Vị Rượu Trên Môi

Chương 17


Đọc truyện Vị Rượu Trên Môi FULL – Chương 17


Edit: Yuu
Đêm lạnh như nước, mây đen bao phủ không thấy chút ánh trăng sáng, Thích Vãn đi đến cửa lớn ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời, sắp đổ mưa rồi.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Sở Hàm.
【Mười phút nữa.


Sở Hàm đáp lại một biểu cảm đặc biệt: 【Đã nhận.


Trong phòng, Thích Yến Thần chuyên chú đọc tin tức tài chính kinh tế, Đinh Toản hưởng thụ miếng lê Đinh Văn Sơ gọt cho anh.
Thích Vãn ngồi im tại chỗ như không có việc gì lặng lẽ cho Đinh Toản ánh mắt, ý bảo anh nhanh chóng kiếm cớ rời đi cũng thuận đường dẫn cô đi.
Nhưng lúc này Đinh Toản miệng như lau mật, nhớ kỹ nhiệm vụ Đinh Thịnh Dương giao cho anh – dỗ vui cô nhỏ.
Ra hiệu không có kết quả, Thích Vãn cầm điện thoại nhắn tin cho anh: 【 Kiếm cớ về đi, dẫn theo em! 】
Đinh Toản cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thu lại ý cười, anh nuốt vào non nửa quả lê, đang định nói chuyện liền nghe Thích Yến Thần chậm chạp mở miệng: “Ngày mai đi công ty báo danh với ba, ba đã kêu người sắp xếp cho con một phòng làm việc rồi.”
Nghe vậy, Đinh Toản thiếu chút nữa bị quả lê làm nghẹn.
Thích Vãn bỗng dưng đứng lên: “Con không muốn, con đáp ứng ba về công ty lúc nào chứ?”
Thích Yến Thần nghiêm nghị: “Không đi với ba? Chẳng lẽ thả con chạy loạn khắp nơi, mỗi ngày mê muội mất ý chí? Con nói cho ba biết, có phải con đang làm nhiếp ảnh cho công ty nào đúng không, ông chủ là ai, bây giờ ba gọi cho hắn bảo ngày mai con không đi nữa?”
“Vì sao chụp ảnh lại là mê muội mất ý chí? Chẳng lẽ về công ty với ba trở thành một nữ ma đầu mới là tốt? Giao công ty vào tay con chẳng mấy chốc mà lụi bại!”
Thích Yến Thần tức giận đỏ cả cổ, cảm thấy máu xông lên đầu, ông tiện tay quơ lấy cái gậy hung dữ chỉ vào cô: “Nếu con dám làm lụi bại, con xem ba có chặt chân con không!”
Thích Vãn sợ tới mức nhảy lên sô pha, chạy đông chạy tây: “Ba à, ba bình tĩnh một chút! Con đã hơn hai mươi người còn đánh con, nói cho ba biết bây giờ bạo lực gia đính chính là phạm pháp đấy!”

Hiện trường hỗn loạn, Thích Vãn thét ầm ĩ chạy từ sofa đến nhà ăn lại bị Thích Yến Thần đuổi chạy về phòng khách.
Thích Vãn thở hồng hộc, né hai bên sô pha: “Con thừa nhận con tùy hứng, con không hiểu chuyện như Thích Vọng nhưng con không có năng lực như anh ấy! Con không muốn làm nữ cường nhân gì cả, càng không muốn về sau kết hôn sinh con, con của con chỉ có thể một mình ở nhà giao cho bảo mẫu chăm sóc!”
Những lời này chọc đến chỗ đau của Thích Yến Thần, ông giật mình buông hung khí trên tay xuống.
Đinh Văn Sơ mềm lòng, đi lên khuyên giải Thích Yến Thần: “Không phải nói hôm nay không tức giận sao, có cái gì từ từ nói thôi.”
Thích Yến Thần thở dài một hơi, ngồi xuống sô pha.
Đinh Văn Sơ lại đỡ lấy bả vai Thích Vãn, nói khẽ: “Kỳ thật ba con cũng lo lắng cho con thôi, con được nuông chiều từ bé còn có tình tình này, ra ngoài không ăn khổ mới là lạ.”
Bà liếc nhìn chồng mình, than một tiếng nói tiếp: “Thực ra mẹ và ba con có một cách, con không muốn về công ty nhậm chức cũng được.

Bây giờ con cũng đến tuổi kết hôn rồi, Tằng Đình lại theo ba con lâu như vậy, ông ấy cũng coi trọng thằng bé, hơn nữa từ nhỏ nó đã đối tốt với con.

Nếu hai đứa có thể ở cùng nhau, công ty giao cho nó chúng ta cũng yên tâm.”
Thích Vãn hé môi, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh lại trong kinh ngạc: “Hai người…hai người lại muốn con gả cho anh ấy?!”
Đinh Văn Sơ: “Con đừng vội, không có ý bức con.

