Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 89: Đứng ngồi không yên


Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 89: Đứng ngồi không yên

Tử Chiêu ừ một tiếng, chậm rãi đẩy chén trà tới trước mặt người đối diện.

Dáng vẻ Kim Tịch Đường trời sinh nhu nhược, từng cử chỉ đều khiến người ta muốn nâng niu, che chở. Hơn nữa, đối diện với một người biểu tỷ như nàng, tám phần là bày ra bộ dạng làm nũng: “Biểu tỷ đừng giận Tịch Đường”.

“Ta sao có thể giận ngươi”.

“Chuyện này ta vốn nên bàn bạc cùng tỷ, nhưng từ lúc Hoàng hậu hạ lệnh, tỷ liền vào cung đi theo bọn họ. Muốn truyền tin cho tỷ cũng thật không có biện pháp. Cho nên ta mới tự chủ trương”.

“Không phải đêm nay cũng rất thuận lợi tới gặp ta sao? Muốn truyền tin lại là không thể?”. Tử Chiêu không nhìn nàng ta, tự mình nhìn xuống chén trà trong tay.

Thái độ này, so với lần dùng bữa cùng Lãnh Thiên Diệt ở Dữ Tụ lâu vô cùng khác biệt. Căn bản, lúc đó là Viêm Ngân giả dạng, khiến cho Kim Tịch Đường có chút không theo kịp, cong môi uỷ khuất: “Tỷ như vậy chẳng phải là đang giận sao?”.

“Tịch Đường, ngươi từ khi nào, giết người đã thành tính rồi?”. Ngữ điệu của nàng đột nhiên có chút buồn bã.

Kim Tịch Đường nghe vào tai lại nghĩ vị biểu tỷ này chán ghét nàng, lập tức giải thích: “Tỷ, ta muốn giết người cũng không phải là bừa bãi. Những người này đều đáng chết”.

“Tịch Đường, để ta kể ngươi nghe. Bên cạnh ta có một người tên là Hồng Trực, hắn vì bảo vệ ta, dùng thân làm lá chắn. Ta chính là nằm trên vũng máu của hắn mới có thể sống sót. Lúc đó, ta đã thề, chỉ cần tìm được kẻ nào đứng sau hãm hại, ta sẽ tự tay moi tim, đập nát tứ chi, đem lục phủ ngũ tạng của kẻ đó ném cho chó ăn, đem đầu ra phơi ở cánh đồng cho quạ mổ. Ta nghĩ chỉ có như vậy ta mới không hổ thẹn với Hồng Trực, chỉ có như vậy mới đủ để báo đáp hắn”.

Kim Tịch Đường đưa tay nắm lấy bàn tay đang ôm chén trà của Tử Chiêu: “Tỷ tỷ, chúng ta đều hiểu được cảm giác mất đi người thân. Không dùng thủ đoạn báo thù, nhất định trong lòng không thoải mái”.

Tử Chiêu khẽ đảo tay, nhẹ nhàng nắm ngược trở lại bàn tay của Kim Tịch Đường: “Hồng Trực hắn chết rồi. Nhưng người phải đền mạng cho hắn, ta lại không thể giết. Rốt cuộc chỉ có thể lựa chọn cách xa một chút”.

Kim Tịch Đường ngước mắt, thấy biểu tỷ nhìn mình chằm chằm, đáy mắt nguội lạnh lại không hiểu có ý tứ gì. Gương mặt vẫn hồn nhiên, lại nghe Tử Chiêu tiếp một câu: “Hồng Trực đáng chết ở chỗ nào? Hoàng hậu nương nương đáng chết ở chỗ nào? Ngươi như vậy, nhắm mắt giết người. Còn cả gan đem thị tộc ra làm cái cớ. Mối thù của ngươi, ta nhìn không ra”.

“Biểu tỷ sao lại nói như vậy? Hồng Trực? Cái tên này chưa từng nghe qua. Người hại hắn cũng không phải là ta. Còn Hoàng hậu kia không phải là người của triều đình sao? Chẳng lẽ tỷ quên, Mạch gia vì sao diệt môn?”.

“Quên? Ta chưa từng biết tới, sao có thể quên? Thời điểm Kim lão quản gia cõng ngươi thoát khỏi sự truy sát của đối phương, lúc đó ngươi vẫn chỉ là một hài tử. Làm thế nào biết tường tận người hại Mạch gia là ai? Chuyện của đời trước, ngươi vốn không thể quản. May mắn được người có ơn với Mạch gia trợ giúp mới có thể gây dựng lại gia nghiệp ngày nay. Vậy mà không biết an phận thủ thường. Không biết lấy đâu ra mối thâm thù đại hận như thế. Đem những người Mạch gia đã an ổn lôi vào cuộc chiến này. Có khi nào ngươi thử hỏi, trong lòng bọn họ thực sự nhận thức mối thâm thù với triều đình sao?”. Tử Chiêu càng nói, bàn tay càng siết lại. Người trong Dữ Tụ lâu cũng không, mà Kim lão quản gia cũng không. Nàng thật không hiểu, nữ tử này vì sao lại có chấp niệm sâu như vậy.

Kim Tịch Đường bị siết phát đau nhưng có vặn vẹo một hồi cũng không làm thế nào mà rút tay ra được. Vành mắt phiếm hồng, ngữ điệu cũng khẩn thương lại không thiếu phần oan ức: “Chuyện đó là khi ta lớn lên mới cho người điều tra. Nếu không phải triều đình e dè thế lực của Mạch gia năm đó đã vượt qua tổ chức sát thủ thông thường, lại nắm rõ nhiều tin tức trọng yếu mới khiến bọn họ đỏ mắt. Mới sinh ra cảnh tượng tan cửa nát nhà. Ta lưu lạc chân trời góc bể, hằng đêm đều không có lúc nào ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại liền nằm mộng thấy máu của thân nhân nhuộm đỏ y phục. Bọn chúng hại ta thành như vậy, chẳng lẽ không đáng chết?”.

