Đọc truyện Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu – Chương 11: Thế giới 2: Nhân ngư
Sau khi cảm giác mê muội tiến đến Cố Khanh liền mất đi ý thức, mỗi khi đến một thế giới mới đều sẽ đi một phát như vậy Cố Khanh đã quen rồi, nhưng lần này hình như có chút không giống, thời gian mê muội lần này đặc biệt dài.
Tinh thần và thể xác nhẹ nhàng bay bổng không có nơi dựa vào, thật giống như một con thuyền lá nổi trên mặt biển theo gợn sóng phập phồng lưu động. Không biết qua bao lâu, hình như là vô số năm, lại giống như chỉ ngủ một giấc Cố Khanh bắt đầu chậm rãi tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh tối đen, chỉ có dòng nước róc rách từ trên người chảy qua, ôn nhuận nhẵn nhụi, mang theo từng chút một ấm áp.
Quen điều chỉnh tất cả cơ năng cơ thể đến tốt nhất, hơn nữa còn loại bỏ gen vô dụng trong cơ thể. Theo mệnh lệnh truyền xuống, thân thể Cố Khanh có một ít biến hóa, cảm giác suy yếu vô lực ban đầu cũng chầm chậm biến mất, thế nhưng thân thể vẫn là bị vây trong một loại trạng thái lơ lửng vô lực.
Theo mệnh lệnh tiến vào nội dung vở kịch truyền xuống, rất nhiều hình ảnh con chữ nhanh chóng thoáng hiện trước mắt, một phút sau Cố Khanh xem như biết rõ tình huống của mình.
Thân thể lần này là một nhân vật đến vật hy sinh cũng chẳng phải, thậm chí ngay cả con người cũng không tính, nó là một người cá, chuẩn xác mà nói là một người cá còn chưa thể biến hóa.
Như vậy liền có thể giải thích loại cảm giác trôi nổi này, cùng với cảm giác được dòng nước xẹt qua thân thể lúc nửa tỉnh nửa mơ, người cá tự nhiên là sống ở trong nước.
Rất nhanh quen thuộc kỹ xảo khống chế đuôi cá, Cố Khanh vẫy đuôi bơi đến mặt biển lộ ánh sáng xanh. Người cá là vua của đáy biển, dạo chơi trong biển là bản năng của nó, mà qua cải tạo của Cố Khanh thì cơ thể người cá càng phát huy bản năng này đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Đuôi cá vẫy lên, Cố Khanh giống như mũi tên rời cung bay vụt ra ngoài, ở đáy nước lưu lại một vòng sóng gợn. Đủ mọi sinh vật màu sắc ở đáy biển chỉ cảm thấy ánh vàng chợt lóe, mang theo gợn sóng đến bản thân cũng bị xoay vài vòng tại chỗ, chờ khi tỉnh táo lại thì người khởi xướng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cách mặt nước càng ngày càng gần, Cố Khanh thả chậm tốc độ bơi. Lặng lẽ từ mặt nước ngoi đầu lên, ánh nắng đã lâu khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Tìm hòn đá ngầm không người nằm sấp, Cố Khanh lúc này mới bắt đầu chậm rãi vuốt thuận nội dung vở kịch dưới ánh mặt trời.
Đầu mối chính thế giới này, là câu chuyện Jack Sue về một đứa con riêng coi trời bằng vung, xử lý anh trai khác mẹ, làm công ty tra cha suy sụp thuận tiện phát triển thế lực, mở rộng hậu cung, đi đến đỉnh cao của đời người.
Mà thân thể này lại là một người qua đường thầm mến người anh Sở Gian, trong nội dung vở kịch ban đầu cũng chỉ xuất hiện một lần khi em trai coi trọng nó làm nũng muốn có với anh trai, là vật hy sinh cũng chẳng tính là vật hy sinh.
Nói tới chủng tộc người cá này, từ tư liệu mà hệ thống cung cấp để xem thì cũng là một chủng tộc vô cùng mạnh.
