Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 42


Bạn đang đọc Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến – Chương 42


Trạch quỷ 13
Đại Thành: “…”
Đại Thành: “Bác sĩ Trương, thầy Lý?”.

Chạy xe đạp đuổi theo ô tô, còn dỡ luôn cả cửa, người bình thường chỉ sợ cả đời không được thấy chuyện này.

Đại Thành bị kỳ cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc há hốc miệng to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.

Tài xế bị mấy lá bùa đập cho giật mình bối rối đạp thắng gấp, sau đó dưới sự yêu cầu của Lệ Nam chậm rãi tấp vào lề.
Lệ Nam tiện tay quăng 28 Thanh To xuống đất rồi trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, còn chủ nhân cái xe đạp sớm đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, hắn cũng không quan tâm đến việc vứt rác lung tung gây ô nhiễm môi trường.

Ngôn Hành Yến nhìn hai bên thấy mình không có chỗ thì ngây người, y dứt khoát dạng chân ngồi lên đùi Lệ Nam thực hiện hứa hẹn trước đó, ngồi chung một chỗ với hắn.
28 Thanh To: là tên của một chiếc xe đạp thời kỳ đầu.

Cái gọi là 28 đề cập đến bánh xe 28 inch, do đó có tên 28.

Thanh to tức là xe có thanh đèn dày, có thể ngồi được người và chở đồ vật, gọi là đại thanh.

Loại xe đạp này khá phổ biến vào những năm 1970 – 1980.

Có thể nói đây là biểu tượng của địa vị và là một trong bốn món đồ thời thượng của năm đó.


(xe đạp, máy khâu, đồng hồ, radio)
Lệ Nam: “…”
Ngôn Hành Yến nhìn hắn như thể đây là chuyện đương nhiên, hỏi: “Làm sao?”
Lệ Nam: “???”
Ngôn Hành Yến cây ngay không sợ chết đứng: “Không còn chỗ ngồi nữa mà!”
Lái xe đang tháo mấy lá bùa dính trên huyệt thái dương xuống nhưng mấy tờ giấy vàng này không biết bôi cái gì lên mà dính chặt cứ như mọc ra từ da đầu, kéo mạnh một chút là cảm thấy như chuẩn bị lôi xé cả da đầu xuống.
Lệ Nam mặc kệ đầu óc Ngôn Hành Yến bị rút gân, hắn hỏi tài xế: “Có phải vừa nãy anh ngủ không?”
Bác tài nghe vậy theo bản năng bối rối phủ nhận: “Không có!” Hắn ta cố gắng mở to hai mắt, cố gắng để mình trông tỉnh táo mười phần, tinh thần sáng láng, nhưng đối diện vài giây với bốn con mắt đen láy cộng thêm một cặp kính gọng vàng và một đôi mắt mèo, cuối cùng hắn ta vẫn chột dạ gật đầu không ngớt: “Bác sĩ, tôi cũng không còn cách nào khác, trong nhà…”
“Nhà anh trên có già dưới có trẻ, vất vả thì vất vả, đáng thương thì đáng thương, nhưng sao anh không thử nghĩ buồn ngủ lái xe sẽ gây tai nạn, ai nuôi già trẻ nhà anh? Vì cái nhỏ mà mất cái lớn, cái được không bù đắp đủ cái mất.” Lệ Nam biết rất rõ ràng những đạo lý này đang nói cho không khí nghe nhưng hắn vẫn không nhịn được dặn nhiều thêm vài câu.
So với bác sĩ hắn bỗng cảm thấy mình thích hợp làm thầy giáo hơn, còn như Ngôn Hành Yến, Lệ Nam nhìn về phía Phong Ly đang núp trong ngực y, e rằng chỉ có thể làm bác sĩ thú y.
Bác tài bị hắn nói vậy ngại muốn chết, lại tống thêm cho mình thêm nửa chén trà nóng.

