Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Chương:8Quyển 6 -


Đọc truyện Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu – Chương 58Quyển 6 –

“Triệu ca, lần này thu hoạch thật không sai, hai con thú biến dị lớn, còn có ba tinh hạch cấp ba, lần này có thể giàu to rồi.” Một người đàn ông nhỏ gầy tháo vát nịnh nọt lấy lòng nói.

“Ha ha ha, chỉ là may mắn hai con súc sinh này đấu đến cả hai đều thiệt, cho tao nhặt tiện nghi mà thôi.” Người được gọi là Triệu ca cười to, giả vờ khiêm tốn nói, nhưng trên mặt chính khí mười phần kia lại tràn ngập tự đắc, cả người dối trá mười phần, chính là Triệu Vũ lúc trước đẩy Cố Khanh vào đàn tang thi.

Người đàn ông gầy gò kia nghe vội vàng nói: “Sao chỉ là may mắn thôi chứ, chỉ nói ba tinh hạch cấp ba này liền có hai viên là Triệu ca anh từ trong đầu tang thi cấp ba đoạt được, một viên khác thì mấy anh em khác phải tốn thời gian mới lấy được, năng lực của Triệu ca đều là mấy anh em chính mắt kiến thức qua, tụi bây nói phải không, mấy anh em?”

Mấy người tương tự chung quanh lần lượt nói đúng, tự đắc trên mặt Triệu Vũ cũng theo mọi người nịnh hót càng không lấn át được.

Cố Khanh nhìn chằm chằm Triệu Vũ đứng ở đường giao dịch thường thường mở miệng cười to cách đó không xa mà cẩn thận đánh giá, cảm thấy có chút khinh thường. Chung quy là không có đầu óc, chọc Cố Tang lại còn dám nghênh ngang đi lại ở căn cứ Thanh Hà, chẳng lẽ cho rằng mấy con tang thi liền có thể giết Cố Tang hay sao.

Loại người này thế nhưng cũng có thể được Cố Tang tín nhiệm, chẳng lẽ là vì cái khuôn mặt chính nghĩa viết tôi là người tốt kia?

Lung tung suy đoán trên tay bỗng tê rần, Cố Khanh quay đầu nhìn Cố Tang ánh mắt sâu thẳm, khẽ cau mày: “Anh?”

Cố Tang ánh mắt thâm trầm, rũ xuống sát ý thản nhiên hiện lên trong mắt: “Em, đang nhìn ai?”

Cố Khanh cười chỉ Triệu Vũ nói: “Em đang nhìn người kia.” Nói lại giơ lên một nụ cười sung sướng khi người gặp họa, bám vào bên tai Cố Tang lặng lẽ nói: “Anh, anh chẳng lẽ không cảm thấy người đó có chút ngốc à? Đẳng cấp dị năng của gã cũng chỉ là cấp hai cao nhất, ba tinh hạch này còn không biết có được thế nào, hiện tại còn khoe khoang trước công chúng, không phải đang kêu la cho người đi cướp đoạt hay sao?”

Cúi đầu sóng âm truyền vào bên tai Cố Tang chấn đến mức lỗ tai tê tê dại dại, Cố Tang quay đầu giả vờ vô tình xẹt qua bên môi Cố Khanh, khi Cố Khanh cả kinh muốn né tránh thì lại ôm chặt hắn, cắn bờ môi của hắn ở trên đường cái liền bắt đầu cọ xát liếm cắn, đầu lưỡi càng thừa cơ tiến vào trong miệng Cố Khanh, liếm từng góc trong miệng hắn.

Khác với khẽ chạm lướt qua liền ngưng lúc trước, miệng lưỡi kịch liệt mà xâm nhập va chạm đủ để kích khởi sâu tới linh hồn run rẩy, nụ hôn xa lạ lại quen thuộc khiến Cố Khanh lần đầu tiên hoài nghi Cố Tang có phải chính là người yêu của hắn hay không? Đủ loại cảm giác quen thuộc trước đây đến tột cùng là vì ý thức khối thân thể này lưu lại, hay là vì hắn chính là người yêu?

Kịch liệt hôn môi liên tục hơn mười phút, đáy lòng không xác định cùng với không đành lòng từ chối khiến Cố Khanh bị bắt bị vây bị hôn hơn mười phút. Khi môi tách ra, trên mặt thế nhưng quỷ dị xuất hiện một tầng đỏ ửng tự nhiên xuất hiện.

