Đọc truyện Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu – Chương 47Quyển 5 –
Sau khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khanh cùng hai người ngoài kia thân cận mà sinh ra cảm giác chua xót, Alviss liền trong kho số liệu khổng lồ tìm tòi một chút, biết loại cảm giác này tên là ghen.
Sau khi hiểu hàm ý ghen, ánh mắt Alviss hơi hơi phóng không có chút ngẩn người, có loại cảm giác chua chua ngọt ngào như trong dự kiến.
Tư liệu nói cho hắn, ghen là cảm giác khi đối mặt người mình thích, đó có phải nói mình là thích Cố Khanh hay không? Loại nhận tri này khiến đáy lòng Alviss sinh ra một loại cảm xúc không thể khống chế muốn hò hét hưng phấn. Hắn khẩn cấp muốn đi nói cho Cố Khanh, hỏi Cố Khanh có cảm giác như thế với hắn hay không.
Sau khi lợi dụng internet hỏi Alviss biết hai người thích nhau thường thường là từ bạn bè bắt đầu làm lên, sau đó chậm rãi biến thành người yêu.
Cố Khanh hiện tại giới thiệu nói mình là bạn hắn, mình có phải đã thành công một nửa hay không. Alviss tâm tình nhộn nhạo thầm nghĩ.
Khớp xương cánh tay khẽ nhúc nhích, lại không khoát lên eo Cố Khanh như dự đoán. Alviss có chút uể oải gục lưng. Tìm tòi trên tư liệu nói, nếu hai bên chưa thổ lộ thì không thể làm hành động thân mật gì, tỷ như bắt tay, ôm, hôn môi cùng với động tác càng thêm thân mật, bằng không có thể sẽ sinh ra rất nhiều hậu quả không tốt.
Alviss không biết động tác càng thêm gần gũi là gì, thế nhưng trước khi chưa thổ lộ thì không thể ôm, Alviss vẫn hiểu, bọn họ bây giờ chỉ là bạn bè.
Lặng lẽ đến gần Cố Khanh một chút, chóp mũi kích thích khẽ ngửi mùi hương nhàn nhạt từ trên người Cố Khanh truyền đến, Alviss tâm tình uể oải hơi hơi tốt hơn.
Nhất định phải mau chóng thổ lộ, như vậy liền có thể ôm cả người hắn vào trong lòng, khiến tất cả khí tức của mình vây quanh hắn. Alviss dưới đáy lòng âm thầm thề.
Nghĩ đến khi hai người ôm nhau ghé sát vào, Alviss hô hấp nhiều hơn, một cỗ thỏa mãn khó có thể nói nên lời dâng trào trong lòng, khiến hắn nhịn không được muốn than thở. Tuy rằng bên trong đã nhộn nhạo không được, bên ngoài Alviss vẫn là đầy mặt nghiêm túc.
Alviss mê muội ngửi mùi hương từ người Cố Khanh truyền đến, bỗng nhiên liền cảm giác được một cỗ tầm mắt nhiệt liện hướng về phía mình, không khỏi mi tâm hơi nhíu nghiêng người ngăn cản Cố Khanh bên cạnh.
Tầm mắt này lại không bởi vậy dời đi, ngược lại trở nên càng thêm nhiệt liệt. Một cỗ táo bạo đánh tới, Al lạnh lùng nhìn về phía nhân vật chính tầm mắt này, một người chơi thiếu niên tóc vàng mắt xanh. Seville thấy ánh mắt ‘cực nóng’ của Alviss nhìn lại đây, cho rằng hắn chú ý tới mình, lập tức càng thêm nhiệt liệt nhìn lại.
“Cậu là nói mấy người đi vào một hang động kỳ quái ở rừng Tinh Linh?” Cố Khanh hơi hơi cất cao thanh âm đánh gãy Alviss cùng Seville ‘nhiệt liệt’ đối diện.
Ánh mắt ba người đều bị hấp dẫn đến trên người Cố Khanh, Seville cũng không ngoại lệ.
“Ông chủ Cố anh nghĩ là? Anh biết rõ huyệt động này?” Bernard lập tức phản ứng lại hàm ý khi Cố Khanh phản ứng như vậy, vội vàng dò hỏi.
Nhóm của họ năm ngày trước đi rừng Tinh Linh qua, mình cùng Seville bỗng nhiên rơi vào một hang động, sau đó liền phát hiện hang động thần bí giấu ở trong rừng Tinh Linh. Sở dĩ gọi nó là hang động thần bí là vì hang động bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa trong hang động đẹp đẽ khoáng đãng, mặt trên điêu khắc phù văn đều có một loại mỹ cảm thần bí.
