Bạn đang đọc Vị Tình Đầu – Chương 21
Ba năm về trước…
– “Mẹ ơi! Con đậu rồi”, giọng tôi run lên trong điện thoại lúc thông báo kết quả tuyển sinh vào trường cấp 3, đại học sư phạm Hà Nội.
– “Con mẹ giỏi quá!”, mẹ tôi tấm tắc với một chất giọng đầy vẻ tự hào.
– “Một tháng rưỡi nữa là học rồi mẹ ạ. Mẹ cho con về quê ngoại chơi với các em nhé”
– “Ừ! Con ở nhà anh một hai hôm nữa rồi mẹ bảo anh mua vé xe về quê cho”
– “Dạ vâng!”
– “…”
– “Con tắt máy nhé”
– “Này! Con định sẽ học ở ngoài đó thật à?”, bỗng dưng giọng mẹ tôi trùng xuống.
– “Dạ! Con muốn được đi thi quốc tế”, tôi nói lên giấc mơ của tôi. Đúng là hồi nhỏ, nhìn cái gì cũng đầy màu hồng.
– “Con ở ngoài đó thì ai chăm. Vào đây với mẹ. Học trong này cũng tốt mà…”
– “Con tự lo được. Ở ngoài này còn có anh An, anh ấy sẽ lo cho con được”, tôi nói giọng chắc đe.
– “Con cứ suy nghĩ cho kĩ đi! Me dạy đây”
Tắt máy mà lòng tôi đầy hứng khởi với những dự định ấp ủ sắp tới. Tôi sẽ được về thăm ông bà, được đi chơi với những đứa em họ đồng trang lứa, rồi sau đó là khoảng thời gian tôi sẽ tự quyết định cuộc sống của mình mà không có bố mẹ can thiệp vào. Tất cả dần dần hiện lên trong trí tưởng tượng bay bổng của tôi. Khi tôi đang miên man với viễn cảnh như ở thiên đường, Ngô không biết từ đâu chạy đến ôm chân tôi khóc tức tưởi.
– “Chú ơi! Bạn Misa qua đời rồi”
– “Làm sao mà Misa qua đời”, tôi cúi xuống đặt hai tay lên vai Ngô.
– “Cháu không biết. Bụng bạn Misa bị rách. Bạn ấy chết rồi phải không chú”, con bé vừa nói vừa nấc.
– “Đâu? Dẫn chú đi xem”
Ngô dẫn tôi đến chỗ con gấu bông bị rách một đường ở bụng. Có thể là do con cháu tôi không cẩn thận nên bị vướng vào đâu cũng nên.
– “Misa không sao đâu. Bạn ấy chỉ bị lòi ruột ra ngoài thôi. Để chú làm bác sĩ cứu bạn Misa cho Ngô nhé”, tôi nói nhẹ tâng chư thể người ta chỉ bị xước da bình thường vậy.
– “Được không hả chú?”, Ngô mếu máo.
– “Được. Chú có nói dối Ngô bao giờ đâu”
– “Vâng”, con bé đã dừng khóc nhưng vẫn chưa thôi nấc.
Tôi đi quanh nhà và tìm kim chỉ. Ngô như sợ tôi bỏ trốn, con bé theo tôi như hình với bóng. Tôi lấy ngón tay nhét mấy miếng bông rơi ra từ bụng con gấu rồi bắt đầu. Một tay giữ, một tay cầm kim, tôi tỏ ra lóng ngóng ra mặt. Khâu có cái vết rách chưa đầy 5cm mà tôi mất cả tiếng đồng hồ. Thế nhưng, Ngô luôn tỏ ra nhẫn nại, con bé kiên nhẫn nhìn theo từng khâu của tôi một cách chăm chú. Chắc chắn lúc đó con bé nghĩ tôi là người bác sĩ tài giỏi nhất cũng nên.
Cầm thành quả trên tay, dù không được như mong đợi, tôi cũng cảm thấy vui vui. Tôi đưa Misa cho Ngô.
– “Bạn Misa sống rồi hả chú?”
– “Ừ. Misa sống rồi. Không những thế giờ Misa còn rất là men lì nữa”
– “Men lì là gì hả chú?”
– “Là đàn ông ấy. Ai mà có sẹo ở bụng nhìn cũng men lì hết. Nhất là ở chỗ đó nữa”, tôi lấy tay chỉ vào chỗ vừa khâu.
– “Vậy giờ mình gọi bạn ấy là Misa-men-lì nha chú”, Ngô reo lên.
– “Ừ! Misa-men-lì”
Chap 102:
Ngô rất quấn tôi. Thậm chí nhiều hôm con bé còn đòi bố mẹ sang cho ngủ với chú. Con bé vừa quý mà lại vừa sợ tôi. Quý vì tôi cũng chiều, hay mua quà, hay dẫn đi chơi này nọ vào thời gian trong tuần khi bố mẹ nó chưa đi làm về, nhưng cũng sợ vì mỗi khi làm sai tôi đều làm mặt nghiêm, dạy dỗ nó đàng hoàng. Đôi lần Ngô còn nói với chị dâu tôi “con yêu chú hơn yêu bố mẹ, vì chú thương và hay mua quà cho con”.
Mặc dù đã tự dặn lòng, việc tôi ra Hà Nội học rất có lợi cho tương lai của tôi, nhưng chỉ sau khi tôi về quê một tuần, mẹ tôi đã chịu hết nổi vì nhớ tôi. Bố tôi dù là người ít nói cũng phải lên tiếng
– “Con xem làm sao chứ suốt ngày bố thấy mẹ buồn không làm được gì hết. Thế này không ổn đâu. Hay con vào đây học đi”
– “Nhưng học ngoài này tốt hơn cho tương lai của con”
– “Biết là thế. Nhưng con thử nghĩ xem. Con học tốt nhưng có bao nhiêu người học tốt hơn mình. Con có chắc chắn là được đi thi không?”
– “Chưa thử làm sao biết được ạ?”
– “Ngoài đó, anh chị bận việc suốt ngày và nếu có cũng không thể chăm sóc tốt hơn bố mẹ được”
– “Con tự lo được mà”
– “Con nỡ để mẹ mất ăn mất ngủ như vậy?”
