương 39: Sau hôm đó
Nó uể oải dậy, hôm nay là chủ nhật thế mà nhà nó lại rủ nhau về nhà nội ăn bữa cơm gia đình hằng tháng. Hôm qua sau khi kết thúc bữa tiệc thì nó về thẳng nhà, không đi la cà vs mấy đứa trong lớp, còn ông Tý thì lại đi chơi tăng 2 vs hội cạ cứng của mình, nó quá mệt mỏi nên về thẳng nhà bằng taxi ngay lập tức, vì nó biết có ai đó đang cố gắng tìm nó để kéo nó đi chơi đâu đó nên nó có gắng trà trộn vào đám đông trước cổng trường rồi nhanh chân nhảy lên 1 chiếc taxi đậu gần đó, lúc nó đóng cửa xe thì nó chợt nghe ai đó đang kêu Hoàng Như Băng, thôi thì ai mà chả biết là hắn đang kêu nó nhưng nó mặc kệ hắn có chạy theo hay không. Tóm lại, cái vụ hắn “bày tỏ tình cảm” vs nó làm nó thấy mệt mỏi, đau đầu, nó cần làm gì đó để chấm dứt cái tình trạng này ngay lập tức.
Nó nhảy xuống giường, đi đến khung cửa sổ, mở toang nó ra, rùi đứng hứng gió thổi vào mặt cho tỉnh ngủ, rồi lại lăn ra nền nhìn lên trần nhà màu trắng, nó nhiu nhiu mắt, cố gắng không nghĩ ngợi gì, chỉ để cho tâm trạng thật thoải mái, không nghĩ tới những con người ấy nữa, bạn bè, bạn trong lớp, thầy cô, Minh, những người đã xem tiết mục hôm qua của nó và……..hắn. Nó quyết định hôm nay sẽ dành riêng 1 ngày cho riêng mình. Cái cảm giác nằm dưới nền lúc nào cũng dễ chịu hơn hết, nhất lại là vào 1 buổi sáng chủ nhật trong tiết thu như ngày hôm nay, sống lưng của nó cảm nhận được cái mát mát của nền gỗ, ánh nhìn nó dần chìm vào những khoảng nắng đang phủ hết căn phong của nó, điều này nó cực kì thích vì mẹ nó đã dành riêng cho nó – đứa con gai duy nhất của bà, căn phòng này hường về phía Đông, đã thế căn phòng nó lại có 1 khung cửa sỗ lớn, cùng vs 1 cái ban công khá rộng, tất cả chỉ cần kéo rèm trắng ra, mở cửa ra là gió và nắng của buổi sớm mai cùng ùa vào ngập cả phòng. Từ hồi nhỏ nó là 1 đứa con gái bệnh tật, thường xuyên đau ốm liên tục, việc nó sốt và ho là chuyện thường ngày, thêm cái chứng nhìn không rõ trong bóng tối nữa, 2 năm gần đây nó lại mắc cái căn bệnh lạ là Viêm tai giữa, cái bệnh này phiền ghê gớm, cứ trời mưa hay gió lạnh là y như rằng tai nó ù lên rồi lại nhói khiến nó không thể ngồi yên được, đau nhức đến tận óc, nhiều lúc tai nó còn chảy máu rồi đóng cục ở trong tai, đã chữa nhiều lần mà vẫn ko dứt, lâu lâu nó lại nhói nhói, đi đường xa thì tai bị ù thôi. Nói chung, má nó thiết kế căn phòng đầy ánh sáng này nhằm giúp nó cải thiện thể trạng vốn không được khỏe mạnh lắm.
– Ti! – mẹ nó gõ cửa phòng kêu nó, sáng chủ nhật nào mẹ nó cũng gọi nó như thế này. – Dậy thay đồ rồi đi xuống nhà nội mau! À! Nhớ mang máy chụp ảnh ẹ nữa đó.