Tử Chiêu nhắm mắt nhớ lại cảnh năm đó nàng nằm như cái xác trong gian phòng ở Vụ Ẩn cốc thì không nhịn được thở dài. Lại nhìn Kim Tịch Đường một bộ dạng ủy khuất, nhưng cũng không đồng tình với nàng: “Ngươi tra, vậy tra ra Hoàng hậu có chỗ nào không phải với Mạch gia sao?”.

“Tỷ là đang thay bọn chúng cầu tình?”. Giọng điệu lập tức chuyển lạnh.

“Tịch Đường, năm đó nếu đúng là triều đình có nhúng tay, cũng sẽ không có phần của Hoàng hậu. Nữ nhân vốn không thể can dự vào chuyện triều chính, chưa kể nàng cùng mẫu thân ta coi trọng lẫn nhau.”.

“Biểu tỷ, vậy tỷ nghĩ một chút, tin tức về Mạch gia, triều đình từ đâu mà có?”. Lời này giống như là đang đối chất.

“Ngươi nhắc ta đừng quên. Vậy thì ngươi cũng đừng quên, Mạch gia sinh cơ là làm cái gì. Nhận bạc giết người, tự nhiên sẽ có không ít kẻ muốn chúng ta phải chết. Tin tức, vốn không cần từ chỗ Hoàng hậu mới có thể biết được. Mẫu thân ta cũng không ngốc tới nỗi đem chuyện này ra nói với người khác. Trừ phi, ngươi có bằng chứng”.

Kim Tịch Đường nén giận, nghĩ Tử Chiêu nhất định sẽ giúp nàng ta. Không ngờ vừa tới liền bị nàng giáo huấn, không thể phản bác. Chứng cứ kia quả thật nàng ta không có. Nhưng Kim Tịch Đường đối với triều đình tự thề không đội trời chung, nay cơ hội hành thích ngay ở trước mắt lại bị chính biểu tỷ của mình ngăn cản. Trong lòng cảm thấy người biểu tỷ này cũng không hiểu nàng, liền không muốn nói tiếp.

Tử Chiêu thấy nàng ta cụp mắt không lên tiếng thì cũng buông tay. Nàng đối với Kim Tịch Đường là không nỡ hận, nhưng cũng không muốn gần gũi. Cứ như vậy xa cách.

Lúc Kim Tịch Đường rời đi, nàng chỉ nói thêm vài lời: “Oan oan tương báo sẽ không có điểm dừng. Ngươi sống, không cần mang gánh nặng báo thù rửa hận. Sống vì chính mình, đừng đẩy hậu nhân của Mạch gia tiến lên con đường diệt vong thêm một lần nữa”.

Bóng lưng người kia khẽ dao động nhưng cũng không đáp lời. Dựa vào tính cách của nàng ta, Tử Chiêu đoán chừng cũng không tiếp nhận được bao nhiêu, chỉ đành thở dài.

Năng lực của Dữ Tụ lâu không phải nàng không biết, chỉ là cách thức hành sự của Kim Tịch Đường xưa nay đều ầm ĩ không đủ trầm ổn, rất dễ kéo tới tai hoạ. Nếu không phải bên cạnh còn có một Kim lão quản gia cùng sự áp chế của Dữ Ngọc, chỉ e cái vai diễn Kim gia này không đóng được lâu.

Trà đã nguội lạnh, Tử Chiêu cũng không còn tâm sức, vừa ngả người chợp mắt đã tới hừng đông.

Tuy nơi này là thành trấn nhỏ nhưng cũng có không ít lái buôn qua lại, sản vật không thiếu nên đoàn người lưu lại thêm vài ngày, thuận tiện thu mua lương thực.

Tử Chiêu cứ như vậy không thấy xuất đầu lộ diện. Nàng không ra ngoài, càng không có ý dùng bữa chung với những người khác nên trong đoàn thiên kim có người còn hoài nghi nàng không ở trong viện. Bọn họ còn muốn từ chỗ Viêm cô nương dò hỏi ra cái gì, đổi lại Mai Cơ chỉ cười đáp một tiếng: “Chẳng phải vẫn luôn ở bên Hoàng hậu nương nương đó sao”. Lời này đủ khiến người ta đỏ mắt.

Không nghĩ, mới chờ qua vài ngày, Kim Tịch Đường lại thật sự không xuống tay nữa. Giữa lúc Tử Chiêu thoáng an tâm thì có người tiến vào bẩm báo với Hoàng hậu.


Thái tử lịch lãm thay Hoàng thượng vi hành, vài ngày nữa cũng vừa vặn cũng tới thành trấn này. Trước nay hắn vẫn là người hiếu kính, đoạn đường hồi kinh hắn chính là muốn đích thân hộ tống, nói Hoàng hậu lưu lại thêm ít bữa, chờ hắn tới nơi.

Tử Chiêu không khỏi lạnh mặt, thì ra không phải Kim Tịch Đường không ra tay, mà là cố kỵ người kia. Thật là, có gan tính kế Hoàng hậu, lại không có gan tính kế trên đầu Yến Lân.

Nhưng cho tới khi nàng nhìn một đoàn người ngựa tiến vào, nheo mắt quan sát động tĩnh từ cỗ kiệu nhỏ đi sát ngay phía sau ngựa của Yến Lân. Hắn chẳng phải thay Hoàng thượng vi hành hay sao, đội ngũ không nhiều, càng không có lý do mang theo người nào không cần thiết. Vậy thì bên trong cỗ kiệu kia là ai?

Mành kiệu vén lên, một thân nữ tử mềm mại yếu ớt, cần tới hai tỳ nữ mới có thể hầu hạ nàng ta xuống kiệu. Gương mặt đơn thuần lại nhiễm mệt mỏi. Sóng mắt lưu chuyển, dáng vẻ cô tịch, thật khiến cho người ta thay nàng thương tiếc.

Nụ cười điềm đạm vì thế mà tắt. Kim Tịch Đường này, Tử Chiêu quả thật đã đánh giá thấp nàng ta rồi.