– “Con…”
– “Vậy nhé! Bố tắt máy đây”
Làm người thân buồn và thất vọng là điều kinh khủng nhất đối với bản thân tôi. Tuy rằng trong hoàn cảnh này, hai vấn đề tiêu cực đó không liên quan nhiều lắm, nhưng chuyện vì xa khiến mẹ tôi “ngày sầu đêm nhớ” làm tôi mất hết ý chí được học ở đất Hà Thành này. Như tôi đã từng nói “việc đứng trước một người phụ nữ đang có tâm sự luôn khiến tôi có cảm giác không dễ chịu. Họ khiến tôi có cảm giác như chính tôi là người trực tiếp gây ra nỗi buồn ấy”. Đến một người phụ nữ xa lạ còn làm tôi đứng ngồi không yên, huống hồ chi là…mẹ mình.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa đến quyết định vào lại trong Nam, ở gần bố mẹ để học tiếp cấp 3. Mặc dù tiếc đứt ruột, nhưng chưa bao giờ tôi ân hận vì quyết định này, đặc biệt là hình ảnh mẹ đón tôi ở sân bay. Vừa bước chân ra ngoài cửa tôi đã thấy mẹ chờ sẵn từ bao giờ. Thấy tôi mẹ lao qua cả khu vực cấm người chờ, bỏ mặc đằng sau tiếng bảo vệ “này chị kia! Ai cho chị vào đây?”, bà nắm chặt tay tôi và kéo thật nhanh ra hướng chiếc xe đang chờ. Mẹ sợ tôi sẽ thay đổi quyết định của mình, mà nếu điều đó xảy ra, bà sẽ đau khổ vô cùng…
Tôi không muốn nói thẳng cho Ngô hiểu là tôi sẽ phải xa con bé. Trẻ con khi đã yêu quí ai thì lúc nào chúng cũng muốn được ở bên người đó. Có một chi tiết như thế này là đủ biết Ngô quấn tôi thế nào. Có một hôm, tôi đi chơi. Về đến nhà thấy con bé đang ngồi chơi đồ chơi với mẹ nó nên tôi chỉ chào chị dâu tôi một tiếng rồi lên thẳng phòng. Vừa bước chân vào trong phòng, tôi nghe tiếng Ngô khóc ở dưới nhà, rồi sau đó là tiếng bước chân chạy lên cầu thang và tiếng đóng cửa. Tôi đi xuống hỏi chị dâu tôi xem có chuyện gì thì mới biết, Ngô trách tôi về đến nhà mà không hỏi thăm khiến con bé tủi thân.
– “Chú vào trong Nam mấy hôm thăm ông bà nội rồi lại quay ra đây với Ngô nhé”, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn của con bé.
– “Chú vào nhanh nhanh rồi ra ngoài đây chơi với Ngô nhé”, con bé mỉm cười rõ tươi.
– “Ừ chú vào mấy hôm thôi. Ngô ở đây phải nghe lời bố mẹ nhé”, tôi xoa đầu con bé.
– “Dạ vâng. Cháu lớn rồi chú ạ!”
– “Ngô có gửi lời hỏi thăm gì ông bà nội không để chú chuyển lời cho?”
Ngô quay sang hỏi mẹ nó.
– “Con phải hỏi thăm gì hả mẹ?”
– “Con muốn nói gì với ông bà thì nói cho chú biết”
Ngô quay sang tôi.
– “Chúc ông bà sống lâu trăm tuổi chú nhé”
– “Hết chưa?”
– “Dạ gần hết”
– “Thế còn gì nữa?”, tôi phì cười.
– “Dạ cháu…cháu…không biết…”, Ngô xấu hổ chạy nấp ở đằng sau mẹ nó.
Vào lại nhà trong Nam, thi thoảng tôi lại nghe anh trai tôi nhắn “cháu Ngô cứ hỏi thăm chú suốt làm anh không biết phải trả lời thế nào”, rồi “có hôm anh thấy Ngô khóc, hỏi mãi anh chị mới vỡ lẽ là cháu nhớ chú, còn cầm con gấu bông lên khoe là chú M cứu sống bạn Misa của nó”…
***
Sau khi tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tôi mượn xe ông anh rồi xin phép đưa Ngô ra bờ hồ ăn kem. Con bé sống tình cảm, ngồi sau mà ôm tôi chắc nịch khiến tôi cũng vui lây. Một cơn gió vô tình lướt ngang qua mang theo một mùi hương đầy thân thuộc…Tôi xoay đầu dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó thuộc về mình, nhưng không thể. Hình như cơn gió chỉ muốn gợi lại hình ảnh một người con gái đã từng thuộc về tôi…
– “Sao chú không ăn kem?”, Ngô dương đôi mắt long lanh nhìn tôi.
– “À…chú chờ cho nguội rồi chú mới ăn”, tôi trêu Ngô.
– “Nguội thì nó chảy hết chứ còn à. Chú ăn đi”, Ngô năn nỉ tôi.
– “Ừ để chú ăn. Ngô ăn nữa không để chú mua thêm?”
– “Cháu có. Nhưng chờ chú ăn xong rồi chú với cháu cùng ăn tiếp luôn nhé”
– “Hì hì, ừ”, tôi bẹo má Ngô.
Bỗng dưng có tin nhắn vào điện thoại. Tôi nhờ Ngô cầm hộ cây kem rồi cầm điện thoại lên đọc.
– “Anh M nhớ em chứ? Em Hân này”
– “Hân nào nhỉ?”, tôi cố tình trêu cô bé.
– “Để quên em nhanh như vậy chỉ có một khả năng là anh mới bị đẩy xuống giếng thôi”
– “Anh đùa đấy! Anh nhớ mà. Sao hôm nay rồng lại hỏi thăm tôm thế này?”
– “Tôm cá gì. Anh đang ở ngoài Hà Nội phải không?”
– “Sao em biết?”
– “Muốn thì dễ thôi có gì khó đâu. Tối mai anh có bận gì không?”
– “Anh không”
– “Tôi mai mình đi uống nước nhé. 7h30 tối, Trà Hoa, 115 Chùa Láng anh nhé”
– “Em đi một mình à?”
– “Dạ vâng”
– “Anh dắt cháu anh theo luôn được không?”
– “Tùy anh”
Cả nửa năm nay tôi và Hân không nói chuyện với nhau, tự nhiên hôm nay Hân hẹn gặp tôi. Không biết có chuyện gì đã xảy ra!? HN và QC nữa, tôi và Hân sẽ đối mặt với nhau như thế nào sau bao nhiêu chuyện xảy ra!? Tôi đã tưởng tượng hết tình huống này đến tình huống khác, nhưng mọi chuyện lại xảy đến theo một cách ít ai ngờ nhất…
***
Tôi chở Ngô về mà lòng nặng trĩu. Ngồi đằng sau, con bé cứ tíu ta tíu tít kể hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng. Tội nghiệp Ngô!
Tối hôm sau, vì anh chị về muộn nên tôi nhận trách nhiệm đi đón Ngô. Do có cái hẹn với Hân hơi sát với giờ Ngô tan trường, nên hai chú cháu ăn ở ngoài cho tiện. Bún chả thường ngày vẫn là món ruột của tôi thế mà hôm nay không còn khiến tôi ngon miệng. Tất cả tâm tư, tình cảm tôi đã dành hết cho cuộc gặp với Hân…
Gửi xe, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Hân.
