Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 67


Bạn đang đọc Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến – Chương 67


“Ngài đang nói vợ chồng…!gì chứ?” Lệ Nam mới vừa hỏi xong mới phản ứng kịp, hắn và Ngôn Hành Yến tổ chức minh hôn ở Địa Phủ, trong mắt Hắc Vô Thường không phải họ chính là vợ chồng danh chính ngôn thuận?
Hắn cúi đầu nhìn về phía Ngôn Hành Yến còn đang nép trong lòng mình không chịu ra, sau khi tầm mắt giao nhau mắt y như bị bỏng dời đi chỗ khác nhưng lập tức con mắt đen kia cứng cỏi trừng mắt nhìn lại, diễn biến tâm lý vô cùng mờ ám.

Lệ Nam không đi phân tích tâm trạng Ngôn Hành Yến lúc này, hắn quyết đoán lừa dối Hắc Vô Thường: “Không, vợ chồng bình thường không làm hòa nhanh như chúng tôi.”
“Vì sao?”
“Vì tình cảm của chúng tôi tốt.”
“Tốt bao nhiêu?”
“…!Vô cùng vô cùng tốt.”
“Lấy ví dụ rõ ràng.”
“Là Bạch Vô Thường bảo ngài nói mấy câu này đúng không?!”
Hắc Vô Thường gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Hắn nói không phải.”
Lệ Nam: “…”

Lộ trình của Cẩu lão vô cùng đơn giản: Đi thẳng dọc theo đường chính của Quỷ thị, khi đường chân trời đột nhiên mở rộng tiếp tục đi về phía nam, chẳng bao lâu sẽ thấy được tán cây của Nghênh Phượng Quân.
Dọc theo con đường này Lệ Nam đã tự cảm nhận thân phận cao quý và uy danh truyền xa của Hắc Vô Thường, liên tiếp không ngừng có quỷ hình người, quỷ động vật hoặc nửa người nửa động vật ngã xuống khi thấy Hắc Vô Thường, không thì cũng là thét chói tai chạy trốn, thỉnh thoảng có con lớn gan còn cung phụng các loại đồ ăn thức uống, quà tặng miễn phí cho Hắc Vô Thường.
Trên đường có một nữ quỷ kích động đến mức gào lên thất thanh: “Đó không phải là Hắc Vô Thường đại nhân sao?” Trong chớp mắt ồn ào náo nhiệt xung quanh Hắc Vô Thường lập tức không một tiếng động, những con quỷ này cũng luyến tiếc rời đi, chúng lấy Hắc Vô Thường làm tâm điểm vây kín hơn mười mét xung quanh, còn có quỷ ở xa nghe tin không ngừng đến gia nhập vào, trong lúc nhất thời đâu đâu cũng toàn là quỷ.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến giống như hai vệ sĩ của minh tinh lớn Hắc Vô Thường, chỉ thiếu chưa mặc tây trang đen, hai người không ngừng la hét: “Cho qua cho qua!” “Đừng cản đường!” “Xin hãy nhường đường!” “Xéo ngay! Không nhường đường ông mày rút dao giờ!”
Chờ đến khi tới được gò đất trong miệng Cẩu lão đám quỷ cuối cùng cũng không dám theo nữa, chỉ dám đứng nhìn từ phía xa xa.

Nhận ra cuối cùng cũng thoát khỏi những ánh mắt nóng bỏng, ngay cả Hắc Vô Thường cũng phải thở phào nhẹ nhỏm, Lệ Nam cảm thấy mình chen lấn chắc phải sụt ba kí, Ngôn Hành Yến còn tụt cả giày.
Tạm biệt đám quỷ hâm mộ minh tinh cuồng nhiệt ba người nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi về phía nam, đúng như Cẩu lão nói chỉ khoảng năm phút sau họ đã nhìn thấy tán cây ngô đồng xanh rì rào cách đó không xa…
Cùng với bóng râm phủ lên đám quỷ.
Lệ Nam vốn cho rằng Quỷ thị đã náo nhiệt lắm rồi, không ngờ chợ mua bán chỉ chứa một nửa người, nửa còn lại chật ních xung quanh Nghênh Phượng Quân.
Tuy nói là ngoài ý muốn nhưng nếu có một cây ngô đồng biết tuốt lại còn có thể giải đáp nghi vấn của bất kì ai thì một nửa số người vào Quỷ thị là vì nó cũng hợp lý, dù sao trong lòng ai cũng có một vài câu hỏi không thể trả lời.
“Chờ lúc nữa nếu tôi hỏi cách giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường và cạn kiệt năng lượng trên trái đất không biết Nghênh Phượng Quân sẽ trả lời như thế nào?”
“Nghênh Phượng Quân sẽ đánh chết cậu.” Lệ Nam dõi mắt trông về phía xa kinh ngạc phát hiện giữa biển quỷ mịt mờ không phải cảnh chen lấn hỗn loạn mà là một hàng dài theo thứ tự, nó uốn lượn rất dài, tận dụng tối đa bãi cát trắng này để có chỗ đứng hoặc bay.
Còn như Lệ Nam, Ngôn Hành Yến và Hắc Vô Thường vừa mới tới nơi này liếc mắt nhìn hàng dài không thấy điểm cuối, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“…!Không hiểu sao tôi bỗng nhớ tới nghỉ hè năm lớp năm, ba mẹ đưa tôi đi chơi Trường Thành.” Lệ Nam thở dài nói, Ngôn Hành Yến cười ha ha, “Lần trước cậu nói lời này là khi chúng ta kết âm hôn.”

