Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 82: Ẩn dật 2 - Không xứng


Đọc truyện Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta – Chương 82: Ẩn dật 2 – Không xứng

Edit + Beta: Ruby

– ————

Đồng Quang nhìn hổ bông kia, bỗng nhiên lại đen nó nhét vào bên trong bọc hành lý, nhanh chóng đem bọc hành lý gói kỹ lần nữa.

Bọc hành lý vừa mới gói kỹ, cửa phòng của hắn liền vang lên, chỉ nghe âm thanh Vinh Triết từ ngoài cửa truyền đến nói: “Đồng Quang, ăn cơm thôi.”

Đồng Quang đáp một tiếng, đem bọc hành lý vừa để xuống trên giường, rời khỏi phòng.

Ngoài cửa, Vinh Triết vừa nhìn thấy Đồng Quang đi ra liền hai mắt sáng lên, Đồng Quang cúi đầu bước nhanh xuống lầu, Vinh Triết lại theo ở phía sau gọi: “Đồng Quang! Đồng Quang!”

“Tam điện hạ có gì phân phó?” Đồng Quang bước chân không ngừng lại.

“Ngươi chung quy lờ đi ta.” Vinh Triết méo miệng, vẻ mặt ai oán.

“Xin Tam điện hạ thứ lỗi, tiểu nhân có nhiệm vụ trên người.” Đồng Quang nói xong bước chân tăng nhanh, rời khỏi tầm mắt Vinh Triết.

Vinh Triết phẫn nộ mà đứng ở trước cầu thang, cuối cùng thở dài.

Lúc này đã là thời điểm cơm tối, Vị Doanh lâu này trừ trang trí xa hoa, cũng lấy cơm nước tinh xảo ngon miệng mà nổi tiếng xa gần. Thời gian sớm chút Đồng Quang đã hướng chưởng quỹ muốn nhã gian (*), một hồi liền đi dặn dò nhà bếp nấu ăn, muốn chính là một hồi nhóm người Thái tử xuống lầu liền lập tức có thể dùng cơm. Mà ngoại trừ nhóm người Thái tử, vài tên ám vệ cũng phải ăn cơm, mới vừa xử lý xong Thái tử bên này, hắn lại phải sai người làm xong cơm nước, chuẩn bị hắn tự mình đưa vào trong phòng ám vệ.

(*) phòng ăn riêng bao gian, kiểu phòng VIP ấy.

Lúc này bận trước bận sau, chờ hắn xử lý xong, nhóm người Thái tử cũng đã sớm bắt đầu dùng cơm.

Hắn tiến vào trong nhã gian muốn xem một chút Thái tử còn có gì phân phó, vừa mới vào cửa, liền nghe Giang Tiểu Mãn cùng Khương Khả liền chẳng biết vì sao âm ĩ lên.


Giang Tiểu Mãn: ” Tín nam Khương Khả! Ngươi không phải ăn chay sao! Ngươi đi xuống!”

Khương Khả: “Tiên nhân làm sao có thể hung ác đối với thần như thế? Thần sẽ đau lòng. Thần cũng không muốn cho chủ tử gánh nặng, thần ăn cơm thần tự mình bỏ tiền, thần có tiền.”

Giang Tiểu Mãn: “Ngươi cái lấy ở đâu nhiều tiền như vậy! Nha, bần đạo đã hiểu, một hồi liền mời người què đi kiểm tra cha ngươi!”

Khương Khả: “Cha ta chính là thanh quan! Tiền này là ta tự mình kiếm được! Viết thoại bản kiếm được!”

Giang Tiểu Mãn: “Còn dám nói! Còn không có tìm ngươi tính sổ đây!”

Vinh Đình vẻ mặt nhàm chán ngồi ở bên cạnh nghe hai người cãi nhau, một bên nhặt xương cá cho Giang Tiểu Mãn, nhặt xong sau đó thấy Giang Tiểu Mãn còn đang ầm ĩ, bất đắc dĩ dứt khoát một đũa đi qua.