Yên tĩnh như quỷ dị, Cố Khanh ho nhẹ hai tiếng ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhiệt liệt của Cố Tang, lời nói nhất thời liền kẹt ở cổ họng ra không được.

Hắn gặp qua, đối mặt với ánh mắt nhiệt tình nhất là người yêu. Bất cứ lúc nào người yêu đều dùng một đôi mắt chứa đầy khát vọng, nhiệt liệt, kích tình nhìn hắn, cho dù biểu tình có cứng rắn, ánh mắt có lạnh, cảm tình biểu đạt bên trong đều là như vậy, mà Cố Tang lại khác với người yêu. Trong nhiệt liệt cùng kích tình, tựa hồ còn cất giấu thứ gì đó càng thêm kịch liệt, âm trầm, đáng sợ, lại càng làm người không thể khống chế mà hưng phấn run rẩy.


“Anh…” Cố Khanh khống chế không được muốn nói gì, lời còn lại lại một lần nữa bị ánh mắt thâm thúy của Cố Tang lên đến môi thì nuốt xuống, lần nữa hôn nồng nhiệt, Cố Khanh không giữ lại mà nhiệt liệt đáp lại.

Nam nam ở trên đường cái ôm hôn, có lẽ ở trước tận thế sẽ chọc mọi người vây xem, bị người chụp ảnh, quay thành video truyền lên mạng sau đó đối mặt với nghi ngờ hoặc chúc phúc, nhưng ở mạt thế, nguyện vọng của mọi người đều chỉ là sống sót mà thôi, nhìn thấy cũng chỉ sẽ lạnh lùng nhìn một chút liền rời đi, không có ai mà không có mắt đi phê phán một người mà mình nhìn không ra đẳng cấp dị năng.

Theo nước bọt trao đổi, trong đầu Cố Khanh càng hỗn độn, máu trong gân mạch có xu hướng lưu động, trái tim vốn dừng nảy lên bắt đầu đập đều mỏng manh.

Có người nói qua, mạt thế là một trận tiến hóa vật cạnh thiên trạch, một bộ phận người biến thành tang thi, một bộ phận người biến thành người dị năng, hai người này là người Thiên Trạch, người thường còn lại thì có khả năng biến thành dị năng giả hoặc tang thi, còn lại là một bộ phận người có khả năng bị vứt bỏ.

Người dị năng thông qua hấp thu năng lượng không ngừng tiến hóa, tang thi cũng giống vậy, cho dù lúc đầu da thịt hư thối bộ mặt xấu xí, nhưng theo tang thi đề cao đẳng cấp sẽ chậm rãi biến thành dáng vẻ con người tầm thường, cho dù là đình chỉ hô hấp cùng tim đập cũng sẽ chậm rãi sống lại, giống như Cố Khanh cùng Cố Tang hiện tại.

Đẳng cấp tang thi bỗng nhiên đề cao khiến uy áp trên người hai người bởi vì khống chế sơ hở mà nháy mắt tiết lộ, người sống sót đang chiến đấu ngoài căn cứ Thanh Hà xa chút chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, tang thi chung quanh chợt lui ra phía sau vài bước cứng ngắc một lát, rồi sau đó lại phảng phất vô sự xông tới.

Nhưng gần chút tỷ như đám người Triệu Vũ cách không quá xa liền cảm giác trong nháy mắt trên đầu đè lên một tảng đá hơn trăm cân, suýt nữa bị áp té trên mặt đất, lấy Cố Tang Cố Khanh làm trung tâm một ít người càng gần trực tiếp ngã vòng ở chung quanh, hai người Cố Khanh đang high bại lộ vô cùng rõ rệt.

Bị các tiểu đệ nâng vững, Triệu Vũ oán hận nhìn hai người trung tâm, theo khoảng cách không gần mà thấp giọng thóa mạ vài câu đồng tính ghê tởm linh tinh, sau đó đỡ eo chậm rãi rời đi. Thiếu chút nữa bị uy áp áp đảo trước mặt mấy tiểu đệ chuyện mất mặt như vậy, hắn hôm nay cũng không có hứng thú đi giao dịch vơ vét đồ.

Những người khác bị uy áp áp đảo tuy rằng cũng không giận cũng không dám giống Triệu Vũ mắng vài câu phát tiết, bằng vào uy áp liền có thể áp đảo người đẳng cấp này chỉ sợ còn mạnh hơn lãnh đạo căn cứ S trong truyền thuyết, lỡ như bị nghe được, vậy chính là tìm chết.