“Thế à?”
“Khi đứng trước cầu Nại Hà.”
“Hình như có chút ấn tượng…”
“Vừa nói xong cậu bị oan quỷ kéo vào trong mộng chà đạp.”
“Chậc.”
Hắc Vô Thường im lặng đi theo phía sau hai người như một bóng ma trầm lắng lại uy nghiêm, mặc dù Lệ Nam thường thường cố ý hỏi hắn chút vấn đề muốn cho Hắc Vô Thường có chút cảm giác tồn tại nhưng dù hắn cố gắng thế nào vị quỷ sứ đại nhân này vẫn chỉ trả lời ngắn gọn súc tích những vấn đề liên quan đến trí nhớ rồi rơi vào trầm mặc.
Hàng dài mênh mông bát ngát cho Lệ Nam và Ngôn Hành Yến thời gian nói nhảm, thậm chí Ngôn Hành Yến còn muốn quay về thó cái ghế nhỏ ra đây ngồi chờ, “Cậu nói xem chúng ta phải xếp hàng đến lúc nào?”
“Xem tốc độ này…!Ít nhất chín giờ?”
“Mấu chốt ở chỗ coi như hỏi xong lược ở đâu nhưng chúng ta còn phải đi tìm nó, nếu phải bỏ tiền ra mua chúng ta còn phải nghĩ cách xoay tiền.”
“Có lẽ chúng ta phải chia nhau ra hành động, để một người xếp hàng, một người đi kiếm tiền.”
“Kiếm kiểu gì, cậu nghĩ cách kiếm trước đi đã.”
“…! Chúng ta có thể dùng danh nghĩa của Hắc Vô Thường đi vay tiền.” Lệ Nam nói xong cẩn thận liếc mắt nhìn Hắc Vô Thường, đối phương đang cầm lưỡi hái thu nhỏ lớn bằng bàn tay chậm rãi giũa móng, thấy ánh mắt của Lệ Nam Hắc Vô Thường nâng mí mắt lên, đôi mắt đen nhánh tinh khiết sâu thẳm hơn cả bầu trời đêm, nhìn qua lạnh lẽo lại bất cận nhân tình.
Thanh âm hai người trao đổi rất khẽ, theo lỹ thuyết những người khác không thể nghe thấy nội dung họ trao đổi nhưng thính giác của quỷ đều rất tốt ba chữ “Hắc Vô Thường” vừa nói ra đã dẫn tới sự chú ý của mấy con quỷ ở đằng trước, chúng quay đầu lại khó hiểu nhìn về phía hai tên dám gọi tên quỷ sứ ngay giữa ban ngày ban mặt, sau khi phát hiện chỉ là hai nhân loại các quỷ hồn càng thêm hứng thú nhìn thêm vài lần.
Nhưng sau khi nhìn thêm mấy lần chúng hoảng sợ phát hiện ra người đàn ông vô cùng cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng mặc quần áo màu đen đứng sau lưng hai nhân loại kia, trước ngực hắn treo lưỡi hái đã gián tiếp để lộ thân phận.
“Hắc Hắc Hắc…!Hắc Vô Thường đại nhân.” Con quỷ cách gần nhất bị dọa đến mức đầu rơi xuống lăn lông lốc bên chân, đối với cảnh sợ đến rớt đầu này Lệ Nam thấy nhưng không thể trách, Ngôn Hành Yến thờ ơ giúp nó nhặt đầu lên, phủi sạch bụi rồi đưa đến bên cổ.
“Hắc Vô Thường?!” “Cái gì?!” “Ở đâu??!!!!”
Một cái quỷ nhảy dựng lên như sóng biển, không phải sợ đến tay chân bay loạn cũng là sợ đến con ngươi bắn ra, thậm chí còn có quỷ thắt cổ cắn phải lưỡi của mình làm máu đen phun tung tóe ra xung quanh.
Trong lòng Lệ hình tượng Nam Hắc Vô Thường đi câu hồn trong thần thoại, mặt lạnh tanh, lại quy tắc ngầm cướp trắng trợn máy ảnh palaroid Hello Kitty ngay lần đầu gặp mặt đã sớm không còn nhưng với những quỷ khác đã được Hắc Vô Thường tự tay cầm lưỡi hái câu vào đường luân hồi, nhất là những quỷ may mắn được thấy Hắc Vô Thường chấp pháp diệt trừ ác quỷ mà nói, hắn mãi mãi là sự tồn tại chúng vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Con quỷ kia sau khi lắp đầu xong vẫn không hết nói lắp: “Hắc Vô Vô Vô Thường đại…!nhân, ngài cũng đến tìm Nghênh Phượng Quân ạ?”
Hắc Vô Thường mặt không đổi sắc khẽ cúi đầu nhìn con quỷ, còn chưa chờ con ngươi đỏ sậm của hắn tập trung con quỷ đã như chuột thấy mèo quanh thân tỏa ra hơi nước mù mịt vừa khóc vừa nói: “Đại nhân, tôi, tôi không hỏi, ngài ngài ngài, ngài nhanh lên trước tôi đi.”
Con quỷ đứng trước nó không phải không biết sợ, nó như bị nhét bom hẹn giờ vào trong ngực run run rẩy rẩy nhường chỗ cho người tiếp theo rồi theo quỷ chặt đầu chạy ra xa.
Một giây kế tiếp đàn quỷ trước mặt ba người như thủy triều rút, trong chớp mắt đã tạo ra một con đường rộng thênh thang.