-……….. – nó giả vờ không nghe gì hết, nó đang feeling mà mẹ nó lại kêu í ới như thế này, thiệt là ang~…..
– Có nghe không đó! Dậy đi rồi mẹ mua bánh kem cho ăn. Kêu thằng anh ba của con luôn đi, tối qua đi chơi tối khuya khoắt mới về. – Sau đó là tiếng bước chân xa dần.
“ Trời ạ! Lúc nào mẹ cũng lấy mấy cái bánh kem ra dụ dỗ trẻ em không à!” – Nó bật dậy rồi vươn vai 1 cái thật là đã rồi mang đôi dép Stich xanh dương vào, lững thững đi sang phòng ông Tý.
– Anh Ba! Dậy đi, mặt trời rọi tới mông rồi đấy. – Nó í ới đập cửa phòng.
– Để yên cho anh mày ngủ đê! – Ổng gào lên.
– Đừng có trách em đấy, hôm nay nhà mình về nhà nội ăn cơm đó, 5 phút nữa em quay lại mà anh không dậy thì đừng có trách em. – Nó giùng giằng đi vào nhà tắm.
10 phút sau. Nó quay lại, mở cửa ra thì thấy ổng đang trong tình trạng “ở dơ”, ổng vẫn còn mặc nguyên bộ đồ hôm qua đi khai giảng, áo lạnh 1 nơi, mũ bảo hiểm 1 nơi, giày và tất mỗi hướng 1 chiếc. Nó chắc mẩm chắc hôm qua ổng mang nguyên đôi giày đi vào trong nhà lên tới đây rồi lăn ra ngủ luôn.
– Đừng có trách em đó.
Nó bỏ đi rồi quay lại vs cái loa hình con heo trắng đen, nó đặt xuống cạnh chiếc giường mở ngay bài Gangnam Style vs mức loa to nhất, rồi nhảy ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Mặc kệ bên trong là những tiếng hét “Ty, tắt ngay cái loa đó ngay!” “Ồn ào quá đê!” “Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”. Nó đứng ở phòng bên cạnh mà cười hí ha hí hửng, kiểu này là ổng không tìm thấy cái loa rồi vì nó nhét vào cái ba lô ở dưới gầm giường mà.
Sau đó là bài I’m The Best của 2NE1. Nó vừa sấy tóc vừa lắc lư theo điệu nhạc thì cũng là lúc ông anh ba của nó đổ bộ vào phòng nó với 1 khuôn mặt khá là khó tả.
– Nhỏ Ty này! Mới sáng sớm mà muốn chết hả. – thế là ổng nhào vào định đập cho nó 1 trận nên thân vì cái tội chơi chiêu mở nhạc to, đã thế còn giấu cái ba lô đi mất làm ổng muốn phát khùng luôn.
– Ế ế! – Nó né, rồi chạy luôn xuống tầng trệt.
– Đứng lại đó. – Ổng rượt theo nó. – Mày chết vs anh mày.
– lêu lêu, ngủ nướng mà còn đòi đánh em gái, xấu hổ quá đi. – nó vừa chạy vừa cười ha hả nhue điên.
Nó chạy xuống thì thấy mẹ nó đang rót cà phê cho ba nó, còn anh hai nó thì vừa mới đi chạy về mồ hôi nhễ nhãi, nó liền nhanh trí núp sau lưng mẹ nó, núm lấy 2 vạt áo len của mẹ. Ông Tý vừa chạy xuống chưa kịp chụp nó lại đánh thì đã bị mẹ nó véo tai.
– Xem nè! Tôi hôm qua đi chơi về, không thèm cởi giày mà đi thẳng lên phòng làm mẹ phải nai lưng ra lau. Sáng thì ko chịu dậy, dậy rồi lại rượt em gái mình chạy khắp nhà như thế. Mẹ thiệt không hiểu nổi con lớn xác mà chả trưởng thành chút nào cả.
