Vị Tình Đầu

Chương 18


Bạn đang đọc Vị Tình Đầu – Chương 18

Chap 91:
– “Đánh bài truth or dare đi”, nhỏ L, bạn thân tôi, lên tiếng.
– “Là sao?”
– “Tức là đứa nào bét thì phải chọn một trong hai hình phạt. Truth phải nói sự thật. Còn dare thì phải làm theo điều thằng nhất yêu cầu”
– “Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Chiến đi…”
Lớp tôi sĩ số gần 30 mạng và có 8 đứa tham gia. Những đứa còn lại hoăc là ngồi tâm sự, hoặc là lập sòng khác để đánh bài ăn tiền. Tụi này chơi ghi điểm và chơi nhỏ thôi, hình như là 500 hay 1000 gì đấy. Nói chung đánh chán chê trong vòng 2-3 tiếng đồng hồ thì thằng về nhất ăn được 5000. Cho nên trong thời gian đó chỉ có sòng đánh bài truth or dare là ầm ĩ nhất. Phần vì đông, phần vì vui.
Tám người mà đòi đánh tiến lên là điều không thể, nên thằng Nam mới đưa ra đề nghị là chia theo cặp, hai đứa một cặp. Và nếu cặp nào bét thì sẽ bị cặp nhất cho ăn hành. Nhỏ L với thằng Dương một cặp, nhỏ H với thằng Duy một cặp, nhỏ Thủy với thằng Nam, và tất nhiên QC với tôi.
Ván đầu tiên, nhờ công tôi lên bài nên cặp của tôi về nhất. Cặp nhỏ L với thằng Dương về bét. Theo luật tôi sẽ lo thằng Dương, còn QC lo nhỏ L. Nhìn gương mặt, đang tưởng tưởng đến những điều kinh khủng nhất mà tôi có thể đem lại của thằng Dương, khiến tôi phì cười.
– “Muốn truth hay dare đây con trai?”
– “…”, thằng Dương ôm đầu suy nghĩ.
– “Nhanh lên! Đàn ông gì mà…”, tôi giục.
– “Nếu tao chọn truth thì mày sẽ hỏi gì M?”, nó đưa ánh mắt thất thần hỏi tôi.
– “Hên xui!”, tôi làm mặt gian.
– “Còn dare thì sao?”
– “Mày có nhanh lên không thằng điên này”
– “Ok. Tao chọn dare… Và hãy nhớ một điều…”, thằng Dương ngập ngừng. “Mày mà dare không có trái tim đừng trách tao độc ác sau này”, nó đe.
– “…”
– “NHANH LÊN!”, lần này đến phiên nó gây áp lực cho tôi.
– “Rồi! Đơn giản thôi. Ra chỗ đống lửa ngoài kia rồi hét to lên… Mọi người ơi! Tôi bị điên… rồi quay vào đây”
– “Chơi ác vậy ba”, thằng Dương nhăn mặt.
– “Có chơi có chịu. Nhanh”, tôi bụm miệng cười trong khi mấy đứa còn lại cười ha hả thành tiếng.
– “Dare trong lớp mình thôi, làm gì mà cho cả mấy lớp khác biết luôn vậy?”, thằng Dương bắt đầu cảm thấy hối hận vì khi nãy đòi chơi.
– “Giờ mày có làm không?”, thằng Nam bẻ tay răng rắc.
Cực chẳng đã thằng Dương đành phải làm theo lời thách của tôi. Nhìn cái cách nó đi lò dò, sợ sệt như thể lần đầu đi ăn trộm gà khiến chúng tôi không thể nhịn cười.
– “Tự tin lên. Bình thường ăn to nói lớn lắm mà?”, tôi trêu.
Đáp lại, nó chỉ đưa nắm đấm ra trước mặt dọa nạt. Từ trại của lớp cho đến chỗ lửa trại chỉ cách khoảng hai chục bước chân mà tôi có cảm tưởng nó dài cả ngàn dặm. Thằng Dương đi được ba bước thì lùi lại ít nhất cũng phải một bước. Nhìn nó đi, thằng Nam thấy sốt ruột thay.
– “Mày có cần tụi tao bế luôn không? Khiếp! Nhìn như thằng đàn bà, sốt hết cả ruột”, thằng Nam hối…
Cuối cùng, thằng Dương cũng lết được đến chỗ cần đến. Nó quay lại nhìn chúng tôi như để nói lời trăn trối và đứng thẳng dậy hét lên “mọi người ơi! Tôi bị điên”. Chưa hét xong câu nó đã co giò bỏ chạy trong tiếng cười như nắc nẻ của những đứa đang nhìn. Chạy về đến nơi, chưa kịp định thần, thằng Dương đã sắp bài và sóc điên cuồng.
– “Thằng M! Mày ngồi xuống để tao trả thù”, nó chỉ.
– “Bình tĩnh! Đã xong đâu. Con L chưa bị gì mà”
Nhắc đến tên mình, nhỏ L giật thót. Nó nhìn QC long lanh.
– “Em! Hai chị em mình chơi nhẹ nhàng thôi nha. Em nhẹ tay với chị, lát chị sẽ nhẹ tay lại”
– “Dạ!”, cô bé cười tươi rói đáp lại.
Ngửi thấy mùi không công bằng, thằng Dương tru tréo với nhỏ L.
– “Ê con kia! Không có chơi trò đó nha mày. Tao với mình cùng team, trong khi tao muối mặt mà mày lại không được à?”.
Rồi nó quay sang phía QC.
– “Có anh đây. Em đừng có sợ gì hết. Cứ mạnh tay vào cho anh”
Nhỏ L chọn truth. Trước khi chơi, tất cả đã “thề độc” với nhau. Đứa nào chọn truth mà không trả lời đúng sự thật thì sau này sẽ cô đơn cả đời. Đó là dành cho con trai. Còn con gái thì sẽ lấy một thằng chồng vừa lùn, vừa lé, vừa hô lại vừa hói. Nghe không cũng đã thấy muốn chết ngay rồi chứ đứng nói đến chuyện phải ở bên “siêu nhân” như thế cả đời. Hứa là hứa vậy nhưng có trời mà biết khi được hỏi có đứa nào trả lời thật lòng hay không. Về bản thân, tôi tự thấy lương tâm của mình có rất nhiều răng và răng thì lại rất sắc, cho nên cắn rứt chắc sẽ đau lắm. Vì vậy tôi nghĩ dám chơi dám chịu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm theo lời yêu cầu.
