Đọc truyện Vì sao đông ấm – vì sao hạ mát – Chương 49: VÌ SAO ĐÔNG ẤM (27)
VÌ SAO ĐÔNG ẤM – VÌ SAO HẠ MÁT
Tác giả: CỐ TÂY TƯỚC
Chương 48: VÌ SAO ĐÔNG ẤM (27)
Dịch: LIỆT TUYẾT
Nguồn: HNTD
Ban đêm tỉnh lại, miệng có chút khô, muốn đứng dậy uống nước, vừa mới khẽ động, cánh tay đang quấn ngang eo lại siết chặt vào, trong ánh sáng vàng nhạt mờ ảo đánh mắt nhìn về gương mặt đẹp trai phía trên kia, có phần tái nhợt, có phần tiều tụy, mày chau sâu sắc giấc ngủ không yên, đột nhiên, ngực tôi hơi đau thắt lại, không ngờ anh lại thành ra như vậy….nhoài người lên phía trước, không cẩn thận run lên lại sợ động đến người bên cạnh khiến đôi cánh tay lại siết vào thêm.
Thở dài chậm rãi vòng tay ra sau lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy, mặt áp sát vào nơi trái tim ấy, tiếng tim đập trầm mạnh, vững vàng lại không theo một quy luật nào cả.
“Tịch…” – Dịu dàng vỗ về mà chính mình cũng không ý thức được.
Người đang chìm trong giấc ngủ kia dần dần thả lỏng cơ thể đang cứng đờ, mơ hồ ngâm một tiếng như thoải mái.
Ánh sáng trắng lóa có phần chói mắt, trong hoảng hốt chỉ có một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, mạch suy nghĩ mơ hồ và rời rạc, cảm giác có dòng nước ấm áp lưu luyến quấn quanh thân thể…bàn tay ấm nóng chầm chậm vỗ về, quanh quẩn ở từng bộ phận trên cơ thể, đều đều dùng sức, nhẹ nhàng ấn miết, những nơi đầu ngón tay đi qua để lại từng mảng nóng rực, trong giây lát, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
“Ưm…” – Đang thả lỏng nửa tỉnh nửa mê vô thức than nhẹ ra một tiếng.
Sau đó, cảm thấy được một ngón tay ẩm ướt xuyên qua làn nước chạm đến da, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi vạch vẽ…
“Đừng mà…” – Tay phải chìm trong nước yếu ớt giơ lên đè lại bàn tay đã châm lửa tới thắt lưng kia, những đốt ngón tay ưu nhã rõ ràng khẽ cựa mình dưới lòng bàn tay, khẽ khàng nắm lại tay tôi.
Hai mắt chậm rãi mở ra, hơi sương mờ mịt khiến tôi có thể xác định đang ở trong phòng tắm.
“Nói cho anh…” – Giọng khàn đặc, người phía sau dán môi lên vành tai tôi – “Em yêu anh.”
“….em yêu anh.”
Đôi cánh tay buộc tại thắt lưng siết chặt lại, bên tai thoảng qua một tiếng thở dài nghẹn ngào mà thỏa mãn.
“Je t’aime.” – Âm thanh mỏng manh rung động tận trái tim, tôi hơi sửng sốt quay đầu lại, đôi môi khao khát đã lâu trong nháy mắt chặn môi tôi lại, tham lam cắn mút.
Bước vào phòng ăn thấy Tịch Si Thần đang cúi đầu bày biện đồ ăn, bước tới định giúp một tay liền bị anh thuận tay kéo luôn vào lòng. – “Hôm nay cùng anh đến công ty, nhé?”
“Gì chứ?” – Tôi giương mắt hỏi, chắc không phải vì muốn đi ăn ngoài chứ, cái lý do này cũng chẳng có mấy tính thuyết phục.
Trên đầu nhẹ nhàng thở dài, kéo cái ghế ngồi xuống lại ôm tôi đặt trên đùi anh, cánh tay từ phía sau vòng ôm lấy thắt lưng tôi – “Giúp anh chút việc.”
Tôi nghĩ ngợi – “Loại công việc đó của anh, em cũng không biết làm.” – Cuối cùng đành nói thật.
