Bạn đang đọc Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O – Chương 2: Em Em Sạch Sẽ Lắm
Tưởng Vân Thư cầm quyển sách giáo dục giới tính cấp hai trên tay, hoảng hốt nhìn đến trang ba.
Hóa ra anh là đồng tính…..!Đột nhiên còn có nhiều thêm một người chồng…..
Xem đến trang năm, anh ngờ vực đọc lại lần hai.
À, không phải là đồng tính, là yêu khác giới, Tưởng Vân Thư sửa miệng.
Đột nhiên lại có một người vợ……
Đọc đến trang mười hai, rốt cuộc vẻ khiếp sợ của Tưởng Vân Thư không giấu được nữa, anh mờ mịt nhìn về phía bụng nhỏ phẳng lì dưới lớp áo của thiếu niên, “Cậu, cậu có thể…..?”
Nếu là thật thì thế giới này đã đạt đến bình đẳng tuyệt đối!
Lúc Tưởng Vân Thư còn sống, anh đến khoa sản nộp báo cáo, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét của một bệnh nhân nữ trong phòng bệnh: “Có giỏi thì anh tự sinh đi! Tốt nhất là mấy thằng con trai nên chui ra từ lỗ đ*t của đàn ông mấy người hết đi! Tránh xa phụ nữ tụi tôi ra! Cút ngay cho bà!”
Tiếp đến, một người đàn ông mặt mày xám xịt trốn ra, tóc tai bị kéo lung tung.
Bác sĩ Lâm đứng kế bên nhún vai, nói: “Khi phẫu thuật thì người phụ nữ ấy khó sinh, trợ thủ của tôi ra báo cáo tình huống với người nhà, chồng cô ấy lập tức hỏi là con trai hay con gái? Con có bị gì không? Có điều cũng may là mẹ tròn con vuông, ai ngờ vừa thấy chồng cô ấy thì đen mặt.”
Bác sĩ Lâm cố gắng ép khóe miệng mình xuống, chống hông, bắt chước lại giọng điệu chanh chua: “Vậy mà không mang hộ! Mẹ nó!”
Tưởng Vân Thư không biết nên bày ra thái độ gì, đồng tình sau này người phụ nữ đó sau này có lẽ sẽ rất vất vả, nhưng cũng may tính cô ta không nhẫn nhục chịu đựng.
Anh vỗ vỗ vai của bác sĩ Lâm, đặt báo cáo xuống rồi đi.
…
Thiếu niên cứng ngắc ngồi ở góc sô pha, tay đặt lên đầu gối, vốn đang khom lưng nhưng nghe anh nói vậy thì càng rụt người, nếp gấp trên áo càng nhiều, tựa như ánh mắt này khiến cậu không thoải mái, muốn giấu mình đi, “Dạ đúng…..”
Tưởng Vân Thư lập tức nhận ra mình có hơi bất lịch sự, nói xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Thiếu niên nghe vậy thì co rúm, hoảng hốt lắc đầu, mái tóc mềm mại đung đưa theo.
Muốn biết rõ tình huống của mình ở thế giới này thì cách nhanh nhất chính là bắt tay từ người thân bên cạnh, Tưởng Vân Thư hỏi: “Có thể cho tôi biết tên cậu không?”
Giọng của thiếu niên nhỏ xíu: “Bạch Đường.”
“Bạch Đường?” Tưởng Vân Thư lặp lại một lần nữa, khen, “Tên rất hay.”
Bạch Đường vẫn cúi đầu rụt người như trước, cũng không phản ứng lại với lời khen ngợi này.
“Vậy Bạch Đường bao nhiêu tuổi rồi?”
“21……”
21 à, Tưởng Vân Thư nhìn gương mặt của Bạch Đường, nhẹ nhàng thở ra.
“Sức khỏe có ổn không? Có bệnh gì hay không?”
“Không có!” Phản ứng của Bạch Đường có hơi lớn, cậu gấp gáp ngẩng đầu lên giải thích, “Không có, em, em sạch sẽ lắm……”
Sạch sẽ? Tưởng Vân Thư nhìn thoáng qua Bạch Đường, nhìn qua thì dường như cậu rất thích sạch sẽ, nhưng nếu không có bệnh gì thì sao lại dùng từ sạch sẽ để hình dung?
Anh yên lặng, Bạch Đường cũng cúi đầu ngồi trên sô pha, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Quan hệ của hai người vừa khách sáo vừa xa cách, xem ra là hôn nhân không có tình cảm, trong lòng Tưởng Vân Thư như đặt xuống một tảng đá lớn, không có tình cảm thì đơn giản rồi, trước khi anh ấn chuông cửa thì trong lòng luôn căng thẳng bồn chồn, bởi vì anh chưa từng có mối quan hệ thân mật nào với người khác.
Con người đều sẽ vô thức sợ những thứ và chuyện mà mình không biết, anh cũng không ngoại lệ.
Tưởng Vân Thư sợ người yêu và người nhà của nguyên chủ sẽ đau khổ vì mất trí nhớ, anh còn phải an ủi, đóng kịch, cố gắng duy trì những cái cúc áo kỳ diệu với bọn họ.
Anh cũng không thể tự cắt đứt liên hệ, nếu vậy thì quá bất công với những người quan tâm đến nguyên chủ.
Sau khi biết được giữa hai người không có tình cảm sâu sắc gì, tư thế của Tưởng Vân Thư thoải mái hơn nhiều, đang muốn hỏi cậu mình còn có người thân nào khác hay không thì chợt thấy một làn khói trắng bay ra từ trong bếp, anh sửng sốt hỏi: “Cậu nấu gì hả?”
“Vâng thưa tiên sinh…..” Đầu ngón tay của Bạch Đường chạm lên vải dệt trên đầu gối, vẻ mặt vừa lúng túng vừa căng thẳng, “Em…..”