Chúng ta chỉ muốn cho hai đứa thử một lần, con và Tằng Đình thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhất định là có cảm tình.”
Thích Vãn: “Ai bảo con là thanh mai trúc mã của anh ấy? Là Thích Vọng với anh ấy quan hệ tốt, thường xuyên nhà chúng ta chơi con mới quen! Đây nếu coi là thanh mai trúc mã thì thanh mai trúc mã của con cũng không chỉ có mỗi anh ấy!”
Thích Yến Thần chỉ vào mũ cô: “Làm sao? Con cảm thấy Tằng Đình không xứng với con sao? Nó có gì không tốt, thành thục ổn trọng, mấu chốt là hiểu rõ tính tình của con, ở cùng nó con thiệt thòi hả?”
Thích Vãn: “Con chưa nói anh ấy không xứng với con, ngược lại anh ấy cực kỳ tốt nhưng con chỉ xem anh ấy như anh trai, trong lòng con anh ấy và a Toản không có gì khác nhau!”
Đinh Toản vẫn phụ trách người tàng hình bỗng dưng bị nhắc đến, đứng lên cười gượng hai tiếng chuẩn bị đi: “Vậy cô nhỏ dượng nhỏ, sắc trời không còn sớm, cháu xin phép về trước ạ.”
Chưa kịp chuồn xa đã bị Đinh Văn Sơ gọi lại: “Quay lại đi, hôm nay sắp đổ mưa lái xe không an toàn, đêm nay con ở lại đi.”
Miệng cô nhỏ vô tình để gần vào tai hắn: “Thuận tiện giúp cô khuyên con bé.”

Đinh Toản tim đập thình thịch, miễn cưỡng ngồi trở lại.
Thực ra lập trường chuyện này của hắn và Thích Vãn là đồng nhất, Đinh Thịnh Dương cũng không đồng ý hắn tiến vào giới giải trí, hai cha con cứng rắn vài lần thật sự không có gì hay để khuyên Thích Vãn.
Mấy người đều có tâm sự riêng đồng thời trầm mặc, phòng khách lâm vào yên tĩnh.
Sở Hàm ở nhà nắm chặt thời gian gọi điện thoại cho Thích Vãn, điện thoại vừa kết nối cô đã ôm bụng kêu rên liên tục, dùng thực lực chứng minh ca sĩ cũng có diễn xuất.
“Ooi~ Thích Vãn cậu ở đâu? Tớ đau bụng chết mất, chắc là viêm dạ dày rồi.

Trong nhà không có ai, cậu có thể tới đây đưa tớ đi bệnh viện một chuyến không? Nếu không tớ chết ở nhà mất!”
Phòng khách yên tĩnh, thêm nữa giọng Sở Hàm tràn đầy trung khí thế kia, cho dù di động không mở loa ngoài thì bốn người ở đây đều nghe rõ mộn một.
Thích Vãn liếc mắt, biểu lộ lo lắng: “Được, tớ lập tức…”
Chưa kịp nói xong đã bị Thích Yến Thần đoạt lấy điện thoại.
Thích Yến Thần: “Alo, Sở Hàm sao? Chú là ba của Tiểu Vãn.

Hiện giờ Tiểu Vãn đang bận không giúp được cháu, không chừng còn chậm trễ chữa bệnh.

Như vậy đi, chú gọi cứu thương giúp cháu, cháu cho chú địa chỉ đi.”
Nghe thấy giọng Thích Yến Thần làm Sở Hàm choáng váng, lại nghe ông muốn gọi xe cứu thương cả người cô lập tức tỉnh táo.
“Chú ơi không cần đâu ạ, cháu cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần gọi cứu thương nữa.

Tiểu Vãn cũng không cần đến, để bạn ấy an tâm ở nhà với cô chú ạ.


Quấy rầy rồi ạ, tạm biết chú, có rảnh cháu sẽ đến nhà thăm hỏi cô chú ạ.”
Sở Hàm nói liền một hơi lập tức cúp điện thoại, tình chị em như gió thoảng mây trôi.
Thích Vãn: “…”
Cô có thể ra ngoài tuyệt giao rồi quay về không? Lạnh lùng.jpg
Thích Yến Thần ném di động xuống sô pha: “Không đi đâu hết, ngày mai tới công ty cùng ba.”
Thích Vãn giận dữ nhìn Thích Yến Thần, giằng co một lát rồi lấy lại di động chạy lên lầu.
Đinh Văn Sơ muốn đuổi theo bị Thích Yến Thần ngăn lại: “Mặc kệ nó! Cái tính bốc đồng này đều do cưng chiều từ nhỏ mà thành!”
Đinh Văn Sơ: “Ông cũng không ngẫm lại là ai cưng chiều! Còn không phải ông và Thích Vọng sao?”
Nhắc tới Thích Vọng, lòng Thích Yến Thần nghẹn lại.

