Đọc truyện Vi Tử Giả Đại Ngôn – Chương 12: Nữ Thi Không Mặt (4)
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
– —————————————–
Chu Hải ngồi xổm xuống, cố gắng nhả ra âm thanh dịu dàng.
“Chị đừng nóng vội, ngồi ở đây chờ kết quả một chút, còn chưa biết có phải hay không!”
Mập Mạp cũng đang ở bên an ủi người cha.
“Đi, chúng ta lên phòng chờ tầng hai, chờ một chút là có kết quả, ở đó thoải mái hơn.”
Bây giờ hai người cứ như đang mơ, đi theo bọn họ lên tầng hai như tượng gỗ, Mập Mạp lấy nước cho hai người.
Chu Hải hỏi: “Hiện tại, hai người có cầm theo tấm ảnh nào của Chung Dật San không?”
Người cha mở album ảnh trong điện thoại ra, trong rất nhiều bức ảnh chụp chung ông chọn ra một tấm chụp một người, đưa tới trước mặt Chu Hải.
Chu Hải nhận lấy, Chung Dật San có một cặp mắt vô cùng sinh động, cặp mắt kia tựa như bầu trời trong veo.
Nhìn cô bé ai cũng cảm thấy cô sẽ có số mệnh rất tốt đẹp, giống thiếu nữ trong truyện Hana no Utage.
Nghĩ đến dáng vẻ trong phòng cấp đông, Chu Hải để điện thoại xuống.
“Hai người có thể nhớ lại một chút, Chung Dật San có bạn bè gì không? Giống như bạn từ cấp hai lên cấp ba, hay bạn trong trường cấp ba, những bạn học thường xuyên liên lạc, nam hay nữ đều được.”
Hai người bị vấn đề này thu hút sự chú ý, từ trạng thái bi thương trầm trọng dần dần bình ổn lại, hai người nỗ lực nhớ lại.
Mẹ Chung Dật San suy tư một hồi.
Lập tức nói: “San San khá thoải mái và vui vẻ, nên nó có rất nhiều bạn. Từng tới nhà chơi, thì có hai mươi mấy đứa. Trong này, không nhiều đứa tôi có thể nhớ tên, chỉ vài người bạn thân của nó tôi hay gặp thôi.
Lớp 11/6 ở trường Nhất Trung có Mã Khả Khả, Trương Dương, 11/7 Trần Thu Thực, 11/9 Vương Du. Năm đứa chúng nó chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
Còn nữa, phụ huynh của năm gia đình chúng tôi cũng khá thân. Năm ngoái, năm nhà chúng tôi còn đi Disney Hongkong chơi.”
“Ồ? Dường như các phụ huynh rất thân thiết!”
Cha của Chung Dật San gật đầu, “Chúng tôi làm cùng cơ quan. Nhà cũng không xa nhau lắm, dần dần thành quen.”
Nói xong còn đá nhẹ mẹ của Chung Dật San mấy cái ở dưới bàn, tuy chuyển động rất nhỏ, nhưng Mập Mạp ngồi bên cạnh có thể thấy rõ ràng.
Chu Hải tìm hiểu thêm một số vấn đề khác, phát hiện hai người này không biết con gái họ có khuynh hướng yêu sớm.
Cũng không có cảm giác con gái có quan hệ không tốt với ai.
Nhất thời Chu Hải cảm thấy hỗn loạn.
Để Mập Mạp tiếp tục nói chuyện với họ, trở về văn phòng của mình, bày tất cả chứng cứ bày ra.
Sau bốn tiếng, điện thoại Chu Hải rung lên.
Chị Tăng gửi tin nhắn wechat, là kết quả so sánh, bất hạnh thay, nạn nhân chính là đứa con gái Chung Dật San của bọn họ.
Chỉ có điều, Chu Hải phải bỏ qua tâm lý ám ảnh mà anh đã trải qua.
Hai người trông không giống như lúc họ vừa bước vào trung tâm. Chu Hải nâng điện thoại lên trước mắt hai người.
“Đã có kết quả. Rất đáng tiếc, nạn nhân chính là Chung Dật San, con gái của hai người.”
Mẹ của Chung Dật San che mặt, khóc nấc lên, còn cha cô bé không ngừng kiềm chế sự run rẩy của gò má.
“Tôi muốn nhìn San San!”
Chu Hải lắc đầu một cái, vào những lúc thế này không thể nhẹ dạ, nếu không, sau này hai người kia có thể sẽ phải đối mặt với chướng ngại tâm lý rất lớn.
“Tôi khuyến nghị hai người không nên nhìn. Nếu có thể dựa vào vẻ ngoài để nhận diện thân phận, chúng tôi đã không cần phải hoảng loạn điều tra tất cả các trường cấp ba tại thành phố Đông Nam này. Bây giờ, chuyện hai người nên làm là phối hợp thật tốt với cảnh sát để điều tra vụ án này.
Phải bắt được hung thủ, không thể để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây mới là thứ an ủi tốt nhất đối với Chung Dật San.”
Mắt người cha đỏ lên, nước mắt nước mũi trào ra, chỉ có điều vẫn dùng sức gật đầu.
“Không nhìn, chúng tôi không nhìn nữa! Mẹ San San à, chúng ta nên báo thù cho San San, phối hợp thật tốt với lực lượng cảnh sát, nhanh chóng bắt được hung thủ.”
