Đọc truyện Vị Vương Công Cuối Cùng – Chương 34: Sắp đặt (3)
Sau buổi tối đi xem “Xuân khuê mộng” trở về, Nam Nhất phiền muộn bực dọc liền mấy ngày. Non nửa là lo lắng cho Minh Nguyệt, già nửa là vì mình.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh tượng hôm ấy cùng Shuji đi ra từ trong rạp, Đàm Phương ở ngay phía sau, bỡn cợt hỏi người Nhật bên cạnh cô là ai. Hắn nhất định đã trông thấy họ nắm tay nhau lúc ở trong rồi. Có khi nào hắn cho rằng người Nhật ấy là người yêu của cô không? Nhất là câu “Không liên quan tới anh” mơ mơ hồ hồ cô nói sau đó… Tiểu thư Lưu Nam Nhất có một hiểu biết rất sâu về bản thân mình: Đặc biệt giỏi phức tạp hóa những vấn đề đơn giản, trừ cái đó ra thì không có một năng lực quái gì khác.
Trằn trọc trọn hai đêm, Nam Nhất cảm nhận được cô cứ thế này cũng chẳng được tác dụng gì, rốt cuộc một ngày nọ sau khi tan làm, cô cũng lấy dũng khí đến cửa hàng thổ sản của gã thổ phỉ Đàm Phương, vào cửa còn chưa nhìn rõ xem tình hình ra sao đã hào phóng lớn tiếng hỏi: “Có mộc nhĩ mới không? Cho tôi nửa cân.”
Không có tiếng nhân viên trả lời, tiếng đĩa cân của bàn cân hay hạt tính của bàn tính cũng không có. Nam Nhất định thần nhìn lại: Vắt chân ngồi trên ghế, chống nạnh đứng cạnh cửa sổ, nhét tay vào chỗ ủ trong tay áo, ngậm tẩu thuốc, to, gầy, cao, lùn, còn có cả nhăn răng cười âm hiểm, một phòng toàn các loại lão đại, không biết cuộc nói chuyện đã bị cắt đứt ở chủ đề nào, lúc này đều đang nhìn con bé đột nhiên xông vào mua mộc nhĩ.
Đàm Phương vẫn đang trong quầy, tay phải bưng một bình trà gốm kề vào bên mép. Khuôn mặt trông có vẻ hung dữ từng trải này khi so sánh ở đây thoắt chốc lại biến thành gương mặt trẻ trung nhã nhặn nhất, quả nhiên xấu đẹp đều phải so mới ra. Nam Nhất dù chỉ là nhân viên quèn sao chép bản thảo ở tòa soạn báo nhưng dẫu sao cũng được coi là một người từng va chạm xã hội, có tiếp xúc trực tiếp với tin tức thời sự, lập tức hiểu ra ngay tình hình: Cả phòng này đều là đồng bọn của hắn, đám thổ phỉ đang mở họp. Phút chốc trán cô toát đẫm mồ hôi như đang đối mặt với vực sâu, như rơi vào hang hùm ổ sói.
Nghĩ bụng ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, Nam Nhất cười khan một tiếng, chắp tay: “Vào nhầm chỗ! Xin lỗi nha!” Dứt lời xoay người định đi.
Một gã đàn ông mặt dài gầy gò vụt một cái đẩy cửa đóng lại: “Cô nương không mua mộc nhĩ sao? Chỗ tôi có mộc nhĩ đen mới nhập từ dãy Tiểu Hưng An về đấy.”
“Có à…” Nam Nhất nói, “Được thôi, vậy lấy nửa cân.”
“Còn muốn thổ sản gì khác không?” Một gã vạm vỡ hỏi.
“Không cần, cảm ơn ông.” Nam Nhất đáp.
“Cô không muốn hỏi xem có những gì sao?” Gã gầy mặt dài nói.
“… Thế có những gì vậy?”
“Nhung hươu, nhân sâm, cỏ u-la, tay gấu chó, những cái này chỉ toàn hàng thô tục.” Gã to con nói, “Chỗ tôi còn có nhau thai hổ Đông Bắc, tay phải lão vượn trăm năm, tròng mắt Tây mũi lõ phương Bắc, còn có thủ cấp người Nhật nữa. Cô nương, muốn xem không?”
