Bạn đang đọc Vị Yêu – Hoa Mong Manh – Chương 22
Qua những hôm sau, Việt bắt đầu gần Ly nhiều hơn. Những tin nhắn nhắc nhở cô thức dậy, chúc ngủ ngon hay đại loại như thế tới đều đặn và liên tục. Dù vậy nhưng anh tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện “tỏ tình” hôm trước. Vì thế mà Ly cũng cảm thấy thoải mái, không quá ngượng ngùng. Anh muốn Ly thật bình tâm suy nghĩ kĩ càng trước khi đón nhận tất cả tình cảm của anh.
-Cái gã đó đã tỏ tình rồi, sao còn chưa nhận lời? Kể ra anh ta cũng khá mà.
Ly tròn mắt nhìn Mai và hét lên hỏi vì sao cô biết chuyện đó.
-Ồ có gì mà không biết. Mày là bạn tao cơ mà.
-Chả phải tao đã nói rồi sao. Tình yêu đã vô hiệu với tao rồi, không còn tác dụng với tao nữa đâu – Ly vừa nói vừa lảng đi chỗ khác, vớt vát… chút sĩ diện.
-Mày… Vẫn bị ám ảnh chuyện cũ ư, Ly? Hoàng…
Lại nữa rồi. Ly lại bị Mai túm thóp. Không biết từ bao giờ mà Mai đã vượt mặt cô trong khoản đoán ý nghĩ người khác.
-Tao cũng không biết nữa.
Im lặng.
Ly không biết làm gì ngoài việc vân vê mãi cái mép áo.
Mai chống cằm, quay hẳn người qua phía cửa sổ, đôi mắt thẫn thờ nhìn một nơi sâu thẳm xa xăm.
-Hay bởi vì mày không yêu anh ta? – Mai quay người lại, nói và nhìn
Ly bằng một ánh mắt van nài khẩn thiết một điều gì đó tương tự
như lời cô vừa nói.
Sửng sốt. Trước giờ Ly rất nể phục và yêu quý Việt. Nhưng yêu thì cô chưa nghĩ tới nhiều, còn nói không yêu thì chưa bao giờ Ly nghĩ thế.
Thật sự cô không thể hiểu được chính mình nữa.
Vậy rốt cuộc điều gì khiên cô phải lưỡng lự trước tình cảm của anh?
-Có lẽ tao chưa đủ can đảm để yêu thêm một lần nữa, chịu thêm một lần đau nữa, Mai à!
*
Cái sân thượng của khu nhà 5 tầng cũ kĩ là điều duy nhất làm Ly hứng thú với cái trường đại học này. So với ngôi trường cô đã học ở Mỹ thì quả thật nó chỉ bé bằng một phần ba. Khoảng sân này đã bỏ từ lâu, chẳng ai lui tới nên luôn vắng vẻ thế này. Mọi thứ đều phủ bụi mờ mịt vì không ai lau quét, duy có một khoảng nhỏ là khá sạch sẽ mà Ly thường tới đứng hoặc ngồi chỗ đó. Mỗi khi không biết làm gì là cô lại trèo lên đây một mình. Nghe nói tòa nhà này đáng lẽ đã bị dỡ bỏ để xây cất lại, nhưng không hiểu vì lí do gì mà dự án lại bị hoãn, làm cho khu nhà trở nên heo hút thế này.
Chạm tay vào gờ tường lạnh lẽo và sần sùi, cô dần hít sâu, lấy lại thăng bằng ình. Có cảm giác mọi chuyện đang rối tung hết cả lên, không biết phải gỡ ra từ chỗ nào và quan trọng hơn là phải gỡ như thế nào. Thủy vẫn đi về trên xe của Huy mỗi ngày, trông có vẻ như là họ đã thành đôi thực sự. Nhưng điều khiến Ly không khỏi lo lắng là cái nhìn của Huy. Mỗi lần tới lớp chờ Thủy về cùng, Ly thấy rõ anh nhìn mình không bình thường chút nào. Có lẽ là một chút bực dọc, phẫn nộ, không thỏa hiệp và đầy thách thức. Và còn một cái gì đó, khác hơn bình thường, đáng lí rất dễ nhận ra nhưng cuốn vào những điều khác trong mắt anh làm cô không thể hiểu hết được đôi mắt đó. Quan trọng hơn là ánh mắt anh lúc nhìn Thủy. Ly không rõ có phải mình nhầm hay không nhưng cô cảm thấy một cái gì đó hững hờ và vô tâm, không liên quan chút nào tới những thứ như là quan tâm hay yêu thương. Ánh mắt của anh buộc Ly phải nhớ lại từng chút một, rằng Huy đã chuyển thái độ với mình như thế nào, từ lả lướt anh-anh-em-em sang sự cục cằn kiểu “cô và tôi” như thế nào, cho tới việc mình đã ép anh ta quen với Thủy ra làm sao. Mọi thứ ngập ngụa trong đống dấu hỏi chấm và chẳng ai giải đáp cho cô.
Rồi Ly cũng nghĩ tới Việt và lời tỏ tình của anh, tới những câu nói của Mai, tới việc phải cư xử tiếp theo với anh kiểu gì, và trên hết là phải có câu trả lời rõ ràng cho tình cảm của anh.
-Cô đang chiếm chỗ của tôi đấy! – một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau, kéo cô quay người lại và nhìn ngắm.
Huy đã khẽ khàng bước lên tới sau cô trong một khoảnh khắc nào đó. Giờ thì không phải quá ngạc nhiên khi một cái sân bụi bẩn thế này lại có một góc sạch sẽ như thế cho cô lạm dụng.
-Anh có khiếu hài hước quá đấy. Thế nào là chỗ của anh?
-Vì tôi nói đó là chỗ của tôi. Đơn giản vậy thôi!
Sự ngang tàng và bất trị thể hiện rõ trong giọng nói đầy uy lực. Và
Ly cũng đứng tránh qua một bên.
-Anh cũng thường lên đây sao?
-Ba năm rồi.
-Từ lúc mới vào trường ư?
-Ừ.
“Ừ” – lần đầu tiên anh nhỏ nhẹ như vậy với cô.
-Hôm nay không đưa Thủy tới chỗ làm sao?
-Không.
Từng câu trả lời nhát gừng ngắn gọn vang lên rõ mồn một, như thể muốn nói “tôi không muốn nói chuyện với cô” vậy.