Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 4: Đừng Đánh Em


Bạn đang đọc Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O – Chương 4: Đừng Đánh Em


Tưởng Vân Thư ngồi ở trên sô pha thở dài một hơi, đưa mắt nhìn thân ảnh đơn bạc đang bận rộn trong nhà bếp.
Lúc Bạch Đường đứng trên cầu thang nhìn thấy Tưởng Vân Thư đang ngâm tay trong nước vo gạo, biểu cảm hệt như thấy đứa nhỏ đang đưa tay vào lửa, vô cùng sợ hãi.
Vậy nên Tưởng Vân Thư được Bạch Đường vừa khách sáo vừa khéo léo lại vừa hoảng sợ mời đi ra ngoài.
Tưởng Vân Thư nghĩ tới nghĩ lui, tiện tay cầm lấy tờ báo trên bàn nhưng lại đọc không vào, vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc anh vẫn đi vào nhà bếp hỏi Bạch Đường: “Cậu có thể bỏ ít muối lại được không?”
……
Mặn quá, Tưởng Vân Thư yên lặng phun cháo trong miệng ra, sau đó uống một ngụm nước lớn.
Trước mặt Bạch Đường vẫn là cái bàn xếp nhỏ, nhìn thấy hành động của Tưởng Vân Thư, cả người sợ hãi, co quắp ngồi trên ghế nhỏ, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy bả vai gầy gò đang run rẩy, Bạch Đường run giọng xin lỗi: “Xin lỗi tiên sinh…..”
Tưởng Vân Thư lại uống thêm một ly nước, nhíu mày hỏi: “Cậu không thấy mặn hả?”
Mặn, lúc ban đầu là đã cảm thấy mặn, vốn dĩ chẳng thể nuốt trôi, nhưng ăn ba năm, dù sao cũng đã trở thành thói quen, Bạch Đường cắn môi, hàng mày thanh tú nhíu chặt, nhìn sắc mặt của Tưởng Vân Thư, thử lắc lắc đầu.
Tưởng Vân Thư nhịn không được nói: “Ăn mặn quá không tốt đâu, cậu……” Nói được một nửa thì anh khựng lại, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, anh không thể bắt người khác thay đổi vì anh được.
Anh đành nói: “Nếu có thể thì cậu ăn càng nhạt càng tốt.”
Tưởng Vân Thư vốn định hôm nay sẽ ra ngoài mua giường, cho nên cũng không nấu lại bữa sáng khác cho mình, lúc thay đồ thì nghĩ ra ngoài sẽ tìm đại một quán ăn nào đó giải quyết một chút.
Vừa ra đến trước cửa, anh bị Bạch Đường gọi lại, chỉ thấy Bạch Đường hơi khom lưng, tay nâng quá đỉnh đầu, trong lòng bàn tay đặt một miếng dán ức chế, hèn mọn như cấp dưới đang dâng tài liệu bí mật cho cấp trên, “…….!Tiên sinh, ngài quên dán ức chế ạ.”
Alpha trưởng thành thông thường đều có thể khống chế được pheromone của mình, nhưng để tránh trường hợp ngoài ý muốn, pháp luật quy định alpha và omega ra ngoài thì phải dán miếng dán ức chế, một khi phát hiện không tuân thủ thì sẽ bị phạt lên tới ba vạn nhân dân tệ.
Đêm qua Tưởng Vân Thư tập luyện trong phòng khách, vốn chẳng cảm nhận được sự tồn tại của tuyến thể pheromone chứ đừng nói đến thu hay thả một cách tự nhiên.


