Vì Tồn Tại

Chương 26


Đọc truyện Vì Tồn Tại – Chương 26

Sau khi Hang Won đuổi xuống dưới lầu, cậu ta – một kẻ chỉ có một chiếc áo T-shirt trên người lập tức bị làn gió khiến người khác tê dại trong đêm đông giá lạnh thổi vào, cậu ta chạy một mạch đến cửa, tìm một lúc, nhìn thấy Kim JaeJoong vừa mới lên xe, trong lòng cậu ta như bị một tảng đá đè lên, bước ra khỏi cửa mà xông vào trong xe, cậu ta không thèm nói gì mà lập tức mở cửa nhảy vào, Kim JaeJoong bị người đột nhiên tiến vào cùng khí lạnh ùa tới làm cho hoảng sợ, nó nghiêng đầu nhìn thấy Hang Won, có chút giật mình.

“Cậu đang làm gì vậy, mặc có chút đồ mà ra ngoài, muốn cảm lạnh hay sao?”

“JaeJoong hyung… Em phải nói chuyện với anh.”

JaeJoong thấy Hang Won lạnh đến toàn thân co lại, đầu tiên mở máy sưởi, cởi áo khoác ra rồi đưa cho cậu ta, sau đó khởi động xe, nói: “Về khách sạn rồi nói.”

Lúc chiếc xe chậm rãi rời khỏi sòng bạc, Jung YunHo vẫn đứng trước cửa sổ sát đất ở trên lầu, nhìn hai người phía dưới, hắn không tức giận, giống như đoán trước được điều gì đó, hắn cầm di động, trong văn phòng im lặng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chuông điện thoại vang lên, sau năm giây, điện thoại được tiếp:

“A lô…” Thanh âm của người đàn ông này rõ ràng rất khàn.

“Bên kia giải quyết như thế nào rồi.”

“Tốt rồi, em không nói với anh nữa đâu, ngủ đây.”

“Bây giờ là ban ngày mà.”

“Em mệt lắm, hyung.”

Lúc JaeJoong và Hang Won về đến khách sạn đã là rạng sáng, JaeJoong lộ ra vẻ có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rót một cốc nước ấm cho Hang Won, mở máy sưởi, nói: “Cậu uống chút nước cho ấm người lên đi, tôi đi thay đồ.”


JaeJoong nói xong liền đi lên lầu hai, Hang Won cầm lấy cốc nước nóng, quan sát diện mạo của căn phòng xa hoa này…

JaeJoong lên lầu, vừa cởi chiếc áo sơ mi dính rượu, vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy, bộ dạng phát hỏa của Jung YunHo… Còn có cả Hang won… Nghĩ đến Hang Won, mới nhận ra rằng Hang Won vẫn đang ở lầu một, nó tùy tiện mặc vào một bộ quần áo, vội vàng xuống dưới lầu.

“Ấm lên một chút chưa, cậu nói đi, chuyện gì?” JaeJoong ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, nhìn Hang Won mà hỏi.

“Hyung, em muốn hỏi anh một chút, tại sao lại ở khách sạn, mà không về nhà?”

“Tôi hỏi rồi, nhưng anh ấy không đáp.”

“Là vì không an toàn.”

“Không an toàn?” JaeJoong hỏi.

“JaeJoong hyung, gần đây anh có liên lạc với Ji Min không?”

“Không có…” Nói xong, nó lại nhớ tới điều gì đó: “Hôm nay cậu ta có gọi điện thoại cho tôi.”

“… JaeJoong hyung, có một số việc, em cảm thấy anh phải biết, còn nữa, trên thực tế, Jung YunHo không giống như vẻ bề ngoài, có rất nhiều chuyện anh ấy không nói cho anh biết, Ji Min không phải là kẻ tốt, anh ta muốn hại Jung YunHo.”

“… … Có phải cậu đã biết được chút gì rồi không.”


