Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 37


Bạn đang đọc Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến – Chương 37


Chưa đầy năm phút Triệu Tích bị trói trên ghế đã khóc lóc thề thốt cái gì cũng sẽ nói, ngàn vạn lần chớ đánh lên mặt gã.
Điều này từ một trình độ nào đó đã khiến Lệ Nam vững tin khuôn mặt chân thật của đầu bếp Triệu chắc là cũng không tệ lắm.

Ngôn Hành Yến từ trong tủ chui ra đứng một bên chỉnh lại kiểu tóc nghe vậy không nhịn được lườm nguýt gã một cái, “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trước tiên hãy nói cho bọn tôi biết lão gia và phu nhân của tòa nhà này ở đâu?”
“…” Triệu Tích vô cùng khiếp sợ nửa há miệng, hiển nhiên rất không hiểu tại sao y lại đưa ra vấn đề này, rất kaau sau gã lẩm bẩm: “Hai người không biết chuyện này…!Hai người rốt cuộc là ai?”
“Là bác sĩ Trương anh vẫn thích mà.” Ngôn Hành Yến có ý bóp giọng để nghe ác hơn, còn ra vẻ ti tiện bỉ ổi.

Lệ Nam tựa lưng vào ghế ngồi, dùng mũi giày đá nhẹ lên bắp chân Ngôn Hành Yến ý bảo y mau tránh ra, đừng có đứng giữa làm vật cản.

Trong chớp mắt khi đối diện với vẻ mặt hoảng loạn của Triệu Tích, Lệ Nam nhanh chóng trở mặt ra vẻ thâm tình như thể trong lòng có nỗi khổ tâm và không tình nguyện, “A Tích, chỉ cần em nói thật với anh, anh hứa sẽ không làm em bị thương.”
Không biết Triệu Tích thật có dễ lừa như vậy không nhưng ít ra trong mộng của Trạch quỷ thì đầu bếp Triệu vừa dễ thương vừa ngốc bạch ngọt, trước Trương Diệc Minh chính là một bộ não với chỉ số IQ tụt về không vì yêu đương mù quáng.
Hoặc có lẽ vị này chính là một NPC có tác dụng cung cấp thông tin, chỉ cần túy ý nói vài câu là đã bằng lòng nói ra tất cả.
Từ trong miệng Triệu Tích, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đã biết được cha mẹ đại thiếu gia là những thương nhân rất thành công ở hải ngoại, nhưng tiếc là trong một lần về nước tàu của họ gặp phải tai nạn trên biển, hai người đều chết trong ngập trời sóng biển hỉ nộ vô thường.
Người đàn bà ăn mặc đẹp đẽ là bảo mẫu chăm sóc cho đại thiếu gia từ nhỏ, tình cảm của đại thiếu gia với bà ta rất sâu đậm, vô cùng tin tưởng ỷ lại bà ta.

Sau này bà ta kết hôn với con trai của tài xế trong nhà sinh ra một cô con gái, cũng chính là cô Thi – thanh mai trúc mã của đại thiếu gia, sớm chiều ở chung nên hai người đã nảy sinh tình cảm.


Hai người sớm đã định ra hôn ước nhưng vì cái chết của lão gia và phu nhân nên hôn lễ bị hoãn lại đẩy xuống cuối tháng sau.
Còn tiểu thiếu gia từ nhỏ thân thể đã yếu, sau này vì uống thuốc quá nhiều nên cơ thể và trí tuệ đều bị ảnh hưởng trở nên vô cùng béo, trí tuệ cũng thiếu hụt.

Lão gia và phu nhân đối xử bình đẳng với hai vị thiếu gia nhưng đại thiếu gia lại không muốn phải chăm sóc cho người em trai vừa tàn vừa phế của mình.
Đầu bếp Triệu nói gã từng nghe đại thiếu gia nói với cô Thi rằng nếu có một người em gái như cô ta thì tốt rồi.