Đây hiển nhiên là một phó bản ẩn, nhưng tầng thứ nhất phó bản chính là một đạo phù văn thâm ảo, nhóm không ai nhìn hiểu, sau khi che dấu ngụy trang hang động xong, để người ở lại từng nhóm trông coi, gần đây Bernard vẫn đang bận rộn tuần tra tư liệu liên quan.
Bởi vậy biết được Cố Khanh có thể biết được chuyện liên quan đến hang động này, Bernard lúc này kích động hỏi.
Cố Khanh thất thố chỉ là trong nháy mắt, sau khi thốt ra câu kia Cố Khanh liền phản ứng lại, nghe thấy Bernard hỏi mắt Cố Khanh hơi đổi, rũ mắt sửa sang quần áo nói: “Tôi quả thật biết một chút, nhưng đây đều là tổ tiên truyền xuống, là thật hay là giả tôi cũng không biết.”
“Dù cho thật giả, ông chủ Cố cứ nói cho chúng tôi biết đi, chúng tôi nguyện ý trả thù lao.” Bá Nạp nói.
Cố Khanh cúi đầu không nói, trạng thái phiền muộn. Alviss thấy thế, tay dưới gầm bàn lặng lẽ cầm tay Cố Khanh nhéo nhéo, sau đó lạnh lùng, mắt mang theo uy hiếp nhìn hai người Bernard cùng Seville.
Cảm giác được động tác của Alviss, Cố Khanh đáy lòng khẽ run lên, cảm giác quen thuộc kia lại lần nữa trào ra, chẳng lẽ Al đúng là người yêu của hắn? Cố Khanh có chút không xác định.
Hắn ngẩng đầu sâu sắc liến nhìn Alviss, khi chạm phải lo lắng trong mắt Al thì lập tức dời tầm mắt nhìn về phía hai người Seville, thở dài nói: “Chuyện này quan hệ với tôi rất sâu, lần sau khi đi hay người lại đây gọi một tiếng, tôi với mấy người cùng đi.”
Hắn chính là Boss của phó bản này, quan hệ có thể không sâu sao… Không nghĩ tới trước khi tửu lâu khai trương, con đường cũng mở ra trước sao? Đây chẳng lẽ chính là hiệu ứng bươm bướm?
Nhưng cuối cùng cũng có thể xoát được hảo cảm nhân vật chính, Cố Khanh cảm thán nói.
Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một trận ồn ào.
“Bernard mày đi ra! Tao biết mày ở đây.”
“Quý khách, mời ngài im lặng chút, khách bên này còn đang ăn cơm.” Nhân viên tửu lâu tiến lên ngăn lại người đàn ông phát ra thanh âm này.
“Bernard mày đồ rùa đen rút đầu mau ra đây!”
Người đàn ông lại không để ý, ở dưới lầu tìm một vòng không tìm được người liền lên lầu, từng phòng từng phòng đẩy phòng ra tìm người, chỉ chốc lát sau liền tìm thấy phòng Cố Khanh.
“Bernard, thì ra mày ở đây.” Thanh âm hùng hậu vang lên, là một người đàn ông ngũ quan thô cuồng cuồng dã. Người đàn ông đột nhiên rút ra một thanh đại kiếm đặt lên bàn, đồ ăn trên bàn liền bị đập văng khắp nơi, dĩ nhiên là không thể ăn nữa.
“Calle, mày đang làm gì!” Bernard sắc mặt có chút khó coi, thấp giọng quát.
“Ha ha, tao đang làm gì?” Calle cười lớn vỗ đại kiếm vài cái, cái bàn trước người Bernard liền phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ khó nghe, “Tao chỉ là đang dạy dỗ một có chó ỷ vào được thích liền không nghe lời mà thôi, chẳng lẽ Bernard mày nhìn không ra sao.”
Seville có chút đáng tiếc nhìn một bàn đồ ăn ngon, chợt toàn thân khẽ run, mắt ứa lệ nhìn về phía Alviss, ý đồ gợi lên Alviss thương tiếc. Nhưng lực chú ý cả người Al đều ở trên người Cố Khanh, một chút cũng không chia cho Seville. Seville oán hận nhìn Cố Khanh, ngược lại tới gần Bernard gọi: “Anh Bernard?”
Cố Khanh không hiểu sao bị ghi hận: “…” Tốt rồi, hảo cảm thật vất vả xoát được lập tức lại không còn, Cố Khanh trừng Alviss oán hận thầm nghĩ.
“Anh Bernard? Ha ha, tao bảo này Bernard, thằng nhóc này còn chưa biết thân phận thật của mày đi. Anh? Gọi thân thiết như vậy mày đây là chuẩn bị lừa gạt nó cả đời sao?” Calle cất tiếng cười to.
Seville cuộn mình ở cạnh Bernard, ánh mắt mê mang, đây là ý gì?