Lúc xếp hàng thì chỉ biết xếp và xếp, lúc nhường chỗ cũng dứt khoát nhường luôn, đơn giản đây là ưu ái chỉ có VIP kim cương mới được hưởng thụ.
“Mời ngài.”
“Mời Hắc Vô Thường đại nhân.”
“Đại nhân có chuyện gấp muốn hỏi, mời lên trước.”

Ngay cả ngày nghỉ Hắc Vô Thường vẫn theo chế độ làm việc tám tiếng không có thời gian nghỉ ngơi, thể chất của hắn cũng không cần nghỉ ngơi nên mỗi thời mỗi khắc Hắc Vô Thường không phải đang câu hồn thì là đang trên đường đi câu hồn.


Đối với quỷ vấn đề có thể khiến Hắc Vô Thường nghỉ công việc câu hồn để tới đây hỏi thăm nhất định là chuyện lớn liên quan đến sống còn của Địa Phủ, dù thế nào cũng phải nhường chỗ.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến cứ thế chẳng hiểu vì sao được thơm lây đi lên trước mãi đến trước cây ngô đồng mới dừng lại, ngay cả con hồ ly đã bước nửa móng vuốt vào bóng cây rồi cũng thu lại ngoan ngoãn xếp hàng phía sau Hắc Vô Thường.
Một đống quỷ hồn nhìn chằm chằm ba người bọn họ, lỗ tai dựng thẳng lên trời cố gắng rình xem Hắc Vô Thường muốn hỏi vấn đề gì.
Nhưng hiện thực nhất định khiến chúng thất vọng, Hắc Vô Thường không làm gì đã trợ giúp Lệ Nam và Ngôn Hành Yến hết nấc vượt cả kì vọng, hơn nữa còn định không làm gì.
Trong ánh mắt hóng hớt nóng bỏng của lũ quỷ Hắc Vô Thường nhìn theo Lệ Nam và Ngôn Hành Yến bước đến trước bóng cây ngô đồng còn mình thì hóa lưỡi hái về nguyên hình dựa vào nhắm mắt dưỡng thần.
“…” “???”
“Các ngươi muốn hỏi gì?” Trong lúc Lệ Nam và Ngôn Hành Yến được bao phủ dưới bóng cây một con chim có lông vũ màu vàng đỏ đan xen chui ra từ giữa tán cây rậm rạp đậu lên cành cây gần hai người nhất.