– “Anh đang đứng trước cổng của quán. Em đến chưa, Hân?”
Chưa đầy một phút sau, có tin nhắn hồi đáp.
– “Em đang ngồi bên trong. Anh vào đi. Bàn cuối cùng, góc bên phải, tầng 1”
Cởi giầy để ở bên ngoài, tôi nắm tay Ngô đi vào. Không hiểu sao, sự hiện diện của con bé khiến tôi đỡ lo hẳn. Lần đầu gặp Hân, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào…
Quán trà không quá rộng song thoáng đãng và khá dễ chịu. Quán chỉ có một tầng và một lửng và có phong cách ngồi bệt đúng chất trà đạo. Do hôm tôi đến là vào giữa tuần nên không đông lắm. Tôi tiến thẳng vào trong theo hướng được chỉ thì thấy một cô bé tóc ngang lưng quay mặt vào phía trong, một tay đang cầm cốc trà nhâm nhi…
Chap 103:
– “Hân hả em”, tôi khẽ mỉm cười mà chưa vội ngồi xuống.
– “Anh ngồi đi”, Hân cười đáp lại tôi và chỉ tay vào miếng thảm đối diện.
– “Đây là con anh trai anh. Ngô chào cô đi”
– “Em chào chị”
– “Chú bảo chào cô mà”
– “Nhưng mẹ cháu bảo ai nhìn trẻ gọi là chị hết”
Cả tôi và Hân đều phì cười vì câu lí luận đáng yêu của Ngô.
– “Gọi chị đi! Chị trẻ còn chú M già, Ngô nhỉ”, Hân bẹo má con bé.
– “Dạ vâng. Chú M già chị ạ”, Ngô toe toét cười. “…nhưng em yêu chú M lắm”.
Vừa định đưa tay cốc đầu đứa cháu, nghe xong câu cuối lòng tôi mềm lại. Con bé này sau này nịnh chồng phải biết!
– “Ngô thích uống gì để chị mua cho”, Hân nhìn đứa cháu tôi trìu mến.
– “Em thích uống trà bí đao”
– “Để chị lấy trà bí đao cho Ngô nha. Anh thì sao?”, Hân quay sang phía tôi.
– “Cho anh trà gừng đi. Anh đang bị viêm họng”
Đến bây giờ, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ Hân. Một cô gái không cao lắm, tầm 1m55, nhìn được, không xinh, tóc dài ngang lưng, hơi uốn theo kiểu xù mì.
Là lần đầu gặp, nên tôi và tôi hơi ngài ngại. Sự có mặt của Ngô là quyết định đúng đắn nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Trong lúc chờ trà mang ra, tôi là người bắt đầu câu chuyện.
– “Trời hôm nay đẹp nhỉ”
Đang cầm tách trà trên tay, Hân suýt sặc.
– “Đó là câu anh bắt đầu với một cô gái lạ à?”, Hân tủm tỉm cười.
– “Không. Thật ra anh có câu khác hay hơn, nhưng đang phân vân không biết có nên dùng hay không”, tôi gõ ngón tay theo nhịp.
– “Câu gì?”
– “Em xinh hơn anh tưởng tượng”, tôi nói tỉnh queo.
– “Câu này thì hay thật. Nể anh lắm em mới nhận đấy nhé”, Hân nhún vai như thật.
– “Anh chưa nói cho em biết một điều”
– “Điều gì ạ?”
– “Gặp con gái lạ lần đầu anh hay bốc phét lắm”
– “Nhưng có những chuyện là sự thật hiển nhiên và anh việc anh nói thật hay không cũng chẳng ảnh hưởng đâu ạ”, Hân gật gù.
– “Ờ thì…”.
Đúng lúc tôi đang cứng họng không biết trả lời thế nào thì trà được mang đến. May quá!
Tôi nhấp một ngụm và chuyển chủ đề.
– “Trà ngon đó Hân. Sao em tìm được quán này?”
– “Lớp em hay đến đây. Hơn nữa, nơi này cũng mang nhiều kỉ niệm với em…”
– “Với ai?”, tự dưng tôi tò mò.
Hân không trả lời mà chỉ cầm cái thìa nhỏ khuấy quanh cốc. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn tôi một cái rất nhanh rồi lại cúi đầu xuống. Không khó để đoán người đó là HN.
– “Không biết cô tình hay vô tình, đến đây lúc nào bạn em cũng chỉ gọi Trà Gừng như anh vậy. Nó hay bảo với em trời đông mà được nhâm nhi li trà gừng thì chẳng còn gì bằng…”
– “Vậy à…”
– “…”
– “Năm sau em thi ngoại thương chứ?”
– “Anh không muốn nói về bạn em sao?”, Hân đã ngừng hành động khuấy cốc lại. Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
– “Đã lúc nào anh không muốn đâu…”, tôi bỏ ngỏ câu nói.
– “Vậy mình sẽ nói về HN. Được chứ!?”
– “Nhưng anh…”
– “Đó là lí do em muốn gặp anh hôm nay”
– “Vậy thì được”
Tôi ngồi ngay ngắn lại và chờ Hân mở lời trước.
– “Em chưa thấy mối tình nào trắc trở như chuyện của hai người. Thử thách này vừa hết, những tưởng mọi chuyện đã êm thấm thì thử thách khác lại kéo đến. Có bao giờ anh nghĩ anh và bạn em chỉ có duyên mà không có phận không?”
– “…rõ ràng là thế mà”, giọng tôi đượm buồn.
– “Phải chi không có chuyện gì xảy ra với QC thì vấn đề có thể được giải quyết đấy. Đằng này…”
– “…”
– “Tại sao anh lại không nói chuyện với HN sau khi có chuyện xảy ra”
– “Anh nghĩ em biết lí do là gì chứ!?”
– “Cho dù là vậy anh cũng có thể nói chuyện với bạn em một lần rồi sau đó làm gì thì làm mà”
– “Anh chờ HN mở lời trước”
– “Tại sao?”
– “Trong chuyện này HN là người quyết định”
– “Quyết định?”, Hân nhăn mặt.
– “Ý anh là dễ mở lời hơn”
– “Cả anh và nó đều có chung suy nghĩ. Tại sao hai người lại bảo thủ như vậy?”
– “Vậy em muốn anh thế nào?”
– “Nếu anh là đàn ông tự khắc anh biết phải làm gì?”
– “HN nói với em với em những điều đó à?”
– “Chẳng cần ai nói. Em nghĩ sao thì em nói vậy!”
