Bạn đang đọc Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến – Chương 6
Minh quỷ 6 – Cho cậu một ly nước quêntình
Ngôn thiên sư sao mà nhạy bén, y quyết định nhanh chóng lướt qua vạch phân cách, rút sáo trúc ra khỏi thắt lưng, giơ còng tay bằng nhựa mài đao soàn soạt xông tới.
Con quái vật không tiến lên mà thụt lùi lại, không biết từ đâu vang lên tiếng còi chói tai sau đó nó biến thành làn khói đen như lúc vừa tới, theo khe cửa hoảng hốt chạy bừa chen vào trong phòng lớp 11.
Ngôn Hành Yến hừ một tiếng xoay xoay cái còng nhựa quanh ngón tay, Lệ Nam tiếng lên trước nhấn tay nắm cửa xuống rồi nhẹ nhàng đẩy ra…!Cửa mở.
Lớp học lần này khác xa hai lớp trước vì cảnh bên ngoài cửa sổ là ban ngày thoáng đãng, vạn dặm không mây nên trong phòng đầy ắp ánh sáng, cơn gió nhẹ làm lay động rèm cửa sổ, yên tĩnh mà ấm áp.
Đồ trang trí trong phòng học mơ hồ như bị tô lên một lớp gạch men giống hệt như khung cảnh trong mắt người bị cận, ngay cả khi lại gần cũng không thể nào nhìn rõ.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy một cách rõ ràng chính là cây đàn piano màu trắng đặt giữa phòng, nắm đàn đã được nâng lên, bên trên có đặt bản nhạc nhưng trên giấy trống rỗng không có chữ.
“Vào được phòng học này quả là không dễ dàng.” Sau khi đóng cửa chuyện đầu tiên Ngôn Hành Yến làm chính là nhìn lên trần nhà phòng ngừa có thêm một con quỷ không có mắt nào lại lao ra dọa mình.
Sau khi xác định trong phòng học không có gì khác chỉ có đàn piano Ngôn Hành Yến đi tới bên cạnh Lệ Nam tùy ý vỗ gõ lên hai phím, “Đàn piano…!Yến Nhi học đánh piano hả?”
“Không biết, thế nhưng mẹ cô bé giỏi nhất là đánh đàn, có lẽ cô bé cũng học!”
Ngôn Hành Yến nhìn vào mắt Lệ Nam, suy đoán: “Nếu khi còn sống cô bé đang muốn đến trường tìm mẹ, vậy chuyện muốn cậu hoàn thành cũng đã rất rõ…! “Lệ Nam đương nhiên cũng biết rõ mục đích của con quỷ này, nhưng mấu chốt là: “Chúng ta đi đâu kiếm mẹ cho cô bé đây?”
Ngôn Hành Yến vươn hai tay bắt lấy đầu Lệ Nam bắt hắn nhìn về phía chiếc đàn piano, “Vật tượng trưng cho mẹ của cô bé.”
“…” Lệ Nam dường như hiểu, “Đánh đàn, quỷ sẽ nghĩ rằng mẹ mình đang chơi, sau đó sẽ hài lòng đi đầu thai?”
“Hẳn là không sai đâu.” Ngôn Hành Yến gật đầu, phút chốc lại nghĩ tới một vấn đề, “Cậu biết đánh đàn piano không?”
“Biết một chút…!Nếu tôi không biết đánh đàn thì sẽ không giải quyết được vấn đề sao?”
Ngôn Hành Yến thế mà lại nghĩ rất thoáng, y nghiêng người dựa vào đàn dương cầm, lười biếng nói: “Sẽ có cách khác thôi, hơn nữa chắc gì con quỷ đã muốn tấu nhạc.”
Lệ Nam ngồi xuống trước đàn piano, mười ngón tay đặt trên phím đàn đen trắng thử hỏi: “Đàn gì đây? Für Elise được không?”
“Dở quá vậy?” (Gốc là 烂大街, ghép vần là làn dà jiē, ý là vật này rất bình thường, ngoài đường ai cũng có cũng mặc.
Cụ thể là nói về người không có thẩm mỹ, phẩm vị quá đỗi bình thường.)
“Không được nói xấu Beethoven.”
“…!”
Âm nhạc hoa lệ mượt mà chảy xuôi theo đầu ngón tay của Lệ Nam, Ngôn Hành Yến không rảnh thưởng thức kỹ thuật của hắn, y cảnh giác quan sát bốn phía nhưng đến tận khi âm nhạc kết thúc trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Ngôn Hành Yến hất cằm lên ý bảo đổi bài khác, sau đó Lệ Nam biểu diễn “Sonate Ánh trăng” một lần nhưng vẫn không có kết quả lại đổi sang đánh “Ode to joy”, Ngôn Hành Yến bĩu môi: “Có thể đừng đánh nhạc của Beethoven nữa được không, Chopin, Mozart cũng nổi tiếng mà.”