Lệ Nam vô thức cho rằng nó chính là Nghênh Phượng Quân họ muốn tìm nhưng chưa mở miệng đã bị Ngôn Hành Yến cắt ngang: “Đây là chỉ là một con chim Trùng Minh, hẳn không phải là Nghênh Phượng Quân.”
“…”
Thấy Lệ Nam khó hiểu Ngôn Hành Yến giải thích: “Chim Trùng Minh là một loại thần thú giống gà, cậu nhìn kỹ ánh mắt của nó, bên trong có hai con ngươi.”
Lệ Nam vẫn chưa thất lễ đến mức nhìn chằm chằm con ngươi của chim Trùng Minh, mà con chim này cũng kiêu ngạo nghển cổ, hừng hực khí thế nói: “Ta đương nhiên không phải là chủ nhân, mấy…!nhân loại này.”
“…” Lệ Nam tin chắc rằng con chim này dừng giữa chừng nhất định chẳng phải lời hay ho gì, nhưng nếu nó đã không nói ra hắn cũng lười để bụng, “Ngại quá, chúng tôi có chuyện muốn hỏi chủ nhân mày, xin hỏi phải làm thế nào?”
“Hừ, ngay cả điều ấy cũng không biết ư, đúng là nhân loại…”
“…” Lệ Nam hơi nhướn mày, hắn lùi ra phía sau nhường chỗ cho Ngôn Hành Yến không dễ trêu chọc, người sau nhướn bên lông mày khác lạnh lẽo nói: “Lần đầu tiên tới, không biết chủ nhân của mày đâu?”
“Vấn đề như chủ nhân của ta ở đâu có thể hỏi sao? Đồ dốt nát nhà ngươi…”
Một thanh Một thanh kiếm trúc đặt ngay cổ họng con chim, Ngôn Hành Yến uy hiếp nói: “Mày dám nói hết câu?”
Rõ ràng con chim Trùng Minh chưa bao giờ gặp phải người dám cầm kiếm ra tay với mình, nó kích động vô tình kêu ra tiếng the thé bắt đầu đập cánh như điên, điều này khiến Lệ Nam dễ dàng nhìn thấy hai con ngươi trong mắt của nó.
Lông vũ của nó nhanh chóng từ màu vàng biến thành đỏ rực như lửa cháy, quanh thân con chim cũng tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng như thể ngay giây tiếp theo sẽ phun lửa hoặc nổ tung.

Ngôn Hành Yến che chở Lệ Nam lùi về sau hai bước la lên cái tên cho y can đảm để ngang ngược như vậy: “Hắc Vô…”
Chữ “Thường” còn chưa thành hình trên cây bỗng nhiên rơi xuống một đống nhựa cây trong suốt vội vàng không kịp chuẩn bị bao lấy con chim chuẩn bị lên cơn, Lệ Nam thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngọn lửa tắt phụt trong nháy mắt.
Cùng lúc đó một chiếc là ngô đồng màu vàng nhạt lảo đảo rơi xuống từ trên cây rồi chuẩn xác đáp xuống vai Lệ Nam.

Hắn khó hiểu nhặt lên thấy trên đó có một hàng chữ nhỏ ngay ngắn:
“Đầu tiên, xin hãy tha thứ cho một con chim non vô lễ.
Thứ hai, hậu nhân Đằng Căn, là ta không chào hỏi đã gọi ngươi và bạn của ngươi lên bờ, vì ta thực sự quá kích động.


Đã gần ba trăm năm ta chưa từng thấy hậu nhân của vị tiên sinh kia rồi!
Dù thế nào ta cũng xin lỗi ngươi tại đây.

Nếu ngươi tới đây vậy có nghĩa ngươi có chuyện cần biết, cứ thoải mái hỏi, viết vấn đề lên lá cây của ta, chờ lá cây rụng xuống câu trả lời được ghi ở mặt sau.
Nghênh Phượng Quân.”
Vì trước đó họ đã gặp Tùng Quân bản thể là cây tùng nhưng đối ngoại vẫn là hình người nên Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đều cho rằng Nghênh Phượng Quân có bản thể là cây ngô đồng nhưng lại trong hình thái con người.
“Viết gì giờ?” Ngôn Hành Yến nhìn chòng chọc chữ nhỏ đau cả mắt đợi Lệ Nam đọc xong sẽ thuật lại.