Đang đến đoạn cao trào thì tiếng Ngô vang lên. Mải nói chuyện, tôi quên hẳn sự có mặt của đứa cháu.
– “Chú ơi! Ngô buồn…”
– “Để chú dẫn Ngô đi…Hân ngồi lại chờ anh xíu nhé”, tôi quay lại nói với Hân.
– “Anh để em dẫn Ngô đi. Anh ngồi lại và suy nghĩ về những điều em nói đi”
Không chờ tôi đồng ý, Hân bế bổng Ngô trên tay rồi nhanh thoăn thoắt biến mất sau lớp cửa gỗ.
Ngồi lại một mình, đầu tôi là một sự giằng xé khủng khiếp. Lẽ nào HN cũng chờ tôi mở lời trước? Rồi thì tôi phải bắt đầu câu chuyện như thế nào? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện đan xen cùng lúc khiến đầu tôi như muốn vỡ tung…HN bây giờ đang ở đâu? Gặp tôi để nói những điều vu vơ đó liệu có phải là mục đích duy nhất của cuộc gặp ngày hôm nay. Có khi nào…
Tôi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía gác lửng và…khẽ lắc đầu…
Tôi đứng dậy, từ từ bước lên phía cầu thang, tiến lại gần một chiếc bàn chỉ có một cô gái đang ngồi.
– “Chào người quen! Em định ngồi trên đây mãi sao, HN?”
Em không trả lời, vội đứng dậy và vù chạy xuống dưới. Tôi không đuổi theo ngay mà chờ em biến mất sau cánh cửa mới bắt đầu. Chẳng kịp đi giầy, tôi xỏ bừa vào đôi dép đang nằm chỏng chơ trên thềm rồi lao ngay theo hướng em đang chạy.
Mặc dù dư sức để bắt kịp em, nhưng tôi không làm vậy. Tôi vờn em như một chú mèo con say sưa nô đùa với con mồi bé bỏng của mình. Em chạy nhanh thì tôi chạy nhanh, em chạy chậm tôi cũng chạy chậm, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Được một lúc thấy em có vẻ thấm mệt, tôi tăng tốc chạy song song và nghiêng đầu nói.
– “Đã mệt chưa? Mệt thì ngồi nghỉ một lúc rồi mình chạy tiếp”
Em lấy hai tay bịt chặt tai trong khi chân vẫn chưa thôi guồng. “Bướng bỉnh thật”, tôi nhanh như thoắt đảo người ra phía trước và ôm chặt em lại.
– “Buông em ra! Buông em ra!”, mặc cho em vùng vẫy, tay tôi vẫn không nới lỏng.
– “Đứng yên đi. Em định chạy đến khi nào”
– “Đến khi không còn nhìn thấy mặt anh. Anh không buông ra em hét lên bây giờ đấy”
– “Hét đi để xem người ta làm gì với một cô nàng tự nguyện đứng yên cho người khác ôm thế này”, tôi tỉnh rụi.
– “Anh có buông em ra không?”, mặt HN ửng đỏ phần vì mệt, phần vì ngại.
– “Không đấy! Làm gì nhau?”
– “Làm gì nhau à!?”
HN dẫm vào chân tôi một cái thật mạnh. Đau thấu trời, tôi ôm chân nhảy lò cò.
– “Đau quáaaaaa! Đồ dã man”
– “Thế là còn nhẹ đấy. Mẹ em dạy ấy hả…là còn phải lên gối rồi chỏ một phát ngay sau gáy nữa rồi mới chạy cơ”, cô nàng cười toe.
– “Sao mẹ em độc ác vậy!? Dẫm chân không sao chứ lên gối là nhiều thằng con trai khóc hận đấy”, tôi vẫn đứng trên một chân, hai tay ôm chân còn lại.
– “Anh dám nói mẹ em độc ác hả? Để em làm dậm nốt chân kia xem anh đứng bằng cái gì?”
– “Đàn ông con trai nhiều chân. Không có chân này thì đứng bằng chân khác. Lo gì!”
– “Là sao??? Đàn ông cũng có hai chân chứ mấy!?”
– “Ờ thì hai cộng một”, tôi cười như điên trước sự ngây thơ hồn nhiên của em.
Đăm chiêu, suy nghĩ một lúc, cô nàng mới vỡ lẽ.
– “Lại còn già mồm nữa. Anh chết chắc!!!”
Nói điều HN hùng hổ chạy đến, nhăm nhe dẫm vào nốt cái chân lành lặn còn lại của tôi.
– “Anh đùa đấy. Cho anh xin mà”
Vừa nhảy về phía trước tôi vừa hét toáng lên. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của em…
***
– “Hai người đi đâu mới về đấy?”, Hân lên tiếng hỏi khi thấy tôi và HN cùng bước vào.
– “À không, tụi anh mới đi ra ngoài có chút việc”
– “Việc gì vào giờ này?”
– “Cũng không quan trọng nên mới về sớm thế này”, tôi đáp.
Tôi kéo Ngô ra phía trước mặt HN giới thiệu.
– “Đây là Ngô, con anh trai anh…Ngô chào cô đi”, tôi lay tay con bé.
– “Cháu chào…”
Chưa nói hết câu Ngô quay sang hỏi tôi.
– “Chú ơi! Cô này trẻ quá, chú cho cháu gọi là chị nhé”
– “Không được! Riêng chị này Ngô phải gọi là cô”, tôi liếc em một cái thật nhanh rồi lại quay xuống nhìn Ngô.
– “Không sao! Ngô cứ gọi chị là chị thôi”, em cúi xuống vuốt má đứa cháu tôi và không quên ném cho tôi cái nhìn đầy khiêu khích.
– “Dạ vâng! Em cảm ơn chị”
– “Ngô! Chú nói sao!?”, tôi nói rất nhẹ nhàng.
– “Cháu chào cô…”, con bé lí nhí nói.
– “Em đưa Ngô về giúp anh nhé Hân!”
– “Dạ được”
Tôi cúi xuống vuốt tóc đứa cháu.
– “Chú đi ra đây có chút việc. Chị Hân đưa Ngô về nhé. Ngô ngoan, chút nữa về chú mua kem cho”
– “Cháu muốn đi với chú”, Ngô lay tay tôi.
– “Ngô có muốn ăn kem không?”
– “Dạ có”
– “Vậy để chị Hân đưa về nào”
– “…nhưng cháu vừa muốn ăn kem vừa đi với chú”
– “Chọn một thôi”
– “Cháu đi với chú”
– “Hả?”, tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Ngô.
– “Thôi anh cho Ngô đi cùng đi. Em giao bạn em cho anh đó. Nó mà có sứt mẻ gì thì đừng trách em”, Hân dư dứ nắm đấm về phía tôi.
