Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Chương:6Quyển 3 -


Đọc truyện Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu – Chương 26Quyển 3 –

Tuy rằng nghĩ tốt rồi, nhưng dùng long thay phượng, trong lòng Cố Trường Ân còn có chút thấp thỏm.

Tối hôm đại hôn, Cố Khanh cùng Lục hoàng tử ngủ đến an ổn, Cố Trường Ân cả đêm không ngủ ngon, chỉ sợ thị vệ bỗng nhiên tới cửa, nói ông tội khi quân. Cố Trường Ân trằn trọc trăn trở trên giường, trên người toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ông không biết mình đến tột cùng bị điên gì, thế nhưng lại có suy nghĩ khi quân, hiện tại chỉ cầu Lục hoàng tử không so đo, lại tìm một cơ hội lén đưa nữ nhi vào.

Hoàng tử đại hôn có ba ngày nghỉ, ngày thứ hai Cố Trường Ân muốn nhìn thái độ của Lục hoàng tử cũng không tìm thấy cách, cũng không thể ngày đầu sau đại hôn, phụ thân liền đến cửa nhà con rể thăm hỏi.

Ỉu xìu đứng ở trên triều đường, Tuyên Văn đế cho rằng Cố Thượng Thư đây là luyến tiếc nữ nhi, chỉ trêu ghẹo vài câu. Bãi triều, Cố Trường Ân vừa đi vừa nghĩ cách ứng đối chuyện có thể xảy ra trong tương lai, liền bị Tứ hoàng tử ngăn cản.

Tứ hoàng tử mỉm cười, thần thái phấn chấn, động tác lộ rõ xuân phong đắc ý.”Cố đại nhân.”

“Tứ hoàng tử.” Cố Trường Ân chắp tay nói. Tứ hoàng tử mà kế hậu sinh cùng Lục hoàng tử mà nguyên hậu sinh đều là đích tử, luôn luôn bất hòa. Hôm qua nhà mình mới vừa kết thân với Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử hôm nay liền vẻ mặt ôn hòa chào hỏi mình, Cố Trường Ân có chút không rõ suy tính của Tứ hoàng tử.

“Còn chưa chúc mừng ‘ái nữ’ của Cố đại nhân gả được lang quân như ý.” Tứ hoàng tử chắp tay cười nói,  hai chữ ‘ái nữ’ bị nhấn mạnh, Cố Trường Ân căng thẳng, cẩn thận quan sát vẻ mặt Tứ hoàng tử, cũng nhìn không ra có gì khác thường.

Ông nở nụ cười, nói sang chuyện khác nói “Đa tạ Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử tâm tình không tệ, chẳng lẽ là có việc vui?”

“Đúng là việc vui.” Tứ hoàng tử cười đến ý vị thâm trường, lại không nói lời ngược lại, “Thấy Cố đại nhân vẻ mặt cấp bách, có chuyện trong người?” Dứt lời không đợi Cố Trường Ân đáp lời tiếp tục nói, “Nếu Cố đại nhân có chuyện, vậy bổn hoàng tử liền không quấy rầy.”

Cố Trường Ân không biết dụng ý của Tứ hoàng tử, chỉ nói tạ, lập tức vội vàng rời đi, ném Tứ hoàng tử cười đến đầy thâm ý ở sau người.

Cố Khanh ngủ đến khi tự tỉnh dậy, lúc tỉnh thì bên người đã không còn thân ảnh Lục hoàng tử. Ngoài cửa thị nữ nghe thấy động tĩnh bên trong nhẹ giọng hỏi một câu, đợi khi được đáp lại, mới đẩy cửa một đám người từng người từng người vào.

Thị nữ thấy trong tân phòng thêm một nam nhân, thiếu một tân nương cũng không thấy kinh ngạc, hầu hạ Cố Khanh mặc quần áo rửa mặt chải đầu, chuẩn bị cơm thức ăn, chỉ để lại hai thị nữ ở bên hầu hạ, còn lại thì rời đi, một chút thanh âm cũng không phát ra.