Quay lại chuyện nhỏ L chọn truth, tức là phải trả lời một câu hỏi bất kì của QC. Và QC đã không phụ lòng mong đợi của mọi người.
– “Chị L! Chị kể ọi người nghe một chuyện chị cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ”
Nghe QC hỏi xong, nhỏ bạn thân tôi há hốc mồm. Nó lắp bắp.
– “Chị tưởng chị em mình đã thỏa thuận với nhau rồi mà QC!?”
– “Ủa vậy hả? Em định hỏi câu kinh dị hơn nữa cơ, nhưng em lại quyết định hỏi câu này đấy chứ ạ”, cô bé đáp với gương mặt tội lỗi.
– “Lỡ rồi thì tới luôn đê”, tôi hất mặt về phía nhỏ L.
– “Khó nhỉ!? Hối hận nhất từ trước đến giờ à?”, nhỏ L gãi đầu. “Thế có người biết hay là chỉ mình chị biết hả em?”, nhỏ L quay sang hỏi QC.
– “Mình mày biết thì còn gọi gì là hối hận nữa. Nhiều người biết ấy”, thằng Dương vẫn còn tức tối.
– “Xem nào”, nhỏ bạn tôi nhắm mắt lại để lục lọi lại quá khứ của nó.
Nó từ từ hồi tưởng lại…
Hồi đó mình lớp 4. Mình thích một bạn tên Huy học cùng lớp. Huy học giỏi, xinh trai, nhưng ít nói lắm. Được nói chuyện với bạn ấy là cả ước mơ của mình và nhiều đứa con gái khác. Nhưng Huy lạnh lùng lắm. Đẹp trai với lại học giỏi mà, người ta có quyền.
Rồi một lần đến nhà cô chủ nhiệm học thêm, Huy là người làm xong bài trước nhất. Nộp bài cho cô xong Huy quay trở lại bàn ngồi. Hồi đó mình nhát lắm, chỉ dám nhìn lén Huy với ánh mắt ngưỡng mộ thôi và thầm ao ước có một ngày mình sẽ sánh vai cùng bạn đó. Nhưng đời thật chẳng như mơ…
Huy ngồi trong cùng, trong khi mình ngồi đầu bàn, ngồi giữa là một bạn gái nữa. Khi Huy quay trở lại được tầm 5 phút thì tự nhiên mình ngửi thấy một cái mùi… thật chẳng dễ chịu chút nào. Ngửi được thêm tầm 5 phút nữa, chịu hết nổi mình đứng bật dậy thưa cô.
– “Em thưa cô. Hình như có bạn nào ị đùn trong lớp ấy ạ. Mùi kinh lắm”
Mình nói đến đây, cả lớp như gỡ bỏ được gánh nặng, lao nhao nói theo.
– “Đúng rồi đó cô. Tụi em ngửi thấy mà không dám nói”
Bỗng dưng cô giáo mình nghiêm mặt lại rồi chun chun cái mũi để kiểm chứng. Cũng tội cô, hôm đó bị nghẹt mũi.
Tự nhiên mình quay sang nhìn Huy thì thấy Huy cúi gằm mặt xuống, 2 tay cậu ấy nắm chặt lại, đôi mắt nhìn mình tóe lửa. “Ôi lạy thánh Ala! Người đừng phũ với con như vậy chứ. Con còn phải sánh vai với bạn ấy nữa mà”, mình lầm bầm.
– “Em thưa cô. Hình như em ngửi nhầm chứ chẳng có mùi gì đâu ạ”, mình nhanh trí.
– “Mùi kinh người ra mà bảo không có gì à”, thằng Long độc ác lấy dao cứ vào tim mình. Mình im như thóc, chứ cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Rồi cuối cùng, bạn Huy cũng bị cô phát hiện ra. Khi cô vừa hỏi “là em hả Huy?”, bạn ấy bật dậy, vừa khóc vừa chạy ra đường. Mình vừa sợ vừa buồn cười. Đó cũng là lần cuối cùng mình nhìn thấy bạn ấy. Ngày hôm sau cả lớp nhận tin Huy chuyển trường…
– “Nói thật chứ mình mà không đứng dậy thưa cô thì cả lớp còn chết nữa”, nhỏ L nói mà mặt vẫn chưa thôi bần thần.
– “Mày là cái đứa dã man. Ngửi tí thì chết à”, thằng Nam cười rũ.
– “Biết làm sao bây giờ. Hồi nhỏ còn cái trò thưa cô nữa. Đứa nào chả vậy. Cứ tưởng là thật thà cô sẽ thương hơn chứ”
– “Rồi sau này mày có gặp lại nó không?”, tôi tò mò.
– “Không”
– “Cũng may”
– “Sao mà may”, nhỏ bạn tôi thắc mắc.
– “Gặp lại mày để chui đầu xuống đất à?”, cả đám cười ha hả.

– “Công nhận tao ân hận thật. Vì mình mà mối tình đầu phải chuyển lớp…”
Nó trăn trở được một câu và hiện nguyên hình ngay ở câu sau.
– “Tao đếch thể hiểu được. Lớp 4 mà còn ị đùn. Mất hết cả tư cách”, nhỏ L kết thúc trong tiếng cười không dứt của những đứa ngồi nghe.
Ván thứ 2 kết thúc với phần thua thuộc về nhỏ Thủy với thằng Nam. Cặp con L thằng Dương được yêu cầu. Để trả thù cho ván trước, thằng Dương bắt thằng Nam phải múa cột cho cả lớp xem. Thằng Nam người cứng như que củi. Nó ngoáy đến đâu, cả lớp ngồi cười đến đó. Nhìn đúng là chịu hết nổi. Đến lượt mình, con Thủy chọn dare và bị con H yêu cầu tỏ tình với bạn Thanh “đao” lớp Toán. Nghe đến đó, cả lớp tôi ồ lên cười. Gọi là Thanh “đao” vì bạn ấy tên Thanh và nhìn lúc nào cũng ngất ngất, ngất ngất từ vẻ bề ngoài cho đến tính cách. Nhắc đến Thanh “đao” là con gái sợ khóc thét. Ngay đến em Loan công chúa mà còn không chịu được nhiệt thì nhỏ Thủy lớp tôi lắp bắp trong sợ hãi cũng dễ hiểu thôi.
