Vi Quang

Chương 6


Bạn đang đọc Vi Quang – Chương 6

Edit by An Nhiên

Đoạn đường hai tiếng rưỡi trở về rất nhanh đã trôi qua.

Xe của Chu tiên sinh một lần nữa dừng ở cổng trường Tiểu Ninh. Tiểu Ninh đợi một lát, thấy Chu tiên sinh không có ý mở miệng trước, liền nói “Cảm ơn” và “Hẹn gặp lại”, đưa tay mở cửa xe, rồi lại mở không ra.

Chu tiên sinh thấy cậu muốn rời đi, mới mở miệng nói: “Tôi, tôi có lời muốn nói…”

Tiểu Ninh chờ hắn nói.

Chu tiên sinh do do dự dự: “… Tôi nói những lời này có vẻ rất kỳ quái, cũng không có tư cách, nhưng mà tôi nghĩ đi nghĩ lại, cần phải nói.”

Tiểu Ninh thoáng cái liền đoán được hắn muốn nói gì, nhưng không cắt ngang hắn, không nói thẳng: “Lời anh muốn nói tôi đều minh bạch, nhưng đạo lý không thể giải quyết vấn đề của tôi.”

“Tôi, tôi khẳng định không có tư cách nói với cậu những thứ này, tôi cũng không phải người chính trực gì, nhưng mà tôi cảm thấy cậu rất tốt, là một tiểu bằng hữu rất tốt. Cậu nhất định là gặp rất nhiều khó khăn, rất cần tiền, nên mới làm công việc này.”

“Tôi không phải tiểu bằng hữu.” Tiểu Ninh nói.

“… Tôi chỉ là muốn nói, khó khăn cậu gặp phải là khó khăn gì, liệu có phương pháp khác giải quyết hay không. Tôi rất cám ơn cậu đã giúp đỡ tôi, cũng muốn giúp cậu, vì vậy —— ”

“Hiện giờ tôi rất tốt, dù sao vẫn chưa bán mình, đúng không? Vấn đề của mình tôi có thể tự giải quyết, tôi cũng sẽ không để bản thân đi quá xa, không trở về quỹ đạo được.” Tiểu Ninh cắt ngang Chu tiên sinh, “Hơn nữa, anh không cần cám ơn tôi, tôi cũng không giúp được gì cho anh. Anh là khách nhân, trả tiền để tôi tới cùng anh hàn huyên, vì vậy khiến anh vui vẻ là việc tôi phải làm.”

Chu tiên sinh đương nhiên nghe ra được sự xa lánh trong lời nói của Tiểu Ninh, cũng nghe được Tiểu Ninh nhắc nhở: Hắn chỉ là một khách nhân trả tiền mà thôi. Hắn có chút lúng túng, nhưng vẫn kiên trì giải thích: “Tôi chỉ là muốn làm bằng hữu với cậu, giống như bằng hữu qua lại bình thường. Tuy rằng nghe tôi rất giống lừa đảo không muốn trả tiền…”

Tiểu Ninh đương nhiên biết hắn không phải kẻ lừa đảo. Tiểu Ninh còn biết Chu tiên sinh là đồng tính, thích nam nhân, đối với cậu có hảo cảm vi diệu, hơn nữa bởi vậy dẫn đến nảy sinh đồng cảm.


“Chúng ta không đảm đương nổi —— ”

Hai chữ “Bằng hữu” còn chưa ra khỏi miệng, chuông điện thoại dồn dập đã cắt đứt lời Tiểu Ninh.

“Cậu nghe trước đi.” Chu tiên sinh nhanh chóng nói.

Tiểu Ninh thở sâu, quyết định trước tiên nghe điện thoại rồi nói tiếp. Chờ nhận xong cú điện thoại này, có lẽ cậu nên nói với Chu tiên sinh, không bao giờ muốn gặp lại nữa.

