Đọc truyện Vị Vương Công Cuối Cùng – Chương 29: Tan chảy (4)
Thải Châu ngồi yên tại chỗ, nhìn Minh Nguyệt nói: “Sau khi cô trở về, chúng ta cũng chưa gặp nhau được mấy lần, hôm nay vương gia không ở nhà, ta làm chủ mời cô qua đây ăn trưa. Ừm, đây là kiến trúc sư giúp phủ mình cất lầu, ta không biết tiếng Nhật, cô biết, giúp ta một cái. Vị này là…Azuma tiên sinh…Azuma…”
Lý Bá Phương đỡ lời: “Azuma Shuji tiên sinh.”
Lúc này Minh Nguyệt mới quay người, đồng thời Shuji đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nàng thoáng sửng sốt, có phần không rõ phải chào hỏi với vị cố nhân đang đứng trước mặt ra sao vào một thời điểm như thế này, tại một nơi như thế này. Chần chờ trong chớp mắt, Shuji cất tiếng: “Lần đầu gặp gỡ, vô cùng vinh hạnh.”
Minh Nguyệt không nhiều lời nữa, khom người đáp lễ.
Thức ăn được dọn lên bàn, bốn người chia nhau ngồi xuống. Minh Nguyệt cùng Azuma Shuji, Thải Châu cùng Lý Bá Phương phân biệt ngồi đối diện nhau. Lúc a hoàn chia thức ăn, Thải Châu hỏi Minh Nguyệt: “Dạo này làm gì vậy?”
Nàng trả lời: “Muốn tìm việc làm ạ.”
Thải Châu liếc nàng: “Tại sao?” Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng đã lại đáp thay nàng, “Rảnh rỗi quá à?”
Minh Nguyệt cười: “Bằng không ở nhà cũng chẳng có gì làm.”
Thải Châu nhịn xuống một câu, tính đợi lát nữa mới nói, gắp một viên thịt bọc gạo nếp bỏ vào miệng, qua một lúc lại hỏi: “Cô đi Nhật học ở đâu?”
“Tokyo ạ.”
“Tokyo và Kyoto, ta không rõ phân biệt thế nào lắm.” Thải Châu nói.
Lý Bá Phương đáp: “Nói cho dễ hiểu thì Kyoto là cố đô, cách thủ đô hiện tại Tokyo vài tiếng ngồi tàu hỏa ạ.”
“Xa không?”
“Không xa lắm.”
Thải Châu nói: “Bá Phương là biết tuốt đấy nhỉ?”
Lý Bá Phương cảm thấy khó xử, cười nói với Minh Nguyệt: “Azuma tiên sinh là người đến từ Kyoto.”
“Em biết.” Minh Nguyệt nói.
“Sao cô biết?” Thải Châu nhìn cô.
“Bằng không sao phu nhân lại nhắc tới chỗ đó chứ?” Minh Nguyệt đáp.
Thải Châu cười cười, hỏi Shuji: “Cố ý chuẩn bị cho anh đấy, hải sản có ngon không?”
Shuji đáp: “Rất ngon.”
“Quê anh cũng ăn cái này?”
“Cạnh ngôi chùa cách nhà không xa có một cửa tiệm nhỏ, cơm trộn hải sản ở đó không tệ.”
Câu này là Minh Nguyệt phiên dịch, dịch xong nàng lại nói với Thải Châu: “Em cũng từng ăn ở đó, đi cùng bạn bè.” Sau đó nhìn sang Shuji: “Azuma-san là con một ạ?”
“Có chị và em gái.”
“Chị em gái có khỏe không?” Thải Châu hỏi.
“Rất khỏe. Em gái Keiko sắp lấy chồng rồi.”
“Ồ…” Minh Nguyệt nghe xong, gật đầu với anh, “Là tin mừng.”
“Cảm tạ. Đằng trai giống nó, đều làm trong ngành biên tập xuất bản sách báo.”
“Vậy thì tốt quá.”
Shuji gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng. Những lời trò chuyện ngắn gọn vắn tắt giữa họ không thu hút bao nhiêu sự chú ý, Thải Châu đang hỏi Lý Bá Phương học được tiếng Nhật từ bao giờ, họ Lý cố tình ra vẻ úp mở, nói mình “không thầy cũng tỏ”, Thải Châu cầm khăn tay che miệng phì cười, sau đó thò ngón trỏ ra chỉ vào Shuji, đồng thời nói với Lý Bá Phương: “Vậy anh nói với Shuji tiên sinh, bảo anh ta giúp đỡ tìm việc làm cho Minh Nguyệt cô nương nhà chúng ta đi. Cô nương còn trẻ, không thích nói chuyện nhưng rất lanh lợi, lại biết tiếng Nhật. Tiền lương gì đó dễ bàn lắm, nhà chúng ta không thiếu tiền, chỉ thiếu chuyện giết thời gian mà thôi. Vốn cô ấy cũng có việc làm, nhưng giờ không có nên đâm ra nhàn tản. Nhưng mà vị trí công việc phải thật tốt vào đấy, các anh cũng phải chăm sóc cho cẩn thận, bằng không, cô ấy mà nổi tính ương lên là sẽ gây họa đó. Nhưng chuyện này thực ra các anh cũng không cần lo lắng, luôn có người giúp cô ấy giải quyết gọn ghẽ hậu quả mà.”