– Ui da! Mẹ, đau! Lần này con biết lỗi rồi, lần sau ko dám nữa đâu. – Ông nhăn nhó như muốn khóc đến nơi.
– Mẹ tha cho nó đi. – Anh hai nó lại bênh ổng.
– Đừng tha mẹ! Cho đáng đời! – Nó lè lưỡi vs ổng.
– Này con nhỏ kia, anh mày chưa xử tội mày đó nha. – Ông Tý gằn giọng vs nó.
– Đó đó! Lại cãi nhau nữa, mẹ kêu nó kêu con dậy đấy. – mẹ nó quéo mạnh hơn làm ổng la á lên 1 tiếng thật rõ là đau.
– Thôi! Thôi! Đừng có quéo tai con nó nữa, nó lớn rồi, đừng có mà bạo lực như thế vs con. Tự khắc nó sẽ hiểu thôi, mau lên nà thay đồ xuống đây ăn sáng rồi đi xuống nhà nội ăn cơm nữa đó. – Lúc nào ba nó cũng là người chốt hạ mấy cái vụ như thế này. Mẹ nó thì nghiêm khắc còn ba nó thì dễ dãi, thế là bù qua chắp lại thì được 3 đứa con điên điên như chúng nó. – Còn Ty nữa, con gái gì mà người thì lôi thôi như thế mà chạy khắp nhà là sao? – Ba nó đặt cuốn báo xuống bàn nhìn nó.
– hehe! Tại anh ba rượt con chứ bộ, con đang sấy tóc mà ảnh lại nhào vô đánh thì phải chạy mới là thượng sách chớ. Thui con lên phòng thay đồ đây. – nó hí hí rồi chuồn thằng lên phòng, chứ còn đứng đó nữa thì nó ko còn nguyên vẹn với ông Tý đâu.
Sau khi mặc chiếc quần jean ngố, cùng vs chiếc áo ba lỗ trắng rộng, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi caro trắng xanh dương, đương nhiên khi là khi nó mặc vào vô cùng thoải mái. Lấy 2 bộ đồ nhét vào ba lô, bộ tai nghe và máy nghe nhạc như thường lệ và hai cái điện thoại rùi. Ngắm mình trong gương 1 lần nữa, nó quyết định đội cái mũ xanh dương mà anh hai mua cho nó, mang vào chân đôi converse đen trắng.
Lúc nó xuống thì mẹ nó đã xách đồ ra xe, 2 ông anh của nó thì ngồi vắt chân ở trong đó, ba nó thì đi kiểm tra 1 vòng các cửa.
– Cái ghế bên cửa phải là của em. – Nó nhảy lên xe, rồi hất cằm vs ông Tý.
– Nhiều chuyện quá, né ra để anh mày ra ghế sau coi. – Ông Tý cằn nhằn.
– He he! Còn cay cú zụ hồi sáng à! – Nó cười híp mắt.
– Ừa! Làm gì mà hôm nay chơi nguyên 1 bộ xanh thế hả? – Ổng yên vị ở ghế sau cùng.
– Lâu lâu cũng phỉa đổi mới chứ, hôm qua anh đi đâu mà khuya khoắt mới về thế, vào phòng còn nghe mùi rượu nữa chứ, anh phải đãi em kem vì em đã ko mách mẹ đấy.
– Đêm qua, tao định về sớm nhưng mà bị thằng Minh Phong tóm bắt đi chơi xả buồn gì đó, tao hỏi mãi nó lại lằng nhằng cái gì mà tôi không có gì xứng vs cô ấy ư, tại sao cô ấy không hiểu rõ cảm xúc của tôi, nào là cô ấy tôi chắc đang nhầm lẫn gì đó trong khi đó tôi đã nói thẳng là tôi thích cô ấy….. vân và vân….. Tao chả hiểu thằng này bị con nào hút hồn mà cứ lãi nhãi như thế, rượu thì uống liên tục, anh mày phải ngăn lại thì lại bị ép uống. Chán, sáng ra đã còn bị con em gái chơi xỏ nữa. Cay cú lắm rồi đó.
