Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 15


Bạn đang đọc Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến – Chương 15


“Chuyển kiếp của tiểu thiếp đâu?”
“Sau khi chết linh hồn của mẹ không chịu tiến vào luân hồi, ngày ngày ở bên cạnh cha, trong một lần ông ấy suýt bị kẻ thù chính trị hãm hại đã chọn hồn phi phách tán để đổi lấy một mạng cho Thám hoa lang.”
“Haiz…!Nếu không có đích nữ nhà họ Trần thì đây cũng là một nhà ba người hạnh phúc, nhưng chuyện xưa của cậu tính chân thực có cao không? Sao Phán Quan có thể đồng ý cho lệ quỷ báo thù dưới tình huống như vậy? Tiểu thiếp kia thật sự vô tội?…! Còn nữa, có phải là lúc bốn tuổi đó cậu cố ý đẩy ngã đích nữ nhà họ Trần không?” Li Nan không dám đánh giá thấp tâm trí của những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt trong thời cổ đại.
Ngôn Hành Yến lắc đầu, “Ai mà biết được chứ, đây là Ngôn quỷ sư nói cho tôi biết còn ông ấy lại nghe được từ miệng Ngôn Duệ.

Từ lúc Ngôn Duệ bắt đầu kể lại chuyện xưa của mình giấu diếm bao nhiêu ai mà biết được?”
“Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề…” Lệ Nam uống một ngụm nước, “Kiếp trước của cậu nhận nuôi Ngôn quỷ sư, vậy không phải ông ấy nên gọi cậu là “cha nuôi” à?”
Ngôn Hành Yến: “…”
Y tức giận lườm Lệ Nam một cái, “Nghĩ sướng vãi nhỉ…!Nhưng cậu phải nhớ kỹ, kiếp trước và kiếp này không phải là một người nên dù Ngôn Duệ bị người khác xui khiến hay vì lòng dạ hẹp hòi cố ý hại chết đứa trẻ trong bụng đích nữ nhà họ Trần, kể cả nợ cha con trả cũng không liên quan gì đến tôi.”
“…! Ừ, đã biết.” Lệ Nam trịnh trọng gật đầu trước vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Hành Yến, “Nàng kia làm mắt cậu bị thương, cướp đi một phách của cậu, có phải vì đã báo được thù nên hồn về cát bụi không?”
“Không rõ ràng lắm, sau lần đó nàng ta chưa từng xuất hiện.” Ngôn Hành Yến sờ lên quỷ nhãn giành được từ đích nữ Trần thị, “Nhưng tôi cảm nhận được nàng ta chưa chết, vẫn đang tích lũy lực lượng chờ ngày phản kích.”
Lệ Nam lại hỏi vài vấn đề, ví dụ như nhân gian và âm phủ mang hình dạng gì trong quỷ nhãn, Ngôn Hành Yến giải thích đến mức miệng khô lưỡi khô, ngay lúc y đang muốn qua loa để Lệ Nam tự đi hóng gió cửa phòng của hai người bỗng nhiên bật mở, Ngôn quỷ sư thận trọng xuất hiện ngoài cửa.
Có vẻ như ngài sợ làm tiểu bối sợ nên đã biến về dáng vẻ của mình lúc đang còn sống, trên người mặc bộ áo dài đặc trưng của người đọc sách, thân hình thon dài trông vô cùng oai phong, chỉ tiếc vẻ mặt cứng ngắc mà đôi mắt cũng không có ánh sáng thiếu đi chút hơi thở của người sống.
“Hôn lễ đã xong, các ngươi cũng không động phòng, cứ ở đây mãi cũng chán, không ngại thì ra ngoài đi dạo.” Quỷ sư nhẹ nhàng khoát tay, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một cái hộp đen nhỏ, “Ta không có thứ gì tốt để tặng, trong hộp này có vài món đồ chơi nhỏ, các ngươi xem thích thì cầm đi đi.”
Ngôn quỷ sư đặt cái hộp lên bàn, lại rút một sợi dây đỏ ra từ trong ống tay áo, “Dây này được bện từ tóc của Chung Quỳ đại nhân, có thể làm cho ác quỷ kinh sợ khiến chúng không dám tới gần, Nam, ngươi đeo lên cổ tay phải, không được rời khỏi người.”
Quỷ sư nói năng nho nhã trưởng giả, Lệ Nam nghe vào rất không được tự nhiên nhưng hắn biết quỷ sư cũng là vì tốt cho mình nên vội vàng đứng lên nói lời cảm tạ, bên kia Ngôn Hành Yến bởi vì có quan hệ thân thiết hơn với quỷ sư nên to gan muốn chết, được tiện nghi còn dám khoe mã, “Khó được ngày quỷ sư đại nhân hào phóng như hôm nay, nếu tôi nói thích hết thì có được mang cả cái hộp này đi không?…!Còn cái kiểu nói nửa nạc nửa mỡ của ngài nghe lạ quá, chừng nào ngài mới học được tiếng phổ thông thời hiện đại đây?”
“…” Quỷ sư mặt không thay đổi sắc quay đầu sang, “Còn tuổi nhỏ như vậy mà đã lòng tham không đáy, vậy ngươi chỉ có thể chọn một trong số đó.”
Ngôn Hành Yến: “…!Bây giờ tôi xin lỗi còn kịp không?”
Ngôn quỷ sư mở miệng dường như còn muốn nói gì nhưng động tác lại bỗng nhiên dừng lại sau đó bước nhanh ra ngoài cửa.