Lúc này Đại Thành ngồi phía sau vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nghe họ nói chuyện, sau khi nghe hiểu gã sợ hãi vội vã ôm tiểu thiếu gia vào trong lòng, cũng quở trách tài xế mấy câu.
Lúc này cửa sổ xe bỗng nhiên bị gõ, bản mặt khiến người ta ghét của cô Thi xuất hiện ngoài cửa sổ, thấy tư thế khó nói của bác sĩ Trương và thầy Lý cô ta hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mỉm cười, “Thấy mọi người bỗng nhiên dừng xe đại thiếu gia bảo tôi tới hỏi xem xảy ra chuyện gì?”
Nói xong cô ta tránh ra để người bên trong có thể thấy chiếc xe đại thiếu gia đang ngồi, dừng ngay sát bên bọn họ.
Lệ Nam kéo cửa kính xe xuống rồi áp cái đầu cản trở tầm nhìn của Ngôn Hành Yến lên hõm vai mình, sau đó hắn nở nụ cười với cô Thi, “Cơ thể bác tài hơi khó chịu, ở đây còn ai khác biết lái xe không?”
“…!À, ngại quá, không còn ai có thể lái xe đâu…!Lưu sư phụ, cơ thể anh làm sao vậy, có nghiêm trọng không?” Cô Thi ân cần hỏi, khuôn mặt tài xế đỏ như máu, nói liên tục: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là đau bụng thôi, nghỉ một lát là tốt rồi.”
Cô Thi vốn cũng không thật sự quan tâm đến mấy tên râu ria, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Vậy không thể làm gì khác hơn là để tiểu thiếu gia chờ thêm một lúc, chờ Lưu sư phó đỡ rồi thì tiếp tục đi theo xe chúng tôi.

Chỉ là không biết thầy Lý như thế này là sao? Ngồi trong lòng bác sĩ Trương…!cũng bị ốm à?”
“Ừ…” Lệ Nam chân thành gật đầu, “Bị ốm…!Đầu óc có bệnh.”
Ngôn Hành Yến bóp mạnh eo Lệ Nam, “Cút đi!”

“Đau.”
“Đau chết đáng đời cậu.”
Cô Thi: “…” Cô ta đến để gây sự với hai tên gay này, không phải đến để xem hai người chim chuột.

Mấu chốt là Đại Thành ngồi ở hàng ghế sau còn ngây thơ cười ha ha, dù biết rõ không phải cười mình nhưng cô Thi vẫn bị chọc tức gần chết, giận chó đánh mèo: “Đại Thành, cười cái gì vậy, nói ra để chúng tôi cùng vui được không?”
“Anh ơi, anh ơi!” Tiểu thiếu gia nghe thấy giọng cô Thi vui vẻ vỗ tay như thể anh trai đích thân đến gặp cậu.

Đại Thành vốn đang vui vừa nghe tiểu thiếu gia hò reo khuôn mặt lại nhanh chóng ảm đạm, vì thật sự lâu lắm rồi đại thiếu gia không đến thăm tiểu thiếu gia.
“Tiểu thiếu gia chớ nóng vội, chờ đến nơi là có thể chơi cùng đại thiếu gia rồi.” Cô Thi cười híp mắt quay người lên xe rời đi.

Lệ Nam luôn cảm thấy những lời này có thâm ý khác, nhưng lúc này hắn nhìn người phụ nữ này như nhìn thấy ma quỷ, nhìn cái gì cũng thấy cô ta đang mưu mô.
Đúng lúc này bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí quen thuộc, âm thanh va chạm hỗn loạn từ nơi không xa nhanh chóng truyền đến.
Lại tới? Mí mắt Lệ Nam giật giật, hắn sợ con ngựa này chuyên chọn xe của tiểu thiếu gia để đâm, vội vàng hô lên với phía sau: “Mau nhảy khỏi xe!”
Sau đó hắn đưa tay về phía cửa xe lại phát hiện Ngôn Hành Yến sớm đã một cước đá tung cửa xe của họ.

Lệ Nam trầm mặc ôm lấy Ngôn Hành Yến nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Đại Thành vẻ mặt mờ mịt, gã không biết từ bao giờ một thư sinh yếu đuối như thầy Lý lại có vũ lực ngang cỡ cao thủ võ lâm.

Mặc dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng thấy bác sĩ Trương và thầy Lý cuống quýt như vậy thì chắc là chuyện rất nghiêm trọng.
Nghĩ như vậy Đại Thành kéo lấy bàn tay mập mạp của tiểu thiếu gia, thúc giục, “Mau, thiếu gia, nhanh xuống xe!”

Đáng tiếc tiểu thiếu gia tuy nghe lời thế nhưng hình thể thực sự quá khó để hoạt động, nhìn thấy con ngựa nâu đã hai lần húc nhóc béo thành nhóc béo chết bầm đã xuất hiện trước mắt Ngôn Hành Yến nhanh chân tiến lên chui vào cửa xe cùng Đại Thành một người nâng tay một người nhấc chân, hợp lực khiếng tiểu thiếu gia ra một góc.
Nếu cái xó này còn có thể bị đụng Lệ Nam thề hắn sẽ không cần âm đức gì nữa, lập tức đưa Ngôn Hành Yến ra khỏi giấc mơ, sau đó ngâm con Trạch quỷ vào trong formalin rồi đập nó.
Không đợi Ngôn Hành Yến lấy hơi, tiếng hét chói tai quen thuộc của phụ nữ lại vang lên kèm theo đó là tiếng ầm ầm khi xe ô tô bị đâm lật ngửa.

