Bạn đang đọc Vị Tình Đầu – Chương 11
Phương án 2 là… né. Lúc đó, QC sẽ đập đầu vào thân cây, còn tôi thấy thế sẽ cười khanh khách. Cái này cũng không xong, vì biết đâu sau đó em trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ và chú công an đến điều tra hỏi “ai khiến cháu thế này?”, em lại chỉ tôi thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cho em cả đời à. Không được! Tôi còn bao nhiêu dự định và hoài bão, không thể vì một chuyện vô duyên, lãng nhách mà bỏ dở được. Tiếp!
Phương án cuối cùng là ngồi im, nhắm mắt lại, cho QC muốn chống kiểu gì thì chống. Em nhanh trí mà chống được lên hai vai tôi thì tốt, còn không ngã dúi dụi vào người tôi cũng không sao. Cùng lắm cho ôm cái rồi đẩy ra liền là được chứ gì.
Quyết định phương án 3 đi…
Sự thật xảy ra…
Tôi đưa tay ra phía trước. QC la lên. Tôi rụt tay lại. Tôi mặc kệ. Em nhanh trí xoay người lại… Cuối cùng, QC nằm trọn trong lòng tôi…
Cả tôi và cô bé đều bất ngờ. QC không biết là tôi đang ngại muốn chết, nhưng tôi không thể đẩy em ra. Thật sự, tôi không bao giờ muốn làm cô bé buồn. Trái với suy nghĩ “QC sẽ nằm lì cho đến khi tôi nhắc em”, sau một giây hoàn hồn, em chống tay đứng dậy và ngồi xuống cạnh tôi. Em thản nhiên như chuyện vừa xảy ra chỉ là một tai nạn.
– “Em tưởng anh tự đứng dậy. Ai ngờ…”, QC lấp lửng.
– “Anh tưởng em kéo anh dậy. Ai ngờ…”, tôi bắt chước em.
Cũng may là QC chủ động, chứ không tôi cũng không biết nên làm gì. Đẩy em ra thì không nỡ mà cứ để đấy thì lại không đành. Còn nhắc em mà em không chịu thì ăn thịt nhau à?
– “Dậy nào! Sắp hết mưa rồi”, em giục tôi.
– “Ừ”
Tôi bật dậy trước rồi chìa tay trước mặt QC để kéo em dậy.
– “Đi anh”, em cười tươi rói rồi chạy ù ra khỏi tán cây.
– “Ừ… ừ…”
Tôi lấm lét bước từng bước ngắn theo QC phần vì lạnh, phần vì ngại. Ngoài đời, tôi là một người khá kín tiếng, ít khi bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ của mình cho người khác biết. Tôi không phải là người thích chơi trội, càng không phải là người thích nghe người khác phán xét mình, nên tôi rất hạn chế làm mấy điều khác người. Ví dụ như cái trò lớn đầu mà còn bày đặt “lãng mạn” tắm mưa như thế này. Thi thoảng lắm tôi mới làm mấy chuyện bốc đồng, chứ bình thường tôi hơi bị lành. Cũng may là ở đây ngoài tôi và QC thì không có ai, nếu có chắc tôi đã im thin thít đứng trong này cũng nên.
*
**
***
Khi những hạt mưa đầu tiên chạm vào mặt, tôi như một đứa con nít được Doraemon cho quay lại thời thơ ấu bằng “cỗ máy thời gian”. Kỉ niệm đầy ắp tiếng cười hồi nhỏ đang ẩn mình ở một góc khuất trong trí nhớ bỗng dưng tràn về… ngọt ngào và đầy màu sắc. Tôi nhớ như in khuôn mặt và nụ cười của từng đứa bạn trong xóm. Mặc dù cũng có khi cãi nhau hay thậm chí là đánh nhau, nhưng mỗi lần đám con nít xóm khác sang gây chuyện thì mới thấy được sự đoàn kết của chúng tôi. Có một trận chiến dưới mưa giữa 2 xóm kéo theo mối tình con nít khiến tôi nhớ mãi đến giờ.
Chuyện là nhỏ My xóm tôi sang xóm bên kia tìm bạn thì bị một thằng fan cuồng chạy ra thơm một cái vào má. Mà phải công nhận con nhỏ này dễ thương ác. Da trắng bóc, đôi mắt đen láy còn môi thì đỏ như son. Tôi ngoan vậy mà nhìn cũng muốn thơm chứ đừng nói mấy thằng họ Trư khác. Tôi khoái nhỏ My, mà hình như nhỏ này cũng khoái tôi… Vì mỗi lần tôi sang chơi với anh nó, con nhỏ thấy tôi lại đỏ bừng mặt rồi chạy biến vào buồng trong. Có lần tôi với anh nó đang ngồi chơi điện tử ở phòng khách thì con nhỏ chạy đến gần tôi, chìa ra bịch snack cua đỏ “cho anh nè”, rồi chạy ù đi đâu mất. Hồi nhỏ tôi cũng hút gái lắm chứ không đùa đâu.
Nhỏ My về đến nhà vừa khóc vừa mách thằng Dũng “túa”, anh trai nó. Buổi chiều đá bóng, thằng Túa kể chuyện bất bình cho anh em trong xóm. Thằng nào nghe xong cũng giận sôi người. Thằng thì đấm vào cột nghe rầm rầm [đau lắm, nhưng đang cool nên đành phải nhịn], thằng thì song phi trút giận vào cái cây [đạp hụt, nên cái cây nằm giữa 2 cái chân]…
Thằng nào thằng nấy mặt đỏ gay gắt. Ai cũng điên. Bực vì gái xóm mình bị trêu thì ít mà vì GATO với thằng Tèo fan cuồng kia thì nhiều. Chúng tôi quyết định hẹn bọn xóm kia làm một trận quyết chiến với giao kèo không mang vũ khí, chỉ chơi tay không, mỗi bên 3 người và lớp 5 đổ xuống [thiếu 8 người nữa đánh nhau xong, đá bóng là đẹp]. Tôi cũng nằm trong danh sách “thi đấu” vì tôi là cái thằng đầu têu ra trò solo 3 vs 3.