Lệ Nam tò mò thăm dò nhìn theo chỉ thấy quỷ sư hơi cúi đầu như đang ở nín thở lắng nghe cái gì đó.

Chỉ chốc lát sau ngài chậm rãi nghiêng người sang, hai mắt rời rạc nhìn chằm chằm vào Lệ Nam.
“Sao vậy ạ?” Trực giác của Lệ Nam cho biết có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, quả nhiên, Ngôn quỷ sư vẫy vẫy tay nói: “Giếng thiên sư gọi ngươi.”
“Giếng thiên sư?”

“Giếng thiên sư chủ động có phản ứng với cậu?” So với vẻ mặt mông lung của Lệ Nam thì Ngôn Hành Yến kích động trong nháy mắt, y lấy ra sáo trúc bên hông, “Những thiên sư có âm dương thể đều có tư cách đi vào trong giếng lấy pháp khí bản mạng của mình, giống như cây sáo kiếm này chính là pháp khí bản mạng của tôi, nó có khả năng trảm linh vô cùng hiếm thấy.

Giếng thiên sư gọi cậu tức là có pháp khí phù hợp với cậu không đợi kịp muốn nhận chủ nhân.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả! Mau đến giếng thiên sư với quỷ sư đi!”
“…” Lệ Nam bị Ngôn Hành Yến không nhịn được dùng sức đẩy ra ngoài, hắn hỏi: “Giếng thiên sư ở trong Địa Phủ à? Không phải cậu nói có rất ít người có thể xuống Địa Phủ sao?”
“À, ở trên kia làm trận pháp thông thẳng tới giếng thiên sư là được rồi, trí khôn của cậu để dành giải bài tập toán lý hóa hết rồi có phải không?”
“…!”
Lệ Nam còn chưa nghĩ ra phải phản bác thế nào thì bả vai bỗng nhiên bị người tóm lấy.

Ngôn quỷ sư mỗi tay túm một anh bạn trẻ, miệng lẩm bẩm, trong nháy mắt khung cảnh xung quanh ba người đã thay đổi.

Dưới chân là thảm cỏ khô úa vàng, cây kho hình thù kì dị xếp san sát nhau ở hai bên đường, bốn phía mờ sương, các loại thực vật lượn quanh như bóng ma đung đưa trong gió.
Vừa đáp xuống Ngôn Hành Yến đã chóng mặt đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái kiểu dịch chuyển tức thời này có làm bao nhiêu lần tôi cũng không quen nổi.” Lệ Nam nghe nói như vậy mới biết vừa rồi mình được trải nghiệm cái gì, trong dạ dày của hắn cũng lộn tùng phèo, hoa mắt chóng mặt ngồi xổm trên mặt đất.
“Nam, tới nơi này.” Ngón tay Ngôn quỷ sư chỉ vào miệng giếng bằng đá bên chân mình.

Lệ Nam choáng váng đi tới, đây là một cái giếng bỏ hoang, dây buộc thùng nước đứt thành hai đoạn vứt một bên, cái thùng gỗ cũng hư thối không chịu nổi.