Không phải nàng ta không dám tính kế trên đầu Yến Lân. Mà là tận tâm chuẩn bị một ván cờ lớn, tự mình lâm trận.

Tử Chiêu từ trên lầu cao nhìn xuống, âm thầm cắn răng. Rốt cuộc không biết Kim Tịch Đường muốn làm gì, chuyện tới nước này, làm không khéo, chính là đem toàn bộ tâm sức nhẫn nhịn ẩn mình của Mạch gia bao năm qua đổ sông đổ biển.

Nữ tử kia sau khi được đỡ xuống kiệu liền không dây dưa, lập tức có rất nhiều hạ nhân săn sóc, đưa nàng ta tới hậu viên. Đa phần chỉ lướt qua mọi người, cũng không chào hỏi.

Yến Lân sau khi phân phó đoàn người ổn thoả mới tới trước mặt Hoàng hậu thỉnh an. Mà Hoàng hậu, nghiễm nhiên không hỏi về nữ tử kia, coi như không thấy, chỉ đơn giản hỏi thăm Yến Lân. Tử Chiêu vốn nghĩ có thể ở một bên thuận tiện nghe ngóng. Nhưng qua hồi lâu, xem chừng hai người trước mặt ngoại trừ vài câu chuyện phiếm sẽ không cho nàng tin tức thoả đáng.

Tử Chiêu không cần lưu lại nơi này, chi bằng ra ngoài, tìm thời điểm thích hợp sẽ cùng Kim Tịch Đường nói chuyện rõ ràng.

Sau khi Tử Chiêu rời đi, chính viện chỉ còn lại hai người, Hoàng hậu từ ái cười một tiếng, cong cong khoé mắt nhìn theo bóng dáng nàng: “Lân nhi, tâm tình nha đầu dường như không tốt”.

Hiện tại có Yến Lân ở đây, trong mắt Hoàng hậu, hai người vốn là hoà hợp. Không nghĩ Tử Chiêu từ lúc thấy hắn nhập thành cũng không lên tiếng hỏi thăm, lại nghĩ tới vị cô nương trẻ tuổi mà mỹ mạo kia. Trong lòng khấp khởi vui mừng.

Yến Lân nghiêng đầu, coi như đã tiếp nhận thông tin vừa rồi, thuận tiện cáo lui.

Không nghĩ bản thân vừa đi khỏi, Yến Lân cũng từ trong viện theo sát phía sau. Tử Chiêu vì chuyện của Kim Tịch Đường quả thật có chỗ nghĩ không thông, lông mày khẽ nhíu lộ rõ không vui.

Vừa vặn để Yến Lân nhìn thấy, sắc mặt này của nàng rơi vào mắt hắn lại thành một loại ý tứ.

Phát hiện có người phía sau, Tử Chiêu bừng tỉnh, thần sắc trở lại thường ngày, nhàn nhạt cười. Nàng không biết nên mở miệng nói chuyện gì với Yến Lân.

Giữa lúc còn đang lưỡng lự, không nghĩ người bên cạnh lại mở miệng trước. Không những vậy, còn là tường tận giải thích.

Chính là, nữ tử kia họ Giai, thiên kim của gia đình phú quý. Lần này nhận được một mối làm ăn rất quan trọng, mà nàng ta là trưởng nữ, trong nhà lại không có nam nhi nối dõi, cũng đúng lúc đến tuổi tiếp quản gia nghiệp nên lần này đích thân cùng thuộc hạ áp tải một chuyến hàng lên Kinh thành, cũng là chuyến đi đầu tiên.

Nào ngờ giữa đường bị chặn cướp, vốn là nữ tử chưa đủ thành thục nên khó lòng tự mình xoay xở. May mắn gặp được đội ngũ của Thái tử, cả hàng và người đều giữ được.

Trong lúc hỗn loạn, nữ tử kia bị người ta đả thương nên mới có bộ dạng như vậy.

Chủ tử suy nhược, cả đoàn buôn cũng cần tìm được thành trấn để dưỡng thương cho nàng. Cứ như vậy, chính là dựa vào sự bảo hộ của Thái tử mà an toàn nhập thành.

Tử Chiêu nhướn mày, Kim Tịch Đường lấy đâu ra nhiều cướp như vậy. Đúng là bình cũ rượu mới, ban đầu là cướp, hiện tại lại diễn một màn bị cướp.

Yến Lân chủ động nói chuyện này, Tử Chiêu lại chỉ gật đầu, cũng không có nhiều biểu tình.

Hắn phá lệ cười thành tiếng, đưa tay khẽ chạm lên đỉnh đầu nàng.

Tử Chiêu thật sự bị dọa, nàng lập tức tròn mắt ngước nhìn. Ánh nắng dịu dàng phủ xuống, hắn vừa vặn che đi cho nàng, nụ cười sáng lạn không còn giống như Yến Lân mà nàng biết.

Nhìn gương mặt nàng hồi lâu cũng không hết bàng hoàng, Yến Lân cười càng thêm ý vị: “Nàng còn tiếp tục nhìn, chúng ta sẽ sớm thành hai pho tượng”.

Rốt cuộc nhận ra bản thân mình vì động tác của Yến Lân mà dừng lại giữa sân, hai người một hồi yên lặng nhìn nhau, người nào nhìn qua cũng sẽ thấy một đôi nam nữ, hơn nữa còn vô cùng thân mật. Mà địa vị của người đối diện không tầm thường, nàng tất nhiên sẽ không muốn kéo tới rắc rối. Tử Chiêu hắng giọng bước đi: “Từ trước tới nay huynh cũng chưa từng động tay động chân với muội, hiện tại thật là thụ sủng nhược kinh”.

Một câu nói của nàng, vốn không có bao nhiêu tâm tư, không nghĩ Yến Lân từ đầu tới cuối lại cho rằng nàng hờn giận, tâm tình ngược lại vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.

Trên gương mặt tưởng như là phiến băng vạn năm cũng có thời điểm tự mình tan chảy.


