Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 75: Truy sát
Trong bóng đêm, toàn thân hắn che khuất ánh trăng khiến cho mọi ánh sáng trước mắt nàng trở nên mờ nhạt. Tử Chiêu càng không thể nào nhìn ra vẻ mặt tầng tầng sát khí kia bỗng chốc trở nên hỗn độn. Lúc này nàng còn đang động não nghĩ xem làm thế nào có thể thoát khỏi tay Yến Lân. Hắn một mình truy đuổi nàng tới tận lúc này, hiển nhiên không phải nói thả là có thể thả cho nàng chạy mất.
Thân thể Tử Chiêu vừa động, thân ảnh tử sắc kia cũng từ trên tường thành cao ba thước phóng tới. Trảo thủ giương lên nhắm thẳng vào yết hầu đối phương. Đây rõ ràng là muốn chế trụ nàng.
Trước ngực cuộn trào đau đớn, Tử Chiêu tới cả nhíu mày cũng không dám, nàng cắn răng, nghiêng người tránh thoát khỏi móng vuốt của Yến Lân. Trong tình thế như vậy, tất phải đánh nhanh rút gọn, không thể dây dưa. Vừa nghiêng mình khiến Yến Lân bắt hụt, nàng thuận tiện kéo khăn trùm đầu xuống ném thẳng vào mặt hắn nhằm cản trở tầm nhìn. Tuy chiêu số này không vẻ vang gì nhưng Tử Chiêu cũng là vạn bất đắc dĩ. Lợi dụng cơ hội, đạp trả hắn một cước. Muốn hắn không thể nào đuổi theo nàng nữa, chỉ còn một cách này.
Tử Chiêu cũng tính là người cẩn trọng, trước khi đột nhập vào cung cấm, người khác hẳn là chỉ dùng vải bịt kín mặt nhưng nàng còn đặc biệt dùng thêm một tấm khăn mỏng quấn kín từ cổ, bao trùm hết tóc lại, một chút cũng không để lộ thân phận. Lúc này, khăn lụa vừa bung ra, tóc dài theo từng chuyển động tung bay trong gió. Dưới ánh trăng, ẩn hiện từng điểm sáng lấp lánh như làn suối mát. Hương thơm thoang thoảng bất chợt len lỏi trong bóng đêm, khiến cho người ta mất đi cảnh giác, không còn biết đâu là thật, đâu là ảo.
Yến Lân rõ ràng ở thế thượng phong, không nghĩ hắc y nhân thân mang trọng thương còn có thể xoay chuyển tình thế, phản kích lại hắn. Bị nàng đạp thẳng vào khớp chân, từ cổ họng gằn lên thanh âm đau đớn, mất đi trọng tâm, thân ảnh cao lớn lại cứ như vậy đập thẳng xuống đất. Tuy không tính là chật vật nhưng hiện tại với cái chân đau kia, Yến Lân không thể nào bắt kịp nàng.
Quay đầu nhìn lại ánh mắt căm phẫn của hắn, nàng trước nay chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội giao thủ với đương triều Thái tử. Vậy mà xem tình cảnh này, hắn đánh nàng một chưởng ngã từ trên tường thành xuống, nàng cũng đạp hắn không thể di chuyển. Bộ dạng này của hắn, một kẻ luôn cao cao tại thượng, có lẽ cả đời cũng không bao giờ xuất hiện trong mắt người khác. Thế nhưng lại bị nàng nhìn thấy. Chuyện này cũng coi như có chút thành quả.
Một kẻ bị thương, một kẻ phát hiện nàng là nữ nhân nên buông lỏng phòng bị. Hắn như vậy, hẳn cũng ngang ngửa nàng. Trong lòng không hiểu vì sao lại có chút buồn cười bản thân, đáng ra nàng phải cảm thấy may mắn vì không bị hắn bắt được, sao còn có thời gian so đo thực lực.
Vừa rồi khoảnh khắc Tử Chiêu quay đầu nhìn lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong mắt nàng hiện lên vui vẻ. Yến Lân thoáng ngây người, gằn lên từng tiếng: “Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”.
Đáp lại hắn chỉ có bóng lưng hắc y nhân dần dần biến mất trong đêm trăng. Cảnh vật lại chìm vào tĩnh mịch.
Nàng nghe thanh âm của hắn vọng tới cũng mặc kệ, chuyện trước mắt là phải thoát ly khỏi Hoàng cung, người của Hoàng thượng rất nhanh sẽ tới hối thúc Lãnh Thiên Diệt xuất thành. Đêm nay trong cung xảy ra nhiều chuyện, vẫn nên trở về thật nhanh, tránh bị người khác nghi ngờ.
