Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu – Chương 4Quyển 1 –

“Cậu đang ngẩn người à?” Hàn Thích Dịch nghiêng đầu nhìn về phía Cố Khanh đứng bên cạnh đã lâu.

“Thực xin lỗi ông chủ, tôi…” Lấy lại tinh thần, Cố Khanh cười xin lỗi, sắc mặt tái nhợt trước mắt xanh đen, vừa đúng để sắm vai hình tượng một người còn đang đắm chìm trong nỗi đau thất tình.

Tầm mắt xẹt qua mặt mày rủ xuống của Cố Khanh, dừng trên gương mặt gầy yếu tái nhợt của hắn, Hàn Thích Dịch nhướn mày “Cậu nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nhìn thấy Cố Khanh bởi vì những lời này của hắn mà trở nên kích động, Hàn Thích Dịch phiền muộn với Cố Khanh xa lạ một trận, lại không biết nên giải thích mình chỉ là đang lo lắng cho hắn như thế nào.

Táo bạo xé caravat, Hàn Thích Dịch không nói một lời liền cất bước tiến lên, Cố Khanh thì tiếp tục sợ hãi rụt rè theo sau.

Ba tháng trước, Cố Khanh nhận điện thoại thông báo tuyển dụng của S.A. Tuy rằng Cố Khanh bây giờ thuộc về diện người cơm cũng sắp ăn không nổi, nhưng chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể trong khoảng thời gian ngắn tụ tập nguồn tài chính khổng lồ.

Nhưng xuất phát từ suy xét trên nhiều phương diện, Cố Khanh vào S.A, trở thành thư ký bên người của Hàn Thích Dịch cũng là vật hy sinh. Hàn Thích Dịch, cậu ruột của Hàn Dư Minh, người cầm quyền sau màn chân chính của nhà họ Hàn, đồng thời cũng là một trong những vật hy sinh yêu Phương Hi Ngạn.

Làm nam phụ ngoài ý muốn duy nhất trừ Cố Khanh, đẹp trai nhiều tiền, ôn nhu chuyên tình, sát phạt quyết đoán, Hàn Thích Dịch tụ tập toàn bộ ưu điểm của một người đàn ông.

Ba tháng nay đi theo bên Hàn Thích Dịch, thời gian càng lâu, Cố Khanh càng cảm thấy một người như vậy mà vì cháu buông tay người yêu, thậm chí buông tay toàn bộ nhà họ Hàn thì có chút khó có thể tin. Lấy tính cách của hắn, cho dù không chiếm được tình yêu cũng sẽ không vì thế mà buông tay đi.

Hàn Thích Dịch tự giận mình đi một nửa mới phát hiện mình đi quá nhanh đến nỗi Cố Khanh không theo kịp, vội vàng chậm lại bước chân. Cố Khanh đẩy đẩy kính mắt trên mũi, khóe miệng kéo lên một độ cong, lại vào lúc trước khi Hàn Thích Dịch phát hiện rất nhanh kéo phẳng.

Nhưng nam phụ này hình như ngoại tình rồi đây ~ nhìn Hàn Thích Dịch vì mình cố ý tới gần mà ép chặt cơ thể, Cố Khanh thầm nghĩ.

Hai người rất nhanh vào công ty, Hàn Thích Dịch vào văn phòng mà Cố Khanh thì bắt đầu thực hiện chức trách thư ký bên người của hắn.

“Ông chủ, cậu Hàn có gọi nói mười giờ sáng hôm nay lên máy bay, hai giờ chiều đến?” Hàn Thích Dịch vừa ngồi xuống trợ lý liền gõ cửa vào nói.

Dư Minh sao lại về nhanh như vậy? Hàn Thích Dịch nhăn mày càng chặt, trong lòng càng gấp gáp.

“Ông chủ?”


“Gọi điện thoại thông báo cho trợ lý Lý đi đón máy bay, giờ thì đi đặt vé máy bay đến thành phố S, càng nhanh càng tốt.” Dừng một chút, Hàn Thích Dịch tiếp tục nói “Thư ký Cố đi cùng tôi.”

“Vâng.”

Một tiếng sau, Cố Khanh gì cũng không biết liền bị Hàn Thích Dịch kéo lên máy bay bay đi thành phố S.