Giang Tiểu Mãn “A nha” há mồm ăn, lại tiếp tục ầm ĩ cùng Khương Khả, ầm ĩ một nửa lại há mồm ăn cơm Vinh Đình đút qua, không một chút nào trì hoãn. Mà Khương Khả cãi cãi một hồi thì không cãi nữa, chỉ vẻ mặt hạnh phúc mà nhìn hai người hỗ động, sau đó không nhịn được, lại bắt đầu hai tay chắp tay trước ngực ngửa mặt lên trời lẩm bẩm: “Tín nam Khương Khả nguyện một đời ăn chay…”

Vì vậy Giang Tiểu Mãn lại bắt đầu khiến tín nam Khương Khả xuống bàn, vô hạn tuần hoàn.

Đồng Quang nhìn mấy người bọn họ nháo hồi không xong, trong lòng cảm thấy thú vị, ở mặt ngoài nhưng vẫn là bộ dáng yên tĩnh. Hắn lặng yên đi đến phía sau Thái tử, chờ đợi Thái tử dặn dò.

Vinh Đình thấy hắn đến, quay đầu lại nói: “Không có chuyện gì khác, ngươi ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đồng Quang lắc đầu, nói rằng: “Tiểu nhân ra ngoài dùng cơm là được rồi.”

Vinh Đình liền quay đầu nhìn lại, chỗ ngồi này chỉ có năm chỗ, chỗ trống còn lại một bên là hắn, một bên khác lại là Vinh Triết. Vinh Triết đang nghe trộm bọn họ nói chuyện, thấy Vinh Đình nhìn sang, liền vội vàng chỉ chỗ trống bên người mình, ra hiệu “ngồi đây”.

Vinh Đình ngẩng đầu, thấy Đồng Quang cúi đầu không nói, liền nói: “Ngươi tùy ý đi.”


Đồng Quang gật đầu, khom người xin cáo lui.

Vinh Triết thủ thế còn chưa dừng lại, thấy Đồng Quang từ bên cạnh hắn rời đi, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

Ngoài nhã gian, trong đại sảnh khách sạn tràn đầy người. Tiểu nhị tìm góc chỗ trống cho Đồng Quang, hắn lại muốn bát mì.

Phía sau hắn một bàn là cả nhà, dường như trong nhà có việc vui gì, cha mẹ liền dẫn mấy đứa trẻ đi ra ăn cơm. Cả nhà kia không giàu có lắm, chỉ gọi mấy món ăn, nhưng người một nhà tình cảm rất tốt, trên bàn cơm vừa nói vừa cười, ấm áp vui vẻ.

Đồng Quang nghe tiếng cười nói của bọn họ, yên tĩnh cúi đầu ăn mì.

Hắn nghe cha mẹ nói chuyện với đứa nhỏ, chợt nhớ tới lúc này đi ra, phải mang ít đồ trở lại cho cha mẹ. Hắn trước khí rời cung nhiều việc, cũng không kịp đi tìm bọn họ cáo biệt… Bất quá cho dù có nhàn rỗi, cũng không phải dễ dàng nhìn thấy như vậy. Gặp mẹ hắn thế nào cũng phải lén lén lút lút đến Khôn Ninh cung, mà gặp hắn cha càng khó, có lúc hắn theo Thái tử đi tìm hoàng thượng, đều sẽ lặng lẽ nhìn đi trên xà nhà, đoán ngày hôm nay trực ban có phải là cha hắn hay không.

Là muốn mang ít đồ trở lại cho bọn họ, chỉ tiếc chẳng biết lúc nào mới có thể trở về cung.

Hơn nữa hắn hình như cũng chưa hề biết cha mẹ đều yêu thích cái gì, những năm gần đây thời gian bọn họ gặp nhau quá ít.

“Làm sao chỉ ăn mì?” Bỗng một thanh âm từ phía sau truyền đến, Đồng Quang cứng đờ, cúi đầu nhanh chóng bắt đầu ăn.

Bên cạnh một người ngồi xuống, chính là Vinh Triết.

Vinh Triết nghiêng cổ nhìn hắn, cau mày nói: “Ngươi còn đang tuổi lớn, không thể chỉ ăn những thứ này.” Nói xong liền gọi tiểu nhị đến, bắt đầu gọi món ăn.

“Điện…” Đồng Quang mở miệng, liền ý thức được ở bên ngoài không thể xưng hô như vậy, chỉ có thể nói, “Thiếu gia, tiểu nhân đã ăn no.”

“Ăn thêm chút.” Vinh Triết thuận miệng báo một loạt tên món ăn, Đồng Quang vội kéo hắn, “Ăn không hết!”