Cố Khanh đương nhiên nghe thấy, nhưng hắn lại không để ý, dù sao gã sớm muộn gì cũng là người chết, nhiều lời vài câu thì sao, ngược lại là ánh mắt Cố Tang chớp mắt âm trầm.

Trên đường cái chung quy cũng không tốt để phát huy, Cố Tang giơ tay siết chặt eo Cố Khanh, thân hình chợt lóe cả người tiếp đó liền biến mất, người sống sót lặng lẽ vây xem chung quanh nhất thời cả kinh, đây đến tột cùng là dị năng gì, thế nhưng có thể để người biến mất hư không như vậy.

Đây là một dị năng khác của Cố Tang, sau khi biến thành tang thi có lẽ là bởi vì sống lại, đẳng cấp tang thi của Cố Tang tăng vọt, dị năng hệ không gian thuấn di càng không nói chơi, dùng có hiệu quả như dị năng hệ tinh thần của Cố Khanh.

Sau khi Cố Tang ôm Cố Khanh biến mất ở trên đường liền xuất hiện trong phòng mới mua, hơn nữa chuẩn xác rơi trên giường.

Đầu nện lên cái gối mềm mềm, từng đợt mê muội, cũng không biết là vì va chạm mềm nhẹ này, hay là nụ hôn quá mức kịch liệt.


Cố Tang ở trên đầu Cố Khanh, nhìn ánh mắt Cố Khanh chờ hắn thanh tỉnh.

“Chúng ta là anh em, không được.” Hai tay chống trên ngực Cố Tang Cố Khanh muốn nói như vậy, thế nhưng chống lại ánh mắt Cố Tang, cảm giác mê muội trong đầu càng sâu, hai tay cũng từ chống đẩy sửa thành đón ý nói hùa, ôm lấy đầu Cố Tang đưa môi lên.

Nhìn đôi mắt kia nháy mắt trở nên càng thêm nóng cháy, nóng cháy đến âm trầm cũng bị ép ẩn giấu Cố Khanh liền gì cũng quên.

Đồ dép dần cởi, thân thể chậm rãi có độ ấm khống chế không được mà ma sát nhau, một khắc bị tiến vào kia đầu Cố Khanh nháy mắt thanh tỉnh, sau đó liền bị Cố Tang khiên vào bể dục, bay bổng không ra.

Khi tỉnh lại thì trời đã sắp tối, Cố Tang cũng không biết tung tích, nhìn một đống hỗn loạn dưới thân Cố Khanh đau đầu không dứt.

Sao lại liền mơ hồ quan hệ với Cố Tang chứ, nếu Cố Tang là người yêu thì tốt, nếu không phải… Càng nghĩ càng đau đầu, Cố Khanh trực tiếp xoay người xuống giường.

Cố Tang không biết đã đi đâu, Cố Khanh cũng không muốn mình làm chuyện ngu xuẩn nữa, trực tiếp theo con dấu tinh thần lưu lại trên Triệu Vũ mà tìm qua, ước chừng cũng có vài phần ý muốn trốn tránh Cố Tang. Nhưng đầu óc Cố Khanh hỗn loạn, Triệu Vũ là người hại hắn, nếu ban ngày gặp được gã, Cố Tang còn có thể lưu lại gã tiếp tục sống sót?

Mắt thấy con dấu tinh thần mình lưu lại cách càng ngày càng gần, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi, cách càng gần, mùi máu tươi càng dày đặc.

Đây là thực sự có người đánh chú ý lên gã? Cố Khanh bước chân nhanh hơn, thân hình lóe lên biến mất trong bóng tối.

_______________________________________________________________

Một căn nhà lầu giản dị theo một phát va chạm mãnh liệt mà rung một chút, tạo nên một tầng bụi trần.

Triệu Vũ choáng váng đầu hoa mắt theo tường thể hoạt rơi xuống đất, máu đỏ đen từ các nơi trên thân thể chảy ra, không bao lâu trên đất liền nhỏ thành một bãi máu.

“Cố thiếu tôi sai rồi, Cố thiếu tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, tôi sai rồi Cố thiếu…” Nhìn Cố Tang dần dần tới gần, Triệu Vũ khống chế không được mà hoảng sợ kêu to, đồng tử bởi vì cực hạn sợ hãi mà co rút.