Tôi nghe xong mà miệng méo xệch. Đệch! Tôi là quân sư chỉ đưa ra ý kiến chứ có muốn tham gia đâu…
– “Ê! Tao không đánh nhau đâu! Mẹ tao biết được chửi chết”, tôi mang mẹ tôi ra làm bia.
– “Không được! Mày là bạn thân của tao. Anh em mình hoạn nạn có nhau. Mày phải sát cánh cùng tao”, nó thao thao về tình huynh đệ mà đâu biết tôi đang rầu muốn chết.
– “Bình thường thì thân nhau được chứ lúc đánh nhau thì thân ai nấy lo. Tao không chơi đâu”, tôi một mực từ chối.
– “Mày đi cùng tao, xong xuôi tao cho nhỏ em tao thơm mày…”
Tôi điếng người trước điều kiện của thằng Túa. Thằng này nhìn ngu ngu mà nói câu hiểm kinh. Nó không cần đưa ra bất cứ lí lẽ cao xa gì. Nó mồi tôi bằng phần thưởng không thể từ chối. Lúc đầu còn chối đây đẩy, nhưng sau khi tưởng tượng đến thời khắc chiến thắng, nhỏ My chạy đến ôm hôn tôi thắm thiết, tôi lại lịm hết cả người. Tôi như một vận động viên được tiêm chất kích thích… khí thế hừng hực… Tôi gật đầu như cái máy.
Đúng giờ hẹn, xóm tôi đã có mặt. 3 thằng trong danh sách bao gồm tôi, Dũng Túa và Hùng đen đứng hiên ngang giữa sân. Mấy đứa còn lại đi theo cổ vũ đứng hẳn sang một bên. Trong đám cổ vũ có cả nhỏ My. Nhìn ánh mắt trìu mến của nó tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng phần nhỏ thôi, phần lớn là cái thơm sau khi xong…
– “Xóm kia đến kìa mày”, thằng Túa đập vai tôi khi thấy từ đằng xa một đám đi lại. Nhìn tụi nó hùng hổ mà chỉ muốn cầm đá lẳng vào đầu cho bõ ghét.
3 thằng trong đám bước ra nhìn to cao gấp rưỡi chúng tôi. Chắc phải lớp 7 là ít… Tôi lay vai thằng Túa…
– “Lớp 5 gì… mà to vậy ba? Dùng… thuốc… quá liều à… Mày có nói điều kiện là từ lớp 5 trở xuống không đó”, tôi lắp bắp.
Chap 67
3 thằng trong đám bước ra nhìn to cao gấp rưỡi chúng tôi. Chắc phải lớp 7 là ít… Tôi lay vai thằng Túa…
-“Đệch! Lớp 5 gì mà to vậy ba? Dùng thuốc quá liều à… Mày có nói điều kiện là từ lớp 5 trở xuống không đó”, tôi lắp bắp.
-“Tao nói rồi, mà không biết tụi nó có hiểu không”, thằng Túa giọng nghẹn ngào mà không biết nó vừa cầm dao cứa vào lòng tôi.
Thằng Túa chưa nói hết câu thì đã thấy 3 thằng trâu bò tiến đến, mặt hằm hằm.
-“Dũng! Mày hỏi tụi nó có phải lớp 5 không? Chứ to như này đ ai mà tin được”. thằng Hùng đen bình thường gan lì nhất trong đám 3 thằng, vậy mà hôm nay cũng biết sợ.
-“Ờ để tao hỏi…”
Thằng đứng giữa xóm kia bước lên trước, khoanh tay trước ngực ra vẻ đàn anh. Tôi tạm gọi nó là “trùm cuối”.
-“Nghe bảo bên mày muốn CHIẾN?”, nó gằn chữ “chiến”, nghe mà sởn hết da gà.
-“Bên tao…”, nói đến đây thằng Túa khựng lại, nghĩ nghĩ cái gì đấy rồi đổi đại từ nhân xưng. “Bên EM không muốn chiến, tại thằng Tèo xóm anh nó mất dạy nên tụi em muốn cho nó một bài học”, thằng Túa nhấn mạnh chữ “em” ra vẻ ta đây rất biết điều.
-“Nó làm gì mày?”, thằng trùm cuối nhếch mép.
-“Nó… nó… ”, thằng Túa ấp úng.
-“Nó làm gì?”, thằng kia gằn giọng.
-“Nó… nó… thơm trộm em gái em”, thằng Túa lí nhí.
Thằng trùm cuối nghe xong suýt phì cười.
-“Em gái mày đâu?”
-“Dạ nó kia”, thằng Túa chỉ tay về phía nhỏ My đang đứng như trời trồng, mặt mày xám ngoét vì sợ.
-“Nhỏ em mày dễ thương quá!”, thằng trùm cuối quay sang nói với thằng Túa rồi lại quay đầu sang phía nhỏ My. “Bé! Lại đây anh bảo”, nó híp mắt cùng nụ cười toàn răng là răng. Mấy thằng xấu trai toàn đóng vai ác thì phải.
Nhỏ My nghe thằng trùm cuối gọi thì líu ríu bước lại gần nó. Nhìn con nhỏ hai tay nắm chặt sợ sệt mà tội nghiệp. Đi qua tôi, nhỏ My dương ánh mắt cầu cứu. Tôi biết con nhỏ sợ, nhưng tôi cũng sợ vậy. Thằng trùm cuối nó to thế kia mà…
-“Có phải thằng Tèo nó làm như này không?”, dứt lời thằng trùm cuối thơm cái chụt vào má nhỏ My, rồi cười hềnh hệch.
Tôi chưa bao giờ thấy giọng cười nào khả ố như nó. Tôi giận sôi gan, ném nỗi sợ sang một bên rồi lao vào thằng trùm cuối trong ánh mắt ngỡ ngàng của những đứa bạn cùng xóm…
Tôi giật tóc nó, kéo đầu xuống và lên gối như mấy bộ phim hành động tôi hay thuê băng về xem. Bị bất ngờ, thằng trùm cuối ăn trọn một gối của tôi ngay sống mũi, nhưng nó chẳng xi nhê gì. Có lẽ hồi đó tôi chưa học võ nên lực xuất ra yếu xìu, không thể làm nó bị thương. Sau này học Vovinam gặp lại nó, tôi đánh nó như con. Nhưng đó là chuyện sau này…
Thằng trùm cuối bị ăn một gối không kịp đỡ, nó điên lên.
