Bạn đang đọc Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng – Chương 37: Nước xúc miệng
Vừa mới định mua vài bịch bánh quy để nhai từ từ trong giờ ra chơi, thì nó chợt nghe thấy tiếng ồn ào, quay ra thì gặp ngay cái mặt quen quen nhưng cũng lạ lạ. “Chắc là ko quen!” Thế là nó quay mặt lại, chờ đợi cô bán hàng bán đồ ình theo thứ tự “tự nhiên” đã có ở căn tin này. Hôm nay nó còn chưa kịp định hình là mình đã mang cái gì, cần làm gì vào ngày hôm nay, từ lúc thức dậy cho đến giờ thì nó cứ như ở trên trời vậy, bùn ngủ nên đầu óc cũng lú lẫn luôn, đi bộ từ cổng trường vào mà nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như bò đội nón vậy, chả quan tâm ai đang làm gì mà cứ cúi gằm mặt xuống nhìn đường mà đi. Đang chờ đến lượt mình thì bỗng dưng có 1 tên con trai nào lại chán ngang mặt nó, nhào vào mua trước nó. Thế là nó liền huých vai của thằng con trai đó.
– Này cậu! Cũng phải có trật tự chớ! – Nó nói.
– Vậy ư? Hồi giờ tôi mới biết được là căn tin này cũng có trật tự đó! – tên con trai đó quay mặt lại.
– Hừm! Tưởng là ai! Hóa ra là cậu chủ Trần Minh Phong. – Nó liếc 1 cái. – Vậy thôi! Đây là trường của nhà cậu thì đối vs anh thì ở đây cũng là nhà, mà nhà thì có trật tự gì chứ! – Nó quay mặt đi chỗ khác.
– Này! Ko tức hả? Bị cướp chỗ mà còn nhường người ta là sao? – hắn dùng tay phải quay mặt nó lại.
– Tức làm gì cho hại cái thân! Bỏ cái tay đầy mùi nước bông của anh ra mau. – Nó hét lên.
– Cái gì? Nước bông? Cô có biết loại nước hoa này tốn bao nhiêu tiền ko? Hàng ngoại nhập đấy. – hắn đưa tay hửi hửi.
– Nồng quá! – Nó đưa tay bịt mũi lại. – Đề nghị tránh xa tôi ra.
Hắn ngay lập tức nhảy ra khỏi cái hàng ấy rồi đứng nhìn nó như trời trồng vậy. Thiệt, từ hồi hắn xài loại nước hoa này có thấy ai nói gì đâu, nhưng mà ngửi lại cũng hơi nồng.
Sau khi mua được bữa ăn sáng của mình thì nó đi ra ngay.
– Này đứng lại đó cho tôi! – hắn kéo tay nó lại.
– Chuyện gì! – Nó đang xem lại đóng đồ mới mua được.
– Hôm qua có về nhà an toàn ko? Hay lại đi lang thang ở đâu đó nữa.
– nè! – Nó giang 2 tay ra. – Chưa chết, ko bị thương, ko bệnh tật. Mà anh nhiều truyện từ hồi nào mà nay lại rảnh rỗi quan tâm đến tôi thế?
– Vậy ư? Tôi ko biết……nữa…..Này, chưa nói xong mà đã đi là sao. –Hắn chợt thấy nó đang cố chạy vào khu B.
Hắn cũng chạy theo nhưng nó chạy nhanh quá chỉ cách hắn chừng 2 mét thôi.
Rồi tự nhiên nó dừng lại, đứng dụi mắt, làm hắn chạy từ phía sau thấy vậy liền giảm phanh lại xém chút nữa là té dập mặt rồi.
– Sao lại đứng lại như thế hả? Xém chút nữa là tôi hun đất rồi. Mà mắt bị sao thế?
– Mắt! Bụi! – Nó nói như muốn khóc. – Cấn quá đi! Bụi bay vào mắt. Khó chịu quá!
-Để coi! – Sau đó hắn thổi phù vào mắt nó. – Được chưa!
– Chưa! Nó bự lắm! Vẫn còn! – Nó dụi tiếp.