Tử Chiêu ngồi an vị trong kiệu lớn, nhắm mắt điều tức. Sau cái đêm chạm trán Yến Lân, thương thế của nàng vốn đang hồi phục lại bị hắn đánh một chưởng, khác nào trở về vạch xuất phát. Gần đây nàng lại suy tính quá nhiều, không lúc nào được ngủ sâu giấc, cả tinh thần lẫn thể xác cũng trở nên mệt mỏi, việc hồi phục đối với Tử Chiêu lúc này dường như rất chậm chạp.
Trong đầu lại miên man suy nghĩ, đêm đó đột nhiên Yến Lân mang người vào tẩm cung của quận chúa, ngang nhiên lục soát. Hồi sau Tiểu Nhan mới mật báo cho nàng biết, từng sự kiện bình tâm sâu chuỗi lại, thì ra tất cả đều có liên quan tới nàng.
Hiện tại, tiểu chủ Mục gia Mục Tư Duẫn không rõ tung tích, Mục Tử Chiêu tuy là nữ nhân nhưng ở Thanh Quan đã lập được đại công, sớm đạt được tín nhiệm trong quân. Thời gian gần đây còn được Hoàng hậu vô cùng sủng ái. Chỉ e sau này sẽ một bước được nhấc lên địa vị mà khó kẻ nào có thể lung lay.
Mục gia lại tách biệt, căn bản là không hề bị tác động bởi bất kỳ thế lực nào trong triều. Một nhân vật khó điều khiển như thế, mấy lão cáo già đương nhiên không thể nhắm mắt để nàng tự tung tự tác. Chi bằng ra tay trước, diệt trừ hậu họa sau này.
Thừa lúc nhị hoàng tử Triệu Anh của Triệu quốc gây khó dễ với Hoàng thượng, có kẻ liền ngấm ngầm hạ độc quận chúa Lạc Vân. Tới lúc nàng ta chết rồi, nghiễm nhiên Mục tiểu thư cũng không thể cứu. Tội danh sát hại quận chúa, dù độc này không thể gây chết người nhưng bọn họ hoàn toàn có khả năng khiến cho một mình nàng phải lãnh lấy trách nhiệm.
Hoàng thượng không cần nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra thủ đoạn của đám triều thần. Vì vậy mới gấp rút để Lãnh Thiên Diệt đi tìm giải dược. Chờ tới lúc đó chuyện quan trọng nhất, chính là bảo đảm an nguy cho Lạc Vân.
Mà hẳn nhiên, Thái tử Yến Lân là người đảm đương trọng trách này. Như vậy mới có thể hiểu được vì sao hắn lại có mặt ở hậu cung nhanh đến thế.
Đêm đó, thì ra là nàng bị đám người tới hạ sát Lạc Vân kia làm cho liên luỵ. Bắt gặp nàng, đương nhiên là nghĩ ngay tới thích khách.
Một chút sự cố nhỏ này khiến Tử Chiêu sâu sắc hiểu được, tâm thế của nàng hiện tại hoàn toàn đối lập với mọi phương thế lực.
Mục gia quân quả nhiên là miếng bánh ngon khiến người ta thèm thuồng.
Đám triều thần kia không thể biến nàng trở thành quân cờ của bọn họ nên sinh ra sát tâm, muốn diệt nàng.
Hoàng thượng vì muốn nắm trong tay binh mã của Mục gia mà hết sức nâng đỡ nàng. Nếu nàng là nam nhân, hẳn cũng sẽ giống như Tử Hàm, được triều đình phong cho phẩm cấp, tuỳ tiện ban hôn cho nữ nhi của Hoàng thượng. Binh quyền cứ như vậy có thể thuận lợi chuyển giao. Nhưng nàng lại là nữ nhân, chuyện phong quan là không ai chấp nhận. Vậy thì chỉ có con đường một là liên hôn với một trong các vị hoàng tử, hai là nhận nàng làm nghĩa nữ, phong làm công chúa, trở thành nữ nhi của Hoàng thượng. Mà trong mắt nàng, thứ địa vị sinh ra chỉ để phục vụ cho mục đích chính trị như vậy, chính là không có nhân đạo.
Nàng không phải Bồ tát, nàng sống chỉ vì chính bản thân mình.
Muốn làm người không tim không phổi, chỉ có người khác đau lòng vì mình.
Không cần biết Tử Chiêu có nguyện ý hay không, cứ như vậy đẩy nàng tới nơi đầu sóng ngọn gió, trực tiếp trở thành tấm bia để người ta nhắm vào.
Mà Tử Chiêu, không phải loại người chịu để cho người ta tuỳ ý sắp đặt.
Người khác đều bất nhân với nàng, vậy thì đừng trách nàng bất nghĩa.
