Bạn đang đọc Vì Sao Ông Ackroyd Chết – Chương 9: Thanh Tra Raglan
Như tôi đã tả trước đây, King Abbot là một thị trấn nhỏ, nhưng có một ga xe lửa lớn. Rất nhiều tàu chạy qua đây. Điều đó có nghĩa là khó có thể tìm ra nổi kẻ gọi điện thoại. Việc tìm hắn ta trên chuyến tàu tốc hành kể trên lại càng khó hơn.
– Nhưng tại sao thủ phạm lại gọi điện thoại đến nhà bác sỹ? – Melrose hỏi – Tôi thấy không có một lý lẽ nào để giải thích việc này ở đây cả; tôi không thể hiểu nổi.
– Chắc chắn phải có một lý do nào đó, và sự thật rõ ràng là đã có kẻ gọi điện cho bác sỹ – Poirot đáp lại – Nếu tìm ra được kẻ bí mật này thì chúng ta sẽ biết được bất cứ điều gì. Đây là một vụ rất kỳ lạ và rất hấp dẫn.
Poirot nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Bác sỹ, ông có nói là đã gặp một người lạ mặt ở ngoài cổng nhà này vào lúc 21 giờ phải không?
– Đúng thế. Lúc đó là 21 giờ, tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ.
– Để tới được đây từ ngoài cổng, kẻ giết người phải mất bao nhiêu thời gian, thưa bác sỹ?
– Không quá 5 phút đâu; theo tôi chỉ vào khoảng 2 hay 3 phút thôi, nếu hắn ta thông thạo đường đi ở đây, nghĩa là theo con đường mòn qua ngôi nhà mát ở ngoài vườn dẫn tới đây.
Poirot bấm chuông. Một lát sau Parker vào. Poirot yêu cầu Parker đi tìm Raymond.
– Anh hãy ở lại đây với chúng tôi một lát, Parker – Poirot nói với Parker khi anh này vào cùng với Raymond.
– Ông Raymond, ông có thể cho tôi biết được tuần vừa qua ông Ackroyd đã tiếp những ai không?
– Tôi, tôi cũng không nhớ được những ai đã tới đây – Raymond trả lời Poirot và quay sang hỏi Parker – Anh có nhớ là ai đã tới đây không, Parker?
– Có, thưa ông. Có một thanh niên đã tới đây vào hôm thứ tư; anh ta đến từ một cửa hàng ở Cranchester. Tôi có biết rõ việc này.
– À, đúng, phải rồi. Có một anh thanh niên đến đây: song tôi cho rằng đây không phải là người mà chúng ta cần biết – Raymond quay sang Poirot – Ông Ackroyd có ý định mua một chiếc máy ghi âm để tiết kiệm thời gian trong giao dich, song việc này vẫn chưa đi tới đâu cả. Hôm đó, anh thanh niên nói trên tới để bàn về chuyện mua bán này. Nhưng ông Ackroyd lại không muốn mua nữa.
– Anh có thể tả lại cho tôi hình dáng người này không, Parker?
– Thưa ông – Parker trả lời – Đó là một người đàn ông có bộ tóc vàng, cắt ngắn, ăn mặc sạch sẽ và nói năng rất lịch sự. Tôi chỉ nhớ được như vậy thôi.
– Thế còn người lạ mặt ông gặp thì như thế nào hả bác sỹ.
– Cao khoảng 1m80, không ăn mặc sạch sẽ hay nói năng lịch sự một chút nào cả.
– Như vậy là không có gì trùng lặp ở đây, hai kẻ khác nhau hoàn toàn – Poirot tuyên bố – Thôi, cảm ơn anh Parker nhé, anh có thể đi được rồi.
Khi Parker ra khỏi, Poirot liền hỏi Raymond xem anh ta có xê dịch chiếc ghế của ông Ackroyd ra khỏi vị trí cũ của nó hay không hoặc có chú ý về vị trí của chiếc ghế không?
