Đọc truyện Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta – Chương 88: Nhất kiến chung tình 1 – Chính là cậu
Edit + Beta: Ruby
——————
Editor: Đôi lời về 2 chương PN hiện đại: Xuyến suốt truyện mình dùng cho 2 nhân vật chính danh xưng ngôi thứ 3 đều là chữ “hắn” và xưng hô “tôi – cậu “. Nhưng theo chương hiện đại mình quyết định đổi về dùng đại từ ngôi thứ 3 là “cậu – hắn” và xưng hô theo cách “cậu – tớ”. Và có một số từ như phụ thân, mẫn thân mình sẽ chuyển thành từ hiện đại. Thật xin lỗi vì sự lộn xộn của editor nhiều =)))
Ban đầu định sửa toàn bộ là “cậu và hắn” luôn, nhưng theo cách suy nghĩ riêng mình cảm nhận lại thấy nhân vật Giang Tiểu Mãn cũng không thích hợp lắm để dùng nhân xưng “cậu” trong màn diễn cổ trang. Thật xin lỗi lần nữa vì sự suy nghĩ ngáo đá của Ruby:p
– ————————
Vinh Đình có một giấc mộng dài.
Trong mộng cha hắn trở thành Hoàng Đế, mẹ kế trở thành Hoàng Hậu, em trai cùng cha khác mẹ Vinh Triết trở thành Hoàng Tử, mà hắn thì là một Thái Tử què.
Thái Tử trong mộng cùng hắn trong hiện thực không có khác gì, đều là từ nhỏ không có mẹ, cha cưới một mẹ kế coi hắn thành cái đinh trong mắt, còn có em trai cùng cha khác mẹ gần kém một tuổi. Mà cái kia Thái Tử cũng giống hắn, không thích cái nhà kia, cũng đem chính mình nhốt ở trong phòng.
Nhưng dù sao cũng là mộng, trong mộng vẫn là có thật nhiều chuyện tốt.
Trong mộng hắn gặp được một tiểu tiên nhân, tiểu tiên nhân kia nói muốn trị chân của hắn, lại ngơ ngơ ngốc ngốc, không chỉ ức hiếp hắn, còn lấy kim đâm chân của hắn, lại vẫn muốn hắn ôm hắn hôn, thật sự dính người.
Đại khái là bị châm của tiểu tiên nhân đâm đến choáng váng, hắn thích tiểu tiên nhân kia thích đến chết đi sống lại, cuối cùng cùng tiểu tiên nhân thầm bái trời đất, lại xuất cung.
Trong mộng thời gian trôi nhanh, hai người bọn họ qua một năm rồi lại thêm một năm, cuối cùng bệnh căn của hắn trước kia tái phát, đi sớm hơn tiểu tiên nhân một bước.
Sau khi hắn chết linh hồn nhẹ nhàng đi ra, thấy mình đã nguội lạnh, tiểu tiên nhân kia thì vẫn còn cuộn tại bên bờ ngực hắn, ôm tay hắn không chịu rời đi, giống như là những lần sáng sớm tiểu tiên nhân dựa vào bên cạnh hắn không chịu thức dậy.
Hắn muốn tiến lên trước ôm lấy tiểu tiên nhân, lại chạm không được, tiếp tục tập trung nhìn vào, bên gò má tiểu tiên nhân của hắn nước mắt chưa khô, cũng đã không nhúc nhích, cũng đi rồi.
Tiểu tiên nhân của hắn một người ngốc như vậy, chết rồi nếu không bồi theo, khẳng định phải sợ, hắn phải nhanh chóng đi tìm tiểu tiên nhân của hắn.
Nhưng hắn quýnh lên, lại nhất thời từ trong mộng tỉnh lại.
Khi tỉnh lại Vinh Đình bên người không có một người.
Hắn có trong nháy mắt phân biệt không rõ mình thân ở phương nào, thậm chí cũng nhận thức không rõ những dụng cụ xa lạ trước mắt đến tột cùng là vật gì, còn nghĩ lại đi tìm tiểu tiên nhân của hắn.