Trong lòng Lệ Nam nghĩ quả nhiên con ngựa này chỉ canh xe của tiểu thiếu gia để đụng, chỉ cần nhảy khỏi xe là thoát được.

Nhưng chờ hắn xoay người, cảnh tượng trước mắt chính là chiếc xe có rèm che của đại thiếu gia bị đâm ngã lăn quay, một bên thùng xe đã lõm xuống.
Lệ Nam: “…”
Ngôn Hành Yến: “…”
Ngôn Hành Yến: “Trạch quỷ sợ chúng ta trả thù nó à? Cho nên chết trước một bước cho chúng ta xem?…!Xe dừng chạy mà cũng không yên? Xe của nhóc béo dừng thì con ngựa sẽ đâm vào xe của đồ ngu kia? Vậy rốt cuộc muốn chúng ta làm thế nào hả?…!Đáng ghét, lại bị đưa đi đọc hướng dẫn…! Phiền chết đi được!”
“…” Lệ Nam đột nhiên hỏi: “Trạch quỷ thật sự là đại thiếu gia à? Tôi vẫn luôn nghĩ vấn đề này…!Cậu nghĩ xem, thân phận của cậu là thầy giáo của tiểu thiếu gia, còn tôi là bác sĩ của tiểu thiếu gia, trong toàn bộ giấc mơ này hình ảnh tích cực duy nhất chính là người hầu đi theo tiểu thiếu gia, những nhân vật này đều xoay quanh tiểu thiếu gia…!Tại sao ban đầu chúng ta lại cho rằng Trạch quỷ chính là đại thiếu gia?”
Ngôn Hành Yến suy tư một chút, nói: “Bởi vì dáng dấp Trạch quỷ giống đại thiếu gia…” Y chợt nhận ra cái gì, “Nếu nhóc béo kia gầy xuống…”
“Rất nhiều bệnh nhân trước khi chết sẽ trở nên cực gầy, nếu họ là anh em ruột rất có thể tướng mạo sẽ tương tự nhau.” Lệ Nam nhìn về phía đám người xung quanh, nhìn tiểu thiếu gia đang gào khóc và Đại Thành sợ đến choáng váng đang ôm lấy tiểu thiếu gia, “Nếu chúng ta đoán không sai, có thể lần này sẽ không bị đưa đi đọc hướng dẫn sử dụng?…!Vì với Trạch quỷ đại thiếu gia vốn cũng không quan trọng.”
“Đừng khóc đừng khóc, ngoan, đừng nhìn.” Đại Thành rõ ràng cũng rất sợ nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là vỗ về tiểu thiếu gia.

Nhóc béo khóc nước mắt chảy giàn giụa làm bẩn quần áo mới của Đại Thành, nhưng người hầu thiện lương lại không hề lộ ra bất mãn.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến yên lặng đứng dựa vào tường, đến tận khi đội phòng cháy chữa cháy, xe cứu thương tới, cảnh sát xuất hiện sơ tán quần chúng bọn họ vẫn không tiến lên trước.
Điều này không thể nghi ngờ đã chứng thực suy đoán của họ.
Ngôn Hành Yến nghiến răng nghiến lợi: “Thế ra những chuyện lúc trước chúng ta làm đều là không công hết à? Kế hoạch hơn nửa là làm sao cứu đại thiếu gia, làm thế nào vạch trần bộ mặt thật của con đàn bà ghê tởm kia trước mặt anh ta…!Cả việc ban đầu tôi giết hết tất cả mọi người có gì không đúng, có gì khác kết quả hiện tại đâu?”
“Đừng hỏi tôi.” Lệ Nam nhún nhún vai, “Sao cậu lại muốn đoán một con quỷ nghĩ gì chứ?”
“…” Ngôn Hành Yến dùng yên lặng để trả lời, thậm chí y còn cảm thấy một thiên sư chính thống như mình còn không nghĩ thông suốt bằng Lệ Nam chân chân ướt chân ráo.
Lệ Nam tự nhận mình tốt xấu gì cũng là một “bác sĩ”, có nên tham gia công tác cứu viện hay không, nhưng từ sau khi dập được lửa quỷ mộng tiến vào hình nhức tua nhanh như phim, hai người dùng ánh mắt của thượng đến nhìn những hình ảnh vô cùng hỗn loạn.
Lúc thì là nhóc béo không chết, lúc thì nhóc béo chết rồi, lúc thì nhóc béo biến thành một người gầy, cũng có rất nhiều cách chết, ở trên giường bệnh, ở trong tai nạn xe, họ thấy tang lễ của đại thiếu gia, cũng thấy vẻ mặt đắc ý của cả nhà cô Thi.
Nhưng trong đó Lệ Nam để ý nhất một màn là nhóc béo bị thương nặng trong tai nạn xe cộ, vì vậy cô Thi lấy cớ Đại Thành chăm sóc không tốt cho tiểu thiếu gia để đuổi việc.