-“Mày muốn chơi phải không?”
Nói điều nó bật dậy rồi lao về phía tôi đang đứng. Biết chắc một điều tay đôi với nó là điều không tưởng, tôi nghĩ đến thượng sách… co giò bỏ chạy. Nó đuổi theo tôi, nhưng không thể bắt kịp. Đúng là chạy nhanh có rất nhiều cái lợi. Thích ghê!
Biết là đuổi tôi cũng vô ích, nó giở trò tiểu nhân.
-“Mày không đứng lại, tao quay lại kia, tao thơm con nhỏ bạn mày tiếp”, dứt lời nó cười sằng sặc và từ từ tiến về phía nhỏ My đang đứng.
-“Thằng mất dạy”, nghe trùm cuối nói mà như sét đánh ngang tai, tôi hét lên rồi lao về phía nó.
Chỉ chờ có vậy, nó co chân đạp tôi một phát ngay bụng. May mà nó đạp trên cao, nó mà đạp xuống một chút… có lẽ… tôi không còn muốn sống trên cõi đời này nữa. Tôi ôm bụng lăn lộn, đau muốn khóc. Nó nhếch mép, ngồi xuống rồi nắm tóc tôi.
-“Mày chưa đủ trình nghe chưa thằng nhóc”
Nó xáng tay tát cái bốp vào mặt tôi, rồi hào phóng tặng thêm vài cái nữa. Bán hàng mà ai cũng hào phóng như thằng này thì người mua có phải sướng không.
Thằng Dũng túa với Hùng đen thấy tôi bị đánh liền xông vào yểm trợ đạp thằng trùm cuối ra. Mặt thằng nào cũng đầy căm phẫn. Thấy đồng bọn bị hội đồng xóm bên kia lao vào tiếp ứng. Thấy thế xóm tôi cũng lao vào theo…
Một cơn mưa ập xuống, không khiến 2 bên chùn bước…
Kết thúc trận chiến xóm tôi thua tan tác. Tôi bị nặng nhất. Đầu to lên trong khi một bên má đỏ nhừ vì bị ăn tát. Lúc đầu đau dã man, nhưng lúc sau đỡ hơn nhiều. Nhỏ My thấy tôi bị đánh thì khóc thút thít, chạy đến, kê đầu tôi lên đùi nó. Trời mưa lâm râm càng làm quang cảnh thêm phần lãng mạn…
Định bảo nó là “anh không sao”, nhưng thấy đùi nó mềm quá, nên tôi cứ nằm lì. Lâu lâu, tôi còn giả bộ rên hừ hừ như chuẩn bị chết đến nơi làm con nhỏ càng khóc tợn.
Tôi bặm môi lại, cố nín cười khiến cho người tôi thi thoảng cứ rung lên từng chặp. Nhỏ My biết mình bị lừa, nhưng chả nói gì. Nó nhẹ nhàng đặt đầu tôi xuống đất, thơm chụt một cái vào má rồi chạy biến đi. Tôi bất ngờ, nghểnh cổ dậy nhìn theo nó, thì chỉ thấy bóng nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần… Tôi sờ lên má như không tin điều vừa xảy ra…
Hè năm đó, nhà nhỏ My chuyển lên Sài Gòn sống. Trước hôm đi, nó nhờ Dũng túa hẹn gặp tôi. Hai đứa ngồi im thin thít chẳng biết nói gì. Ngồi được tầm 15 phút, muỗi đốt quá nên tôi xin phép nó về. Trước khi về , nó bảo tôi nhắm mắt lại rồi bất thình lình nó thơm lên má tôi một cái nữa. Nó bảo “thơm 2 bên cho nó đều chứ 1 bên thì sẽ bị lệch má”. Sao nó không làm một cái ngay giữa môi nữa nhỉ? Người ta bảo kiềng 3 chân chứ có ai nói 2 chân bao giờ…
Ngày nó đi, tôi chạy theo cái xe đó mãi đến khi không còn sức để chạy. Đằng sau lớp kính, hai má nhỏ My đã ướt đẫm…
*
**
***
Kỉ niệm với mưa của tôi rất nhiều. Vui có, buồn có, nhưng chưa cái nào khắc khoải bằng đối với HN. Cuộc sống mang lại cho tôi quá nhiều thứ, nhưng cũng nhẫn tâm cướp khỏi tay tôi một vài thứ rất thiêng liêng. Vẫn biết mối tình đầu tuyệt đẹp thường đi chung với nỗi buồn khi kết thúc, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại sầu thảm đến nhường vậy…
Cơn mưa nhỏ dần, nhưng không chịu tạnh hẳn. Tôi đứng yên lặng, gặm nhấm nỗi nhớ về em và để mặc những giọt nước buốt lạnh thi nhau rơi vào mặt. Mưa không biết lòng tôi đang lạnh hơn mưa…
Tôi không phải là người thích ngồi gặm nhấm nỗi buồn, nhưng thi thoảng tôi cũng tự cho phép mình được lục lọi lại quá khứ, để biết trân trọng hơn những gì đã mất đi. Có những thứ đi qua còn có thể với tay kéo lại được, nhưng cũng có những thứ rời xa ta mà mãi không bao giờ quay lại…
Hạnh phúc là hành trình, chứ không phải là điểm đến.
Hãy làm việc như thể bạn không cần tiền
Hãy yêu như bạn chưa từng bị tổn thương,
Hãy hát như chẳng ai nghe thấy
Hãy nhảy múa như chẳng ai nhìn bạn
Và hãy sống như thiên đàng trên trái đất này
Nghe có vẻ triết lý, nhưng nếu đã trải qua cơ số chuyện và ngồi ngẫm lại những điều trên thì không phải là không có lí. Tôi chỉ biết sống hết mình để không bao giờ phải hối tiếc…
-“Làm gì mà thẫn thờ một chỗ vậy anh”, QC vừa cười vừa lấy tay vuốt nước mưa trên mặt.
-“Anh đang nghĩ đến chuyện hồi nhỏ…”
-“Anh nói dối dở tệ”, cô bé lè lưỡi.
-“Anh có đâu…”, tôi nhún vai.
-“Có chuyện gì kể em nghe…”, giọng QC nhẹ bâng.
Tôi không muốn nói với QC là tôi đang nhớ HN. Tôi nhớ muốn phát điên. Và cơn mưa là chất xúc tác càng làm nỗi nhớ thêm da diết. Có thể khi đọc những dòng này sẽ có người không tin cảm xúc của tôi là sự thật cùng lí do “chưa bao giờ gặp nhau thì tình cảm không thể mãnh liệt như vậy”. Tôi không muốn giải thích nhiều và cũng không muốn thuyết phục các bạn tin mà chỉ muốn nói một điều “tình yêu kì lạ lắm”.
-“Em không muốn nghe đâu…”
Tôi bỏ lại khoảng trống mênh mang sau dấu ba chấm mà không biết mình cũng vừa để lại một khoảng trống lớn như thế nào trong tâm hồn em. QC không thất vọng như những gì tôi đoán.
-“Anh lại nhớ chị ấy à?”
Một giọt nước chảy dài từ khóe mắt cô bé. Tôi không biết là mưa hay nước mắt. Liệu tôi có phải là người vô tình?
Tôi chỉ im lặng sau câu hỏi của QC. Sự im lặng thay cho cái gật đầu.
-“Nếu HN biết, hẳn chị ấy sẽ vui lắm”, QC mỉm cười một cách gượng gạo. Cô bé tiếp.
-“Trước khi em quay lại Pháp em, em sẽ nói cho anh biết một điều… Từ bây giờ đến lúc đó, em chỉ xin anh một chuyện được không?”
-“Chuyện gì?”
-“Anh đừng nhớ đến chị em khi ở bên cạnh em. Em…”, QC nghẹn ngào.
-“Tại sao?”, tôi ngu ngơ.
-“… anh có làm được không?”
-“En nói lí do đi…”, tôi xát muối vào nỗi đau của cô bé.
-“Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời. Xem như anh làm điều đó cho em đi, được không?”, tôi không biết là lời thì thào của em hay của gió, mà sao nghe đầy tâm sự.
-“Ừm… anh sẽ…”
-“Chỉ 2 tuần thôi rồi em sẽ trả tự do cho anh. Nha anh nha!”, giọng QC nghe thương lắm, ánh mắt buồn vô tận…
-“Anh đã nói hết câu đâu. Ý anh là anh sẽ không làm vậy. Anh sẽ cho em khóc hết nước mắt”, tôi nhe răng cười nham nhở rồi vù chạy.
Đang tâm trạng, nhưng khi biết mình bị trêu, QC cũng không khỏi bật cười…
Cô bé đuổi theo tôi. Tôi cố tình chạy thật chậm, chờ đến khi em gần đưa tay bắt được, tôi lại lách người, tăng tốc khiến QC tóm hụt mấy lần. Mỗi lần như thế càng làm em điên tiết hơn. Được thể tôi càng cười tợn. Không biết mấy em khác thế nào chứ QC lúc tức nhìn buồn cười cực.
Đến lần thứ 4, lúc tôi quay đầu lại định cười chọc em giống mấy lần trước thì thấy QC ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối ra vẻ rất đau đớn. Chết tôi rồi! Đừng bảo đuổi tôi rồi bị ngã nhé! Tôi hộc tốc chạy lại lay lay vai em, giọng lo lắng.
-“Ngã à? Có sao không?”
QC chỉ lắc đầu, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư đầu gối.
-“Bỏ tay ra anh xem nào”
Tôi vừa ra lệnh vừa cầm hai tay em nhấc lên.
-“Có gì đâu! Lừa anh hả?”
QC không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Em bất ngờ đẩy tôi ngã lăn kềnh ra đất rồi vùng chạy. Chạy được một khoảng em quay lại, lúc lắc cái đầu tinh nghịch, lè lưỡi lêu lêu tôi rồi bật cười giòn tan. Tiếng cười như muốn hòa cùng cơn gió cuốn bao tâm sự của tôi theo cùng…
Chap 68
Đã rất lâu, tôi không có buổi dầm mưa đúng nghĩa như ngày hôm nay. Nhờ QC, tôi tìm lại được cảm giác mà từ rất lâu tôi luôn khao khát nhưng chưa một lần làm được…
Không còn nhỏ My ngồi khóc thút thít lúc thấy tôi bị đánh vì bảo vệ nó…
Không còn cảm giác bồng bềnh trên mây từ cái thơm đầu đời…
Không còn hình ảnh hùng hổ của đám bạn sát cánh bên nhau chống lại xóm khác…
Cũng chẳng còn những nụ cười khanh khách và ánh mắt hạnh phúc của lũ trẻ khi được đá bóng trong mưa…
Ngày hôm nay, tôi không có cơ hội được trở về thời thơ ấu, nhưng tôi lại có một may mắn khác với một cô bé đang dành tình cảm ình. QC bước vào cuộc sống của tôi như một cơn gió trong lành mang thêm nhiều điều thi vị. Cô bé chẳng giống ai mà là duy nhất. Có lẽ đã đến lúc tôi nên dành suy nghĩ với nhiều thiện cảm hơn cho em…
*
**
***
– “Về đi em”
– “Vâng…”
– “Người em ướt nhẹp rồi. Về kiểu này không bị cảm cũng hơi phí”
– “Sức đề kháng em tốt lắm, anh đừng lo”, QC chun mũi.
– “Để anh ra lấy xe. Đứng đây chờ anh…”
– “Hmm…”
Vừa nói xong, tôi rảo bước quay đi. Tôi dắt xe ra chỗ QC đang chờ và lục trong cặp lấy ra cái áo khoác của mình. Tôi mặc cho em.
– “Như con nít ấy. Áo cũng có người mặc cho”, tôi cười hì hì.
– “Anh đừng có chiều em như này, em hư đấy…”
– “Thì anh là anh…”, tôi ngập ngừng. Định nói là “anh trai của em”, nhưng biết là không nên. Tôi lái câu chuyện.
– “Thì anh là anh lo cho em chứ sao”, tôi nháy mắt.
– “Em biết anh định nói gì, nhưng em tha cho đấy”
– “Hả?”
– “Anh không phải là người dẻo miệng, nên lúc anh ngập ngừng là bị lộ à. Hi hi”
– “…”
– “Mà đi thôi”
– “Ừm”
Tôi kéo cái phéc mơ tuya áo khoác lên đến tận cổ của QC rồi trùm mũ lên. Cô bé đứng im, hai má đỏ bừng.
– “Bình thường ghê gớm lắm mà sao hôm nay lại đỏ mắt thế ấy ơi”, tôi bụm miệng cười.
– “Hôm sau em tự mang áo khoác. Không cho anh làm như này nữa. Xấu hổ lắm”
QC nói nhanh như gió nửa muốn tôi nghe nửa muốn tôi không nghe. Tôi nghe được hết, nhưng giả vờ.
– “Nói gì? Nói từ từ! Nào…”, tôi đưa ánh mắt ra hiệu.
– “Anh giỏi lắm. Sau này đừng có trách em ác”, cô bé lấy tay che miệng cười rồi quay mặt đi chỗ khác.
Khi QC quay lại, tôi vẫn đứng trân trân nhìn em. Trong một khoảnh khắc tôi thấy gương mặt của HN. Nụ cười trên môi tôi lịm tắt. Tôi như một kẻ vô hồn đưa những ngón tay run rẩy của mình vén những sợi tóc dính nước đang bết trên gò má em. Tôi nhẹ nhàng và ân cần như sợ sẽ làm gương mặt của HN bỏ tôi đi mất…
Tôi muốn khoảnh khắc này sẽ tồn tại mãi mãi…
Tôi quay mặt đi lạnh lùng.
– “Về thôi…”
*
**
***
– “Sao hai đứa này ướt nhẹp vậy? Không mang áo mưa hả?”
Chị Hà lật đật chạy đến định đỡ tôi, nhưng nghĩ sao lại quay sang đỡ QC. Ghét vãi. Trong nữ khinh nam à?
“Em có lạnh không?”, “Tóc em có ướt không?”, “Em phải tắm ngay không ốm đấy”, vân vân. Chị Hà hỏi thăm QC tới tấp trong khi tôi chờ mãi chẳng thấy đoái hoài gì.
– “Chị! Em cũng ướt sao chị không hỏi thăm em”, tôi nạt.
– “Em là đàn ông, con trai nó khác. Em nhìn nè QC nhìn nữ tính, dễ thương thế này”
– “QC khỏe hơn em đó”, tôi nhăn mặt.
– “Làm sao em biết?”
– “Thì…”, tôi ấp úng. Chẳng lẽ tôi bảo chúng tôi vật thi rồi. Không trả lời còn hơn.
– “Lớn rồi mà còn tị với con gái! Mau vào tắm đi 2 đứa! Không ốm bây giờ”, chị Hà đẩy lưng 2 đứa tôi giục.
– “Mà mẹ em đâu rồi chị?”
– “Hôm nay cô dạy ở nhà trong mà”
– “À ừ nhỉ. Vậy bố em đâu?”, tôi hỏi tiếp.
– “Chú đi ăn liên hoan công ty rồi. Nhà chỉ có 3 chị em mình thôi. Hai đứa tắm nhanh rồi ăn kẻo đói”
– “Vâng…”
Tắm xong, tôi xuống bếp thì thấy chị Hà đã dọn đồ ăn chờ sẵn. Hôm nay chị làm món thịt kho tàu với canh chua cá lóc. Nhìn hấp dẫn quá xá. Chị Hà nấu ăn ngon mà nhìn cũng bắt mắt, nên ngó qua là muốn nuốt nước miếng ừng ực rồi. Tôi bốc quả trứng cút rồi bỏ tọt vào mồm nhai ngồm ngoàm.
– “Hôm nào chỉ em làm thịt kho tàu này nhé”
– “Ở nhà chị nấu cho, ai bắt phải nấu đâu mà tập”, chị Hà nhoẻn miệng cười.
– “Mai mốt em đi học đại học, đi lấy vợ rồi sao”, tôi lí luận.
– “Có vợ thì vợ nấu chứ lo gì?”
– “Giờ con gái vụng lắm. Lo thân mình trước…. mà sao QC lâu dữ vậy. Đói muốn chết”
– “Hay M chạy lên gọi đi. Không chờ mất công đói, tội nghiệp”
Chị Hà hiểu tôi ghê, bụng tôi đang sôi sùng sục rồi đây này. Nói điều, tôi chạy lên phòng mẹ gọi QC. Phòng bố mẹ tôi có nhà vệ sinh riêng, tôi thì tôi nghĩ em đang tắm, nên chỉ muốn mở cửa phòng rồi nói vọng vào nhà tắm giục em nhanh nhanh, chứ ai ngờ…
Khi tôi vừa bước vào phòng thì đập vào mắt tôi là hình ảnh QC quấn khăn tắm đang ngồi hong tóc. Mọi chuyện chẳng có gì nếu như cái khăn nó không tự nhiên tuột nút rơi xuống… Tôi hoảng hốt che mắt lại rồi chạy biến ra khỏi phòng như ma đuổi trong tiếng hét thất thanh của QC. Tôi thề là tôi thấy gì tôi chết liền…
Sau khi nghe tiếng hét của em, tôi co giò chạy biến vào trong phòng, bấm chốt cửa, trùm chăn kín đầu. Tim tôi đập tưng tưng như muốn nhảy xổ ra ngoài. Rõ ràng là tôi chẳng làm gì mà sao bây giờ tôi cứ như thằng tôi phạm thế này…
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên đủ nghe mà tôi có cảm giác như tiếng sấm rền ngang tai.
– “Ngủ rồi. Miễn làm phiền”, tôi lật chăn ra trả lời rồi lại trùm chăn vào.
Im lặng được 2-3 giây lại… cốc cốc cốc. Lần này tôi nằm im thin thít, không dám ho he gì.
Một tin nhắn đến.
“Anh mà không mở cửa, đừng trách em ác”
Tôi đáp.
“Anh thề là anh chưa thấy gì cả, huhu”
Chưa đầy 10s sau, tin nhắn trả lời.
“Anh có mở không? Hay để em phá cửa”
Tôi lồm cồm bò dậy. Nhẹ nhàng, từ từ mở chốt cửa. Tôi làm thật chậm như muốn kéo dài “sự sống” của mình. Mở cửa ra tôi thấy QC đang khoanh tay trước ngực. Em đã thay đồ ở nhà chứ không còn quấn khăn nữa. May quá!
– “Anh chưa thấy gì cả. Anh nói thật đấy”, giọng tôi như mếu.
– “Làm sao em tin anh được?”, QC cắc cớ.
– “Lúc cái khăn… là anh che mắt lại rồi”, tôi khổ sở.
– “Ai mà biết được anh có ti hí giống lũ con gái xóm anh ngày xưa hay không?”
– “Lũ con gái nào?”
– “Tụi mà thấy anh bị ném quần lên cây ấy”
QC che miệng cười. Tôi định nhe răng cười theo thì thấy em nghiêm mặt lại. Tôi im bặt.
– “Anh không thấy gì đâu. Tin anh đi”
– “Có thật không thấy gì không?”
– “Thật mà”
– “Thề đi!”
– “Thề gì?”
– “Nếu thấy gì sau này anh phải cưới em”, QC tỉnh queo.
– “Sao vô duyên vậy?”
– “Không dám hả?”, em hếch mặt.
– “Dám”, tôi lí nhí.
Khi tôi vừa trả lời xong cũng là lúc QC gập bụng cười ngặt nghẹo. Tôi chẳng hiểu mô tê gì sất.
– “Này! Có bị con gì cắn không đấy?”, tôi vỗ nhẹ lưng em.
– “Anh bờm quá đi”, cô bé vừa nói vừa ôm bụng.
– “Sao bờm?”
– “Em kịp giữ cái khăn lại rồi, nên làm sao anh thấy được gì”
– “Trời! Làm hết hồn”, tôi đưa tay ôm ngực.
– …
– “Ở anh có những sự dễ thương chết người. Đừng đánh mất nó, anh nhé”, QC nháy mắt với tôi và quay đầu bước đi.
Tôi đứng như trời trồng, vắt óc lên suy nghĩ về điều cô bé vừa nói.
– “Không định xuống ăn cơm à?”, em dừng giữa cầu thang rồi nghểnh cổ lên nói với tôi.
– “À à! Xuống liền đây…”
*
**
***
– “Hai đứa làm gì lâu vậy? Chị chờ lâu muốn chết”
– “Dạ! Tại em tắm lâu đó chị”, QC nhoẻn miệng cười.
– “Ngồi vào ăn đi cho nóng. Chị mới hâm lại đồ ăn rồi”
– “Dạ vâng…”
– “Đây là thịt kho tàu., món thịt gia truyền nhà chị Hà đó. Ăn thử đi”
Tôi gắp ỗi người một miếng miếng thịt ba chỉ rồi quay sang nói với em.
– “Ngon ghê! Đúng là đồ ăn Việt Nam là ngon nhất”, QC tấm tắc.
– “Phải chan nước thịt vào cơm mới cảm nhận hết tinh hoa của món này”
Miệng nói tay làm. Tôi vừa ăn vừa xuýt xoa. QC bắt chước tôi, ăn thử một miếng cũng khen nức nở.
– “Chắc em ở đây luôn quá! Chị nấu em ăn nhen”, em toe toét cười.
– “Ai cho ở mà ở. Suốt ngày trêu chọc người ta”, tôi lườm. QC lè lưỡi đáp lại.
Tiếp sau đó, QC thử đến món canh chua cá lóc. Cô bé dùng tất cả những mĩ từ ón này. Tôi nghe vừa buồn cười mà cũng vừa thương em…
Người ta bảo sống ở nước ngoài là sung sướng, nhưng tôi nghĩ nó chỉ đúng một nửa. Tôi lấy tôi làm ví dụ. Tôi học đại học rồi đi làm ở Singapore. Cơ sở vật chất ở bên này không có gì phải phàn nàn, nên tôi không phủ nhận cuôc sống bên này rất sung túc. Nhưng có 3 thứ không thể nào so sánh được khi ở …
Thứ nhất là tình cảm gia đình. Ở tuổi đôi mươi, được đi du học là cả một hạnh phúc lớn lao. Tôi đã rất háo hức nghĩ đến cảnh bản thân sắp được khám phá một vùng đất mới mẻ, được tiếp xúc với những con người hiện đại và được học trong một môi trường có thứ hạng khá cao. Nhưng sang bên này tôi phải tự lo mọi thứ. Nhiều khi thèm một lời an ủi từ bố mẹ đến chảy nước mắt khi đi làm thêm bị người ta mắng oan, nhưng lại không thể. Cũng muốn gọi điện cho nhà nhưng nghĩ bố mẹ sẽ lo nên lại thôi…
Thứ hai là đồ ăn . Nhiều khi đi làm về thèm một tô phở nóng hổi muốn chết mà lại không thể. Nếu giờ đó ở nhà, tôi đã vác xe chạy ra ngoài làm một bát. Sau đó, gọi điện thoại cho đám chiến hữu rủ đi café. Đời còn gì đẹp bằng.
Thứ 3 là con gái. Tôi gặp không ít con gái thuộc rất nhiều quốc tịch khác nhau và cũng nghe bạn bè đi nhiều nước khác kể lại. Chúng tôi rút ra một kết luận. So với các nước khác thì con gái là nữ tính và dễ thương nhất. Các bạn đang ở một nước mà con gái thuộc hàng top thế giới đấy. Hãy tự hào về điều đó!
Nói thế để mọi người hiểu cái gì cũng có hai mặt của nó. Đừng nhìn qua vẻ bề ngoài mà đã đánh giá. Không đúng hoàn toàn đâu…
*
**
***
Ăn xong, tôi quét nhà còn QC giúp chị Hà tráng bát. Khi tất cả xong xuôi, chị Hà nổi hứng lên rủ.
– “Đánh bài không hai đứa”
– “Cho em chơi với”, mắt QC sáng như đèn ôtô.
– “Chơi không vậy thôi à?”, tôi bĩu môi.
– “Thích quỳ hay uống nước”, chị Hà cười gian.
– “Quỳ đi cho nó xôm”, tôi mở cờ trong bụng khi nghĩ đến cảnh QC xin xỏ tôi tha mạng…
Chap 69:
Ăn xong, tôi quét nhà còn QC giúp chị Hà tráng bát. Khi tất cả xong xuôi, chị Hà nổi hứng lên rủ.
-“Đánh bài không hai đứa”
-“Cho em chơi với”, mắt QC sáng như đèn ôtô.
-“Chơi không vậy thôi à?”, tôi bĩu môi.
-“Thích quỳ hay uống nước”, chị Hà cười gian.
-“Quỳ đi cho nó xôm”, tôi che miệng cười khi nghĩ đến cảnh QC xin xỏ tôi tha mạng…
Luật chơi đơn giản thôi. Đánh tiến lên tá lả theo kiểu miền nam. Nhất ngồi chơi. Nhì xếp, chia bài. Chót quỳ đến khi nào chặt được heo hay về nhất mới được ngồi. Bị chặt heo đen quỳ 1 ván, heo đỏ hai ván.
Tôi đánh bài với lũ bạn toàn bị tụi nó xem là cái máy ATM miễn phí, nhưng được cái thua xíu là tôi nghỉ không chơi nữa làm tụi nó tiếc điên. So với lũ bạn thì tôi gà, nhưng so với chị Hà với QC thì không bao giờ. Tôi rất tự tin. Chị Hà rủ tức là cũng biết chơi, nên dễ dàng chứng minh được QC gà nhất. Gà nhất thì chuẩn bị lùa gà thôi, tôi mỉm cười đắc thắng…
Nhìn tôi cứ tủm tỉm cười, QC hừ mũi.
-“Anh làm gì mà cứ như mới trúng sổ số vậy”
-“Còn hơn là trúng sổ số ấy chứ. Anh đang nấu nước chuẩn bị luộc gà”, tôi che miệng cười.
-“Gà nào?”
-“Đây và đây”, tôi chỉ em rồi quay sang chị Hà, miệng thì không ngừng cười.
-“Tự tin quá hen?”
-“Chứ sao”
-“Giỏi lắm…”
Cô bé nheo nheo đôi mắt rồi gật gù cái đầu khiến tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng nói cứng để chứng tỏ sự chuẩn man của mình…
Ván đầu tiên, QC chia. Tôi bốc lên 4 con heo. Thấy mà thương. Tôi không hạ xuống vội, tôi chờ chị Hà với QC bốc bài lên, xếp xong xuôi tôi mới ung dung hạ 4 con heo xuống.
-“4 con heo. Về trắng. 2 người quỳ nhá”, tôi nhăn nhở.
-“Hic. Gì mà đen dữ vậy nè”, chị Hà than thở.
-“Sao anh không hạ xuống luôn mà chờ em chia, bốc rồi sắp xếp xong xuôi mới hạ”, QC nhăn nhó.
-“Thích. Làm vậy cho tức chơi”, tôi hất mặt.
-“Nhớ đó”, QC dứ dứ nắm đấm hăm dọa.
Tôi chả sợ mà chỉ thấy lòng vui phơi phới. Chọc em tức là tôi hạnh phúc rồi…
Ván thứ 2, tôi chia bài. QC để cái mặt lạnh tanh làm tôi không biết bài em đẹp hay không. Chị Hà thì cười như nông dân được mùa, chắc là có hàng nóng rồi. Thôi có heo đành né chứ sao giờ. Chiến thuật ván này rút lại còn… né chị Hà, dìm hàng QC. Tôi bốc bài lên. Nhìn không đến nỗi nào. 5 đôi dải từ bé đến lớn, cộng với 2 con lẻ và 1 con heo rô…
-“3 bí đi trước phải không chị?”, QC hỏi rồi bắt đầu quỳ.
-“Ừ! Ván trước trắng nên ván này 3 bích đi trước”, chị Hà đáp rồi lục đục chống tay quỳ theo.
Nhìn 2 người quỳ, mình tôi ngồi mà sướng râm ran…
QC nhẹ nhàng thảy sảnh từ 3 đến J xuống rồi đưa tay vuốt tóc. Tôi nhìn thấy mà muốn đứng tim thay. Tôi với chị Hà chịu chết. Em quăng tiếp sảnh từ 10 đến Q. Bài tôi toàn đôi lấy đâu ra. Tôi nạt chị Hà.
-“Chị! Bắt QC lại”, tôi để ánh mắt tha thiết.
-“Bắt chứ”, chị cười hì hì rồi nhẹ nhàng ném sảnh to hơn xuống. Chưa bao giờ tôi thấy chị dễ thương như vậy.
-“Hay quá chị”, tôi đưa ngón cái trước mặt chị.
QC chẳng nói chẳng rằng, em nhún vai rồi lật con cuối cùng “heo cơ” lên để show hàng rồi xếp bài tỉnh queo. Tôi nhìn con heo mà nước mắt đầm đìa. Giờ chỉ có mong solo với chị Hà để tránh chót thôi.
-“Chị đánh đôi hay sảnh đi”, tôi dương đôi mắt ngây thơ nhìn chị.
-“Chị ăn đủ muối Iốt mà”
Chị quăng con lẻ xuống… Vấn đề là QC ngồi sau chị Hà. Theo luật QC tới trắng. Chị Hà đương nhiên về nhì vì đã ra được bài. Tôi về chót.
-“Đen quá!”, tôi quăng bài úp xuống, mặt méo xệch.
-“Ây anh! Đi đâu mà vội mà vàng. Xem bài nào”, QC cười hích hích.
-“Ai da! 1 con heo đỏ. Quỳ thêm 2 ván nhen. Thương heo đỏ của chị ghê!”, nói điều QC hôn chụt vào con heo rô của tôi. Nhìn thấy mà ghét.
Ván thứ 3, chị Hà nhất, tôi vẫn bét. Tình hình là giờ còn mỗi tôi quỳ…
Càng đánh, QC với chị Hà càng chứng tỏ sự pờ-rồ của mình, tôi lộ nguyên hình là con gà thứ thiệt. Tôi bị quỳ mà cùng lắm là về nhì, nên không thể ngồi. Chặt heo thì lại không có hàng. Đen gì mà đen vãi…
Tôi quỳ liên tiếp 7, 8 ván đến mức hai đầu gối tê rần. Kiểu này có mà quỳ đến tết. Bỗng dưng ông trời thương tôi khi tiếng chuông cổng reo lên.