Nhiều tang thi như vậy, nhiều tang thi như vậy Cố Tang sao có thể còn sống, điều đó không có khả năng! Triệu Vũ cả người run rẩy, quanh bốn phía gã phân tán thi thể, đều là các tiểu đệ theo sau gã, chỉ là họ đều là một kích trí mạng, so với Triệu Vũ còn sống không ngừng bị tra tấn cũng không biết là ai đáng thương hơn.

“Cố thiếu, Cố thiếu không phải tôi đẩy nhị thiếu xuống, nhị thiếu là tự mình ngã xuống, Cố thiếu tôi sai rồi, không liên quan đến tôi a, Cố thiếu…” Triệu Vũ chợt tiến lên muốn ôm lấy chân Cố Tang, lại ngay cả tiếp cận cũng không tiếp cận được liền bị uy áp đánh bay ra ngoài, đụng vào một khối thi thể cách đó không xa, cùng nhau trượt rất xa ra ngoài.

Ngược đủ Triệu Vũ, Cố Tang nâng tay muốn kết thúc hắn, động tác lại chợt dừng lại, chuyển hướng về phía một phương hướng phía sau, không thấy ngón tay Triệu Vũ di chuyển, từ trên thi thể lấy ra thứ gì đấy.

Vừa đến liền bị phát hiện Cố Khanh trong ánh mắt Cố Tang chậm rãi đi ra, ngượng ngập kêu một tiếng: “Anh.”

Cố Tang chau mày, đi qua tay nâng eo Cố Khanh, bị Cố Khanh có chút xấu hổ bắt được. Cố Tang lập tức cầm lại tay Cố Khanh, vô thanh hỏi.

Cố Khanh chỉ cảm thấy cả người không tự ái, còn chưa chuẩn bị đối mặt Cố Tang: “Ban ngày thấy người này nhìn quen mắt, liền đến xem có thể hỏi chút chuyện trước đây hay không.” Cố Khanh nửa thật nửa giả nói, cũng mặc kệ Cố Tang có tin hay không.

Nhìn thấy Cố Khanh từ trong bóng đêm xuất hiện, Triệu Vũ cả kinh thiếu chút nữa thét ra tiếng, súng ống trong tay từ trên thắt lưng thi thể lấy ra cũng thiếu chút nữa không cầm chặt mà rơi trên mặt đất, đây là, nhị thiếu?

Nhìn Cố Khanh trò chuyện với Cố Tang, Triệu Vũ biểu tình kinh ngạc chậm rãi chôn vùi, súng ống trên tay lặng yên nâng lên chống lại hai người đang trò chuyện. Hai người đang nói chuyện cũng không chú ý nơi này, đây đúng là cơ hội duy nhất cho mạng sống của gã.

“Phập” hai tiếng vang, súng ống nhanh chóng bắn ra hai viên đạn, bắn về phía hai người, Triệu Vũ nhếch môi cười lạnh, mạt thế lâu như vậy, tay nghề bắn súng giỏi cũng phải có, xuống địa ngục đi, Cố thiếu, nhị thiếu.

Nghe được động tĩnh, Cố Khanh dùng tinh thần lực tạo ra tấm chắn, hai viên đạn xoay tròn ngoài tấm chắn dừng lại một lát, rơi xuống đất, phát ra vài tiếng giòn vang, Triệu Vũ tươi cười nhất thời cứng ở khóe miệng.

Dị năng của Cố Tang hắn đã thấy qua, là hệ lửa biến dị hệ lôi, vừa nãy ngăn lại viên đạn là ai? Nhị thiếu? Không, điều đó không có khả năng, nhị thiếu không phải không có dị năng hay sao? Đợi đã, nhị thiếu, không phải bị tang thi xé nát sao? Gã tận mắt nhìn thấy! Chẳng lẽ… Tang thi, tang thi có ý thức?

Không đúng, nếu là tang thi có ý thức ánh mắt nhị thiếu hiện khi nhìn mình khẳng định sẽ không bình tĩnh không gợn sóng, trong nháy mắt đủ loại khả năng từ trong đầu chợt lóe, Triệu Vũ duy nhất xác định chính là nhị thiếu hiện tại khẳng định không nhớ rõ mọi chuyện, nhất là chuyện kia.

“Nhị thiếu!” Triệu Vũ bỗng nhiên mở miệng, Cố Tang tới gần động tác dừng lại, Triệu Vũ giơ lên nụ cười chứa đầy ác ý, “Nhị thiếu tôi có một việc muốn một mình nói với cậu.” Hắn đêm nay sống không được, một khi đã như vậy, trước khi chết có thể trả thù, cũng coi như buôn bán lời.