Trước khi đi gã tới phòng bệnh thăm tiểu thiếu gia, trong lúc vô tình thấy cô Thi thừa lúc y tá không chú ý tháo mặt nạ dưỡng khí của nhóc béo.

Lệ Nam thích Đại Thành thiện lương giản dị, chỉ có lúc này hắn thấy ghét cái tên ngốc đó.

Đại Thành thế mà lại trực tiếp bước ra chất vấn cô Thi tại sao có thể làm như vậy.
Trong khung hình Đại Thành không hề phòng bị quay lưng về phía cô Thi đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho tiểu thiếu gia, nhưng ở phía sau gã mà một mụ đàn bà sát ý nổi lên bốn phía.
Có lẽ đây chính là kết thúc chân thật của toàn bộ câu chuyện, tai nạn xe cộ thật sự xảy ra, tiểu thiếu gia cũng vì vậy mà mất mạng, Đại Thành cũng bị liên lụy bỏ mình, còn kết cục của những người khác Lệ Nam không thể nào biết được vì trong quỷ mộng bọn họ chỉ là những nhân vật không liên quan.
“Cho nên người đang chờ đợi gì đây?” Lệ Nam tự tay sờ vào túi quần mình, cảnh phim đã kết thúc, hiệu lực của giấc mơ cũng dần giảm bớt.

Hắn chạm vào cây bút của mình, trong thân bút có một tờ giấy nằm yên lặng.
Lệ Nam vốn cho rằng đây là một người anh trai không xứng đáng đang chờ đợi em trai bị mình phụ lòng, hắn có thể viết em trai thiện lương như vậy sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng từ đầu đến cuối, đến tận khi tên anh trai ngu xuẩn dễ tin người trả giá thật lớn cũng không hề nhìn thẳng vào người em trai từ đầu đã vô tội.

Khi đó Lệ Nam đang suy nghĩ nếu như Trạch quỷ là em trai, một mực chờ đợi là người anh trai đã hạ lời hứa sẽ chăm sóc mình thật tốt, hay là đang chờ một lời xin lỗi, vậy hắn nên nói gì đây?
Nhưng may sao, dù chỉ số IQ của em trai không cao nhưng vẫn biết ai đối xử tốt với mình, và có một người như thế thật sự tồn tại.
Sau khi cảnh phim chấm dứt Lệ Nam phát hiện mình đang ngồi bên cạnh một cái giường bệnh, trong tay cầm ống nghe, nhóc béo đưa cánh tay để đo huyết áp, nhưng hiển nhiên Lệ Nam sẽ không biết đo huyết áp.
Hắn ngẩng đầu thấy Đại Thành đứng một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, còn Ngôn Hành Yến ngồi cạnh bàn cách đó không xa trong tay cầm bút đỏ, trên bàn bày vài quyển bài tập, nhưng cũng đang làm ra vẻ thôi, Ngôn Hành Yến sẽ không chấm bài.
Hai người không nói gì nhau, đều cảm thấy trước khi chết Trạch quỷ còn phải hại hai người một phát nữa.
“Anh ơi!” Tiểu thiếu gia chẳng biết tại sao lại gọi, cánh tay tráng kiện khua khoắng lung tung, Đại Thành giữ vai tiểu thiếu gia, thở dài một tiếng, “Thiếu gia số khổ của tôi…”
Lệ Nam bỗng nhiên hiểu, hắn tháo xuống ống nghe đang đeo trên tai, nói: “Cậu ấy đang gọi cậu.”
Đại Thành sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lệ Nam.

Lệ Nam nhắc lại lần nữa: “Cậu ấy gọi cậu là anh, có lẽ khi còn sống cậu ấy thật sự gọi đại thiếu gia, dù sao cậu ấy cũng không hiểu gì, thế nhưng sau khi chết, trăm năm trôi qua trong chờ đợi, cậu ấy rất muốn được gọi cậu như vậy một lần.”
“Anh ơi.” “Anh ơi.”
Bên tai vang lên hai tiếng gọi, một tiếng ngây thơ, mộ tiếng xa xôi kỳ ảo.
Bóng dáng Đại Thành bỗng trở nên mơ hồ, khung cảnh trước mắt cũng biến mất, Lệ Nam nằm trên sàn nhà ẩm mốc nghe bóng đen trong góc nhà không ngừng gọi dồn dập: “Anh ơi, anh ơi! Anh ơi…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.