Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 35


Đọc truyện Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O – Chương 35


Tối đến, Tưởng Vân Thư đến đón Bạch Đường tan học như mọi khi, sau khi về đến nhà, Bạch Đường ngoan ngoãn vuốt ve Đường Đen một chút rồi về phòng, cậu nhìn nhìn ra ngoài cửa, lén lút lấy một túi tài liệu từ trong cặp ra để vào ngăn kéo tủ, sau đó xốc đồ lên kiểm tra thuốc ngủ còn ở trong tủ không rồi lấy ổ khóa mới mua ở căn tin sáng nay khóa tủ lại.
Kết quả xét ADN đã có, xấp tài liệu kia đã xác nhận Tưởng Vân Tô chính là Tưởng Vân Tô, từ trước đến nay không hề thay đổi.
Cảm xúc của cậu hệt như cho một mớ gạo, mắm, muối, nước tương, dấm, trà trộn chung vào một cái chén nước chấm, cậu không biết đối với bản thân mình thì Tưởng Vân Tô nguy hiểm hơn hay kẻ xa lạ không biết mục đích nguy hiểm hơn.
Nhưng mà nói chung thì xem ra vẫn may mắn, ít nhất thì cậu cảm giác được chân mình đã chạm đất.
Mặc dù không hiểu được vì sao chết não lại đột nhiên khỏi hẳn, cũng không biết vì sao tính cách lại thay đổi lớn đến như vậy, thế nhưng Bạch Đường không muốn tốn quá nhiều thời gian trên người alpha, cho dù có bù đắp như thế nào đi nữa thì Tưởng Vân Tô vẫn là kẻ đã tổn thương cậu sâu nhất.
Những nỗi đau đớn tuyệt vọng đó không thể xoa dịu trong một sớm một chiều, dấu vết mà gông xiềng đã để lại sẽ hằn trên người cậu mãi mãi.
Chỉ cần đó là Tưởng Vân Tô thì nó vĩnh viễn sẽ không tan biến.
“Tinh tinh.” Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, một tin nhắn mới hiện ra.
Bạch Đường đang ngây người chợt tỉnh táo lại, cậu vươn tay cầm lấy rồi mở khóa.
Là Chu Triêu Vũ: Hôm nay đi học cảm giác như thế nào? Giáo viên ở trường có thay đổi không?
Từ sau khi cậu đi học, Chu Triêu Vũ không thể tư vấn tâm lý ba lần một tuần cho cậu được nữa, nhưng mỗi buổi tối thì hai người sẽ trò chuyện một lát.
Bạch Đường: Đàn anh chào buổi tối ạ! Cảm giác đi học tuyệt vời lắm! Thầy Tần đến trường khác dạy rồi, còn lại năm giáo viên chưa đi, thầy Phương đỉnh lắm! Còn nữa, giáo viên sử với văn em chưa biết!
Bạch Đường lại nhìn ra ngoài cửa, tiếp tục gõ chữ: Đàn anh ơi em kể cái này cho anh nghe, bạn học mà hôm qua em kể với anh á, em với cậu ấy lại trở thành bạn nữa rồi!
Chu Triều Vũ trả lời: Vậy thì tốt rồi, thứ bảy có một buổi triển lãm sách mời anh, em có muốn đi chung với anh không?
Bạch Đường lập tức lên tinh thần, nếu trên đầu có lỗ tai thì nhất định đã dựng thẳng: “Dạ đi! Em đi! Em muốn đi!

Nhưng còn chưa đến một giây, cậu lại gục xuống, lưng cũng cong, “Nhưng chắc chắn tên yêu quái lòng dạ hiểm ác sẽ không cho em đi đâu…!Hắn không cho em ra ngoài…”
Đặc biệt giải thích: Yêu quái lòng dạ hiểm ác = Tưởng Vân Tô.
Chu Triêu Vũ: Không sao đâu, em cứ hỏi trước đi, nếu không được thì anh sẽ nói với anh ta.
Trong lòng Bạch Đường có chút thấp thỏm lẫn kháng cự, nếu cậu đi hỏi Tưởng Vân Tô thì…!Cậu sẽ được đi sao? Chắc là không rồi…!Nhưng từ sâu trong lòng, không hiểu vì sao Bạch Đường lại cảm thấy Tưởng Vân Tô sẽ đồng ý.
Trong mơ hồ, Bạch Đường nghe thấy tiếng móng vuốt “Lộc cộc” của Đường Đen đang lên lầu, từ xa tới gần, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