Cằm áp vào gáy tôi, vuốt ve đùa nghịch – “……em ở bên cạnh anh chính là giúp rồi.”
“………”
Tiếng cười nhẹ vang lên – “Anh đi lấy cháo.”
Ngồi trước bàn ăn chờ cháo trắng của mình được đưa tới, dạo này để ý thấy trình độ nấu cháo của Tịch Si Thần càng ngày càng cao, thật ra mà nói đây cũng không phải hiện tượng tốt.
Bất đắc dĩ thở dài chợt thấy góc bàn có để một tờ giấy, tiện tay cầm lấy……..(tài liệu đặt trên bàn trà, thôi bỏ đi, à, nhân thiện nói luôn, tôi chưa nghe được cái gì cả, thật đó!) Đây là của Niên Ngật!
Chớp chớp mắt, vo viên tờ giấy lại ném vào thùng rác.
“Làm sao vậy, mặt đỏ hồng thế kia?” – Tịch Si Thần tới lại hôn lên má trái tôi, chén cháo loãng cùng một ít đồ điểm tâm đã được bày lên.
“Không có gì.” – Niên Ngật này thật là!
**********************
Mấy ngày tiếp theo đều không còn cách nào mà phải cùng Tịch Si Thần đến công ty, anh vốn bận vô cùng, còn tôi thì lại rảnh, mặc dù ngắm nhìn anh làm việc có thể giết thời gian rất tốt nhưng vẫn không yên. Cả buổi chiều chỉ muốn lén lủi ra ngoài chạy tới bệnh viện một chuyến, rốt cuộc Tịch Si Thần cứ như đi guốc trong bụng tôi, thần bí khó lường liếc mắt về phía này một cái, mà tôi lại cảm thấy hơi chột nên cũng không dám mơ tưởng làm cái gì nữa.
Cùng Tịch Si Thần từ công ty trở về.
Mấy ngày nay mặc dù anh không nói rõ ràng, nhưng hẳn là vẫn lo lắng tôi sẽ quay lại tìm Diệp Lận, tuy rằng biết đó chỉ là thăm hỏi đơn thuần, nhưng những bất an âm ỉ dường như vẫn còn đọng lại.
Chỉ là, hôm nay Diệp Lận ra viện, tôi ít nhiều cũng nên qua đó xem thế nào.
“Anh đưa em tới đó.”
“……..”
“Dù thế nào thì cả đời này em cũng không chạy thoát được đâu.” – Ánh mắt nhìn xe cộ phía trước, thành thạo xoay tay lái.
***************************
“Diệp tiên sinh đã xuất viện rồi.” – Cô y tá lần trước va vào tôi tại phòng bệnh ngượng ngùng nói.
“Từ bao giờ?” – Tôi hỏi, trong lòng có chút hoảng hốt.
“Buổi sáng hôm qua, Diệp tiên sinh tự mình lo liệu thủ tục xuất viện.” – Cô y tá vừa nói vừa cúi xuống ngăn tủ lấy ra một chiếc túi màu đen xinh đẹp. – “Còn có cái này, Diệp tiên sinh nói nếu cô gái hôm nọ tới thì đưa cái này cho cô ấy, nếu không….thì vứt đi.”
Tôi đón lấy chiếc túi, tay phải buông thõng những ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Cám ơn.”
Đặt trang trọng trong chiếc hộp nhung màu đỏ chính là một chiếc hoa tai màu tím nhạt, mất một chút long lanh, còn mang vết tích bám bụi lâu ngày.
Chợt nhớ ra bên tai phải của Diệp Lận vẫn luôn đeo viên đá màu tím nhạt chói mắt ấy, dưới ánh mặt trời, lúc nào trông anh cũng rạng ngời rực rỡ…
Đột nhiên, một luồng hơi thở xâm lược mãnh liệt ập tới, bờ môi duyên dáng cọ cọ vào vành tai tôi, nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu rất mờ ám – “Buổi tối anh sẽ tìm cơ hội đòi bồi thường.”
Tôi sửng sốt, thở dài ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán thấy cô y tá đứng trước mặt chúng tôi hai má đã ửng hổng lên.
***********************************
Một ngày trước khi tôi đi Phần Lan, tôi nhận được điện thoại của bệnh viện báo tin em gái Diệp Lận mất.