Lệ Nam nhìn cành cây yên lặng rũ xuống trước mắt, giải thích: “Thứ nhất, con chim Trùng Minh bị nhựa cây nhốt lại kia rõ ràng mới sáu tháng tuổi…!Không lạ nếu thấy được bóng dáng của Phong Ly trên người nó.”
Ngôn Hành Yến theo thói quen nghĩ lệch: “…!Cây ngô đồng có nhựa cây hả?”
“Không rõ…!Chắc là Tùng Quân tặng?”
“…!Thứ hai đâu?”
“Thứ hai, chúng ta tới Quỷ thị là do Nghênh Phượng Quân một tay tạo thành, nguyên nhân suy đoán từ đôi câu này là do hắn thân thiết với một con Đằng Căn, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng có hảo cảm với tôi.”
“…” Ngôn Hành Yến cất sáo trúc về bên hông, “Tôi thấy chúng ta có chút oan, ít ra thì tôi rất oan.”
“Thứ ba.” Lệ Nam lấy bút ra từ trong túi, ánh mắt rơi vào lá cây trên đầu cành không khác gì cái lá trong tay mình, “Tôi biết cách hỏi hắn rồi.”
Ngôn Hành Yến ngay khi ánh mắt Lệ Nam nhìn xuống cũng đã hiểu rõ phương pháp, y chộp lấy bút trong tay Lệ Nam lại nhẹ nhàng đụng đụng vai người ta, “Nếu về phách của tôi thì để tôi hỏi, cậu mau nghĩ vấn đề mình muốn hỏi đi.”
Nói xong Ngôn Hành Yến lập tức đặt bút viết trên lá, không cho Lệ Nam cơ hội tranh đoạt.

Lệ Nam hết cách nhìn Ngôn Hành Yến viết xuống một dòng: Cái lược Tùng Quân muốn ở đâu? thì cười nói: “Tôi không có gì muốn hỏi…”
“Đó là do cậu muốn hỏi rất nhiều nên trong một chốc không nghĩ ra gì mà thôi.” Ngôn Hành Yến ra vẻ thấu hiểu, y đậy nắp bút, năm ngón tay linh hoạt xoay bút, “Để tôi chỉ cho cậu, như là hỏi có thể sống đến bao nhiêu tuôi, công việc nào thích hợp với cậu, làm sao để giá trị bản thân hơn trăm triệu, đối tượng kết hôn tương lai tên là gì…”
Đây là vấn đề Ngôn Hành Yến muốn biết nhất cũng sợ nhất nên vừa nói ra khỏi miệng y đã nhanh chóng cho kiến nghị khác: “Dạo này có họa sát thân không, có bị tiểu nhân quấy phá không, làm sao để thăng quan sau một đêm, làm thế nào để trở thành đại biểu nhân dân toàn quốc…”
“Ngừng, nói thêm gì đi nữa cũng bị tra đồng hồ nước thôi.” Lệ Nam còn chưa nghĩ ra hỏi cái gì Nghênh Phượng Quân đã chủ động truyền tới một cái lá, một chiếc lá xanh biếc bày ra trước mắt Lệ Nam.
“Ha ha ha.” Ngôn Hành Yến nở nụ cười, y nhẹ nhàng ngắt xuống cái lá khô vàng sau đó cố ý tới gần Lệ Nam tựa nửa người lên đầu vai hắn, “Cậu muốn hỏi gì?”
“Tôi thật sự không có gì muốn hỏi…!Không thì…”
“Đm Tùng Quân!!!”
Lời nói của Lệ Nam bị một tiếng rít gào điên cuồng cắt đứt, hắn ngẩn ra nghiêng mặt thấy Ngôn Hành Yến nghiến răng nghiến lợi nhìn mặt sau lá ngô đồng, khuôn mặt như có thù hận rất sâu.
Tiếng gầm của y chẳng những dọa Lệ Nam mà còn khiến Hắc Vô Thường đang nghỉ ngơi đi qua.

Hắc Vô Thường bỗng nhiên hiện ra sau lưng họ, vừa nâng mắt đã chuẩn xác rơi vào chiếc lá, hắn khẽ đọc:
“Lược đang ở trong tay Tùng Quân.”
Lệ Nam: “…”
Lệ Nam: “Đi cái đệch ông.”