Thanh âm hừ lạnh từ trong kiệu phát ra, cẩm y vệ tháp tùng theo xe đều nghe thấy, bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Xem ra vị Lãnh công tử này tính khí cũng thất thường. Hắn so với Thái tử điện hạ lại có điểm giống nhau, ánh mắt mang theo hàn khí mãnh liệt, chỉ một cái liếc nhìn hoàn toàn có thể đóng băng vạn dặm.
Ý trời trêu ngươi, ngày ngày luyện binh dưới trướng Thái tử thì không nói. Hiện tại có một cơ hội xuất thành vậy mà vẫn không thoát khỏi cái gọi là lãnh ý tràn ngập. Con đường công vụ của bọn họ cả đời này hẳn là đã được định sẵn phải như vậy.
Lần này xuất thành tìm thuốc giải, nếu thành công, ít nhiều có thể giúp Mục tiểu thư thoát khỏi một kiếp nạn. Nhưng cái mà Tử Chiêu muốn lại chính là muốn nàng phải bị kết tội.
Từ sớm đã ngấm ngầm cản trở Hình bộ điều tra sự việc. Đồng thời để Hồng Lang bí mật liên lạc với Mục gia quân, kể rõ tình cảnh cùng chứng cứ vô tội của nàng.
Tới lúc oan không thể giải, Tử Chiêu bị kết tội, Mục gia quân kích động gây sức ép ở Thanh Quan, chia quân tiến Kinh hộ chủ. Với bản lĩnh của tướng lĩnh Mục gia, cho tới khi Hoàng thượng nhận được tin tức thì đã muộn. Thanh Quan đã mất, Kinh thành đã bị bao vây.
Cùng với thế lực của Hồng Vân sơn và Tú Lệ phường trong Kinh thành. Nội ứng ngoại hợp, đem Kinh thành phồn hoa bậc nhất biến thành gà bay chó sủa. Nàng không tin không thể gây sức ép, thoát ly khỏi nơi này.
Tử Chiêu không tham luyến vương quyền, không cần phải soán ngôi đoạt vị. Vậy mà nàng vẫn đi đến bước đường này.
Bởi vì Mục gia mất rồi, không chỉ một mình Thuần quân phải trả giá. Mà nàng còn muốn cái gì mà hoàng thân quốc thích, cái gì mà văn võ bá quan, cái gì mà lê dân bá tánh, từ trên xuống dưới vương triều Đại Minh phải khảm vào tâm can một điều.
Đem thí Mục gia, chính là đùa giỡn với vận mệnh của trăm họ.
Ánh mắt vô hồn tràn ngập tà khí nhìn vào khoảng không trước mặt. Tinh thần vì suy nghĩ mà bị kích động, không thể nào tập trung vận khí dưỡng thương, nàng chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
Đột nhiên cảm nhận bên ngoài có biến động, trong lòng Tử Chiêu cảm thấy có điểm không đúng.
Ngay từ đầu nàng không có ý định đi tìm thuốc giải, việc xuất kinh cũng chỉ là động tác giả mà thôi. Bất quá quanh thân lại có tầng tầng lớp lớp cẩm y vệ tháp tùng.
Để tránh bị nghi ngờ, Tử Chiêu cố ý sắp xếp một đội quân mai phục. Nhưng theo lộ trình thì phải đi qua một thành trấn nữa mới để cho người động thủ, ra tay ngăn cản đoàn người. Nhân lúc hỗn loạn, diễn một màn trúng kế, khiến cho quan binh lầm tưởng nàng gặp chuyện. Việc đi lấy thuốc giải cũng bất thành.
Vậy mà hiện tại, Tử Chiêu cảm nhận rõ ràng tứ phía đã bị bao vây. Hơn nữa quân số kẻ địch kéo đến lại không hề nhỏ. Căn bản không phải người mà nàng sắp xếp.
Mành kiệu khẽ nhấc lên, hướng tướng lĩnh bên ngoài nói: “Tướng quân hình như cũng cảm nhận được?”.
Người được hỏi mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, tay đã đặt lên chuôi kiếm, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến: “Công tử nói không sai, thanh thế này vô cùng phô trương”.
Nàng đáp lại ông ta bằng một tiếng cười lạnh: “Triều thần nào mà có thể xuất ra một số lượng lớn tư binh thế này không biết có mấy người. Đúng là cõng rắn cắn gà nhà. Hoàng thượng dùng người cũng hồ đồ rồi”.
“Công tử, lời này đại nghịch”. Vị tướng quân kia cả giận, hai mắt hằn lên từng tia cảnh cáo. Nhưng người trong kiệu lại vờ như không thấy, khoé miệng không hề giấu diếm nụ cười mỉa mai: “Vậy thì trăm sự đều trông cậy cả vào tướng quân”.
Lời vừa dứt, mành kiệu cũng buông xuống, bên trong không phát ra thêm bất cứ động tĩnh nào nữa.