Khi tôi tới bệnh viện thì người đã được hỏa táng rồi, ngay tại nhà tang lễ của bệnh viện, giản đơn mà đủ nghi thức. Tôi đẩy cửa bước vào, trong đó có một băng ghế dài cũ kỹ, thấy anh, mắt đang lặng lẽ nhìn xa xăm, quá đỗi lặng lẽ, tựa như một vùng đất chết.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, như lần đó ở Pháp, cùng anh, nhưng mà lúc này, ngay cả lời tạm biệt anh cũng không buồn nói.
Khi tôi tỉnh lại trên băng ghế, thấy Tịch Si Thần ngồi trước mặt mình, trên người phủ áo khoác của anh.
“Người kia đâu rồi?”
“Chắc là đi rồi.”
Tôi vụt đứng dậy, nhưng chân vừa tê rần vừa nặng nề nên lại ngã về trên ghế.
“Cẩn thận chút nào, sao rồi, có đau không?” – Anh đỡ lấy tôi, tôi vô thức đẩy ra. – “Không sao, em đi tìm anh ấy, anh ấy chắc hẳn đi chưa xa.”
Cảm giác người bên cạnh thoáng sững người, nhưng giờ này trong lòng tôi chỉ lo lắng Diệp Lận, anh luôn tùy ý làm liều, cố chấp lại nhạy cảm, tôi sợ anh sẽ tự sát, bởi anh có thể làm vậy.
“Em có thể để ý đến anh một chút không?” – Tiếng nói bên tai truyền đến mang theo một chút gượng gạo, nhưng tay anh vẫn không buông ra.
Tôi nhìn Tịch Si Thần. Tôi hiểu rằng anh không muốn tôi tiếp xúc nhiều với Diệp Lận, thế nhưng lúc này tôi không cách nào bận tâm được đến tâm tình của anh – “Em phải đi tìm anh ấy, bảo đảm anh ấy không việc gì.”
Vậy mà Tịch Si Thần lại cười cười, anh buông tay ra. – “Em biết rõ là nếu em muốn đi, anh vốn không thể ngăn được em.”
“Anh sao vậy?”
“Anh cũng không biết mình làm sao nữa.” – Anh hơi nhếch khóe miệng, có vẻ mỉa mai.
“Anh nói thế nào ấy, anh đang nghĩ cái gì, anh muốn nói cái gì?” – Tôi có chút tức giận.
Anh nhìn tôi chăm chú, cùng với một chút bất bình. – “Em khiến cho anh bất an, An Kiệt, em niệm tình cũ, em mềm lòng, hai người vốn đã có cơ sở tình cảm, tất cả những điều ấy đều khiến anh bất an……………….”
Tôi ngắt lời anh. – “Em tưởng chúng ta đã nói rõ ràng rồi chứ, không nên tiếp tục hiểu lầm nữa.”
Anh nói luôn – “Đúng, giữa chúng ta đã không còn hiểu lầm. Thế nhưng, một chút biến động nhỏ ở em thôi cũng khiến anh không tự chủ được mà thần hồn nát thần tính.”
“Em không muốn nhấn mạnh thêm rằng chúng ta cần có lòng tin.” – Tôi đứng dậy, có phần bực bội vì không được tin tưởng, trả áo khoác cho anh. – “Anh về trước đi, em sẽ tìm anh nói chuyện sau, nếu như anh còn muốn nói chuyện.”
“Cách nói của em khiến anh nghĩ mình như cố tình gây sự.” – Anh chua chát nói.
Tôi ngừng một chút, rồi bật cười. – “Anh biết là tốt rồi.”
Điện thoại Diệp Lận đã tắt máy, tôi tìm quanh bệnh viện một vòng xác định là anh không còn ở đây nữa. Tôi nhờ Phác Tranh tìm giúp, anh biết địa chỉ mới của Diệp Lận, thế nhưng vẫn không có kết quả gì, tôi bắt đầu có chút lo sợ.
Ba giờ sau tôi mỏi mệt kinh khủng trở về căn hộ, Tịch Si Thần không có ở đó.
Hai ngày sau đó tôi chạy khắp những nơi mình có thể nghĩ đến, nhưng vẫn không có một chút đầu mối nào.