– Không, tôi không hề động chạm tới chiếc ghế này; tôi cũng không có thể nói được với ông điều gì về vị trí của nó, vì tôi chẳng bao giờ chú ý đến điều đó.
Poirot yêu cầu được vào phòng khách để xem xét chiếc bàn bằng bạc, nơi cất con dao găm châu Phi đã tham gia vào vụ giết người. Ông ta còn quan sát cả khung cửa sổ kiến trúc theo lối Pháp trông ra phía vườn hoa.
Thanh tra Raglan đi vào và ngăn Poirot lại; ông dõng dạc tuyên bố:
– Như vậy là vụ án này đã được điều tra xong. Tôi rất lấy làm tiếc vì ông không có dịp giúp tôi được nữa rồi, ông Poirot ạ. Nhưng dù sao, tôi cũng xin cám ơn ông về những ý định tốt của ông. Đây là một vụ án rất đơn giản; một chàng thanh niên đã đi lầm đường.
– Ông đã điều tra xong vụ án này rồi à? – Poirot hỏi lại.
– Đúng thế, cứ theo thứ tự của sự việc là có thể phát hiện được thôi – Raglan vừa nói vừa chìa ra một quyển sổ – Đây là bản ghi chép lại thứ tự thời gian của tất cả những gì đã xảy ra.
Ông ta đằng hắng nhìn xung quanh với một vẻ đắc ý rồi đọc to:
+ 21 giờ 45 phút: Ông Ackroyd còn sống vì tới lúc đó ông ta vẫn còn gặp cháu gái mình là Flora Ackroyd.
+ 22 giờ: Ackroyd bị giết; bác sĩ Sheppard có nói rằng lúc 22g30 phút, khi bác sỹ tới thì Ackroyd đã bị giết cách đó khoảng nửa giờ rồi.
+ Vụ án như vậy xảy ra vào thời điểm 15 phút còn lại từ 21g45 phút cho tới 22 giờ.
– Còn đây là ghi chép của tôi về việc làm của tất cả những người trong nhà này vào thời điểm nói trên – Raglan đọc tiếp.
+ Thiếu tá Blunt và Raymond đang ở trong phòng đánh bài.
+ Bà Ackroyd xem đánh bài cho tới 21 giờ 55; ông Blunt và Raymond có thấy bà ta đi lên gác.
+ Packer và cô hầu gái có nhìn thấy Flora Ackroyd đi lên gác sau khi cô ta rời khỏi phòng của Parker từ 21g45 đến 21g55.
+ Cô Russell và Parker nói chuyện với nhau trong phòng của Parker từ 21g45 đến 21g55.
+ Elsie Dale, người hầu gái, lúc đó đang ở trong phòng riêng; cô Russell và Flora có nhìn thấy việc đó.
+ Ursula Bourne, người quét dọn trong nhà, có mặt trong phòng ngủ của mình cho tới 21g55, sau đó cô này đi sang phòng ngủ của những người phục vụ.
+ Ba người phục vụ khác lúc này cũng ở đó.
Trừ Parker ra, kẻ có cử chỉ nghi ngờ, còn tất cả mọi người ở đây đều không có gì đáng ngờ cả.
– Ồ, một danh mục rất đầy đủ – Poirot nhấn mạnh – Tôi chắc chắn Parker không phải là một tên giết người.
– Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đề cập tới một điều quan trọng hơn – Raglan tiếp tục lý luận – Bà Black, vợ của người gác cổng, từ cửa sổ phòng mình có nhìn thấy một người vào lúc 21 giờ 25 phút. Kẻ đó là ai? Đó chính là Ralph Paton; khi ấy anh ta đang đi vòng theo hàng rào và đi về phía bên phải của ngôi nhà.
Một sự im lặng tuyệt đối trùm lên tất cả những người có mặt ở đây. Thanh tra Raglan nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp.