Nàng thở dài cảm nhận mọi biến động xung quanh. Binh lính dàn trận nghênh chiến, chia ra một tốp bảo hộ kỹ càng xe ngựa.
Rất nhanh, phía trước sẽ xảy ra giao tranh quyết liệt. Việc của nàng hiện giờ chỉ có thể là chờ đợi thời cơ.
Lực lượng đối phương chênh lệch rất lớn, có lẽ vì một màn ở Thanh Quan quá chói mắt khiến người ta kinh sợ nên mới có thể điều động ra một lượng lớn quân binh như hiện tại.
Ngặt một nỗi, với thương thế của nàng lúc này, không có khả năng cường ngạnh đối chọi lại số lượng người lớn như vậy. Cho nên chỉ còn cách ngồi đợi thời cơ, đợi tới lúc trận thế gần bị xuyên thủng, vòng bảo hộ cuối cùng bị chèn ép, nàng sẽ phá vây ra ngoài. Buộc chúng phải xuất ra một nhóm truy binh đuổi theo. Việc giải quyết đám truy binh này hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bên ngoài, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc. Kẻ tới hành thích ra tay ngoan độc, chiêu số biến ảo dị thường. Với nhân lực ít ỏi, cấm quân rất nhanh đã bị áp chế. Vòng vây dần dần co lại.
Tử Chiêu đã sớm dự tính được chuyện này, thần sắc bình thản vén mành lên lần nữa. Nhận thấy khí thế cùng thủ đoạn của đám người này không thể nào là của quân binh được đào tạo nghiêm chỉnh mà so với đám sát thủ giang hồ được người ta bỏ tiền ra thuê tới lại càng giống hơn. Với số lượng lớn như vậy, xem ra tiền tài bỏ ra không ít. Cái mạng của nàng cũng thật là đáng giá.
Đối mặt với một đám sát thủ ra tay tàn nhẫn như vậy, đoán chừng bọn chúng sẽ sớm phá tan trận thế phòng thủ của cấm quân nhanh hơn rất nhiều so với tính toán trước đó của nàng. Tử Chiêu đành phải phá vây ra ngoài sớm hơn dự tính. Cấm vệ quân hiện tại vẫn còn khả năng cầm cự được, số lượng truy binh được cắt cử đuổi theo nàng cũng sẽ giảm bớt.
Lãnh Thiên Diệt vừa xuất đầu lộ diện, tốc độ của đám sát thủ này lập tức tăng vọt. Khí thế như một bầy lang sói đói khát cắn xé con mồi.
Đám người này, tử khí quá nặng.
Tử Chiêu nhíu chặt mi tâm, dò xét qua một vòng địa thế xung quanh. Trong đầu vạch ra lộ tuyến thích hợp rồi mới tự mình xông lên, kiếm ý ngút trời, không qua được bao lâu đã dần dần mở ra một con đường trước mặt.
Không biết đối phương có tổng cộng bao nhiêu, cứ một người ngã xuống lại có một người lao lên, chiêu chiêu tất sát đoạt mạng. Tử Chiêu qua một hồi chống đỡ, nhất thời không thể đột phá vòng vây.
Đột nhiên sau lưng có người lao tới yểm trợ. Nhìn lại thì chính là vị tướng lĩnh khi nãy nói chuyện cùng nàng. Ông ta đè thấp thanh âm, nhỏ giọng trao đổi: “Công tử bị thương?”.
“Vẫn là tướng quân tinh ý”.
“Nếu không, mạt tướng cũng không nghĩ ra lý do gì mà người lại không thể giải quyết một lúc hết đám thích khách này”. Nhìn biểu hiện bình thản trên gương mặt nàng, viên tướng không khỏi giật mình, giữa lúc nguy cấp còn có thể dùng thái độ bình tĩnh mà chống đỡ, quả nhiên tư chất kinh người.
Bất quá hiện tại sức lực người này xem ra không đủ. Nếu hắn không bị nội thương, chỉ e một cái chớp mắt đã có thể diệt sạch cả một đạo quân.
“Công tử, tình thế hung hiểm bất lợi. Hiện tại công tử lui lại phía sau để chúng ta mở ra một đường máu. Sau đó cùng nhau theo phía bìa rừng thoát ra”.
“Theo sắp xếp của tướng quân”.
Nói là trao đổi nhưng vài lời chỉ diễn ra chớp nhoáng. Quân binh xoay chuyển từ thế phòng thủ tách thành đội hình mũi nhọn. Tiến công thẳng theo một hướng nhất định. Tử Chiêu và vị tướng quân khi nãy ở vị trí trung tâm, cùng nhau chạy thẳng ra ngoài. Vừa tiếp cận bìa rừng, phía sau lưng lại vang lên tiếng pháo hiệu.
“Không xong, bọn chúng còn có hậu chiêu”. Vị tướng đi theo nàng cả kinh hô lên.