Nhưng sau khi nhận xong cú điện thoại này, Tiểu Ninh rồi lại không nói ra lời lúc nãy bị cắt đứt.

Tiểu Ninh không thích nghe điện thoại, rất không thích. Những hồi ức kém nhất trong đời cậu, đều bắt đầu từ nghe điện thoại.

Lần đầu tiên là mẹ bởi vì mệt nhọc ngã xuống, được nhân viên tạp vụ đưa đến bệnh viện. Thời điểm điện thoại gọi tới là đêm khuya mười hai giờ, ba vẫn chưa về nhà, có lẽ là đánh bài uống rượu ở chỗ nào đó. Tiểu Ninh còn là một học sinh cấp 3, không biết nên làm thế nào mới được, trên người cậu chỉ có mấy đồng tiền lẻ. Gọi điện thoại cho ba, gọi sáu bảy cuộc cũng không có người nhận, cuối cùng ba trực tiếp tắt máy.

Có lẽ gã tưởng rằng người nhà muốn giục gã về.

Tiểu Ninh tuyệt vọng không có cách nào, gọi điện thoại cho nhà bác.

Trong đời có một vài đoạn ngắn rất khó quên, ví dụ như tuyệt vọng sau khi nhận điện thoại, ví dụ như mùi thuốc gay mũi ở bệnh viện, ví dụ như vẻ mặt phiền chán của bác bá.

Ví dụ như tay mẹ lạnh như băng.

Lần thứ hai là ba gọi điện thoại, nói hắn đánh bài thua mười lăm vạn, bắt Tiểu Ninh gom tiền cho gã.


Đầu óc Tiểu Ninh trống rỗng.

———–

Lời tác giả: Rất cẩu huyết

PS: Lão Chu là lập trình viên a, hơn nữa đã 35 tuổi, công tác đã lâu như vậy, không nói là rất có tiền, nhưng cũng không có gì trở ngại.

Cậu vừa lên đại học, vừa điền xong danh sách xin trợ cấp cho vay học phí mới thở dài một hơi.

Tiểu Ninh muốn để gã chết.

Ba nói, gã đến bước đường cùng rồi, ai cũng không chịu cho gã mượn tiền, nhà ở sao, đã sớm bán rồi, tiền cũng xài hết, hiện giờ thứ gì đáng giá cũng không có.

Ninh Ninh a, gã đột nhiên gọi tên mụ của Tiểu Ninh, con giúp ba một lần cuối cùng đi.

Trong đời quả thật có một vài đoạn ngắn rất khó quên, ví dụ như lúc Tiểu Ninh còn rất nhỏ, ba cậu từ bên ngoài về nhà, giơ một chiếc xe đồ chơi nói: “Ninh Ninh a, nhìn xem ba mua gì cho con này.”

Tiểu Ninh đã đáp ứng, dù sao đây cũng là một lần cuối cùng.

Về sau mọi người đoạn tuyệt quan hệ, ai cũng đừng liên lạc lại với ai nữa, Tiểu Ninh nói.

Lần thứ ba chính là lúc này.


“Tiểu Ninh à, cháu đang ở trường sao? Cháu đừng nóng vội, trong nhà có chút chuyện, cháu xin nghỉ mấy ngày trở về đi.” Bác trai nói ở trong điện thoại.

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Ninh là, ba cậu lại thua tiền, có lẽ bị người chém rồi.

“Bác trai, bác nói đi, trong lòng cháu rõ mà.” Tiểu Ninh thản nhiên nói.

Điện thoại bên kia do dự một hồi, Tiểu Ninh nghe thấy thanh âm của bác gái, nói: “Tiểu Ninh lớn rồi, ông nói với nó đi, dù sao trở về cũng sẽ biết.”

Bác trai rốt cuộc mở miệng: “Ba của cháu… Lại đi ra ngoài đánh bài, thua tiền, người khác đuổi theo, ba cháu không cẩn thận, ngã xuống từ trên nóc nhà…”

Tiểu Ninh cảm giác mình tuyệt không kinh ngạc, đây chính là chuyện ba cậu sẽ làm được.

