Vị Tầng Vọng Ký

Chương 43


Đọc truyện Vị Tầng Vọng Ký – Chương 43

Sớm tinh mơ khi tiếng chim hót đầu tiên truyền đến tai, Mộ Dung Duy đã tỉnh.

Cũng không nên nói là tỉnh, vì hắn gần như mất ngủ nguyên đêm, nằm trên ghế sô pha trằn trọc suy nghĩ, bức bối khó chịu ở trong lòng, thành thử tuy là nằm nhưng cảm thấy mệt mỏi lắm.

Chỉ chốc lát, hắn nghe thấy được động tĩnh ở trên giường bên kia.

Trương Quý vẫn tới tới lui lui như thường, thức dậy từ rất sớm, chui tọt vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Mộ Dung Duy chỉ bất động, nhắm mắt lại nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, rất nhẹ thôi, nhưng lại làm cho tâm tình hắn tốt đến lạ.

Ước chừng khoảng mười phút, Trương Quý ra khỏi phòng tắm.

Động tác của cậu so với lúc ở trong phòng tắm rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều. Chân trần nhón trên tấm thảm thật dày, cẩn thận đến gần từ trên cao nhìn xuống quan sát Mộ Dung Duy, giống như muốn biết Mộ Dung Duy có ngủ say hay không vậy.

Mộ Dung Duy cảm thấy trước mắt có gì đó quơ qua quơ lại, có lẽ là Trương Quý giơ tay ra huơ huơ vài cái. Kiểu tinh quái này của cậu Mộ Dung Duy chưa thấy bao giờ. Hắn cực kỳ hối hận từ trước đến giờ sao cứ ôm Trương Quý ngủ thẳng tới tận hừng đông, sao không bao giờ nghĩ là sẽ dậy sớm hơn một chút nhỉ?

Hắn thả lỏng toàn thân, hai tay khoanh trước ngực, co chân, đây là tư thế nằm trên ghế cực kỳ thoải mái, cố ý để Trương Quý nghĩ mình vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp.

Trò chơi vào sáng sớm diễn ra bất ngờ, tràn ngập kích thích rình đón.

Mộ Dung Duy âm thầm chờ đợi, xem thử xem Trương Quý sẽ làm gì nữa.

Nhưng Trương Quý thông minh đến làm cho người thống hận. Cậu cứ như động vật được trời cho năng lực có thể đánh hơi được mùi nguy hiểm vậy. Sau khi đánh giá Mộ Dung Duy xong, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại.

Mộ Dung Duy rất chi là mất hứng, vẻ mặt đầy thất vọng ngồi dậy.

Đang đực người ra, cửa bật mở.

Hắn ngoảnh đầu qua, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Trương Quý.

Trương Quý đứng lấp ló bên ngoài, thấy hắn tỉnh táo ngồi dậy, lập tức rụt lui về sau, biến mất sau cánh cửa.

Cửa phòng lại bị đóng lại.

Mộ Dung Duy vỡ lẽ, thoáng chốc hận nghiến răng nghiến lợi, gần như suýt nữa nhảy dựng lên tóm Trương Quý trở về.

Chả trách Mạc Dực khen cậu thông minh, rất giảo hoạt.

Vừa rồi cậu chưa rời đi hẳn, chỉ là muốn dò thử xem Mộ Dung Duy có ngủ say thật hay không, cố ý ra ngoài, rồi sau đó ló đầu vào nhìn một cái.

Mộ Dung Duy cảm thấy mình ngu xuẩn không thể tả, mánh khóe cỏn con như vậy cũng bị lừa. Hắn nắm quyền, rồi bỗng nhiên một mình ở trong phòng cong khóe môi, cười cười tự giễu.

So với A Quý trầm mặc, A Quý gian giảo quả nhiên không sai.


Ít nhất hiện tại, cũng làm trái tim Mộ Dung Duy đập bang bang hữu lực.

Hắn phấn chấn đứng lên, sau khi rửa mặt thay quần áo xong, thần thanh khí sảng đi xuống lầu.

