Đọc truyện Vì Vợ Là Vợ Anh – Chương 7#7
Hơn ai hết, chị không phải là một người phụ nữ nông nổi. Chưa từng nói lời tổn thương ai, kể cả kẻ ghét mình. Cũng không phải là người đàn bà làm mất mặt chồng giữa đám đông.
Anh tiến tới cầm tay vợ, ân cần hỏi thăm, chị cũng ngậm đắng, cười tươi hiền hoà.
-“Anh Sáu à, có gì bất mãn thì từ từ nói, đừng nên vu khống cho người khác như vậy, chồng em, em rõ hơn ai hết.”
Một câu của chị, coi như lấy lại toàn bộ thể diện cho anh.
-“Em ơi em ngốc nó vừa thôi, trái tim thằng đàn ông nó nhiều ngăn lắm em ạ. Vợ cũng muốn mà gái đẹp cũng chẳng buông, nghe lời anh đi, dứt sớm ngày nào nhẹ thân ngày ấy.”
-“Cảm ơn anh, nhưng em tin anh Hậu không phải người như vậy.”
-“Rồi có ngày chúng nó tống cổ mẹ con cô ra khỏi nhà thì đừng có mà trách anh không cảnh báo.”
Người đàn ông rốt cuộc cũng không giằng co nữa, chán nản theo bảo vệ ra ngoài. Chồng chị vẫy tay chỉ đạo mấy nhân viên lao công qua dọn dẹp, đoạn quay sang hỏi vợ.
-“Em ăn chưa?”
-“Em chưa…”
-“Vậy vợ chồng mình đi ăn.”
Chị chẳng kịp từ chối đã bị anh kéo ra ngoài nhét vào xe. Họ đi tới một nhà hàng khá sang trọng, nhân viên hình như quen mặt khách, chạy ra tiếp đón khá nhiệt tình.
-“Anh Hậu, chị này…”
-“Vợ anh…em ăn gì?”
Cô phục vụ nhìn chị hiếu kì, chị cũng chưa từng đi ăn hàng nên nói mọi thứ theo ý anh.
-“Vậy cô cho như mọi khi.”
-“Anh…hay đến đây thì phải?”
Chị ngập ngừng hỏi, anh gật đầu, gương mặt không chút bối rối. Đồ ăn dọn đầy bàn, hai người họ ai làm việc nấy, dường như lại rơi vào khoảng lặng.
-“Ăn một mình ở nơi như này, kể cũng buồn.”
Người vợ rụt rè dò xét, người chồng thản nhiên đáp.
-“Không, anh thường đi chung với đối tác, có hôm thì với bạn, là NỮ.”
Anh cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng. Thái độ của anh khiến chị cảm thấy mình thất thố. Nếu một người đàn ông làm chuyện gì sai trái, họ phải lấp liếm mới đúng chứ?
Xem ra người nghĩ nhiều vẩn vơ có khi là chị.
Anh nhấp ly rượu, nhìn chị khẽ cười nhạt, là vợ anh quá bao dung, hay thực chất, chị chưa từng để tâm?
-“Hà này, em nghĩ sao về lời anh Sáu?”
Tai chị tưởng như ù đi, chiếc dao nhỏ trên tay cũng ghì mạnh hơn lên miếng bò bít tết, dùng dĩa đưa một chút vào miệng, chị từ tốn nhai, sau đó chậm rãi hỏi lại.
-“Em cũng muốn biết, là thật hay giả vậy chồng?”
-“Là giả.”
Anh khẳng định, chị nhẹ nhàng trả lời.
-“Vậy thì vợ tin chồng.”
Không trách móc, không hờn dỗi, cũng chẳng tra hỏi.
Những từ ngọt ngào mà bất cứ người đàn ông trên thế giới nào cũng muốn nghe, sự tin tưởng của bà xã, đối với anh lại như dao cứa, ngứa ngáy vô cùng.
Anh đứng dậy thanh toán rồi nói công ty có việc, phải về trước.
Đôi lúc chị cũng không biết, rốt cuộc chị sai ở đâu? Chị cố gắng hoàn thiện mình, cố gắng trở nên nhu mì hoàn hảo. Mọi người ở bên chị đều thấy thoải mái, chỉ có chồng chị, có lẽ không như thế thì phải.
Chồng rời khỏi quán một lúc, nước mắt Hà mới dám rơi. Chị từ tốn ăn từng chút, cố dùng sự điềm đạm bên ngoài xoá đi nỗi đau đớn trong tim. Ngồi thẫn thờ mãi rồi đi bộ về công ty anh lấy xe.
Từ trên cao, có người dõi theo bước chân vợ mình, thở dài đầy bất lực.
Chiều đó, anh vẫn về nhà đúng giờ, thậm chí còn đón Hến và Sò rồi tắm cho hai con. Chị đang rán cá thì nghe tiếng bọn trẻ léo nhéo.
-“Mẹ Hà ơi, mẹ Hà mang cho bọn con khăn tắm cô bé Lọ Lem với.”