Cố Khanh ngồi ở trước bàn, nhìn một chỗ ngẩn người, mỗi khi đến một thế giới hắn đều cảnh giác chung quanh, một chút động tĩnh cũng có thể tùy thời tỉnh lại. Mà ngày hôm qua hắn thế nhưng ngủ say bên một người chỉ gặp qua ba lần, cả người nọ đi lúc nào cũng không biết.

Thật giống như, linh hồn của hắn đã hiểu biết về nơi này rồi. Kết hợp cảm giác quen thuộc trước đây, Cố Khanh không thể không suy đoán, Sở Gian và Lục hoàng tử có liên quan với nhau, thậm chí Hàn Thích Dịch, Sở Gian, Lục hoàng tử ba người này đều có liên hệ.

Cụ thể là có liên hệ gì, chỉ sợ còn cần hắn tiếp tục tìm kiếm.

Người hầu khi vào chỉ thấy Cố Khanh cầm đũa ngẩn người, đồ ăn ở trước lại không động qua, nhớ lại vẻ mặt khi chủ tử thức dậy cẩn thận dặn đám nô tài họ hảo hảo chăm sóc vị này, người hầu biết vị trước mắt này đại khái là rất được chủ tử yêu thích.

Thấy hắn ngẩn người, cũng chỉ nghĩ là nhớ chủ tử, người hầu tiến lên một bước nói: “Thỉnh an vương phi, chủ tử có dặn, ngài dùng xong bữa sáng thì mang ngài đi dạo quanh phủ, chủ tử xử lý xong việc liền đến bên ngài.”

Cố Khanh mặt ửng hồng lên, không biết là bởi vì tiếng vương phi này, hay là gì khác, “Làm phiền công công, Lục hoàng tử công việc bận rộn, không cần đến… đây, thỉnh cầu công công tiện thể nhắn…”

“Vương phi nói gì vậy, chủ tử sủng ái ngài bọn hạ nhân trong phủ đều biết, nếu như bẩm báo như vậy, chủ tử còn tưởng rằng ngài nghe được nhàn thoại ở đâu, đám hạ nhân chúng ta có thể…” Người hầu kia cười, nói lại chỉ nói một nửa, còn lại thì để Cố Khanh tự suy đoán.

Cố Khanh không nói gì, đành phải theo ý hắn.

Hôm đó, Cố Trường Ân mua chuộc một hạ nhân phủ Lục hoàng tử, biết Lục hoàng tử vô cùng sủng ái vương phi, cùng vương phi đi dạo một ngày trong phủ, cùng ăn cùng ngủ, nhất thời thả lòng.

Lục hoàng tử đây là cam chịu hành vi của hắn đi.

_________________________________________________

Lục hoàng tử một ngày này quả thật đều ở cùng Cố Khanh, nhưng không phải Lục hoàng tử bên Cố Khanh, mà là Cố Khanh bên Lục hoàng tử.

Sau khi dùng bữa sáng, Lục hoàng tử chỉ cùng hắn đi dạo một vòng để tiêu thực, sau đó liền kéo hắn vào thư phòng. Mình thì xử lý công việc, để Cố Khanh ở trong phòng với hắn.


Bên mẫu thân Khâu thị có người của Lục hoàng tử âm thầm che chở, rất an toàn, chỉ cần tìm một cơ hội đón nàng ra là được, Cố Khanh cũng không lo lắng. Lục hoàng tử giúp hắn một đại ân, tương lai nói không chừng còn cần thế lực của Lục hoàng tử, hiện tại chỉ là để hắn ở chung trong chốc lát, cũng không có gì là không thể.

Đều nói nam nhân nghiêm túc là có mị lực nhất, mà Lục hoàng tử lại cực kỳ tuấn mỹ, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng sâu thẳm, mũi thẳng, môi mỏng. Hắn tư thái tùy ý, một thân ngoại bào huyền sắc hoa văn thêu màu vàng tối rộng rãi thoải mái khoát ở trên người, ánh mắt lóe sáng đảo qua mật tín.

Thường thường nghiêng mắt nhìn Cố Khanh dựa ở cạnh đôi chút, miệng mỉm cười, cái hơi thở hormone đập vào mặt kia, khiến Cố Khanh có chút quen thuộc không rõ với hắn cứng lại hô hấp.

Lục hoàng tử nhướn mày cười, “Ái phi đây là làm sao, chẳng lẽ là thân thể không thích hợp?”