Anh có hơi phiền muộn, cảm thấy ở đây giống hệt với thế giới tiên hiệp cổ đại, để cho một tên phàm nhân cảm thụ linh lực chuyển động trong đan điền.
Có điều Tưởng Vân Thư vẫn chăm chỉ cảm thụ tới nửa đêm, dù sao thì trong quyển sách nhỏ kia đã nói pheromone chứng minh năng lực mạnh yếu, cho dù anh không có dục vọng thế tục gì nhưng điều đó cũng không có nghĩa đàn ông sẽ muốn mình gà trong phương diện này.
Nhưng mà……
Chẳng lẽ cơ thể này bị liệt dương à?! Tưởng Vân Thư chẳng thể tin được, anh hoàn toàn không ngửi được chút mùi hương nào hết!
Tay Bạch Đường run run, gọi, “Tiên sinh.”
“Xin lỗi,” Tưởng Vân Thư hoàn hồn, cầm lấy miếng dán ức chế trên tay Bạch Đường, “Cảm ơn cậu, tôi quên mất.” Thật ra vốn dĩ anh chẳng nhớ tới cái này, hiện giờ trong tiềm thức của anh chỉ có hai giới tính nam và nữ như cũ.
Trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này không khác với thế giới cũ lắm, mấy hoạt động mua sắm đều có thể trả trên điện thoại, Tưởng Vân Thư thanh toán xong, để nhân viên đưa nệm về nhà.
Nhân viên hỏi: “Trong nhà anh có omega không ạ?”
Tưởng Vân Thư không hiểu lắm, nhưng anh vẫn trả lời: “Có.”
“Vậy được rồi,” Nhân viên nói, “Để chúng tôi nói beta đưa về nhà cho anh.”
Tưởng Vân Thư khựng lại, rõ ràng là đã ghi nhớ giới tính của thế giới này trong lòng thời thời khắc khắc, lỡ như nhân viên không hỏi theo trình tự, trực tiếp để alpha giao hàng đến tận nhà, omega trong nhà sẽ sợ hãi.
Tưởng Vân Thư thầm ảo não, “Cảm ơn, buổi tối tôi ở nhà, sau tám giờ các cậu có thể đưa đến không?”
Nhân viên làm động tác OK.
Tưởng Vân Thư ra khỏi nơi bán dụng cụ gia đình, định nói với Bạch Đường một tiếng, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy số của Bạch Đường trong danh bạ, chỉ có số máy bàn của “Biệt thự Lộ Giang”.
Biệt thự Lộ Giang là nơi mà anh và Bạch Đường đã ở mấy ngày nay.
Anh áp xuống những nghi ngờ trong lòng, ấn xuống dãy số kia, trong điện thoại truyền ra một bài hát cổ điển mà Tưởng Vân Thư chưa nghe bao giờ, tiếng violon réo rắt một hồi, đã bắt máy, thanh âm mềm mại pha chút do dự của Bạch Đường vang lên: “Alo? Là tiên sinh sao ạ?”

“Ừm, là tôi.” Tưởng Vân Thư nói, “Tối nay tôi sẽ không về ăn cơm, tôi đã mua giường rồi, đợi tôi về rồi thì người ta sẽ giao tới.”
“À…..!Vâng tiên sinh,” Bạch Đường cầm điện thoại, ngoan ngoãn đồng ý, “lúc về nhà chú ý an toàn ạ…..”
“Được,” Tưởng Vân Thư nói, “tôi cúp trước đây.”
Thời tiết không đẹp lắm, âm u, từng đám mây đen phủ trên nền trời, Tưởng Vân Thư xem qua dự báo thời tiết, cũng không có nói là sẽ có mưa.
Anh lái xe trên đường lớn, hai bên đường cây cối xanh um, cũng không quá đông người, tốp năm tốp ba đi chung với nhau.
Tưởng Vân Thư đến thế giới này đã được vài ngày, nhưng vẫn hay có cảm giác không thật lắm, vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, trong mơ anh đi đến một thế giới ABO rồi xảy ra một đống chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng lại nhanh chóng bị hiện thực đánh cho tỉnh, phát hiện mình không nằm mơ, quả thật anh chẳng thể trở về được nữa.
Một đám học sinh nhộn nhịp đi ngang qua, anh phát hiện ba giới tính của ABO vô cùng rõ ràng, rất dễ để phân biệt người đi trên đường là alpha hay beta, nhưng Tưởng Vân Thư càng nhìn thì càng cảm thấy kỳ lạ, tuy nói omega chỉ chiếm 5% dân số nhưng cũng không đến nổi chẳng thể thấy một người nào.
Đây là cảm giác của anh khi sống ở thế giới này được bốn ngày, thật kỳ lạ.
Bất luận là chuyện liên quan đến Bạch Đường hay là những việc khác thì đều rất kỳ lạ.
Sở dĩ Tưởng Vân Thư không về nhà ăn cơm, đồ ăn quá mặn chỉ là một nguyên nhân nhỏ, việc quan trọng nhất chính là anh muốn làm quen với thế giới này.
Lúc anh đang làm dấu trong đầu chỗ tàu điện ngầm của tiểu khu bên cạnh thì nhận được một cuộc gọi lạ, là thư ký của anh hỏi khi nào anh sẽ đi làm lại.