Ông nhíu máy, đột nhiên đứng dậy đi lên lầu.
Thích Vãn trở về phòng mình đóng sập cửa lại, di động và chìa khóa cũng oán hận ném lên giường.
Cô ngồi trên sàn dọc theo mép giường, trong phòng mở điều hòa ấm áp, chỉ có trái tim của cô như rớt vào hầm băng.
Cô không ngờ rằng ba mẹ mình vậy mà có tư tưởng tạo quan hệ cho cô và Tằng Đình, lại còn lấy lý do thanh mai trúc mã.

Nếu thật tính như vậy, cô với Dụ Kiêu cũng là thanh mai trúc mã kìa!
Hai người không có tình yêu sao có thể kết hôn? Đánh chết cô cũng không làm được!
Cô nhìn bức tường đầy các thiết bị, ảnh chụp, còn có trang sức giày dép nước hoa của riêng mình, cô lấy một vali trong phòng chứa quần áo, chọn vài đồ yêu thích.
Cửa truyền đến tiếng khóa cửa, còn có tiếng nói hùng hậu của Thích Yến Thần bên ngoài: “Con ở trong suy nghĩ cẩn thận hãy ra.”
“…”
Thích Vãn cáu kính đá cái vali, tốt rồi, lão ba vậy mà khóa cô nhốt bên trong luôn rồi.
—-
Một đêm mưa phùn kéo dài, Đinh Toản ngủ phòng (cho) khách một đêm, trời chưa sáng đã bị chuông di động đánh thức.


Hắn nhìn chằm chằm rồi đột nhiên bật dậy nửa người.
Hắn đáp lại: 【Em cẩn thận ngã chết! 】
Bên kia lại gửi tới liên tiếp tin nhắn thúc giục, hắn bất đắc dĩ, lấy chìa khóa xe ở đầu giường kẹp vào cửa sổ.
Trong phòng khách, Thích Yến Thần ngồi ở sô pha xem tài liệu, Đinh Văn Sơ đã chuẩn bị xong bữa sáng mang ra, thấy Đinh Toản mới vừa rời giường, nở nụ cười: “A Toản dậy rồi à, mau ăn chút cháo.”
Đinh Toản vọt vào phòng tắm rửa mặt qua quít, xua tay cự tuyệt: “Không được đâu cô nhỏ, người đại diện của cháu mới gọi điện kêu quay về sớm chuẩn bị concert, bây giờ cháu phải đi rồi.”
Đinh Văn Sơ: “Gấp vậy sao? Cô còn đợi cháu khuyên ngăn Tiểu Vãn cơ.”
Đinh Toản lấy điện thoại di động đi tới cửa: “Cháu khuyên không được đâu, Tiểu Vãn không nghe cháu.” Hắn đổi giày xong: “Tạm biệt cô nhỏ dượng nhỏ, ngày khác cháu lại về thăm hai người.”
Thích Yến Thần nghe thấy động tĩnh, tháo kính mắt xuống ngẩng đầu từ tập tài liệu: “Đứa nhỏ này sao gấp gáp như vậy?”
Đinh Văn Sơ: “Còn không phải bị ông dọa sao, tôi lên xem Tiểu Vãn, từ tối qua con bé chưa ăn gì.”
“Xem nó làm gì, cứ để cho nó chút giáo huấn.”
Bãi đỗ xe ngoài trời, Đinh Toản nhìn trái phải xung quanh xác nhận không có ai mới mở cửa lên xe.
Vừa ngồi xuống, anh xoay người lấy chìa khóa xe đập mạnh vào bóng dáng nhỏ gầy nằm úp sấp ở ghế sau.
Thích Vãn kêu lên một tiếng đau đớn, nhổm dậy lộ ra một đôi mắt, cắn răng mắng: “Anh đánh em làm gì?”
“Đánh cho em tỉnh, còn dám leo từ tầng 10 xuống không sợ ngã chết sao!”
Thích Vãn: “Sợ gì chứ, phòng quần áo của em thông với thư phòng của Thích Vọng, em leo xuống từ phòng anh ấy, chỗ đó chấm đất dễ xuống.

Á, lúc anh ra ngoài ba em không phát hiện chứ?”
Đinh Toản vẻ mặt cạn lời, than nhẹ: “Không có.

Xem như anh hoàn toàn bị em dụ dỗ rồi, ba mẹ em mà biết anh thông đồng giúp em chuồn đi nhất đình tìm anh tính sổ!”
Thích Vãn mặc kệ anh, thúc giục anh mau lái xe, đợi ba cô phát hiện đã không còn kịp rồi.
Xe thuận lợi chạy đến cửa sân, bảo vệ trực ban cười tươi vẫy tay từ biệt với bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.