Người cá được gọi là giao nhân, thân người đuôi cá, xinh đẹp hát hay, dệt nước thành tơ, khóc lệ thành châu. Người cá truyền thống màu tóc lam sẫm, màu mắt xanh đậm. Mà thân thể này đại khái là biến dị hoặc là bị Cố Khanh cải tạo qua vừa nãy, cũng không phải tóc lam mắt trong truyền thuyết, mà là loại Châu Á tóc đen mắt đen.
Trừ đặc điểm bên ngoài thì lực công kích của người cá cũng rất mạnh, chỉ lấy cái đuôi cá màu lam viền vàng nhìn qua mềm nhũn không có sức gì kia, người cá một khi vẫy đuôi liền có thể nhấc lên cơn sóng gió động trời trong biển.
Dùng có thuộc tính mạnh như vậy, kết cục của nguyên chủ lại khiến Cố Khanh có chút dở khóc dở cười cảm giác, mượn lời của một danh nhân thì là ‘Ai kì bất hạnh, nộ kì không tranh’ (có buồn có đau có giận thì cũng chịu) , rất yếu đuối.
Nguyên thân cũng không thể giống Cố Khanh trực tiếp hóa thành hình thái giao nhân nửa người nửa cá như giờ, lại càng không cần nói rút đi đuôi cá hóa thành hình người, nguyên thân đến chết vẫn hoàn toàn là hình cá.
Mà nguyên thân vì trong một lần mắc cạn sắp lên trời ngoài ý muôn thì được người anh mang về nuôi, bởi vậy tiếng sét ái tình với người anh, đây cũng là sự bắt đầu vận mệnh bi kịch của nó.
Nam chính thế giới này Ninh Vũ Phi, cũng chính là người em. Cậu ta tuy rằng là con riêng nhà họ Sở nhưng khi vợ cả của cha Sở, cũng chính là mẹ đẻ của Sở Gian qua đời thì lập tức nâng vợ bé mang theo đứa con riêng bảy tám tuổi lên.
Bà vợ bé này cũng lợi hại, con riêng bởi vì do vợ cả nên vẫn chưa cùng họ với cha Sở, mà là theo họ Ninh của vợ bé. Sau khi vợ bé lên thì cha Sở muốn sửa họ về họ Sở, nhưng bà vợ bé lại từ chối.
Vợ bé ở trước mặt cha Sở khóc nói mình sai, con trai cùng họ với mình, không muốn tranh giành gia sản với con của vợ cả linh tinh. Điều này làm cho cha Sở cảm động trực tiếp sửa lại di chúc chia một nửa cổ phần công ty cho vợ bé và con trai bà Ninh Vũ Phi.
Nhưng Ninh Vũ Phi sao lại thấy đủ chứ, cậu ta thấy cậu ta và mẹ đều là một phần của nhà họ Sở, dựa vào gì mà cậu ta và mẹ chỉ có một nửa cổ phần, mà Sở Gian một mình liền có một nửa.
Dưới loại tâm lý âm u này, Ninh Vũ Phi khi nhận thấy anh trai có tình cảm khác lạ với cậu ta thì một bên đón ý nói hùa lấy lòng anh trai lừa gạt quyền cổ phần, một bên ở trường học thông đồng con trai các gia tộc, cuối cùng sau khi thành công lừa cổ phần thì sáng tỏ tình cảm khác lạ của anh trai dưới công chúng.
Bị đả kích anh trai vẫn thâm tình thủy chung với Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi cuối cùng cũng thương hại người anh một chút cũng thu vào hậu cung.
Mà nhà mẹ người anh sau khi bị đả kích liên tiếp thì không gượng dậy nổi, chậm rãi biến mất trong giới này.
Mà tiền thân chính là khóc lệ mà chết sau khi thấy người anh bị bắt vào hậu cung rồi xxoo với Ninh Vũ Phi. Giao nhân khóc lệ thành châu, mà khi tan nát cõi lòng đến cực điểm nước mắt chảy xuống nếu chảy vào trong nước thì sẽ hóa thành nước.
Thân trần nằm trên đá ngầm, đuôi cá xinh đẹp dưới thân vuốt mặt nước một chút rồi một chút, bắn lên tung tóe bọt nước mát lạnh, Cố Khanh hỏi “Nhiệm vụ lần này là gì?”
“Nhiệm vụ của kí chủ là hoàn thành chấp niệm của nguyên thân.”