Nam Nhất cắn răng hồi lâu, ngẩng đầu lên giận dữ nhìn gã to con: “Ông…ông… Cẩn thận tôi gọi quân cảnh…”
Cô còn chưa dứt lời, cả căn phòng đã cười vang, tiếng cười hùng hồn phách lối đến độ đinh tai nhức óc dồn dập hết đợt này đến đợt khác. Nam Nhất bịt tai lại, không ra được cửa, trong lòng hoảng sợ vô cùng, vẻ mặt bối rối, ngước mắt lên, trong mắt ướt lệ.
Đàm Phương bỗng phất tay, giọng không lớn không nhỏ: “Được rồi.”
Hắn như ấn công tắc, bọn thổ phỉ nhất loạt ngậm miệng.
Gã ngồi trên ghế giơ tay lên xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình, nụ cười còn vương trên mặt, nhấc chân đứng dậy, vén rèm đi vào buồng trong. Những người còn lại cũng đi theo gã, chỉ dư lại mình Đàm Phương, vẫn ở trong quầy, miệng ngậm miệng bình uống một hớp trà, giương mắt nhìn Nam Nhất: “Có việc gì?”
Nam Nhất lau mặt: “Mua mộc nhĩ.”
“Ngoài cửa bọn tôi viết ‘Hôm nay ngừng kinh doanh’.”
“Không nhìn thấy.”
“Không có mắt à?”
Một câu nói làm Nam Nhất tức nổ phổi, ngẩng phắt đầu, hung dữ nhìn gã trai trẻ: “Tôi không có mắt cũng nhìn ra cả phòng này đều là thổ phỉ!”
Đàm Phương cười: “Mở mắt ra chưa? Chưa từng thấy à? Tôi còn chưa trấn lột cô đâu.”
Nam Nhất nhặt trong cái sọt bên cạnh lên một nắm quả óc chó, vung tay ném, nắm quả óc chó hóa thành đạn bay vụt về phía Đàm Phương. Hắn cũng không tránh, mặt trúng hai quả.
Nam Nhất quay người đẩy cửa muốn ra ngoài, cửa chẳng biết đã bị gã gầy gò mặt dài chốt mất tự bao giờ. Cô vất vả kéo giật một lúc mới mở ra được, Đàm Phương đã đi tới, tay nhẹ nhàng đè lên cửa, không cho cô ra ngoài.
Nam Nhất không nhúc nhích, cúi đầu, nghe hắn thấp giọng hỏi: “Khóc?”
Nam Nhất không nhìn hắn, mặt quay về phía cửa, nói: “Cứ chảy nước mắt thì là khóc à? Anh coi thường người khác quá rồi đấy. Tiếng cười của các người quá lớn, làm tôi bị chấn động.”
Gã thổ phỉ điển trai nở nụ cười, phả ra hơi thở nóng hổi dễ ngửi: “Tôi đang bận. Cô về trước đi, mấy hôm nay không có hàng gì tốt, hai ngày nữa có mộc nhĩ ngon, tôi sẽ tìm người đưa cho cô, nhé.”
Nam Nhất mở cửa bỏ đi. Đêm xuống, nằm trong chăn vừa uống sữa tươi vừa nhớ lại những gì mắt thấy tai nghe ở cửa hàng thổ sản vào ban ngày, cảm thấy thực sự vừa được mở mang tầm mắt lại vừa kích thích: Rốt cuộc cũng được tận mắt trông thấy thổ phỉ bằng xương bằng thịt rồi, còn đầy cả một phòng nữa, bọn họ có tuyệt kĩ thúc ngựa nổ súng, phi dao giết người không? Trong tay mỗi người trong số họ đã có bao nhiêu mạng người? Nhưng suy nghĩ một hồi, đầu óc cô cuối cùng vẫn vòng về Đàm Phương, đặc biệt là lúc hắn nói chuyện với cô, giọng đè xuống rất thấp, còn cả âm cuối “nhé” kia nữa, nghe thân mật biết mấy, một trợ từ coi cô như người mình. Một trợ từ kỳ diệu.