Chị khẽ mỉm cười chạy ra ban công lấy, hai nàng này cũng điệu ghê gớm, không biết giống ai? Vừa vào tới nơi thì chúng đã mỗi đứa một tay dùng hết sức kéo. Mẹ bị bất ngờ phản xạ không kịp, ngã đến ùm một cái.
Cũng may có anh đỡ không chắc chị tha hồ mà uống nước.
-“Hai đứa nghịch quá đi thôi, ai dạy?”
Chị mắng nhẹ, có hai cô bé lấm lét nhìn ba, xong rồi ngập ngừng ấp úng.
-“Không ai dạy cả, bọn con nhớ mẹ Hà…tắm chung đi mẹ Hà đi…”
Bé Sò nhào vào ôm cổ mẹ, vừa thơm má vừa nhõng nhẹo.
-“Đúng đó, mẹ Hà cởi áo quần ra tắm đi, đằng nào mẹ cũng ướt hết rồi mà…cả ba Hậu nữa…ba Hậu cũng cởi nốt quần ra đi, mặc làm gì cho vướng víu…”
Trời đất cái bọn quỷ này. Chồng chị biết vợ khó xử liền đỡ lời.
-“Ba mẹ lạnh, không cởi được…”
-“Đâu có lạnh đâu, nước ấm mà, con và em Sò không lạnh, nhờ Sò nhờ?”
-“Vâng, không lạnh ạ.”
Chết với bọn này mất, may mà ông xã ứng biến cực nhanh.
-“Trẻ con thân nhiệt tốt hơn nên không lạnh, người lớn thì khác.”
-“Vậy ạ?”
Hai đứa mắt tròn xoe ngây thơ. Mà bọn trẻ cũng nhanh quên, chúng tha lôi bao nhiêu là búp bê với vịt gà nhựa vào chơi cùng, vừa thổi bong bóng vừa cười khanh khách.
-“Mẹ Hà ơi mẹ giúp bọn con tắm cho em ba bi ê tóc vàng nhé, còn ba Hậu tắm cho vịt đô nan…”
-“Được rồi, tuân lệnh công chúa.”
Anh Hậu đáp đầy nghiêm túc, cũng may anh không giống người ta, chẳng ép vợ đẻ thêm mà ngược lại còn rất cưng con gái. Chị cũng ngồi lại chơi với hai bé.
Ai tới nhà chơi cũng ấn tượng bởi cái bồn tắm khủng. Thực ra hôm đi mua là hết cái cỡ vừa, ông xã lại ưng mỗi nhãn hiệu đó, chủ cửa hàng thì bảo phải nửa tháng nữa mới về nên là quyết luôn lấy cỡ đại.
Giờ nghĩ lại kể cũng tiện. Cả nhà bốn người hăng say ríu rít mãi đến khi ngửi thấy mùi cá cháy khét mới chịu đứng dậy.
Ngày hôm ấy, hai người họ, không ai mở lời trước, chuyện lúc trưa cứ thế đi vào dĩ vãng. Đêm tới anh cũng không nói chuyện với cái người mọi khi, đúng lịch lên giường lúc mười giờ tối.
Chị dọn dẹp xong cũng chui vào chăn, trở qua trở lại, không tài nào mà ngủ được.
-“Có chuyện gì sao?”
Giọng anh nhàn nhạt, chị đơ một hồi mới nhỏ nhẹ hỏi.
-“Làm anh thức giấc ạ?”
-“Không, anh chưa ngủ.”
Chị thở dài, trở dậy đổi đầu, xoa bóp chân cho anh. Mỗi lần anh có thầu lớn phải nghĩ ngợi nhiều cũng hay bị stress, chị thường làm cách này, chỉ cần ba mươi phút sau anh sẽ lim dim, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.
-“Chồng à, nếu còn điểm nào chưa hài lòng về em thì cứ nói, em sẽ sửa.”
Anh đưa tay ra chạm vợ, đột nhiên chị thấy như có luồng điện mạnh truyền từ mu bàn chân xuyên thẳng trong tim, bối rối mà rụt lại, tránh đi sự tiếp xúc ngại ngùng đó.
Hà cũng chẳng rõ nữa, dì Hợi nói không biết bao nhiêu lần, các cô ở trường cũng xa xả hàng ngày, mà cái tư tưởng phong kiến phụ nữ phải đoan trang mẫu mực nó như ngấm vào máu, ăn sâu vào tâm tưởng chị rồi.
Anh cũng không ép, chỉ đều đều nói.
-“Không cần, vợ là hoàn hảo nhất rồi.”
Cái câu đó, với tình hình như này, cũng không rõ là khen hay xỉa đểu?
Tầm mười hai rưỡi, hai vợ chồng đang ngủ say sưa thì có tiếng chuông báo tin nhắn, anh nheo mắt với điện thoại rồi mau chóng bật dậy vào nhà tắm rửa mặt thay đồ. Chị cũng vì thế mà tỉnh theo, màn hình anh còn chưa kịp tắt, trên đó, dòng tin nhắn vẫn còn.
“Con lại sốt rồi, nếu anh chưa ngủ thì tới viện được không, vẫn chỗ cũ.”