Hắn nửa quỳ đến bên cạnh giếng thăm dò nhìn xuống bên dưới đen thui, cái gì cũng không nhận ra được.
Lệ Nam kỳ quái hỏi: “Tôi phải làm thế nào?”
Lời còn chưa dứt hắn bỗng nhiên bị người ta đá một cái ở sau lưng, chưa kịp chuẩn bị đã rơi thẳng xuống giếng.
Quỷ sư: “…”
Quỷ sư vừa định giải thích chỉ cần thọc tay vào là được: “Hành Yến, không phải ngươi muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?” Ngôn Hành Yến ôi chao một tiếng, “Không phải như thế sao? Khi tôi còn bé cũng bị cô út đạp xuống giếng như vậy.”
Quỷ sư: “…”
Ngôn Hành Yến: “…”
Dưới giếng thiên sư có một cái động khác, Lệ Nam bị tên ngốc kia đá lén còn chưa kịp kêu lên sợ hãi đã được một luồng khí dịu dàng đỡ lấy, sau đó đáp đất nhẹ nhàng.

Trong giếng không ánh sáng nhưng hắn vẫn có thể thấy bốn phía xung quanh một cách rõ ràng, nơi đây giống như một tòa tàng thư quán thông thường ở trong lòng đất, bên trong là những tủ gỗ màu sắc nguyên bản cao mấy thước, khác ở chỗ trong hộc tủ không chứa sách mà là các loại đồ vật hình thù kì lạ.
Mỗi bảo vật đều đang yên lặng nằm ở vị trí thuộc về mình, trực giác cho Lệ Nam biết những thứ trước mặt đều không thuộc về mình nên hắn cũng không tò mò đụng chạm.
Giác quan thứ sáu mơ hồ đã chỉ dẫn hắn, thúc giục hắn chậm rãi đi về phía trước.
Rõ ràng chỉ là một cái giếng sâu chật hẹp nhưng bên trong lại rộng rãi đến ngạc nhiên, Lệ Nam đi hồi lâu cũng không thấy phần cuối, mọi thứ xung quanh giống nhau đến ngỡ ngàng khiến hắn thấy mình có ảo giác như đang lặp đi lặp lại nhưng trong lòng hắn mơ hồ lại có dự cảm sắp tới nơi.

Hắn khẽ cắn môi bước đi nhanh hơn, bỗng nhiên Lệ Nam thấy hoa mắt, lúc tỉnh táo lại hắn đã đứng trước mặt Ngôn Hành Yến và qury sư, trong tay còn đang nắm chặt một chiếc bút lông đen nhánh từ đầu đến cuối.
Công dụng của bút lông chợt hiện lên trong đầu hắn — có thể giao lưu với quỷ, nhưng hai bên đều chỉ có thể nói một câu.
Cũng giống với cái gương lúc trước của anh họ Ngôn Hành Thiện, là một pháp khí có công dụng câu thông.

Lệ Nam nói công dụng của bút lông cho Ngôn Hành Yến và quỷ sư, sau đó cau mày nói: “Nhưng tôi không biết viết chữ bằng bút lông, chẳng lẽ còn phải mang mực nước và nghiên mực theo người?”
Hắn mới vừa phàn nàn xong bút lông bỗng nhiên lấp lóe sau đó chậm rãi biến thành một cây bút bi mực đen, cán bút trơn bóng vừa tay.

Lệ Nam vẽ mấy nét lên mu bàn tay thì thấy nó là một cây bút bi mực đen ngòi 0.5 tiêu chuẩn.
“Tốt quá, tôi thích.” Lệ Nam lưu loát xoay bút giữa những ngón tay, trong bút có linh, cảm nhận được chủ nhân thỏa mãn nên nó cũng tung tăng trực chiến.
Ngôn Hành Yến thấy Lệ Nam không để bụng chuyện mình đá hắn thì nhanh chóng lảng sang chuyện khác để Lệ Nam quên luôn, “Đi thôi, đồ đạc cũng tới tay, nhanh tranh thủ còn được ở lại Địa Phủ mấy tiếng nữa anh đây dắt cậu đi dạo cầu Dại Hà.”
Bọn họ uyển chuyển từ chối ý tốt muốn dùng thuật dịch chuyển tức thời để tiễn mình của Ngôn quỷ sư, Ngôn Hành Yến dùng tiếng còi hiệu để gọi con ngựa cao lớn họ đã cưỡi lúc đón dâu vào sáng sớm, y để Lệ Nam ngồi phía sau mình, cả đoạn đường được vạn quỷ chú ý, sau một hồi chạy như điên cuối cùng cũng đến cầu Nại Hà.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cả đống quỷ, mọi lứa tuổi, các loại tử trạng gì cần có đều có.