Lệ Nam vân vê đầu ngón tay bất đắc dĩ nói: “Tôi học piano chơi chơi thôi, không biết được nhiều bản nhạc đâu.” “Chậc.” Ngôn Hành Yến lấy một cái bút ra từ trong túi sau đó cầm lấy bản nhạc trống rỗng bắt đầu viết lên, “Đàn theo cái này đi.”
Lệ Nam lẩm nhẩm hai đoạn nhận ra ca khúc này là “Chúng ta hãy cùng đẩy đôi mái chèo”, hắn đang đọc bản nhạc ánh mắt bỗng sáng lên, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói với Ngôn Hành Yến: “Tôi biết nên đánh bài gì rồi!” Nói xong hắn lập tức chơi, khúc nhạc dạo vui sướng lập tức vang vọng trong căn phòng sáng ngời.
Vừa nghe Ngôn Hành Yến trong nháy mắt cũng biết bài hát này ở đâu ra, y âm thầm nghĩ sao Lệ Nam cứ phải sai mấy lần rồi mới có ý tưởng chính xác, sau đó y cũng đặt sáo trúc lên môi cùng hòa tấu, dùng linh khí xung quanh giúp bài hát càng thêm vang vọng.
Cảnh tượng này có thể càng thêm đẹp nếu hai người hợp tấu bài bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn nhưng tiếc thay tiếng sáo tiếng đàn lại cùng cất lên bài “Chim én”, khung cảnh cả gia đình biểu diễn văn nghệ được tái hiện lại ngay trong lớp học.
Nhưng điều này cũng không tệ, chí ít trẻ con rất thích.
Khi bài hát đến đoạn Hỏi chim én vì sao lại đến, chim én nói… giọng hát lanh lảnh của bé gái bốn năm tuổi cũng vui sướng cất lên cùng hòa thanh, như trước tấm màn sân khấu bỗng xuất hiện ca sĩ hát chính, giọng hát du dương như tiếng chuông bạc đung đưa mang theo cảm giác vui vẻ không buồn không lo.
Trong lòng Lệ Nam và Ngôn Hành Yến thả lỏng, bọn họ ăn ý liếc nhau đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương — đương nhiên đôi mắt tối đen của Ngôn Hành Yến khiến Lệ Nam phải tốn chút sức mới có thể nhìn thấu, miễn cưỡng nhận ra cảm xúc trong đó.
Nhạc thiếu nhi rất ngắn chưa đến hai phút đã đàn xong, Lệ Nam chuẩn bị tâm lý xong mới dám từ từ quay người lại nhưng trong phòng học vẫn không có gì như trước, bóng dáng cô bé trong suốt lơ lửng giữa không trung chưa từng xuất hiện như trong tưởng tượng của hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy, vẫn không có tác dụng sao?”
Ngôn Hành Yến không trả lời ngay, y quay người mở cửa lớp học rồi thò đầu ra quan sát hai bên, sau đó quay đầu lại vẫy tay với Lệ Nam.
Lệ Nam đi tới, ngoài cửa vẫn là trời đầy mây nhưng đã không còn cảm giác áp lực như trước, tầm nhìn trống trải nên hắn rất dễ dàng nhìn thấy một cô bé mặt trắng bệch đứng cách đó không xa.
Tay chân cô bé mờ ảo như làn khói, đường nét trên mặt cũng mơ hồ chỉ có đôi mắt đen kịt vô thần nhìn chằm chằm hai người.
Lệ Nam không biết miêu tả ánh mắt đó thế nào, chỉ biết vừa nhìn đã có thể đoán ra cô bé không phải người sống.
Dần dà cô bé giơ tay phải lên rồi chỉ về phía bên cạnh sau đó chậm rãi xoay người dần dần biến mất giữa màn đêm.
Chim én cứ như vậy lặng yên không một tiếng động bay đi, bước chân nàng không hề do dự có lẽ không còn chút quyến luyến gì với nhân giới nữa.
Tuổi của cô bé vẫn còn quá nhỏ chưa kịp sinh ra nhiều vướng mắc với trần gian, lúc tới mang đến vui mừng cho cả nhà khi đi cũng mang theo sầu bi của cả gia đình.
Điều duy nhất cô bé không nỡ cũng chỉ là muốn được nghe mẹ mình đàn một khúc nhạc ở trong mơ lần nữa mà thôi.