– Hớ hớ! – nó ngây người ra khi nghe mấy cái thông tin về hắn từ ông anh, không ngờ hắn lại bị như thế. – Em chịu, hắn thích ai đó, chắc bị người ta từ chối nên mới rủ anh đi uống, thảm nhể, anh ta đào hoa thế, cô nào nghe anh ta tỏ tình như thế đảm bảo họ chỉ nghĩ hắn đang đùa giỡn thôi nhỉ?
– Tao không biết, nói chung bữa sau 2 anh em nhà chúng ta phải tránh xa tên đó đi, anh mày quãi rùi đấy. Đừng có nói chuyện, im cho anh mày ngủ thêm coi. – Nói xong ổng lấy con gấu bông đặt trên kệ xe ở đằng sau làm gối, rồi lăn ra ngủ ngon lành.
Nó quay lên thì gặp ngay ánh mắt dò hỏi của anh hai.
– Chuyện gì mà nghĩ ngợi lung tung thế hả? – Anh hai vừa gõ bàn phím laptop vừa hỏi nó.
– À! 1 tên phiền phức mà em vs anh ba không may bị dính vào, khổ lắm. Em đang tính kế cắt cái đuôi ấy.
– Uhm! Làm gì thì làm nhưng mà phải đặt việc học lên hàng đầu đó nghen. – Anh hai nó lúc nào cũng vậy. Đã ít nói, trầm trầm, mà mỗi lần nói chuyện vs nó đều chốt hạ bằng câu “phải đặt việc học lên hàng đầu đó nghen”.
– Dạ vâng! – Nó quay ra bên cửa sổ ngồi im, mở nhạc lên nghe.
Nhà nội nó vốn nằm ở ngoại ô, nằm ở giáp ranh của 2 thành phố xầm uất nên ở khu vực này nhìn thì có vẻ nhiều xe nhưng đi sâu vào trong các đường quốc lộ là những nơi yên tĩnh hết sức. Ông của nó là 1 nhà kinh doanh có tiếng ở thị trường cà phê và thức ăn nhanh, sau khi yên tâm giao lại toàn bộ sự nghiệp của mình cho 3 đứa con trai, ông đã nghĩ hưu ở cái hẻo lánh này. Nó rất thích về nhà ông nhưng vì đường lại khá xa mà nó chỉ được đi xe đạp điện nên nó chỉ được về nhà ông khi ba hoặc mẹ nó chở nó về bằng xe ô tô thôi. Mà nhà nó những 5 người nên ba nó phải sắm cái ô tô 7 chỗ để phục vụ cho đủ yêu cầu cho 3 anh em nhà nó, chuyện là từ nhà nó về nhà ông mất những 1 tiếng đồng hồ nên việc ngồi ê mông ở trên xe mà ngáp ngắn ngáp dài là chuyện không thể đối với 3 anh em nhà nó là không thể, vì vậy cứ như 1 vòng tròn, ghế đằng sau sẽ được dùng trong việc ngủ. Hôm nay vì ông Tý khá mệt mỏi nên nó và anh hai nhường cho ổng, chứ theo lẽ thường thì hôm nay là của anh hai nó, nhưng mà thấy anh hai nó cứ ngồi gõ tách tách cái bàn phím mà không còn tranh giành như trước nữa nên nó nghĩ chắc ổng hôm nay có dự án nào đó nên mới đem máy tính theo như thế này.
Tối hôm đó, sau khi ăn uống no nê, nó lên kế hoạch năn nỉ ba nó cho nó nghỉ 1 hôm, vì ông nó lại ho nhiều (cái này thì hơi vô lí), cộng thêm nó lại đau đầu (cái này nó mới bịa ra, chứ hồi chiều nó còn nhảy tưng tưng vs mấy đứa em họ). Năn nỉ quài, nó mếu máo, mặt xị ra mà ba nó vẫn ko cho. Thế là ông cũng thương nó, nói 1 tiếng rồi ba nó gật đầu cái rụp. Nó sung sướng hết chỗ tả.