Trương Quý đã đi học, trong phòng khách bất ngờ chỉ có hai người, An Lăng và Nhạc Trừng mỗi người ngồi trên một ghế sô pha, tay bưng tách cà phê tỏa hương thơm nồng, trên bàn trà bày hai đĩa bánh xốp hấp dẫn khiến người thèm nhỏ dãi.

“Sao dậy sớm vậy? Mất ngủ hả?” Mộ Dung Duy ngồi xuống bên cạnh hai người “Còn thiếu A Dực, cậu ta đâu rồi?”

Ngó quanh, tầm mắt dừng trên năm dấu tay in rõ rành rành trên mặt An Lăng.

Nhạc Trừng nói “Ra ngoài rồi. Sáng sớm đã lái xe đi.”

Mộ Dung Duy hỏi “Từ sáng sớm à, đi đâu?”

“Ai biết.” An Lăng chẳng thèm để ý mặc hắn quan sát gương mặt tuấn tú bị đánh đến sưng đỏ, hừ một tiếng “Từ khi dính phải cái tên ôn thần A Quý kia, A Dực liền trở thành kẻ điên điên dở dở. Trời mới biết tối hôm qua A Quý lại làm cái quỷ gì với A Dực, biến cậu ta chẳng khác nào ma, đêm hôm khuya khoắt không gõ cửa tiếng nào đã xông vào phòng bọn tôi, kéo tôi dậy hỏi đông hỏi tây. Cái tên chết tiệt, có quấy rầy người ta cũng phải coi đang là lúc nào chứ. Nhạc Trừng lúc ấy đang hưng phấn bừng bừng, tự dưng bị cắt ngang, giống như từ trên đỉnh núi rơi xuống mặt đất, nghẹn đến tụ máu não luôn…”

“Này.” Nhạc Trừng chậm rì rì buông tách cà phê “Cậu lại chán sống đấy à?”

An Lăng ngồi thẳng lưng dậy, xoáy chòng chọc vào Nhạc Trừng “Bớt cái kiểu được bở mà còn khoe mẽ đi! Buổi tối được thiếu gia đây hầu hạ thì thích lắm, vậy mà còn đánh người, bây giờ còn bày ra tác phong đáng tởm gì nữa hả? Tôi vất vả nửa ngày chẳng xơi được miếng ngon lành nào, không biết ai mới thiệt thòi đâu!”

“Cậu ăn thạch tín đi.”

Mộ Dung Duy ở giữa hai người, xua tay một chút “Ê, tôi đang hỏi A Dực, về chuyện chính đi được không? A Dực khuya khoắt tìm các cậu hỏi cái gì?”

An Lăng phẫn nộ nói “Hỏi tùm lum tùm la cả một đống, gì mà bảo tàng, gì mà bộ sưu tập tranh quý hiếm được cất giữ, còn hỏi trong nhà tôi ai là người từng tài trợ cho bảo tàng, phải cần đặc quyền blô bla gì. Dù nhà tôi quyên cho bảo tàng thật đấy nhưng tôi nào biết gì, tiền là do ông già góp cả mà, sao hỏi tôi? Tôi biết nói gì đây?”

“Chắc là muốn tìm tranh tặng cho Trương Quý.” Mộ Dung Duy đoán.

“Mặt A Dực trắng nhách như quỷ hút máu. Tôi chắc chắn cậu ta nguyên một đêm không ngủ, chỉ chúi đầu mà tìm ba cái bức tranh trân quý rồi bảo tàng chết tiệt, vân vân và vân vân.” An Lăng nói “Sáng sớm đã đi, chín mươi chín phần trăm chỉ vì việc này. Ê này, Nhạc Trừng.” Hắn đột nhiên quay qua, nhìn Nhạc Trừng chẳng thèm đếm xỉa gì mà nói “Sao sắc mặt cậu xấu vậy hả? Chẳng qua chỉ là bị A Dực vô tình bắt gặp cái thôi, có gì to tát đâu? Đều là người quen cả, cậu ngại ngùng cái gì?”

Nhạc Trừng hết cách mà liếc hắn một cái, cầm lấy một cái bánh xốp ném vào mặt hắn.