“?” Có chuyện gì muốn nói với mình? Cố Khanh có chút mờ mịt, nhưng nhớ đến vừa nãy mình tìm cớ vẫn gật gật đầu, kéo Cố Tang đến bên kia.

“Đây là tôi chỉ nói với một mình nhị thiếu? Cố thiếu, anh sẽ không lo lắng tôi còn có thể làm gì nhị thiếu đi?”

Cố Tang lạnh lùng nhìn Triệu Vũ, ánh mắt băng lãnh liền giống như đang nhìn một người chết, Triệu Vũ hoàn toàn không thèm để ý, hắn hiện tại có khác gì người chết, khác nhau hơi thở mà thôi.


Cố Khanh suy nghĩ một lát, ôm Cố Tang trấn an vài câu, lại ở trên mặt hắn hôn một cái mới xoay người đi đến phía Triệu Vũ.

Nhìn hai anh em ôm nhau, Triệu Vũ ánh mắt kinh nghi, thấy hai người nhìn như vô tình chạm khóe môi, suy đoán trong lòng càng xác định vài phần. Triệu Vũ khống chế không được muốn cười to, lại cố nhịn xuống, chỉ cười điên cuồng dưới đáy lòng.

Cố Tang ơi là Cố Tang, đường đường là đại thiếu Cố gia lại yêu em trai mình? Ha ha ha, nếu em trai anh biết bạn gái cậu ta âu yếm chết như thế nào, anh sẽ làm gì đây? Hai người sẽ làm gì đây? Ác ý giữa mày Triệu Vũ dần dần dày đặc, khiến Cố Khanh tò mò lại khiến Cố Tang dần dần trở nên nôn nóng bất an.

“Anh muốn nói gì với tôi?” Cố Khanh đứng vững trước mặt Triệu Vũ.

“Nhị thiếu, ngài còn nhớ rõ… Ngài chết như thế nào không?”

Cố Khanh nhíu mày, gã chính là muốn hỏi cái này? Cố Khanh lắc đầu, xoay người muốn đi.

Nụ cười Triệu Vũ ở khóe miệng chứa đầy ác ý dần dần hiển lộ, theo đó một đám vấn đề liên tiếp tung ra: “Cậu còn nhớ rõ bạn gái cậu không? Cậu còn nhớ rõ bạn gái cậu chết như thế nào không?”

Cố Khanh sửng sốt, bạn gái? Từ trong trí nhớ lật ra đoạn ký ức kia, Cố Khanh gật gật đầu.

“Nhị thiếu bạn gái ngài cũng không phải là ở thành phố D biến dị thành tang thi bị giết chết, giết bạn gái ngài là…”

Đứng ở cách đó không xa Cố Tang cũng nghe được câu hỏi của Triệu Vũ, biểu tình đạm mạc theo lời nói kế tiếp của Triệu Vũ mà dần dần vỡ vụn, trong mắt dâng lên cuồng phong, một cỗ uy áp lôi điện nháy mắt bổ vào người Triệu Vũ, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Triệu Vũ nói câu còn lại.

“… Là anh trai ngài” Anh trai? Cố Tang giết bạn gái nguyên thân? Cố Khanh có chút trong tình lý, khiếp sợ ngoài suy đoán.

Nói, hắn nói, A Khanh biết. Nhìn Cố Khanh ngẩn ngơ tại chỗ, kinh hoảng sôi trào trong lòng Cố Tang, hắn vừa có được liền phải mất đi sao? Không, không, là của hắn, A Khanh là của hắn.

Chậm rãi tỉnh táo lại, Cố Tang từng bước một, chậm rãi đi đến bên Cố Khanh, sau đó ôm lấy hắn, Cố Khanh không như bình thường ôm lại, khiến ánh mắt Cố Tang càng thâm thúy.

Cố Khanh từ một lát ngốc lăng hồi thần liền phát hiện mình bị Cố Tang ôm lấy, vừa chuẩn bị như bình thường ôm lại liền thấy đầu óc bỗng nhiên choáng, trước mắt bắt đầu tối đen.

“Em là của anh…”

Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối Cố Khanh nghe được thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm một tiếng, thanh âm ôn nhu lưu luyến, lại chứa đầy âm trầm hắc ám.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.