Tịch Si Thần cầm cốc nước và hai viên thuốc dạ dày đưa cho tôi.
“Anh bảo anh ấy có thể đi đâu được?”
Người bên cạnh không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở tôi uống thuốc.
Tôi vốc thuốc bỏ vào miệng, trong lòng hơi băn khoăn……có khi nào Diệp Lận đã ra khỏi thành phố? Như vậy phải đi đâu để tìm đây? Nếu như vẫn không tìm được có phải chăng là…
“Em gái cậu ta chết đấy thì sao, cậu ta chết theo đấy thì sao? Liên quan gì đến chúng ta?” – Rất lâu sau tôi mới nghe được tiếng nói lạnh như băng của người bên cạnh.
“Cuối cùng cũng chịu nhìn đến anh.” – Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm đến mặt tôi – “Em có biết lúc này trên mặt em viết cái gì không? Cậu ta ở đâu? Cậu ta có tự làm tổn thương mình không? Cậu ta có khi nào tự sát không?”
Tôi nhịn không được thở dài – “Si Thần, anh không thể đòi hỏi em phải như anh, em không học được sự vô tình triệt để đó của anh.”
“Vậy ra trong mắt em anh vô tình triệt để.”
Tôi có chút mệt mỏi – “Em không muốn tranh luận cùng anh mấy chuyện này.”
“Trước giờ anh chưa từng muốn tranh luận với em, anh chỉ muốn làm rõ một chuyện.” – Anh xoay người tôi lại.
Tôi buộc phải nhìn thẳng vào anh. – “Anh muốn làm rõ cái gì?”
“Làm rõ rằng em không bận lòng vì cậu ta, chí ít không như anh tưởng tượng.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, sự nhạy cảm của anh không để cho tôi lảng tránh, anh cần tôi trực tiếp trả lời anh. – “Bây giờ người thân duy nhất bên cạnh anh ấy đã qua đời, em nghĩ… ít nhất… em cũng có thể giúp đỡ anh ấy. Anh nói không sai, em cùng anh ấy có cơ sở tình cảm, tình cảm sáu năm không thể cứ nói là không để ý được, em không phủ nhận là em quan tâm đến anh ấy.”
Anh cười khổ – “Vẫn biết vậy, nhưng nghe em nói ra vẫn có chút khó chịu.”
Tôi đau lòng trước cảnh anh không tự tin vào tình cảm của mình, nhưng thấy anh không tin tưởng vẫn cứ buồn bực – “Hai chúng ta cần bình tĩnh một chút, cả anh và em.” – Tôi nhìn anh một cái rồi chốt hạ – “Em qua chỗ Phác Tranh ở một thời gian.”
Buổi chiều nay Lâm Tiểu Địch hẹn tôi ra ngoài trò chuyện, tôi thực sự chẳng có lòng dạ nào, nhưng mà cứ bị cô nàng ỉ ôi mãi đành phải tới quán cà phê gần đó.
“Vẫn không có tin tức gì à?”
Tôi lắc đầu, đã tìm kiếm ở hầu hết các đường lớn ngõ nhỏ, trường trung học đã tới ba lần, tiếp nữa tôi cũng không biết phải đi đâu để tìm nữa, tôi thừa nhận mình có phần lực bất tòng tâm rồi.
“Anh ta mồm miệng tùy tiện hành vi bậy bạ, người như thế sống lâu hơn bất kỳ ai, thật không hiểu mấy người các cậu cứ lo lắng gì nữa.”
“Cậu không hiểu anh ấy.”
“Ừ, tớ không hiểu anh ta, nhưng mà tớ hiểu cậu, tớ ngờ là thằng cha đó thấy cậu trọng tình cảm nên cố tình làm phiền làm khó cậu đấy.”
Hình tượng tôi trong mắt Lâm Tiểu Địch đúng là có phần lạ lùng – “Tớ có trọng tình cảm đâu.”
“NO, vô cùng trọng” – Bỗng nhiên Tiểu Địch nhìn phía sau tôi thốt lên – “Kia… chẳng phải là ‘sư huynh’ sao?”