………

Sau khi ăn sáng xong, ba người cũng không nhàn rỗi ngồi nói chuyện nữa.

Mộ Dung Duy vì đăng ký thêm chương trình học y học, nên trong bốn người hắn mang áp lực nhiều nhất, lịch học được sắp xếp kín mít.

An Lăng và Nhạc Trừng chọn giờ học tám phần tương tự nhau, đều thiên về buôn bán, hai người sau khi cãi nhau ầm ĩ chán chê một hồi, rốt cuộc vẫn cùng nhau đi học.

Từ sau khi nhận thức Trương Quý, những cậu ấm không có quan niệm về thời gian bọn họ bất tri bất giác đã dưỡng thành rất nhiều thói quen, tỷ như giờ ăn cơm tối, luôn là sáu giờ.

Chẳng ai nói đây là quy định không được làm trái, nhưng giống như đã trở thành bất di bất dịch, trước lúc đó, đã phải ngồi ở bàn ăn.

Năm giờ ba mươi hôm nay, ba người bị đủ loại công thức phức tạp tra tấn đã ngồi vào bàn, chờ sáu giờ ăn cơm.


Nhưng đến sáu giờ, chẳng những Trương Quý không xuất hiện, mà ngay cả Mạc Dực cũng vắng mặt.

An Lăng phỏng đoán “Có khi nào A Dực đưa A Quý đến buổi triển lãm tranh rồi không?”

Nhạc Trừng không đồng ý “Chỉ là xem tranh, ít nhất cũng sẽ nói cho chúng ta biết chứ, gọi điện thử xem sao.”

Mộ Dung Duy gọi Mạc Dực, có đổ chuông, nhưng không ai bắt máy.

Lòng hắn chùng xuống, cầm không đặng cảm thấy bất an.

Từ trước đến nay điện thoại Mạc Dực không bao giờ rời thân, tên hiển thị trên màn hình sẽ biết ngay là mình, tại sao lại không nhấc máy?

Trong đầu Mộ Dung Duy nhất thời xẹt lên cảnh Mạc Dực mang Trương Quý đi, hiện ra rõ ràng chẳng khác nào trông tận mắt. Hắn cảm thấy cứ nghi thần nghi quỷ vậy sẽ thật không xong, A Dực và bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ, cũng không phải là người thất tín bội nghĩa.

Nhưng chuyện cứ dính đến Trương Quý là lại trở nên không hợp lẽ thường.

Nhạc Trừng đề nghị với Mộ Dung Duy “Hay lên lớp học tìm thử xem? Nói không chừng A Quý lại đang ngủ.”

Mộ Dung Duy đứng lên đi ra ngoài.

Nhạc Trừng cũng đứng lên, An Lăng một phen túm hắn lại, nhăn mi hỏi “Người ta bắt kẻ trốn, liên can gì đến cậu? Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Mộ Dung Duy lái xe, chẳng mấy chốc đã tới trường học.

Hắn một bên gấp gáp chạy về phía hồ, một bên cầm điện thoại trong tay, không ngừng gọi Mạc Dực.

Vẫn không ai nghe máy.

Mộ Dung Duy thở hồng hộc, đi vào bên hồ. Đang là giờ cơm chiều nên không có nhiều người lắm, chỉ có vài ba đôi tình nhân ngồi bên dưới tán cây râm mát.

Hắn tìm vòng quanh mặt cỏ bên hồ một hồi, tìm cả ở phía sau tảng đá, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng Trương Quý đâu.

A Dực mang cậu đi!

Mộ Dung Duy hít sâu một hơi, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Hắn cắn răng, vòng quanh hồ một vòng lại một vòng lớn hơn, một tấc đất cũng không tha, chỗ nào có một chút động tĩnh nho nhỏ, hắn đều dấy lên hy vọng mà tiến lên, nhưng tất cả chỉ là công dã tràng.

Trương Quý không ở đó.