Tử Chiêu đương nhiên không quen với bộ dạng này của hắn, một mực kiếm cớ rời đi. Nàng trước muốn tìm cách trao đổi với Kim Tịch Đường, xem nàng ta muốn làm cái gì.

Trời nhập nhoạng tối, khắp phủ viện thắp đèn đốt nến. Lúc này vị nữ thương nhân kia cũng coi như có chút thanh tỉnh. Đủ lễ nghĩa tiến vào bái kiến Hoàng hậu nương nương, còn không quên cảm tạ ân đức của Thái tử. Thuận tiện đặt ra một vấn đề.

Nàng ta nói chuyến hàng lần này không thể chậm trễ, bất quá hành trình phía trước có chút gian nan với nàng. Hiện tại được biết Hoàng hậu cùng Thái tử cũng là hồi Kinh mới mạn phép xin cùng đường. Hứa hẹn không làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai, chỉ để đoàn xe theo sau mà thôi.

Dáng vẻ nữ tử tuy yếu ớt nhưng thanh âm có lực, gương mặt tuyệt mỹ lại hiện lên đủ thông minh khiến người ta tán thưởng. Lại nghe một thân tiểu nữ bôn ba, trong lòng sớm đã như quả hồng mềm.

Chao ôi một tiếng, Hoàng hậu thật tâm căn dặn Yến Lân đem chuyện này bẩm báo rõ với Hoàng thượng. Đại Minh hưng thịnh, sao lại có nhiều sơn tặc cướp đường như vậy, chính là cần phải làm rõ, chỉnh đốn lại hệ thống quan lại địa phương, không để cảnh này tiếp tục kéo dài.

Nàng còn thuận tình nói nơi này cũng có nhiều vị thiên kim xem chừng có vẻ đồng lứa với Kim tiểu thư. Khuyến khích đôi bên kết bạn, dù sao muốn tới Kinh thành cũng không phải ngày một ngày hai, không cần thiết phải theo sau bọn họ mà không thể giao thiệp.

Tuy là nữ tử trải qua bôn ba kinh hách nhưng phong thái tiểu thư xuất thân từ gia đình phú quý đương nhiên có cốt cách, chừng mực lại vừa hào sảng tiếp nhận, khiến đôi bên đều thoải mái.

Tử Chiêu yên lặng ở một bên xem diễn, dáng vẻ lười biếng không biết từ khi nào đã tìm một tư thế thoải mái, dựa dẫm bên cạnh Hoàng hậu. Quốc mẫu không những không giận, còn nhấc tay vỗ nhẹ lên người nàng, động tác vô cùng thành thục tự nhiên. Dường như đây đã là một chuyện hết sức bình thường.

Tuy là Tử Chiêu có chút tùy ý nhưng dáng vẻ cũng không quá lộ liễu, chỉ là trước mặt có một Kim Tịch Đường, từng cử chỉ hành động dù là rất nhỏ cũng bị người ta thu vào mắt….

Như vậy là vị biểu tỷ này sống quen trong ân sủng của triều đình nên mới có ý bao che bênh vực?

Đối với nàng ta, chuyện này cỡ nào mất mặt.

Nếu như Mục tiểu thư đã có ý muốn dựa vào hoàng thất, Kim Tịch Đường sao có thể nhắm mắt làm ngơ.

Đội ngũ nhiều thêm một đoàn người nhưng tốc độ di chuyển cũng không có gì khác biệt. Vị Kim tiểu thư kia không hổ là hậu bối trong gia đình phú thương, rất nhanh kết giao được với không ít người. Nói đúng hơn là nàng ta muốn thăm dò, xem xem người khác đối với Tử Chiêu là có tâm tư gì. Kết quả thu được thật không tồi. Nói chuyện qua loa vài câu đã có thể biết, Mục tiểu thư ngoại trừ Hoàng hậu ra thì đều khiến người khác không vừa mắt.

Khóe miệng khẽ kéo ra một đường, nhìn qua thì thiện lương vô hại. Chỉ có Kim Tịch Đường tự mình hiểu rõ, đằng sau nụ cười này là bao nhiêu toan tính giảo hoạt.

Vài ngày trước, Tử Chiêu đã tìm cách nói chuyện riêng với nàng ta. Nào ngờ, Kim Tịch Đường hễ mở miệng đều là một câu Mục tiểu thư, hai câu Mục tiểu thư, còn nói Tử Chiêu nói cái gì nàng ta không hiểu.

Nàng cũng không có biện pháp. Đối với Kim Tịch Đường vẫn có chút muốn nhường nhịn. Cho dù nàng ta có nháo thành cái gì, Tử Chiêu cũng chỉ có thể tận tâm quan sát, tùy thời trở tay.

Mục tiểu thư từ đầu tới cuối vẫn là tách biệt với mọi người. Hiện tại có thêm Yến Lân, hắn lại một dạng hiếu kính, chính là ngày ngày cùng Tử Chiêu ở bên Hoàng hậu.

Chỉ cần hắn vừa xuất hiện đã có không ít người khẩn trương. Còn chưa nói tới tình thế này, Mục tiểu thư rất nhanh trở thành loại người tranh thủ hết thời gian của các nàng. Có người không nhịn được, dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Tử Chiêu. Mà nàng, lại vờ như không thấy, thái độ bình thản, đủ khiến người ta tức chết.

Kim Tịch Đường còn rất biết lợi dụng lòng người. Giữa một đám nữ tử ngồi tán gẫu, còn tỏ ra vô ý nhắc tới Mục tiểu thư, giọng điệu có bao nhiêu ngưỡng mộ. Kích động đám nữ tử kia âm thầm tính kế thay nàng.

Chuyện gì cần tới rất nhanh sẽ tới. Chỉ là, trình độ của đám người này thật không có bao nhiêu.