– Rất rõ ràng là đại úy Ralph Paton đã đi vào cổng của khu nhà này vào lúc 21 giờ 30 phút. Raymond có nghe thấy ông Ackroyd đang lớn tiếng cùng với một người nào đó, người ấy chính là đại úy Ralph Paton. Paton ra khỏi phòng làm việc của ông Ackroyd bằng đường cửa sổ. Hắn ta đi quanh nhà với một nỗi tức giận và đi tới bên cửa sổ phòng khách. Chúng ta cứ cho lúc ấy là 21 giờ 45 phút. Thiếu tá Blunt, ông Raymond và bà Ackroyd đang ở trong phòng đánh bài. Ralph đã trèo qua cửa sổ để vào trong phòng khách, lấy con dao găm trong chiếc bàn bằng bạc rồi quay trở lại phía cửa sổ phòng làm việc của ông Ackroyd. Tại đấy, hắn ta đã để lại dấu giày, sau đó leo lên cửa sổ và… Tiếp sau đó sự việc diễn ra như thế nào thì các ông đều đã biết cả rồi. Tiếp theo, Ralph rời thị trấn bằng chuyến tàu tốc hành, và trong khi chờ tàu tại ga xe lửa, hắn đã gọi điện cho bác sỹ Sheppard.
– Tại sao Ralph lại gọi điện cho bác sỹ Sheppard? – Poirot hỏi.
Im lặng. Không có ai có thể tìm ra câu trả lời.
– Ralph có sai sót là có để lại các vết giày. Khi bỏ đi, hắn đã sử dụng một đôi giày khác với đôi giày mà hắn đã dùng trong vụ giết người.
Chúng tôi trở lại xem xét những dấu giày của kẻ giết người. Ở một mảnh đất ẩm ướt, nơi con đường mòn được nối với hành lang của ngôi nhà, có nhiều vết giày. Poirot quan sát một lát những vết đó.
– Các ông có thấy đây là dấu giày đàn bà không? – Ông khẽ hỏi.
– Có một vài phụ nữ của ngôi nhà đã đi lại trên con đường này – Raglan đáp – Đây là con đường thường được sử dụng. Song, những người đi trên con đường này thì theo tôi chẳng có gì đáng chú ý cả. Chẳng lẽ họ không có thể đi lại trên đó hay sao và con đường này cũng khá khô ráo đấy chứ?
Mặc dù vậy, Poirot vẫn lần theo con đường xem nó dẫn tới đâu. Tôi theo sát ông ta; con đường đưa chúng tôi đến một ngôi nhà được dùng để nghỉ trong những ngày hè nóng nực. Người đàn ông nhỏ bé này lại một lần nữa cố gắng thận trọng tìm kiếm bất cứ một dấu vết gì có vẻ nghi ngờ. Poirot tìm được một mảnh vải nhỏ bị mắc vào thân cây. Đây là một loại vải cứng, màu trắng, có vẻ như mới bị rách và một chiếc ống lông ngỗng. Ông ta cho tôi xem rồi cẩn thận nhét những thứ nhặt được vào túi.
Poirot mỉm cười hỏi tôi:
– Theo ông thì những vật này có ích gì cho ông không?
Tôi không thể trả lời được – đối với tôi, những thứ đó là những vật vô nghĩa. Tôi nhìn Poirot, nhún vai và không trả lời.
Poirot và tôi tiếp tục đi. Chúng tôi đến chỗ vườn hoa.
– Đẹp thật! – Poirot nói với tôi – Ai sẽ là người được hưởng cái cơ ngơi đẹp đẽ này nhỉ?
Tôi giật mình khi nghe câu hỏi này của ông ta.
– Tôi làm sao mà biết được cơ chứ – Tôi chậm rãi trả lời – Tôi chưa bao giờ được nghe về vấn đề này. Nghe ông hỏi, tôi cũng tò mò muốn biết ai sẽ là kẻ được hưởng cái cơ ngơi này.
Poirot trầm ngâm một lát rồi nói:
– Tôi biết rõ những điều ông đang suy nghĩ, bác sỹ ạ. Song tôi biết là ông sẽ không nói với tôi đâu.
