Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 8


Đọc truyện Vì Sao Hạ Lạnh? – Chương 8

CEO tiền nhiệm Reeves Tịch (tên tiếng anh của Tịch Si Thần) của Thành nghiệp, trong buổi trình diễn thời trang tháng chín năm ngoái , đơn giản tuyên bố rút lui khỏi hội đồng quản trị.

Thành nghiệp là doanh nghiệp mới xuất hiện, ở giới truyền thông, giới giải trí đã có một vị trí quan trọng, Reeves Tịch rút lui nhanh như nước chảy xiết khiến cho các nhà truyền thông rối rít suy đoán.

Nhân viên cao cấp của Thành nghiệp tiết lộ, Reeves rút lui chỉ vì nghỉ phép, nghe nói, sang năm sẽ khôi phục chức vụ.

Có hai nhà truyền thông thậm chí bình luận nói, Reeves Tịch nghỉ phép để kết hôn. Cho đến hiện tại, bản thân Reeves và Thành nghiệp đều không ra mặt giải thích hay tỏ thái độ về vấn đề này.

Giữa tháng 12 năm trước, Reeves Tịch một người luôn luôn chăm chỉ làm việc, nhưng khi hoạt động công ích (làm từ thiện) đã tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên và công bố “Đã kết hôn, tin tức này khiến cho khắp nơi chú ý, nhưng truyền thông đến nay không có bất kỳ tin tức nào về phu nhân của Reeves, theo những người quen biết cho hay, Reeves đã có thể dùng thủ đoạn phong tỏa tin tức.

Tuần trước tạp chí CZ đăng tải Reeves và nữ nghệ nhân Lâm Mẫn của công ty M-SHA cùng nhau đến nhà hàng, trò chuyện với nhau thật vui.

“An Kiệt.” Thanh âm Tịch Si Thần từ bên ngoài truyền đến.

“Vâng.” An Kiệt đáp một tiếng, đổi tư thế ngồi tiếp tục xem tin tức trên websites.


“Xuống đây.”

“Dạ.” Rất có lệ trả lời.

“An Kiệt.” Tịch Si Thần nhẫn nại ba phút đồng hồ.

“Ai da, em xuống đây.” An Kiệt mè nheo đứng lên, nói thầm một câu, “Hồng phấn tri kỷ nha”, cô cười cười, khép lại máy vi tính ra khỏi thư phòng.

An Kiệt đi xuống liền thấy trong phòng khách có một chiếc xe đạp màu trần bì, ” A, nhanh như vậy họ đã chuyển tới.”

Tịch Si Thần nghiêng người dựa lưng vào ghế sa lon, ” Anh còn tưởng rằng công ty họ đưa sai địa chỉ.”

Nhìn chiếc xe hôm qua mình đặt hàng trên mạng, đồ thật cũng không khác nhau lắm, An Kiệt rất hài lòng, “Em ra ngoài chạy thử một vòng.”

Tịch Si Thần đưa tay kéo cô qua, “Em có biết lái không?”

“Khi còn bé có học qua.”

“Buổi tối đi Hoa Thịnh ăn cơm nhé?” Hai tay vòng quanh thắt lưng.

An Kiệt nhướng mày, “Lần này là lý do gì?”

“Bởi vì mỗi lần em đều chê đồ ăn anh nấu.” Tịch Si Thần thở dài, sau đó hôn người đang giương miệng cười người khác.

An Kiệt thở hổn hển đẩy hắn ra một chút, “Si Thần, ngày mai em muốn đi thăm Phác Tranh, anh mua lễ vật xong chưa?”

“Tập tranh phát triển trí tuệ.”

An Kiệt đắc dĩ lắc đầu, “Trẻ con ngốc một chút sẽ đáng yêu hơn.”

“Trẻ con thông minh mới có kẹo ăn.”


An Kiệt kiễng mũi chân khẽ cắn mặt của anh, cười đùa nói, “Có kẹo ăn.”

Trong đôi mắt của Tịch Si Thần mâu quang chợt lóe lên.

An Kiệt xoay người đẩy xe, Tịch Si Thần gọi cô lại, dịu dàng nói, “Cẩn thận một chút, đừng chạy quá xa.”

“Vâng.” Chợt tựa như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói, “Hôm nay em không muốn đi ra ngoài ăn cơm, cho nên nhớ nấu cơm a, Tịch tiên sinh.”

An Kiệt đạp xe khoảng nửa giờ quanh biệt thự, khi cô từ đường lớn chuẩn bị trở về, bỗng nhiên trong vườn hoa của một nhà ở hàng xóm một con chó săn lớn hướng cô sủa to,làm cho cô sợ đến thiếu chút nữa ngã khỏi xuống xe, con chó kia đứng lên so với cô còn cao hơn, bộ dáng vô cùng hung thần ác sát, hơn nữa tương đối to lớn, may là có xích, nếu không đoán chừng xe đạp cũng chạy không qua nó. Định thảnh thơi chạy nhanh qua thì cửa đột nhiên mở, ánh sáng khiến cô nhìn thấy chủ nhân vội vã từ trong phòng chạy ra, quát mắng tên con chó một tiếng, An Kiệt quay đầu lại, lần này càng bị làm cho sợ hơn, phía sau chủ nhân kia còn đi theo hai cái chó săn, khỏe mạnh dị thường.

“Thật xin lỗi cô!”

An Kiệt không dám quay đầu lại trả lời, liền đạp xe đi.

Sau đó về nhà nói với Tịch tiên sinh. Tịch Si Thần nhớ lại, nói là người kia trước kia là thầy dạy thú chuyên nghiệp, sau khi về hưu ở chỗ này, bởi vì thích chó cho nên trong nhà nuôi không ít, nhưng căn bản cũng sẽ không làm người khác bị thương.

An Kiệt nghe liên tiếp gật đầu, cuối cùng hỏi một chút, “Si Thần, làm sao anh biết điều này?”

Tịch Si Thần khẽ mỉm cười, bưng nước trái cây salad ra, “Bởi vì trước khi tới đây có điều tra qua.”

An Kiệt im lặng, nhưng, suy nghĩ một chút loại hành động này cũng phù hợp phong cách làm việc của Tịch tiên sinh, cô cởi áo khoác xuống cùng đi vào phòng bếp.


“Có cần em làm gì không?”

“Anh có thể làm được.” Tịch tiên sinh đang cắt cà chua, thế đứng thanh tao lịch sự, thời điểm anh làm việc có thói quen đeo mắt kính, nhìn qua lại thêm tư ưu nho nhã.

An Kiệt đi tới trung gian: ở giữa bậc đá cẩm thạch, tùy ý lật xem sách dạy nấu ăn bày trên đó, “Hôm nay anh làm cái gì, thịt bò chiên cộng thêm khoai tây à?”

“Thịt bò chiên, nhưng không có khoai tây, em có thể thử một chút cà chua.”

“Không cần đâu.” An Kiệt đối với cà chua “xin miễn thứ cho kẻ bất tài” (không thích ăn).

“Oh.” Tịch Si Thần xoay người đối với cô ngoắc ngoắc ngón tay, An Kiệt hồ nghi một chút đi tới, Si Thần vươn cánh tay ôm cổ của cô, sau đó, dùng sức hôn xuống.

“Mùi vị như thế nào?”

An Kiệt liếm liếm khóe miệng, bình tĩnh nói, “Không tệ.”

Tịch Si Thần lộ ra khuôn mặt tươi cười mê hoặc nhất, bưng lên thức uống đã uống hết một nửa đặt bên cạnh, “Nước cà chua, anh nghĩ em sẽ từ từ thích mùi vị của nó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.