Tôi quay đầu nhìn lại, chính là Tịch Si Thần, anh dường như không thấy chúng tôi, đang tính tiền rời đi.
Rời khỏi nhà anh đã ba hôm, ba hôm liền chúng tôi không điện thoại thấy một lần, càng không gặp mặt, tôi không biết đây có thể coi là tình trạng chiến tranh lanhhj không nữa.
“Chín chắn chững chạc, đẹp trai phóng khoáng, quả thực là người trong mộng của tớ cho đến tận năm 25 tuổi.”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, khi cãi nhau thì tính tình anh cũng chẳng có gì gọi là chín chắn chững chạc nữa.
“Đáng tiếc là hoa thơm đã có chủ, cậu nói xem người đàn ông như thế sao đã sớm tự xác định cho mình vậy chứ.” – Vẻ mặt Tiểu Địch đầy tiếc hận – “Lần trước cậu rời ghế, anh ấy cũng đi luôn, tớ còn định tới gọi sư huynh để lân la làm quen, kết quả người ta lại vội vàng về mất.”
“À, cậu định ở lỳ bên đó bao lâu nữa?”
“Ít cũng phải nửa năm, còn chưa biết được, cậu thì sao?”
“Không biết.” – Tôi lấy thìa khuấy cà phê – “Nếu đi tớ muốn trước khi đi có thể gặp lại Diệp Lận.”
“Tớ thấy cậu mệt mỏi vì chuyện của anh ta đến mức vành mắt thâm quầng rồi này.” – Tiểu Địch kề sát mặt lại – “Thật là đau lòng.”
Tôi uống ngum cà phê rồi bảo – “Lát nữa qua chỗ Phác Tranh ăn cơm nhé? Tơ sẽ bảo anh ấy nấu thêm.”
“OK!” – Tiểu Địch cười hì hì – “Thực lòng mà nói tơ sluoon thèm có một người anh như của cậu.”
Trở về nơi ở của Phác Tranh, Tiểu Địch với nguyên tắc muốn ăn thì lăn vào bếp đã xuống bếp giúp đỡ, tôi đánh tiếng nói về phòng nghỉ ngơi, cho đến khi Tiểu Địch gõ cửa gọi đi ăn, tôi nhận ra mình rất mệt mỏi, nằm luôn trên sofa mà ngủ cũng không cả cởi áo khoác ra.
“Nếu Phác Tranh không thiết kế phòng ở thì anh ấy cũng rất thành công nếu làm đầu bếp.”
Tôi vừa cười vừa xuống lầu – “Tớ để ý thấy anh ấy hợp làm luật sư.”
“Hai đứa kia….. muốn ăn cơm thì đừng có chọc anh.” – Phác Tranh bưng món ăn từ phòng bếp ra – “Giản An Kiệt, lát nữa em rửa bát nhé.”
“Trả đũa ngay được.” – Tôi cười, lúc này chuông cửa vang lên, tôi lộn trở lại đi ra mở cửa.
Mở cửa ra, người trước mắt khiến tôi có chút thất thần.
Anh nhìn tôi, cuối cùng thở dài một tiếng kéo tôi ôm vào trong lòng.
“Anh tới đầu hàng.”
Tôi cười nhẹ, cái ôm của anh khiến tôi nơi lỏng hết thảy những buồn bực – “Vậy thì chiến lợi phẩm của em là gì?”
“Anh. Có đủ hay không?”
“Mới có một tù binh thôi sao?” – Tôi lại trêu chọc anh.
“Đừng có được voi đòi tiên.” – Anh kéo lấy tôi áp vào bức tường rắn chắc bên ngoài cửa rồi hôn xuống, hai tay tôi không biết để đâu đành ôm lấy thắt lưng anh.
“A!” – Tiếng của Tiểu Địch, tôi và Tịch Si Thần đều sực tỉnh lại.
“Sorry! Xin lỗi, tớ………” – Tiểu Địch mặt đỏ không chịu được – “À, tớ chỉ ra xem là ai.”
Tình cảnh này cũng không phải lần đầu bị bắt gặp, tôi bất đắc dĩ nhận ra mình đối mặt đã có chút quen.
Tôi quay đầu hỏi người bên cạnh – “Có muốn ở lại ăn không?”