Nó khoái chí đi thay bộ đồ ngủ mà nó đã chuẩn bị săn ở tronmg ba lô ngay từ sáng, rồi ngồi uống trà ăn bánh đậu xanh với ông nội và bà nội ngay trước mặt ông Tý. Ông tý thấy thế thì ổng đệch mặt ra, rồi ngồi thụp xuống năn nỉ ba nó cho ở lại, vì lí do em nó ở lại 1 mình sợ nó buồn nên ở lại với nó cho có anh vs em. Và đương nhiên ba nó không cho rùi, ổng năm nay lên 12 rùi ko được lơ tơ mơ như hồi trước được. Thế là nó vui vẻ tiễn ba mẹ va 2 ông anh chứ sao. Chiều ngày mai ba nó sẽ đi đón nó, và nó sẽ được 1 ngày chơi xả lánh ko còn nghĩ ngợi đến việc học tập hay cuộc sống trên thành phố hay về con người đó…..
Sáng sớm hôm sau, nó theo ba ra chợ mua thức ăn về, ngồi đọc mấy cuốn sách cỗ lỗ hủ của ông. Nó khoái mấy cái cuốn mang tính lịch sữ này lắm, trên kệ sách nhà ông nó còn có nguyên 1 bộ Harry Poter cũ cũ, vài cuốn ngìn lẻ 1 đêm, vài cuốn thần thoại……, có hôm nó rảnh rỗi đến mức ngồi đọc hết 1 cuốn Tam quốc chí dày cộm luôn. Nó mà đã đọc thì chỉ có hết cuốn này đến cuốn kia, mà cái sở thích đọc sách liên tù tì không ngừng nghỉ này thì nó được di truyền từ ông nội nó chứ không ai khác, trong nhà nó ngoài nó ra thì ba nó cũng hay đọc chút chút còn ông Tý hay ông anh hai nó thì không bao giờ đụng đến cái giá sách to đùng này của ông nó.
Sau khi ăn cơm trưa với 2 ông bà, nó ra ngoài hiên nhà, nơi hướng tới sân vườn của ông nó, nằm trên chiếc phảng gỗ mát rượi, nó nhiu nhiu mắt, hưởng thụ cơn gió mát thổi từ con sông gần nhà. Đã lâu nó không nằm im như thế này. Khi ở trên thành phố nó trở thành 1 cô gái cá tính, năng động hay chạy nhảy, nói luyên thuyên không ngừng nghỉ nhưng khi về đây nó trở nên trầm lại, không nói nhiểu, chỉ ậm ừ vài câu, thích ngồi ở sau nhà như thế này, thích nhìn về hướng xa xăm kia, thích nằm ngửa ra rồi nhìn trời, đếm từng đám mây bay qua và lúc nào cũng không biết được đám mây kia nó dài bao nhiêu. Nó là như thế, nó thích ở đây hơn là ở trên cái trung tâm thành phố xầm uất kia, ở đây nó được là chính mình không còn nghĩ ngợi khi ra đường mình phải mặc gì, cư xử như thế nào cho phải phép ở nơi công cộng, khi đi học thì phải thực hiện những nội quy khắc khe. Mỗi lần nó về đây nó đều kể cho bà nó nghe, bà nó nghe thế liền cười, bảo rằng nó mới có chừng mấy tuổi mà đã suy nghĩ “người lớn” thế chả bù cho anh ba nó, vẫn còn trẻ con lắm. Bà nó khuyên nó rằng: Nhiều khi đường đời nó không có trươn lánh như đường nhựa ở trên thành phố đâu, mà nó gồ ghề, lắm ở gà ở voi. Vậy nên con phải cẩn thận, có lúc con sẽ ngã nhưng con phải biết đứng dậy mà đi.