Trên máy bay, Hàn Thích Dịch đang xử lý một ít công việc công ty, mà Cố Khanh thì thông qua hệ thống kết nối internet, hơn nữa thông qua internet mà tra ra tin tức Hàn Dư Minh hôm nay về nước. Kết hợp suy đoán Hàn Thích Dịch có tình cảm với mình, Cố Khanh cũng biết Hàn Thích Dịch vì sao lại muốn mang theo mình cùng đi thành phố S.

Liếc nhìn Hàn Thích Dịch đang làm việc có vẻ nghiêm túc, nhận thấy hắn nháy mắt cứng ngắc, Cố Khanh mỉm cười.

Nghĩ đến hắn có điều tra mình qua, hơn nữa còn điều tra ra ‘một đêm tình’ của mình cùng Hàn Dư Minh, cho nên mới lo lắng mình và Hàn Dư Minh có thể vì đêm hôm đó mà có tình cảm khác thường gì hay không.

Tuy nhiên, trừ điều này, có vẻ còn có vài tin tức thú vị nữa đây.

Xem ra thế giới này còn thú vị hơn trong tưởng tượng, nên nói là ràng buộc giữa các nam chính sao? Bị hắn quấy nhiễu như vậy Phương Hi Ngạn cùng Hàn Dư Minh vẫn ở cùng nhau.

Nhưng… Cố Khanh lộ ra vẻ mặt chán ghét, Phương Hi Ngạn xem ra cũng không ngây thơ như trong trí nhớ của nguyên chủ. Ba tháng đầu tiên ngắn ngủi đã ở bên Trịnh Phong của RUBY, lại có một chân với Hàn Dư Minh.

Điều này làm cho Cố Khanh hoàn toàn không xuống tay * y nổi. Còn có Hàn Dư Minh, nếu biết Phương Hi Ngạn chính là người yêu của Cố Khanh hơn nữa còn thường xuyên liên lạc với Cố Khanh, thì sẽ mang cảm xúc gì khi ở bên y đây.

Nghiêng đầu nhìn Hàn Thích Dịch nghiêm túc làm việc bên cạnh, Cố Khanh mỉm cười. Quả nhiên, dù là lúc nào thì hắn đều thích diễn viên phụ nhiều hơn chút.

Trong đầu xoay vài vòng lập ra một kế hoạch, Cố Khanh thông qua hệ thống kết nối với Trịnh Phong.

Người qua đường: “Anh xuống tay với Phương Hi Ngạn rồi à?”

Trịnh Phong: “Rốt cuộc cũng xuất hiện a, đáng tiếc không phải vì tôi, tôi thật sự là quá đau lòng a.”

Người qua đường: “Trả lời vấn đề của tôi.”


Trịnh Phong: “Chuyện này… Cậu không phải đã sớm biết rồi sao?”

Người qua đường: “Có nghĩ qua là sẽ phải trả cái giá gì chưa?”

Trịnh Phong: “Đừng mà, gia sản ít ỏi không chịu nổi ngài ép buộc, ta biết sai còn chưa được hay sao?”

Người qua đường: “Tha cho anh cũng có thể, phối hợp tôi hoàn thành một kế hoạch.”

Trịnh Phong: “Đi, cậu bảo bán mình cũng được.”

Người qua đường: “Đã gửi qua email của anh, tự mình đọc rồi xử lý, off.”

Trịnh Phong: “Đợi đã…”

“Thật đúng là gấp gáp.” Trịnh Phong nhìn avatar offline chậc hai tiếng, quay đầu nhìn về phía nhân viên đang thao tác đủ loại dụng cụ chuyên nghiệp phức tạp bên cạnh, “Thế nào, tìm được không?”

“Không có, hoàn toàn không bắt giữ được số liệu của đối phương.” Nhân viên chuyên nghiệp xoa mồ hôi trên trán nói. Người qua đường này đúng là người cũng như tên, tựa như một người ngẫu nhiên đi ngang qua, đi lại cũng tìm không thấy dấu chân.

“Cũng phải, người có thể đánh cắp tư liệu mật từ GEM mà không bị phát hiện cũng phải là người giỏi, mấy người đi đi.”