Một lát sau, hắn mới ý thức trở lại bản thân mình ở trong phòng bệnh bệnh viện, mà mình đã mơ một giấc mộng thật dài, thế giới cổ đại kia chỉ tồn tại trong giấc mộng của hắn, tiểu tiên nhân của hắn bất quá cũng chỉ là một người trong mộng.
Chi tiết trong mộng bay nhanh thối lui qua trong đầu, qua trong giây lát hắn ngay cả tướng mạo cùng tên họ của tiểu tiên nhân đều quên mất, chỉ nhớ rõ người nọ vốn mặc một thân áo trắng, còn lại cái gì cũng không nhớ được.
**
Cách ra viện đã qua nửa năm, Vinh Đình vẫn mỗi ngày nghĩ tiểu tiên nhân của hắn, nghĩ đến khó chịu.
Hắn không đem chuyện này nói cho những người khác, nhưng người ngoài lại cũng nhìn ra được hắn ngày từng ngày tiều tụy hơn nữa, nhất là cha hắn nghỉ đông vừa thấy hắn về nhà, sợ tới mức lập tức mang hắn đến bệnh viện, chỉ sợ là tai nạn xe cộ để lại di chứng gì.
Hắn biết mình không có bệnh, chính là tâm bệnh, nhưng cũng bị buộc làm kiểm tra liên tiếp.
Hắn làm đến phiền lòng, thật vất vả kết thúc, đang rời khỏi muốn đi ra ngoài cha tìm hắn, liền xa xa thấy cha hắn cùng một người chống nạn đang nói chuyện.
Người nọ mặc một bộ áo len màu trắng, tay phải chống nạn. Người nọ đưa lưng về phía hắn, hắn thấy không rõ mặt người nọ, chỉ nhìn thấy phần gáy nước da tuyết trắng của người nọ lộ ra.
Trong lòng hắn có loại cảm thụ vi diệu, đang do dự rằng không biết có nên tiến lên hay không, chỉ thấy hai người đối thoại tựa hồ đã xong, người nọ hướng cha hắn gật gật đầu, ngoảnh mặt về một hướng khác rời đi.
Vừa chuyển người, hắn rốt cục thấy được mặt nghiêng của người nọ.
Chỉ thấy người nọ là một thiếu niên tuổi cũng xấp xỉ hắn, làn da rất trắng, ánh mắt đen sẫm sáng ngời, khóe miệng mỉm cười, một dáng vẻ thích cười.
Khuôn mặt này… Chính là chỗ khuôn mặt này…
Hắn đang nháy mắt khẳng định khuôn mặt này chính là khuôn mặt mơ hồ của thiếu niên áo trắng trong mộng này, hắn theo bản năng xông lên phía trước.
“Đợi một chút!”
Nơi khúc quanh, thang máy tầng 6 từng người lên xuống, trước thang máy đã không có một bóng người.
“Làm sao vậy?” Cha hắn vẻ mặt lo lắng hỏi, “Vội vội vàng vàng vậy.”
“Đó là ai?” Vinh Đình cầm lấy tay cha hắn, khác với khẩu khí lãnh đạm bình thường, “Vừa rồi người cùng cha nói chuyện là ai?”
“Con nói Tiểu Mãn?” Cha hắn nói, “Chính là đứa nhỏ cùng bị tai nạn với con, lúc trước đã nhắc tới với con, con đại khái là đã quên.”
Ai?
Cha hắn thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, liền lại lần nữa giải thích một hồi.
Người nọ tên là Giang Tiểu Mãn, mấy tháng trước cùng Vinh Đình đồng thời phát sinh tai nạn. Khi đó hơn vài người bọn họ ở cùng một hơn vài người chờ đèn xanh đèn đỏ, một cái xe tải không khống chế được hướng bọn họ đâm tới. Giang Tiểu Mãn ban đầu đứng ở chỗ xa nhất, chỉ cần nghiêng thân có thể vượt qua, nhưng cậu thấy một đứa bé bị sợ ngốc, quên mất chạy, liền lại quay đầu lại kéo đứa bé kia một phen.
Mà ban đầu Vinh Đình cũng có thể hoàn toàn tránh thoát cái xe kia, nhưng hắn thấy Giang Tiểu Mãn đến kéo đứa bé kia, liền cũng nhanh chóng kéo Giang Tiểu Mãn một phen.