————————-
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
Chap 104:
– “Ngô lên trước ngồi nè. Ngồi sau chật lắm chú không có lái xe được”, tôi giở trò.
– “Dạ vâng”, nghe lời tôi Ngô lon ton chạy ra phía trước. Vừa định leo lên xe, đến lượt HN tung chiêu.
– “Ngô ngồi sau cô ôm. Ngồi trước lạnh lắm, về nhà lại viêm họng giống chú M cho xem”
Tôi không hiểu cô nàng ăn gì mà lại nói với cháu tôi ngọt ngào như vậy. Con bé líu quíu nghe theo như thể đang bị thôi miên.
– “E hèm! Ngô! Mẹ bảo là không được ngồi cạnh người lạ mà, có nhớ không!? Nhất là những cô nhìn xinh gái thế này thì càng dễ bị lừa”
– “Anh giỏi thật đấy! Vừa đấm vừa xoa!”, HN véo ngay hông tôi một cái đau thấu trời.
Cuối cùng, Ngô ngồi trước, tôi chở và HN ngồi sau cùng. Em ngồi cách xa tôi một khoảng khá xa. Cho dù vậy, tôi vẫn có cảm giác lâng lâng khi tưởng tượng trên xe bây giờ là một gia đình nhỏ. Tôi chạy xe đến con đường sát hồ Tây. Dựng chân trống, khóa cổ xe lại, tôi cùng HN ngồi trên một bậc đá nhìn thẳng ra phía hồ. Cách đó không xa, Ngô chạy lại chơi cùng một đám con nít. Chỗ tôi ngồi khá sáng, nên lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm cô gái của mình ở khoảng cách rất gần như vậy.
HN cao tầm 1m63. Em sở hữu làn da trắng ngần và gương mặt rất thanh tú, một gương mặt khiến người khác lúc nào cũng muốn được che chở. Ở vẻ đẹp ấy, tôi thích nhất là đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng chất chứa cả bầu trời tâm sự. Trong số đấy, tôi dễ dàng nhìn ra quá nửa là dành ình…
– “Em về Việt Nam lâu chưa?”
– “Dạ cũng mới”, HN đan hai tay vào nhau.
– “Khi nào em quay lại Đức?”
– “Dạ hơn một tuần nữa”
– “Em về một mình hay về với ai?”
– “Em về với ba. Ba đang công tác ở trong Sài Gòn. Xong việc, ba ra ngoài này lại rồi em với ba quay lại kia”
– “Em bắt đầu học lại chưa?”
– “Dạ rồi. Hết hè này em bắt đầu học lại. Nghỉ cả năm trời không biết em có theo kịp đám bạn không đây”, em cười nhẹ.
– “HN thông minh mà! Chắc sẽ ổn thôi”, tôi trấn an cô bé.
– “Đừng gọi tên em, nghe xa cách lắm”
– “À ừ…”
Giây phút gặp nhau ngoài đời tôi đã đợi chờ cả thế kỉ, có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi hay muốn kể em nghe, nhưng khi ước mơ trở thành hiện thực, tôi như tự biến mình thành tên ngốc.
– “Sức khỏe của em thế nào rồi?”
– “Em vẫn ổn…”, câu trả lời ngập ngừng của HN cho tôi biết tôi không nên nhắc đến chuyện này nữa.
– “…”
– “Tại sao anh biết người ngồi trên gác lửng là em?”, cô bé lấy một tay vén tóc.
– “Em nhìn anh chăm chú, đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn thì em rụt cổ vào ngay. Làm sao anh không biết cho được”
– “Lỡ em chỉ là một người đang nhìn trộm anh thì sao?”
– “Thứ nhất, anh không lung linh đến mức khiến người khác phải nhìn trộm. Thứ hai, là cảm giác”
– “Em quên mất là giác quan thứ 6 của anh khá nhạy bén”
– “Anh nói cho em lúc nào”, tôi tò mò.
– “Là cảm giác…”
– “Chơi mà chơi bắt chước à?”
Cả hai cùng bật cười một lúc. Tiếng cười như muốn xoa dịu nỗi đau chúng tôi cùng trải qua . Đôi mắt của HN đã hết buồn, đôi mắt biếc chứa chan niềm tâm sự đã biết cười trở lại. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, đọc được niềm vui trong mắt người thương. Ngay tại thời điểm đấy tôi đã dám hứa với lòng mình…tôi nguyện sẽ làm tất cả chỉ để gọi nắng mãi vương trong mắt em …
Gọi nắng Trên vai em gầy đường xa áo bay Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say Lối em đi về trời không có mây Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.
Gọi nắng Cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay Cho tay em dài gầy thêm nắng mai Bước chân em về nào anh có hay Gọi em cho nắng chết trên sông dài.
Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới, Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao, Đời xin có nhau dài ãi sau nắng không gọi sầu Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau.
Liệu tôi có cơ hội gọi mãi tên em không!?
Tôi nhắm mắt để cảm nhận từng cơn gió khẽ táp vào mặt. Chúng ở đó, xung quanh tôi và em, vuốt ve, xoa dịu và đang cố gắng lấp đầy khoảng trống mênh mang tồn tại trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi hiểu khi HN còn muốn gặp tức là em vẫn còn tình cảm dành ình, vấn đề chỉ là chúng tôi có đủ dũng khí, gạt mọi thứ sang một bên để đến được với nhau hay không!?
– “Em tưởng mình không còn tình cảm với anh, nhưng em đã nhầm. Em muốn đến chỉ để nhìn anh thêm lần nữa. Vậy mà không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh, tim em như muốn ngừng đập…”
HN nói trong vô thức. Khi tôi đang định mở lời thì em đã chặn lại.
– “Cho em nói hết đã, anh nhé! Em không phủ nhận tình cảm của mình dành cho anh. Đến bây giờ cũng vậy. Nhưng có những thứ khi đã qua đi không bao giờ có thể quay lại và có những chuyện xảy ra sẽ ám ảnh người ta đến suốt đời…”
– “…”
– “Em không trách anh về bất cứ chuyện gì đâu. Đừng lo…”
– “Nhưng anh trách anh…”
– “Không! Nếu muốn, hãy trách em ấy, vì em là người làm rối tung mọi chuyện lên”
– “…”
– “…”
– “Mình không thể bắt đầu lại từ đầu sao?”, phải rất khó khăn tôi mới đủ dũng cảm nói lến câu đó.
– “Em không thể và em nghĩ là anh cũng thế. Phải không?”