Mắng xong Lệ Nam nhận ra mình cũng phẫn nộ vì bị trêu đùa, không hề ngoài ý muốn, Tùng Quân không đùa giỡn họ mới là chuyện lạ.
Hắc Vô Thường không cảm xúc nhìn hai người trẻ tuổi phát tiết, qua vài giây hỏi: “Nếu đã có đáp án, không đi à?”
“Lệ Nam còn một vấn đề chưa hỏi.” Ngôn Hành Yến nhìn về phía hắn, “Hắc Vô Thường đại nhân có cái gì muốn hỏi không? Khó có được một lần đến Quỷ thị, lần này không hỏi sợ là rất khó có cơ hội nữa.”
“Không có gì để hỏi.” Hắc Vô Thường nói gì cũng dùng một biểu cảm, rất khó tưởng tượng dáng vẻ xúc động hoặc hoảng hốt của hắn.

Ngôn Hành Yến lại bắt đầu phát huy trí thông minh và tài trí của mình, đưa ra ý kiến mang tính xây dựng: “Ngài không muốn biết làm thế nào để gặp Bạch Vô Thường một lần?”
“Gặp được rồi.” Hắc Vô Thường lại đưa ra đáp án như vậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến hắn lấy ra một tấm ảnh từ trong ngực, trong ảnh là một người đàn ông mặc áo lông trắng và quần bò, khuôn mặt dịu dành như nước, trên mặt hắn nở nụ cười không màng danh lợi mềm mại trong veo hơn cả mây, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng về phía trước như đang nói ra những lời chôn sâu dưới đáy lòng.
Lệ Nam kinh ngạc, “Đây là Bạch Vô Thường Thường đại nhân?” Cái tên đàn ông lắm mồm mặt chết, hở tí là đùa dai hù dọa người khác?
Hắc Vô Thường có thể nói là ôn hòa gật đầu, rồi lập tức giấu tấm ảnh đi, “Tiểu Bạch bảo ta không cho các ngươi xem.”
“Chúng tôi thấy hết rồi!” Ngôn Hành Yến không sợ chết mà kêu gào, còn Lệ Nam rất tò mò vì sao Hắc Vô Thường làm được.

Hắc Vô Thường giải thích: “Ta đốt máy ảnh cho một con quỷ câu hồn đang rảnh, sau khi nó chụp ảnh cho Tiểu Bạch thì nhân lúc đi làm mang ảnh chụp về nhân gian giao cho ta…! Nói thật, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thành công.”
“Không dễ dàng.” Lệ Nam cảm thán nói, hắn kìm lòng không được mà rớt nước mắt mừng cho tình huynh đệ đậm đà xã hội chủ nghĩ của Hắc Bạch Vô Thường.
Ngôn Hành Yến được voi đòi tiên: “Hắc Vô Thường đại nhân, nếu ngài không cần thì có thể hỏi giúp tôi một vấn đề không? Hỏi xem con lệ quỷ ở thành phố A giờ đang ở đâu?”
“Ở thành phố S, chiếm xác một người ăn mày tàn tật tên là Triệu Hỉ.” Hắc Vô Thường hồi đáp một cách tự nhiên, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Ngôn Hành Yến: “…”
Ngôn Hành Yến: “Đúng ha! Lệ quỷ là do Địa Phủ mấy người thả ra, lỡ đâu nó nổi điên tàn sát người sống vô tội ngài phải phụ trách điều tra tiêu diệt, cho nên ngài chắc chắn biết hành tung của nó!”
Hắc Vô Thường trầm mặc mấy giây, sau đó lạnh lùng nói: “…!Tiểu Bạch nói các ngươi là đồ ngốc!”
“Ai biết là ngài nói hay Bạch Vô Thường nói!”
Lệ Nam bỗng nhiên thông suốt giữa tình cảnh náo loạn này, hắn hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm túc: “Hắc Vô Thường đại nhân, vậy ngài có biết nữ lệ quỷ họ Trần coi Tiểu Yến như kẻ thù hiện đang ở đâu không?”
– —
Chim Trùng Minh: Trùng Minh là thần điểu trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc Hán tộc cổ đại.

Bề ngoài tương tự gà, tiếng hót thanh như Phượng, hai mắt của loài chim này đều có hai đồng tử, cho nên gọi là chim Trùng Minh, hoặc gọi là chim Trùng Tình (2 con ngươi).

Khí lực của nó rất lớn, có thể vật lộn truy đuổi mãnh thú.

Nó tượng trưng cho ánh sáng, lại sở hữu năng lực giải trừ tà ác tai ương của mãnh thú yêu vật các loại.

Trong phong tục dân gian mừng năm mới của người Hán, tranh dán trên song cửa có hình con gà, kỳ thực chính là ý tứ của loài chim Trùng Minh.

(Nguồn:).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.