Tai nạn xe cộ lần đó tạo thành mấy người tại chỗ tử vong, Vinh Đình phúc lớn mạng lớn, tuy là không khỏi hôn mê hai tháng, nhưng cũng không mắc phải bệnh gì.
Mà chỗ đứng đứa bé kia ban đầu là dữ nhiều lành ít, nhưng được Giang Tiểu Mãn kéo lại, một mạng nhặt được trở về.
Về phần Giang Tiểu Mãn thì nhất nghiêm trọng, cậu lấy thân thể của mình che chở cho đứa bé kia, chịu đến lực đạo va đập lớn nhất, ở ICU nằm hai tháng thiếu chút nữa cứu không được. Nhưng có lẽ là bởi vì cậu cứu một mạng người, hai tháng trước cậu lại tựa như kỳ tích tốt lên.
Giang Tiểu Mãn không có người thân, càng không tiền trả tiền thuốc men, vẫn là dựa vào người khác quyên tiền mới có thể tiếp tục trị liệu, trong đó cha Vinh Đình quyên tiền chiếm hơn phân nửa.
Tiểu Mãn có ý đặc biệt đến nhà cảm tạ, lúc này ở bệnh viện ngẫu nhiên gặp gỡ, Tiểu Mãn liền lại đây lên tiếng chào hỏi.
“Lần trước cậu ấy đến nhà chưa gặp con, Tiểu Mãn cùng học chung một trường với con, học kỳ này trước tiên tạm nghỉ học, học kỳ sau liền có thể trở về đi học, đến lúc đó hai đứa quen biết một chút, làm bạn tốt.”
***
Chẳng mấy chốc khai giảng, Vinh Đình quay về trường học.
Giấc mộng đã qua nửa năm, tiểu tiên nhân của hắn luôn khuôn mặt mơ hồ, nhưng từ sau khi gặp được Giang Tiểu Mãn, gương mặt tiểu tiên nhân kia liền thay thế bằng của Giang Tiểu Mãn, tại trong mộng hắn làm nũng hồ nháo, khiến cho hắn tâm thần không yên.
Hắn vừa chờ mong đến khai giảng, rồi lại vừa cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ mộng chung quy chính là mộng, Giang Tiểu Mãn căn bản không phải tiểu tiên nhân của hắn.
Hắn thậm chí nghĩ tới hắn đừng gặp Giang Tiểu Mãn, nhưng khai giảng mới có không vài ngày, liền ở trong một khóa học cộng đồng gặp được Giang Tiểu Mãn.
Khóa học cộng đồng nọ vị trí tại trong phòng học chỗ cầu thang, Vinh Đình thói quen chọn ngồi vị trí chỗ cao nhất. Cách còn một chút chuông vang lên lớp, Vinh Đình chỉ thấy cửa trước một người chống nạn đi đến.
Là Giang Tiểu Mãn.
Phía trước còn có mấy chỗ trống, Giang Tiểu Mãn đi đứng không tiện, lập tức đi hướng chỗ trống.
Vinh Đình lẳng lặng nhìn thấy cậu, tay cầm bút run nhè nhẹ.
Bỗng nhiên Giang Tiểu Mãn ngẩng đầu thoáng nhìn Vinh Đình, sửng sốt, đem balo mới vừa bỏ xuống mang lại trên lưng, tiếp đó xoay người, lại là chân thấp chân cao bò lên cầu thang.
Vinh Đình vẻ mặt lãnh đạm nhìn thấy Giang Tiểu Mãn đi tới chỗ mình, trái tim kinh hoàng.
Giang Tiểu Mãn đi đến vất vả, hắn muốn lên tiến đến đỡ, một đôi chân nhưng là như thế nào cũng đứng dậy không được, chỉ có thể nhìn lên Giang Tiểu Mãn cà thọt cà thọt bò lên một cái cầu thang cuối cùng, sau đó đứng ở bên cạnh hắn.
“Tôi có thể ngồi đây không?” Giang Tiểu Mãn chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh Vinh Đình cười hỏi.
Chính là nụ cười này, chính là người này.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, Vinh Đình phát giác mình đã giống như nổi điên yêu lấy Giang Tiểu Mãn.