Mẹ của Chung Dật San lấy khăn giấy lau mặt, ra sức khống chế cảm xúc của mình, hai tay run rẩy nắm chặt bàn tay Chu Hải.
“Ừ! Không cho tôi nhìn thì tôi sẽ không nhìn nữa. Tôi có thể đoán được, nhất định tình trạng của nó rất thảm, vô cùng thảm! Cầu xin anh, hãy giúp San San nhà chúng tôi trông ổn một chút, được không?”
Chu Hải dùng sức nắm chặt tay bà, “Được. Tôi sẽ cố gắng thu xếp cho cô bé, chị có thể mang một bộ quần áo dài mà cô bé thích tới đây, tôi sẽ bảo người thay cho.”
Người mẹ gật đầu, “Ừ, được.”
Mập Mạp hắng giọng, “E hèm. Tuy lúc này không nên yêu cầu chuyện này, nhưng để sớm bắt được hung thủ, chúng tôi cần đến nhà hai người tìm manh mối, có được không?”
“Được được, bây giờ có thể đi luôn.”
Mập Mạp gật đầu, anh ta liếc mắt nhìn Chu Hải.
“Cảnh sát Vương dẫn người tới. Đang ở dưới lầu chờ, hay là chúng ta cũng đi theo xem xét một chút?”
Đương nhiên Chu Hải không có ý kiến gì, bốn người đi xuống dưới lầu, quả nhiên cảnh sát Vương đưa theo bốn người, đang đứng trong sảnh.
Mọi người không trò chuyện gì, chỉ giới thiệu một lượt rồi rời đi.
Lúc này, cửa kính lớn nặng nề của trung tâm được đẩy ra, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hai bóng người trẻ tuổi vọt vào, đồng tử của Chu Hải co rụt lại.
Anh nhìn Mập Mạp, liếc máy ghi âm hành pháp một cái, rồi hất ánh nhìn ra sau lưng Mập Mạp.
Động tác đó khiến Mập Mạp lập tức rõ ràng.
Hơi quay người dùng bóng lưng che lấp, anh ta lấy máy ghi âm hành pháp cắm vào trước ngực Lương Hồng Cương.
Dù Lương Hồng Cương có ngốc cũng hiểu rõ hành động đó có ý gì, sau đó điện thoại cậu ta rung lên, quả nhiên Chu Hải nhắn đến một tin wechat.
[Cậu ở lại tiếp hai người này, ghi chép cẩn thận. Có thể tiết lộ trạng thái tử vong của Chung Dật San, nhớ thu thập dấu vân tay và mẫu máu.]
Hai người vừa xông vào, thấy cha mẹ Chung Dật San, vội vàng chạy tới, thiếu niên nhìn người cha, hỏi.
“Đúng là San San sao?”
Cô bé kia cũng sợ hãi hỏi: “Cô chú ơi, thật sự là San San sao?”
Người cha gật đầu, giả vờ kiên cường, mím chặt khóe môi.
“Trương Dương, Khả Khả, hai đứa không đi học, chạy tới đây làm gì?”
Chu Hải biết hai người này chính là bạn thân cùng lớp của Chung Dật San, anh bảo Lương Hồng Cương ở lại là để tìm hiểu xem bọn họ có điểm gì đáng nghi ngờ không, dù sao sau này anh có thể xem lại video.
Mã Khả Khả khóc như mưa.
Dáng người cao gầy, ngay cả lớp đồng phục cũng không thể che đậy vẻ đẹp của cô bé, hai cô bé đẹp như vậy lại là bạn thân của nhau, thật khó tin.
“Cô ơi, tụi con muốn đến tiễn San San. Cô bận thì không cần phải để ý đến đâu, tụi con có thể ở gần cậu ấy một chút cũng được rồi.”
Người mẹ thấy nhiều cảnh sát đứng chờ bên cạnh như vậy, cũng không muốn nói thêm gì nhiều.
“Mấy đứa tới bằng cách nào?”
Trương Dương chỉ ra ngoài cửa.
“Cha con cho tài xế đưa tụi con tới, cô không cần lo lắng đâu, lúc nữa tụi con sẽ tự về trường được.”
Người mẹ thấy chiếc xe ở bên ngoài, mắt đỏ lên, gật gù.
“Đừng trì hoãn quá lâu, sớm quay lại trường nha!”
Sau khi nói tạm biệt, mọi người chia nhỏ thành ba tốp đi ba xe tới nhà Chung Dật San.
Chu Hải không ngừng nhắn tin, anh, cảnh sát Vương và Mập Mạp ngồi cùng một xe, Mập Mạp đem nội dung trò chuyện với cha mẹ Chung Dật San và những biểu hiện, nói qua một lần.
Cả quãng đường, Chu Hải không hề nói chuyện.
Trán của cảnh sát Vương nhăn nhúm lại, từ nãy đến giờ không hề nới lỏng.
“Bây giờ chỉ có thể điều tra từ những mối quan hệ xã hội của nạn nhân, nhưng điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học của các bạn cùng lớp.
Tôi đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của cô bé trước khi đến đây.
Thái độ của trường học rất khó khăn và không muốn hợp tác, ủy viên Hách đang làm việc của mình.”
– ——————————————–
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại