Đọc truyện Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một] – Chương 59: Ngoại truyện 3: Chuyện vui khó nói – Chuyện buồn khó quên
#1. Những màn thả thính.
– Z…z…z…
Ka Hee thở dài, tay cô lật lật quyển sách Tiếng Anh, mắt nhìn chăm chăm vào cái đầu đen đen ở đối diện.
Jun Seok lúc nào cũng ngủ gật. Cô mới ra ngoài kiếm chút gì đó ăn uống, khi về anh đã ngủ quên mất tiêu.
Cô lắc đầu thở dài. Cũng khó trách được, bình thường anh tập luyện cho việc chuẩn bị debut đã rất khó khăn rồi, còn phải cân bằng lịch học ở trường và lịch cho cô kèm ngoại ngữ nữa chứ…
Ka Hee chống cằm lên bàn. Đương nhiên là để ngắm nghía cái vẻ mặt đẹp như tạc của ai kia.
Cô không biết thế nào mới được gọi là đẹp. Da trắng? Môi đỏ? Mũi cao? Gương mặt góc cạnh? Body chuẩn sáu múi?
Mấy cái đó… gần như Jun Seok cũng đáp ứng được tương đối…
Da không quá trắng nhưng KHÔNG HỀ ĐEN, hơn nữa còn rất mịn màng không tì vết. Môi cũng không quá đỏ nhưng miệng nhỏ xíu. Có phải hơi kì cục không nhưng cô thấy rất đáng yêu. Sống mũi cao vút. Gương mặt góc cạnh rất nam tính. Còn body… e hèm cái này hơi nhạy cảm, cô chưa thấy anh cởi trần bao giờ nên không biết!
Còn tóc nữa, mềm mượt như tơ vậy. Bất giác Ka Hee đưa tay lên xoa tóc anh.
Ừm, nói cô trơ trẽn cũng được, nhưng mà cô thực sự rất thích vuốt tóc của anh…
Mới sờ lần đầu thôi đã thích ngây ngất thế này rồi…
Còn nhớ lúc anh mặc sơ mi trắng đi học, quần tây thêm một cái áo khoác màu đỏ sọc đen… Mái tóc đen ướt nước (do anh thích tắm sáng) để rũ xuống trán… Rất quyến rũ!
Vừa nghĩ cô vừa tủm tỉm cười. Thành ra anh dậy lúc nào cũng không hay, cứ thế vò tóc anh thật mạnh.
Đến khi anh bật dậy như lò xo, hai mắt mở trừng nhìn cô, Ka Hee mới vội vã rụt tay lại.
Trong lòng cô hơi chột dạ một chút xíu… “Không biết anh Jun Seok có biết mình vừa sờ đầu anh ấy không ta???”
Ka Hee nghĩ, vì bị cô vò tóc mạnh quá nên anh mới tỉnh dậy… Nhưng mà thật ra anh tỉnh dậy vì vừa gặp ác mộng thôi, nên có chút hoảng hốt mà trợn to mắt.
Chứ nếu anh mà biết cô sờ đầu anh thì… Ôi ôi ôi, hạnh phúc còn không đếm xuể ấy chứ.
– Thật ra…em…em… – Ka Hee lắp bắp – Em… không cố ý sờ tóc anh đâu… Chỉ là em hơi tò mò… Xin lỗi vì đã làm anh thức giấc…
Ngược lại, Jun Seok khó hiểu nhìn cô bằng đôi mắt nai tơ, càng khiến cô bối rối muốn phân bua.
– Tại…tại vì tóc anh mềm mươt quá nên em mới sờ thử thôi. Không ngờ em lại vò tóc anh mạnh vậy… Em xin lỗi.
Chuyện này, thật ra không to tát gì hết. Nhưng mà, thật sự vẫn khiến cô cảm thấy ngại ngùng làm sao ấy…
– Oh…
Có vẻ như anh cũng hơi hiểu ra vấn đề rồi.
Ra là nãy giờ, vì chuyện này mà cô đỏ mặt?
Ừ thì… Bản tính lưu manh trí thức trong anh bắt đầu trỗi dậy nữa rồi.
– Em thích mái tóc của anh lắm à? – Bỗng nhiên giọng anh nghiêm túc là thường, đúng là dọa Ka Hee sợ.
Một câu này khiến cô hơi bối rối. Sự thực thì đúng là cô thích sờ tóc anh thật, nhưng nếu nói “có” thì cô sợ anh giận. Nhưng nếu nói “không” thì cô lại sợ anh nói “nếu không thích thì em vò đầu anh làm gì???”
– Vâng! – Ka Hee thú thật, nuốt nước bọt một cái. Bộ dạng như sợ bị cọp ăn thịt.
– Có muốn sờ tiếp không? – Anh rướn người, nổi hứng trêu ghẹo cô.
Ka Hee lắc đầu, rồi tiếc nuối nhìn lên tóc anh… Tóc bồng bềnh như thế… Cô lại gật, rồi lại lắc, rồi lại gật…
Jun Seok từ đầu đến cuối chỉ biết nín cười nhìn cô. Sau đó anh khoanh hai tay đặt lên bàn, rướn người lên cụng đầu vào trán Ka Hee, ép sát lưng cô dính vào bức tường phía sau.
– Nếu thích thì làm bạn gái anh đi, mỗi ngày anh đều sẽ để em nghịch tóc anh?
…
…
…
Cái này… còn không phải đang tỏ tình đó chứ?
Cô đỏ bừng mặt, luống cuống đứng dậy, dội đầu Jun Seok một cú bỏ chạy khỏi phòng.
Anh bị đau, nhưng chọc được cô bỏ chạy, lăn ra đất cười rần rần.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở thêm một lần nữa, Ka Hee thò đầu vào, hét lớn.
– Lấy danh nghĩa là vị hôn thê cũng đủ cho em cái quyền đó rồi!
Sau đó cô đóng rầm cửa, người xấu hổ bây giờ lại là Kim Jun Seok anh đây.