– “Tao… tao… lạy mày đấy H. Nói yêu cầu khác đi”
Mắt nó chuyển thể từ trạng thái sợ hãi như kiểu vừa bước vào trong nhà tắm thì thấy có con gì mặc áo trắng đang ngửa cổ lên trời cười như phải gió, sang trạng thái long lanh như thể đang chờ đợi quyết định của mẹ sau khi xin tiền tiêu vặt hồi bé. Nhưng tội cho nó khi con H lắc đầu một cách nham hiểm.
– “Nếu tao tha ày thì giang hồ sẽ coi thường tao mất. Làm! Mauuuuuuuu”, nó chỉ tay ra phía cổng trại bày tỏ quyết định của mình là không thể thay đổi.
Nhìn nhỏ Thủy nghe mà như muốn khóc đến nơi khiến tôi vừa thương vừa buồn cười. Để xem nhỏ bạn tôi sẽ làm thế nào đây…
*
**
***
Sự kiện nhỏ Thủy bạn tôi đi tỏ tình với Thanh “đao” là một chủ đề nóng ngay từ khi nhỏ H bắt đầu nói. Và chủ đề đó càng nóng hơn khi nhỏ Thủy phải đi thực hiện “nghĩa vụ”. Trên đường đi từ trại lớp tôi đến trại lớp 12 Toán, nhỏ Thủy mếu máo chỉ trực khóc.
– “Biết thế tao đã không chơi cái trò này. Huhu”
– “Ờ! Làm xong đi rồi muốn nghỉ cũng được”, nhỏ L che miệng cười.
Bình thường trong lớp, H, L và Thủy hay chơi với nhau thì tôi cũng biết mà không hiểu sao hôm nay mấy đứa này lại trôn nhau cỡ này. Thôi kệ! Đó là chuyện của bọn nó. Miễn là có kịch xem là vui rồi.
Nhỏ Thủy dừng trước trại lớp 12 Toán mà tim đập thình thịch. Tôi thấy tay nó khẽ rung. Tự nhiên tôi thấy tội nó vì bình thường nhỏ Thủy hiền lành nhất trong ba đứa. Nó giống tôi ở chỗ nghe lời bố mẹ răm rắp cho nên lời dặn “đang học không có yêu đương gì ráo. Sau này đi làm muốn yêu gì thì yêu” của các bậc phụ huynh nó không bao giờ quên. Vậy mà bây giờ lại xảy ra cái chuyện đi tỏ tình kiểu này. Đúng là chỉ có trong mơ.
– “Tao sẽ nghe lời mày và không bao giờ làm mày buồn nữa đâu, H ơiiiii”
– “Quá muộn rồi cưng ạ! Chị đã chờ “cơ hội” này quá lâu rồi”, nhỏ H cười toe.
Nhỏ Thủy hít một hơi thật dài khi Thanh “đao” bước từ trong trại ra. Đúng nghĩa từ trong trại luôn!!! Thanh “đao” đi dép tổ ong màu vàng trắng. Thật ra ban đầu cái dép màu trắng, nhưng chắc đi nhiều không rửa nên giờ nó đã chuyển sang màu úa nhìn cũng dân chơi Hố Nai lắm. Áo sơ mi trắng bỏ trong thùng, thùng này được kéo hơi bị cao, chắc tầm trên rốn gì đấy. Răng cửa Thanh “đao” bị mẻ. Nghe đồn là năm lớp 9 đuổi nhau với bạn xong rồi bị vấp, ngã cắm mặt vào cầu thang. Lúc đứng dậy cười thì thấy mát cả họng. Kiểu kiểu thế! Nói chung, gọi là Thanh “đao” cũng không phải ngẫu nhiên gì…
– “Cậu tìm tớ?”, Thanh “đao” cười nhe cả cả cái răng đã mẻ 1/5.
– “À ừm…”, nhỏ Thủy đan hai tay vào nhau, không dám nhìn thẳng.
– “Có chuyện gì không?”
– “Cho Thủy hỏi là Thanh đao… à… nhầm… Thanh…”
– “… làm sao?”
– “… đã… có… người yêu… chưa?”, nhỏ Thủy nói từng từ một cách khó nhọc.
– “Tớ chưa. Thủy muốn làm người yêu tớ hả?”, Thanh “đao” hấp tấp hỏi lại.
– “Không”, nhỏ Thủy tỉnh queo làm cả Thanh “đao” và tụi tôi, đang nấp ở một chỗ kín, chưng hửng.
– “Vậy mày hỏi làm gì?”, Thanh “đao” bắt đầu tức.
– “Tớ… hỏi… cho vui thôi”, nhỏ Thủy lắp bắp.
– “Vui cái này này”, Thanh “đao” hẩy cái quần về phía trước.
Theo dõi từ đầu đến cảnh đó, thằng Khánh đang nấp liền lao ra đứng cạnh khoác vai nhỏ Thủy.
– “Anh tìm em mãi. Về thôi, lớp đang đợi kìa”, nó đóng vai bạn trai nhỏ Thủy.
– “Có chuyện gì không?”, thằng Khánh hất mặt về phía Thanh “đao”.
Mặc dù có vấn đề về thần kinh thật, nhưng Thanh “đao” không phải thuộc dạng không biết sợ, nhất là khi gặp một thằng to gấp đôi mình và có máu mặt trong trường nữa. Thanh “đao” lắc đầu.
Nhỏ Thủy thất thểu bước về lớp. Sợ thì chắc là không nhưng có lẽ là hơi sốc trước hành động hơi bị vô duyên của Thanh “đao”. Tôi buồn cười lắm, nhưng không dám cười.
– “Thôi coi như mày xong việc rồi”, nhỏ H có vẻ đồng cảm.
– “Ờ… Mà tao không ngờ thằng đó vô duyên thế”, nhỏ Thủy kêu trời.
– “Thật ra cũng không có gì mà. Chỉ có điều hơi bị tục chút”, thằng Khánh bụm miệng cười.
Hành động của thằng Khánh làm cả đám cười theo. Và cười là không thể dừng lại được. Mặt nhỏ Thủy méo xệch.
– “Vui lắm hay sao mà cười. Hứ”, nhỏ Thủy nhéo thằng Khánh trút giận.
Bị nhéo thằng Khánh la ỏm tỏi. Điều đó càng khiến chúng tôi cười điên dại hơn…
– “Thế giờ Thủy có chơi nữa không?”, tôi hỏi.
– “Ngu sao không? Cùi rồi còn sợ lở nữa hả?”
Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…
Chap 92:
Và đó là một quyết định thông minh khi ván tới tôi và QC bị đem ra “hành quyết”…
– “Hí hí, thằng M. Tao chờ ngày này lâu lắm rồi”, thằng Khánh vui ra mặt khi biết chuyện tôi là người về bét.
– “Bình thường tao cũng tốt với mày mà Khánh”, mặt tôi đau khổ thấy rõ.
– “Chỉ trừ những lúc mày không tốt còn lại lúc nào mày cũng tốt đúng không?”, nó hất hàm.
– “… hic”
– “Muốn chọn truth hay dare đây?”
Suy nghĩ một hồi tôi đành phải chọn dare bởi vì nếu chọn truth thì có thể sẽ có rất nhiều bí mật của tôi được đưa ra ánh sáng. Mà tôi lại không hề thích điều đó chút nào. Tôi chọn dare vì một phần tôi nghĩ thằng Khánh sẽ nể tình mà nhẹ tay với tôi. Và tôi đã lầm…
– “Lâu lắm rồi tao chưa mời mày nước. Hôm nay tao sẽ mời”
– “Đù… thằng này tốt mày. Bạn bè phải thế chứ”, tôi ngây thơ như một chú thỏ con mà đâu biết sói già gian ác đang mài răng chờ sẵn.
– “Hôm nay tao sẽ mời mày món nước do tao tự sáng chế. Món nước mang tên… đừng rời xa em”
– “Nước gì mà nghe kêu vậy ba?”, tôi thắc mắc.
– “Cứ bình tĩnh. Rồi mày sẽ hiểu tại sao thứ hỗn hợp… à nhầm… thứ nước kì diệu đấy lại có cái tên mĩ miều như vậy”, thằng Khánh ba hoa.
– “Cái gì? Thứ hỗn hợp?”, tôi bắt đầu ngờ ngờ ra cái thứ nước “thánh” mà nó đề cập đến.
Không đáp, thằng Khánh bắt đầu công việc “sáng chế” của mình. Nó lấy một cái cốc giấy và đổ ít coca vào.
“Uống coca à, sướng thế”, tôi cười thầm.
Nó đổ thêm ít 7-up.
“Hai cái này trộn với nhau uống ngon chán”
Nó đổ thêm chút rượu.
“Rượu pha nước ngọt, chắc cũng không có gì đâu”
Nó đổ thêm chút bò húc
“Nước ngọt pha rượu à? Lạ thế”

Nó đổ thêm chút nước mắm. Đám bạn tôi bắt đầu râm ran cười.
“Thằng này nó đang làm cái quái gì thế này!?”
Nó đổ thêm chút nước tương.
– “Mày làm cái vẹo gì vậy Khánh?”
– “Chờ đi rồi biết”, nó mím mội cười.
Nó đổ thêm tương ớt.
“…”, tôi chỉ biết câm nín.
Nó đổ thêm bột canh, bột ngọt, mì chính, mỗi thứ nửa thìa cà phê. Cứ mỗi khi thêm được thứ gì nó lại quay sang nhìn tôi “âu yếm”. Thằng Khánh muốn hành hạ tôi về tinh thần trước khi giết tôi bằng cái thứ hổ lốn đó. Kinh dị, đúng là kinh dị.
Chưa hết, thằng Khánh còn cho thêm vào một thìa súp mà nó mua bên lớp 10 Văn và mấy cọng hành lá…
Xong xuôi, nó trộn đều tất cả mọi thứ lại rồi chìa ra trước mặt tôi.
– “Uống đi M. Thứ này sẽ giúp mày trường sinh bất tử đấy”, thằng Khánh ôm bụng cười.
Ngó đầu nhìn vào trong cái cốc… tôi chỉ ước là mình chết ngay đi được. Cái thứ thằng Khánh bắt tôi uống nó không còn gọi là nước nữa rồi. Nhìn thật là kinh dị với cái mùi chẳng giống ai.
– “Hãy nói với tao mày đang đùa đi Khánh”, tôi nhìn nó mà chân tay bủn rủn.
– “Trẫm không biết đùa bao giờ. Cầm đi, uống một ngụm rồi nói cảm giác ọi người biết”, nó nhấn cái cốc hỗn hợp kinh dị đó vào tay tôi…
Bỗng dưng tôi hết sợ. Một tay bịt mũi, một tay cầm cốc nước, tôi làm một hơi hết sạch trong sự ngỡ ngàng của tụi bạn. Tôi để cái mặt tỉnh queo như không có chuyện gì xảy ra. Sợ nhất là cái mùi, nhưng tôi đã bịt mũi rồi còn sợ gì nữa. Nhìn cái mặt tiu nghỉu của lũ bạn tôi phá lên cười.
– “Định chơi anh à? Chưa đủ trình nhé cưng”, tôi khinh khỉnh.
Đến lượt QC, em chọn truth. Nhỏ Thủy nói chuyện với QC không nhiều bằng nhỏ L và H. Vì không thân lắm, nên nhỏ Thủy bê y chang câu hỏi đã dành cho con L.
– “Điều gì làm em hối hận nhất hả QC?”, nhỏ Thủy khẽ mỉm cười.
– “Từ nhỏ đến lớn hả chị?”
– “Tùy em. Chị muốn hiểu thêm về em”, nhỏ Thủy nhẹ nhàng đáp.
– “Dạ vâng…”
Em xoa trán suy nghĩ một hồi và bắt đầu…
– “Em đã từng đốt rác trong thùng rác với hy vọng là làm như vậy sẽ khiến ba mẹ đỡ mất công đi đổ. Và hậu quả là thùng rác cháy ngùn ngụt… May mà anh hai em về kịp không thì cháy nhà cũng nên”
Tôi lắc đầu với cái hành động trẻ con của QC.