Bà Lưu tắm xong, vào phòng Nam Nhất, vừa lau tóc vừa nói với cô: “Sau này không được về nhà muộn nữa, nghe chưa? Sắp cuối năm rồi, bọn người xấu hoành hành ác lắm.”
Nam Nhất vùi mình trong chắn, rầu rĩ vâng một tiếng.
Hai ngày sau, Nam Nhất đang ngủ trưa trong phòng làm việc thì cô bạn đồng nghiệp họ Vương vỗ vỗ lên bàn cô: “Này này, có người tìm.” Nam Nhất lau miệng, uống một ngụm trà rồi tới phòng khách, thấy trong phòng có một cô gái trẻ tuổi. Cô gái này thoạt nhìn còn có vẻ kém Nam Nhất vài tuổi, mắt to mũi cao môi dày, khuôn mặt rất đẹp, nhưng da lại ngăm đen, trong nước da ngăm hiện lên ánh hồng, trán và xương gò má đều bóng loáng, mặc một cái áo bông nhỏ chiết eo màu nhung đen, thân mình tròn trịa khỏe mạnh. Trong tay cô gái cắp một cái rổ, quan sát Nam Nhất một lượt rồi hỏi: “Người đó bảo là cô hả?”
“Ừm.” Nam Nhất nói, “Tôi họ Lưu.”
Cô gái bỏ cái rổ xuống đất: “Ừ, người đó bảo tôi đưa tới.”
Nam Nhất đi tới, ngồi xổm xuống cạnh rổ mở ra xem, bên trong ngập đầy những món hay: hạt phỉ, hạt thông, hạt dẻ, mộc nhĩ đen, nấm đầu khỉ. Mùi hương của rừng sâu núi thẳm thơm nức phòng, ngon lành tươi mới, tận sâu dưới đáy còn có một bọc nhung đỏ, Nam Nhất hỏi: “Đây là cái gì?”
Cô gái nguýt: “Tự xem đi.”
Nam Nhất lấy bọc nhung đỏ ra, mở từng lớp ra xem, là một cây sâm già nguyên vẹn, to cỡ bàn tay, màu vàng trắng. Đây…đây không phải là của báu sao. Cô sợ hết hồn, lập tức cảm thấy không ổn, ngẩng lên nhìn cô gái: “Hắn bảo cô mang cái này tới cho tôi?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Hỏi ai chứ? Sao tôi biết.”
Nam Nhất đứng lên, nhét cái rổ nặng trịch vào lòng cô gái: “Cô mang về đi, tôi không muốn.”
Cô gái cứng rắn nhét lại về, vẻ mặt hung tợn: “Không muốn cũng phải muốn! Còn một thứ nữa cô không muốn cũng phải muốn.”
“Thứ gì?”
“Một câu nói. Người đó nói: Bảo cô sau này đừng tìm hắn nữa.”
“Vì sao?”
Cô gái lại nguýt: “Hắn…hắn có vợ rồi!”
“Vớ vẩn! Tôi chưa từng gặp!” Nam Nhất siết chặt nắm tay, giọng nói bén nhọn, gần như hét lên.
Cô gái nhìn khuôn mặt sung huyết đến đỏ bừng, dáng vẻ hổn hển tức tối của Nam Nhất, cười gằn: “Thế thì giờ cô đã gặp rồi đấy!” Cô gái nói đoạn trỏ một ngón tay vào mặt Nam Nhất: “Đồ không biết xấu hổ, cướp người đàn ông của người khác, không biết xấu hổ! Hôm nay tôi ăn chay, bằng không đã giật tóc, xé miệng cô ra rồi!”
Nam Nhất đờ người đứng đó như bị sét đánh, một lúc lâu cũng không thấy động đậy. Cô gái hùng hổ bỏ đi, hơn nửa ngày sau Nam Nhất mới hồi thần lại, giật cục giật cục chạy về chỗ ngồi của mình như một con chó đần độn, gục xuống bàn ngủ, bất chấp đồng nghiệp gọi: Nam Nhất, cậu quên rổ ở đây à? Ôi, cả một rổ của quý này!