Đương nhiên cô Thi trả lời lại, nếu là em gái thì làm sao có thể gả cho anh được.
Sau khi lão gia và phu nhân chết một năm đại thiếu gia cũng vì không cẩn thận bị ngã xuống nước nên cơ thể ngày càng yếu kém, cô Thi nghi ngờ là do có quỷ quấy phá nên mời cho đại thiếu gia một thầy trừ tà.
Mặc dù đại thiếu gia không tin vào mấy chuyện ma quỷ nhưng vì yêu say đắm và cưng chiều cô Thi nên đã cho phép đạo sĩ dán rất nhiều bùa trong nhà, cũng vì để cô Thi vui nên đã mua rất nhiều pháp khí được quảng cáo rằng đã được làm phép…
“Thú vị…” Nghe xong lời Triệu Tích, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến nhìn nhau cười, người sau tán thành gật đầu, “Quả thật thú vị, hai vợ chồng lão gia cả đời cực khổ ở bên ngoài bạt mạng kiếm tiến, một năm không về nhà nổi hai lần, vất vả mua được căn biệt thự sang trọng lại để cho cả nhà bảo mẫu ở.”
Lệ Nam nói tiếp: “Sinh con trai cũng biếu không cho người ta, thế nhưng một nhà kia còn chưa thấy đủ, còn muốn nhiều hơn, muốn tiểu thiếu gia mau chết sớm để trắng trợn cướp lấy gia sản.”
“Đúng vậy, chỉ cần kết hôn thì tất cả đều là tài sản chung của vợ chồng, đến nữa lại thêm ông chồng chết ngoài ý muốn thì bảo mẫu chẳng mấy chốc mà thành phú bà…!Quá sung sướng, tôi cũng muốn sướng như vậy.”
“Cậu còn cái gì mà không sướng? Có xe có nhà, mới vị thành niên đã cưới vợ, con trai cũng đã có rồi, mặc dù là do tôi nhặt trên đường nhưng cũng là bên ngoài màu trắng, nhiều lông.”
“Ha ha ha…” Ngôn Hành Yến sung sướng cười rộ lên, không coi ai ra gì thoải mái nói chuyện về Phong Ly với Lệ Nam.

Triệu Tích trố mắt nhìn hai người nói chuyện phiếm, vừa ăn ý lại vừa quen thuộc, quan hệ thân thiết không phải ngày một ngày hai có thể đạt tới.


Đố kị bỗng nhiên xông lên viền mắt khiến gã không kìm được mà rơi lệ.
Mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ thấy mà thương, Lệ Nam nhìn qua lớp filter thoáng chốc mềm lòng đến rối tinh rối mù thiếu chút nữa đã vi phạm sai lầm trong nguyên tắc, hắn nhanh chóng giơ tay lên che mắt vùi mặt vào sau lưng Ngôn Hành Yến.
Chứng kiến động tác của hắn Triệu Tích càng khóc to hơn, vừa khóc vừa mắng: “Trương Diệc Minh, anh đúng là không phải con người mà…!Nếu đã sớm có người trong lòng thì hà cớ gì lại trêu chọc tôi!”
“…” Lệ Nam suy nghĩ một chút, thay “Trương Diệc Minh” nói lời xin lỗi với Triệu Tích: “Xin lỗi.”
Xét về Trương Diệc Minh, cô Thi tính cách bướng bỉnh mà nói thì Triệu Tích đã làm cho hắn áy náy.

Ngôn Hành Yến nghe Lệ Nam vì người khác mà phải xin lỗi thì trong lòng khó chịu nhưng y vẫn nhịn được, ngồi bên cạnh việc gì không liên quan đến mình thì bỏ qua, giữ vững thái độ của người ngoài với những chuyện trước mắt.
Triệu Tích không nghĩ tới Trương Diệc Minh sẽ thành khẩn xin lỗi dứt khoát như vậy, gã hơi sửng sốt rồi cắn răng nói: “Đừng hi vọng tôi sẽ tha thứ cho anh, còn cả mày nữa, Lý Huy Ân, mày đừng có mà đắc ý, mày cho rằng anh ta là kẻ sẽ chỉ chuyên tình với một người duy nhất thôi à?” Triệu Tích dùng cằm chỉ về phía Trương Diệc Minh, “Anh ta có một chân với con đàn bà của đại thiếu gia, làm như tao không biết ấy…!Tao cho rằng trên đời này chỉ có mình tao là kẻ đui mù, không ngờ rằng vẫn còn một thằng nữa…!cũng không lỗ ha ha ha…”
“Hừ.” Ngôn Hành Yến khinh thường mở mắt ra, “Hiện tại bác sĩ Trương yêu tao đến chết đi sống lại, hắn đã quyết định sẽ phân rõ giới hạn với con đàn bà độc ác kia rồi.”
“Thật vậy hả Diệc Minh?” Triệu Tích cười nói: “Ngay cả khi trong tay chúng có ảnh giường chiếu anh quấy rối tình dục bệnh nhân ngay trong phòng khám?”
Lệ Nam: “…”
Ngôn Hành Yến bị tin tức to lớn này thồn cho ngẩn người, lập tức nhịn không được vỗ tay trào phúng: “Giỏi lắm Trương Diệc Minh, đi du học về cậu đã trở thành một nhân tài hiếm có khó tìm trong giới y học…!Nhưng cả nhà bảo mẫu cũng giỏi lắm, dùng ảnh chụp bức ép, con gái thì tùy thời dỗ dành khiến cậu nhất định phải lên thuyền giặc của họ.”
“Vì tôi là con cờ rất quan trọng, thủ đoạn chính của họ là hạ độc, bác sĩ lại là nghề nghiệp tốt nhất để tiếp xúc với những chuyện như thế này.” Lệ Nam cụp mắt, nói: “Trương Diệc Minh đúng là một tên cặn bã, mặc kệ cuối cùng hắn gặp phải kết cục gì cũng là tự làm tự chịu.”
“Đúng, đồ cặn bã.” Ngôn Hành Yến nhân cơ hội mắng chửi Lệ Nam không chút ngượng mồm.
Triệu Tích càng nghe hai người nói chuyện càng thấy khó hiểu, nhưng cảm giác đúng là Trương Diệc Minh như biến thành một người khác…!Dường như càng thêm hấp dẫn hơn so với trước đây.