Nhóm người dùng tốc độ nhanh nhất chuyển hướng vào sâu trong rừng, chạy xuôi theo chiều gió. Có điều, không thể lường được số lượng sát thủ được phái tới lại nhiều như vậy. Tứ bề đều có truy binh kéo tới. Nhóm người trực tiếp tấn công khi nãy hoá ra chỉ là một đạo tiên phong.
Phía sau lực lượng không nhỏ đang dần áp sát. Nhận thấy tình thế không ổn, viên tướng lĩnh vội mở miệng nói với Tử Chiêu: “Công tử đi trước, chúng ta ở lại chặn hậu”.
Nàng đảo mắt nhìn ông ta cùng vài quân sĩ còn sót lại, lạnh giọng hỏi: “Chỉ bằng các ngươi?”.
“Công tử xin lấy đại cục làm trọng”. Ý tứ trong lời nói của Tử Chiêu ông ta hoàn toàn hiểu rõ. Chỉ có vài người, hy vọng sẽ kéo dài thêm một chút thời gian, còn lại, chờ bọn họ chỉ có thể là cái chết.
Tâm can khẽ dao động. Với quyết tâm của nàng, hẳn là nên sớm rời đi, mặc kệ đám quân sĩ này như thiêu thân lao vào mồi lửa. Nhưng một khắc thoáng qua, nàng lại nhớ đến những ký ức ở Thanh Sơn. Cùng là quân sĩ cam tâm tình nguyện dùng mạng đổi mạng.
Chỉ là lập trường khác nhau.
Mục gia quân dùng mạng đổi lấy chủ tướng. Cấm quân dùng mạng đổi lấy một tia sinh cơ cho nàng lúc này, thật ra chỉ là phí hoài. Nàng căn bản không đi Đường Môn lấy thuốc giải.
Tướng lĩnh thấy nàng vẫn bất động, trong lòng càng thêm gấp rút. Không hiểu vì cớ gì thiếu niên này lại so đo chần chừ. Nếu chậm chân, tất cả bọn họ đều không toàn mạng. Ông ta định mở miệng nói thêm gì đó lại bị Tử Chiêu chặn lời: “Tướng quân, nên xưng hô thế nào?”.
“Mạt tướng Cảnh Du”. Ông ta không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp.
Lời vừa dứt, còn chưa hiểu ra chuyện gì đã thấy nàng động thủ, giáng cho mỗi người một chưởng, không tính là đoạt mạng nhưng lại thụ thương nghiêm trọng. Hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Cảnh Du cùng đám quân lính không hề phòng bị, toàn bộ bị đánh ngã không dậy nổi. Ông ta lập tức giận dữ, cho rằng bị thiếu niên tính kế.
Nhưng lúc Tử Chiêu xoay lưng rời đi đã bỏ lại vài lời: “Ngươi làm người trung nghĩa. Nếu hôm nay có thể toàn mạng, ta không hy vọng ngươi sẽ lại rơi vào tình cảnh này một lần nữa. Càng không hy vọng sau này ngươi và ta chạm trán”.
Bóng người xoay lưng đi thẳng, chẳng mấy chốc đã mất dạng trong rừng cây rậm rạp.
Không qua bao lâu sau, Cảnh Du mới có thể hiểu ra một chút ý tứ của nàng.
Truy binh rất nhanh đuổi tới, phía trước lại thấy một nhóm người nằm la liệt trên mặt đất. Mục tiêu của đám sát thủ chỉ có một, đương nhiên không muốn phí thời gian làm chuyện vô nghĩa.
Giương mắt nhìn đám người này bỏ qua bọn họ để đuổi theo người phía trước. Lúc này Cảnh Du mới hiểu ra dụng ý của Lãnh Thiên Diệt: “Thì ra hắn ra tay trước, khiến chúng ta không thể ngăn cản truy binh, như vậy cũng không cần gặp phải hoạ sát thân. Nhưng ngược lại, hắn dù là một chút thời gian cũng không thể tranh thủ. Vì cái mạng quèn của này của chúng ta mà rất có thể không thoát khỏi sự truy sát của kẻ địch”.
Trong lòng dâng lên một cỗ tư vị khó nói, Lãnh Thiên Diệt quả thật làm người không tệ. Bọn họ như vậy mà lại mắc nợ hắn.
Tử Chiêu một đường chạy thẳng về phía trước. Hiện tại nàng không đủ sức một mình chống lại tầng tầng lớp lớp kẻ địch đang bao vây. Chi bằng tiết kiệm chút sức lực này, tập trung thoát thân. Chỉ cần tiếp cận tới thành trấn gần nhất là có thể hội quân với người của Hồng Vân sơn. Tới lúc đó cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng điều tiên quyết, vẫn là nàng phải toàn vẹn tránh khỏi sự truy sát của đám thích khách phía sau.