Chấp niệm của nguyên thân đương nhiên chính là anh trai Sở Gian, hắn muốn Sở Gian thấy rõ bộ mặt thật của Ninh Vũ Phi, không hề bị Ninh Vũ Phi mê hoặc.
“Đúng là dễ dàng thỏa mãn.” Cố Khanh cảm thán một tiếng, vốn tưởng rằng nếu không thì cũng sẽ là khiến Sở Gian yêu hắn, ai biết chỉ cần có thể luôn nhìn Sở Gian liền có thể khiến nguyên chủ thỏa mãn, đúng là đơn thuần khả ái.
Nhưng vậy cũng tốt, một người não tàn như vậy hắn không xuống miệng được.
Người cá trời sinh không rời khỏi nước, cho dù thân thể được cải tạo qua cũng thế. Hiện là buổi trưa, ánh nắng quá chói Cố Khanh đã thấy đầu có chút choáng váng.
Đuôi cá màu lam viền vàng xinh đẹp kéo ra một độ cong xinh đẹp, Cố Khanh nhảy lên trở về biển cả, bơi sâu về phía đại dương.
Trở về nơi mình tỉnh lại, đó là một vỏ sò cỡ lớn màu hồng nhạt hiếm thấy, bên trên trang trí trân châu màu trắng san hô hồng nhạt, tuy rằng ác tục, nhưng cũng xinh đẹp.
Trong vỏ sò trải một tầng tơ lụa tinh xảo, mỏng như cánh ve, nhẹ mà dẻo mặt ngoài cực kỳ bóng loáng, hẳn chính là giao tiêu trong truyền thuyết.
Nguyên thân là bị mắc cạn mới có thể bị Sở Gian nhặt về, tuy rằng không biết nguyên chủ sống trong biển sâu sao lại bị mắc cạn, nhưng Cố Khanh cũng sẽ không tự ngược.
Ngáp nằm xuống trên giao tiêu, Cố Khanh nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mái tóc đen thật dài theo gợn sóng chậm rãi lưu động, mặt mày tinh xảo dẫn tới từng đám cá nhỏ thân thiết tới gần, lại xấu hổ né tránh.
_________________________________________________________
Một buổi đêm năm ngày sau, một chiếc du thuyền xa hoa trên biển đang chậm rãi tiến lên.
Đèn thủy tinh xa hoa chiếu sáng rực cả du thuyền, tiếng nhạc lả lướt từ trong đại sảnh du thuyền chậm rãi truyền ra.
Sở Gian lấy cớ tỉnh rượu rời khỏi đại sảnh tiệc lộng lẫy đi đến lan can nghỉ ngơi. Gió biển lạnh buổi đêm khiến đầu óc có chút hỗn loạn của hắn dần dần thanh tỉnh.
Yên lặng ngẩn người nhìn mặt biển, trong lòng có loại cảm giác trống rỗng khó nhịn, giống như có thứ gì đó vốn ở bên người lại không ở đây.
“Anh, anh ở đây à, em tìm anh thật lâu.” Ninh Vũ Phi nhảy nhót đi tới, Ninh Vũ Phi phồng miệng kéo tay Sở Gian giận dỗi.
Sở Gian không trả lời, ánh mắt tìm kiếm quanh mặt biển. Vừa nãy hình như có cái bóng đen từ mặt biển lược qua, không đợi hắn nhìn lại thì đã biến mất không còn tăm hơi.
Không tìm thấy hình bóng kia, Sở Gian chỉ cảm thấy trong lòng thất vọng một trận, mà chính hắn cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.
“Anh? Anh? Anh đang nhìn gì vậy?” Mấy ngày nay Sở Gian nhiều lần làm lơ mình khiến Ninh Vũ Phi khẽ động trong lòng, nhưng thấy Sở Gian không phất tay mình ra cũng tạm thời yên lòng, chỉ coi Sở Gian mấy hôm nay thân thể không thoải mái luôn ngẩn người.
Ninh Vũ Phi kéo tay Sở Gian lo lắng nói: “Anh, gần đây anh cứ luôn ngẩn người, có phải có tâm sự gì hay không, nói cho Tiểu Phi đi.”