Cầu Nại Hà là một cây cầu đá, những viên đá dưới chân được sắp xếp lộn xộn không có quy luật chỉnh tề lồi lõm nhấp nhô.

Trên bậc thềm xanh bay đầy quỷ hồn, sương khói lượn lờ, con sông dưới cầu sóng lớn cuồn cuộn từ xa đã ngửi được mùi tanh hôi, nhưng ngoại trừ Lệ Nam là người sống thì những quỷ hồn khác không cảm nhận được mùi thối, mặc dù mấy ngày trước đám quỷ si tình đã bị dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn liên tiếp không ngừng có thêm quỷ mới phải đợi người yêu cùng nhau đầu thai bồi hồi ở đầu cầu nhìn về nơi xa, si ngốc chờ đợi.
Tuấn mã hoàn thành nhiệm vụ lập tức hóa thành một làn khói rồi biến mất, tiết kiệm công sức dắt ngựa của Ngôn Hành Yến, không nên dùng quá nhiều.

Y vẫy vẫy bàn tay bị dây cương hắn đỏ rồi đi lên trước, nghe Lệ Nam đưa lưng về phía mình nói: “Tương truyền dưới cầu Nại Hà là sông Vong Xuyên, phía trước sông là đường Hoàng Tuyền, sau sông có cái đài đất gọi là Vọng Hương Đài, vị phu nhân trên đài bán canh Mạnh Bà…!Đúng không?”
“Tại sao lại là Mạnh Bà? Cậu chớ bị trú dung thuật lừa gạt, bà ấy vừa già lại hư, rất âm hiểm.”

“Hả?” Lệ Nam bị lời của Ngôn Hành Yến chọc cười, “Nghe như cậu từng bị bà ấy lừa gạt?”
“…” Ngôn Hành Yến không lập tức trả lời hắn, giữa lúc Lệ Nam khó hiểu muốn quay đầu thì một bàn tay lạnh như băng luồn vào bàn tay hắn như con cá bỗng bơi vào, Lệ Nam bị lạnh đến run lên, trong mắt hắn chỉ thấy được một bàn tay nhỏ nhắn năm ngón thuôn dài đang nắm lấy tay mình.
Hành động này có chút ám muội, ít ra thì Lệ Nam còn chưa bạo dạn đến mức nắm tay bạn trai cùng tuổi giữa chốn phố xá đông người.

Hắn không giãy khỏi tay Ngôn Hành Yến ngay nhưng vẫn nửa đùa nửa thật quay đầu hỏi: “Làm sao vậy? Vì trên cầu Nại Hà đông người quá nên sợ tôi bị lạc à?”
Con mắt đỏ thẫm của Ngôn Hành Yến nhìn hắn không chớp, y khẽ nghiêng đầu rồi nở một nụ cười, cười đến mức khuôn mặt gần như banh ra cực hạn để lộ cả hàm răng cùng với lợi trên đầy đặn.

Trong lòng Lệ Nam phát hoảng, hắn vô thức dùng hết sức lực để hất văng tay Ngôn Hành Yến nhưng không đợi hắn lui lại, Ngôn Hành Yến đã lao đến phía trước hai tay bóp cổ Lệ Nam, cười gằn.
“Ha ha…!Ha ha ha ha…!Ha ha ha!!!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nam ca:…!Đờ…!mờ? (lạc giọng)
____
Sông Vong Xuyên: Vong Xuyên là dòng sông của sự quên lãng, chính là nơi giao thoa giữa dương gian và âm ty.

Nếu hồn người đã bước đến bờ bên kia của sông có nghĩa là đã qua đến Trung giới, lúc này không phải là sống cũng chẳng phải chết.

Không gian của nơi này âm u, tịch mịch hoàn toàn khiến người ta quên đi những việc muốn làm trong đời, không còn lý do để tiếp tục sống, muốn trở về bờ bên kia cũng khó đặng.
Cầu Nại Hà (phồn thể: 奈何橋, Nại Hà kiều) là cây cầu ở Địa ngục thứ 10 (Thập Điện Chuyển Luân Vương) bắc qua Vong Xuyên (忘川) và được xem như ranh giới cuối cùng của Địa ngục.