– “Vậy thôi à?”, tôi thắc mắc khi mãi thấy QC không kể tiếp.
– “Vậy thôi”, em tỉnh rụi.
– “Trời! Trong khi anh cực khổ muốn chết sao cái thử thách của em nó nhẹ nhàng vậy?”
– “Chắc tại em là người lương thiện nên ông trời thương em”, QC lè lưỡi.
*
**
***
Chơi thêm một vài ván nữa, tôi nghỉ và bỏ ra ngoài. Ngoài sân, lửa trại vẫn cháy rừng rực. Trăng hôm nay sáng thật. Đã quá 12 giờ đêm nhưng tôi vẫn nghe được tiếng râm ran nhỏ to tâm sự của đôi bạn hoặc nhóm bạn dưới tán cây trên một vài băng ghế đá nào đó. Tiếng rúc rích cười, tiếng trêu đùa và đôi khi là tiếng cười lanh lảnh khiến cho tôi không thể nghĩ được trời đã quá đêm. Tìm một băng ghế đá trống, tôi đặt lưng xuống. Chưa đầy một phút sau, QC đến và ngồi cạnh bên tôi.
– “Sao em không ở trong chơi tiếp”
– “Em với anh là một cặp. Anh nghỉ thì em cũng nghỉ”
– “Hì…”
– “Anh này”, QC gõ nhẹ vào vai tôi.
– “Anh đây”
– “Em đang giữ một bí mật”
– “Lại định trêu anh hả?”, tôi cốc vào trán QC.
– “Về HN… anh có muốn nghe không?”, cô bé nói một cách nghiêm túc.
– “Người đã không còn anh biết làm gì hả em?”, tôi lảng tránh câu hỏi của QC. Hay nói một cách thẳng thắn, tôi cảm thấy khó chịu khi QC nhắc đến chị của em.
– “Anh ạ! Đôi khi sự việc mình nhìn và nghe thấy không giống với bản chất của nó… Em cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải che giấu sự thật này. Chị em xứng đáng nhiều hơn những gì chị ấy đang có”
– “Ý em là sao?”
– “Chị em vẫn còn anh ạ. Chị em vẫn còn…”, QC bật khóc nức nở.
– “Đây là lần thứ bao nhiêu anh nghe điều này rồi hả QC? Anh đâu phải con nít để em muốn nói gì là nói như vậy”.
Mặc dù cố gắng tỏ ra cứng cáp, nhưng trong đầu tôi là một mớ những hỗn độn cảm xúc. Tôi thở dài.
– “Em nói điều này để làm gì? Sao em cứ phải nói một điều không phải sự thật như vậy”
– “Em sai rồi! Em sai từ đầu. Em sai vì đã thích anh. Em sai vì không thể giúp gì cho chuyện của hai người. Em sai cả khi HN vẫn còn mà em lại bỏ mặc tất cả chỉ để gặp anh thế này”, cô bé vừa nói vừa khóc.
Với những cảm xúc tôi nhìn thấy ở QC, tôi không nghĩ là cô bé đang nói dối tôi vì một mục đích nào cả.
– “Kể anh nghe. Anh muốn nghe từ đầu”, tôi chậm rãi.
Tôi cũng không thể hiểu tại sao lúc đó tôi có thể bình tĩnh như thế. Một sự bình tĩnh lạ lùng…
– “HN… vẫn còn là sự thật”, QC ngửa mặt lên trời để mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.
– “Anh không hiểu…”
– “Anh không hiểu là điều dễ hiểu thôi. Vì mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ. Chị em, HN, không ình có quyết định khác”
– “…”
– “Anh có nhớ hai cô gái gặp anh hôm anh có tiết thể dục chứ?”
– “… là em?”
– “Là em và chị em…”
– “Anh nghe giọng em lúc đó hơi khác mà. Cả mái tóc nữa…”
– “Hôm đó em bị viêm họng, giọng hơi khàn khàn. Còn tóc thì thay đổi dễ mà anh”
– “… tại sao? Tại sao HN không nói đó là cô ấy?”
– “Chị ấy đã hỏi anh rằng anh có muốn chị ấy bỏ kính ra không còn gì…”
————————-

wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
Khung cảnh ngày hôm đó dần dần hiện ra trước mặt tôi như một thước phim quay chậm. Cô bé đó là em, HN của tôi. Vậy là những linh cảm của tôi là hoàn toàn chính xác. Thật không ngờ tôi lại để lạc mất em một cách dễ dàng như vậy…
– “HN đã về gặp anh rồi. Tại sao cô ấy không…”, tôi bỏ dở câu nói như cái cách tôi đã vuột mất tay em.
– “Mối lương duyên của HN và anh trắc trở quá…”
Và QC chậm rãi thay chị em kể lại những chuyện đã xảy ra. Những tâm tư tình cảm, những suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng và cả những quyết định trong nước mắt của HN được cô bé chiếu chậm lại với cảm xúc dạt dào. Tôi như không tin vào tai mình… Vì tôi HN đã chịu nhiều thiệt thòi. Vì suy nghĩ cho tôi em đã cắn răng đưa ra những quyết định mà em hiểu sau đó bản thân sẽ khóc rất nhiều. Nợ tiền còn có thể trả được, nhưng nợ tình liệu có trả được hay không!?
Chap 93:
Đã bao giờ bạn hỏi bản thân mình tồn tại trên thế giới để theo đuổi điều gì? Đối với bản thân tôi, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc của tôi là…
… nhìn thấy gia đình, người thân, bạn bè và người yêu của mình khỏe mạnh.
… gia đình đùm bọc, thương yêu nhau.
… có vài người bạn tâm giao hiểu mình ngay cả khi mình im lặng và sẵn sàng làm mọi thứ vì mình.
… người yêu hợp ý mình.
… một công việc đúng với đam mê.
Đấy, hạnh phúc của tôi chỉ “đơn giản” thế thôi. Tôi tự nhận thấy mình hơi tham lam, nhưng tính tôi là vậy, rất cầu toàn. Tôi hỏi bạn rằng liệu bạn có cảm thấy hạnh phúc khi bạn có mọi thứ, nhưng lại không có bạn bè? Có mọi thứ nhưng người yêu lại chẳng ra gì? Có mọi thứ nhưng lúc nào cũng long đong, lận đận vì vấn đề tài chính? Tất nhiên người ta không phải lúc nào cũng có mọi thứ, được thứ này sẽ mất thứ khác. Sống làm sao để mình cảm thấy hạnh phúc là được.