Khi thì có người kiếm cớ gây sự, vừa thấy Hoàng hậu cùng Thái tử tiến tới phía này liền hoa lệ mà ngã hồ. Mục tiểu thư mặt không biến sắc, còn nhếch miệng cười nói: “Vị tiểu thư này cũng thật là hiếu động như hài tử, trong người bốc hỏa liền muốn bơi. Thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi”. Hơn nữa còn hết sức ngang ngược, chỉ cần nàng ta chấp chới ngoi lên, nàng liền đưa tay ấn xuống. Báo hại người ta uống không ít nước hồ.

Còn có, lần này Tử Chiêu ra ngoài cũng không mang theo tỳ nữ. Nàng vốn không phải người khó hầu hạ nên mọi chuyện sinh hoạt thường ngày đều là mượn người của Hoàng hậu săn sóc. Có kẻ nhân lúc không ai để ý, lén bỏ độc vào trong đồ ăn của nàng. Tuy không có ý giết người nhưng là có ý làm người xấu mặt.

Mục tiểu thư sau khi dùng bữa, đợi tới nửa ngày cũng không có biểu hiện gì. Không phải nói thuốc xổ kia là loại cực mạnh sao? Sao lại không có tác dụng?

Một đám nữ tử hậm hực dùng bữa. Kết quả, người trúng thuốc xổ lại chính là các nàng.

Tử Chiêu ở một chỗ xem kịch vui, nàng tuy không có người nào ở bên hầu hạ nhưng chủ nhân Hồng Vân sơn ra ngoài há lại chỉ có một mình. Nhìn nàng dễ bị khi dễ như vậy sao?

Suốt đường đi, qua bất kể thành trấn nào dù là lớn nhỏ, Hoàng hậu đều ra lệnh đội ngũ lưu lại mấy ngày, không còn biểu hiện vội vàng như lúc mới rời khỏi Kim Quang tự. Căn bản còn có Yến Lân, nàng là mong muốn trên đường gần gũi, cảm tình giữa Tử Chiêu và hắn cũng ngày càng tăng lên.

Một lần ngang qua thành trấn, cảnh đẹp địa phương vô cùng hiếm có, dựa núi nhìn sông, hoa thơm cỏ lạ thập phần phong phú. Nhìn ra Hoàng hậu yêu thích nơi này, tri phủ đại nhân họ Tiệp cùng phu nhân mạn phép giữ người. Còn nói Hoàng hậu nương nương ở Kinh thành, hiếm khi có dịp du ngoạn bên ngoài. Chi bằng ở lại thêm ít ngày, đích thân Tiệp phu nhân phụng bồi, đưa nàng đi ngắm cảnh núi non.


Yến Lân không phản đối. Đoàn người cứ như vậy lưu lại.

Người không vội, ta không vội. Tử Chiêu cũng không nhìn ra Kim Tịch Đường có động thái gì. Ở lại nơi này cũng tới bốn năm ngày, càng không thể lúc nào cũng trông chừng nàng ta. Cuối cùng, nàng quyết định mặc kệ. Không phải có câu “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn” sao? Kim Tịch Đường này với nàng cũng không có bao nhiêu uy hiếp. Vẫn là nên tùy ý một chút vẫn hơn.

Tiệp phu nhân cùng Hoàng hậu vãn cảnh, nàng lại không tao nhã như vậy. Hơn nữa bên cạnh Hoàng hậu cũng còn rất nhiều vị thiên kim khác, mấy ngày qua vẫn là nàng chiếm tiện nghi. Hiện tại nhường cho các nàng một chút.

Tử Chiêu không thích gần gũi một đám nữ tử nên quyết định dạo chơi trong thành. Lúc đi ngang qua một phủ đệ, dọc đường có rất nhiều bậc phụ mẫu đưa nhi tử tới nơi này gửi gắm rồi rời đi. Lại nói ở Kinh thành, học sĩ có thể mở học đường cũng không ít, nhưng chưa khi nào có cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Nàng lập tức hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lên biển gỗ ghi hai chữ “Hoa gia”.

“Không phải là học đường mà là tư gia sao?”. Nhìn thấy cửa lớn mở toang, bên ngoài không có thủ vệ, bách tính đưa nhi tử đi vào không ít. Tử Chiêu cũng tự nhiên nhấc chân theo sau.

Bên trong phủ bài trí tuy có chút đơn giản nhưng nhã nhặn, thanh tao, không khiến cho người ngoài như nàng cảm thấy áp lực. Dù sao nàng cũng là theo người ta đi vào, tuy không ai chú ý nhưng vẫn là khách không mời, nên chỉ có thể yên lặng quan sát.

Đi hết hành lang cẩm thạch, phía trước dần hiện ra một cái cổng vòm, lần này bên ngoài đích thị có người canh gác. Nói là canh gác cũng không đúng lắm, người kia trẻ tuổi, y phục chỉnh tề nhã nhặn. Cứ có phụ nhân đưa nhi tử tới thì cúi đầu chào hỏi. Sau đó để đứa nhỏ tiến vào trong sân, còn phụ mẫu của bọn chúng thì lại rời đi.

Nhìn dáng vẻ kia, Tử Chiêu đoán chừng hắn là một thư đồng.

Nàng ở một bên quan sát, thư đồng kia cũng không tỏ ra kỳ lạ. Cho tới khi không còn người nào đưa nhi tử tới nữa, hắn mới từ tốn cười hỏi: ” Vị tiểu thư này, không biết có chuyện gì nô tài có thể trợ giúp”.

Thấy hắn vô cùng lễ độ với người ngoài như nàng, Tử Chiêu thoải mái cười đáp: “Làm phiền ngươi, ta là người từ nơi khác tới. Ban nãy đi ngang qua nơi này, thấy trước cửa đều là tự do ra vào nên mới sinh hiếu kỳ. Nếu không tiện, ta sẽ lập tức rời đi, không khiến ngươi khó xử với gia chủ”.

“Không có, không có. Chỗ chúng ta chính là thư quán, mở học đường dạy học, không phải không tiếp người ngoài. Nếu tiểu thư có nhã hứng, nô tài có thể dẫn người đi tham quan một chút”. Thư đồng nghe nàng mở miệng cũng biết là người đọc sách hiểu lễ nghĩa, cử chỉ lại có vài phần tuỳ ý, không giống vẻ khép nép của danh môn khuê tú không bước nửa bước chân ra ngoài. Hắn cúi đầu, làm động tác mời rồi dẫn người vào trong.