Mộ Dung Duy không thể nói nên lời đó là tư vị gì, hắn khinh thường chính mình hoài nghi Mạc Dực. Cái loại giấm chua này buồn cười tới cực điểm, suy đoán không hề có căn cứ, thế nhưng cứ không nhịn được, khiến lòng càng lúc càng hoảng sợ.

Hắn nôn nóng mà quẩn quanh quanh bờ hồ, không gọi cho Mạc Dực nữa.


Hắn gọi cho một người khác “Tôi muốn tra thông tin của Mạc Dực, bằng đủ mọi phương pháp, vé máy bay, bản ghi chép sử dụng hộ chiếu, các loại giấy tờ xuất ngoại. Điện thoại cậu ta đang mở, xem có thể truy tìm tung tích hay địa chỉ được không! Bên cạnh Mạc Dực còn có một người, tên là Trương Quý, tôi muốn biết hai người bọn họ đang ở chỗ nào! Mau lên!!!”

Gần như không dằn được mà rống lớn vào điện thoại một tiếng, ngắt kết nối.

Mộ Dung Duy đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu.

Hắn một đêm không ngủ yên giấc, người mệt mỏi, suy nghĩ cũng trở nên trì độn hơn, đầu óc trống rỗng.

Hơn nửa ngày, hắn mới mơ hồ cảm thấy được, trong số định mức giữa bọn họ, Mạc Dực luôn là người chiếm tỉ lệ lớn hơn. Trước giờ, hắn luôn thấy phẫn nộ vì A Quý bị Mạc Dực tra tấn cùng khống chế.

Hiện tại, loại bất mãn bằng mặt mà không bằng lòng này đột nhiên lên men, biến thành ghen tỵ khiến kẻ khác bất an.

A Quý thoạt nhìn là của hai bọn họ.

Nhưng, hình như thật ra chỉ thuộc về Mạc Dực.

Chỉ có Mạc Dực hiểu Trương Quý, Mạc Dực biết làm cách nào để bắt được Trương Quý.

Tích tích tích…

Di động bỗng nhiên vang lên.

Mộ Dung Duy mở điện thoại, nghe thấy tiếng người bên trong, thần sắc đột nhiên biến đổi “A Dực? Cậu ở đâu? Giờ đang ở đâu? A Quý đâu rồi?”

“Tôi ở bên ngoài. A Quý làm sao vậy?”

Mộ Dung Duy sửng sốt.

Nhưng giây tiếp theo, một cỗ vui mừng bất ngờ không kịp phòng bị dâng lên.

Hai người bọn họ không đi với nhau.

“Sáu giờ mà A Quý vẫn chưa về ăn cơm.”

Mạc Dực trong điện thoại trầm mặc một chút, bình tĩnh nói “Hẳn là trong trường học.”

Mộ Dung Duy lập tức nói “Trong trường không có. Tôi đã tìm bên hồ, tìm từng chỗ một.”

“Dùng máy theo dõi.”

“Cái gì?”

“Dùng máy theo dõi.” Mạc Dực rõ ràng mà lặp lại một lần “Sau lần trước, tôi gắn trong giày của cậu ấy máy theo dõi. Không thể cứ mỗi lần cậu ấy ngủ quên là một lần chúng ta chạy loạn quanh hồ được. Đi kèm với máy theo dõi là bảng điều khiển đặt trong ngăn kéo phòng của tôi, mật mã là JIYI1980. Cậu lấy ra tìm A Quý về.”

Mộ Dung Duy từ tận đáy lòng phục lăn sự cẩn thận của Mạc Dực.

Chuyện đến mức này, hắn căn bản không có thời gian đi kháng nghị cách làm của Mạc Dực với Trương Quý mà ngay cả hắn cũng giấu nhẹm nữa.

Ngắt điện thoại, lập tức chạy về biệt thự.

“Mộ Dung?”


Nhạc Trừng và An Lăng thấy hắn trở về tay không thì ngạc nhiên lắm. Mộ Dung Duy vừa vào cửa đã chạy ào lên lầu, gọi cũng không ngoảnh lại.