3h chiều, ba nó đón nó về. Nó ôm ông bà lần cuối rồi lên xe về nhà. Nó mở điện thoại ra thì thấy có cả chục tin nhắn, thiệt thì từ sáng hôm qua đến giờ thì nó chưa mở điện thoại ra lần nào cả, nó chỉ biết có chơi đùa với mấy nhóc em họ cũng về như nó, ngày hôm nay thì nó ngồi ê mông ở trong phòng đọc sách của ông nên cũng quên béng đi mấy cái công nghệ thông tin này. Nó đọc lần lượt các tin nhắn, hầu như là của mấy đứa lớp nó, nhưng mà có 1 2 ngày thôi mà chúng nó làm gì mà nhắn nhiều như thế này cho nó.
Từ: Phong điên:
Mau len Face, t da~ gui?link rui` doa’. Coi di, rui choa y’ kien’ nhak. ^_________^
Từ: Nhi
Trời ạ! Mày mau lên Face đi, có chuyện động trời rùi đó, lớp mình chúng nó rối lắm rồi.
Từ: Phong điên:
M dau^ roj? Bao?len Face ma ko thay’ tam hoi là sao?
Từ: Lan lớp trưởng:
Băng ơi! Thằng Phong với con Nhi lớp mình đang gây náo loạn trên Face kìa, pà lên xem rùi dẹp chúng nó dùm tui nhak. Mấy đứa lớp mình tụi nó đau hết cả đầu rồi kìa. T.T
……
Đọc xong mà nó chả hiểu cái đếch gì cả, nào là làm loạn, link gì chớ, mà tại sao nó phải lên coi chứ. Nó nghĩ chắc thằng Phong và con Nhi đang quậy cái gì, không có ai trong lớp dẹp loạn giùm nên mấy đứa lớp nó mới nhắn tin hú héo nó dẹp giùm. Đang đọc lại mấy tin nhắn đó 1 lượt thì bỗng dưng Minh Phong gọi cho nó, thấy thế nó chẳng muốn bắt máy nên để nó im lặng luôn. 2 phút sau thì Minh Phương gọi cho nó, nó nghĩ kiểu này lại bị anh zụ rùi nên nó cũng ko nghe. Cứ như thế từ lúc về đến nhà, 2 anh em nhà mặt trời làm điện thoại cả chục cuộc gọi nhỡ.
Vừa bước vào phòng thì nó bị ông Tý kéo sang phòng, bắt nó ngồi xuống trước máy tính của ổng.
– Xem trước cái này đi! – Ổng mở ra cho nó 1 cái video từ YouTube, nó tò mò xem, ở trên nó ghi là tiết mục biểu diễn của 11A2 trường Dream. Nó ấn nút play, vì nó nghĩ thằng Phong chắc mới đăng lên đây mà.
Nó coi xong thì cũng chả có gì, trong video này thì nó đương nhiên là 1 đứa con trai đàn guitar và còn nhảy hiện đại nữa, mà ko ngờ lên máy thì lúc nó nhảy ánh sáng lại tập trung ở chỗ nó làm cho nó nổi bật hẳn.
Coi xong, nó nói với ông Tý.
– Có gì mà anh lại kéo em sang phòng mà coi mấy thứ này, mới về mà đã…. – Nó chưa nói hết câu thì ông Tý đã mở sang 1 trang của Face.
Trang ấy tên là Nhân vật bí ẩn của 11A2. và avatar của hội này là hình nó đang tạo kiểu với lớp nó (đương nhiên lúc đó nó là 1 thằng côn trai), trang bìa là ảnh nó đang đàn guitar, nhưng mà hình này chụp khá gần và đương nhiên trông nó trong hình cực kì đẹp trai, chính nó cũng không ngờ mình lại đẹp trai đến thế. Chính nó còn thấy xiu xiu trước cái hình tượng mới này.
