Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một]

Chương 35: Tôi cấm chị làm hại đến Ka Hee!


Đọc truyện Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một] – Chương 35: Tôi cấm chị làm hại đến Ka Hee!

Đêm đó Eun Ri thật sự đã khóc rất nhiều.

– Eun Ri ngủ rồi à?_ Jun Seok hỏi Ka Hee vừa mới bước ra khỏi phòng.

– Vâng!_ Ka Hee gật đầu_ Cậu ấy ôm em khóc một hồi, sau đó em xoa thuốc cho cậu ấy, thế là cậu ấy ngủ luôn. Lúc đó chắc cậu ấy nhẫn nhịn lắm mới không bật khóc, trên đùi toàn vết thương do móng tay cào đến chảy máu.

Anh kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.

– Em đúng là không hiểu cậu ấy. Lẽ ra em nên tâm sự thay vì nổi nóng với cậu ấy mới đúng. Em cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy_ Ka Hee bặm môi, trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng_ Hôm qua chúng ta nói về chuyện của Young Ra với Young Min cậu ấy đã nghe được. Đến chiều nay em mới biết. Hèn gì lúc em vào phòng thấy mắt cậu ấy đỏ hoe. Vừa rồi còn khóc thêm mấy trận nữa. Eun Ri chưa bao giờ khóc nhiều như vậy. Đều là do em cả…

– Không phải lỗi của em đâu, đừng cảm thấy có lỗi nữa_ Jun Seok xoa đầu Ka Hee, ôn nhu nói_ Cũng trễ rồi, em mau ngủ đi. Anh còn có việc phải hỏi Young Min, chẳng biết giờ này nó đã về chưa nữa.

Nói rồi Jun Seok quay lưng toan đi thì bị Ka Hee ôm chầm lấy từ phía sau.

– Em sao vậy?_ Jun Seok gỡ tay Ka Hee đang ôm lấy hông anh rồi quay người lại, mặt đối mặt với cô. 

Cô lắc đầu, đôi mắt trong veo chứa đầy bất an.

– Anh sẽ không làm tổn thương em như cách mà anh Young Min làm với Eun Ri chứ?

Sẽ không có tiểu tam xen vào chứ? Sẽ không hủy hôn chứ?

– Không đâu. Anh hứa!_ Nói rồi Jun Seok chìa tay ra như muốn ngoắc tay, trong ánh mắt chứa đầy kiên định_ Ngoắc tay không? Ai thất hứa phải nuốt 1000 cây kim!

Ka Hee phì cười. Sau đó cô đưa tay lên ngoắc chặt tay anh.


– Đóng dấu nữa!_ Jun Seok mỉm cười, ngón cái ấn vào ngón cái tay cô. 

Ka Hee vẫn ôm anh thêm một cái nữa.

– Anh đã hứa rồi mà, còn không cho anh đi sao?_ Jun Seok bông đùa hỏi. Ka Hee vẫn ôm anh, cất giọng nói:

– Sao thế? Anh không thích em ôm à?

– Không phải_ Anh đỏ mặt ( cái bệnh nhát gái nổi lên) _ Anh rất thích!

Chỉ cần thêm chữ “em” vào cuối câu thôi thì anh có thể tỏ tình thành công rồi. Nhưng anh khẽ lắc đầu, giờ còn quá sớm chưa phải lúc. Khi nào đến thời cơ chín muồi anh nhất định sẽ nói.

– Thích cái gì?_ Ka Hee đùa cợt nhìn lên anh thăm dò phản ứng. Hai tay cô vẫn ôm anh, nhưng giọng nói có phần thoải mái hơn, đôi mắt cũng không còn bất an như ban nãy.

– Nhóc con này! Ngủ sớm đi!_ Jun Seok xoa đầu cô rồi đẩy cô về phòng.

___ (P/S: hai anh chị bớt rải đường khắp chốn đi =_= __________

Chiều hôm sau.

Không hiểu vì lí do gì mà Young ra lại đến nhà họ Kim dùng bữa tối.

– Eun Ri cháu xem, Young Ra thật đảm đang phải không, con bé nấu ăn rất ngon. Sau này ai lấy được con bé quả là có số hưởng nha_ Bà Lim thầm thì với Eun Ri, cố tình chọc tức cô nàng.

– Dạ. Vậy thì bác cứ rước chị ấy về làm con dâu đi ạ_ Eun Ri mỉm cười rồi không quan tâm nữa, đi ra ngoài phòng khách sắp xếp bàn ăn.

Sau vụ việc tối hôm qua, mọi người trong nhà ít nhiều cũng có đề phòng với Young Ra, nhưng chẳng ai thể hiện ra ngoài mặt.

Ông Kim với ông Lim đã đi leo núi từ sáng đến giờ. Chẳng mấy khi đi công tác mới có dịp về nhà, vậy mà chỉ vì chuyện của cô mà hai ông cứ phải bỏ nhà đi suốt. Điều này đúng là khiến cho Eun Ri cảm thấy rất có lỗi.

Mà (lại) không hiểu vì lí do gì mà trong bữa cơm Young Ra lại ngồi bên cạnh Eun Ri. Cô chẳng vui vì điều này, nhưng vì Ka Hee cũng đang ngồi cạnh nên cô cũng chẳng tỏ thái độ.

Trong lúc ăn cơm, dĩ nhiên mọi người nói chuyện (chắc có) vui vẻ. Bà Han thấy canh gần hết liền đi lấy thêm. Trước khi đổ canh vào tô còn hâm nóng canh lại.