||||| Truyện đề cử: Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp |||||
Đường Đen của cậu xuất hiện rồi đây.jpg
“Đường Đen,” Bạch Đường ngồi xổm xuống ôm Đường Đen vào lòng, tay xoa mạnh, “Có muốn hắt xì…!Hắt xì!”
Cậu quay đầu hắt hơi mấy cái, lấy vài sợi lông từ trong mũi và miệng ra.
“Gâu gâu…” Đường Đen kêu mấy tiếng, nước miếng từ mõm chảy xuống rơi tí tách xuống sàn nhà.
Lúc này Bạch Đường mới nhìn thấy hình như trong miệng Đường Đen đang ngậm cái gì đó, cậu rút ra, là một mảnh giấy đã ướt nhẹp.
Từng hàng chữ thể Hành xinh đẹp trải ra, mực bị nước thấm ướt loang ra như đóa hoa.
“1, Trong tủ lạnh có bánh ngọt dì Trần đem đến.

2, Một tin buồn, dì Trần phải về quê rồi, sau này không thể đến nhà chúng ta làm việc nữa, dì nói cậu phải học hành chăm chỉ, sau này phải tiến về phía trước.


3, Tôi ở thư phòng, có việc gì thì gõ cửa.

4, Tắm xong rồi thì ngủ sớm một chút.”
Sau này không thể gặp dì Trần nữa sao? Bạch Đường tiu nghỉu nhìn nhìn vài lần, trong lòng buồn bã như bị thứ gì đó lấp đầy, cậu ủ rũ ngồi bệch xuống vùi mặt vào lưng Đường Đen.
Mãi đến khi Đường Đen không chịu ngồi yên nữa mà bắt đầu lộn xộn giãy giụa, Bạch Đường mới ngước đôi mắt ửng đỏ lên, “Đi nào Đường Đen, chúng ta xuống lần xem thử dì Trần mang bánh ngọt gì cho chúng ta, nếu ít bơ thì em cũng có thể ăn một chút đó.”
Vẫn giống như trước đây, vừa nhìn đã biết bánh này được mua ở ven đường, mấy đồng một cái bánh kem bơ, vừa ngọt vừa ngấy, thế nhưng Bạch Đường vẫn rất quý trọng ăn từng miếng, còn lấy một ít bánh không dính kem cho Đường Đen ăn thử.
Nhưng đột nhiên, Bạch Đường cảm giác được một luồng pheromone mãnh liệt phát ra trong cơ thể, đang đấu đá lung tung trong người khiến cậu không kịp trở tay, cậu kêu lên một tiếng, hai đầu gối khuỵu xuống sàn, cả người run rẩy ngã xuống, lúc ngã còn va vào bờ tường treo dây thường xuân, bánh ngọt trong tay cũng rơi xuống.
“Ưm…” Bạch Đường nức nở cuộn tròn cơ thể đang nóng lên, rúc vào góc tường, trước mặt cậu là khoảng không trống rỗng, cậu cắn răng gắt gao kìm nén pheromone đang mất khống chế trong người.
Cũng may là chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, khúc nhạc đệm bất thình lình đã kết thúc.

Pheromone trong cơ thể đã bình thường trở lại, Bạch Đường thở hổn hển, ánh nhìn dần rõ hơn.
Đường Đen liếm liếm lòng bàn tay Bạch Đường, cậu ngây người vài giây rồi ngước khuôn mặt có chút mê mang lên, sắc môi diễm lệ, khóe mắt đỏ ửng.
Trong lòng Bạch Đường cảm thấy không ổn, hình như kỳ phát tình của cậu sắp đến rồi.
Tối hôm sau, Bạch Đường nói chuyện kia với Tưởng Vân Thư, cậu không ngừng nói với bản thân mình phải kiên cường lên, nhưng khi đối diện với alpha, cậu vẫn không nhịn được mà đứng ngay ngắn, khí thế lúc ban đầu cũng không còn sót lại gì, giọng càng ngày càng nhỏ dần: “Là như vậy ạ…!Đàn anh mời em đi triển lãm sách, em muốn đi.”