Ở dưới là hàng loạt các câu của fan: Anh ấy là ai trong lớp 11A2? Anh ấy tên là gì, mình rất muốn gặp anh ấy thêm 1 lần nữa. Mà tại sao anh ấy lại không có ở trong lớp 11A2, rút cuộc anh ấy là ……. V…..V……V cứ như thế, nó di chuột xuống phía dưới, tương tự lại là hàng loạt câu hỏi như thế khiến nó hoa hết cả mắt.
– Chuyện này? – Nó quay sang hỏi.
– Anh cũng chả biết. Hồi sáng nay, xuống lớp mày thì thấy cả đám nữ sinh bu đông hết cả chỗ đó. Chật vật lắm mới vào tới trong thì lại bị đám đó la lên vì có nét hao hao giúng “anh ấy”. May là thằng Phong ra đính chính đây là anh Hoàng Hải Long lớp 12A5, nếu không thì anh mày không toàn thây mà về nhà như bây giờ đâu. Cái vụ này anh nghĩ là do thằng Phong bày têu, còn cái hội đó đó thì chắc do con Nhi lập ra cho zui, nhưng không ngờ đám con gái 2 trường lại hưởng ứng hùng hậu như thế. Bây giờ thì cái đám lớp em đó, chúng nó cứ bị người ta hỏi nhân vật đánh đàn guitar là ai, tại sao thấy không có trong lớp học. Nói chung chúng nó bây giờ chả biết nói năng như thế nào. Và cái nhân vật kia là 1 ẩn số chưa lời giải đáp, lượt xem trên Youtube đã lên 50.000 views rùi đấy.
Sau khi nghe anh ba tường trình lại 1 cách cặn kẽ nó mới hiểu rõ vấn đề hóa ra hôm đó thằng Phong còn dặn nó nhớ chờ xem chuyện hay nhak. Ặc! Thật ko ngờ, thằng Phong và con Nhi dám làm mấy cái vụ như thế này, thật, chỉ gây thêm phiền phức cho nó. Điện thoại nó lại rung lên lần nữa, lần này lại là hắn, nó cũng hơi tò mò tại sao hắn lại cứ gọi liên phanh cho nó là sao. Nó chả muốn thắc mắc nữa, nên bắt máy.
– Alo!
– Từ hôm khai giảng cho đến giờ em đã ở đâu hả? – hắn hỏi gấp gáp.
– Ở nơi tôi muốn ở. Anh hỏi hay nhỉ? Anh trai tôi còn mặc kệ nữa kìa, anh rảnh rỗi quá mà gọi điện cho tôi nhiều thế làm gì hả?
– Tại sao hôm nay lại ko đi học, còn cái nhân vật bí ẩn kia nữa, rút cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
– Ơ! Tại sao tôi phải trả lời anh chứ?
– Em nên nhớ là tôi đã tỏ tình với em rồi đấy.
– Thì sao chứ? Những lời mà tôi đã nói sau đó anh không để lọt tai hay sao?
– Uhm! Mặc kệ em có đối khánh cỡ nào tôi cũng cứ theo đuổi em, chuyện em nghỉ học là sao, em bị đau ốm ư?
Nghe xong, nó muốn té ngửa ngay lập tức, từ bao giờ hắn lại nói năng ngọt ngào như thế với nó, còn quan tâm nó đau ốm gì nữa.
– Tôi chả làm nữa, nếu như anh không rảnh rỗi cứ gọi liên tục thì may ra tôi không bị đau đầu như bây giờ đâu. Cúp máy đây, tôi mệt mỏi lắm rồi. – Nó cúp máy, rồi lặng lẽ đi về phòng của mình.
– Lại thằng cha đó hả? – Ông Tý hỏi nó trước khi nó ra khỏi pòng.
– Dạ! – Nó đáp trong tâm trạng mệt mỏi.
Ông Tý chả biết nói gì, chỉ biết chui tiếp vào cái đống bài tập đang chất đống ở trên bàn, nay đã 12 rồi, lớn rồi, trước mắt ổng là con đường đại học, ổng ko nên chơi nhiều nữa phải học thôi.