Những linh hồn sau khi đi qua cầu Nại Hà sẽ phải lựa chọn hoặc là uống một loại nước (canh Mạnh Bà) để quên đi mọi thứ từ kiếp trước và bắt đầu một kiếp mới, hoặc là không uống, nhưng họ sẽ không được đầu thai ngay mà phải chịu đựng nỗi dày vò ngàn năm dưới dòng Vong Xuyên.

Nếu ai chọn uống canh Mạnh Bà, linh hồn của họ sẽ được chuyển đến Phong Đô – nơi đầu thai chuyển kiếp.
Mạnh Bà (chữ Hán: 孟婆) là một nhân vật của nhiều truyền thuyết Á Đông gồm: Trung Quốc, Nhật Bản, đạo Mẫu (Tứ Phủ) Việt Nam và là người chế tạo Chén Canh Mạnh Bà ở dưới Địa phủ giúp các vong hồn quên hết mọi chuyện kiếp trước trước khi đầu thai.

Canh Mạnh Bà cũng có một tên gọi khác bằng tiếng Anh là Five-Flavored Tea of Forgetfulness (tạm dịch: Trà lãng quên ngũ vị).

Theo thần thoại Trung Quốc, sau khi con người chết đi, linh hồn của họ sẽ phải đi qua một con đường được gọi là Hoàng Tuyền lộ.

Ở phía cuối con đường có dòng Vong Xuyên.


Bắc qua dòng nước là cầu Nại Hà, khi linh hồn đi hết cây cầu sẽ đến được Vọng Hương Đài.

Những linh hồn được đầu thai chuyển kiếp làm người đều phải đi qua nơi này, rồi uống một bát canh của một bà lão tên là Mạnh Bà để quên đi kiếp trước.
Đường Hoàng Tuyền: Qua khỏi Quỷ Môn quan, tiếp đó chính là phải đi qua một con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng.

Hồn phách của người ta đến âm gian báo danh sẽ phải đi một đoạn đường rất dài, qua rất nhiều quan, vì vậy đường Hoàng Tuyền (Suối Vàng) là tên gọi chung đối với những quan và lộ trình này.
Vọng Hương đài: Cũng chính là Thổ Cao đài, nơi có đình Mạnh Bà, là ở phía trước cây cầu, chứ không phải ở phía sau cây cầu.

Vọng Hương đài lại gọi là “Tư Hương lĩnh” (đồi nhớ quê).

Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về Dương gian của quỷ hồn và Thánh địa, là nơi liên lạc tình cảm giữa người sống và người chết.

Truyền thuyết kể rằng, sau khi con người chết rồi, “ngày đầu tiền không ăn cơm nơi cõi người, ngày thứ hai liền qua Âm Dương giới, ngày thứ ba đến Vọng Hương đài, nhìn thấy người thân đang khóc lóc thảm thiết”.
Quỷ hồn đến trước địa phủ báo cáo, rất nhớ mong người thân nơi dương thế.

Dù cho quỷ tốt giận dữ quát mắng, vẫn nhất quyết muốn lên Vọng Hương đài nhìn về quê nhà, khóc lớn một trận mới hết hy vọng và đi đến “Âm Tào Địa Phủ”.Theo truyền thuyết, Vọng Hương đài là nơi mà vong hồn nhìn về dương thế tạm biệt người thân một lần cuối cùng.

Lại có truyền thuyết rằng, kiến tạo của Vọng Hương đài nơi âm gian rất kỳ lạ, trên rộng dưới hẹp, mặt như cánh cung, lưng như dây cung ngang nhau, ngoài một con đường đá rất nhỏ ra, còn lại đều là núi đao rừng kiếm, hiểm trở vô cùng.

Đứng ở trên đó, năm châu bốn biển đều có thể nhìn thấy.
Thêm, hành trình đi đến cõi âm:Chặng đường đi xuống âm gian sau khi con người chết đi
Ải thứ nhất: Quỷ Môn quan
Ải thứ hai: Đường Hoàng Tuyền
Ải thứ ba: Tam Sinh thạch
Ải thứ tư: Vọng Hương đài
Ải thứ năm: Vong Xuyên hà
Ải thứ sáu: Canh Mạnh Bà
Ải thứ bảy: Cầu Nại Hà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.