Vừa bước qua cổng vòm, phía trước xuất hiện một khoảng sân rộng lớn. Nhưng đập vào mắt Tử Chiêu lại là nhã gian ở chính giữa. Bốn góc đều là bốn cột đình, không lớn không nhỏ, cũng đủ chống lên mái ngói. Bốn mặt lại thông thoáng, không có cửa cũng chẳng xây tường, vừa vặn đón nắng. Bên trong xếp ngay ngắn bàn nhỏ để hài tử đọc sách. Tuy nói đều là hài tử nhưng lại vô cùng nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn cúi đầu, đồng thanh chào phu tử.

Trước bàn lớn, nam tử ăn vận chỉnh tề, trường bào đơn sắc thanh tịnh. Dung mạo non nớt thư sinh khiến Tử Chiêu lại càng thêm hiếu kỳ. Nhìn qua người kia cũng chỉ mới là một thiếu niên mà đã trở thành phu tử dạy học.

Nàng mỉm cười cảm khái: “Chủ tử của ngươi thật là tài không đợi tuổi”.

Thư đồng bên cạnh cũng cúi đầu đáp vài câu khách sáo. Lại nhìn thần sắc nàng có thưởng thức, hắn thuận tiện mời nàng, nếu không vội thì lưu lại uống chén trà.

Nghe thư đồng tự chủ trương, hắn không hỏi qua chủ tử mà có thể tự nhiên như vậy có lẽ đã có tiền lệ, quy củ trong phủ cũng không quá hà khắc. Tử Chiêu đương nhiên không khách khí liền gật đầu: “Vậy phiền ngươi giúp ta chuẩn bị một phen”.

Rất nhanh có người tới châm trà rót nước. Tử Chiêu ngồi cách nhã gian không xa, vừa có thể hưởng thụ buổi sớm nhàn tản thanh tịnh, bên tai lại nghe tiếng đọc sách non nớt mà đồng điệu của hài tử. Nhấp một ngụm trà thơm, tinh thần cũng như được chau chuốt. Thật là có chút hưởng thụ.

Qua một canh giờ, đám hài tử giống như con thỏ nhỏ, thoải mái vui đùa trong sân, đợi phụ mẫu tới đón về. Vị phu tử kia vừa tan học cũng liền sải bước về phía nàng: “Không biết có khách nhân ghé thăm, Hoa Tử chậm trễ tiếp đón”.

Tử Chiêu xua tay, cười nói: “Chúng ta vốn không quen biết, ta đường đột mà tới quấy rầy lại được quý phủ coi trọng. Là ta hổ thẹn mới đúng”.

Hắn thuận tiện ngồi xuống đối diện nàng, nâng tay thêm trà: “Tiểu thư phải chăng là từ Kinh thành tới?”.

Nàng nhìn Hoa Tử, trong mắt tràn ngập ý cười, nói hắn là người đọc sách nhưng cũng không phải người cứng nhắc, cử chỉ hào phóng mà điềm đạm, tâm tư lại vô cùng nhạy bén. Câu này của hắn vốn là khẳng định, ý chính là muốn hỏi tới danh tính của nàng. Tử Chiêu gật đầu đáp lại: “Ta họ Mục, xem tuổi tác chúng ta không cách biệt, ngươi trực tiếp gọi Tử Chiêu là được. Không cần câu nệ”.

Hắn ban đầu là sửng sốt, sau đó lại mỉm cười: “Nghe đại danh của tiểu thư đã lâu, lần đầu gặp mặt quả nhiên có điểm hơn người. Chi phủ đại nhân đã nói qua với Hoa tử, lần này không những Hoàng hậu giá lâm mà còn có cả Thái tử điện hạ đích thân hộ tống. Ban nãy thư đồng có nói với ta, tiểu thư là người từ xa tới nên mới mạo muội suy đoán. Còn về chuyện xưng hô, Hoa Tử thật sự không dám lỗ mãng”.

Nghe hắn nói, Tử Chiêu cũng không nhiều lời. Người này còn được đích thân chi phủ căn dặn, chứng tỏ cũng không phải dạng vô danh tiểu tốt.

“Tiểu thư không theo Hoàng hậu thưởng thức thắng cảnh sao? Địa phương chúng ta không lớn nhưng thổ nhưỡng trù phú, muốn núi có núi, muốn sông có sông, nơi đâu cũng là cảnh đẹp”.

“Bên cạnh Hoàng hậu luôn có người bầu bạn, bớt một người cũng không thể mất đi nhã hướng. Ta ngược lại cảm thấy may mắn, dạo chơi một vòng lại có thể tìm ra nơi này”.

Hoa Tử gật gù giống như hài tử được khen ngợi, gương mặt có chút ngượng ngùng.

Nói chuyện qua một hồi, Tử Chiêu phát hiện hắn tuổi đời còn rất trẻ, tới năm sau mới đủ tuổi lên Kinh dự thi. Bất quá, so với tuổi đời thì Hoa Tử lại quá uyên bác. Học thức sâu rộng, hắn nổi bật tới mức chi phủ đại nhân vô cùng tín nhiệm, dốc sức mà bồi dưỡng. Còn tự tin hắn có thể ghi danh bảng vàng, trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Đại Minh.

Tử Chiêu một mặt cảm khái, một mặt lại có điểm tiếc nuối. Với học thứ của hắn, đừng nói là ứng thí, chỉ cần tiến Kinh nhất định sẽ được trọng dụng nhưng Hoa Tử này qua cách nói chuyện có thể thấy hắn là người đơn giản. Quan trường đối với người như vậy thì lại không hề đơn giản chút nào. Nếu được người chính trực rèn giũa có thể vững vàng làm nên chuyện, nhưng nếu rơi vào tay kẻ có tâm sẽ bị người ta lợi dụng. Tuổi đời lại quá trẻ, khó nói trước được điều gì.