Sở Gian bị kéo, hoàn hồn lại quay đầu nhìn về phía Ninh Vũ Phi vẻ mặt lo lắng, an ủi cười cười. Ninh Vũ Phi mặc vest trắng, ở dưới ngọn đèn đơn thuần khả ái như thiên sứ.
Sở Gian đang muốn nói gì, bỗng nhiên một trận sóng to đánh tới, thân tàu chợt nhoáng lên một cái, hai người Sở Gian cùng Ninh Vũ Phi đều bị hoảng lảo đảo, may mắn có lan can chống đỡ hai người đều bình yên không rơi xuống nước.
“Anh, sao thế này? Xảy ra chuyện gì?” Ninh Vũ Phi dựa chặt vào Sở Gian, bàn tay đại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là kinh hoảng.
“Không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.” Vỗ vai Ninh Vũ Phi, Sở Gian trầm giọng nói. Hai mắt vốn lạnh nhạt ùa lên vài phần kích động, trong lòng cũng vươn ra vài phần chờ mong không rõ.
Sóng biển một trận cao hơn một trận, tát mạnh vào thân tàu, thân tàu đung đưa cũng càng lúc càng lớn.
Nhân viên bảo vệ trên thuyền cầm đèn pha chiếu quanh mặt nước, kỳ quái là chỉ có quanh du thuyền là có sóng biển, nơi khác đều là gió êm sóng lặng.
“Trong nước có gì đó!” Bỗng nhiên một người chỉ vào một chỗ hét lớn.
Mọi người nhìn qua chỉ nhìn thấy một bóng đen chợt lóe qua, “Quái vật, là quái vật biển!” Không biết ai mở miệng trước, rất nhanh hành lang liền loạn thành một đoàn.
“Tiểu Phi, em chờ ở đây, đừng đi đâu hết, anh đi xem.” Thân thuyền còn đang đung đưa, Sở Gian đỡ Ninh Vũ Phi đến góc thu xếp xong, thấy Ninh Vũ Phi gật đầu liền đứng dậy thật cẩn thận đi đến nơi phát hiện quái vật biển.
Tai vừa không ngừng có người kêu gào quái vật biển đến đây, ánh mắt Ninh Vũ Phi trở nên có chút suy nghĩ không ra. Bỗng nhiên lại một trận sóng to vỗ qua, thân thuyền chợt nhoáng lên một cái, Sở Gian vừa ổn định thân thể bỗng nhiên sau lưng truyền đến một sức đẩy mạnh, Sở Gian lảo đảo nhất thời từ trên boong tàu ngã xuống.
Sở Gian rơi xuống thân thuyền quay đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là biểu tình bối rối của Ninh Vũ Phi.
“Tiểu Phi, vì…” sao.
Nói còn chưa xong, cả người Sở Gian cũng đã bị nước nuốt hết. Sở Gian cái gì cũng tốt, bề ngoài tốt, nhân phẩm tốt, gia thế tốt, duy nhất không tốt chính là hắn là vịt trên cạn.
Không khí còn lại trong miệng chậm rãi tiêu hao hầu như không còn, ý thức Sở Gian dần dần bay xa. Giữa hấp hối hắn nghĩ không phải vì sao Ninh Vũ Phi lại đẩy hắn xuống, mà là suy nghĩ cái loại cảm giác trống rỗng trong lòng đến tột cùng là gì.
Giữa hoảng hốt, Sở Gian như nhìn thấy một thiếu niên chậm rãi bơi về phía mình.
Tóc đen dài của thiếu niên phân tán ở trong nước bốn phía, khuôn mặt tinh xảo trong ánh nước lộ ra từng gợn sóng, tựa như Hải Yêu Sirens trong truyền thuyết, nháy mắt khi nhìn thấy thiếu niên, Sở Gian cảm thấy trái tim mình như được thứ gì đấy nhồi đầy.
Thiếu niên chậm rãi tới gần, trên khuôn mặt thanh thuần là đơn thuần. Sở Gian nhìn thấy hắn xoay vài vòng quanh mình, sau đó dừng lại ở trước mặt.
Hình ảnh nhìn thấy cuối cùng trước khi mất đi ý thức là khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên chậm rãi để sát vào