Đọc truyện Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever) – Chương 16
Anh sắp xếp lại đồ của mình và phủi váy cô thẳng xuống, rồi anh quay cô lại nhìn chăm chăm vào mắt cô. Anh chụp lấy gáy cô mạnh và kéo cô vào anh,
nhưng thay vì uống từ cô hay đánh cô, anh ép chặt cô vào cái ngực rộng
của mình, tay anh di chuyển đến phía sau đầu cô, đưa cô vào trong anh
với vòng tay mạnh mẽ ấy. Điều cảm thấy thoải mái trước sự bối rối của
cô.
Tò
mò, cô để anh ôm cô, thư giãn một phần, và để trả lại, anh cúi đầu để
hôn vào tóc cô. Cuối cùng anh để cô lại để đối diện anh. Biểu hiện của
anh không hoang dại như trước nữa, mà nghiêm lại. “Tôi đã đi tìm em, Cô
Dâu tôi.”
“Vẫn ở tại đây.”
“Em đã đối xử tàn nhẫn với tôi, bỏ tôi lại trong trạng thái đó.”
“Chị em tôi đang định giết anh, nhưng tôi đã cứu mạng anh. Và anh đang định đối xử với tôi còn tệ hơn thế nhiều.”
“Và liếm lấy răng nanh tôi?”
Đó chỉ là tai nạn thôi! Tuy nhiên cô nâng cằm lên và nói, “Điều ít nhất tôi có thể làm vì anh đang định tra tấn tôi. Xem nó như là quà để nhớ.”
Mặt anh đanh lại với lời cô, nhưng anh dường như lại đang kiềm chế tính khí của mình. “Suốt năm năm tôi đã mường tượng sự báo thù tôi sẽ đưa ra,
luôn luôn tưởng tượng khiến em trả giá cho những gì em đã làm với tôi.”
Anh thở ra một hơi dài. “Nhưng tôi mệt mỏi với nó, Myst, mệt mỏi với
việc mang nặng việc này. Tôi muốn nhìn về phía trước và tiến tới với
cuộc đời chúng ta.”
Cuộc đời của chúng ta?
“Từ đây, tôi sẵn sàng bắt đầu với tình trạng sạch sẽ. Chúng ta huề nhau
trong hành động xấu đối với người kia và chúng ta sẽ quên về những…
hành động hớ hênh trong quá khứ đã diễn ra trước khi chúng ta gặp.”
“Hành động hớ hênh?” Thật cao thượng làm sao của con ma cà rồng khi cho cô một tờ giấy trắng. Để viết đầy thêm vào.
“Máu của em cho tôi nhiều hơn một mùi vị nhanh chóng. Em nghĩ làm sao tôi có thể tìm thấy em?”
“Nên anh đang sưu tầm kí ức của tôi à?” Dễ thương thật. Anh ấy giờ có biết
rằng cô đã hoàn toàn mê tít anh? Anh có đã gặt hái được tất cả các kiến
thức của cô về the Lore chưa? “Thế anh có tận hưởng việc nói cho bạn anh về tất cả cuộc đời tôi – những suy nghĩ riêng tư và những việc… làm
cá nhân tôi không?”
“Tôi đã chưa bao giờ nói với bất cứ ai về những gì tôi đã thấy. Hãy tin
tôi,” anh nói thêm trong một giọng kì lạ. “Và tôi thề là sẽ không bao
giờ làm như vậy. Nó là giữa chúng ta.”
“Anh có thể thề rằng anh sẽ không bao giờ dùng thông tin về gia đình của tôi đề hại họ không?”
Anh quắc mắt.
“Thôi, quên đi vậy. Cũng chẳng ảnh hưởng gì,” cô nói, cố gắng để giựt người
mình ra khỏi anh. “Sẽ chẳng có việc bắt đầu cuộc sống của chúng ta –
ngay cả khi anh chưa định làm gì tối hôm đó? Làm gãy ngón tay tôi, chân
tôi?”