Hạnh phúc đôi khi là những điều hết sức đơn giản, nó rất khó để có một cái định nghĩa hoàn hảo bởi vì mỗi người có một cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Hạnh phúc của đàn ông thường bao gồm sự thành đạt. Tại sao tôi lại dùng chữ “thường”? Là bởi vì sẽ có những người đàn ông khô khan nghĩ rằng mình chỉ cần lo lắng về vấn đề tài chính mà không cần quan tâm lắm về tinh thần của vợ. Điều đó đúng với những người vợ an phận và xem chồng là chỗ dựa số một, nhưng cho đa số trường hợp còn lại là sai.
Phụ nữ tuyệt đại đa số là nhạy cảm. Phụ nữ dù chững tuổi hay còn ngậy thơ, điều hạnh phúc của họ là những điều rất giản đơn.Ví dụ như những hành động quan tâm đầy tinh tế, những lời động viên và đặc biệt là sự sẻ chia. Tôi không tin có người phụ nữ nào sống cô đơn trên một đống tiền lại cảm thấy hạnh phúc cả. Vì tôi dám khẳng định một điều bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn yêu thương.
HN của tôi cũng vậy. Em cũng mong mỏi tình yêu như bao người con gái khác, chỉ có điều… nếu phải chọn lựa giữa hạnh phúc của mình và hạnh phúc của người mình thương thì rằng em sẽ là người chọn phần thiệt…
Không dễ để tìm một người biết hy sinh bản thân vì người khác như HN của tôi. Nếu bạn tìm thấy một người như thế thì bạn hãy giữ người đó thật chặt. Trói lại cũng được. Đừng để đến khi người ta đi rồi mới cảm thấy hối tiếc…
*
**
***
Tôi lặng người trước từng lời kể của QC. Tôi vẫn biết HN là mẫu con gái truyền thống, nhưng tôi không thể ngờ sức chịu đựng và sự hy sinh của em lại mãnh liệt như vậy. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của em có lẽ tôi đã gục rồi cũng nên.
– “Bây giờ HN ở đâu?”
– “Chị ấy ở Đức”
– “Em còn liên lạc với HN không?”
– “Từ khi về đây em không”
– “Tại sao em lại quyết định khi HN đang như vậy? Em không thương chị em sao?”
– “Em thương HN thì ai thương em?”
– “…”, tôi ôm mặt và không biết đáp thế nào.
– “Con người ích kỉ lắm. Nếu bảo rằng “em yêu anh và em mong muốn nhìn thấy anh hạnh phúc bên cạnh một người con gái khác, người đó không phải là em”, thì đó là câu nói dối dở tệ nhất. Em thà hạnh phúc bên người mình thương trong một thời gian ngắn rồi sau đó bước đi còn hơn là chẳng nhận được gì. Anh đã hiểu tại sao em lại về rồi chứ?”
– “Em thích anh ở điểm gì? Đẹp trai? Không phải. Anh không thuộc dạng đẹp trai? Giỏi? Ngoài kia còn đầy rẫy người giỏi hơn anh. Tốt? Tốt mà anh lại đi thích Hoài Anh khi anh vẫn còn nhớ đến chị em!?”
QC lắc đầu cười xòa.
– “Đó là cái cách anh từ chối một cô gái đang dành tình cảm ình sao, HM?”
– “…”
– “Không tệ chút nào…”
– “…”
– “Khi con gái thích một người con trai không có gì là ngẫu nhiên cả. Chắc chắn anh phải có điều gì đó cuốn hút em. Em không thiểu năng đến mức chọn một người vừa xấu người vừa xấu nết để yêu đâu”
– “Quay lại chuyện của HN đi”
– “Anh muốn nghe gì nữa?”
– “Chị ấy… còn… thích anh không?”, tôi ngập ngừng.
– “Nếu không em đã không dằn vặt mình nhiều như bây giờ”.
QC đã ngừng khóc. Tôi hiểu lí do tại sao cô bé lại bật khóc tức tưởi như vậy. Khi phải kìm giữ một thứ gì đó lâu ngày, đến lúc được giải tỏa, cảm xúc sẽ tự nhiên tuôn trào theo.
– “Anh còn yêu chị em không?”
– “Em nghĩ tìm được một người như HN dễ lắm à? Bây giờ tình cảm đó đang đi xuống…”
– “Tức là anh không còn?”, QC trợn tròn mắt.
– “Còn chứ, nhưng không nhiều. Anh cần gặp lại chị em đã… Anh muốn nghe HN kể cho anh hơn”
– “…”
– “…”
– “Đã bao giờ anh dành một chút gì đó cho em?”
QC không nhìn tôi mà em hướng ánh mắt của mình lên trên cao, nơi có những vì sao đang lấp lánh…
Tình yêu giống như một thứ thuốc gây nghiện. Khi thăng hoa, nó khiến con người ta bay bổng. Và khi lụi tàn, nó khiến chúng ta kiệt quệ. Tình yêu giống như một liều doping cực mạnh giúp người ta vượt qua những thử thách tưởng chừng như cam go nhất, nhưng đôi khi nó lại khiến những người bị tổn thương mất sạch sức mạnh, ý chí và niềm tin vào cuộc đời. Tình yêu mang đến cho HN một sức mạnh kiên cường để nàng có thể quên mình mà nghĩ cho hạnh phúc của tôi trước nhất, và cũng với sức mạnh ấy QC dám một mình vượt qua cả núi khó khăn để về đây gặp tôi chỉ với một mục đích… có một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trước khi trả tôi về với chị của của em.