Nếu là người khác, bố trí nhiều sát thủ tới vậy mà chỉ để giết đúng một người thì khác nào xách dao mổ trâu đi giết gà. Ngặt nỗi, đối tượng lại là Lãnh Thiên Diệt. Tử Chiêu lần này là tự đánh giá thấp bản thân trong mắt người khác.
Có câu “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Đối phương dường như đã có chuẩn bị trước, tỉ mỉ tìm hiểu về năng lực của nàng.
Ngày đó trên chiến trường, dùng tuyệt kỹ khinh công, bước nhẹ vài bước là đã có thể di chuyển cách xa tới mấy trượng. Cũng nhờ tính linh động này mà khiến cho người ta trở tay không kịp. Như vậy mới có thể lập nên giai thoại một người địch lại vạn quân.
Hiện tại cánh rừng này giống như một cái bẫy đặt ra để kìm hãm nàng. Khắp nơi xung quanh đều có quân mai phục. Hơn nữa mai phục còn rất lộ liễu, vừa cảm nhận một khoảng phía trước dường như có người ẩn nấp, Tử Chiêu liền đổi sang hướng khác mà đi.
Nàng có ý định phi thân lên trên các ngọn cây để tránh bại lộ vị trí nhưng lại bất thành. Chỉ cần không cẩn thận đi vào một phạm vi nào đó, nàng liền chạm trán một đội tiễn thủ. Từng đợt tên bắn ra dày đặc khiến Tử Chiêu không còn cách nào khác, buộc phải tiếp tục ở trên mặt đất lao đi.
Trong lòng âm thầm cảnh giác, số lượng sát thủ quả nhiên đột biến, hơn nữa quân mai phục chỉ dồn ép nàng chứ hoàn toàn không có biểu hiện muốn tấn công, truy binh phía sau lại luôn giữ một khoảng cách nhất định. Dù nàng đã cố chuyển hướng bao nhiêu lần thì đều bị bọn chúng dàn trận ép tới, buộc nàng phải di chuyển theo một lộ tuyến đã được định sẵn.
Cảm thấy rõ ràng đang bị người ta tính kế mà không thể làm gì được, Tử Chiêu tự trách bản thân đã quá bất cẩn mới bị Yến Lân đả thương. Nếu không có thương thế hắn gây ra, nàng đương nhiên không cần phải để đám người này vào mắt.
Một mình rong ruổi suốt vài canh giờ, tránh thoát khỏi vài cạm bẫy trên đường, Tử Chiêu cũng đã thấm mệt. Giữa lúc cảm nhận phía sau truy binh đột nhiên áp sát thì từ phía trước lại truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Tử Chiêu cảnh giác thả chậm tốc độ, nhìn một hàng cung thủ đang dàn trận. Đội quân khôi giáp đầy đủ, khí thế thiện chiến đối diện với nàng như chuẩn bị nghênh đại địch.
Không chỉ phái sát thủ truy đuổi mà còn động tới quân sĩ được đào tạo bài bản. Xem ra những kẻ muốn ngăn cản nàng đã bỏ ra không ít tâm tư.
Trong tay chỉ có một trường kiếm, Tử Chiêu không dám chắc bản thân có thể toàn vẹn mà thoát khỏi từng trận mưa tên sắp tới. Lúc này tình thế hung hiểm vạn phần, hai mặt trước sau đều giáp địch.
Gương mặt vốn bình thản lập tức tràn ra lãnh ý. Nếu để cho đám quân binh đang cầm cung kia động thủ trước nàng sẽ phải chịu sức ép từ cả hai phía. Chi bằng tấn công vào đám sát thủ phía sau như vậy cung thủ cũng không thể tùy tiện bắn tên.
Suy nghĩ chớp nhoáng vạch ra đối sách trong đầu, Tử Chiêu lập tức tung mình lao vào đám người khiến bọn chúng giật mình kinh hãi.
“Động rồi, động rồi. Chờ tới nửa ngày cuối cùng Lãnh Thiên Diệt cũng chịu động thủ. Ta muốn xem xem kẻ này rốt cuộc có bản lãnh gì mà ngày đó có thể trấn áp Thuần Vương”. Thanh âm chói tai của hán tử mặc mày hung ác. Hắn không ai khác chính là kẻ chịu trách nhiệm truy sát nàng.
Tử Chiêu hé mắt nhìn qua hán tử lạ mặt, hắn ta vô cùng hống hách, hướng nàng bày ra biểu hiện khiêu khích.
Trường kiếm vung lên, máu tươi văng loạn. Cảnh tượng này đối với Tử Chiêu mà nói đã quá quen thuộc. Không phải là giết người thì chỉ có thể bị người giết. Không nghĩ một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé như nàng lại rơi vào cảnh ngộ thấy màu không sờn như vậy.