Trong thư phòng, dưới ánh đèn lạnh lẽo, Tưởng Vân Thư ngồi trên ghế làm việc, anh nghiêng người, bình tĩnh lắng nghe, “Cậu có thể đi, nhưng mà hai người đều là omega, có ai bảo đảm an toàn cho hai người không?”
Bạch Đường bị hỏi đến nghẹn họng, “…!Em không biết.”
“Tôi có thể gọi điện cho giáo sư Chu hỏi rõ tình hình một chút được không?” Tưởng Vân Thư hỏi.
Vẻ mặt Bạch Đường có hơi do dự, “Chắc là được ạ.”
Tưởng Vân Thư gật đầu, gọi cho Chu Triêu Vũ, sau đó mở loa ngoài rồi đặt lên bàn.
Bạch Đường vô thức nhìn theo điện thoại, do đó cũng thấy được tài liệu và giấy tờ bị đè bên dưới.
Năm 2015 – Cuối năm 2021 #Biện pháp bảo vệ Omega.

# Đưa ra dự thảo nghị quyết.

Giả Ân đề xuất thực hiện quyền sinh sản công bằng cho Omega, thiết lập giới tính cho Omega…
Cái tên Giả Ân được khoanh lại, còn nội dung còn lại thì bị che khuất, không thể nhìn tiếp được.
Bạch Đường chợt ngẩn người hệt như phát ngốc, một luồng ý niệm mãnh liệt thúc đẩy cậu hãy vươn tay đẩy mớ giấy ở trên ra để xem nội dung bên dưới.
“Alo?” Là giọng của Chu Triêu Vũ.
Bạch Đường bỗng nhiên bừng tỉnh, “Vụt” một tiếng mà rút tay về, hai mắt mở to hệt như con thỏ bị dọa hết hồn.
“Chào giáo sư Chu, tôi là Tưởng Vân Tô.” Tưởng Vân Thư cứ như không phát hiện ra cái gì, anh nói, “Tôi nghe Bạch Đường nói rồi, cảm ơn cậu đã mời cậu ấy, nhưng tôi muốn hỏi chỉ có hai người đi thôi sao?”
Chu Triêu Vũ nghe ra ý ngoài lời của Tưởng Vân Thư, “Trợ lý và thư ký của tôi đều là alpha, anh không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi.” Tưởng Vân Thư nói, “Làm phiền giáo sư Chu.”

Chu Triều Vũ lạnh nhạt, “Không cần đâu.”
Sau khi về phòng, Bạch Đường vẫn còn cảm giác lâng lâng, vậy mà Tưởng Vân Tô lại dễ dàng cho cậu đi ra ngoài, còn cho phép cậu có vòng xã giao của mình…
Alpha thật sự thay đổi quá nhiều…!Bạch Đường lẩm bẩm.
Cậu nhắn tin cho Chu Triêu Vũ, “Đàn anh ơi! Hắn đồng ý rồi!”
Hình như Chu Triêu Vũ lười gõ chữ, trực tiếp gọi điện qua: “Ừ.”
Dưới cửa sổ sát đất trải một tấm thảm lông dê trắng, Bạch Đường để chân trần ngồi xuống, gương mặt tràn đầy sức sống: “Vậy mấy giờ chúng ta đi ạ? Em đi bằng gì? Phải mặc đồ như thế nào ạ?”
“10 giờ sáng đi, anh tới rước em hay để Tưởng Vân Tô đưa đi cũng được, mặc đồ bình thường là được rồi.” Chu Triêu Vũ hệt như cái máy thông báo không có tình cảm.
“À…” Bạch Đường lại dao động, cậu ngại để Chu Triêu Vũ đến đón, nhưng mà cũng không muốn để Tưởng Vân Tô đưa đi.
Chu Triêu Vũ hiểu ra, “Thứ sáu rồi nói tiếp, giờ còn sớm mà.”
Hai người câu được câu không mà trò chuyện, mặc dù Chu Triêu Vũ không được tính là dịu dàng nhưng khi tiếp xúc với omega thì vẫn luôn rất kiên nhẫn.
“Đàn anh ơi, anh mới nói trợ lý và thư ký của anh đều là alpha ạ.”
“Ừm.”
Bạch Đường nằm sấp trên giường, hai chân cân đối nhẵn mịn đung đưa qua lại, “Vậy bác sĩ Tần không lo lắng sao ạ?”
“Lo lắng cái gì?” Chu Triều Vũ hỏi.
“Là…” Bạch Đường cau mày, “Sợ anh bị thương hay gì đó, còn ghen hay tức giận linh tinh nữa…”
Đầu dây bên kia nghe thế thì nhàn nhạt nói, “Sẽ không, anh ấy không tin anh, hay là không tin chính bản thân mình?”
Bạch Đường ngây ngẩn, đôi chân cũng dừng đung đưa, một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tốt thật…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.