Tưởng Vân Thư đang rảnh rỗi không có việc gì để làm nên định đến công ty nhìn thử.
Anh đi theo địa chỉ của thư ký gửi, đi đến một khu thương nghiệp ở trung tâm thành phố, một hàng cao ốc, mỗi một tòa hệt như chọc đến tận trời, tường thủy tinh xếp thành một hàng dài, phản chiếu những tia nắng còn sót lại của ánh tà dương.
Sau hai mươi phút lái xe, Tưởng Vân Thư xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc chẳng thấy đỉnh.

Chắc mấy tòa nhà này không phải là của anh hết đâu nhỉ……!Tiền thuê sẽ nhiều cỡ nào chứ……
Vậy nên lúc anh biết chỉ có ba tầng cao nhất là 38, 39, 40 là của mình, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Sếp Tưởng!” Thư ký là một nam beta trẻ tuổi, đang đứng trước cửa thang máy đợi anh, “Sức khỏe đã ổn chưa ạ?”
“Cũng tàm tạm.” Tưởng Vân Thư nói, chỉ là đổi người thôi mà.
Mười lăm phút sau, Tưởng Vân Thư đã hiểu sơ qua tình hình công ty, nói tóm lại cho dù anh ở không chẳng làm gì thì công ty vẫn có thể hoạt động như cũ, chỉ là kiếm ít tiền hơn một chút thôi.
Nhưng chưa đến một phút, Tưởng Vân Thư dứt khoát muốn kiếm ít một chút cũng được, bởi vì anh đã hóa đá khi nhìn thấy một đống bản thảo thiết kế rồi.
Chỉ có thể nói là một, chỗ, cũng, chả, hiểu.
“Sếp Tưởng,” Thư ký Hứa đắm chìm trong gió xuân phơi phới đưa qua một xấp tài liệu mới, “anh xem xem nên nhận cái nào đây.”
Tưởng Vân Thư nhìn gương mặt tươi cười của thư ký Hứa, bình tĩnh nói lại một câu đã thuộc nằm lòng: “Tôi bị mất trí nhớ, dạo này nếu có mấy bản thiết kế có tên tôi thì đừng nhận nữa, mấy nhà thiết kế khác cứ làm như bình thường đi.”
Thư ký Hứa: “……”
Thư ký Hứa: “?!”
Gần 7:30 tối, Tưởng Vân Thư ăn cơm tối ở căn tin công ty, cũng cầm một quyển nhập môn thiết kế đem về, Bạch Đường vẫn cung kính đứng trước cửa đón anh, lại giống hệt với ngày đầu tiên, cong gối quỳ xuống muốn giúp anh đổi dép lê.
Tưởng Vân Thư lại cản cậu.
8:15 tối, Tưởng Vân Thư hướng dẫn nhân viên đem giường vào phòng chứa đồ, Bạch Đường lúng túng ngồi ở phòng khách, vô cùng căng thẳng nhìn hai người lạ mặt.
Đợi nhân viên đi rồi, anh hỏi: “Bạch Đường, có ga giường mới không?”
Bạch Đường chầm chậm chạy lên lầu, “Dạ có tiên sinh….!Em tìm cho ngài.”
Tưởng Vân Thư đáp, “Cảm ơn cậu.”
“Đừng, đừng cảm ơn!” Bạch Đường liên tục xua tay, vội vàng nói, “Em nên làm mà……”
Kể từ hôm nay, Tưởng Vân Thư chính thức chia phòng ngủ với Bạch Đường, để đề phòng chuyện hôm qua lại xảy ra, anh dứt khoát khóa cửa.