HN nhìn sâu vào mắt tôi. Quả thật, em cảm được cả những điều tôi chôn cất sâu thẳm trong tâm hồn. Em nói không sai! Lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đấy sau sự ra đi của QC, và em lại càng không. Tôi hỏi chỉ để thỏa mãn sự hiếu thắng trẻ con mặc dù đã có sẵn câu trả lời ình. Tôi nghĩ để nói lên được điều đau lòng đó em sẽ không kìm lòng mình được mà bật khóc, nhưng không nhìn em thanh thản đến lạ. Có lẽ, em đã xác định điều này trước khi quyết định gặp tôi.
– “Ừ, anh cũng vậy”, tôi đắng lòng khi phải thừa nhận sự thật.
– “Mình vẫn có thể là bạn, đúng không ạ?”, HN cố cười trong khi miệng méo xệch.
– “Không! Đối với anh, em chỉ có thể là người yêu hoặc không là gì”
– “Anh muốn em không là gì của anh!?”
– “Ừ. Anh không có nhiều lựa chọn”
– “Vậy là từ mai mình sẽ không còn nói chuyện với nhau nữa…”, giọng HN đầy cam chịu.
– “…nó tốt cho cả hai hơn. Vả lại, cả nửa năm nay mình không liên lạc cũng có sao đâu”
– “Anh không, nhưng em thì có…”, giọng em như nghẹn lại.
– “…”
– “Mà thôi. Anh nói đúng. Rồi em sẽ ổn thôi…Muộn rồi! Anh đưa Ngô về đi. Em tự về được”
– “Để anh đưa em về trước!”
– “Dạ không cần đâu ạ. Em tự đi được. Từ bây giờ anh không phải lo cho em đâu. Nhớ giữ gìn sức khỏe và phải sống thật tốt anh nhé…”
Dứt lời, HN đứng dậy. Em đi lại chỗ Ngô, thơm một cái vào má con bé, thủ thỉ cái gì đó, quay lại nhìn tôi và bước đi. Lưỡng lự một lúc, tôi đuổi theo và nắm chặt vào một bên cổ tay.
– “Đi! Để anh đưa về”, tôi nhỏ giọng.
– “Em tự về được. Anh không phải lo cho em đâu”, em cố tỏ ra bướng bỉnh.
Không nói thêm lời nào, tôi kéo tay em đi thẳng về phía chiếc xe đang dựng. Bàn tay tôi từ từ hạ xuống, nắm chặt vào bàn tay của em lúc nào không hay. Dù có là người dưng tôi cũng không bao giờ để cô bé phải tự đi về một mình, huống hồ…
Chap 105:
Ngày thứ nhất…
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy dòng tin nhắn “Em đang ngồi ở Café Phố, 30 Lý Thường Kiệt. Khi nào anh dậy ra đây nhé. Em có chuyện muốn nói. HN”.
Thời gian nhắn là lúc 7h sáng, còn lúc tôi đọc là 8h30. Trời đất! Sao tôi ngủ mà không biết trời trăng đất dày gì thế này. Tôi lóc cóc thụ dọn giường chiếu, đánh răng rửa mặt, rồi lao xe đến đểm hẹn. HN vẫn còn ngồi đó. Hôm nay em mặc một chiếc váy dài màu hồng nhìn cực chất. Cô bé phóng ánh mắt ra phía cửa sổ, yên lặng, đắm nhìn hai chú chim sẻ đang vui đùa cùng nhau. Thi thoảng, tôi thấy đuôi mắt em nheo lại, cố nín cười…Đang nước sôi lửa bỏng mà còn chim với chả chóc! Sốt cả ruột!!!
Tôi không đến chỗ HN ngay mà ngồi khuất ở một bàn tối phía trong cùng. Ở vị trí đó, tôi dễ dàng quan sát được tất cả các hành động của cô bé. Cứ năm phút, em lại xem đồng hồ một lần. Sau đó là nhìn trời, nhìn cây, nhìn tất cả những gì có thể nhìn được, làm tất cả những gì có thể làm được, cốt để giết thời gian. Tôi cầm điện thoại lên nhắn “sáng anh bận, không đi gặp em được. Để chiều nhé”. Đèn điện thoại sáng, cầm lên, mặt cô bé buồn thấy rõ. Em định nhắn cho tôi cái gì đó, nhưng lại thôi.
Một anh chàng chải chuốt không biết từ đâu đến cạnh em. Anh ta hỏi đại loại như “chào cô em xinh đẹp! Em đang buồn à? Anh ngồi đây để tâm sự với em nhé?”. HN không thèm trả lời, em cầm chiếc thìa liên tục khuấy vào đáy cốc. Anh chàng chải chuốt lộ nguyên hình với bộ mặt bánh dày của mình, anh ta vô tư ngồi xuống phía đối diện bất chấp sự thờ ơ của cô bé.
– “Xin lỗi em! Trên đường đi có cô gái kia nhìn cũng sành điệu, mà cứ mặt dày đi xe theo đòi xin số điện thoại của anh riết. Anh đã bảo là anh có người yêu rồi và đang đi gặp cô ấy, mà em ấy vẫn không tha, vẫn cố đấm ăn xôi bám theo anh suốt. Anh phải đi vòng vèo mãi mới cắt đuôi được em ấy. Đúng là cái đồ…Mà ai đây? Bạn em à?”
Tôi đưa tay ra trước mặt anh chàng chải chuốt.
– “Cho hỏi anh đây là bạn của NGƯỜI YÊU tôi à. Chào anh!”
Anh chàng chải chuốt không nói lời nào, tự động đứng dậy, đến quầy tiếp tân tính tiền.
– “Anh thâm thật”, HN che miệng cười.
– “May là anh ta còn hiểu. Chứ không là hết thuốc đấy”, tôi lắc đầu quầy quậy rồi ngồi xuống đối diện em.
– “Sao anh bảo không đến?”
– “Anh đến lâu rồi. Anh ngồi bên kia”, tôi chỉ tay về phía cái bàn lúc nãy mình ngồi. “…muốn xem em kiên nhẫn đến độ nào”
– “Đối với những thứ quan trọng, em chờ cả đời còn được, huống hồ…”, HN bâng quơ.
– “…”, tôi đứng hình mất mấy giây.
– “Em đùa đấy…Sáng nay Hân đi học, ở nhà một mình buồn quá nên em nghĩ đến anh”
– “Vậy à…”
– “Sao anh ngủ dậy muộn vậy?”
– “Ở nhà mẹ bắt anh dậy sớm lắm. Ra đây không có ai quản nên anh đổ đốn thế đấy”, tôi gãi đầu.
– “Thua anh luôn”, HN khẽ nhún vai.
– “Tại sao em muốn gặp anh”, tôi vào thẳng vấn đề chính.
– “Vì em có điều muốn hỏi”
– “Nói cho anh nghe”
– “Em muốn mình vẫn là bạn trong thời gian em ở đây”
– “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
– “Không! Anh sẽ đồng ý”, câu trả lời của cô bé lộ rõ vẻ tự tin.