“Vâng.” Không hoàn thành nhiệm vụ của người thuê, nhân viên chuyên nghiệp cũng ngượng ngùng lấy tiền thuê, dọn đồ xong liền đi.

Đợi khi những người này đi hết, Trịnh Phong mở email, quả nhiên có mail đến từ ‘Người qua đường’ đang lẳng lặng nằm trong hòm thư, liền giống như mail về văn kiện mật trước kia vậy.

Mở nội dung mail, vừa xem Trịnh Phong vừa cảm thán. Sau khi đọc xong, Phương Hi Ngạn đến cùng chọc yêu nghiệt này ở đâu chứ. Nhưng mà, chuyện thú vị như vậy, hắn sao mà không phối hợp chứ ~ mỉm cười, Trịnh Phong vừa gửi mail đi, vừa xoá hết mail trong hòm thư.

Trịnh Phong: “Tôi sẽ phối hợp, cho nên… có hứng thú gặp tôi hay không.”


“Kí chủ, Trịnh Phong gửi mail qua.”

“Hắn nói gì.” Mang theo mắt tráo nằm ở dựa vào ghế nghỉ ngơi, Cố Khanh hỏi.

“Trịnh Phong nói hắn sẽ phối hợp anh, muốn gặp anh.”

“Phải không.”Cố Khanh hơi nhếch khoé miệng, “Nói với hắn, nhìn biểu hiện của hắn.”

“Vâng kí chủ.”

Người qua đường: “Nhìn biểu hiện của anh.”

Nhìn thấy tin này, Trịnh Phong nhếch khóe miệng. Trịnh Phong: “Vậy, tương lai gặp.”

_______________________________________

Trung Quốc, sân bay Bắc Kinh.

“Hi Ngạn lần này đúng là phiền cậu rồi.” Hàn Dư Minh mỉm cười đỡ Phương Hi Ngạn xuống máy bay.”Nếu không có cậu lần này chúng tôi tổn thất cũng sẽ không nhỏ, tôi để cấp dưới đưa cậu đi.”

“Không cần,” Phất tay Hàn Dư Minh ra, Phương Hi Ngạn vẻ mặt lạnh nhạt ngoắc cản một chiếc taxi rời đi. Y cũng không biết mình vẫn là một người nhìn người không rõ như vậy, Cố Khanh là thế, Trịnh Phong cũng thế.

Hơn nữa, nếu không phải Hàn Dư Minh là cháu Hàn Thích Dịch, Phương Hi Ngạn sẽ không lựa chọn giúp hắn. Lần này giúp hắn, xem như cảm ơn Hàn Thích Dịch kiếp trước giúp y rất nhiều đi.

“Cậu Hàn.” Trợ lý Lý thấy Hàn Dư Minh vẫn nhìn theo Phương Hi Ngạn lên xe taxi đi, mở miệng nói.

“Lý trợ lý?” Hàn Dư Minh quay đầu.

“Vâng, cậu Hàn. Ông chủ sáng nay bay thành phố S, dặn tôi tới đón ngài, ngài đến công ty hay là?” Trợ lý Lý mở cửa xe nói.

Tuy rằng thấy lạ lần này là trợ lý Lý đến nhưng Hàn Dư Minh cũng không quá để ý, “Về nhà cũ.”

“Vâng.”


Khởi động xe đưa Hàn Dư Minh về nhà cũ, trợ lý Lý trở về công ty.

Sau khi về nhà cũ, Hàn Dư Minh đầu tiên là tắm rửa một cái rồi cầm di động gọi điện cho Cố Khanh.

Lần đó ba tháng trước, Hàn Dư Minh lấy được số điện thoại của Cố Khanh, cũng bắt đầu mỗi ngày gửi tin nhắn gây rối Cố Khanh. Cố Khanh cũng từ không quan tâm lúc đầu mà dần dần trả lời một hai tin, đến giờ thì tin nào cũng trả lời. Quan hệ của hai người trong vòng ba tháng cũng phát triển đến loại quan hệ bạn bè bình thường.

Trong đoạn thời gian mua nguyên thạch, công ty đối thủ không biết từ đâu mà đào ra một nhân tài mua nguyên thạch, người nọ vừa ra tay thì trong mười có * là có thể ra nguyên thạch. Đáng tiếc người nọ bị công ty RUBY nhìn trúng, cho đến một lần cơ hội ngẫu nhiên mới bị người của hắn bắt được ở quán bar.