Nàng nghĩ như vậy, nhưng đó vẫn là chuyện sau này, Tử Chiêu cũng không có ý để hắn nhụt chí. Không chỉ là thưởng thức, nàng còn thuận tiện chỉ ra cái hay cái dở trong việc dạy học của hắn. Hoa Tử giống như gặp được tri âm, càng nói càng hăng say, đem hết suy luận trong lòng nói cùng Tử Chiêu. Bản thân hắn chưa từng nghĩ, có người lại có thể nhàn rỗi đàm đạo cùng hắn. Người trẻ tuổi nghe hắn nói thì không hiểu gì. Gặp được người có học thức thì cũng là người đã có thâm niên, căn bản lập trường trái ngược, trong đầu hắn lại có nhiều thứ mới mẻ, đương nhiên bị người ta bác bỏ.

Mà người trước mắt, như vậy lại chỉ là một nữ tử. Hoa Tử hai mắt sáng như đuốc, nói chuyện qua một hồi mới biết nàng còn lớn hơn hắn. Rất nhanh một tiếng đã gọi nàng là học tỷ.

Từ lúc đó, Tử Chiêu ngoại trừ ở bên cạnh Hoàng Hậu thì rảnh rỗi sẽ lui tới Hoa gia. Hạ nhân trong phủ thấy nàng tự do ra vào cũng vô cùng nhiệt tình tiếp đón. Chuyện này còn đến tai chi phủ đại nhân, nghe nói có người có thể ngang hàng đàm đạo cùng Hoa Tử, ông ta vui vẻ ra mặt, không những thế, còn muốn dành thời gian lật đật chạy đến Hoa gia, tìm vị kia cảm tạ một hồi.

Đúng lúc chi phủ đại nhân vừa tới, lại nghe tiếng Hoa Tử từ trong sân viện vọng ra: “Học tỷ, đệ không ngờ tỷ còn có chủ ý này. Vậy mà ta chưa từng nghĩ qua. Thật là núi cao còn có núi cao hơn. Đệ đệ nay đã được lĩnh giáo rồi”.

“Còn có chủ ý gì có thể khiến ngươi mừng rỡ tới như vậy? Cũng thật hiếm thấy”.

Vừa nhìn là biết người tới là ai, Tử Chiêu rất hợp quy củ hành lễ của vãn bối.


“Ta nghe có người có thể đến bầu bạn cùng tên tiểu tử này. Trong lòng vẫn hiếu kỳ, không nghĩ vậy mà lại là Mục tiểu thư. Quả nhiên là nhân tài xuất chúng, Tiệp mỗ cũng xin bái phục”.

“Đại nhân khách khí rồi, chúng ta đồng trang lứa, bình thường nói chuyện cũng không phải chuyện gì to tát, không đáng nhắc tới”. Nàng khiêm tốn xua tay.

Tiệp đại nhân âm thầm cảm khái một hồi, trong mắt ông ta, Hoa Tử thông minh một cách dị thường. Ở tuổi hắn, người khác cùng lắm chỉ là thuộc được vài cuốn kinh thư đã là khổ luyện. Vậy mà người này, kinh thư toàn bộ đều hiểu rõ tới sâu sắc, không những thế còn đem từng chi tiết ra vận dụng vào thực tế. Còn có thể đúc kết những điều hắn giác ngộ được, thành thục truyền lại vô cùng dễ hiểu. Vậy cho nên, đối với những người đọc sách cùng độ tuổi với hắn, ai cũng không hiểu hắn. Thành ra, để có một người như Tử Chiêu cùng đàm đạo với Hoa Tử là chuyện khiến ông ta vô cùng cảm kích, lại không thể không khen ngợi nàng.

Vui mừng còn chưa hết, Tiệp đại nhân còn bị Hoa Tử kéo qua kéo lại, nghe hắn ta thuật lại những gì Tử Chiêu khi nãy mới nói. Lúc này đến lượt ông ta sửng sốt: “Mục tiểu thư thật có thể nghĩ ra chủ ý như vậy? Quá tốt rồi. Có nhân tài như tiểu thư, đám lão nhân chúng ta có thể an tâm hưởng tuổi già rồi”.

Nói rồi, Tiệp đại nhân ha ha cười, nhanh chóng vẫy tay với Hoa Tử: “Ngươi mau cho người chuẩn bị chu toàn. Ta phải trở về báo chuyện vui này với Hoàng hậu cùng Thái tử. Hai vị đó nhất định là cao hứng”.

Thật ra, chủ ý của Tử Chiêu cũng không có gì đặc biệt. Chẳng là nhìn thấy hằng ngày đám hài tử đơn thuần tới đây đọc sách, nghe Hoa Tử diễn giải, thật cũng chỉ ngồi một chỗ. Nên hôm nay mới gợi ý cho Hoa Tử, đem bọn trẻ lên núi dã ngoại qua đêm.

Tuy nói ở thời đại này, hài tử chơi đùa trên núi không lạ lẫm, nhưng để cùng nhau trải qua một khoảng thời gian cùng nhau ở trên núi lại là hoạt động tập thể, có lúc sẽ xảy ra xích mích, có lúc cần phải tương thân tương ái. Chính là một hoạt động mang tính tổ chức cao, cũng là để bọn chúng tự mình khảo nghiệm.

Hoa Tử nghe xong kinh ngạc, còn có mừng rỡ, ngay lập tức muốn bắt tay vào chuẩn bị.

Lại nói về phía Tiệp đại nhân, sau khi trở về, đem chuyện này ở trước mặt Hoàng hậu cùng Yến Lân trình lại một hồi. Còn không tiếc lời hoa mỹ tán thưởng Tử Chiêu, khiến cho hai người có một loại cảm giác tự hào.