Mối quan hệ của hai người chẳng có tiến triển gì, Tưởng Vân Thư không thể nào biết được một xíu tin tức có ích từ trong miệng Bạch Đường, bởi vì dường như Bạch Đường……!một chút cũng không biết gì về anh.
Không biết tình huống gia đình của anh, cũng không biết quan hệ với người nhà, càng không nói đến công việc.
Tưởng Vân Thư hỏi, Bạch Đường trả lời, một ngày hai người chưa nói đến mười câu, tuy độ mặn của thức ăn đã cải thiện được một chút, thế nhưng vẫn mặn đến mức Tưởng Vân Thư chẳng thể nuốt trôi.
Vô số câu hỏi đè nén trong lòng Tưởng Vân Thư, nhưng lại không có bất cứ lời giải đáp nào, bầu không khí áp lực trong nhà khiến anh chẳng hít thở nổi, vì thế dần dần Tưởng Vân Thư cũng không về nhà ăn cơm.
Mỗi buổi sáng, anh đến công ty học lại thiết kế, buổi tối thì trở về, việc nhà không đến lượt anh làm bởi vì Bạch Đường đã làm xong hết, đến cơ hội để rửa chén cũng không có.
Bọn họ hệt như hai người lạ ở chung với nhau.
Lúc nào Bạch Đường cũng ngoan ngoãn nghe lời, sống trong sự lo sợ, Tưởng Vân Thư dần dần nhận ra được điều gì đó, anh nghi ngờ vấn đề vốn xuất phát từ bản thân mình, lại nghĩ đến ngăn tủ chứa đồ kia, trong lòng có một suy đoán không được tốt lắm, nhưng lại không có bằng chứng.

Muốn cải thiện mối quan hệ của hai người thì cũng chẳng có cách.
Thời khắc chân chính phá vỡ cục diện bế tắc chính là một tuần sau, tối hôm đó Bạch Đường đang nấu cơm, thế nên mới không nghe thấy tiếng Tưởng Vân Thư mở cửa về nhà.
“Tôi về rồi.” Tưởng Vân Thư nói.
“A!” Bạch Đường kêu lên, bị dọa đến suýt nhảy dựng, xoay mạnh người lại, va vào chén thủy tinh đang đặt trên bàn.
“Xoảng” một tiếng, cái chén vỡ tan, thủy tinh văng khắp nơi.
Tưởng Vân Thư nhíu mi, đưa tay muốn Bạch Đường đi ra trước để anh quét dọn.
Động tác đưa tay như ảnh chậm rơi vào trong mắt, con ngươi Bạch Đường co lại, theo bản năng lùi lại vào bước, mảnh vỡ thủy tinh xuyên qua dép lên đâm vào lòng bàn chân của cậu.
“Bạch Đường! Đừng nhúc nhích!” Tưởng Vân Thư cau mày, vươn tay muốn kéo cậu lại.
“Em sai rồi……!Hức! Tiên sinh em sai rồi……” Bạch Đường ngồi xổm trên mặt đất co người lại, hai tay ôm lấy đầu, cả người run rẩy, nỗi sợ hãi và kinh hoảng che lấp cả mắt cậu, nức nở nói, “Đừng đánh em, đừng đánh em…..!Tiên, tiên sinh em không có cố ý, xin lỗi……”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.