Thải Châu nói mấy câu này xong, Shuji thấy Minh Nguyệt và Lý Bá Phương cùng sững sờ. Sự lúng túng của họ như đúng hợp ý muốn của Thải Châu, cô vui sướng cười rộ. Đúng lúc này, nồi lẩu đun than được bưng lên, dưa chua, bún miến và bào ngư đầy ắp sôi ùng ục trong nồi, vô cùng tưng bừng. Thải Châu nhìn Lý Bá Phương: “Sao anh không truyền lời.”
Lý Bá Phương vẫn trầm mặc.
Khóe miệng Minh Nguyệt nhoẻn cười, tự mình dùng tiếng Nhật ung dung từ tốn nói với Shuji: “Phu nhân bảo tôi nói với Shuji tiên sinh rằng: Tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, được người khác hầu hạ quen rồi nên không có lương tâm, thích gây phiền phức. Giờ đã trưởng thành, em gái tiên sinh cũng kết hôn rồi, dù tôi không lấy chồng thì cũng phải tìm việc làm. Biết tiếng Nhật, đầu óc không ngu ngốc, nếu tiên sinh thấy có vị trí nào tốt xin hãy đề cử. Lương bao nhiêu cũng được.”
Nàng nói đoạn, ăn một miếng, hơi nước bốc lên từ nồi lẩu che khuất khuôn mặt nàng.
Shuji đáp lời: “Tôi sẽ để ý.”
Cơm nước xong, Shuji phải về cơ quan họp, cảm ơn Thải Châu chiêu đãi trong phòng rồi, Minh Nguyệt tiễn anh ra cửa. Shuji cầm mũ phớt trong tay, cũng không ngước mắt nhìn cô, chỉ thấp giọng nói: “Ban đầu nói ở đây lạnh hóa ra là lạnh thật.”
“Giờ biết rồi?”
“Ừ, không ngờ lại lạnh thế…”
“Ở lâu thêm chút nữa rồi sẽ quen thôi.”
“Chuyện muốn tìm việc làm là nghiêm túc à?”
“Xin đừng nhọc lòng quá làm gì.”
“Lúc nào có cơ hội lại gặp mặt, được chứ?”
Minh Nguyệt không đáp lời.
Shuji thấy Lý Bá Phương sắp đi tới, nói nhanh: “Tôi trọ ở nhà trọ người Nhật phía nam chợ Bắc, cạnh bưu cục. Có biết chỗ đó không?”
Rốt cuộc nàng cũng gật đầu, nhìn Lý Bá Phương đi lên dẫn Shuji đi, bản thân thở phào một hơi, đang định về phòng thì a hoàn của Thải Châu tiến tới, nói: “Cô nương, phu nhân muốn cô vào nhà trò chuyện.”
Minh Nguyệt trở lại gian phòng, Thải Châu duỗi chân, tựa người trên sập nhỏ hình vuông, trong tay bưng một cốc trà, không còn vẻ mặt đắc ý và vui sướng ban nãy nữa, lông mày sụp xuống, sắc mặt khó coi. Cô chỉ vào cái ghế bên dưới: “Ngồi xuống, trò chuyện với ta một chốc… Ta khiến cô không thoải mái rồi đúng không? Ngay trước mặt người nhà và người ngoài, ta khiến cô khó chịu, móc mỉa cô. Trong lòng cô có oán ta không?”
“Không ạ.”
“Sao cô có thể không oán ta được chứ? Cô không phải tiên nhân. Có phải cô muốn nói, là bởi vì cô thương hại ta, cô thương hại ta thua vương gia vào tay cô, con mình cũng đánh mất, nên giờ ta nói gì cô cũng không oán ta, phải không?” Cô dùng nắp cốc từng cái từng cái khuấy nước trà, nhưng mãi vẫn không uống.
“…”
“Thực ra cũng không cần phải thương hại ta vì mất đứa nhỏ. Biết người Nhật tới làm gì không? Vương gia muốn giúp ta xây lại một toà lầu trong sân viện này, bản thiết kế ta có thể cho cô xem, đẹp quá sức tưởng tượng. Em trai ta kinh doanh ở Sơn Tây, e là cô cũng không biết, dựa vào vương gia và may mắn của nó, mấy năm nay càng lúc càng phất. Cô cũng thấy đồ đạc trong phòng ta rồi đó, cái này, cái này, cả cái này nữa, soái phủ cũng chẳng có đâu.”