Khi biết cao thủ phân biệt nguyên thạch này chính là Phương Hi Ngạn thì Hàn Dư Minh vốn định trực tiếp giải quyết y, nhưng ngẫm lại tình huống của họ và GEM trước mắt hắn không thể không bỏ qua suy nghĩ này, ngược lại mượn sức Phương Hi Ngạn làm việc cho họ.

Không muốn Phương Hi Ngạn quấy rầy hắn cùng Cố Khanh, Hàn Dư Minh che giấu chuyện của Phương Hi Ngạn.

Điện thoại vang hai tiếng, bên kia truyền đến giọng nữ thoải mái, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Cho rằng di động Cố Khanh hết pin, Hàn Dư Minh không để ý, mỗi cách nửa tiếng gọi một cuộc cho Cố Khanh. Rốt cuộc có một lần, lời nói thay đổi, nhưng không bao lâu, lại biến thành trạng thái tắt máy Hàn Dư Minh lúc này mới nhận thấy có chút không thích hợp. Gọi điện tới nhà Cố Khanh, vẫn không có người nghe.

Ba tháng nay, Cố Khanh luôn ở nhà (bởi vì điện thoại nhà có thể thông qua hệ thống mà hiện trên di động), di động cũng thuộc về dạng máy mở 24 tiếng, cho dù di động hết pin đi sạc pin thì vừa nãy rõ ràng là ở trạng thái mở máy lại chẳng hề bắt máy.

Cho rằng Cố Khanh đã xảy ra chuyện, Hàn Dư Minh lập tức cầm di động nhấn số gọi lần nữa, điện thoại vừa được nhận liền nói, “Tra cho tôi địa điểm hiện tại của Cố Khanh, mau, ” Người bên đầu kia điện thoại liên tục dạ vâng.

Trong khoảng thời gian chờ đợi này Hàn Dư Minh có vẻ đứng ngồi không yên, nếu không phải hắn quên phái người âm thầm bảo vệ Cố Khanh, thì hiện tại cũng sẽ không như vậy. Là ai ra tay với Cố Khanh chứ? Đám người bỏ thuốc kia? Hay là những người bên RUBY?

Khách sạn thành phố S, vừa đến khách sạn Cố Khanh đưa ly nước lọc cho Hàn Thích Dịch, xoay người đi dọn đồ của hai người.

Hàn Thích Dịch cầm ly nước ngồi trên sô pha, vừa nhìn bóng dáng Cố Khanh dọn đồ, vừa uống ngụm nhỏ. Bỗng nhiên di động của Cố Khanh ở trên sô pha vang lên, Hàn Thích Dịch mắt sắc thấy được ba chữ “Hàn Dư Minh” trên màn hình nhất thời trong lòng bị tắc lại, vì sao Cố Khanh lại có số của Hàn Dư Minh.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Cố Khanh xoay người thì thấy Hàn Thích Dịch cầm di động đưa cho mình nói tiếng cảm ơn chuẩn bị cầm lấy điện thoại. Bỗng nhiên Hàn Thích Dịch bước dài về trước thì nghiêng người, ly nước và di động trong tay cạch một tiếng cùng rơi xuống đất, nước trong ly liền chảy ra ướt toàn bộ thân máy, tiếng chuông cũng ngưng bặt.

“Xin lỗi” Mặt không chút thay đổi từ mặt đất đứng lên, Hàn Thích Dịch nói lời xin lỗi.

Nhưng vẻ mặt đó thấy thế nào cũng không giống như là có thành ý gì cả, Cố Khanh cứng khóe miệng, nở nụ cười, “Không sao, ngược lại là ông chủ anh có cần đi khám chút hay không.”Vừa nãy cũng té rất mạnh, Hàn Thích Dịch vì không để mình nhận điện thoại của Hàn Dư Minh mà cũng rất liều mạng.

Thấy Hàn Thích Dịch nào đó vì mình lễ phép quan tâm mà hơi hơi nhộn nhạo, Cố Khanh bỗng nhiên cảm thấy, nam phụ này sao lại đáng yêu thế chứ 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.