Thực lực của Lãnh Thiên Diệt quả nhiên không đơn giản. Mới nháy mắt đã có thể quật ngã gần phân nửa đám truy binh. Kẻ thì chết, kẻ thì trọng thương vậy mà ánh mắt kia dù là một chút mệt mỏi cũng không có. Nếu cứ tiếp diễn như vậy chỉ e người này lại có thể một lần nữa diễn lại cảnh một người địch vạn quân.
Tuy nhiên hán tử đã sớm có tính toán, hắn âm thầm ra hiệu cho nhóm người phía sau. Từng tốp binh lính lập tức kéo ra vài cái lò, rất nhanh đốt cháy một loại thảo dược. Toàn bộ quá trình diễn ra trót lọt, Tử Chiêu lại không nhìn thấy.
Khói trắng dày đặc, đám quân sĩ ai cũng bịt kín khuôn mặt, dùng hết sức bình sinh mà quạt.
Tử Chiêu không rõ đây là tình huống gì, chẳng lẽ cảm thấy không đánh nổi nên muốn hun chết nàng?
Nàng vẫn đang vùng vẫy trong đám người, khi nãy rõ ràng cứ đánh ngã một người, ngay sau đó sẽ có người khác lập tức lao lên. Nhưng từ khi đám khói trắng này xuất hiện, sát thủ xuất hiện cũng thưa dần.
Cho tới lúc tầm nhìn bị toàn là khói trắng bao phủ, Tử Chiêu theo bản năng bịt chặt mũi. Hiện tại xung quanh nàng đã không còn một ai, sát thủ khi nãy toàn bộ đều rút sạch. Trong lòng lộp bộp: “Chết tiệt, chẳng lẽ đây là khói độc”.
Chỉ sợ bản thân hít phải thứ gì không tốt đẹp, nàng lập tức phong bế huyệt đạo. Tay nắm chặt chuôi kiếm, dậm chân nhảy lên, muốn từ đó thoát khỏi làn khói này. Nhưng nào ngờ, vừa phóng người lên liền bị một tấm lưới cản lại. Bọn chúng như vậy mà lại có thể giăng lưới bắt nàng.
Nếu còn bị giữ chân ở nơi này, sợ rằng bản thân khó lòng cầm cự, Tử Chiêu không nghĩ nhiều, một lần nữa phi thân lên cao, dùng kiếm muốn chém đứt tấm lưới. Nhưng người còn đang lưng chừng giữa không trung, hàng loạt mũi tên lại liên tiếp phóng tới. Nàng tức giận hừ lạnh, cổ tay khẽ đảo, đánh chệch hướng vài mũi tên. Số còn lại phải rất chật vật mới nghiêng mình tránh được.
Nàng đã hao tổn khá nhiều sức lực, hiện tại đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hít phải quá nhiều khói độc.
Chân vừa tiếp đất lại phát hiện có binh lính ép sát, Tử Chiêu vội xé một bên vạt áo buộc kín lên mặt. Đem trường kiếm quét ra, cố gắng chống đỡ, chờ đợi cơ hội thoát thân. Tầm nhìn bị khói làm cho hạn chế, tứ phía đều có địch nhân, trên đầu lại giăng lưới khiến nàng không thể sử dụng khinh công để tẩu thoát. Tử Chiêu chỉ còn cách đánh thẳng một đường, không cần biết đối phương có bao nhiêu người. Chỉ cần một người lao lên, nàng sẽ không khoan nhượng mà chém.
Bạo kiếm một hồi tung hoành, dù chỉ có một thân một mình, hơn nữa còn bị chèn ép tứ bề vậy mà cho tới giờ vẫn chưa thất thế. Hán tử đứng từ một khoảng trống quan sát tất thảy, trong lòng không khỏi cả kinh: “Sức lực một người sao có thể lớn như vậy?”.
Ông ta quét mắt nhìn thủ hạ bên cạnh, cả giận quát: “Hắn ta ở đó đã bao lâu rồi? Sao khói độc còn chưa có tác dụng?”.
Lời vừa dứt, còn chưa kịp để cho đám thuộc hạ đáp lời, vòng vây người trong màn khói trắng đột nhiên bị người ta phá vỡ. Thân ảnh người bên trong có chút lảo đảo phóng ra ngoài.
Tử Chiêu hai mắt có chút hoa lên, nàng cúi người, nặng nề ho khan. Khoang miệng lập tức tràn ngập mùi tanh của máu. Trong lòng biết là không ổn, trường kiếm nhấc lên, thế công như vũ bão đánh bay đám người trước mặt.
Dùng hết sức bình sinh, ngược chiều gió mà chạy. Nàng muốn mượn sức gió đánh vào mặt, giữ cho thần trí thanh tỉnh.