Cô gái Nam Nhất này từ nhỏ đã mắc một tật, tâm trạng cứ không vui một cái là mí mắt lập tức đánh nhau, buồn ngủ muốn chết, trừ phi tự mình tỉnh lại, bằng không ai gọi cũng không tỉnh. Cô gục xuống bàn, giấc ngủ này trời mù đất mịt, ngủ một mạch hết cả buổi chiều, đến lúc trời gần tối mới miễn cưỡng nhấc đầu lên được, lảo đảo đi rửa mặt. Nhìn vào gương trước bồn rửa tay thấy một cô gái mắt thâm quầng, cô gái này đã đến tuổi lấy chồng, đã gặp và yêu một người, từ đó về sau trong mắt không còn ai khác. Nhưng người ấy lại là một gã thổ phỉ giắt bên hông con dao găm chuôi bằng ngà voi trắng, có một cô vợ thổ phỉ.
Nam Nhất dụi dụi mắt, trở lại phòng làm việc. Trong phòng vẫn còn hai, ba đồng nghiệp lớn tuổi đang ăn mì trụng tương làm bữa tối, vây quanh một tay thích đọc truyện truyền kỳ, nghe bình thư (*), nghe y kể sự tích về đại hiệp Đồng Lâm Đồng Hải Xuyên. Đại hiệp Đồng Hải Xuyên vốn sống ở quan nội, từ nhỏ đã có sức lực hơn người, về sau đến Liêu Ninh học nghệ, truyền bá phát huy quyền thuật Bát Quái, đồng thời diệt hung trừ ác, hành hiệp trượng nghĩa, trở thành bậc thầy một thời. Đồng nghiệp đang kể đến đoạn Đồng Hải Xuyên hồi trẻ bị kẻ gian vu hãm, thân gánh án mạng, có trăm cái miệng cũng không thanh minh được, oan khuất khôn cùng, Nam Nhất nghe mà sốt ruột đến độ cả người toát mồ hôi, chợt đứng bật dậy, cầm cái rổ chất đầy thổ sản dưới bàn mình lên rồi chạy ra ngoài.
(*) Bình thư (评书) là một loại hình văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể chuyện dài thường dùng quạt và khăn làm đạo cụ.
Tuyết lớn chưa tan, Nam Nhất một bước đi một bước trượt mà chạy đến cửa hàng thổ sản, đèn không sáng, cửa khóa, gõ thế nào cũng không mở. Nam Nhất đợi bên ngoài hồi lâu, bị cóng đến độ mặt cũng đông cứng, đành phải đi sang quán ăn nhỏ bên cạnh ăn một bát mì, ăn xong mì quay lại cửa hàng thổ sản chờ, đến khi bị cóng quá không chịu nổi thì lại đi sang quán ăn gọi thêm bát mì nữa. Tới tới lui lui ăn hết ba bát mì, chủ quán dùng giọng Sơn Đông nói: “Cô em chờ ở đây đi, không phải có cửa sổ sao? Tôi rót cho cô chút nước nóng, cô sang ngồi cạnh cửa sổ mà chờ, không cần gọi thêm mì đâu.” Nam Nhất “vâng” một tiếng, lại cảm thấy mí mắt nặng trịch, làm thế nào cũng không chống đỡ được.
Cô là bị người ta đánh thức dậy. Mở mắt ngẩng đầu nhìn lên, là Đàm Phương. Trên đầu hắn đội một cái mũ da chồn đẹp đẽ, dựng mày hung tợn, mắt như sao lạnh. Nam Nhất đứng dậy, nhìn hắn, còn tưởng là mình nằm mơ, mở miệng ra nói, không chút rụt rè lễ độ: “Tôi…tôi không vui.”
“… Vì sao?”
“Anh nằm trong tuyết, sắp chết tới nơi, là tôi cứu anh.”
“Cô nói nhiều lần lắm rồi.”
“Tôi hối hận rồi.”
“Cô hối hận, đáng ra không nên cứu tôi?”
“Ừ. Như vậy tôi sẽ không quen anh.”
“…”
“Tôi sẽ không cả ngày oán thán uể oải như thế này.”
Hắn nhìn cô, chợt thở dài một hơi.
Nam Nhất nói: “Tôi… Tôi hỏi anh một câu.”