– “Em không sợ à?”
– “Sợ gì cơ?”
– “Sợ mình sẽ khó quên nhau hơn”
– “Dạ không! Em chưa bao giờ muốn quên anh. Điều duy nhất em sợ chỉ là sự nuối tiếc mỗi khi nghĩ về một mối quan hệ”
– “Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
– “Dạ vâng”
– “Em sẽ không hối hận?”
– “Dạ không…”
HN nhìn tôi buồn lắm. Chưa khi nào tôi đọc ra hết những tâm sự, nỗi niềm, ẩn chứa đằng sau đôi mắt sâu thăm thẳm của em. Có thể nói, ngày đó, tôi chưa đủ từng trải và tinh tế để cảm được những gì mà người con gái của tôi đang nghĩ. Tôi chỉ biết em có tâm sự mà không biết cách chia sẻ để nỗi đau trong em dịu hơn. Thế mới hiểu đàn ông từng trải và hiểu biết có giá trị nhường nào. Thế mới biết tại sao nhiều người vợ cho dù có chồng rất thành đạt vẫn cảm thấy không hạnh phúc. Bởi vì thứ quan trọng nhất đối với họ không phải là tiền mà là sự đồng cảm từ người bạn đời của mình…
– “Anh có thể từ chối nếu điều đó làm phiền anh”
– “Em mâu thuẫn quá! Vừa nãy còn chắc nịch anh sẽ đồng ý mà giờ đã vậy rồi”
– “Em thử lòng anh thôi”, HN hất lọn tóc ra đằng sau nhìn rất điệu nghệ.
– “Anh đồng ý với một điều kiện”
– “Anh nói đi”
– “Anh không muốn là bạn. Đã làm thì làm cho chót. Anh muốn là…bạn trai của em”, tôi ngập ngừng, giọng ngài ngại.
– “Em tưởng điều đó là hiển nhiên rồi”, HN bật cười.
– “Ủa vậy hả…”, tôi giả khờ.
– “Chứ còn sao nữa”, em vẫn chưa thôi cười.
– “Tức là anh có quyền làm như này…”
Chưa dứt lời, tôi đưa tay chụp lấy bàn tay của em đang đặt trên bàn và nghênh mặt đầy thách thức. Quá bất ngờ trước tình huống vừa diễn ra, cô bé hét lên the thé.
– “Anh làm gì vậy? Mình…mình…chưa tìm hiểu nhau mà”
Mặc dù nói là “hét” cho oai chứ thật ra tính HN giống tôi, không thích phô trương chuyện tình cảm của mình cho thiên hạ biết, âm thanh trong câu nói của em có cao độ chắc chỉ đủ ình tôi nghe. Thêm nữa, bình thường với những cô nàng đang bị một chàng trai tán tỉnh bất ngờ nắm tay, 99 phần trăm cô nàng đó sẽ rụt tay lại ngay, đằng này cô nàng của tôi cứ để lì tay ở đó, như kiểu “em đang cố tỏ ra xấu hổ và cho anh thấy là em có chống đỡ một cách yếu ớt, chứ thật ra trong lòng em đang sướng muốn chết”. Hết muốn nói!
– “Sao kháng cự kiểu gì mà yếu ớt như thể anh ơi anh đừng bỏ tay ra nha vậy”, tôi cố nín cười.
Bị trêu, HN rụt tay lại. Lần này là rụt thật.
– “Anh hay lắm. Hứ”
Mặt cô bé đỏ bừng bừng và quay đi chỗ khác. Tôi kéo ghế, đi sang phía đối diện và ngồi xuống cạnh em.
– “Anh biết những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi thế này không thể kéo dài mãi. Nhưng, anh nguyện như bây giờ và thắt lòng mỗi khi nghĩ đến sau này còn hơn chẳng bao giờ có được. Đời người nếu như không có thăng trầm cảm xúc chỉ là tồn tại, anh muốn mình sống từng giây, từng phút, từng giờ trên cõi đời này…”, tôi kéo tay em lại gần phía mình.
– “Khi em về, chắc em sẽ nhớ anh phát điên mất…”, đôi mắt to tròn của HN như trực khóc.
– “Đừng nghĩ đến khi về, hãy hưởng thụ những ngày ít ỏi còn lại đi, được không?”
– “Hứa với em một chuyện…”
– “Em nói đi”
– “Khi em đi, chúng mình sẽ trở thành hai người xa lạ. Em sẽ có cuộc sống của riêng em. Anh đừng cố tìm cách liên lạc nếu thật sự anh muốn em thanh thản. Hứa với em điều đó đi”
– “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa…được không?”
– “Xem như là một lời chấp thuận nhé…Mình đi ăn đi anh”
– “Bún chả nhé!”
– “Ok. Em thích bún chảaaaaa”
Aristotle đã định nghĩa “hạnh phúc là ý nghĩa, là mục đích của cuộc sống, là sự cố gắng và kết thúc của một đời người”. Hạnh phúc chính là khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng ấm áp bên cạnh em. Nếu bây giờ để cho tôi quyết định lại, tôi vẫn sẽ làm như thế, không một chút hối hận…
– “Về nhà em cất xe, rồi mình đi xe đạp nhé”, HN tủm tỉm.
– “Hả? Em nói gì anh không nghe rõ”
– “Về nhà em cất xe, rồi anh chở em bằng xe đạp”, em thản nhiên nói lại, rõ ràng, rành mạch.
Tôi đưa tay sở lên trán em.
– “Hôm nay trời hơi nắng phải không? Thôi! Ngồi đây nghỉ ngơi chút nữa cho nó trở lại bình thường đã nhé”
– “Anh biết không M. Em vẫn hy vọng bạn trai em có thể hiểu mình. Vậy mà em đã nhầm rồi anh ạ…”, cô bé nói với một cái giọng đầy tâm trạng như kiểu mình đang rất bất mạn với cuộc đời ấy. Ghét thế!
– “Anh biết là khi yêu người ta vẫn hay sống ở trển”, tôi chỉ lên trời. “…nhưng em biết không…đạp xe ấy, vào buổi trưa ấy, rất là có hại cho người ngồi sau, chứ đừng nói là người ngồi đằng trước. Để tối, anh chở em đi vòng quanh nhà, chịu không?”
– “Thế mới bảo người ta đâu có yêu thương gì mình đâu mà”, HN cố thở một cái dài cả thước
– “Có yêu, nhưng để tối đi. Giờ nắng nôi thế này tìm chỗ nào mát mẻ được không?”
– “Về nhà em đi…”
Chap 106:
– “Em ở một mình trong căn hộ to đùng này à”, tôi há hốc mồm khi vừa bước vào cửa.