Như một cô bạn của tôi đã từng nói “mọi người có thể chê em sao toàn nhìn đời với lăng kính màu hồng, nhưng với e, tình yêu thiêng liêng vô cùng, chỉ có thể vì ta lầm tưởng tình yêu với các cảm xúc gần giống như thinh thích hay cảm nắng… nên mới làm nó mất đi vẻ đẹp mà thôi”. Tôi lặng người đi trước câu nói của cô bạn nhỏ đó. Một câu nói đi ngược lại hoàn toàn với phát ngôn của nhiều cô gái bây giờ “tình yêu đích thực không tồn tại” và “con trai bây giờ đểu lắm”. Tôi phì cười khi nghe được những lời đó, không biết có phải bởi vì xung quanh tôi đa số đều là những thằng bạn luôn đàng hoàng trong chuyện tình cảm hay không!?
Vì vậy tôi xin cam đoan với các bạn nữ là đàn ông con trai tốt vẫn còn nhiều lắm. Nếu muốn sở hữu những chàng trai ấy thì các bạn cũng phải đàng hoàng trong chuyện tình cảm và có niềm tin vào cuộc sống đã. Còn nếu các bạn trả lời rằng “mình rất đàng hoàng và niềm tin mình đặt cả chục năm trời rồi mà vẫn chưa thấy gì cả” thì đến đây gặp tôi, tôi giới thiệu bạn tôi cho. Chúng nó đang ế chỏng ế chơ ngoài kia kìa. Nhưng phải nhanh lên đấy. Chúng nó vật vã sắp chết đến nơi rồi.
Quay lại câu chuyện…
Tôi đáp lời QC bằng những gì tôi đang nghĩ.
– “Anh… không phải là thánh… mà không biết rung động…”, tôi ngập ngừng. “Nếu như không phải… với chị N trước… anh sợ mình sẽ đáp lại tình cảm của em”.
– “…”, QC khẽ cười.
– “Nhưng bây giờ là không thể. Dù HN có còn hay không thì anh cũng không thể đáp lại tình cảm của em”
Tôi nghĩ mình đã phải can đảm lắm mới có thể nói hết câu. Tôi sợ làm phụ nữ buồn. Đó là điểm yếu của tôi. Vì vậy nếu làm một cô gái nào đó tổn thương tôi sẽ day dứt lắm lắm.
– “Đó là câu trả lời em mong đợi…”, QC cười trong khi nước mắt đã ướt đẫm mi tự bao giờ.
– “Rồi em sẽ tìm được người xứng đáng hơn anh gấp trăm, gấp vạn lần”, tôi dơ tay lên trời hùng hồn tuyên bố.
Cô bé lắc đầu.
– “Chỉ cần bằng anh thôi, không cần gấp nhiều lần vậy đâu…”
– “Ờ ờ… vậy à…”.
Thi thoảng QC làm tôi đứng hình bởi những câu nói thật sự hóc búa.
– “Em nắm tay anh được không?”, QC nói nhỏ mà tôi nghe như tiếng sấm rền bên tai.
– “Hả? Em nói gì cơ?”, tôi giả điếc và nuốt nước miếng đánh ực.
– “Em nói là anh nắm tay em đi”, cô bé bình tĩnh nhắc lại.
– “Trời ơi tai anh bị làm sao thế này. Chẳng nghe thấy gì hết…”, tôi ôm đầu chạy vù đi…
*
**
***
Tôi không nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau. Chắc tôi lại làm QC buồn rồi. Thôi kệ! Tôi sẽ dỗ em sau, còn bây giờ, tôi muốn dành thời gian suy nghĩ về chuyện HN hơn.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng chuyện tình cảm của tôi lại giống với tiểu thuyết như thế này. Lúc trầm, lúc bổng, lúc ngất ngây, lúc tuyệt vọng, còn tại thời điểm bây giờ là một mớ hỗn độn cảm xúc. Không hiểu sao bây giờ, ngồi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy không vui lắm khi nghe cái tin như vậy từ QC. Chắc tại tôi vẫn chưa chắc chắn rằng HN còn là sự thật hay không. Tôi cần thời gian giải đáp thắc mắc này ình. Tôi đi vòng quanh sân trường một lúc lâu và không thôi nghĩ về những điều QC vừa nói…
Bỗng dưng nhỏ L từ đâu xuất hiện ra, giọng nó hốt hoảng.

– “M ơi! Sang lớp Toán đi. QC đang uống rượu bên đó kìa. Tao nói mà nó không nghe”
– “Hả???”
Không kịp nghĩ, tôi chạy vù về phía lớp 12 Toán. Đứng chỗ cửa lớp và nhìn vào trong, tôi thấy một cảnh tượng không đẹp mắt chút nào… QC đang ngồi cùng đám thằng Dũng và trong đó chỉ có mình em là con gái. Cả đám đang chơi cái trò quay bút. Đầu bút chỉ trúng ai người đó phải uống một cốc.
Không nói lời nào, tôi lao vào, nhắm thẳng chai rượu đặt ở giữa, tung một cú đá hết sức. Chai bắn vào góc lều đổ tung tóe. Cả đám lớp Toán im thin thít nhìn tôi. Thằng Dũng mở lời.
– “Mày làm cái đ gì vậy?”, nó đứng lên kênh mặt.
– “Tao đã bảo là mày tránh xa em tao ra. Mày đ hiểu à?”, tôi đẩy vai, rồi chỉ vào mặt nó.
– “Vậy thì mày phải hỏi em mày đấy. Tao không phải là người mời”, nó xẵng giọng.
Tôi quay lại đằng sau hỏi QC.
– “Đúng không?”
Em không trả lời, từ từ đứng dậy, phủi quần và bỏ đi như không có mặt tôi ở đó.
– “Nãy giờ em tao uống mấy cốc rồi?”, tôi hỏi một đứa không chơi.
– “Không nhiều đâu. 2-3 cốc be bé thôi”
– “Sao tụi mày không cản”, tôi trách.
– “Tụi tao nói nó có nghe đâu”, một đứa giải thích.
– “Tao biết rồi…”
Tôi bỏ đi trước ánh mắt thách thức của thằng Dũng. Tôi không quan tâm, mối quan tâm bây giờ của tôi là QC. Tôi đuổi theo và giữ vai em lại.
– “Anh buông em ra đi…”
– “Em làm sao vậy?”
– “Em bảo anh buông vai em ra…”
Cô bé ra sức đẩy tay tôi ra khỏi vai em nhưng không thể. Tôi bắt đầu nghe tiếng cô bé khóc dấm dứt… Theo phản xạ tự nhiên, tôi lới lỏng tay và từ từ buông khỏi vai em.