Cố Khanh mặt ửng hồng, “Lục hoàng tử long tư phượng chương, Cố Khanh nhất thời thất thố, còn xin Lục hoàng tử thứ tội.”

Lục hoàng tử phát ra một tiếng cười trầm thấp, “Ái phi ca ngợi vi phu thì có tội gì, tuy nhiên vi phu nếu là long tư, vậy ái phi tất nhiên chính là phượng chương.”

Cố Khanh nghẹn, không biết nên trả lời như thế nào. Lục hoàng tử thấy thế cũng không đùa hắn nữa, chỉ quyển sách gập lại trước mặt, “Ta nghe nói A Khanh khi còn bé tài văn chương cũng rất tốt, không biết thấy chuyện này thế nào.”

Cố Khanh im lặng, học thức của nguyên chủ trước đây ở trong đồng lứa quả thật không sai, nhưng đây cũng chỉ là đọc sách, nhớ tương đối mau, hơn nữa năm gần đây hoang phế học nghiệp, học thức tự nhiên không tốt đến đâu. Cố Khanh cẩn thận đánh giá Lục hoàng tử, thấy trong mắt hắn cũng không ý gì khác, thử thăm dò thuận theo đi đến sau Lục hoàng tử, nhô đầu ra xem.

Vừa nhìn, mày Cố Khanh liền nhíu lại. Chỉ thấy thư trên mật tín, “Lũ lụt Giang Chiết, tai ngân vô tung (*). Thái tử phải đi, Tứ hoàng tử đi theo.”

(*) Tai ngân: tiền dùng cứu trợ; vô tung: biến mất.

Trong tư liệu hệ thống cho có đề cập qua, Tuyên Văn đế năm thứ mười bốn, triều đình xảy ra một vụ án tham ô rất lớn, từ trên xuống dưới quan viên lớn nhỏ bị liên lụy gần trăm người, nguyên nhân chính là lũ lụt Giang Chiết này. Nhưng tất cả đều là ngày thứ năm sau khi Lục hoàng tử đại hôn mới hạ chỉ, Lục hoàng tử vào ngày thứ bảy liền biết, đúng là thế lực khổng lồ.

Từ tiền triều đến nay, vùng Giang Chiết liền lũ lụt liên tiếp, không duy trì lâu được. Mùa xuân năm Tuyên Văn đế thứ mười bốn, mực nước bắt đầu dâng lên, sau khi triều đình phái người thăm dò thì mực nước lại dần dần hạ xuống. Đợi khi mọi người cho rằng là an toàn, mực nước hạ xướng đột nhiên bùng nổ, trong nháy mắt vùng Giang Chiết nước lũ tràn lan.


Tuyên Văn đế đưa đi mười vạn lượng tai ngân, để Hộ bộ phân phát, qua tầng tầng bóc lột cuối cùng vào trong tay nạn dân lại không đến bốn con số, mà phần lớn lại bị Hộ bộ Thượng Thư Cố Trường Ân ngầm chiếm đi.

Đời trước chuyện này bị một tiểu quan tố giác, Tuyên Văn đế giận dữ, ra lệnh thái tử điều tra, kế hậu nhúng tay, Tứ hoàng tử cũng đi theo cùng. Sau khi thái tử tới địa khu Giang Chiết lúc bắt đầu tất cả đều tốt, cũng bắt được cá lọt lưới. Nhưng sau đó lại bị tuôn ra ham hưởng lạc, xa hoa dâm dật bị Tuần phủ Giang Chiết vạch tội.

Tuần phủ Giang Chiết là trúc mã của Tuyên Văn đế khi còn bé, Tuyên Văn đế rất tin tưởng ông ta, nhưng đồng thời ông cũng tin tưởng đại nhi tử của mình và người yêu. Thái tử sau khi hồi cung, Tuyên Văn đế triệu hắn nói chuyện. Xảy ra chuyện gì mọi người đều không biết, chỉ là thái tử đã làm mất lòng rất nhiều lương thần, mà Tứ hoàng tử trong vụ Giang Chiết bộc lộ tài năng lại được duy trì không ít.