“Nói những điều này với cô cũng chẳng phải để khoe khoang gì. Chỉ muốn nói cho cô biết, ta đang sống rất tốt rất tự tại. Cái gì ta muốn ta đều có cả. Cầu được ước thấy thì còn thảm đi đâu được chứ? Đúng không? Bởi vậy nên cô không cần phải không trái chẳng phải mà thuận theo ta, trong lòng thì nghĩ ta thật đáng thương. Ta thương hại cô còn không kịp nữa là.”
Thải Châu nói đến đây, Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn cô: “… Phu nhân thương hại em cái gì?”
“Cô không cần tiền không cần của, cô cũng không xin vương gia những thứ này, vậy trong lòng cô mong nhớ gì đây?” Cô nói đến đây, chậm rãi nhoẻn cười, “Là vương gia, đúng không? Đến Nhật Bản lượn một vòng lớn, không thấy ai tốt hơn, lại muốn quay về tìm chàng, đúng không? Cô cho rằng chàng sẽ mãi mãi như thế, mãi mãi bao dung, mãi mãi tha thứ cho cô như khi trước, dẫu có không quan tâm đến con gái thì cũng vẫn sẽ săn sóc với cô, đúng không?” Nụ cười của Thải Châu càng lúc càng sâu, cơ hồ bị chính mình chọc cho bật cười thành tiếng, “Cô cho rằng chàng vẫn là chàng trước đây ư?”
“Phu nhân nói thử em hay: Chàng không giống trước chỗ nào?” Minh Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
“Tự hỏi mình đi. Sao bỗng dưng lại muốn tìm việc làm? Vì buồn chán, không phải sao? Không ai nói chuyện với cô không ai xích mích với cô, đúng không? Đã bao lâu cô không gặp vương gia rồi?”
Minh Nguyệt đáp: “Rất lâu rồi.”
“Vậy thì đúng rồi. Chàng không giống ở chỗ này đó. Trước đây ta có con gái, chàng có cô. Hiện giờ ta không còn con gái, mà chàng thì sao… Nếu cô muốn tìm chàng, ta có thể viết địa chỉ cho cô đấy, cô chắc chắn sẽ tìm thấy chàng, chỉ có điều đứa con gái mở cửa cho cô chưa chắc đã cho cô vào, bởi vì cô đối với chàng mà nói cũng chẳng là gì cả.”
“Giống như ban nãy vậy, ta có thể giới thiệu người ngoài với cô, nói đây là kiến trúc sư, tới nhà cất lầu. Nhưng ta sao có thể đem cô ra giới thiệu với người khác chứ? Cô là ai? Cô ở đây làm gì?” Thải Châu ngáp một cái, “Cho nên, ta thương hại cô, Tiểu Minh Nguyệt, canh giữ ở đây chẳng được tích sự gì đâu, người này ấy à, cô với không tới.”
Minh Nguyệt đứng dậy, sửa sang lại váy áo: “Điều phu nhân muốn nói chỉ có những chuyện này?”
Thân mình Thải Châu càng thêm xiêu vẹo: “Nếu cô bận thì đi đi.”
“Phu nhân giữ gìn sức khỏe.”
Thải Châu quay mặt đi, nhắm mắt lại: “Phiền cô nhớ thương, tự chăm sóc mình cho tử tế đi.”
Minh Nguyệt lui ra ngoài, dạo loanh quanh trong sân viện, đi tới miệng giếng ngồi một chốc. Một cơn gió thoảng qua, chỉ cảm thấy trên mặt lành lạnh, là rơi nước mắt, dùng mu bàn tay lau một cái, trông giọt lệ mà ngẩn người: Đúng vậy, kể từ sau lần trước đã không còn gặp lại, người mình muốn với tới đã đi đâu rồi?
Người nọ càng ngày càng hiếm khi về phủ. Chàng là thỏ khôn ba hang, phấn hồng vô số. Chúng mỹ nhân đều có dung mạo từa tựa nhau, mắt mày dài, mi đặc biệt dày, cằm rất nhọn. Đó là gu thẩm mỹ chàng yêu thích từ thuở thiếu thời, đã thành thói quen, thâm căn cố đế, khó có thể thay đổi. Bản thân có lẽ cũng không cảm giác được. Lúc thân nhiệt nóng lên, thỉnh thoảng sẽ gọi sai tên, cô gái sẽ thuận tiện hỏi chàng: Minh Nguyệt là ai?
Chàng được mùi cao Phúc Thọ thơm ngát và tiếng xướng kịch ê a làm cho dễ chịu, sẽ kiên nhẫn ngẫm nghĩ đáp án rồi cười tổng kết: “Một con ngốc.”
“Con ngốc mà lại khiến ngài yêu đến vậy sao, coi người khác thành cô ấy?”
“Ai yêu đến độ nào hả? Ta phiền chết được.”
“Người đó ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Bởi vậy nên ngài không về nhà?”
“Về rồi sẽ nhớ tới chuyện khi trước, không vui.”
“Ở chỗ em thì ngài vui sao?”
“Em còn hỏi nữa là ta mất vui đấy.”