“Đi thôi.” Tưởng Vân Thư nói.
Anh nhìn thấy Bạch Đường yên lặng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không quá để ý, bởi vì chính anh cũng thở phào đây này, “Có cần tôi giúp gì không?”
“Không……!” Bạch Đường lập tức từ chối, nhưng dường như thấy mình quá rõ ràng nên vội vàng giải thích, “Không, không phải tiên sinh, em…..!Em tự làm được, không cần giúp ạ.”
Tưởng Vân Thư cũng không kiên trì, anh gật đầu, “Được rồi.”
Trong lúc hai người tự làm việc của mình, Bạch Đường nấu cơm trong nhà bếp, Tưởng Vân Thư thì thừa dịp mà dạo quanh nhà của “mình”.
Căn nhà rộng rãi sáng sủa, cửa sổ lớn hướng về phía đông, chỉ cần là trời nắng thì sáng sớm thức dậy sẽ được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.
Kiến trúc trong nhà lấy màu ấm làm chủ đạo, rèm cửa màu vàng sữa, thảm màu trắng gạo, nhìn qua vừa ấm áp vừa thoải mái.
Đây chắc là phòng ngủ của anh, trong tủ kính trong suốt bày đầy cúp.
“Giải thưởng sáng tạo nhất, giải nhất thiết kế Trân Châu quốc tế, giải thưởng thiết kế Châu Báu lần thứ mười…..!Người đoạt giải Tưởng Vân Tô.” Tưởng Vân Thư đọc từng cái.
Anh nhớ lại khi mình đi ngân hàng đổi mật khẩu, khiếp sợ nhìn một chuỗi con số kia.
Là người rất lợi hại, khó trách trong thẻ lại có nhiều số dư như vậy…..!Khoa trương quá rồi.
Cái tủ chiếm hết một mặt tường này chắc là tủ quần áo, Tưởng Vân Thư mở một cánh cửa ra, bên trong treo đầy âu phục màu xám, trắng, đen, cách một cánh cửa là quần áo ở nhà.
Anh đứng trước cánh cửa cuối cùng, nhẹ nhàng mở ra, lập tức bị dọa lùi về sau hai bước.
Một vài món…..!vũ khí, Tưởng Vân Thư nghĩ mình có thể gọi mấy thứ này như vậy, roi, gậy bóng chày, còng tay kích cỡ khác nhau lộn xộn chất trong ngăn tủ, còn có vài sợi dây thừng thô ráp treo trên giá áo.
Một lát sau, Tưởng Vân Thư cau mày đóng cửa tủ đồ lại.
Sau đó anh dạo quanh biệt thự, tổng cộng có năm phòng, nhưng chỉ có một phòng có giường, vậy chắc là mình sẽ ngủ chung với Bạch Đường.
Tưởng Vân Thư có hơi đau đầu, anh không quen có người khác ở trong phòng mình chứ đừng nói chi là chung chăn gối.
Nhưng anh lại nghĩ, nếu hôn nhân không có tình cảm thì sao lại ngủ chung được…..!Quan hệ của hai người khiến Tưởng Vân Thư chẳng thể đoán nổi.
Đợi đến khi anh xuống lầu, Bạch Đường đã nấu cơm xong, không biết đã đợi ở cầu thang bao lâu rồi, vừa thấy Tưởng Vân Thư xuống thì lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, ăn cơm được rồi, vẫn còn nóng…..”
“Ừm,” Tưởng Vân Thư tỉ mỉ rửa sạch tay, phụ dọn cơm, “Cậu vất vả rồi.”
“Không vất vả……” Bạch Đường kinh sợ.
Bốn món một canh, bò kho tiêu đen, sườn chiên muối tiêu, thịt hấp rau mận, cải ngồng xào và canh xương heo.
Tưởng Vân Thư thầm nghĩ, thực đơn này rất không lành mạnh.
Sau khi dọn cơm xong, Tưởng Vân Thư phát hiện trên bàn chỉ có một bộ chén đũa, vừa định hỏi thì thấy Bạch Đường lấy một cái bàn xếp trong tủ ở nhà bếp ra đặt ở bên cạnh bàn ăn, sau đó lấy chén đũa để lên.
Tưởng Vân Thư sửng sốt, quan hệ không tốt đến mức không thể ngồi chung bàn ăn sao?
Bàn xếp còn chưa cao bằng phân nửa bàn ăn, trên bàn ngoại trừ chén cơm thì cũng chỉ có một dĩa rau nhỏ.
Bạch Đường khom người cong chân ngồi xuống, cũng không nhìn Tưởng Vân Thư, vừa cẩn trọng vừa cứng ngắc, dường như phải đợi anh cho phép thì mới dám ăn.
Tưởng Vân Thư nhíu mày, người này ăn chay à?
Trong lòng anh tràn ngập nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phòng ăn lại rơi vào yên tĩnh kỳ lạ.
Tưởng Vân Thư đợi một hồi, vẫn tự mình phá vỡ cục diện bế tắc, anh hỏi: “Cậu ăn ít vậy? Lên đây ăn đi.”
Bạch Đường mím môi, không nhúc nhích, ấp úng trả lời: “Không, không cần đâu, em ngồi ở đây là được rồi, cảm ơn tiên sinh ạ……”
Tưởng Vân Thư yên lặng một lát rồi lại nói: “Bàn rất lớn, cậu có thể ngồi ở bên kia.”
Bạch Đường rụt rè lắc đầu, nhỏ giọng từ chối: “Cảm ơn tiên sinh…..!Thật sự là không cần đâu ạ.”
Tưởng Vân Thư ngậm miệng, cũng không khuyên nữa..