Mà thái tử sau này bởi vì nhiều lần thất trách phạm sai lầm, Tuyên Văn đế thất vọng phế đi vị trí thái tử, Tứ hoàng tử từng bước một giống như được thần giúp đỡ, từ hoàng tử đến thái tử, cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế.

Mà bên trong, Lục hoàng tử cuối cùng bị lưu đày cùng thái tử, lại đảm nhiệm nhân vật gì đây? Có hay là luôn bàng quan?

“Thế nào?” Thấy Cố Khanh nhìn chằm chằm mật tín nhíu mày suy tư, Lục hoàng tử hỏi.

Cố Khanh bừng tỉnh, “Cố Khanh ngu dốt…”

Lục hoàng tử nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng cách nói này của Cố Khanh, đã thấy Cố Khanh tiếp tục nói.

“Cố Khanh tuy rằng ngu dốt, cũng biết Tứ hoàng tử bất hòa với thái tử điện hạ, hiện nay Tứ hoàng tử theo thái tử điện hạ đi địa khu Giang Chiết trước, tất nhiên là có tính toán.”

“Nga? A Khanh có thể suy đoán ra tính toán gì à?”

“Cố Khanh không dám phỏng đoán xằng bậy.” Cố Khanh lắc đầu, mặt lộ vẻ chần chờ, “Chỉ là…”

“Sao? A Khanh có chuyện muốn nói.”

Cố Khanh châm chước nhiều lần, mở miệng nói “Lục hoàng tử điện hạ, ngài cùng thái tử điện hạ chính là huynh đệ ruột thịt, bên thái tử ngài…” Cố Khanh đây là đang thử. Một là thử thái độ của Lục hoàng tử đối với thái tử, hai là thử tình cảm của Lục hoàng tử đối với mình.

Nếu Lục hoàng tử có liên hệ với Hàn Thích Dịch, Sở Gian, vậy hắn khẳng định sẽ không trách tội hắn, nếu hắn đã đoán sai, chỉ cần Lục hoàng tử không giết hắn tại chỗ, hắn tự có biện pháp thoát thân.

Coi như hắn cược một phen.


Lục hoàng tử không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm Cố Khanh thật lâu, ánh mắt băng lãnh mà bén nhọn, Cố Khanh lại không trốn tránh, thẳng tắp nghênh đón.

Một lát sau, Lục hoàng tử cười ra tiếng, hắn kéo Cố Khanh ngồi lên đùi mình ôm chặt, đặt cằm vào hõm vai hắn, cổ họng run run.

Một lát sau nhi mới nói,: “Lời của A Khanh giống như ý ta, bên đại ca ta đã sớm phái người âm thầm hiệp trợ.”

Cố Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại nhíu mày. Vậy kiếp trước Lục hoàng tử là phái người hiệp trợ, hay là cho thái tử ăn mệt?

Lục hoàng tử lại nói,: “A Khanh lớn như vậy chưa bao giờ rời khỏi kinh thành qua, có muốn ra xem không?”

“Lục hoàng tử?” Đây là ý gì.

Lục hoàng tử không nói lời nào, ôm Cố Khanh cười.

Hai ngày sau phải nhà thăm bố mẹ, phủ Lục hoàng tử lấy lý do thân thể của vương phi mà không đến, ngược lại thuận đường đưa Khâu thị về ở cùng vương phi. Cố Trường Ân biết nguyên nhân, không nói gì, ngược lại là Lý thị nói liên miên cằn nhằn bị Cố Trường Ân răn dạy một trận.

Ngày thứ ba, Cố Thanh Mạn dưới ý bảo của Tứ hoàng tử mà ‘khỏi hẳn’ hồi phủ.

Ngày thứ năm, sau khi xe của thái tử Tứ hoàng tử xuất phát, một chiếc xe ngựa ở phủ Lục hoàng tử, theo sát sau.

Tiểu kịch trường:

“Như thế nào?” Gặp Cố Khanh nhìn chằm chằm mật tín nhíu mày suy tư, Lục hoàng tử hỏi.

Cố Khanh bừng tỉnh: “Cố Khanh ngu dốt, có câu không biết có nên nói hay không…”

Lục hoàng tử: “Không cần nói.”

Lục hoàng tử, được lắm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.