“Nếu như em muốn.” – Anh cười nhàn nhạt, có chút đáng ghét.
Câu trả lời của tôi là tự mình bước vào, anh nắm lấy tay tôi từ phía sau. Khi hai người chúng tôi bước vào, Tiểu Địch đã có chuẩn bị tâm lý nên vẻ mặt bình tĩnh, Phác Tranh có thể nói là hoảng hốt, với anh tôi nghĩ phải lựa lúc mà giải thích cho tử tế, nhưng tất nhiên không phải lúc này.
Tôi vào bếp giúp mang chén đĩa, Tiểu Địch lập tức theo vào, đứng bên cạnh tôi ngập ngà ngập ngừng mãi mới nói – “Quá kích thích luôn!”
“Đừng nói quá lên thế.”
“Còn không nữa, nói gì thì nói….. anh ấy là Tịch Si Thần đó!”
“Thế thì sao nào.” – Tôi cười lấy bốn chiếc đĩa từ tủ bát rồi xoay người đi ra ngoài, Tiểu Địch tiến tới kéo tôi lại – “Chờ chút, chúng mình nói chuyện đã!”
Tôi có chút bất đắc dĩ. – “Tiểu Địch, tớ đói rồi, nếu cậu muốn mình có thể ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Cái tình cảnh này làm sao có thể……”
Có người gõ lên tấm kính cửa phòng ăn, Tịch Si Thần đứng ở cửa, nhẹ nhàng cười nói – “Có cần giúp không?”
“Mang mấy thứ này… ra kia.” – Tôi giơ mấy cái đĩa trên tay lên.
Anh bước tới đón lấy, xoay người đi ra ngoài.
“Oa…….” – Tiểu Địch ôm lấy tôi – “Chuyện này làm tớ kinh ngạc quá đi!”
Hai ngày sau khi tôi đang ở chỗ Tịch Si Thần thì nhận được một cuộc điện thoại, sợi dây đàn vẫn luôn căng ra trong lòng cuối cùng cũng được chùng lại, giờ phút ấy nhất thời tôi muốn bật khóc.
Rất nhiều năm trước tôi có hỏi một người bạn, rằng trong mắt cô ấy Diệp Lận là người như thế nào, lúc đó cô ấy cười mà nói với tôi, rất là phức tạp, ước chừng mấy ba trang giấy cũng hình dung không xong – “Anh kiêu ngạo, bởi anh vốn đã thế, nhưng điều này không giống như cao ngạo, mà giống như sự bướng bỉnh của người thiếu niên. Anh không chấp nhận được người khác thương hại anh, anh thà vứt bỏ đối phương trước để mà che dấu nỗi sợ hãi bị vứt bỏ của chính mình, điều đó cho thấy sự tự tôn mà yếu đuối của anh. Anh rất thẳng thắn, không biết quanh co lòng vòng, anh cũng không ngần ngại bộc lộ cảm xúc của bản thân, cho dù là yêu thích hay oán giận, cho dù đối phương từng bị anh làm tổn thương, nếu như thích ai anh sẽ nói thẳng ra, cho dù sự thẳng thắn ấy có thể bị bao nhiêu người làm cho thành phức tạp. Anh dũng cảm đoạt lấy thứ mình muốn, thích một chút thôi cũng sẽ không buông tay, có lẽ anh chẳng bao giờ tin có gì mà mình không chiếm được, nhưng mà bởi anh quá tự tôn cố chấp, cho nên khi anh không đạt được sẽ dùng những lời nói cay độc mà che dấu nội tâm bị tổn thương cùng đố kỵ của bản thân để mà phục hồi tình cảm, ôi, vị này thật là ngay cả nói cầu xin cũng làm như hạ thấp mình lắm lắm. Nhưng anh không biết toan tính, anh cùng lắm cũng sẽ chỉ lợi dụng sự áy náy của người khác đối với mình mà áp chế. Chỉ có tớ cần anh ấy, tớ không muốn, cậu cũng phải trao cho tớ.” (A Tuyết: mình đoán đây là lời em họ Dương =.=”)
“Giản An Kiệt, em nghe cho rõ đây, lúc này đây chính anh vứt bỏ em, là anh không cần em… Em… đừng tìm anh nữa…”