Nó về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi lao vào làm bài tập, trong lòng ko hề nghĩ ngợi gì đến mấy thứ khác.
9h tối, sau khi làm xong bài tập và học xong bài cũ, nó mới mở máy tính vào mấy cái diễn đàn như thường lệ để nghe ngóng mấy cái tin về thần tượng của mình, sau đó nó vào Facebook để xem mấy cái tin nhắn. Hóa ra có những gần 30 cái thông báo, trong đó hơn 1 phân nửa là tin rác, còn lại có 1 số cái cũng đáng gây chú ý như: nó được con Nhi mời tham gia vào cái hội đó đó ấy, thằng Phong thì tag nó vào cái link chia sẻ cái video đó đó ấy, rồi hàng loạt các trạng thái của mấy đứa lớp nó, 1 vài bài đăng trong trang của lớp nó. Đang đọc dần dần mấy cái ment trong cái hội đó đó, càng đọc nó càng thấy tò mò: Tại sao chỉ là 1 đứa con trai thể hiện chút tài năng thôi mà đã nổi tiếng như thế này?. Thì thằng Phong inbox cho nó
Phong: Hi Hi! Coi chưa?
Nó: Coi hết rùi “icon giận bốc lửa”.
Phong: Thấy sao *cười nham nhở*
Nó: Mai tui lên lớp xử đẹp 2 đứa tụi bay.
Phong: Nhưng chuyện đã lở rùi, ko sửa dc gì nữa đâu.
Nó: Cứ đập cho tụi bay cho hả giận rồi tính sau.
Phong: Hơ hơ? Pà thiệt là…… À hồi sáng cha Minh Phong xuống tìm pà đưa cho pà 2 cái vé xem phim mà chả thấy pà đâu nên hắn về luôn.
Nó: Cha đó, giúp tui nghỉ cách cắt đuôi đi. Tui và ông Tý, anh em nhà chúng tôi chán lắm rồi.
Phong: Sao sao? Kể tường tận nghe coi.
Thế là nó kể chi tiết cho thằng Phong nghe, kể cả các vụ hắn tỏ tình vs nó. Thằng Phong alf người nó tin tưởng nhất trong đống bạn chí cốt của nó, một khi nó đã giải bày tất cả vs thằng này, bảo đảm nó sẽ cố gắng giúp nó hết sức mình. Vì vây, có chuyện gì khó nói thì nó đều nói cho thằng bạn thân này cả.
Phong: Được rồi, tui sẽ nghĩ cách. Nhưng mà không bạn Băng nhà ta lại ghê gúm nhỉ, lần trước là con cá Minh to đùng, bây giờ lại là 1 con cá Minh Phong to oành. He he, kiểu này thì….. chết đi chớ.
Nó: @.@! Năn nỉ đừng có nói vs ai đó, kể cả ông Tý nữa, ổng mà biết thì ổng chọc cho tui quê luôn đó, sợ lắm *nổi da gà*.
Phong: Ừm ừm! À, mai đi học mặc đồ cho nữ tính chút nhak. Nghiêm túc đấy.
Nó: sao?
Phong: Hôm nay pà ko đi học, mà cái đám nữ sinh đó lại đang tìm cái nhân vật ấy ấy. Vì vậy để tránh có trường hợp pà bị phát giác sớm nên cả lớp đề nghị pà mai đi học nữ tính chút chút. Năn nỉ, nếu pà ko muốn chết sớm thì cứ làm theo lứi bọn tui đi nhak.
Nó: Nhờ phước của ai đó mà tui bây giờ mới khổ sở như thế này.
Phong: Hihi!
Sau đó out ngay lập tức, chui lên giường ngủ cho tới sáng mai. Ngày mai đối với nó sẽ là 1 ngày mệt mỏi đây, thế nên bây giờ nó cần ngủ cho lại sức cái đã.