Thế là hắn phải nhích gần đến gần nó, đưa mặt mình vào gần mặt nó để thổi cái hạt bụi kia. Lúc hắn thổi xong cho nó thì nó chợt rùng mình lên như 1 con mèo chợt xù lông lên.
– Rừ! – Nó xoa cánh tay vào nhau.
– Sao thế? – hắn thấy lạ liền hỏi.
– Anh dùng nước xúc miệng mùi bạc hà hả? – Tự nhiên nó lại hỏi 1 câu ngốc xịt như thế này làm hắn cười ầm lên.
– Hở? – hắn đớ người vs con nhỏ này luôn.
– Không phải thì thui! – Thế là nó đi luôn 1 hơi lên phòng học lớp mình.
– Ơ! Con nhỏ điên này! Hôm nay ăn trúng phải cái gì mà để ý cái gì đâu ko, nước xúc miệng ư, làm mình tốn công cả tiếng đồng hồ để làm cái đầu này. Khốn thiệt! Bực mình rùi đó! – Hắn đá 1 vào cái gốc cây gần đó. – Á! Làm bằng kim loại hay sao mà đau như thế này.
Nó vừa mới bước vào phòng thì lớp chúng nó ồ lên 1 hơi làm nó giật mình rồi đứng như tượng.
– Hú hú! Không ngờ bạn Băng nhà ta lại có diễm phước như thế! Có phải bạn tui ko phải hả giời? – Nhỏ Huyền nhảy ra túm lấy vai nó lắc qua lắc lại làm nó chóng mặt muốn ói luôn.
– Bạn Hoàng Như Băng học lớp 11A2, bảng tên nó đây nè! Ko lộn đâu! – thằng Phong phóng lại chỗ nó. – Lại đây, nhân vật sì can đồ của lớp chúng ta. – Thằng Phong kéo nó đi về chỗ của nó, rồi để nó ngồi xuống rồi lên bục giàng nói to. – Xin thông báo, hiện tại thì lớp mình có 1 tin khá hot liên can đến hotboy Trần Minh Phong trường Dê Rờ.
– Chuyện gì thế hả? – Nó quay sang hỏi nhỏ Nhi.
– Cứ nghe thằng Phong rùi nói sao thì nói. – Nhỏ Nhi vừa nói vừa cười cười làm nó sởn cả da gà.
– Hôm qua, bạn Trung lớp ta đi chợ mua đồ đạo cụ cho lớp ta đã nhìn thấy 1 cảnh khá là ghê gớm, ngang ngử sóng thần và trời sập. Chuyện là thế vầy: Bạn Trung bạn thấy bạn Băng đi chợ nhưng không phải là 1 mình mà là 2 mình, mà còn có anh chàng đẹp troai Trần Minh Phong đi theo sau vs 1 dáng dấp gọi là đang theo dõi bạn Băng-1 bạn gái cá tính mà-ai-cũng-biết trong lớp ta. Mà bạn Trung ko hề cận, ko hề bị quáng gà, phải ko Trung?
– Vâng! – Thằng Trung đứng lên cười cười hí hí như 1 con ngựa.
– Vậy, bạn Băng cho ý kiến đi! Bà yên tâm đi, chuyện này lớp chúng ta chie đồn trong nội bộ mà thôi! – Thằng Phong cười gian tà.
Thế là cả lớp cười ồ lên.
– Phải ko bà? Đúng ko thế, tại sao 1 hotboy đẹp trai như anh ấy lại theo dõi bạn mình như thế này, ước gì là mình nhỉ? – Đầu tiên là con Nhi quay sang hỏi nó, trong khi nó còn đang ở trạng thái đơ như tượng.
Rồi sau đó là mấy đứa trong lớp nó:
Phải ko thế?
Anh Trần Minh Phong đấy?
Băng lớp ta có bồ á?
Không thể nào, em Băng đẹp gải của tui! Em ấy là của tôi, sel lại để cho tên Dê Rờ đó chứ?
Cái gì? Em Băng là của tui.
……
Blah…..Blah,,,,,Blah//////
Tai nó ù lên, chả nghe chúng nó nói gì nữa “Ôi trời ơi!” Nó chỉ biết than thế thôi.