QC ra một góc ghế đá ngồi. Tôi hiểu là bây giờ em không muốn nói chuyện với tôi. Tôi có cảm giác như vậy. Đành lòng tôi nhờ con H ra ngồi cùng em. Tôi không làm gì, chỉ đứng cách một đoạn xa, nhìn cô bé và nhỏ bạn mình tâm sự. Bỗn dưng tôi nghe tiếng QC hát…
Ôi trời! Cô nàng say rồi…
Chap 94:
QC mắt lờ đờ nhìn tôi.
– “Anh là ai?”
– “Anh là M nè QC”, tôi nuốt nước miếng nghe đánh ực.
– “Anh ở đây làm cái gì?”, cô bé chống nạnh.
– “Anh đi cắm trại với lớp”
– “Ai cho anh đi cắm trại với lớp”, cô bé lè nhè.
– “Mẹ anh cho…”
– “Ai ẹ anh cái quyền đấy! HẢ?”
– “Thì mẹ không cho con thì cho ai?”, tôi trả lời như một cái máy mà không biết rằng đối với người say… tốt nhất đừng trả lời làm gì cho nó mệt xác.
– “Tôi không à mẹ anh dám cho à? HẢ?”. Mỗi lần QC “hả” một cái là tim tôi muốn bắn ra ngoài. “Bình thường cũng nhỏ nhẹ lắm mà sao hôm nay nói chuyện như ma nhập thế nhỉ???”, tôi nhủ thầm.
– “Ờ ờ…”
– “Thích ờ không? Anh có thích ờ KHÔNG?”
– “Ừ ừ”
– “Tôi nói anh phải dạ. Anh không hiểu à?”
– “À… dạ”. Một điều nhịn là chín điều lành. “Con dở này! Mày mà hết say mày chết với ông”, tôi lẩm bẩm chửi.
– “Cục cưng ngoan lắm. Để chị hát cho cục cưng nghe nhé”
– “Ờ… dạ”
Cô nàng hát thật. Không những hát mà còn đứng lên múa phụ họa nữa.
“Hình như trong từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai”. Chạy chạy sang một bên. Ngửa tay ngang mặt. Nhún.
“Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái”. Chạy chạy sang bên còn lại. Uốn uốn tay. Nhún.
“Hình như trong từng tia nắng hát lên theo từng tiếng ve
Hình như trong từng hạt mưa có dòng lưu bút đọng lại”

Tôi há hốc mồm trướng những gì mình thấy. Vừa thương em mà lại vừa buồn cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một người con gái say. Và mọi chuyện chưa kết thúc ở đó…
Sau khi kết thúc bài “Tia nắng hát mưa”, QC tiếp tục bằng “Lời ru buồn”, một sê-ri tiếng Pháp “nghe hiểu chết liền” và kết thúc bằng “Cho vừa lòng em”… nghe chẳng liên quan gì. Tôi và nhỏ L là khán giả bất đắc dĩ của cô bé. Đôi ba lần, tôi định dừng QC lại, nhưng nhỏ bạn lại ngăn tôi. Con nhỏ bảo.
– “Đừng, M. Con gái ít khi say lắm. Nhưng khi say là người ta buồn thật đấy”
Thế rồi, tôi lại thôi, lại ngồi xuống một băng ghế gần đó nhìn cô bé. Nỗi buồn của em là do tôi mang lại, vì vậy tôi đáng phải chịu đựng em những lúc như thế này…
Buồn thật. Tình yêu mang đến hạnh phúc khôn cùng và cũng tàn nhẫn đẩy con người ta xuống vực sâu của thất vọng. Hạnh phúc cuối cùng cần cả duyên và nợ vậy mà tôi chỉ có chữ duyên với em. Hẹn kiếp sau… em nhé!
Hạnh phúc phải tìm trong chông gai
Tương lai phải tìm trong quá khứ
Tình yêu phải tìm trong ba chữ
Hai chữ “yêu thương” một chữ “chờ”
Hết hát, QC ngồi kể chuyện. Chuyện về gia đình em. Về bạn bè và cả mấy anh chàng theo em mà em không chịu. Lần này cô nàng không bắt tôi phải nghe như trước khi hát, mà chỉ kể một cách vô thức. Từng câu nói, từng hành động và cảm xúc được em biểu lộ qua gương mặt. Và tôi chăm chú lắng nghe như muốn nuốt từng lời nói của em.
QC kể được một hồi, bất ngờ em gục đầu vào vai nhỏ L ngủ lúc nào không hay.
Đêm hôm đó kết thúc bằng việc tôi kéo chăn lên quá cổ cho cô nàng…
*
**
***
Sáng hôm sau trước khi dỡ trại, ban chấp hành đoàn trường có tổ chức một vài trò chơi nho nhỏ. Tôi không hứng thú lắm nên không tham gia. Lúc cả đám lớp tôi tụ tập ở ngoài sân trường để xem thì tôi ở lại trong trại. QC cũng không đi.
– “Em tỉnh chưa?”
– “Dạ rồi anh”
– “Đêm qua ngủ có ngon không?”
– “Ngon. Em ngủ chẳng biết trời trăng đất dày gì luôn. Mà không hiểu sao em đau đầu quá…”, cô bé xoa xoa hai thái dương.
– “Em không nhớ gì thật sao?”, tôi tỏ rõ sự ngạc nhiên.
– “Thật mà”, cô bé dụi mắt.
– “Con gái lần sau đừng uống rượu nhé. Dù buồn mấy…”, tôi nói bâng quơ mà không nhìn em.
– “Vâng, em biết rồi…”
– “Em dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị về đi”
– “Dạ vâng anh”
Sau khi dọn xong trại, chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy. Khi xe tôi chở QC ra khỏi cổng được tầm 10m, bỗng dưng có một người đàn ông bước xuống từ một chiếc ôtô và chặn trước xe tôi. Bị bất ngờ, nhưng tôi vẫn kịp phanh. Tôi lên tiếng.
– “Có chuyện gì vậy chú?”
Người đàn ông không trả lời và ông cũng chẳng nhìn tôi. Ông nhìn chăm chăm vào QC.
– “Ba em… đó anh…”, giọng cô bé run run.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.