– Ban nãy ông đã khẳng định rằng bất cứ ai cũng có một vấn đề gì đó cần phải giấu kín, phải không?
– Đúng là như vậy, song không phải dễ dàng giấu kín Hercule Poirot này đâu. Tôi có cách tìm ra những điều đó.
Chúng tôi đi đến chiếc bể nuôi cá vàng giữa khu vườn. Đột nhiên Poirot đặt tay lên vai áo tôi để ra hiệu cho tôi dừng lại. Bên cạnh bể cá có hai người đang nói chuyện. Đó là Flora và Hector Blunt: họ đang cười với nhau.
Flora im lặng, nét mặt cô trở nên đăm chiêu.
– Ông Blunt, ông có biết tại sao tôi lại vui như thế này không? Nhất định là phải có một lý do nào đó chứ? – Cô nói tiếp – Tôi được nghe nói rằng bác tôi để lại cho tôi 20 nghìn bảng. Ông biết đấy, số tiền này có một ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Tôi sẽ không phải lo lắng, không phải dối trá với ai làm gì nữa…
– Dối trá à?
Flora có vẻ hơi bối rối.
– Ồ, ông sẽ nghĩ gì khi ông phải cám ơn một người khác vì người ta đã cho ông một số đồ vật cũ kỹ? Ông có biết địa vị của một kẻ nghèo nàn luôn luôn phải phụ thuộc vào những kẻ giàu có không?
– Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp cô, cô Flora ạ; đó là một hân hạnh đối với tôi – Blunt an ủi Flora.
Poirot giả vờ ho lên một tiếng và chúng tôi tiến tới gần hai người. Poirot quay sang hỏi họ về những chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm trước. Song ông cũng chỉ thu lượm được thêm vài điều, mà theo tôi, là có giá trị. Blunt nói rằng ông ta đi vào nhà lúc hơn 2 giờ 30 một chút, và lúc đó, ông ta nghe thấy giọng nói của ông Ackroyd.
– Tôi nghĩ rằng ông Ackroydđang nói với Raymond – Blunt nhận xét – song cũng có thể là không phải. Tôi chẳng nghe được gì cả vì lúc đó tôi đang mải chú ý về chuyện khác.
– Thế à? – Poirot buột miệng hỏi.
– Hình như lúc đó tôi nhìn thấy một người phụ nữ biến mất vào một bụi rậm – Blunt ngập ngừng nói, mặt đỏ lên – Cũng có thể là tôi nhầm.
– Ông đã đứng ở chỗ nào khi nghe giọng nói của ông Ackroyd?
– Tôi đang đi ở phía trước ngôi nhà. Lúc ấy tôi đi tới góc ngôi nhà.
– Có một điều tôi muốn hỏi tiểu thư, thưa tiểu thư – Poirot hỏi Flora – khi tiểu thư và bác sỹ đứng bên chiếc bàn bằng bạc thì tiểu thư có thấy con dao ở đó nữa không?
– Ông thanh tra Raglan có hỏi tôi điều này – Flora mím chặt môi trả lời – Tôi chắc chắn là con dao găm không còn ở đó nữa. Thanh tra Raglan không tin tôi; ông ấy nghĩ rằng tôi muốn bao che cho Ralph.
Blunt nhìn đồng hồ.
– Ồ, có lẽ chúng ta phải quay về thôi. Đã đến giờ ăn trưa rồi.
– Xin mời ông vào ăn cơm trưa, Monsieur Poirot – Flora quay sang tôi – và cả bác sỹ nữa.
Cô gái và Blunt đi về phía ngôi nhà. Đợi họ đi khuất, Poirot bắt đầu chăm chú quan sát bể cá. Một lát sau, ông ta reo lên.
– A, có cái gì sáng sáng ở dưới kia kìa – Poirot cúi xuống, xắn tay áo, thò tay xuống và nhặt lên một chiếc nhẫn. Đó là một chiếc nhẫn cưới của phụ nữ. Trên vành nhẫn có dòng chữ:
Của R. 13 tháng 3.