Nhìn biểu hiện của người kia, hán tử biết là độc đã có tác dụng. Ông ta nhân cơ hội, giằng lấy một bộ cung tên từ thủ hạ nhắm vào thân ảnh có chút chật vật kia.
“Vút” một tiếng, tên đã rời cung.
Kỹ thuật của kẻ này vô cùng tốt. Vậy mà nhắm thẳng vào cổ nàng. Nếu ăn trọn tên này, chỉ có một con đường chết.
Bất quá, Lãnh Thiên Diệt vẫn là Lãnh Thiên Diệt.
Dù tốc độ cùng phản xạ của nàng không còn được nhạy bén, nhưng Tử Chiêu hoàn toàn có thể nhìn ra đường tên kia là nhắm vào đâu. Nặng nhọc hít lấy một hơi, nàng khẽ đảo chân, khiến cho toàn bộ cơ thể nghiêng đi. Mũi tên lao tới cắm ngập vào bả vai.
Tử Chiêu cắn chặt răng, tốc độ không hề thuyên giảm, tiếp tục phi thân về phía trước. Nếu nàng không nhớ nhầm, cách đây không xa sẽ có một vách núi.
Nếu trên đường bằng không thể cắt đuôi truy binh. Vậy thì nàng sẽ nhảy xuống vách núi kia, chắc chắn không có kẻ nào dám điên cuồng mà nhảy theo. Nhân tiện cũng dàn dựng lên cảnh Lãnh Thiên Diệt gặp nạn, không rõ tung tích.
Với sức lực hiện tại của Tử Chiêu, không thể nói sẽ nguyên vẹn tiếp đất. Nhưng ít nhất có thể dùng khinh công để làm giảm tốc độ rơi, cũng là giảm thiểu thương tích hết mức có thể.
Mọi chuyện sau đó đều y theo tính toán của nàng mà diễn ra.
Thấy Lãnh Thiên Diệt đã bị trọng thương, truy binh không muốn bỏ qua cơ hội trời cho này. Từ tứ phía bủa vây, gần trong gang tấc. Giữa lúc tưởng chừng có thể vung lên một đao chém chết người phía trước thì thấy hắn không biết lấy được thêm sức lực ở đâu ra, đột nhiên tăng tốc.
Mà trước mặt,… đã là vách núi. Sâu bên dưới càng không phải sông sâu hay hồ lớn, mà là sỏi đá. Ngã xuống dưới, tuyệt đối chết không toàn thây.
Toàn bộ đám người đều trợn mắt kinh sợ. Trước khi reo mình xuống dưới, trong mắt thiếu niên chỉ có cự tuyệt. Giống như là muốn nói: “Nếu ta không tự chết, tuyệt đối không để cho kẻ khác giết được Lãnh Thiên Diệt ta”.
Mũi chân nhẹ điểm trên vách đá, toàn bộ cơ thể rơi xuống càng lúc càng nhanh. Giữa khe núi, cuồng phong như bão táp ập tới khiến Tử Chiêu tê dại, thân thể cứng đờ.
Nàng lạnh quá.
Không biết vì lạnh hay vì độc tính đang phát tác, nàng không thể nào cử động. Khóe miệng chợt vang lên tiếng cười khổ: “Chẳng lẽ ta lại chết ở đây?”.
Thân thể nhẹ bẫng đột nhiên va vào lồng ngực ấm áp. Tử Chiêu nghĩ bản thân tới phút cuối đời còn có thể nằm mơ, tiếng cười càng thêm chua chát.
“Ngươi còn cười?”. Thanh âm nam tử không nặng không nhẹ vang lên.
Tử Chiêu không tin tưởng hé mắt.
Dung mạo nam tử tuy không còn hoàn hảo nhưng nàng tuyệt đối không thể nào quên. Không biết từ bao giờ, gương mặt của hắn lại bất tri bất giác in sâu trong lòng nàng.
Nhìn thấy hắn, một cỗ tư vi kỳ lạ, trước nay chưa từng có không biết từ đâu chợt xuất hiện. Vành mắt hồng lên ngập nước. Có biết bao nhiêu ấm ức trong lòng liền cuộn trào như nước lũ, theo ánh lệ quang trực tiếp chảy ra.
Thời khắc này, Tử Chiêu vẫn nghĩ nàng chỉ có nằm mơ mới mong nhìn thấy hắn. Vậy mà lại là hắn.
Cánh tay lạnh ngắt to gan ôm lấy nam tử hắc y, lệ châu theo tiếng khóc thất thanh của nàng không ngừng tuôn rơi, thấm ướt ngực áo. Hắn mặc kệ nàng làm cái gì, vòng tay khẽ siết, muốn đem nàng chôn chặt trong lòng.
Hai thân ảnh khát khao quấn chặt lấy nhau. Chớp mắt đã biến mất vào nơi đáy vực sâu thẳm.