“Vâng, em biết nhiều hơn so với anh, nhưng em cảm thấy em không có lập trường để nói với anh, anh chờ YunHo hyung quay về để nói rõ mọi chuyện nhé.”

“Cậu biết gì thì nói ngay tại đây luôn đi.”

“Em… Cái này… không được, em…” Vẻ mặt của Hang Won rất khó xử, JaeJoong tiếp tục nói: “Quên đi, cảm ơn cậu.”

Hang Won nghe xong, đứng dậy, nói:

“JaeJoong hyung, em muốn nói cho anh biết rằng, Jung YunHo thật sự rất tốt với anh, ngoài mặt như vậy là bất đắc dĩ mà thôi, anh ấy rất quan tâm đến anh, em có thể thấy được.”

Hang Won xoay người muốn rời đi, JaeJoong ngăn cậu ta lại, nói: “Tôi đưa cậu về.”

“Em tự về là được rồi.” Hang Won lắc lắc tay.

“Sao mình em…” Còn chưa nói xong, Jung YunHo đã tiến vào, hắn nhìn Hang Won ở trước cửa, lại trông về phía JaeJoong, nói: “Đây là sao, tiết mục trò chuyện giữa đêm khuya kết thúc rồi à? Vậy là tôi tới chậm một bước rồi.”

“Em chưa nói gì cả.” Hang Won mang theo ánh mắt rất cương quyết mà nhìn Jung YunHo.

“Ồ, vậy sao, tốt.” Jung YunHo vừa cởi giày vừa nói.


“Hang Won, cậu chờ tôi một chút, tôi thay đồ xong rồi đưa cậu về.” JaeJoong không thích nhìn vẻ mặt không ấm không nóng này của Jung YunHo, nó ghét cảm giác bị che giấu.

“Cậu vẫn muốn ra ngoài sao?” Jung YunHoo kéo lấy JaeJoong đang muốn lên lầu mà hỏi.

“Không phải đâu, hơn nửa đêm rồi mà để cậu ấy về nhà một mình, em không yên tâm.”

“JaeJoong hyung, anh không phải thay đồ gì đâu, em đi thật đây.” Hang Won nói xong, không hề quay đầu lại mà đẩy cửa bước đi.

“Hang Won!” JaeJoong bị Jung YunHo túm lại, không có cách nào đuổi theo được. Nhìn Hang Won mặc quần áo phong phanh mà ra khỏi cửa, trong lòng nó cũng không hề thoải mái, nó gắng sức vùng ra khỏi tay Jung YunHo, gào lên với hắn:

“Jung YunHo! Anh đây là sao vậy hả, lúc đầu không phải anh cảm thấy hứng thú với Hang Won, nảy lên một suy nghĩ rồi lừa người ta lên giường sao, bây giờ chơi đủ thì không quan tâm đến cậu ấy nữa, cậu ấy có làm gì sai đâu, anh đối xử với ai cũng đều như vậy cả!! Dựa vào cái gì chứ, Jung YunHo, bình thường anh không quan tâm không han hỏi tới tôi, tôi không ồn ào không quấy phá không tùy hứng, chính là vì cảm thấy anh có sự nghiệp của anh, anh phải làm việc phải xã giao, tôi phải hiểu chuyện tôi phải quan tâm đến anh, nhưng như vậy không có nghĩa rằng tôi sẽ nguyện ý ngày ngày trông nhà, chờ một tiếng mở cửa, mong mỏi một tiếng chuông điện thoại, không ngừng nhìn chiếc limousine đen kia quay về qua cửa sổ, anh biết tôi sống khổ cực đến mức nào không hả?! Anh nói đi, Jung YunHo, anh nói cho tôi biết đi, mẹ nó tôi dựa vào cái gì…” Nói xong lời này, nước mắt của JaeJoong không ngừng rơi xuống, nó hung hăng quẹt nước mắt đi, nó không thích bộ dạng như vậy của mình, nhưng nỗi tức giận không ngừng được vẫn tràn ra, nó chạy lên lầu hai, đóng sầm cửa lại, nằm sấp trên giường mà khóc lớn.