Đương nhiên không để vụt mất cơ hội, nhân lúc Eun Ri ăn gần hết canh cô ta liền có “ý tốt” múc thêm canh cho Eun Ri. Bản thân cô không chú ý cho lắm, cho nên lúc Young Ra đặt canh đặt canh xuống bàn, Eun Ri chỉ cảm ơn một cái. Đôi tay vừa động vào bát canh liền bị Young Ra đẩy nhẹ một cái, bát canh đổ ộc sang một bên.

May mắn không trúng cô, chỉ bị dính một chút ở mép bên phải. Còn lại, đổ hết vào người Ka Hee đang ngồi ngay bên cạnh.

– Đau!

Ka Hee hét lên một tiếng. Bắp chân và cánh tay trái cô dính nước canh nóng mà sưng tấy cả lên. Không nhiều lời, Jun Seok cuống cuồng bế cô ra khỏi phòng khách tiến đến nhà vệ sinh xả nước lạnh vào vết phỏng.


Cả nhà nhìn theo, sau đó đổ dồn ánh mắt về phía Eun Ri. 

Cô cũng không còn cách nào khác, cô không cố ý. Thật sự cô không cố ý. Eun Ri đứng lên, chạy theo Jun Seok.

Càng nhìn lại càng đau lòng. Thấy Ka Hee nhăn mặt như vậy, thấy Jun Seok lo lắng như vậy, trong lòng Eun Ri nảy sinh cảm giác tội lỗi tột cùng. Cô chưa từng làm Ka Hee bị thương, cũng chưa từng để ai làm Ka Hee bị thương, vậy mà chính tay cô lại khiến người bạn thân nhất của mình bị phỏng…

– Không sao, sẽ không để lại sẹo…

Jun Seok vừa nói vừa xả nước vào vết phỏng, sau đó anh đưa Ka Hee về phòng. Ka Hee được anh trấn an, hơn nữa cũng không còn nóng, cô cũng không khóc nữa.

Chính Eun Ri lại khiến Ka Hee khóc sao?

Cô không hiểu, nhưng bây giờ đến tư cách nhìn mặt Ka Hee, cô nghĩ cô cũng không có.

Đến khi Eun Ri thực sự tỉnh táo lại, cô và Young Ra đang đứng cùng nhau trước cổng nhà.

Thở dài một hơi, cô chẳng còn tâm trí để cãi nhau với cô ta.

– Có chuyện gì?

Young Ra nhìn cô cười. Nụ cười ranh mãnh thách thức. Nhưng cô cũng chẳng còn bận tâm về chuyện đó.

– Thế em thử đoán xem?_ Cô ta ngừng một lát, rồi cợt nhả nói ra ba từ_ Baek – Ka – Hee?

Điểm yếu của Han Eun Ri là Baek Ka Hee. Chỉ cần nhắc đến Ka Hee thôi cũng đủ kiểm soát Eun Ri.

– Ka Hee thì sao!?_ Cô hỏi lại bằng thái độ cộc cằn chưa từng có.

– Lúc đó, cái khuỷu tay chị đụng trúng bát canh nên mới đổ hết lên người Ka Hee đấy…_ Cô ta nói, giọng điệu có vẻ tiếc nuối_ Chị cứ nghĩ sẽ trúng vào mắt con bé…?

– Là chị cố tình!?_ Eun Ri muốn tát chị ta, nhưng cô cố nhịn. Cô hiểu chị ta muốn gì lúc này_ Chị cần gì?


– Lim Young Min_ Young Ra không cười nữa, giọng nói có vẻ nghiêm túc hơn_ Chị nghe nói hôm qua em và Young Min đã hủy hôn nhưng bác trai không đồng ý!

– Chị muốn tôi thuyết phục bác trai?_ Eun Ri cười khẩy một cái_ Nếu tôi không thuyeetss phục bác ấy thì sao?

– Em thật sự không biết à? Sự việc hôm nay chỉ là khởi đầu thôi. Không phải Ka Hee là người quan trọng nhất với em sao? Em lại nhẫn tâm để con bé chịu đau thay cho em à?

Cô ta cười rất ranh ma, càng khiến cô không kìm được tức giận.

– Chị dám đe dọa tôi?

– Đó là lẽ đương nhiên_ Cô ta vẫn vẹn nguyện gương mặt giễu cợt_ Chị nghĩ em nên nghe theo chị thì tốt hơ—

“CHÁT!”

Một tiếng động chanh chát vang lên. Một bên má Young Ra hằn dấu năm ngón đỏ chói, một tay của Eun Ri vẫn đang dừng trên không trung.

Cô chỉ thẳng mặt Young Ra, cất giọng đanh thép:

– Đồ đê tiện! Nếu chị làm hại tôi tôi còn có thể bỏ qua! Nhưng hôm nay chị lại làm Ka Hee bị phỏng, tôi sẽ mãi mãi không tha thứ cho chị!

– Và còn nữa, tôi chính thức tuyên chiến với chị! Tôi sẽ không đồng ý hủy hôn và cũng sẽ bảo vệ Ka Hee tới cùng! Chỉ cần chị dám động vào Ka Hee hêm một lần nữa, tôi sẽ cho chị biết quyền hạn của tôi lớn thế nào!

Nói rồi Eun Ri đi thẳng vào nhà đóng sập cửa, không quên để lại cho ai kia một cú huých vai thách thức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.