“Tôi đã gặp cô bé.” Lệ Nam bỗng nhiên nói, Ngôn Hành Yến đứng một bên lộ ra vẻ quả nhiên là thế, hừ một tiếng nói: “Rốt cuộc cũng nhớ ra? Xem trí nhớ của cậu kìa, thế là hàng xóm hay thân thích?”
“Đều không phải, tôi mới chỉ gặp cô bé một lần.
Sáng sớm hôm nay lúc xuống cầu thang ở ký túc xá tôi thấy cô bé ngồi xổm ở lầu một chỗ chúng ta phơi chăn, lúc đó tôi còn tưởng con gái của dì quản lý ký túc xá cũng không quá để ý.”
“…”
Thấy Ngôn Hành Yến cau mày Lệ Nam nghi ngờ nói: “Có gì không đúng sao?”
“Có lẽ là ngoài ý muốn hoặc là trùng hợp thôi…” Ngôn Hành Yến tự lẩm bẩm lại cất giọng nói: “Đi ra ngoài trước rồi nói.” Y kéo cổ tay Lệ Nam, hai người đi qua trước cửa lớp 11 cùng thấy cấu thang đã xuất hiện ở nơi nó vốn nên tồn tại, cảnh này giúp tảng đá lớn treo trong lòng Lệ Nam cuối cùng cũng có thể thả xuống, cảm giác an tâm từ tận đáy lòng.
Hắn cũng từng nghe qua câu chuyện ma lúc 0h đêm cầu thang sẽ có nhiều hơn 13 bậc thang lúc bình thường nhưng thấy Ngôn Hành Yến đi nhanh về phía trước lục thân không nhận kiêu ngạo thôi rồi, hắn cũng ba bước thành hai bước nhảy xuống phía dưới theo.
Khi gót giầy chạm đến bậc thang cuối cùng Lệ Nam bỗng nhiên chấn động toàn thân, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Trời cao nắng gắt, Lệ Nam ngồi tại chỗ của mình trong lớp 12, trong phòng học chỉ còn lại mình hắn nhưng vẫn có âm thanh giáo viên giảng bài mơ hồ truyền đến từ lớp bên cạnh.
Được rồi, bây giờ là tiết thể dục, Lệ Nam ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên bảng, đã vào học được hai mươi lăm phút.
“Lệ Nam.” Phía sau đột nhiên truyện tới một giọng nam, “Hả?” Lệ Nam không chút phòng bị mà quay đầu, chỉ thấy một bàn tay phóng đại ngay trước mắt sau đó trên cằm truyền đến cảm giác đau đớn.
Hắn bị ép hé miệng ra, Ngôn Hành Yến đứng phía sau nhân cơ hội lấy ra một viên tròn rồi nhét vào trong miệng hắn.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Lệ Nam còn chưa kịp phản ứng gì lớp vỏ trong suốt bao quanh viên tròn đã tan ra theo nhiệt độ trong miệng, thứ nước bên trong cũng bị hắn nuốt xuống.
“…” Lệ Nam khiếp sợ nhìn Ngôn Hành Yến, người sau cũng không có ý định giải thích, sau khi đút thuốc xong thì khoanh tay đứng nhìn hắn.
Lúc đầu Lệ Nam rất tức vì bị đánh lén, muốn chửi ầm lên “cậu bị điên à” nhưng lời đến khóe miệng lại bị hắn nuốt về, liên hệ thứ nước này với đủ mọi chuyện kì lạ Lệ Nam chỉ có thể nghĩ đến một thứ — canh Mạnh Bà trước cầu Nại Hà.
“…!Tôi sẽ mất trí nhớ à, sẽ quên chuyện xảy ra lúc trước đúng không?” Lệ Nam không đầu không đuôi hỏi, Ngôn Hành Yến hơi kinh ngạc nâng mi, có lẽ cũng không ngờ đối phương sẽ đoán được nhưng cũng chỉ là vẻ mặt trong chớp mắt mà thôi, “Đây là vì tốt cho cậu…”, Y còn chưa nói xong đã bắt đầu ho kịch liệt, vừa ho khan vừa giương mắt nhìn vẻ mặt Lệ Nam.
Trong giấc mơ của quỷ Ngôn Hành Yến chẳng bao giờ ho khan, thậm chí không hề mang vẻ đau ốm bệnh tật khiến Lệ Nam còn tưởng rằng y giả vờ ốm để có thể trốn tiết đi xử lý một vài chuyện quỷ thần, nhưng hiện tại xem ra Ngôn Hành Yến ốm nặng thật, có lẽ chỉ khi ở nơi có âm khí nặng mới khỏe lên một chút?
Lệ Nam còn định lén viết lại đoạn kí ức này, dù sao người sống trong cuộc sống bình thường vẫn luôn hướng tới những điều bất thường, tuy hắn nhiều lần bị quỷ mộng dọa sợ không nhẹ nhưng đây cũng là một trải nghiệm đáng nhớ.