-“Nghỉ! Nghỉ! Mẹ về! Mẹ ơi con nhớ mẹ quá”
Tôi la lên rồi chạy ù ra ngoài cổng bỏ lại đằng sau tiếng cười nắc nẻ của em và chị Hà. Đúng là không cái nhục nào giống cái nhục nào…
Mẹ tôi về thật. Bà hỏi thăm mọi người rồi rủ QC ra cửa hàng tạp hóa để mua vài thứ. Em ngoan ngoãn nghe lời. Tôi không bất ngờ lắm vì thái độ quan tâm của mẹ dành cho QC…
Nhà tôi có 3 anh em trai. Tôi là con út. Tôi nghe mẹ kể ngày xưa lúc mang thai tôi, mẹ tôi mong tôi là con gái cùng với lí do “nhà con trai đủ rồi, cần 1 cô con gái để sống cho tình cảm”. Lúc sinh tôi ra, mẹ tôi hơi buồn một tẹo vì mong ước của mình không thành hiện thực. Nhưng bà có một điều an ủi, hồi nhỏ xíu tôi nhìn như con gái: da trắng bóc, môi đỏ như son. Tôi biết trong thâm tâm của mẹ tôi chưa bao giờ bà thôi ao ước mình có một đứa con gái. Đấy cũng là một phần lí do tại sao mẹ tôi muốn QC ở nhà tôi…
Tôi dắt xe ra cổng ẹ. Chờ hai người đi khuất, tôi mới đóng cửa, lên phòng học bài…
*
**
***
Trước khi học bài, tôi mở máy lên mạng để xem tin tức. Mở yahoo messenger, thì có một vài dòng offlines để lại cách đây chừng vài phút.
Người lạ: cháu là M phải không?
Người lạ: khi nào cháu online, cháu liên lạc với cô nhé. Cô là mẹ của QC.
Ra là mẹ của QC. Tôi lách cách gõ bàn phím trả lời.
Tôi: vâng cháu là M đây ạ. Cô có online không?
Mẹ QC: cô chào M. Cô tên Kim
Tôi: dạ. Cháu chào cô
Mẹ QC: người miền Nam hay xưng con phải không? Cháu cứ xưng con cho nó tình cảm :cười:
Tôi: dạ vâng. Cô muốn gặp con có chuyện gì ạ?
Mẹ QC: cô muốn nói chuyện với chàng trai mà con gái cô lăn lội cả 1/4 vòng trái đất về gặp, để xem xem chàng trai ấy như thế nào
Tôi: nói thật là con rất bất ngờ khi QC về đây
Mẹ QC: con bé nó vậy đó. Thích làm theo ý mình. Nó bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra là một người rất tình cảm
Tôi: con cũng thấy thế
Mẹ QC: chưa bao giờ cô thấy QC của cô dành nhiều tình cảm như đối với con
Tôi: hì
Mẹ QC: nếu cô không lầm thì con là mối tình đầu của nó
Tôi: thật hả cô? Tôi hỏi pha chút ngạc nhiên.
Mẹ QC: ừ.
Tôi: sao con không nghe QC nói gì?
Mẹ QC: con gái cô kín tiếng lắm
Tôi: con… không biết phải nói gì…
Mẹ QC: cô hiểu những gì con đang nghĩ
Tôi: cô đoán được?
Mẹ QC: không phải đoán mà là chắc chắn. Con quên cô là bác sĩ tâm lí à?
Tôi: hi hi. Vậy cô đoán xem con có đang thích QC hay không?
Mẹ QC: đánh đố cô hả?
Tôi: dạ con không dám
Mẹ QC: nói chuyện ngoài đời thì cô còn biết chứ chat như này hơi khó. Hmm, cho cô đoán tương lai đi nhé
Tôi: dạ vâng. Nghe có vẻ hấp dẫn
Mẹ QC: bây giờ con mới chỉ có cảm tình, nhưng tương lai con sẽ thích QC của cô đấy…
Tôi: hì
Mẹ QC: cô không đang “con múa mẹ khen hay đâu”, mà thực sự tính con bé rất hay
Tôi: có cách nào tránh được không cô? Tôi lo lắng.
Mẹ QC: cô không biết :cười:. Con bé ở nhà con cứ khen ba mẹ con mãi thôi. Con cho cô gửi lời hỏi thăm và cảm ơn đến ba mẹ con nhé
Tôi: dạ vâng, con cảm ơn cô.
Mẹ QC: và… chăm sóc QC dùm cô
Tôi: con sẽ cố
Mẹ QC: có người đến khám rồi, cô nói chuyện với con sau nhé. Chào con.
Tôi: con chào cô.
Cuộc nói chuyện ngắn với mẹ QC cho tôi biết một điều quan trọng, đó là “tôi là mối tình đầu của em”. Như HN đã nói trong một bức thư nàng gửi, tôi muốn trích lại nguyên văn…
“Anh là một người con trai lý tưởng, anh chẳng thua kém ai cả, vậy mà anh nói là anh chưa thích ai thì chắc là trái tim và ý chí của anh mạnh mẽ lắm. Em đã rất vui khi anh nói em là người đầu tiên anh thích, nhưng giá như không phải như thế thì em sẽ thanh thản hơn. Em không muốn lần đầu tiên anh thích một người con gái mà lại gặp phải đau khổ và bị tổn thương, em thực không muốn chút nào. Em đã từng nghĩ hay là mình dành cho anh những khoảng thời gian tuy ngắn nhưng sẽ hết sức đẹp đẽ, để anh bớt đau khổ khi em đi xa, nhưng nếu làm như vậy thì anh sẽ lại càng khổ hơn, anh sẽ khó quên em hơn…”
Giá mà tôi không phải là người đầu tiên QC thích. Tôi không hề muốn lần đầu tiên QC thích một chàng trai lại khiến cho cô bé gặp phải đau khổ và bị tổn thương. Một lần nữa tôi phải thốt lên “ước gì QC không phải em họ của HN”. Nhưng cuộc đời thật tréo ngoe, nó luôn biết cách mang đến cho người ta những bất ngờ chỉ có trong mơ…
Tôi lên sân thượng, nằm dài xuống sàn đất. Câu nói của mẹ QC vô tình dằn vặt tôi. Tôi bần thần nghĩ về hai chữ “tình đầu”…
Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Rất đậm đà nhưng rất đắng cay
Chẳng lẽ tình đầu nào rồi cũng chia ly, tình đầu nào cũng sẽ dang dở…