Ngã, ngã thành cái dạng gì rồi, cứ dứt khoát ngã chết đi.

“… Cũng không biết qua bao lâu, sau đó mới có người phát hiện, đưa đến bệnh viện, ba của cháu liền… Không được.” Bác trai khàn giọng nói. Dù ở bên kia điện thoại, Tiểu Ninh cũng nghe ra được ông mệt mỏi. Đại khái là vì chuyện này, không biết đã bôn ba bao lâu không nghỉ ngơi.

Tiểu Ninh có hơn mười giây không kịp phản ứng như vậy.

Bác trai không nghe thấy câu trả lời của cậu, hô cậu vài tiếng, còn nói: “Chuyện đã như vậy, cháu đừng nóng vội, nhất định đừng nóng vội.”

Tiểu Ninh rốt cuộc hồi phục tinh thần, chậm rãi nói: “Cháu biết rồi, cháu sẽ xin nghỉ học về nhà ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Ninh ngơ ngác ngồi tại chỗ, sớm đã quên lời nói của mình với Chu tiên sinh.

Không biết qua bao lâu, cậu mới nghe thấy Chu tiên sinh đang gọi cậu.

“Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao… Tôi, tôi phải về nhà một chuyến…” Tiểu Ninh nói năng lộn xộn. Cậu nói xong, rồi lại vẫn ngơ ngác ngồi, trong đầu trống rỗng, nhất thời không biết nên làm gì mới được.


Có lẽ trong lòng cậu, ở nơi sâu nhất sâu nhất đáy lòng cậu, không chỉ một lần nghĩ tới, nếu ba cậu chết thì tốt rồi, cậu ở trên đời này, vĩnh viễn ít đi một liên lụy, ít đi một quả bom hẹn giờ.

Khi tưởng tượng trở thành sự thật, hiển hiện trong lòng cậu không phải là mừng rỡ, mà là mờ mịt, mờ mịt không điểm cuối.

“Tiểu Ninh, ” Chu tiên sinh lay lay bả vai cậu, Tiểu Ninh phục hồi tinh thần lại, Chu tiên sinh lo lắng nhìn cậu, “Trong nhà có chuyện?”

Tiểu Ninh không hề muốn nói cho người khác biết chuyện nhà mình, nhưng trong một khắc mất đi năng lực suy nghĩ này, cậu vô thức khẽ gật đầu.

Chu Húc không truy vấn trong nhà cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp nói: “Cậu phải xin nghỉ bao nhiêu ngày? Có cần quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc không?”

Tiểu Ninh lắc đầu.

Tiểu Ninh giống như đã mất hồn, Chu Húc hỏi cậu cái gì, cậu đều nhất nhất trả lời. Chu Húc giúp cậu đặt vé xe, giúp cậu gọi điện thoại xin nghỉ với trường học, đưa cậu đến nhà ga.

“Trên người có mang tiền không?” Chu Húc hỏi.

Tiểu Ninh gật đầu.

Chu Húc sờ đầu cậu, nói: “Lên xe đi, nếu đói bụng, tôi để bánh mì với sữa tươi ở trong cặp cậu rồi. Trên đường cẩn thận một chút, bất kể có chuyện gì, về đến nhà rồi hãy nói.”

Tiểu Ninh giống như người máy, dưới sự chỉ huy của Chu Húc tiến vào nhà ga.

Thời điểm qua chỗ kiểm an, trong nháy mắt cậu muốn giữ chặt góc áo Chu Húc, giống như lần đầu tiên đến trường, lúc mẹ bảo cậu mau đi vào lớp, cậu kéo góc áo mẹ không chịu buông.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tiểu Ninh liền hồi thần lại, đây chỉ là khách nhân của cậu mà thôi.

Hết chương 6.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.