Nhưng Ngôn Hành Yến tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm như vậy, Lệ Nam há miệng muốn hỏi một câu không quên không được ư, hắn nhất định sẽ kín như bưng nhưng nghĩ lại chưa chắc Ngôn Hành Yến sẽ tin, hơn nữa cũng đã uống canh Mạnh Bà rồi, nếu Ngôn Hành Yến đã nói vì tốt cho hắn thì thôi vậy!
Một phút đồng hồ sau nụ cười bình tĩnh trên khóe miệng của Lệ Nam vẫn không đổi, Ngôn Hành Yến lại dần cau mày dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Lệ Nam.
Cái ánh mắt này cũng khiến Lệ Nam phải ý thức được theo lẽ thường hiện tại hắn nên mất trí nhớ rồi, hắn lại nhớ trong giấc mơ Ngôn Hành Yến nhiều lần nhắc tới việc hắn không quen biết cô bé cũng là điều bất thường, trong lòng Lệ Nam nhịn không được nổi lên ý tưởng đùa giỡn Ngôn Hành Yến, mà hắn cũng làm như vậy thật.
Vì hắn cũng không thật sự biết mất trí nhớ thật sự là như thế nào cứ tùy tiện bày ra vẻ khiếp sợ, vừa lấm là lấm lét nhìn trái liếc phải vừa hỏi: “Ôi chao? Tôi làm sao thế…?” Lệ Nam che đầu nhìn về phía Ngôn Hành Yến, “Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu bị phát bệnh đã về nhà rồi à?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Yến: Đưa thuốc cho tôi!
Nam: Nhìn cấp bậc diễn xuất ngang tầm ảnh đế của mị đi!
– —
Fur Elise: Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi “Für Elise”, là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven.
Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagatelle, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).
Sonate ánh trăng: Piano Sonata số 14 ở giọng Đô thăng thứ, nhịp điệu Quasi una fantasia, Op.
27, số 2, là một bản sonata dành cho piano của Ludwig van Beethoven.
Nó được hoàn thành vào năm 1801 và dành tặng vào năm 1802 cho học trò của ông là nữ bá tước Giulietta Guicciardi.
Bản nhạc này là một trong những sáng tác phổ biến nhất của Beethoven cho piano, và nó là một bản nhạc được yêu thích nhất ngay cả trong thời đại của ông.
Beethoven viết Bản tình ca ánh trăng vào đầu những năm 30 tuổi, sau khi ông đã hoàn thành một số tác phẩm được giao; không có bằng chứng nào cho thấy anh ấy được giao viết bản sonata này.
Ode to joy: Bản giao hưởng số 9 cung rê thứ, opus 125 là tác phẩm giao hưởng trọn vẹn cuối cùng do Ludwig van Beethoven biên soạn.
Hoàn thành vào năm 1824, nó sử dụng một phần nội dung của bài ode An die Freude (“Ode hoan ca”) của Friedrich Schiller làm lời ca cho những người đơn ca và đồng ca thể hiện trong chương cuối.
Đây là thử nghiệm đầu tiên mà nhà soạn nhạc vĩ đại sử dụng giọng hát con người ở cùng cấp độ với các nhạc cụ trong một bản giao hưởng.
Bản giao hưởng này có lẽ là tác phẩm được biết đến nhiều nhất trong tất cả các tác phẩm của âm nhạc cổ điển châu Âu, và được xem là một trong những kiệt tác của Beethoven, được soạn khi ông điếc hoàn toàn.
Có thể nói nó đóng một vai trò văn hóa nổi bật trong xã hội hiện đại.
Đặc biệt, âm nhạc trong chương thứ tư (bỏ phần lời) được dùng làm bài ca chính thức của Liên Minh châu Âu (xem Ode hoan ca).
Chúng ta hãy cùng đẩy đôi mái chèo: 1955 năm, đạo diễn Nghiêm Cung mời Lưu Sí viết nhạc cho phim nhựa “Đóa hoa của tổ quốc”, ổng sảng khoái đồng ý.
Một ngày tháng 7 cùng năm, đạo diễn Nghiêm Cung, Tô Lý dẫn toàn bộ thành viên đoàn làm phim mà một nhóm trẻ em mười hai mười ba tuối (diễn viên nhí trong phim và cả quần chúng) tới công viên Bắc Hải trải nghiệm cuộc sống, nhà soạn nhạc Lưu Sí cũng cùng theo khi thấy các bạn nhỏ vui chơi chợt có linh cảm.
Vì vậy Lưu Sí sáng tác bài hát này ngay lập tức..