“Cũng đúng.” Vinh Triết hướng tiểu nhị xin lỗi nở nụ cười, “Vừa nãy những thứ kia cũng không cần, liền muốn một con cá.”

Làm sao bây giờ, thực sự cùng điện hạ ăn cơm?

Đồng Quang cúi đầu nỗ lực ăn mì, nghĩ nhanh chóng ăn xong nhanh chóng chạy, nào ngờ chủ tốc độ quán kia mang món ăn vô cùng nhanh, hắn ăn đến hai má phình ra, cũng không kịp nhai cẩn thận liền muốn nuốt vào, thời điểm nhưng còn có non nửa bát mì, một con cá liền mang lên.

“Ăn đi ăn đi!” Vinh Triết vui vẻ nói, “Nãy ở bên trong ta liền nghĩ, tiểu Đồng Quang nhà ta cũng thích ăn cá, đặc biệt là thích ăn cá hấp, làm sao có thể chỉ cho chị dâu ăn chứ? Tiểu Đồng Quang phải ăn được nhiều hơn so với hắn mới được.”

Đồng Quang muốn ngăn cản, Vinh Triết liền cầm lấy đũa nói: “Chờ ta, ta cũng nhặt xương cá cho ngươi.”

“Thiếu gia, đừng…”

“Cái gì thiếu gia không thiếu gia?” Vinh Triết ngẩng đầu cười liếc Đồng Quang một cái, “Không phải đã nói, thời điểm chỉ có hai người chúng ta không cho gọi như vậy? Phải gọi tên gì?”

Đồng Quang nhếch miệng, lại phun không ra cái từ kia.

Vinh Triết nghiêng người hướng về phía hắn, cười nhẹ nói: “Gọi ca ca nha, tựa như khi còn bé gọi ta ca ca vậy.”

Đồng Quang ngậm miệng lại, cúi đầu không nói.

Vinh Triết cho là hắn là thẹn thùng, nở nụ cười, liền cúi đầu khổ não nhặt mấy xương cá.

Vinh Triết cùng Vinh Đình khác biệt, Vinh Đình từ nhỏ đã không thích người hầu hạ, có thể tjw mình làm, liền không mượn tay người khác. Mà Vinh Triết lại không giống nhau, hắn từ nhỏ đã là tâm can Hoàng Hậu, bất cứ chuyện gì đều có người hầu hạ, đồ ăn toàn bộ có người thay hắn tách cốt, lựa xương, chưa từng tự mình động thủ làm việc.

Cho nên hắn lựa xương cá đến tay chân vụng về, lựa thịt mà xương còn nhiều hơn thịt, ngay cả đũa đều sắp cầm không thuận.

Thịt cá thật vất vả được hắn lựa xong một miếng hoàn chỉnh, hắn vô cùng phấn chấn, gắp lên liền muốn đút Đồng Quang, “Nào, nếm thử.”

Nhưng mà hắn ngẩng đầu, đã thấy Đồng Quang lông mày cau lại, thần sắc khổ sở.


“Làm sao vậy?” Hắn nghi hoặc, “Còn thật không ăn? Ít nhất ăn một ngụm.”

“Điện hạ…” Đồng Quang âm thanh nhẹ vô cùng, “Đừng như vậy, cái này không tốt.”

“Chỗ nào không tốt?”

“Việc này không nên do ngài làm.”

“Nhưng anh ta cũng nhặt xương cá cho người ta đây, có thể nhặt xương cá cho chị dâu hắn có thể vui vẻ.”

“Này không giống nhau…”

“Cái nào không giống nhau?”

“Tiểu nhân… Không xứng.”

Vinh Triết sững sờ tại kia tại kia, hắn còn muốn nói điều gì, Đồng Quang cũng đã đứng dậy hướng hắn hành lễ.

“Tiểu nhân dùng hết cơm, cáo lui trước.” Đồng Quang dứt lời, quay người rời đi.

Đũa trên tay Vinh Triết còn nâng tại kia, thấy bóng lưng Đồng Quang càng ngày càng xa, cuối cùng đũa hướng trên bàn vỗ một cái, ảo não gãi đầu.

Không xứng?

Đến cùng đang nói bừa gì?

Bây giờ cùng ta lâu thêm một khắc cũng không chịu, ngày ấy rồi lại vì sao phải chủ động hôn ta chứ?

– —————

Tác giả có lời muốn nói:Cái hôn lúc trước, sau lại hồi ức lại ha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.