– “Dạ…Thường em ở nhà một mình. Khi nào rảnh, Hân sang chơi với em. Đến buổi tối thì có bác Lan giúp việc nhà chú em sang ngủ cùng”, HN vừa tháo guốc vừa nói với lại.
– “Nhà đại gia có khác. Sang thấy ớn…”
Tôi không khỏi trầm trồ trước căn hộ khá khang trang của gia đình em. Điều tôi thắc mắc hơn thảy là tại sao gia đình em hầu như ở nước ngoài hết mà căn nhà được trang bị khá đầy đủ và khá ngăn nắp.
– “Anh có cảm giác là nhà em thường xuyên có người sang quét dọn phải không?”
– “Vâng. Cứ một tuần chú nhờ bác Lan sang dọn dẹp nhà em một lần. Ba em cũng hay về đây để công tác mà”
– “À! Ra vậy”
– “Vào bếp ăn đi! Em đói quá rồi”
HN kéo cái cột tóc xuống để thả tóc ra. Tự nhiên…tôi thấy em xinh khủng khiếp…
– “Anh làm gì mà đứng như trời trồng vậy…”, cô bé nhíu mày.
– “À! Không không. Anh đang suy nghĩ xem mình nên ăn bún bằng tô hay bằng chén…”
– “Anh nói dối dở tệ”, HN bật cười. “…anh nằm trong số hiếm hoi được thấy em thả tóc. Cũng không bất ngờ lắm…”, em nói với vẻ đầy tự tin.
Ăn uống xong xuôi, HN quay sang nói với tôi tỉnh queo.
– “Giờ em phải ngủ trưa. Em sẽ ngủ ở phòng em và khóa cửa lại. Còn anh, nếu thích, có thể sang phòng anh trai em ngủ hoặc là nằm ghế salon xem tivi thì tùy. Vậy nhé!”
Không chờ tôi trả lời, cô bé thủng thẳng đi về phía phòng mình, đóng cửa và bấm chốt cái cạch. Ghét không để đâu cho hết!
Chán đời, tôi vào phòng anh trai nàng và…đánh một giấc ngon lành, nhưng trong lòng vẫn ấm ức không nguôi…
***
Mở mắt ra, tôi thấy HN đang nằm bên. Hoảng hồn, tôi kiểm tra lại thì thấy quần áo của mình và “đối tác” vẫn còn nguyên. May quá! Giờ mới để ý, giữa tôi và em là một cái gối ôm to sụ để phân chia lãnh thổ. Con gái thật khó hiểu …
Khẽ vén lọn tóc phủ trước mặt cô bé sang một bên, tôi đặt một nụ hôn nhẹ vào trán và bất giác mỉm cười. Nhìn em ngủ tôi thanh thản đến lạ. Giá mà giây phút nào bên em tôi cũng có cảm giác bình yên như bây giờ…
Tôi khẽ khàng kéo chăn lên đắp cho HN và nhẹ nhàng trườn xuống giường như sợ em tỉnh giấc. Vừa trườn được nửa đường tôi nghe tiếng rúc rích cười. Biết mình bị trêu, tôi nghiêm giọng.
– “Sao bảo ngủ bên kia mà sang đây làm cái gì?”
– “Em sợ anh bật điều hòa nhiệt độ thấp dễ bị cảm lạnh, em sang để đắp chăn cho anh”
– “Rồi sao không về phòng mà nằm đây luôn?”
– “Để ngắm người em thương và người thương em”
– “Ngắm xong rồi sao không về phòng đi, nằm đây lỡ có chuyện gì rồi sao?”
– “Chuyện gì là chuyện gì?”, HN ngây thơ hỏi. Tôi tin là em không biết thật. Giải thích với mấy người này khổ ghê!
– “Thì chuyện…í a ấy”, tôi cố gắng nói bóng gió nhất có thể.
– “Chuyện í a là chuyện gì?”, em nheo mắt ra chừng khó hiểu.
– “Mẹ đi vắng! Mẹ đi vắng! Ba sang chơi nhà dì í a! Con ngồi con rình con thấy! Con ngồi con rình con thấy! Thấy ba và dì…í a, thấy ba và dì…í a”
Tôi thì hát trong khi cô nàng ôm bụng cười ngặt nghẹo.
– “Anh hay quá ha! Còn dám hát nữa hả?”
Vừa nói cô bé vừa cầm cái gối phang người tôi tới tấp. Tôi đưa tay ôm đầu chống đỡ và giả vờ kêu đau cho em vui, nhưng ngờ đâu cái gối hơi bị nặng đập vào một, hai cái thì không sao, chứ đập vào cả chục cái là đau muốn ngất. Lần này tôi kêu thật.
– “Thôi thôi anh xin. Em đánh đau quá đi”
Tôi đưa tay đỡ và giựt cái gối từ tay em lại. Ai dè giựt mạnh quá làm cô bé mất đà, ngã sóng soài trên giường. Bốn mắt chạm nhau. Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng chộn rộn một niềm cảm xúc khó tả. Tôi như không thở nổi và có một khoảng thời gian rất ngắn khi tất cả mọi thứ thuộc về trái tim chi phối từng nơ ron cảm xúc. Đó là lúc cơ thể tôi hành động mọi việc theo bản năng…Tôi đưa tay vuốt ve gò mà đang đỏ bừng của em và từ từ cúi xuống đặt nụ hôn lên trán, lên mắt, lên mũi và cuối cùng là…môi. Khi môi tôi chỉ còn cách môi em 2cm nữa thì tiếng chuông điện thoại của em vang lên kéo tôi về với mẫu người tôn sùng lý trí của hiện tại.
Twenty-five years I’m alive here still Trying to get up that great big hill of hope For a destination
I realized quickly when I knew I should That the world was made up of this brotherhood of man For whatever that means…
What’s up của 4 Non Blondes là bài ruột của tôi bỗng dưng hôm nay trở thành một bài nhạc kệch cỡm, làm tụt hết cả cảm xúc của người nghe.
– “Bỏ em ra để em nghe điện thoại của ba nào anh”
HN véo mũi và đẩy tôi sang một bên. Em đi ra khỏi phòng nghe máy và bỏ tôi lại ngơ ngẩn một mình như đứa trẻ vừa bóc vỏ viên kẹo ra định bỏ vào miệng thì bị thằng bạn nó giựt mất
– “Đúng là quân ăn cướp! Không phải ăn cướp thường nữa mà là ăn cướp giữa ban ngày”
Tôi chửi đổng mà trong lòng như muốn chửi thề. Xung quanh đó vẫn văng vẳng điệp khúc…And I say: HEY! yeah yeaaah, HEY yeah yeah. I said hey, what’s going on…