Lý Huy Ân cũng thay đổi khiến gã đoán không ra.
“Được rồi, cậu định xử lý gã thế nào?” Ngôn Hành Yến chỉ chỉ Triệu Tích đã bị bọn họ lợi dụng xong, “Không thì cứ trói ở đây?”
Lệ Nam chỉ cần không nhìn mặt Triệu Tích là có thể từ đầu tới cuối duy trì vẻ lạnh lùng vô tình, “Được, cho chút thức ăn và nước, không chết là được.”
Triệu Tích: “…” Gã vừa định mở miệng xin tha đã bị Ngôn Hành Yến tùy tiện tìm thứ gì đó nhét vào trong miệng, chỉ có thể tủi thân giương mắt nhìn.
“Trời sáng rồi, xem ra Trạch quỷ đang khẩn cấp chờ chúng ta đến biệt thự.” Ngôn Hành Yến nhanh chóng gấp xong hạc giấy rồi tìm một cái lọ thủy tinh lớn trong tủ thuốc, y đổ hết đồ bên trong ra sau đó bỏ hạc giấy vào.
Y vừa đến biệt thự đã định đi thẳng vào phòng của đại thiếu gia nhưng giữa đường lại bị Đại Thành gương mặt ấp úng muốn nói lại thôi ngăn lại.
“Làm sao vậy?” Ngôn Hành Yến nhíu lông mày, hung thần ác sát, Lệ Nam nhanh tay khẽ bóp vai y để y thu lại cái tính xấu của thầy Lý, “Có chuyện gì vậy Đại Thành?”
“Là…! Ngày hôm qua bệnh tình của tiểu thiếu gia khá nghiêm trọng, bài tập cũng chưa làm, sợ bị ngài đánh vào lòng bàn tay nên khóc sáng giờ.

Thầy Lý này…!Hôm nay thầy đừng đánh tiểu thiếu gia được không? Muốn đánh thì cứ đánh tôi đi!”
Quả nhiên có dùng hình phạt về thể xác, Lệ Nam liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến, nếu chỉ là đánh lòng bàn tay thì đã tốt, là cách phạt thông thường vẫn hay gặp.
“Được.” Ngôn Hành Yến rất sảng khoái đồng ý, trong quan niệm của người hiện đại sẽ không tồn tại khái niệm về hình phạt trên thể xác nhưng với Đại Thành đây lại là việc ngoài ý muốn, gã sung sướng mở to mắt được một tấc lại muốn tiến một thước dò hỏi: “…!Dạo này bệnh của tiểu thiếu gia không ổn định, cơm trưa cũng ăn muộn nên cơ thể không khỏe, nếu bài tập hôm nay không làm xong ngài để cậu ấy ăn cơm xong rồi học tiếp được không? Xin ngài ngàn vạn lần đừng nói cho cô Thi biết, tôi hứa sẽ giám sát cậu ấy làm hết toàn bộ bài tập.”
“Đúng là thầy đồ cổ hủ…” Ngôn Hành Yến nhỏ giọng lẩm bẩm.