Sau khi Jung YunHo nghe xong những lời này thì kinh động, đứng ở tại chỗ mà ngẩn người thật lâu, sau đó hắn lên lầu, đứng trước cửa phòng JaeJoong, giơ tay lên, rồi bỏ xuống… lại giơ lên… Do dự một hồi, lại xoay người đi đến một căn phòng khác, hắn mặc quần áo nằm trên giường mà hút thuốc, hút không ngừng, nhớ lại chuyện một tuần trước.

Một tuần trước…

“Ho hyung, lần này tôi tới đây, không có ý gì khác.” Ji Min mặc một bộ âu phục xám đậm nói với Jung YunHo không mang theo một khuôn mặt dễ gần.

“Lời này của cậu tôi không hiểu, nếu cậu không có ý gì khác thì tới đây làm gì?”

“Ho hyung, thật ra đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng tôi vẫn luôn hổ thẹn với chuyện lúc còn nhỏ, bây giờ tôi thật sự muốn đối xử tốt với JaeJoong, tôi thật sự thích cậu ấy, thật sự, tôi không rời bỏ cậu ấy được.”


“A, sao Kim JaeJoong có thể khiến cậu nói ra lời như vậy được nhỉ, nếu bên người cậu không có món hàng gì, một Kim JaeJoong không thể khiến cậu trở nên như vậy.”

“Lời tôi nói đều là thật, không dối một câu nào, bây giờ chỉ cần tôi nhìn thấy JaeJoong, tôi liền cảm thấy bản thân sống có ý nghĩa.”

“Fuck, cậu như vậy khiến tôi thật sự không chịu nổi, đủ nghèo hèn rồi đấy.”

“Ha ha, nhưng tôi nói thật mà, Ho hyung, lần này tôi tới đây, thực ra muốn trả lại cho anh một ân huệ, nhìn mặt mũi JaeJoong một cái.”

“Trả ân huệ? Là đống lời nghèo hèn kia sao?”

“Ha ha, anh xem xem Ho hyung, anh lại nói giỡn rồi, lần này tôi muốn nhắc nhở anh một chút, xem trọng Kim JaeJoong đi, thật ra tôi rất muốn đón cậu ấy đi, trong lòng cũng đã kiên định rồi, nhưng tôi biết rằng đó là đứa con cưng của anh, cho dù không phải ruột thịt, ít nhiều anh cũng có chút cảm tình, ba mẹ của JaeJoong đã chết rồi, sau khi biết chuyện này, tôi còn thấy đau thật lòng một hồi lâu, nghĩ đến bộ dạng khổ sở của Joongie, trong lòng tôi liền khó chịu, nói là trả anh một cái ân huệ, thật ra cũng chỉ là nghĩ cho JaeJoong, anh xem trọng cậu ấy, mang cậu ấy đến một nơi an toàn đi, tôi không nói nhiều nữa, Ho hyung, JaeJoong, xin nhờ anh.”

Nói xong những lời này, Ji Min đứng dậy, hơi cúi người, rồi rời đi.

Đi được vài bước, lại quay đầu lại, cười nói với Jung YunHo:

“Ho hyung, nếu anh bận việc không thể chăm sóc cho JaeJoong, anh cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, JaeJoong ở chỗ tôi, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ sống tốt, cho dù cái mạng của tôi không còn, cậu ấy cũng có thể sống.”

Nói xong, Ji Min liền rời đi.

Thật ra ba phút sau ở nơi đây, Ji Min gặp Jung YunHo đang mang bao nhỏ bao lớn trước cửa thang máy, cùng với JaeJoong.

Thật ra mười lăm phút sau ở nơi đây, Jung YunHo đã nói với Kim JaeJoong rằng: “Đi Mỹ với tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.