Hai người nhìn nhau, cũng đi lên lầu nốt. Đến hành lang lầu hai, Mộ Dung Duy vừa vặn cầm bảng điều khiển của máy theo dõi đi ra, một bên vội vã đi tới, một bên cúi đầu điều chỉnh thông số, suýt nữa đâm sầm vào An Lăng.

Mộ Dung Duy khựng lại, chau hàng mày rậm “Cái này xài làm sao?”

Nhạc Trừng từng học môn có liên quan đến mấy thứ này, nói “Tôi xem thử xem.” Cầm lấy, quẹt qua quẹt lại mấy cái “Hàng tốt đó, tín hiệu khá mạnh.”

Điều chỉnh kích thước bản đồ tương ứng với hệ thống GPS xong, đưa cho Mộ Dung Duy xem “Ở trong trường, không tồi, trong này còn cố ý cài bản đồ trường học nữa.”

Vị trí điểm đỏ, chính là thư viện.

Ba người vội vàng chạy tới thư viện.

Sau giờ cơm chiều, rất nhiều học viên chăm chỉ còn tốp năm tốp ba trở lại nơi này đọc sách. Bọn họ nhìn vào màn hình theo dõi, mỗi một bước tiến đến tín hiệu càng trở nên mạnh mẽ, khi đi đến bên trái phía sau kệ sách cuối cùng, rốt cuộc cũng thấy Trương Quý.

Kệ sách này toàn tập tranh cũ, rách bươm, lại không trưng hình ảnh đang lưu hành ảnh hưởng hiện nay nên không được mấy học viên yêu thích, rất ít ai ngó ngàng tới.

Trương Quý ở phía sau giá sách cuối cùng, ngồi trên phiến đá cẩm thạch, kề vào cửa sổ, cuộn thành một đoàn, ngọt ngào mà ngủ.

Bên cạnh còn bày mấy tập tranh lấy từ trên giá xuống.

Túi xách được cậu dùng làm gối đầu.

An Lăng mắng nhỏ một tiếng “Lại chơi chiêu này, thật muốn đánh người quá sức.”

Nhạc Trừng bịt cái miệng của hắn lại, thấp giọng nói “Ồn ào cái gì? Tìm được người rồi thì mau về nhà ăn cơm.” Kéo An Lăng hùng hùng hổ hổ đi khỏi.

Chỉ còn lại Mộ Dung Duy.

Rất rất rất muốn bắt A Quý lại đánh cho mấy cái.

Mộ Dung Duy biết mình lại trở thành thằng ngốc một lần nữa. Nếu không nhờ có Mạc Dực chu toàn, hắn thậm chí có khả năng lần thứ hai nhảy vào trong hồ. Hắn không rõ, vì sao A Quý có thể dễ dàng khiến hành vi của mình trở nên thất thường như thế.

Không rõ, rốt cuộc vì lý do nào mà trái tim bị chiếm trọn.

Hắn nhẹ nhàng đi qua, từ trên cao nhìn xuống Trương Quý đang ghé vào cửa sổ ngủ.

Bộ dạng cuộn người, chẳng khác nào một chú mèo con sợ lạnh.

Mộ Dung Duy ôn nhu ôm Trương Quý từ chỗ ngồi vào lòng. Khi ngủ Trương Quý thực dịu ngoan, hơn nữa còn không dễ tỉnh, hai tay hắn cảm nhận sức nặng của Trương Quý, an tâm dị thường.

Hắn cúi đầu, hôn lên trên mặt không chút đề phòng của Trương Quý một cái.

Cảm giác này thật tốt, mềm mại, vô cùng thân thiết, tựa hồ hết thảy đều tốt đẹp, đều thành sự thật.

Mộ Dung Duy ôm Trương Quý ra khỏi thư viện, gió đêm nhẹ lướt qua.

Hắn chẳng mở cửa xe, cứ như vậy đi bộ về phía biệt thự.

Dọc đường đi, không ngừng cúi đầu, dịu dàng trộm hôn Trương Quý.

Dẫu cho trước đó có bao nhiêu thống khổ, chỉ cần thời điểm trở về ngọt ngào như thế này, có lẽ cũng đủ lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.