Có lẽ Lý Huy Ân sẽ không để ý mấy việc khiển trách nhỏ nhặt như đánh lòng bàn tay hay ăn cơm muộn, thế nhưng phân tích từ tình huống cụ thể thì nào có ai lại nghiêm khắc với một người ốm yếu tâm trí không hoàn hảo như vậy.
Nếu như Ngôn Hành Yến có một người em trai như vậy, có thể để nó lớn lên vui vẻ y đã thấy rất đủ rồi, cần gì phải học giỏi?
“Được.” Lệ Nam thay Ngôn Hành Yến, hơn nữa cũng nói tròn vành rõ chữ: “Chúng tôi sẽ không nói cho cô Thi đâu.


Thế này đi, trước cậu cứ đi giúp tiểu thiếu gia hoàn thành bài tập hôm qua đã, tôi và thầy Lý đi gặp đại thiếu gia có chút việc.”
“Cảm ơn bác sĩ Trương! Cảm ơn thầy Lý! Đại thiếu gia và cô Thi đang ở hồ nước sau nhà câu cá ạ.”
Chờ Đại Thành vừa lòng rời đi, Lệ Nam cười nói: “Cậu nghĩ chỉ một gia sư mà có quyền lực lớn vậy sao? Có thể không cho thiếu gia ăn cơm? Còn không phải người lớn trong nhà bày mưu đặt kế à? Cả nhà cô Thi kia chỉ ước gì tiểu thiếu gia chịu khổ, chết quách đi chơ bớt việc.”
“Sao tôi lại không biết.” Ngôn Hành Yến thở dài, “Sao không để tôi cầm dao giết hết đi cho xong chuyện? Không lẽ con Trạch quỷ ở lì trăm năm chỉ để chờ đợi một giấc mơ huyễn tưởng?”
Chờ đến hậu viện Lệ Nam chợt phát hiện rất nhiều hạ nhân đều vây ở bên cạnh, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ thì thầm không biết đang nhìn cái gì.

Hắn vaf Ngôn Hành Yến đến gần chút mới nhìn thấy bên hồ nước có người đạo sĩ xiêm áo, bàn thờ, ddang giơ thanh kiếm gỗ ư ử lần tràng hạt.
Lần tràng hạt là tình hình trong mắt Lệ Nam, còn trong mắt Ngôn Hành Yến cũng chỉ là uốn uốn éo éo, “Lệ Nam, không phải Triệu Tích nói đạo sĩ một tháng tới một lần à? Đây là lần thứ hai của tháng này đúng không?”
“…!Chắc vì tôi không tiêm cho tiểu thiếu gia nên họ cảm thấy bác sĩ Trương đã mất khống chế, muốn đẩy nhanh tiến độ tránh đêm dài nhiều mộng.”
“…!Đạo sĩ kia bố trí mấy cái gương bát quái thành sát trận.” Ngôn Hành Yến khẽ giải thích: “Đợi lát nữa nhất định gã sẽ lấy ít tóc của đại thiếu gia rồi đốt trên mặt kính, trận thành, đại thiếu gia nhất định không qua nổi mấy ngày nữa.”
Quả nhiên Ngôn Hành Yến mới vừa nói xong đạo sĩ mặc áo vàng liền giơ đi đến trước mặt hai người ngồi trong trong đình viện, thỉnh cầu một nhúm tóc.
Ánh mắt Lệ Nam chuyển động theo đạo sĩ, sau đó hắn thấy một con mèo trắng trong lòng cô Thi đang đứng bên cạnh đại thiếu gia.
Vẻ mặt con mèo trắng rất lạ, nếu phải hình dung thì là rất nhân tính hóa, khuôn mặt như đang bị đè nén, hơn nữa ánh sáng mặt trời chiếu xuống bộ lông của nó làm hiện lên ánh sáng xanh mơ hồ, Lệ Nam ngầm hiểu rồi lấy cùi chỏ thọc một cái vào hông Ngôn Hành Yến: “Phong Ly.”
“Hả?”
“Con mèo cô Thi đang ôm.”
Ngôn Hành Yến lập tức nhìn sang, có lẽ động tác quay đầu của y biên độ quá lớn nên đã hấp dẫn lực chú ý của Phong Ly, con mèo trắng nhỏ bỗng đối diện với ánh mắt của Ngôn Hành Yến, nó đảo mắt rồi nhìn thấy Lệ Nam đứng bên cạnh.
Phong Ly nhất thời lệ nóng doanh tròng, há to miệng gào lên…
“Meo meo!!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.