Nhìn thấy ánh mắt Seville mê mang Calle ý vị thâm trường nhìn Bá Nạp, không có ý tốt mở miệng nói, “Nhóc con, mày còn chưa biết đi. Anh Bernard của mày, nó kỳ thật là…”
“Calle!” Bernard chợt lên tiếng, quét nhìn mọi người vây xem chung quanh, lại có chút bối rối nhìn Seville, thấy Seville tín nhiệm nhìn mình thì bình tĩnh lại, bình tĩnh mở miệng: “Mày làm vậy, Elsa biết không?”
“Elsa, mày còn có mặt mũi nhắc tới Elsa. Chuyện lôi thôi mày làm có xứng đáng với Elsa không!” Vừa nhắc tới Elsa, Calle liền tức giận.
Nghe thấy giọng điệu Calle thì Bernard liền biết Elsa không biết chuyện này, lúc này yên lòng, hắn an ủi xoa mái tóc vàng của Seville hừ lạnh nói: “Calle mày vẫn ít lo chuyện của tao đi, Elsa nếu biết, mày đoán cô ta sẽ làm gì? Hừ!”
“Anh nói xem tôi sẽ làm gì?” Calle bị tức đến mặt mũi đều nhảy dựng lên, vừa chuẩn bị nói chuyện, một giọng nữ chen vào.
Elsa lướt qua quần chúng vây xem ở cửa đi đến, cô đầu tiên là lộ ra nụ cười xin lỗi với Cố Khanh chủ nhân tửu lâu chợt một bàn tay chụp lên đầu Calle.”Cậu đồ ngốc, cậu nhìn chuyện ngốc cậu làm đi?”
“Elsa, tôi…” Calle nhìn quần chúng vây xem, đồ ăn tứ tung, bàn ăn sắp vỡ vụn cùng ông chủ mỉm cười bên cạnh, đứt quãng nói không nên lời, hiển nhiên cũng biết mình có lỗi.
Elsa kéo Calle đến góc hẻo lánh chuẩn bị dạy dỗ một trận, Calle khúm núm nghe. Không biết Elsa nói gì, Calle bỗng nhiên tức giận chỉ chỉ Bernard có chút xấu hổ cạnh bàn ăn, lập tức lại bị Elsa hung hăng vỗ đầu.
Calle bị vỗ đầu khuôn mặt thô cuồng ủy khuất sắp thành kim đậu đậu, Elsa lườm hắn một cái, đến gần bên tai hắn nói gì đó, người vạm vỡ này lập tức kinh ngạc không thôi, nhếch môi cười ngốc, lập tức lại bị Elsa hung hăng vỗ đầu vài cái. Nhưng lần này Calle lại thích thú ở trong đó.
Tai Cố Khanh nghe thấy mấy từ hôn ước, đính hôn, lại kết hợp Bernard xấu hổ, Seville vẻ mặt thuần khiết, liền não bổ cả kịch tình không sai biệt lắm.
Chỉ chốc lát, Elsa một lần nữa kéo Calle đi đến trước mặt bốn người, sau đó đẩy Calle đến trước mặt Cố Khanh.
Calle gãi gãi đầu mình, ngốc nghếch nhếch miệng, Elsa đạp hắn một cái mới miễn cưỡng nhịn xuống, nghiêm túc nói với Cố Khanh: “Thực xin lỗi ngài Cố, tôi đã làm tửu lâu ngài lộn xộn, còn quấy rầy buôn bán của tửu lâu, tổn thất tôi sẽ bồi thường cho ngài, xin ngài tha thứ cho sự thất lễ của tôi.”
Cố Khanh gật đầu mỉm cười ý bảo mình không ngại, Calle lại ngốc nghếch dính đến cạnh Elsa. Elsa khích lệ xoa đầu hắn, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Bá Nạp, mở miệng nói, “Bernard Rivianne, tôi Elsa Rivianne lấy thân phận người thừa kế tiếp theo của gia tộc Rivianne tuyên bố lấy đi dòng họ Rivianne của anh, anh kể từ giờ phút này bị xóa tên khỏi gia tộc Rivianne.”
“Elsa, cô…” Bá Nạp có chút không thể tin nhìn Elsa.
“Giấy tờ tôi đã giao cho cha rồi, hiện tại, anh có thể cùng Seville sống tốt không cần lo bị người khác phát hiện, không cần cảm ơn tôi, coi như là món quà tôi cảm ơn anh mấy năm nay quan tâm tôi đi.” Elsa lạnh lùng cười ném lại những lời này, gật đầu với Cố Khanh, Elsa liền kéo đầu Calle rời đi.
Bernard từ khi Calle ngây ngô cười thì trong lòng liền có dự cảm không tốt, chờ khi nghe thấy lời Elsa cả người liền ngẩn tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Seville cũng ngây ngẩn cả người, xoá tên? Bernard không phải cậu chủ gia tộc Rivianne sao? Vì sao sẽ bị xoá tên?