Những ngày sau đó, Tử Chiêu thản nhiên viện cớ muốn giúp Hoa Tử chuẩn bị cho lần khảo nghiệm này nên không theo Hoàng hậu ra ngoài du ngoạn sông nước. Nghe nói ngồi thuyền đi cũng mất tới vài ngày, nàng lại thấy quanh quẩn trên một con thuyền phải chạm mặt nhiều người, đương nhiên là không muốn đi. Chuyện này Hoàng hậu cũng không ép, lại thấy hiếm khi nàng nhiệt tình làm một chuyện gì đó thì liền đáp ứng.

Còn Yến Lân, hắn cũng không rảnh rỗi, sau khi đề cập tới chuyện sơn tặc, thảo khấu hoành hành. Hắn cùng chi phủ đại nhân liên tiếp điều tra, rà soát, lùng sục khắp nơi. Vài ngày không thấy hắn là chuyện bình thường.

Tử Chiêu nhàn rỗi, không có việc quấn thân, lại thấy phía kia Kim Tịch Đường không làm ra chuyện gì khó đoán thì cũng làm thinh với nàng ta.

Không nghĩ, Hoa Tử cùng một đám hài tử vừa khởi hành được nửa ngày thì có chuyện.

Lúc đó, Tử Chiêu đang nhàn nhã tắm nắng trong sân, chóp mũi thoang thoảng trà thơm, tinh thần thả lỏng.

Đột nhiên ám vệ của Hồng Vân sơn tiến lại, những kẻ này theo nàng suốt dọc đường, chưa từng lộ diện. Hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật lại ở trước mặt nàng truyền tin, không biết là có chuyện gì.

Tử Chiêu mở mắt, gương mặt không để lộ ra hỷ nộ, chỉ có chuyên chú.

“Chủ tử, trên núi xảy ra chuyện. Hoa công tử ôm theo một đứa trẻ thương tích không nhẹ, từ trên núi chạy xuống”.

“Người đang ở đâu?”. Tử Chiêu đứng phắt dậy, bước đi không phát ra tiếng, nháy mắt đã đi tới cửa.

“Hiện tại vừa mới ngã trên đường lớn, được dân chúng giúp đỡ trị thương”.

“Mau chỉ đường”.

Cho đến khi nàng nhìn thấy Hoa Tử, toàn thân nhếch nhác, trên y phục dính đầy máu. Hai mắt đỏ ngầu đẫm lệ, nam thanh từ tốn thường ngày lúc này lại khản đặc, có kinh sợ, có khẩn trương: “Mau, mau cứu lấy đứa nhỏ”.

Trong lòng hắn, nam hài co quắp, tứ chi dường như bị người ta vặn gãy, tư thế quỷ dị. Người nào nhìn qua thật sự không có can đảm nhìn tiếp. Xung quanh chỉ có vài phụ nhân đỡ lấy hắn, cũng không dám động vào đứa nhỏ.

Tử Chiêu hít lấy một ngụm khí: “Đây là chuyện gì? Người đâu, mau chuẩn bị cáng, đưa bọn họ đi tìm đại phu”.

Hoa Tử bắt được thanh âm quen thuộc, run rẩy gọi: “Học tỷ, mau mau cứu lấy đứa nhỏ, ta không thấy hơi thở của hắn. Làm ơn cứu lấy hắn”.

Gương mặt thư sinh lấm lem nhợt nhạt lại ướt đẫm nước mắt. Còn cảnh tượng kia có bao nhiêu kinh sợ. Tử Chiêu không rõ có chuyện gì, lúc này nhìn Hoa Tử kích động cũng không dám gặng hỏi. Rất nhanh đem người đi chữa trị.

Hoa Tử dường như đã dùng hết sức lực, vừa đưa hắn tới chỗ đại phu thì liền bất tỉnh. Tử Chiêu xem qua tình trạng hắn không quá nghiêm trọng, nhưng tình trạng của đứa nhỏ kia đã là nguy kịch.

Tứ chi đứt đoạn, bị người ta bẻ gãy không có quy luật, trước ngực một mảng tím bầm, thật sự tới một tia hô hấp cũng không có. Mà thân thể của đứa trẻ đã mềm nhũn, đại phu không dám tuỳ tiện động tới, chỉ là vẫn bắt ra mạch đập yếu ớt.

Hình hài nhỏ bé của một đứa trẻ sao có thể chịu nhiều tổn thương tới như vậy. Tử Chiêu ở một bên, không kìm được thở dốc: “Lập tức cho người lên núi kiểm tra”. Ám vệ nhận mệnh rời đi, thần không biết, quỷ không hay.

Trong lòng Tử Chiêu có thương tâm, lại nóng như lửa đốt. Rốt cuộc chưa nắm được chút tin tức nào thì đứng ngồi không yên, Hoa Tử nhất thời không thể tỉnh lại, nàng cũng không thể ngay lập tức biết được cái gì. Bộ dạng đi lại trước dược đường, ánh mắt phảng phất đao quang khiến người xung quanh không dám tiến lại gần.

Đúng lúc nàng đang buồn bực suy nghĩ thì bị hai bóng người thu hút. Chính là Kim Tịch Đường cùng một nữ tỳ loạng choạng chạy ra ngoài, tìm một góc khuất đi vào.

Lúc Tử Chiêu theo sát phía sau, thấy nàng ta gập người nôn khan. Còn nghĩ do nữ nhân này bị thân thể biến dạng của đứa nhỏ đáng thương kia dọa sợ, đang định quay người trở vào trong thì lại nghe thấy nàng ta hổn hển nói một câu: “Chẳng lẽ bọn chúng lại tàn nhẫn ra tay với một hài tử như vậy”.

Toàn thân Tử Chiêu như muốn đông cứng, thanh âm có chút khó lòng khống chế, gằn lên từng tiếng: “Ngươi vừa nói cái gì?”.

Giống như toàn bộ máu trong cơ thể Kim Tịch Đường vừa bị nàng rút sạch. Sắt mặt nàng ta trắng bệch, hai mắt mở lớn ngã ngồi xuống đất, miệng lắp bắp: “Tỷ…, ta… ta… ta không biết gì hết. Không phải ta”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.