Anh ấy chẳng phủ định những thứ đó. “Nó đã ở trong quá khứ và em đã trả tôi điều đó rồi. Nếu đó là sự an ủi em muốn, biết rằng tôi đã chịu đựng tệ
hơn nhiều những gì tôi đã từng có thể mơ đưa đến cho em. Trong những năm đó, tôi không thể ngủ, không thể uống. Thứ duy nhất tôi có thể làm là
tưởng về việc fucking em, với không sự nhẹ nhõm.”
Hơi ấm tỏa ra trong bụng cô, nhưng rồi cô cau mặt. “Nó không có an ủi tôi.
Tôi chỉ muốn anh thả tay tôi ra và để cho tôi bước đi. Loài của tôi kinh tởm loài anh. Và ngay cả khi tôi tốt bụng với anh và anh đối xử tử tế
với tôi, chị em tôi sẽ giết anh, và tôi sẽ bị tẩy chay bởi mọi sinh vật
trong the Lore. Sẽ không có cách nào tôi sẽ chọn kiếp hạ đẳng với anh so với cuộc đời hiện tại của tôi – cái mà tôi tận hưởng một cách ngon lành – nên lùi lại đi. Tôi không muốn sẽ phải làm đau anh thêm nữa.”
Anh ấy nhướng một cái lông mày ra vẻ kẻ cả tại lời đó, điều khiến cô nhảy
dựng lên, rồi nói, “Tôi không để em đi. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện
đó. Không đến khi nào tôi chết. ”
“Tôi đã cho anh một lời cảnh cáo và tôi sẽ chỉ nói nó một lần nữa – thả tôi ra.”
“Nó sẽ không bao giờ xảy ra. Nên điều gì sẽ khiến em chấp nhận chuyện này?
Một lời thề? Được thôi. Tôi thề với em tôi sẽ không bao giờ dùng những
gì tôi biết được để làm hại gia đình em. Với tư cách là chồng em, tôi
cũng không thể nào hại họ được vì sau cùng điều đó sẽ tổn thương em.”
Khi cô thấy anh đang thật sự nghiêm túc về chuyện này, cô nhận ra chơi đùa
với anh đã kết thúc. Anh ấy sẽ thử buộc cô phải sống với anh. Bởi vì anh nghĩ đó chính là quyền của anh với cô.
Không khác gì với những người khác. Tên cô nên là Myst the Possession. {:432:}
Cô tự hỏi nếu cô sẽ đổ nhào ra chết nếu ai đó cuối cùng hỏi cô đi cùng với họ. {:442:}
“Wroth,” cô thì thầm, luồn tay mình lên ngực anh để nắm những ngón tay sau cổ
anh. Anh cúi xuống để nghe cô. “Anh có biết điều gì để khiến tôi trở
thành Cô Dâu thực sự của anh?”
“Nói với tôi đi,” anh nói nhanh chóng.
“Sự sống rời khỏi cơ thể giá lạnh, chết đi của tôi.” Cô thục đầu gối anh,
quyết định phút cuối không định làm vỡ xương đuôi của anh với cú đánh.
Khi anh rơi xuống đầu gối, cô đập anh, đưa anh bay đi bảy mét rưỡi vào
bức tường của cái sân sau.
Anh gầm lên trong cơn thịnh nộ, chậm khi đứng dậy trong khi cô đang phóng
trên lối hẹp dẫn đến những cái cổng được rèn sắt trong con đường. Nhưng
anh trace đến, với lấy cô, phớt xuống lưng cô với đầu ngón tay anh, rồi
giựt lại sợi dây xích. Cô hét lên trong đau đớn khi nó bị đứt khỏi cô.
Great Freya, không phải sợi dây chứ. Nếu anh ấy biết được sức mạnh của nó với cô, sẽ không cần biết cô mạnh làm sao với tư cách là một Valkyrie hay
cô chiến đấu giỏi thế nào. Cô chạy thục mạng, chạy tung cánh cổng khóa
lại, phá bung chúng khỏi bản lề để chúng kêu leng keng và lóe tia lửa
điện quanh đường. Trong hai ngàn năm qua nó đã là không thể phá vỡ.
Đừng nghe, đừng nghe, chạy đi, thoát khỏi giọng nói của anh…